“ Chuyện này bổn hoàng cần phải suy nghĩ lại.” Ưng Hoàng hít sâu một hơi vào người, mang theo giọng điệu khó khăn nặng nề nói.
Dứt câu, Ưng Hoàng tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực khỏi cơ thể ngồi ngã lưng vào lưng ghế, sắc mặt có vẻ như già đi vài chục tuổi vậy.
Không phải sao, đường đường hoàng đế một vương triều, dưới lời đe dọa vu vơ xa vời cùa một tên trưởng lão, thậm chí không dám phản kháng mà chỉ còn cách cúi đầu nhường nhịn, đó chính là số phận của một con kiến yếu ớt sao??
“ Phu, phu quân …..” “ Phụ, phụ hoàng ~~~~!!!” Ninh Phi đang dìu đỡ lấy tam công chúa mang theo vẻ mặt đau xót nhìn chằm chằm vào Ưng Hoàng với vẻ bất lực đau khổ, trong lòng tựa như bị hằng trăm hằng ngàn nhát dao đâm vào tim rứa cả máu.
Còn tam công chúa, đôi mắt thất thần đầy tuyệt vọng, vì sao, vì sao chỉ một câu nói của đối phương mà quyết định số phận của mình chứ?? Bổn công chúa không cam tâm ~~~~~~~!!!
“ Một tháng, lão phu cho Ưng Hoàng một tháng thời gian để suy nghĩ, nếu như sau thời hạn một tháng Ưng Hoàng vẫn không có câu trả lời khiến lão phu hài lòng, lão phu sẽ trực tiếp quay trở về tông môn bẩm báo hết toàn bộ sự việc cho Triệu thái thượng trưởng lão biết, còn thái thượng trưởng lão xử lý như thế nào, không phải lão phu có thể điều khiển được.” Trịnh Hổ lộ ra nụ cười chiến thắng và chế giễu, nhưng đối phương đã nhượng bộ, không nên ép người thái quá, dù sao mình cũng đang ở địa bàn của người ta, ép chó vào đường cùng tuyệt đối không phải là ý hay, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ của mình lạnh lạnh nói.
“ còn nữa, thú thật với Ưng Hoàng rằng, tuy lão phu cho rằng bát hoàng tử là người thích hợp kế vị, nhưng tất cả mọi thứ đều phải thông qua cái ngật đầu của Triệu thái thượng trưởng lão, chỉ khi Ưng Hoàng đồng ý với gợi ý của lão phu, lão phu sẽ quay về bẩm báo lại toàn bộ tình hình cho người biết, nên tốt nhất là càng sớm càng tốt.” câu nói của Trịnh Hổ chứa đầy hàm ý, nghĩa là lúc này lão tuy đã lựa chọn bát hoàng tử, nhưng không phải là tuyệt đối, thậm chí hoàn toàn có thể thay đổi quyết định của mình tùy theo ý thích của mình.
Nghe xong câu nói đầy “ sâu sắc” của Trịnh Hổ, đôi mắt của Triệu Thiên Cơ khẽ lóe qua tia sáng đầy sát khí, nhưng chỉ cười lạnh không nói năng gì cả.
Xem ra tên khốn Trịnh Hổ không ngu xuẩn, hắn đang muốn khuyếch đại lợi ích của mình đây mà. Chỉ là, tham quá thì thâm, chỉ sợ ngươi không chừng mất cả chùy lẫn chày đấy.
Còn tam công chúa, dường như nắm bắt được thứ gì đó, đôi mắt không tự chủ lóe qua tia sáng hy vọng.
“ thí luyện tạm thời gián đoạn, một tháng sau mới tiếp tục tiến hành, truyền lệnh xuống, quay trở về vương thành Khương Lộc.” Ưng Hoàng không thèm quan tâm tới Trịnh Hổ, quay sang văn võ bá quan lạnh lạnh nói.
