“ Chuyện gì xảy ra thế này? Khí của con heo mập đó đột nhiên biến mất là sao??” Phi Long đang không ngừng tăng tốc lao về vị trí mà Dương Kiệt đang đứng, đột nhiên không còn cảm nhận được khí trên người anh ta nữa, không kềm được biến sắc.
Không gian ảo của Càn Khôn Tháp có tác dụng tách ly thần thức của người ở thế giới bên ngoài, nên chỉ cần trốn vào trong đó, cho dù là kẻ mạnh độ kiếp hay hóa vũ, cũng đừng mong dùng thần thức quét được vị trí của người ẩn trốn.
“ Khốn khiếp ~~~! Không thể nào, không thể nào như thế được, ta không tin ~~~~~~~!!!” Trong lòng gào thét đầy phẫn nộ, Phi Long không tiếc chân nguyên trong cơ thể tăng tốc cho bản thân nhanh hơn nữa, chỉ mong nhanh chóng có mặt tại nơi Dương Kiệt vừa biến mất lúc nãy để xem anh ta đang giở trò gì.
Vèo ~~~~~~~~~~~~~~~!!
Phi Long lao vút về phía trước như một tia chớp khiến Tử Kỳ Lân đang cắn răng bám theo phía sau bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy phấn khích vô cùng.
Tên khốn đó đã tăng tốc, nghĩa là đã gần tới nơi Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc rồi chăng!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cơ thể Phi Long tựa như thiên thạch từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, bề mặt mặt đất thậm chí xuất hiện nhiều vết nứt chi chít giữa đôi chân vừa hạ cánh xuống của hắn.
“ Đâu rồi, đâu rồi, con heo mập kia, mày trốn ở đâu rồi ~~~~~~~!!!” Phi Long đầu quay tứ phía, phát hiện cảnh vật xung quanh vắng lặng tới mức đáng sợ, chỉ toàn cây cối với cây cối, chẳng thấy bóng đáng mục tiêu mà mình cần tóm cổ, gần như phẫn nộ gào thét ra.
Tốn gần nửa ngày trời di chuyển, thậm chí bất chấp nguy cơ có thể nổ ra giao chiến với Tử Kỳ Lân, thế mà lúc này nhận được chỉ là vườn không nhà trống, Phi Long gần như muốn phát điên lên rồi đấy.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!
Phi Long vừa hạ cánh không được bao lâu, Tử Kỳ Lân cũng đã đuổi kịp và đáp xuống ngay nơi Phi Long đang đứng không quá xa, đầu hắn cũng quay ngang quay dọc như đang tìm kiếm hình bóng của Hoàng Kim Nhân Thú Quả như trong tưởng tượng của hắn.
“ Tên ngu xuẩn đi, khai ra mau, Hoàng Kim Nhân Thú Quả đâu rồi??” Tìm mãi không thấy thứ mình cần tìm, mang theo vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Phi Long, lạnh lạnh nói.
“ Hoàng Kim Nhân Thú Quả? Hoàng Kim Nhân Thú Quả gì ở đây??” Phi Long lộ ra vẻ mặt ngơ ngác khi nghe thấy câu hỏi đầy sát khí của Tử Kỳ Lân, đầu óc nhất thời không hình dung được vì sao hắn lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như thế.
“ Còn định giả nai nữa sao? Ngươi bất chấp tất cả lao vào lãnh địa của ta, đừng nói là đi tới nơi này chỉ để dạo chơi không nha ! nên nhớ rằng quy tắc ngầm trong khu rừng Nhân Thú, mỗi người chỉ có thể hái hai trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả, hiện giờ chỉ có ta và ngươi, hoàn toàn có thể phân chia một cách êm đẹp, không phải sao? Hay là ngươi định nuốt hết một mình? Hãy coi lại thực lực của bản thân có đủ bản lãnh để nuốt hết hay không? Coi chừng nuốt không trôi nghẹn cổ mà chết đấy !” Tử Kỳ Lân hiểu lầm rằng Phi Long đang đánh trống lảng, cười lạnh vạch bộ mặt giả dối của đối phương.
