Thập nhị công chúa mang theo tâm trạng tò mò nhận lấy viên đan dược từ tay Ưng Hoàng, khẽ suy nghĩ một hồi, trực tiếp bỏ thẳng vào trong miệng mình nhai.
Quả nhiên, chỉ trong tích tắc lực thuốc đã phát huy tác dụng, chỉ thấy thập nhị công chúa lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, đôi mắt lim dim và trên môi mang theo nụ cười vô thức, thậm chí miệng phát ra những tiếng rên nhẹ vô nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi chán nản của con gái cưng biến mất, thay vào đó là vẻ hưởng thụ sung sướng, Ưng Hoàng tỏ ra hài lòng với tác dụng viên thuốc của mình, mỉn cười nói: “ Bảo Bảo, con thấy….. úi da, đau ~~~~~~~!”
“ hihi, phụ hoàng, bộ râu, bộ râu của phụ hoàng trông dễ, dễ thương quá ~~~~~~~~!!!” Chỉ thấy thập nhị công chúa mắt nửa nhắm nửa mở, áp sát ngay trước mặt Ưng Hoàng, dùng tay không ngừng kéo giựt bộ râu của ông ta, ngơ ngơ ngáo ngáo cười nói.
Mẹ kiếp!! Ngáo đá, thập nhị công chúa bị ngáo đá thật rồi ~~~~!!! Khai tâm đan chính là ma túy đá không sai!!!
Ưng Hoàng đã khóc không thành tiếng, không ngờ chỉ vì muốn khiến con gái cưng của mình vui vẻ lên, mà lại tự lấy đá chọi chân mình thêm lần nữa.
Đánh không được, chửi cũng không xong, Ưng Hoàng chỉ còn cách căn răng chịu đựng những cú giựt râu ngày càng mạnh bạo của cô con gái cưng của mình.
Quần thần ở dưới ai nấy đều nén nhịn tới nỗi mặt mày đỏ phồng lên nhưng không ai dám cười ra miệng.
“ mau, mau dẫn thập nhị công chúa vào bên trong nghỉ ngơi.” Ninh phi cũng không ngờ lực thuốc mạnh như thế này, lập tức ra lệnh cho tỳ nữ ở bên cạnh kéo lấy thập nhị công chúa dẫn vào phòng trong, không dám để cô ta ở lại nơi này nữa.
Ninh phi lần nữa cứu Ưng Hoàng một bàn thua trông thấy.
Nhìn thấy thập nhị công chúa không ngừng khóc lóc làm mình làm mẩy vào cào nhéo hai cô tỳ nữa khi bị kéo đi vào phòng trong. Bị bẽ mặt trước thiên hạ tuyệt đối không đau xót bằng cảnh tượng đáng sợ đó, khiến Ưng Hoàng phẫn nộ tột cùng.
Mẹ kiếp, sau khi quay về vương thành phải xử tội thật nặng tên khốn luyện đan sư đã luyện ra thứ đan dược quỷ quái này mới được, chính vì tin vào những lời ba hoa của tên khốn đó mà bổn hoàng phải bễ mặt trước thiên hạ, quan trọng nhất là, còn khiến con gái cưng của mình thành như thế này, thật không thể tha thứ được!!!!
Ưng Hoàng giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, quyết định rồi, tuyệt đối không thể tha thứ tên luyện đan sư trời đánh đó. Đó rõ ràng là tà đan chứ đan dược hạnh phúc vui vẻ gì, ngay cả một người có tâm hồn trong sáng như con gái của bổn hoàng còn có hành động thất thường như thế sau khi phục dụng, huống chi là người khác chứ??? Nếu như để thứ đan dược này lan truyền ra ngoài, tuyệt đối là một đại họa cho cả vương triều Thiên Ưng cho mà xem.
Dương kiệt hoàn toàn không biết rằng kế hoạch đổi nghề thành buôn bán thuốc lắc của anh ta đã bị Ưng Hoàng đặt dấu chấm hết trước khi sinh sôi nảy nở.
“ e hèm, ân sư, ân sư, có thể bắt đầu rồi ạ ~~~!!!” không để tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng tới việc chính, Ưng Hoàng quay sang thừa tướng Lý Hiển nãy giờ tựa như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, nhẹ giọng lên tiếng kêu gọi.