“ Tuân lệnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” văn võ bá quan ở phía dưới chắp tay thi lễ một cái sau, nhanh chóng quay người rời khỏi đại sảnh để sắp xếp chuẩn bị rời khỏi doanh trại quay trở về vương thành. Trong lúc rời đi, trong đầu không ít người bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ mưu tính để có thể từ việc này mang lại lợi ích cho gia tộc của mình.
“ Trịnh trưởng lão, mời ~~~~!!!” Tuy vô cùng bất mãn với đối phương, nhưng Ưng Hoàng không thể không nén nhịn cơn phẫn nộ của mình, không dám lơ là phải chiêu đãi đối phương thật tốt, mất công để Trịnh Hổ có cớ để tiếp tục gây khó dễ cho mình.
Trịnh Hổ ngật đầu một cái, trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế quay người đi thẳng ra ngoài, Ưng Hoàng dẫn theo Ninh phi và tất cả hoàng tử công chúa đi theo phía sau, người ngoài nhìn sao cũng cảm thấy có vẻ như Trịnh Hổ chính là chủ nhân ở nơi này chứ không phải Ưng Hoàng.
Nhìn thấy mọi người đã rời khỏi doanh trại quay về vương thành Khương Lộc, Dương Kiệt và Hoàng Dung cũng phải đi theo rồi, chứ nán lại ở nơi này cũng chả được tích sự gì cả. Trước khi rời khỏi, đã thông qua hệ thống liên lạc với Lý Nguyên Bá đang trấn thủ trong thành Thiên Bảo dẫn theo Cửu thúc cùng quay trở về đại bản doanh của Địa Cầu Bang, tạm thời không cần thiết phải nán lại ở lãnh thổ của vương triều Thanh Mãng nữa, vì thí luyện tiếp theo có thể tiến hành tiếp hay không còn lại cả một vấn đề lớn vào thời điểm này rồi.
Và cho dù có tiếp tục tiến hành đi nữa, Ưng Hoàng chắc chắn sẽ thay đổi theo hướng có lợi cho Triệu Thiên Cơ theo như nhượng bộ của ông ta, phải làm sao để bát hoàng tử trở thành người chiến thắng cuối cùng và bước lên ngai vàng. Thậm chí có thể yêu cầu tam công chúa bỏ cuộc hoặc trong cuộc thi cố tình nhường nhịn như Triệu Thiên Cơ từng làm ở thí luyện thứ 1.
Chỉ là tam công chúa không ngờ mọi chuyện đảo ngược nhanh như thế này, mới cách đó không bao lâu còn hí hửng trước chiến thắng của mình, nhưng chỉ trong tích tắc mình phải đảo ngược vị trí với Triệu Thiên Cơ, chấp nhận nhường nhịn thua cuộc, cái này có thể gọi là ân quả tuần hoàn không nhỉ??
Nói tóm lại, không cần thiết phải nán lại ở vương triều Thanh Mãng nữa.
Không bao lâu, hàng trăm hàng ngàn phi thuyền nối đuôi nhau cất cánh rời khỏi đại bản doanh tạm thời của vương triều Thiên Ưng, hướng về vương thành Khương Lộc bay thẳng. Trong đại bản doanh chỉ để lại một phần quân đội trấn giữ tạm thời mà thôi.
Tốn gần hai ngày bay, phi thuyền mới an toàn hạ cánh xuống vương thành Khương Lộc, Trịnh Hổ được sắp xếp tạm ở tại một ngôi trang viên khang trang nhất trong vương thành, thậm chí không thua kém gì độ hoàng tráng sang chảnh so với hoàng cung của Ưng Hoàng, nơi này thường dùng để tiếp đón khách quý có cấp bậc như bậc đế vương của vương triều, không ngờ lúc này phải dùng để đón tiếp vị khách khó ưa như tên Trịnh Hổ này.
Nhóm đông nhanh chóng giải tán, ai nấy tự quay trở về nhà mình tìm bà mẹ vợ con gì đó không biết, nhưng chắc chắn mỗi gia tộc sẽ tiến hành một cuộc họp khẩn để theo kịp tình thế không rõ ràng như lúc này.