Theo quy định ngầm trong khu rừng Nhân Thú, những Nhân Thú tranh giành Hoàng Kim Nhân Thú Quả, sau khi giành đủ hai quả, phải lập tức ngừng tay không được tiếp tục tham gia tranh giành nữa nếu không muốn trở thành kẻ địch của thiên hạ.
Vì Hoàng Kim Nhân Thú Quả cách mười năm mới kết được chin trái, mà số lượng Nhân Thú đủ khả năng tranh giành phải trên vài chục, thậm chí vài trăm mạng. Nếu như một mình anh giành ăn hết, còn những người khác thì sao? Đứng sang một bên nuốt nước miệng nhìn anh ăn một mình à? Tất nhiên là không thể để điều đó xảy ra rồi. Nên vô cùng hiển nhiên xuất hiện một quy luật ngầm, sau khi giành đủ hai quả phải ngừng tay để nhường lại cho người khác.
Tất nhiên, nếu như anh đủ mạnh, đủ bản lãnh, có thể trấn áp tất cả, hoàn toàn có thể giành hết về phía mình mà không ai dám lên tiếng. Chủ yếu cú đấm của anh đủ mạnh hay không.
Nhưng từ trước tới giờ, cho dù lớn mạnh tới đâu, cũng không một Nhân Thú nào ngu xuẩn tới mức làm trái quy định ngầm đó để trở thành kẻ địch trong mắt những Nhân Thú khác.
Một tên Nhân Thú có thể không sợ, nhưng nếu hai tên, ba tên hay thậm chí mười tên vây đánh thì sao? Liệu có chống đỡ nổi không? Nên nhớ rằng mỗi một nhân thú chỉ có thể phục dụng ba lần Hoàng Kim Nhân Thú Quả, đáng sợ nhất là thăng cấp ngẫu nhiên từ 1 tới 3, lỡ như xui xẻo ăn ba trái thăng đúng ba cấp thì sao? Hiện giờ đúng là anh thăng được ba cấp tôi không phải đối thủ của anh, nhưng sau này tôi có cơ hội phục dụng, may mắn thăng từ 4 ~ 9 cấp, lớn mạnh hơn cả anh, tới lúc đó anh hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ trả thù của tôi đi nhé.
Tuy Nhân Thú không thể ra tay giết chết đồng loại, nhưng hoàn toán có thể đánh thành tàn phế, dùng đủ mọi thủ đoạn hành hình tra tấn, chịu đủ mọi đau khổ sống không bằng chết, có thể nói được chết dưới tay những nhân thú khác trong khu rừng này thậm chí là một ước mơ xa xỉ nữa là.
Nghe xong lời hăm dọa của Tử Kỳ Lân, Phi Long lập tức hiểu rõ vấn đề. Thì ra tên khốn đó lầm tưởng rằng mình biết rõ vị trí Hoàng Kim Nhân Thú Quả kết trái, nên đã bám theo từ nãy tới giờ để được chia phần đây mà.
Chỉ là oan ức, tuyệt đối là oan ức, bố mày cũng có biết Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc ở đâu đâu chứ? Nếu như biết rõ thì cần gì phải tốn sức truy sát con heo mập kia để cướp lấy thánh giáp, để có thể nắm thế chủ động trong cuộc tranh giành sắp tới chứ? Bố mày trực tiếp âm thầm đi tới nơi kết trái, chờ đợi nó chín muồi rồi hớt tay trên không phải khỏe hơn sao?
Chỉ là lúc này lên tiếng giải thích, tên khốn đó chịu tin mới là lạ á. Đừng nói là hắn, cho dù mình đứng ở vị trí của hắn, cũng sẽ không tin cho mà xem.
Nếu như thế thì không cần phải nói nhiều nữa, cùng lắm thì chiến thôi. Sẵn tiện bố mày cũng đang bực bội vì để vuột mất con mồi, dùng mày làm bia trút giận vậy, đập nhau trước một trận rồi tính sau.