“ bắt đầu??? À, ừ thì bắt đầu….” Lý Hiển thoát khỏi “ trạng thái ngủ đứng” của mình, từ trong nhẫn càn khôn rút ra một cuộn chiếu thư bước ra phía trước.
“ theo kết quả tổng kết nhận được từ đặc sứ mỗi tổ đội gửi về, Nhị hoàng tử Triệu Thiên Phúc đánh chiếm được 12 ngôi thành trì cấp thấp ở gần khu vực biên cương, mỗi thành trì cấp thất tương ứng một điểm, nên tổng số điểm đạt được trong cuộc thí luyện lần này là 12 điểm. Tam công chúa Triệu Thiên Hương chiếm đoạt được chín ngôi thành tầm trung, mỗi ngôi thành tương đương 5 điểm, nhưng do tính quan trọng của Bán Nguyệt thành, có thể tương ứng với ba ngôi thành tầm trung bình thường, nên nhận được 15 điểm, với tổng số điểm đạt được là 55 điểm. Ngũ hoàng tử Triệu Thiên Văn, đánh chiếm được ………. Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ, tổng cộng đánh chiếm được mười ngôi thành trì tầm trung, tổng số điểm đạt được là năm mươi điểm …….”
Thừa tướng Lý Hiển làm một hơi không cần ngưng nghỉ, đọc ra hết kết quả mà các hoàng tử công chúa đạt được trong cuộc thí luyện lần này.
Ưng Hoàng khẽ lộ ra nụ cười hài lòng với số điểm mà tam công chúa đạt được. Tuy kết quả điểm số không phản ánh đúng thực lực của từng thí sinh, nhưng ai quan tâm điều đó chứ??? Chỉ cần người chiến thắng cuối cùng là tam công chúa, như thế là quá đủ rồi, còn quá trình như thế nào, hơi đâu mà để ý tới chứ??
“ với tổng số điểm đạt được của tam công chúa Triệu Thiên Hương, vô cùng hiển nhiên trở thành người chiến thắng trong cuộc thí luyện lần này.” Lý Hiển thu lại cuốn chiếu thư trong tay, mang theo vẻ mặt nghiêm khắc nói: “ Thế nhưng, đây chỉ mới là giai đoạn đầu của cuộc thi, vẫn còn một thử thách cuối cùng dành cho các vị, nên Thiên Hương, tuyệt đối không được lơ là, còn các vị khác, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội đảo ngược tình thế, hiểu rõ rồi chứ???”
Thoạt đầu nghe có vẻ như muốn dặn dò nhắc nhở tam công chúa, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ không khó phát hiện Lý Hiện đang muốn cổ vũ khích lệ cho Triệu Thiên Cơ.
Dù sao thì nếu so về năng lực, giữa tam công chúa Triệu Thiên Hương và Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, Lý Hiển tỏ ra không mấy hài lòng khi Triệu Thiên Cơ thua cuộc vì một lý do vớ vẫn nhảm nhí.
Tình cảm là tình cảm, đại sự là đại sự, tuyệt đối không được để cảm tính ảnh hưởng tới công việc đại sự của mình, về vấn đề này, Lý Hiển có chút thất vọng với biểu hiện của Triệu Thiên Cơ, xem ra sau này còn phải nắn gân đối phương dài dài đấy.
“ hiểu rõ rồi ạ ~~~~~~!!!” lời nói của Lý Hiển buông ra, tuyệt đối không ai dám cãi, ai nấy đều mang theo vẻ mặt như nghe lời chỉ bảo chắp tay cung kính đáp.
“ Hương nhi, nghe nói con thu nạp được một thiếu niên anh hùng, trong cuộc thí luyện lần này không ngừng lập kỳ tích, lập lên chiến tích vẻ vang, sao không mời vị thiếu niên anh hùng đó ra đây để phụ hoàng gặp mặt và khen thưởng nhỉ???” Ưng Hoàng tâm trạng đang vui, sực nhớ ra điều gì đó, mang theo vẻ mặt đầy hứng thú lên tiếng cười nói.