Tam công chúa vừa rời khỏi phi thuyền cũng lập tức dẫn theo đám thuộc hạ của mình quay trở về công chúa phủ, hoàn toàn không có ý kêu gọi Dương Kiệt và Hoàng Dung cùng tới phủ của mình để bàn đại sự gì cả. Chẳng lẽ cô ta đã chấp nhận sự thật, quyết định bỏ cuộc rồi sao???
Tất nhiên, tam công chúa có bỏ cuộc hay không cũng không liên quan gì tới Dương Kiệt cả, người ta đã không lên tiếng, vậy thì không cần thiết phải lấy cái mặt mình ép vào mông người ta làm gì, dẫn theo Hoàng Dung trực tiếp quay trở về đại bản doanh của Địa Cầu Bang trong vương thành chờ đợi Lý Nguyên Bá Cửu thúc đang trên đường trở về.
Trong thời gian Dương kiệt và Hoàng Dung đi vắng, Địa Cầu Bang dưới bàn tay quản lý của Cao Văn Vũ, có thể nói là phát triển như vũ bão.
Dựa vào tài nguyên do Dương Kiệt để lại, tài sản của Địa Cầu Bang lúc này đã tăng trưởng tới mức 200 % so với lúc ban đầu, thậm chí thành viên trong bang từ con số hơn chục mạng đã nhảy lên gần cả trăm người, có thể dùng từ phát triễn thần tốc để hình dung.
Quả không hổ danh là tinh anh được đào tạo bài bản từ nhỏ, ngay cả Dương Kiệt có ý kiến không nhỏ với hắn cũng không tự chủ vỗ tay khen ngợi thừa nhận năng lực của “ tình địch” ở trước mặt.
Chỉ là Cao Văn Vũ không vì câu khen ngợi của Dương Kiệt và Hoàng Dung mà tỏ ra ngẩng cao đầu dương dương tự đắc.
Đường đường con cháu đích tôn của Thái Úy phủ, mọi thông tin liên quan tới vương triều tất nhiên là không thể lọt qua khỏi tai của Cao Văn Vũ rồi.
Nếu như so sánh với công trạng của mình đạt được ở Địa Cầu Bang với chiến tích vẻ vang của Dương Kiệt đạt được trong thí luyện, chỉ tựa như con kiến so với con voi, cách xa một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp gì cả.
Điều đó khiến Cao Văn Vũ không thể tự hào vui mừng nỗi. Trong lòng không ngừng có những suy nghĩ ghen tức độ kỵ rằng: “ Hừ, chỉ vì bổn thiếu gia không được tham gia cuộc thí luyện lần này, nếu không chắc chắn sẽ làm được càng hơn thế nữa. Tên khốn đó chỉ được cái ăn may mà thôi chứ hay ho tài cán gì đâu chứ!! À đúng rồi, hắn có được ngày hôm nay chắc chắn là do dựa vào tài năng của Hoàng Dung muội muội, nếu như không có Hoàng Dung muội muội đứng ở phía sau bày mưu định kế, dọn sẵn đường cho hắn đi, chỉ sợ lúc này phải mang theo dáng dấp của một kẻ thất bại quay trở về rồi cũng nên, chẳng qua Hoàng Dung muội muội không màng danh lợi, nên với bị tên khốn này vơ hết mọi công lao về phía mình, chắc chắn là thế rồi ~~~!!”
Mặc dù trong lòng vô cùng xem thường đối phương, nhưng Cao Văn Vũ không dám để lộ ra mặt lúc này. Vì uy tín của Dương Kiệt trong Địa Cầu Bang đang tăng cao hơn bao giờ hết. Chưa tính vô số đan dược cao cấp thường xuyên cung cấp cho thành viên trong bang, với công lao chiến tích vẻ vang đã hầu như lan truyền khắp vương thành, đã khiến Dương Kiệt trở thành một tấm gương, một thần tượng trong mắt toàn bộ thành viên trong bang. Thậm chí Cao Văn Vũ trong thời gian này có thể thu nạp được hơn cả trăm thành viên, có phân nửa là dựa hơi dựa danh tiếng của Dương Kiệt mà tới đấy chứ.