Tuy Phi Long không muốn giao chiến với Tử Kỳ Lân, nhưng không có nghĩa là sợ đối phương. Vì thực lực của cả hai cũng chỉ là tông sư tầng thứ 6, Tử Kỳ Lân có thể mạnh hơn Phi Long một chút, nhưng tuyệt đối không phải là áp đảo hoàn toàn, chỉ có thể nói là 40 ~ 60 mà thôi.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!
Khí thế của một ngụy tông sư tầng thứ 6 từ trên người Phi Long phóng thích ra, khiến Tử Kỳ Lân kinh ngạc bất ngờ trước thái độ của đối phương.
“ Đồ khốn, chẳng lẽ ngươi định nuốt hết một mình thật sao??” Xem ra Tử Kỳ Lân đã hiểu lầm trầm trọng đối với Phi Long rồi đấy, vẫn còn khăng khăng cho rằng đối phương muốn ăn một mình không chia cho hắn.
“ Sát ~~~~~~~~~~~~~~!!” Phi Long chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp một quả cầu năng lượng khổng lồ ném thẳng về phía Tử Kỳ Lân, khơi nguồn cho cuộc chiến giữa hai kẻ mạnh tông sư cận cao cấp.
“ Được, được, không đánh ngươi một trận ngươi chắc chắn không chịu khai chứ gì, vậy thì đỡ này, Lôi Đình Triệu Hoán Thuật, nổ ~~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân giận quá hóa cười, biết không còn gì để nói nữa, trực tiếp giơ ngón tay chỉ thẳng lên trời, ngay lập tức trong không trung tụ tập vô số mây đen đang tụ tập lại xoay tròn liên hồi, chính giữa đám mây đen đang tụ tập lại là một cái lỗ hổng màu đen thâm thẩm.
Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~!!!
Hàng trăm tia sét màu tím xanh thô to bằng bắp tay của một người đàn ông trưởng thành từ lỗ hổng màu đen phóng thích ra, giáng thẳng vào đầu của Phi Long và quả cầu năng lượng do bắn ném ra.
Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~!!
Tia sét va đập vào quả cầu năng lượng tiếng nổ vang động trời đất, Phi Long không thèm quan tâm tới những tia sét giáng đầu, chân nguyên trong cơ thể phóng thích ra hình thành lá chắn phòng hộ hoàn toàn có thể vô hiệu hóa uy lực của chúng, cơ thể tựa như tên bắn áp sát về phía Tử Kỳ Lân, vũ khí trong tay vung lên bổ thẳng về đầu đối phương.
“ Kỳ Lân Thủ ~~~!!” Tay phải của Tử Kỳ Lân giơ ra, cánh tay lập tức phóng to ra gấp nhiều lần, bề mặt bàn tay được bao bộc bởi vô số vây cứng còn hơn cả sắt thép, chụp thẳng vế phía cây gậy của Phi Long.
Boong ~~~~~~~~~~~~~~!!
Tiếng va đập giữa hai thứ kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai inh ỏi, cơ thể Phi Long khẽ run lên một cái, không tự chủ giật lùi về phía sau sau pha va chạm với Kỳ Lân Thủ của Tử Kỳ Lân. Còn chưa kịp định thần đứng vững, đã nhìn thấy Tử Kỳ Lân lao tới trước mặt, Kỳ Lân Thủ hình thành cú đấm đấm thẳng vào mặt hắn.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Đôi cánh dang to ra hết cỡ, kéo cơ thể của Phi Long tung bay lên không trung, nhường qua cánh tay khổng lồ của Tử Kỳ Lân, ngay vị trí mà hắn vừa đứng lúc nãy đã bị bàn tay đáng sợ kia đập ra một cái hố sâu gần nửa mét.
“ Tuyệt học thần thông, Cuồng Phong Loạn Vũ ~~~~!!” Đôi cánh khổng lồ sau lưng quét mạnh liên hồi, hình thành vô số cơn gió lốc hình cánh quạt dạng khí sắc bén tới mức có thể cắt nứt mọi kim loại rắn chắc nhất trên đời này, bắn thẳng về phía Tử Kỳ Lưng ở phía dưới.