Nghe xong lời yêu cầu của Ưng Hoàng, văn vỏ bá quan ai nấy đều tỏ ra tò mò ” vị thiếu niên anh hùng” trong miệng ông ta trông như thế nào. Trong đó có không ít người nghe qua danh tánh và chiến tích vẻ vang của anh ta trong cuộc thí luyện lần này, chỉ là chưa biết mặt mũi như thế nào mà thôi. Đặc biệt là lão thái giám, đôi mắt lập tức rực sáng ngẩng đầu lên, vô cùng phấn khích háo hức đưa mắt quét qua quét lại để tìm kiếm hình bóng của Dương Kiệt.
Ưng Hoàng vui, nhưng Dương Kiệt không vui chút nào, nãy giờ cố tình lẩn trốn chỉ vì một câu nói bộc phát của ông ta mà tan tành mây khói, đặc biệt nhìn thấy vẻ mặt đầy phấn khích của lão thái giám, Dương Kiệt có chút muốn quay đầu bỏ chạy ra khỏi đại sảnh ngay tức khắc.
Chỉ là lúc này trong đại sảnh đứng đầy người, cửa phòng có cận vệ canh phòng, chỉ có trốn đằng trời.
“ Dương Tiễn, Dương bang chủ, còn không mau mau bước ra bái kiến Ưng Hoàng???” tam công chúa cũng có chút bất ngờ trước yêu cầu của Ưng Hoàng, thú thật, vào thời điểm này cô ta hoàn toàn không muốn lá át chủ bài của mình công khai trước mặt công chúng chút nào, chỉ là Ưng Hoàng cũng đã lên tiếng, cho dù trong lòng không muốn, cũng phải miễn cưỡng quay sang hướng Dương Kiệt đang đứng núp sau Triệu Thiên Phúc, nói.
Chỉ trong tích tắc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết vào người Dương Kiệt, ai nấy đều mang theo vẻ mặt tò mò thích thú ngắm nhìn toàn thân trên dưới của anh ta, đặc biệt là lão thái giám, ánh mắt của lão lúc này tựa như hận không thể nuốt Dương Kiệt vào trong bụng vậy. Tất nhiên, trong đó cũng có không ít ánh mắt đầy khinh thường che bai, cho rằng anh ta chỉ là một tên ăn may vớ vẫn, hoàn toàn không đủ đẳng cấp lọt vào mắt xanh của mình cả, đại biểu là người của thế lực bát hoàng tử.
Bị tam công chúa “ bán đứng” như vậy, không còn cách nào, Dương Kiệt tê tái cả da đầu miễn cưỡng bước ra, chắp tay thi lễ nói lớn: “ thảo nhân Dương Tiễn, bang chủ Địa Cầu Bang, bái kiến Ưng Hoàng.”
Ưng Hoàng dùng ánh mắt đầy thích thú ngắm nhìn toàn thân trên dưới của Dương Kiệt, không cần phái nói, với hình tượng điển trai sáng sủa, nước da ngâm đen đầy vẻ nam tính, thân hình cao lớn mạnh khõe của anh ta lúc này càng ngắm càng cảm thấy ưa nhìn, không tự chủ thốt lên: “ quà xứng đáng là anh hùng thiếu niên, không tệ ~~~~!!”
Tam công chúa không ngừng Ưng Hoàng lại đánh giá “ cao’ Dương Kiệt như vậy, phải biết rằng từ lúc Ưng Hoàng lên ngôi trị vị gần cả trăm năm nay, số người nhận được hai từ “ không tệ”, chỉ ném trên đầu ngón tay, và Dương Kiệt là một trong những số đó.
‘ nghe nói trong cuộc công thành chiến lần này, chủ soái quân địch Tống Anh Kiệt đã bị trọng thương dưới tay ngươi, tuyệt đối là một kỳ tích, không chỉ khiến bổn hoàng hả hê khi kình địch bại trận, đó còn là một chiến tích vẻ vang làm rạng danh vương triều Thiên Ưng của ta, phương châm của bổn hoàng chính là có tội sẽ phạt, có công ắt phải thưởng, người có bất kỳ nguyện vọng gì có thể nói ra, nếu như trong phạm vị năng lực bổn hoàng, sẽ giúp ngươi hoàn thành ước nguyện đó.” Ưng Hoàng không ngừng dùng tay vuốt nhẹ bộ râu của mình, nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía dưới cười nói.