Lần này xem như mày thắng, nhưng chớ phách lối, bổn thiếu gia còn nhiều trò hay giành cho ngươi sau này, hãy đợi đấy ~~~!!!
Cao Văn Vũ cắn răng không ngừng trù ẻo Dương Kiệt, trong đầu không ngừng suy nghĩ mưu mô quỷ kế để đập “ tình địch” của mình xuống địa ngục.
Lại ba ngày trôi qua, Lý Nguyên Bá và Cửu thúc cũng đã quay trở về vương thành, sau khi giới thiệu thân phận của Lý Nguyên Bá cho các thành viên trong bang xong, Dương Kiệt dặn dò vài câu với Lý Nguyên Bá và Hoàng Dung rồi chui đầu vào phòng mình để tiếp tục luyện đan kiếm tiền.
Thời hạn một năm với chủ tiệm rèn đã qua đi gần một nửa, nhưng số tiền đang có hiện giờ, vẫn chưa đủ một phần ba, không thể không toàn tâm toàn ý luyện đan kiếm tiền.
Cũng may là từ lúc quay trở về vương thành, tam công chúa hầu như cắt nứt toàn bộ liên hệ với Địa Cầu Bang, không có bất kỳ thông tin hay cuộc họp nào diễn ra, vô tình tạo ra thời gian rảnh rỗi để Dương Kiệt đi luyện đan mà không sợ bị làm phiền.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, kỳ hạn một tháng của Trịnh Hổ sắp gần kề, chỉ là phía Ưng Hoàng vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng, chẳng lẽ ông ta muốn tiếp tục kéo dài thời gian để tìm phương pháp đối phó?? Chỉ là như thế có tác dụng sao khi mà giữa Trịnh Hổ và Triệu Thiên Cơ đã đạt được thỏa thuận lợi ích chung??
Két ~~~~~~~~~~!!!
Sau gần hai chục ngày trốn trong phòng để luyện chế đan dược, Dương Kiệt đã hoàn toàn lò đan đầu tiên của mình, nếu như đem ra Vạn Bảo Các bán hết, chắc chắn sẽ thu được gần hơn ba trăm triệu, con số 1 tỷ đã đi gần hơn nửa, cách đích đến không còn quá xa nữa rồi.
“ má ơi, luyện đan đúng là không phải công việc của người bình thường làm. Nếu như không phải hệ thống luyện đan của mình đã thăng cấp, cộng thêm có thể tạm ngưng, ngày đêm luyện đan không ngừng như thế không chừng có ngày mắc bệnh trầm cảm hóa điên cũng không chừng, hèn chi mấy tên luyện đan sư ai nấy đều có tính khí thất thường, chính là do quá trình luyện đan mà thành chứ đâu.” Dương Kiệt vươn vai thở dài một tiếng, xương cốt có cảm giác như bị hóa thạch luôn rồi đấy.
Đan dược cũng đã luyện xong, phải nghỉ xà hơi một thời gian mới được, dây thun kéo căng qua cũng sẽ bị đứt, huống chi là con người chứ?? Dương Kiệt quyết định tạm dừng luyện đan, mang số đan dược luyện được đi tới Vạn Bảo Các, tất nhiên, còn một chuyện mà anh ta vẫn thể quên được, đó chính là tìm ra tên luyện đan sư đã luyện chế ra loại “ thuốc lắc” để tìm mua trao đổi công thức, xem ra anh ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định chuyển nghề bán thuốc lắc nhỉ???
Dương Kiệt nhanh chóng rời khỏi phòng mình đi thẳng tới phòng Hoàng Dung để rủ cô ta đi theo.