“ Tuyệt học thần thông, Kỳ Lân Hóng, giúp ta phá, gào ~~~~~~~~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân hít sâu một hơi vào người, miệng mở to ra hết cỡ, sóng âm vô hình từ trong miệng phóng thích, trực tiếp đánh tan những con gió lốc đang bắn thẳng về phía mình.
Hai chân nhún mạnh xuống đất nhảy bật lên không trung ngay trước mặt Phi Long, tạo ra tư thế giống hệt như ‘ Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước” của Dương Kiệt, một cước đá thẳng vào ngực của đối phương.
“ Kỳ Lân Toàn Phong Cước, chết này ~~~~~~~~~~~~~!!”
Pằng ~~~~~~~~~~~~!!! Crack ~~~ crack ~~~~~~~~ crack ~~~~~~~!!
Phi Long chỉ kịp giơ cây gậy trong tay chắn đỡ ngay phía trước, hứng trọn cú đá thôi sơn, thân gậy lập tức hình thành vô số vết nứt chi chít, có vẻ như có thể gãy ra bất kỳ lúc nào. Bản thân Phi Long cũng bị uy lực cú đá đá bay ra xa, nhào lộn ngược về phía sau một vòng rồi đáp xuống mặt đất, cơ thể kéo xoẹt xoẹt trên mặt đất tới gần chục mét mới ngừng hẳn, mặt đất xuất hiện hai vết lõm kéo dài từ lúc hắn đáp xuống tới khi cơ thể ngừng hẳn.
“ Chết này ~~~~~~~~!!!” Gần cả chục quả cầu năng lượng xuất hiện trong lòng bàn tay của Phi Long rồi được hắn quăng thẳng về phía Tử Kỳ Lân đang lao về phía mình với tốc độ như tia chớp.
“ Kỳ Lân Thôn Thiên Thuật, ta hút ~~~~~~~~~~~~~~!!” Miệng đầy răng hàm sắc nhọn của Tử Kỳ Lân lần nữa mở to ra, lần này trực tiếp xuống hiện lực hút đáng sợ hút sạnh những quả cầu năng lượng đang bắn tới vào trong miệng hắn. Chưa ngừng lại ở đó, những quả cầu năng lượng sau khi bị hút vào trong miệng hắn, lập tức từ trong miệng hắn bắn ngược trở lại về phía Phi Long ở phía dưới.
Roẹt ~~~~~!!
Rầm ~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~…..!
Cơ thể của Phi Long tựa như bị xé rách trong không khí trước khi những quả cầu năng lượng chạm vào người, chỉ trong nháy mặt đã bốc hơi hoàn toàn, ngay vị trí hắn vừa đứng bị những quả cầu năng lượng bắn phá tới nỗi không còn mảnh nguyên vẹn, bụi khói tung bay tứ phía che mờ cả tầm nhìn của Tử Kỳ Lân.
“ Ăn ta một gậy, chết này ~~~~~!!” Phi Long lần nữa xuất hiện ngay sau lưng của Tử Kỳ Lân, cây gậy sắp gãy trong tay vung lên quét mạnh về phía Tử Kỳ Lân vẫn đang theo đà lao xuống phía dưới, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của hắn trước khi trở về với cát bụi.
Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Tử Kỳ Lân hứng trọn cú quét gậy vào lưng, cơ thể tựa như một tên bắn từ trên không trung cắn thẳng xuống mặt đất, hình thành một cái hố sâu gần chục mét, khói bụi tung bắn tứ phía.
Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~!!!
Vô số quả cầu năng lượng được Phi Long phóng thích ra ném thẳng vào cái hố mà Tử Kỳ Lân đang nằm trong đó, với ý định kết thúc trận chiến bằng việc đánh trọng thương đối thủ của mình.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~………..!!!
Phi Long vẫn đang mình lơ lưng trên không trung ngay phía trên cái hố khổng lồ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở quan sát tình hình bên trong cái hố như thế này.
Hơn nửa khắc giờ trôi qua, đợi tới khi khói bụi không còn tung bay loạn xạ nữa, vẫn không thấy phía dưới có động tĩnh gì, chẳng lẽ tên Tử Kỳ Lân đã bị đánh trọng thương không thể nhúc nhích được nữa rồi sao?