Bất kỳ nguyện vọng gì???!!!!
Tất cả những người có mặt ở nơi này đều không kìm được kinh ngạc bất ngờ trước lời nói của Ưng Hoàng, đồng thời không ít người tỏ ra phẫn nộ ghen tức với “ vận may chó chết” của Dương Kiệt, thậm chí hận không thể lao ra đá bay anh ta ra xa để thay anh ta nhận phần thưởng do Ưng Hoàng ban tặng.
Nhưng trong đó không ít người nhận ra lời nói của Ưng Hoàng tuyệt đối không đơn giản như mọi người hằng nghĩ, mang theo vẻ mặt thích thú nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt để xem anh ta xử lý như thế nào, đặc biệt là Triệu Thiên Cơ.
Ban thưởng bất kỳ nguyện vọng gì??? Dương Kiệt phấn khích tới nỗi như muốn nhảy cẫng lên. Bổn thiếu gia xông pha mặt trận, liều sống liều chết cũng chỉ chờ có mỗi câu đó mà thôi, không ngờ Ưng Hoàng lại “ biết điều’ như vậy, vậy thì không cần phải khách sáo với đối phương làm gì nữa rồi.
Yêu cầu gì nhỉ??? Vàng bạc châu báu ném mãi không hết??? mỹ nữ tuyệt sắc một ngàn người??? a, hay là đề nghị ông ta ban thưởng cho mình một ngôi thành trì, không cần quá tốt, chỉ cần là thành trì cấp thấp cũng được rồi, tuy mình không có hứng thú và ý định dấn thân vào quan trường, nhưng có thể dùng ngôi thành đó làm đại bản doanh của Địa Cầu bang cũng không tệ chứ nhỉ?? nguyện vọng như thế không quá đáng đấy nhỉ???
“ Kiệt ca ca bình tĩnh, chuyện này không đơn giản, nếu như có thể, hãy từ chối ban thưởng của Ưng Hoàng!!” Trong lúc Dương Kiệt định mở miệng đề ra nguyện vọng của mình, Hoàng Dung thông qua hệ thống truyền tin cho anh ta.
Dương Kiệt giật nảy mình trước câu nói của Hoàng Dung, khẽ quan sát sắc mặt của Ưng Hoàng lúc này, tuy có vẻ như đang ngóng chờ mình đặt ra nguyện vọng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tia sáng đầy cảnh giác và dò xét lóe qua trong đôi mắt của ông ta.
Thực ra Ưng Hoàng đang thử Dương Kiệt đấy. Cho dù anh ta có lập công không nhỏ đi nữa, nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ nhận được ban thưởng “ quá đáng” như vậy. Huống chi những công lao mà Ưng Hoàng vừa nhắc tới, hoàn toàn không thuộc về Dương Kiệt mà là Lý Nguyên Bá, chẳng lẽ đường đường hoàng đế của một vương triều, ngay cả thông tin không chút gì gọi là bí mật này cũng không nắm rõ sao?? Nếu như Dương Kiệt nổi lòng tham nói ra nguyện vọng của mình, chỉ cần không quá đáng, Ưng Hoàng cũng sẽ giữ đúng lời hứa với anh ta, ban thưởng cho, chỉ là bắt đầu từ sau đó, anh ta sẽ nằm trong bảng danh sách đen của ông ta cho mà xem.
Còn nếu gặp một người tham lam vô độ ngu xuẩn không biết suy nghĩ, dám mở miệng đòi hỏi vượt quá ranh giới của Ưng Hoàng, không chừng không những một xu cũng không moi được, quay ngược lại bị Ưng Hoàng xử vào tội khi quân khi dám mạo nhận công trạng của mình đấy chứ.
Suy nghĩ của đế vương, cho dù là ở Trái Đất hay đại lục Huyền Thiên, từ cổ chí kim luôn là thứ khó đoán nhất trên đời này. Trước đó còn đang mỉn cười với anh, nhưng quay mặt lại không chừng đã ra lệnh cho cấm quân lôi anh ra ngoài chém bay đầu rồi đấy.
Đứng bên cạnh vua nguy hiểm như đứng bên cạnh hổ, câu danh ngôn này tuyệt đối không chỉ là nói chơi không đâu, lịch sử đã từng có vô số tên ngu xuẩn xui xẻo phải trả giá bằng mạng sống của mình cho câu danh ngôn như thế này rồi đấy.