Cộc cộc ~~~~!!! Cộc cộc ~~~~!!! Cộc cộc ~~~~!!! ………
Đứng trước cửa phòng Hoàng Dung gõ cửa, nhưng gõ mãi vẫn không nghe thấy bên trong có phản ứng, tất nhiên là không có ai mở cửa rồi.
Chẳng lẽ Dung Nhi không có trong phòng??
“ Bang chủ ~~~~!!!” Trong lúc Dương Kiệt định quay đầu đi tìm Hoàng Dung, một giọng nói “ quen thuộc” vang lên ở phía sau, anh ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn, phát hiện là người quen cũ.
Người vừa gọi Dương Kiệt không ai khác chính là cô gái đã cùng cả nhóm đi tiếp viện Dương Kiệt khi bị ngũ đại tông môn truy sát, Phương Tử Linh.
Dứt câu, Ưng Hoàng tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực khỏi cơ thể ngồi ngã lưng vào lưng ghế, sắc mặt có vẻ như già đi vài chục tuổi vậy.
Không phải sao, đường đường hoàng đế một vương triều, dưới lời đe dọa vu vơ xa vời cùa một tên trưởng lão, thậm chí không dám phản kháng mà chỉ còn cách cúi đầu nhường nhịn, đó chính là số phận của một con kiến yếu ớt sao??
“ Phu, phu quân …..” “ Phụ, phụ hoàng ~~~~!!!” Ninh Phi đang dìu đỡ lấy tam công chúa mang theo vẻ mặt đau xót nhìn chằm chằm vào Ưng Hoàng với vẻ bất lực đau khổ, trong lòng tựa như bị hằng trăm hằng ngàn nhát dao đâm vào tim rứa cả máu.
Còn tam công chúa, đôi mắt thất thần đầy tuyệt vọng, vì sao, vì sao chỉ một câu nói của đối phương mà quyết định số phận của mình chứ?? Bổn công chúa không cam tâm ~~~~~~~!!!
“ Một tháng, lão phu cho Ưng Hoàng một tháng thời gian để suy nghĩ, nếu như sau thời hạn một tháng Ưng Hoàng vẫn không có câu trả lời khiến lão phu hài lòng, lão phu sẽ trực tiếp quay trở về tông môn bẩm báo hết toàn bộ sự việc cho Triệu thái thượng trưởng lão biết, còn thái thượng trưởng lão xử lý như thế nào, không phải lão phu có thể điều khiển được.” Trịnh Hổ lộ ra nụ cười chiến thắng và chế giễu, nhưng đối phương đã nhượng bộ, không nên ép người thái quá, dù sao mình cũng đang ở địa bàn của người ta, ép chó vào đường cùng tuyệt đối không phải là ý hay, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ của mình lạnh lạnh nói.
“ còn nữa, thú thật với Ưng Hoàng rằng, tuy lão phu cho rằng bát hoàng tử là người thích hợp kế vị, nhưng tất cả mọi thứ đều phải thông qua cái ngật đầu của Triệu thái thượng trưởng lão, chỉ khi Ưng Hoàng đồng ý với gợi ý của lão phu, lão phu sẽ quay về bẩm báo lại toàn bộ tình hình cho người biết, nên tốt nhất là càng sớm càng tốt.” câu nói của Trịnh Hổ chứa đầy hàm ý, nghĩa là lúc này lão tuy đã lựa chọn bát hoàng tử, nhưng không phải là tuyệt đối, thậm chí hoàn toàn có thể thay đổi quyết định của mình tùy theo ý thích của mình.
Nghe xong câu nói đầy “ sâu sắc” của Trịnh Hổ, đôi mắt của Triệu Thiên Cơ khẽ lóe qua tia sáng đầy sát khí, nhưng chỉ cười lạnh không nói năng gì cả.
Xem ra tên khốn Trịnh Hổ không ngu xuẩn, hắn đang muốn khuyếch đại lợi ích của mình đây mà. Chỉ là, tham quá thì thâm, chỉ sợ ngươi không chừng mất cả chùy lẫn chày đấy.