Không gian ảo của Càn Khôn Tháp có tác dụng tách ly thần thức của người ở thế giới bên ngoài, nên chỉ cần trốn vào trong đó, cho dù là kẻ mạnh độ kiếp hay hóa vũ, cũng đừng mong dùng thần thức quét được vị trí của người ẩn trốn.
“ Khốn khiếp ~~~! Không thể nào, không thể nào như thế được, ta không tin ~~~~~~~!!!” Trong lòng gào thét đầy phẫn nộ, Phi Long không tiếc chân nguyên trong cơ thể tăng tốc cho bản thân nhanh hơn nữa, chỉ mong nhanh chóng có mặt tại nơi Dương Kiệt vừa biến mất lúc nãy để xem anh ta đang giở trò gì.
Vèo ~~~~~~~~~~~~~~~!!
Phi Long lao vút về phía trước như một tia chớp khiến Tử Kỳ Lân đang cắn răng bám theo phía sau bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy phấn khích vô cùng.
Tên khốn đó đã tăng tốc, nghĩa là đã gần tới nơi Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc rồi chăng!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cơ thể Phi Long tựa như thiên thạch từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, bề mặt mặt đất thậm chí xuất hiện nhiều vết nứt chi chít giữa đôi chân vừa hạ cánh xuống của hắn.
“ Đâu rồi, đâu rồi, con heo mập kia, mày trốn ở đâu rồi ~~~~~~~!!!” Phi Long đầu quay tứ phía, phát hiện cảnh vật xung quanh vắng lặng tới mức đáng sợ, chỉ toàn cây cối với cây cối, chẳng thấy bóng đáng mục tiêu mà mình cần tóm cổ, gần như phẫn nộ gào thét ra.
Tốn gần nửa ngày trời di chuyển, thậm chí bất chấp nguy cơ có thể nổ ra giao chiến với Tử Kỳ Lân, thế mà lúc này nhận được chỉ là vườn không nhà trống, Phi Long gần như muốn phát điên lên rồi đấy.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!
Phi Long vừa hạ cánh không được bao lâu, Tử Kỳ Lân cũng đã đuổi kịp và đáp xuống ngay nơi Phi Long đang đứng không quá xa, đầu hắn cũng quay ngang quay dọc như đang tìm kiếm hình bóng của Hoàng Kim Nhân Thú Quả như trong tưởng tượng của hắn.
“ Tên ngu xuẩn đi, khai ra mau, Hoàng Kim Nhân Thú Quả đâu rồi??” Tìm mãi không thấy thứ mình cần tìm, mang theo vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Phi Long, lạnh lạnh nói.
“ Hoàng Kim Nhân Thú Quả? Hoàng Kim Nhân Thú Quả gì ở đây??” Phi Long lộ ra vẻ mặt ngơ ngác khi nghe thấy câu hỏi đầy sát khí của Tử Kỳ Lân, đầu óc nhất thời không hình dung được vì sao hắn lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như thế.
“ Còn định giả nai nữa sao? Ngươi bất chấp tất cả lao vào lãnh địa của ta, đừng nói là đi tới nơi này chỉ để dạo chơi không nha ! nên nhớ rằng quy tắc ngầm trong khu rừng Nhân Thú, mỗi người chỉ có thể hái hai trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả, hiện giờ chỉ có ta và ngươi, hoàn toàn có thể phân chia một cách êm đẹp, không phải sao? Hay là ngươi định nuốt hết một mình? Hãy coi lại thực lực của bản thân có đủ bản lãnh để nuốt hết hay không? Coi chừng nuốt không trôi nghẹn cổ mà chết đấy !” Tử Kỳ Lân hiểu lầm rằng Phi Long đang đánh trống lảng, cười lạnh vạch bộ mặt giả dối của đối phương.