Quả nhiên, chỉ trong tích tắc lực thuốc đã phát huy tác dụng, chỉ thấy thập nhị công chúa lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, đôi mắt lim dim và trên môi mang theo nụ cười vô thức, thậm chí miệng phát ra những tiếng rên nhẹ vô nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi chán nản của con gái cưng biến mất, thay vào đó là vẻ hưởng thụ sung sướng, Ưng Hoàng tỏ ra hài lòng với tác dụng viên thuốc của mình, mỉn cười nói: “ Bảo Bảo, con thấy….. úi da, đau ~~~~~~~!”
“ hihi, phụ hoàng, bộ râu, bộ râu của phụ hoàng trông dễ, dễ thương quá ~~~~~~~~!!!” Chỉ thấy thập nhị công chúa mắt nửa nhắm nửa mở, áp sát ngay trước mặt Ưng Hoàng, dùng tay không ngừng kéo giựt bộ râu của ông ta, ngơ ngơ ngáo ngáo cười nói.
Mẹ kiếp!! Ngáo đá, thập nhị công chúa bị ngáo đá thật rồi ~~~~!!! Khai tâm đan chính là ma túy đá không sai!!!
Ưng Hoàng đã khóc không thành tiếng, không ngờ chỉ vì muốn khiến con gái cưng của mình vui vẻ lên, mà lại tự lấy đá chọi chân mình thêm lần nữa.
Đánh không được, chửi cũng không xong, Ưng Hoàng chỉ còn cách căn răng chịu đựng những cú giựt râu ngày càng mạnh bạo của cô con gái cưng của mình.
Quần thần ở dưới ai nấy đều nén nhịn tới nỗi mặt mày đỏ phồng lên nhưng không ai dám cười ra miệng.
“ mau, mau dẫn thập nhị công chúa vào bên trong nghỉ ngơi.” Ninh phi cũng không ngờ lực thuốc mạnh như thế này, lập tức ra lệnh cho tỳ nữ ở bên cạnh kéo lấy thập nhị công chúa dẫn vào phòng trong, không dám để cô ta ở lại nơi này nữa.
Ninh phi lần nữa cứu Ưng Hoàng một bàn thua trông thấy.
Nhìn thấy thập nhị công chúa không ngừng khóc lóc làm mình làm mẩy vào cào nhéo hai cô tỳ nữa khi bị kéo đi vào phòng trong. Bị bẽ mặt trước thiên hạ tuyệt đối không đau xót bằng cảnh tượng đáng sợ đó, khiến Ưng Hoàng phẫn nộ tột cùng.
Mẹ kiếp, sau khi quay về vương thành phải xử tội thật nặng tên khốn luyện đan sư đã luyện ra thứ đan dược quỷ quái này mới được, chính vì tin vào những lời ba hoa của tên khốn đó mà bổn hoàng phải bễ mặt trước thiên hạ, quan trọng nhất là, còn khiến con gái cưng của mình thành như thế này, thật không thể tha thứ được!!!!
Ưng Hoàng giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, quyết định rồi, tuyệt đối không thể tha thứ tên luyện đan sư trời đánh đó. Đó rõ ràng là tà đan chứ đan dược hạnh phúc vui vẻ gì, ngay cả một người có tâm hồn trong sáng như con gái của bổn hoàng còn có hành động thất thường như thế sau khi phục dụng, huống chi là người khác chứ??? Nếu như để thứ đan dược này lan truyền ra ngoài, tuyệt đối là một đại họa cho cả vương triều Thiên Ưng cho mà xem.
Dương kiệt hoàn toàn không biết rằng kế hoạch đổi nghề thành buôn bán thuốc lắc của anh ta đã bị Ưng Hoàng đặt dấu chấm hết trước khi sinh sôi nảy nở.
“ e hèm, ân sư, ân sư, có thể bắt đầu rồi ạ ~~~!!!” không để tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng tới việc chính, Ưng Hoàng quay sang thừa tướng Lý Hiển nãy giờ tựa như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, nhẹ giọng lên tiếng kêu gọi.