Còn tam công chúa, dường như nắm bắt được thứ gì đó, đôi mắt không tự chủ lóe qua tia sáng hy vọng.
“ thí luyện tạm thời gián đoạn, một tháng sau mới tiếp tục tiến hành, truyền lệnh xuống, quay trở về vương thành Khương Lộc.” Ưng Hoàng không thèm quan tâm tới Trịnh Hổ, quay sang văn võ bá quan lạnh lạnh nói.
“ Tuân lệnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” văn võ bá quan ở phía dưới chắp tay thi lễ một cái sau, nhanh chóng quay người rời khỏi đại sảnh để sắp xếp chuẩn bị rời khỏi doanh trại quay trở về vương thành. Trong lúc rời đi, trong đầu không ít người bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ mưu tính để có thể từ việc này mang lại lợi ích cho gia tộc của mình.
“ Trịnh trưởng lão, mời ~~~~!!!” Tuy vô cùng bất mãn với đối phương, nhưng Ưng Hoàng không thể không nén nhịn cơn phẫn nộ của mình, không dám lơ là phải chiêu đãi đối phương thật tốt, mất công để Trịnh Hổ có cớ để tiếp tục gây khó dễ cho mình.
Trịnh Hổ ngật đầu một cái, trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế quay người đi thẳng ra ngoài, Ưng Hoàng dẫn theo Ninh phi và tất cả hoàng tử công chúa đi theo phía sau, người ngoài nhìn sao cũng cảm thấy có vẻ như Trịnh Hổ chính là chủ nhân ở nơi này chứ không phải Ưng Hoàng.
Nhìn thấy mọi người đã rời khỏi doanh trại quay về vương thành Khương Lộc, Dương Kiệt và Hoàng Dung cũng phải đi theo rồi, chứ nán lại ở nơi này cũng chả được tích sự gì cả. Trước khi rời khỏi, đã thông qua hệ thống liên lạc với Lý Nguyên Bá đang trấn thủ trong thành Thiên Bảo dẫn theo Cửu thúc cùng quay trở về đại bản doanh của Địa Cầu Bang, tạm thời không cần thiết phải nán lại ở lãnh thổ của vương triều Thanh Mãng nữa, vì thí luyện tiếp theo có thể tiến hành tiếp hay không còn lại cả một vấn đề lớn vào thời điểm này rồi.
Và cho dù có tiếp tục tiến hành đi nữa, Ưng Hoàng chắc chắn sẽ thay đổi theo hướng có lợi cho Triệu Thiên Cơ theo như nhượng bộ của ông ta, phải làm sao để bát hoàng tử trở thành người chiến thắng cuối cùng và bước lên ngai vàng. Thậm chí có thể yêu cầu tam công chúa bỏ cuộc hoặc trong cuộc thi cố tình nhường nhịn như Triệu Thiên Cơ từng làm ở thí luyện thứ 1.
Chỉ là tam công chúa không ngờ mọi chuyện đảo ngược nhanh như thế này, mới cách đó không bao lâu còn hí hửng trước chiến thắng của mình, nhưng chỉ trong tích tắc mình phải đảo ngược vị trí với Triệu Thiên Cơ, chấp nhận nhường nhịn thua cuộc, cái này có thể gọi là ân quả tuần hoàn không nhỉ??
Nói tóm lại, không cần thiết phải nán lại ở vương triều Thanh Mãng nữa.
Không bao lâu, hàng trăm hàng ngàn phi thuyền nối đuôi nhau cất cánh rời khỏi đại bản doanh tạm thời của vương triều Thiên Ưng, hướng về vương thành Khương Lộc bay thẳng. Trong đại bản doanh chỉ để lại một phần quân đội trấn giữ tạm thời mà thôi.