Theo quy định ngầm trong khu rừng Nhân Thú, những Nhân Thú tranh giành Hoàng Kim Nhân Thú Quả, sau khi giành đủ hai quả, phải lập tức ngừng tay không được tiếp tục tham gia tranh giành nữa nếu không muốn trở thành kẻ địch của thiên hạ.
Vì Hoàng Kim Nhân Thú Quả cách mười năm mới kết được chin trái, mà số lượng Nhân Thú đủ khả năng tranh giành phải trên vài chục, thậm chí vài trăm mạng. Nếu như một mình anh giành ăn hết, còn những người khác thì sao? Đứng sang một bên nuốt nước miệng nhìn anh ăn một mình à? Tất nhiên là không thể để điều đó xảy ra rồi. Nên vô cùng hiển nhiên xuất hiện một quy luật ngầm, sau khi giành đủ hai quả phải ngừng tay để nhường lại cho người khác.
Tất nhiên, nếu như anh đủ mạnh, đủ bản lãnh, có thể trấn áp tất cả, hoàn toàn có thể giành hết về phía mình mà không ai dám lên tiếng. Chủ yếu cú đấm của anh đủ mạnh hay không.
Nhưng từ trước tới giờ, cho dù lớn mạnh tới đâu, cũng không một Nhân Thú nào ngu xuẩn tới mức làm trái quy định ngầm đó để trở thành kẻ địch trong mắt những Nhân Thú khác.
Một tên Nhân Thú có thể không sợ, nhưng nếu hai tên, ba tên hay thậm chí mười tên vây đánh thì sao? Liệu có chống đỡ nổi không? Nên nhớ rằng mỗi một nhân thú chỉ có thể phục dụng ba lần Hoàng Kim Nhân Thú Quả, đáng sợ nhất là thăng cấp ngẫu nhiên từ 1 tới 3, lỡ như xui xẻo ăn ba trái thăng đúng ba cấp thì sao? Hiện giờ đúng là anh thăng được ba cấp tôi không phải đối thủ của anh, nhưng sau này tôi có cơ hội phục dụng, may mắn thăng từ 4 ~ 9 cấp, lớn mạnh hơn cả anh, tới lúc đó anh hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ trả thù của tôi đi nhé.
Tuy Nhân Thú không thể ra tay giết chết đồng loại, nhưng hoàn toán có thể đánh thành tàn phế, dùng đủ mọi thủ đoạn hành hình tra tấn, chịu đủ mọi đau khổ sống không bằng chết, có thể nói được chết dưới tay những nhân thú khác trong khu rừng này thậm chí là một ước mơ xa xỉ nữa là.
Nghe xong lời hăm dọa của Tử Kỳ Lân, Phi Long lập tức hiểu rõ vấn đề. Thì ra tên khốn đó lầm tưởng rằng mình biết rõ vị trí Hoàng Kim Nhân Thú Quả kết trái, nên đã bám theo từ nãy tới giờ để được chia phần đây mà.
Chỉ là oan ức, tuyệt đối là oan ức, bố mày cũng có biết Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc ở đâu đâu chứ? Nếu như biết rõ thì cần gì phải tốn sức truy sát con heo mập kia để cướp lấy thánh giáp, để có thể nắm thế chủ động trong cuộc tranh giành sắp tới chứ? Bố mày trực tiếp âm thầm đi tới nơi kết trái, chờ đợi nó chín muồi rồi hớt tay trên không phải khỏe hơn sao?
Chỉ là lúc này lên tiếng giải thích, tên khốn đó chịu tin mới là lạ á. Đừng nói là hắn, cho dù mình đứng ở vị trí của hắn, cũng sẽ không tin cho mà xem.
Nếu như thế thì không cần phải nói nhiều nữa, cùng lắm thì chiến thôi. Sẵn tiện bố mày cũng đang bực bội vì để vuột mất con mồi, dùng mày làm bia trút giận vậy, đập nhau trước một trận rồi tính sau.
Tuy Phi Long không muốn giao chiến với Tử Kỳ Lân, nhưng không có nghĩa là sợ đối phương. Vì thực lực của cả hai cũng chỉ là tông sư tầng thứ 6, Tử Kỳ Lân có thể mạnh hơn Phi Long một chút, nhưng tuyệt đối không phải là áp đảo hoàn toàn, chỉ có thể nói là 40 ~ 60 mà thôi.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!