“ bắt đầu??? À, ừ thì bắt đầu….” Lý Hiển thoát khỏi “ trạng thái ngủ đứng” của mình, từ trong nhẫn càn khôn rút ra một cuộn chiếu thư bước ra phía trước.
“ theo kết quả tổng kết nhận được từ đặc sứ mỗi tổ đội gửi về, Nhị hoàng tử Triệu Thiên Phúc đánh chiếm được 12 ngôi thành trì cấp thấp ở gần khu vực biên cương, mỗi thành trì cấp thất tương ứng một điểm, nên tổng số điểm đạt được trong cuộc thí luyện lần này là 12 điểm. Tam công chúa Triệu Thiên Hương chiếm đoạt được chín ngôi thành tầm trung, mỗi ngôi thành tương đương 5 điểm, nhưng do tính quan trọng của Bán Nguyệt thành, có thể tương ứng với ba ngôi thành tầm trung bình thường, nên nhận được 15 điểm, với tổng số điểm đạt được là 55 điểm. Ngũ hoàng tử Triệu Thiên Văn, đánh chiếm được ………. Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ, tổng cộng đánh chiếm được mười ngôi thành trì tầm trung, tổng số điểm đạt được là năm mươi điểm …….”
Thừa tướng Lý Hiển làm một hơi không cần ngưng nghỉ, đọc ra hết kết quả mà các hoàng tử công chúa đạt được trong cuộc thí luyện lần này.
Ưng Hoàng khẽ lộ ra nụ cười hài lòng với số điểm mà tam công chúa đạt được. Tuy kết quả điểm số không phản ánh đúng thực lực của từng thí sinh, nhưng ai quan tâm điều đó chứ??? Chỉ cần người chiến thắng cuối cùng là tam công chúa, như thế là quá đủ rồi, còn quá trình như thế nào, hơi đâu mà để ý tới chứ??
“ với tổng số điểm đạt được của tam công chúa Triệu Thiên Hương, vô cùng hiển nhiên trở thành người chiến thắng trong cuộc thí luyện lần này.” Lý Hiển thu lại cuốn chiếu thư trong tay, mang theo vẻ mặt nghiêm khắc nói: “ Thế nhưng, đây chỉ mới là giai đoạn đầu của cuộc thi, vẫn còn một thử thách cuối cùng dành cho các vị, nên Thiên Hương, tuyệt đối không được lơ là, còn các vị khác, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội đảo ngược tình thế, hiểu rõ rồi chứ???”
Thoạt đầu nghe có vẻ như muốn dặn dò nhắc nhở tam công chúa, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ không khó phát hiện Lý Hiện đang muốn cổ vũ khích lệ cho Triệu Thiên Cơ.
Dù sao thì nếu so về năng lực, giữa tam công chúa Triệu Thiên Hương và Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, Lý Hiển tỏ ra không mấy hài lòng khi Triệu Thiên Cơ thua cuộc vì một lý do vớ vẫn nhảm nhí.
Tình cảm là tình cảm, đại sự là đại sự, tuyệt đối không được để cảm tính ảnh hưởng tới công việc đại sự của mình, về vấn đề này, Lý Hiển có chút thất vọng với biểu hiện của Triệu Thiên Cơ, xem ra sau này còn phải nắn gân đối phương dài dài đấy.
“ hiểu rõ rồi ạ ~~~~~~!!!” lời nói của Lý Hiển buông ra, tuyệt đối không ai dám cãi, ai nấy đều mang theo vẻ mặt như nghe lời chỉ bảo chắp tay cung kính đáp.
“ Hương nhi, nghe nói con thu nạp được một thiếu niên anh hùng, trong cuộc thí luyện lần này không ngừng lập kỳ tích, lập lên chiến tích vẻ vang, sao không mời vị thiếu niên anh hùng đó ra đây để phụ hoàng gặp mặt và khen thưởng nhỉ???” Ưng Hoàng tâm trạng đang vui, sực nhớ ra điều gì đó, mang theo vẻ mặt đầy hứng thú lên tiếng cười nói.