Tốn gần hai ngày bay, phi thuyền mới an toàn hạ cánh xuống vương thành Khương Lộc, Trịnh Hổ được sắp xếp tạm ở tại một ngôi trang viên khang trang nhất trong vương thành, thậm chí không thua kém gì độ hoàng tráng sang chảnh so với hoàng cung của Ưng Hoàng, nơi này thường dùng để tiếp đón khách quý có cấp bậc như bậc đế vương của vương triều, không ngờ lúc này phải dùng để đón tiếp vị khách khó ưa như tên Trịnh Hổ này.
Nhóm đông nhanh chóng giải tán, ai nấy tự quay trở về nhà mình tìm bà mẹ vợ con gì đó không biết, nhưng chắc chắn mỗi gia tộc sẽ tiến hành một cuộc họp khẩn để theo kịp tình thế không rõ ràng như lúc này.
Tam công chúa vừa rời khỏi phi thuyền cũng lập tức dẫn theo đám thuộc hạ của mình quay trở về công chúa phủ, hoàn toàn không có ý kêu gọi Dương Kiệt và Hoàng Dung cùng tới phủ của mình để bàn đại sự gì cả. Chẳng lẽ cô ta đã chấp nhận sự thật, quyết định bỏ cuộc rồi sao???
Tất nhiên, tam công chúa có bỏ cuộc hay không cũng không liên quan gì tới Dương Kiệt cả, người ta đã không lên tiếng, vậy thì không cần thiết phải lấy cái mặt mình ép vào mông người ta làm gì, dẫn theo Hoàng Dung trực tiếp quay trở về đại bản doanh của Địa Cầu Bang trong vương thành chờ đợi Lý Nguyên Bá Cửu thúc đang trên đường trở về.
Trong thời gian Dương kiệt và Hoàng Dung đi vắng, Địa Cầu Bang dưới bàn tay quản lý của Cao Văn Vũ, có thể nói là phát triển như vũ bão.
Dựa vào tài nguyên do Dương Kiệt để lại, tài sản của Địa Cầu Bang lúc này đã tăng trưởng tới mức 200 % so với lúc ban đầu, thậm chí thành viên trong bang từ con số hơn chục mạng đã nhảy lên gần cả trăm người, có thể dùng từ phát triễn thần tốc để hình dung.
Quả không hổ danh là tinh anh được đào tạo bài bản từ nhỏ, ngay cả Dương Kiệt có ý kiến không nhỏ với hắn cũng không tự chủ vỗ tay khen ngợi thừa nhận năng lực của “ tình địch” ở trước mặt.
Chỉ là Cao Văn Vũ không vì câu khen ngợi của Dương Kiệt và Hoàng Dung mà tỏ ra ngẩng cao đầu dương dương tự đắc.
Đường đường con cháu đích tôn của Thái Úy phủ, mọi thông tin liên quan tới vương triều tất nhiên là không thể lọt qua khỏi tai của Cao Văn Vũ rồi.
Nếu như so sánh với công trạng của mình đạt được ở Địa Cầu Bang với chiến tích vẻ vang của Dương Kiệt đạt được trong thí luyện, chỉ tựa như con kiến so với con voi, cách xa một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp gì cả.
Điều đó khiến Cao Văn Vũ không thể tự hào vui mừng nỗi. Trong lòng không ngừng có những suy nghĩ ghen tức độ kỵ rằng: “ Hừ, chỉ vì bổn thiếu gia không được tham gia cuộc thí luyện lần này, nếu không chắc chắn sẽ làm được càng hơn thế nữa. Tên khốn đó chỉ được cái ăn may mà thôi chứ hay ho tài cán gì đâu chứ!! À đúng rồi, hắn có được ngày hôm nay chắc chắn là do dựa vào tài năng của Hoàng Dung muội muội, nếu như không có Hoàng Dung muội muội đứng ở phía sau bày mưu định kế, dọn sẵn đường cho hắn đi, chỉ sợ lúc này phải mang theo dáng dấp của một kẻ thất bại quay trở về rồi cũng nên, chẳng qua Hoàng Dung muội muội không màng danh lợi, nên với bị tên khốn này vơ hết mọi công lao về phía mình, chắc chắn là thế rồi ~~~!!”