Khí thế của một ngụy tông sư tầng thứ 6 từ trên người Phi Long phóng thích ra, khiến Tử Kỳ Lân kinh ngạc bất ngờ trước thái độ của đối phương.
“ Đồ khốn, chẳng lẽ ngươi định nuốt hết một mình thật sao??” Xem ra Tử Kỳ Lân đã hiểu lầm trầm trọng đối với Phi Long rồi đấy, vẫn còn khăng khăng cho rằng đối phương muốn ăn một mình không chia cho hắn.
“ Sát ~~~~~~~~~~~~~~!!” Phi Long chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp một quả cầu năng lượng khổng lồ ném thẳng về phía Tử Kỳ Lân, khơi nguồn cho cuộc chiến giữa hai kẻ mạnh tông sư cận cao cấp.
“ Được, được, không đánh ngươi một trận ngươi chắc chắn không chịu khai chứ gì, vậy thì đỡ này, Lôi Đình Triệu Hoán Thuật, nổ ~~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân giận quá hóa cười, biết không còn gì để nói nữa, trực tiếp giơ ngón tay chỉ thẳng lên trời, ngay lập tức trong không trung tụ tập vô số mây đen đang tụ tập lại xoay tròn liên hồi, chính giữa đám mây đen đang tụ tập lại là một cái lỗ hổng màu đen thâm thẩm.
Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~!!!
Hàng trăm tia sét màu tím xanh thô to bằng bắp tay của một người đàn ông trưởng thành từ lỗ hổng màu đen phóng thích ra, giáng thẳng vào đầu của Phi Long và quả cầu năng lượng do bắn ném ra.
Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~!!
Tia sét va đập vào quả cầu năng lượng tiếng nổ vang động trời đất, Phi Long không thèm quan tâm tới những tia sét giáng đầu, chân nguyên trong cơ thể phóng thích ra hình thành lá chắn phòng hộ hoàn toàn có thể vô hiệu hóa uy lực của chúng, cơ thể tựa như tên bắn áp sát về phía Tử Kỳ Lân, vũ khí trong tay vung lên bổ thẳng về đầu đối phương.
“ Kỳ Lân Thủ ~~~!!” Tay phải của Tử Kỳ Lân giơ ra, cánh tay lập tức phóng to ra gấp nhiều lần, bề mặt bàn tay được bao bộc bởi vô số vây cứng còn hơn cả sắt thép, chụp thẳng vế phía cây gậy của Phi Long.
Boong ~~~~~~~~~~~~~~!!
Tiếng va đập giữa hai thứ kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai inh ỏi, cơ thể Phi Long khẽ run lên một cái, không tự chủ giật lùi về phía sau sau pha va chạm với Kỳ Lân Thủ của Tử Kỳ Lân. Còn chưa kịp định thần đứng vững, đã nhìn thấy Tử Kỳ Lân lao tới trước mặt, Kỳ Lân Thủ hình thành cú đấm đấm thẳng vào mặt hắn.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Đôi cánh dang to ra hết cỡ, kéo cơ thể của Phi Long tung bay lên không trung, nhường qua cánh tay khổng lồ của Tử Kỳ Lân, ngay vị trí mà hắn vừa đứng lúc nãy đã bị bàn tay đáng sợ kia đập ra một cái hố sâu gần nửa mét.
“ Tuyệt học thần thông, Cuồng Phong Loạn Vũ ~~~~!!” Đôi cánh khổng lồ sau lưng quét mạnh liên hồi, hình thành vô số cơn gió lốc hình cánh quạt dạng khí sắc bén tới mức có thể cắt nứt mọi kim loại rắn chắc nhất trên đời này, bắn thẳng về phía Tử Kỳ Lưng ở phía dưới.
“ Tuyệt học thần thông, Kỳ Lân Hóng, giúp ta phá, gào ~~~~~~~~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân hít sâu một hơi vào người, miệng mở to ra hết cỡ, sóng âm vô hình từ trong miệng phóng thích, trực tiếp đánh tan những con gió lốc đang bắn thẳng về phía mình.