Nghe xong lời yêu cầu của Ưng Hoàng, văn vỏ bá quan ai nấy đều tỏ ra tò mò ” vị thiếu niên anh hùng” trong miệng ông ta trông như thế nào. Trong đó có không ít người nghe qua danh tánh và chiến tích vẻ vang của anh ta trong cuộc thí luyện lần này, chỉ là chưa biết mặt mũi như thế nào mà thôi. Đặc biệt là lão thái giám, đôi mắt lập tức rực sáng ngẩng đầu lên, vô cùng phấn khích háo hức đưa mắt quét qua quét lại để tìm kiếm hình bóng của Dương Kiệt.
Ưng Hoàng vui, nhưng Dương Kiệt không vui chút nào, nãy giờ cố tình lẩn trốn chỉ vì một câu nói bộc phát của ông ta mà tan tành mây khói, đặc biệt nhìn thấy vẻ mặt đầy phấn khích của lão thái giám, Dương Kiệt có chút muốn quay đầu bỏ chạy ra khỏi đại sảnh ngay tức khắc.
Chỉ là lúc này trong đại sảnh đứng đầy người, cửa phòng có cận vệ canh phòng, chỉ có trốn đằng trời.
“ Dương Tiễn, Dương bang chủ, còn không mau mau bước ra bái kiến Ưng Hoàng???” tam công chúa cũng có chút bất ngờ trước yêu cầu của Ưng Hoàng, thú thật, vào thời điểm này cô ta hoàn toàn không muốn lá át chủ bài của mình công khai trước mặt công chúng chút nào, chỉ là Ưng Hoàng cũng đã lên tiếng, cho dù trong lòng không muốn, cũng phải miễn cưỡng quay sang hướng Dương Kiệt đang đứng núp sau Triệu Thiên Phúc, nói.
Chỉ trong tích tắc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết vào người Dương Kiệt, ai nấy đều mang theo vẻ mặt tò mò thích thú ngắm nhìn toàn thân trên dưới của anh ta, đặc biệt là lão thái giám, ánh mắt của lão lúc này tựa như hận không thể nuốt Dương Kiệt vào trong bụng vậy. Tất nhiên, trong đó cũng có không ít ánh mắt đầy khinh thường che bai, cho rằng anh ta chỉ là một tên ăn may vớ vẫn, hoàn toàn không đủ đẳng cấp lọt vào mắt xanh của mình cả, đại biểu là người của thế lực bát hoàng tử.
Bị tam công chúa “ bán đứng” như vậy, không còn cách nào, Dương Kiệt tê tái cả da đầu miễn cưỡng bước ra, chắp tay thi lễ nói lớn: “ thảo nhân Dương Tiễn, bang chủ Địa Cầu Bang, bái kiến Ưng Hoàng.”
Ưng Hoàng dùng ánh mắt đầy thích thú ngắm nhìn toàn thân trên dưới của Dương Kiệt, không cần phái nói, với hình tượng điển trai sáng sủa, nước da ngâm đen đầy vẻ nam tính, thân hình cao lớn mạnh khõe của anh ta lúc này càng ngắm càng cảm thấy ưa nhìn, không tự chủ thốt lên: “ quà xứng đáng là anh hùng thiếu niên, không tệ ~~~~!!”
Tam công chúa không ngừng Ưng Hoàng lại đánh giá “ cao’ Dương Kiệt như vậy, phải biết rằng từ lúc Ưng Hoàng lên ngôi trị vị gần cả trăm năm nay, số người nhận được hai từ “ không tệ”, chỉ ném trên đầu ngón tay, và Dương Kiệt là một trong những số đó.
‘ nghe nói trong cuộc công thành chiến lần này, chủ soái quân địch Tống Anh Kiệt đã bị trọng thương dưới tay ngươi, tuyệt đối là một kỳ tích, không chỉ khiến bổn hoàng hả hê khi kình địch bại trận, đó còn là một chiến tích vẻ vang làm rạng danh vương triều Thiên Ưng của ta, phương châm của bổn hoàng chính là có tội sẽ phạt, có công ắt phải thưởng, người có bất kỳ nguyện vọng gì có thể nói ra, nếu như trong phạm vị năng lực bổn hoàng, sẽ giúp ngươi hoàn thành ước nguyện đó.” Ưng Hoàng không ngừng dùng tay vuốt nhẹ bộ râu của mình, nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía dưới cười nói.
Bất kỳ nguyện vọng gì???!!!!
Tất cả những người có mặt ở nơi này đều không kìm được kinh ngạc bất ngờ trước lời nói của Ưng Hoàng, đồng thời không ít người tỏ ra phẫn nộ ghen tức với “ vận may chó chết” của Dương Kiệt, thậm chí hận không thể lao ra đá bay anh ta ra xa để thay anh ta nhận phần thưởng do Ưng Hoàng ban tặng.
Nhưng trong đó không ít người nhận ra lời nói của Ưng Hoàng tuyệt đối không đơn giản như mọi người hằng nghĩ, mang theo vẻ mặt thích thú nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt để xem anh ta xử lý như thế nào, đặc biệt là Triệu Thiên Cơ.
Ban thưởng bất kỳ nguyện vọng gì??? Dương Kiệt phấn khích tới nỗi như muốn nhảy cẫng lên. Bổn thiếu gia xông pha mặt trận, liều sống liều chết cũng chỉ chờ có mỗi câu đó mà thôi, không ngờ Ưng Hoàng lại “ biết điều’ như vậy, vậy thì không cần phải khách sáo với đối phương làm gì nữa rồi.
Yêu cầu gì nhỉ??? Vàng bạc châu báu ném mãi không hết??? mỹ nữ tuyệt sắc một ngàn người??? a, hay là đề nghị ông ta ban thưởng cho mình một ngôi thành trì, không cần quá tốt, chỉ cần là thành trì cấp thấp cũng được rồi, tuy mình không có hứng thú và ý định dấn thân vào quan trường, nhưng có thể dùng ngôi thành đó làm đại bản doanh của Địa Cầu bang cũng không tệ chứ nhỉ?? nguyện vọng như thế không quá đáng đấy nhỉ???
“ Kiệt ca ca bình tĩnh, chuyện này không đơn giản, nếu như có thể, hãy từ chối ban thưởng của Ưng Hoàng!!” Trong lúc Dương Kiệt định mở miệng đề ra nguyện vọng của mình, Hoàng Dung thông qua hệ thống truyền tin cho anh ta.
Dương Kiệt giật nảy mình trước câu nói của Hoàng Dung, khẽ quan sát sắc mặt của Ưng Hoàng lúc này, tuy có vẻ như đang ngóng chờ mình đặt ra nguyện vọng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tia sáng đầy cảnh giác và dò xét lóe qua trong đôi mắt của ông ta.
Thực ra Ưng Hoàng đang thử Dương Kiệt đấy. Cho dù anh ta có lập công không nhỏ đi nữa, nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ nhận được ban thưởng “ quá đáng” như vậy. Huống chi những công lao mà Ưng Hoàng vừa nhắc tới, hoàn toàn không thuộc về Dương Kiệt mà là Lý Nguyên Bá, chẳng lẽ đường đường hoàng đế của một vương triều, ngay cả thông tin không chút gì gọi là bí mật này cũng không nắm rõ sao?? Nếu như Dương Kiệt nổi lòng tham nói ra nguyện vọng của mình, chỉ cần không quá đáng, Ưng Hoàng cũng sẽ giữ đúng lời hứa với anh ta, ban thưởng cho, chỉ là bắt đầu từ sau đó, anh ta sẽ nằm trong bảng danh sách đen của ông ta cho mà xem.
Còn nếu gặp một người tham lam vô độ ngu xuẩn không biết suy nghĩ, dám mở miệng đòi hỏi vượt quá ranh giới của Ưng Hoàng, không chừng không những một xu cũng không moi được, quay ngược lại bị Ưng Hoàng xử vào tội khi quân khi dám mạo nhận công trạng của mình đấy chứ.
Suy nghĩ của đế vương, cho dù là ở Trái Đất hay đại lục Huyền Thiên, từ cổ chí kim luôn là thứ khó đoán nhất trên đời này. Trước đó còn đang mỉn cười với anh, nhưng quay mặt lại không chừng đã ra lệnh cho cấm quân lôi anh ra ngoài chém bay đầu rồi đấy.
Đứng bên cạnh vua nguy hiểm như đứng bên cạnh hổ, câu danh ngôn này tuyệt đối không chỉ là nói chơi không đâu, lịch sử đã từng có vô số tên ngu xuẩn xui xẻo phải trả giá bằng mạng sống của mình cho câu danh ngôn như thế này rồi đấy.
/462
|