Hai chân nhún mạnh xuống đất nhảy bật lên không trung ngay trước mặt Phi Long, tạo ra tư thế giống hệt như ‘ Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước” của Dương Kiệt, một cước đá thẳng vào ngực của đối phương.
“ Kỳ Lân Toàn Phong Cước, chết này ~~~~~~~~~~~~~!!”
Pằng ~~~~~~~~~~~~!!! Crack ~~~ crack ~~~~~~~~ crack ~~~~~~~!!
Phi Long chỉ kịp giơ cây gậy trong tay chắn đỡ ngay phía trước, hứng trọn cú đá thôi sơn, thân gậy lập tức hình thành vô số vết nứt chi chít, có vẻ như có thể gãy ra bất kỳ lúc nào. Bản thân Phi Long cũng bị uy lực cú đá đá bay ra xa, nhào lộn ngược về phía sau một vòng rồi đáp xuống mặt đất, cơ thể kéo xoẹt xoẹt trên mặt đất tới gần chục mét mới ngừng hẳn, mặt đất xuất hiện hai vết lõm kéo dài từ lúc hắn đáp xuống tới khi cơ thể ngừng hẳn.
“ Chết này ~~~~~~~~!!!” Gần cả chục quả cầu năng lượng xuất hiện trong lòng bàn tay của Phi Long rồi được hắn quăng thẳng về phía Tử Kỳ Lân đang lao về phía mình với tốc độ như tia chớp.
“ Kỳ Lân Thôn Thiên Thuật, ta hút ~~~~~~~~~~~~~~!!” Miệng đầy răng hàm sắc nhọn của Tử Kỳ Lân lần nữa mở to ra, lần này trực tiếp xuống hiện lực hút đáng sợ hút sạnh những quả cầu năng lượng đang bắn tới vào trong miệng hắn. Chưa ngừng lại ở đó, những quả cầu năng lượng sau khi bị hút vào trong miệng hắn, lập tức từ trong miệng hắn bắn ngược trở lại về phía Phi Long ở phía dưới.
Roẹt ~~~~~!!
Rầm ~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~…..!
Cơ thể của Phi Long tựa như bị xé rách trong không khí trước khi những quả cầu năng lượng chạm vào người, chỉ trong nháy mặt đã bốc hơi hoàn toàn, ngay vị trí hắn vừa đứng bị những quả cầu năng lượng bắn phá tới nỗi không còn mảnh nguyên vẹn, bụi khói tung bay tứ phía che mờ cả tầm nhìn của Tử Kỳ Lân.
“ Ăn ta một gậy, chết này ~~~~~!!” Phi Long lần nữa xuất hiện ngay sau lưng của Tử Kỳ Lân, cây gậy sắp gãy trong tay vung lên quét mạnh về phía Tử Kỳ Lân vẫn đang theo đà lao xuống phía dưới, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của hắn trước khi trở về với cát bụi.
Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Tử Kỳ Lân hứng trọn cú quét gậy vào lưng, cơ thể tựa như một tên bắn từ trên không trung cắn thẳng xuống mặt đất, hình thành một cái hố sâu gần chục mét, khói bụi tung bắn tứ phía.
Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~!!!
Vô số quả cầu năng lượng được Phi Long phóng thích ra ném thẳng vào cái hố mà Tử Kỳ Lân đang nằm trong đó, với ý định kết thúc trận chiến bằng việc đánh trọng thương đối thủ của mình.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~………..!!!
Phi Long vẫn đang mình lơ lưng trên không trung ngay phía trên cái hố khổng lồ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở quan sát tình hình bên trong cái hố như thế này.
Hơn nửa khắc giờ trôi qua, đợi tới khi khói bụi không còn tung bay loạn xạ nữa, vẫn không thấy phía dưới có động tĩnh gì, chẳng lẽ tên Tử Kỳ Lân đã bị đánh trọng thương không thể nhúc nhích được nữa rồi sao?
/462
|