Mặc dù trong lòng vô cùng xem thường đối phương, nhưng Cao Văn Vũ không dám để lộ ra mặt lúc này. Vì uy tín của Dương Kiệt trong Địa Cầu Bang đang tăng cao hơn bao giờ hết. Chưa tính vô số đan dược cao cấp thường xuyên cung cấp cho thành viên trong bang, với công lao chiến tích vẻ vang đã hầu như lan truyền khắp vương thành, đã khiến Dương Kiệt trở thành một tấm gương, một thần tượng trong mắt toàn bộ thành viên trong bang. Thậm chí Cao Văn Vũ trong thời gian này có thể thu nạp được hơn cả trăm thành viên, có phân nửa là dựa hơi dựa danh tiếng của Dương Kiệt mà tới đấy chứ.
Lần này xem như mày thắng, nhưng chớ phách lối, bổn thiếu gia còn nhiều trò hay giành cho ngươi sau này, hãy đợi đấy ~~~!!!
Cao Văn Vũ cắn răng không ngừng trù ẻo Dương Kiệt, trong đầu không ngừng suy nghĩ mưu mô quỷ kế để đập “ tình địch” của mình xuống địa ngục.
Lại ba ngày trôi qua, Lý Nguyên Bá và Cửu thúc cũng đã quay trở về vương thành, sau khi giới thiệu thân phận của Lý Nguyên Bá cho các thành viên trong bang xong, Dương Kiệt dặn dò vài câu với Lý Nguyên Bá và Hoàng Dung rồi chui đầu vào phòng mình để tiếp tục luyện đan kiếm tiền.
Thời hạn một năm với chủ tiệm rèn đã qua đi gần một nửa, nhưng số tiền đang có hiện giờ, vẫn chưa đủ một phần ba, không thể không toàn tâm toàn ý luyện đan kiếm tiền.
Cũng may là từ lúc quay trở về vương thành, tam công chúa hầu như cắt nứt toàn bộ liên hệ với Địa Cầu Bang, không có bất kỳ thông tin hay cuộc họp nào diễn ra, vô tình tạo ra thời gian rảnh rỗi để Dương Kiệt đi luyện đan mà không sợ bị làm phiền.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, kỳ hạn một tháng của Trịnh Hổ sắp gần kề, chỉ là phía Ưng Hoàng vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng, chẳng lẽ ông ta muốn tiếp tục kéo dài thời gian để tìm phương pháp đối phó?? Chỉ là như thế có tác dụng sao khi mà giữa Trịnh Hổ và Triệu Thiên Cơ đã đạt được thỏa thuận lợi ích chung??
Két ~~~~~~~~~~!!!
Sau gần hai chục ngày trốn trong phòng để luyện chế đan dược, Dương Kiệt đã hoàn toàn lò đan đầu tiên của mình, nếu như đem ra Vạn Bảo Các bán hết, chắc chắn sẽ thu được gần hơn ba trăm triệu, con số 1 tỷ đã đi gần hơn nửa, cách đích đến không còn quá xa nữa rồi.
“ má ơi, luyện đan đúng là không phải công việc của người bình thường làm. Nếu như không phải hệ thống luyện đan của mình đã thăng cấp, cộng thêm có thể tạm ngưng, ngày đêm luyện đan không ngừng như thế không chừng có ngày mắc bệnh trầm cảm hóa điên cũng không chừng, hèn chi mấy tên luyện đan sư ai nấy đều có tính khí thất thường, chính là do quá trình luyện đan mà thành chứ đâu.” Dương Kiệt vươn vai thở dài một tiếng, xương cốt có cảm giác như bị hóa thạch luôn rồi đấy.
Đan dược cũng đã luyện xong, phải nghỉ xà hơi một thời gian mới được, dây thun kéo căng qua cũng sẽ bị đứt, huống chi là con người chứ?? Dương Kiệt quyết định tạm dừng luyện đan, mang số đan dược luyện được đi tới Vạn Bảo Các, tất nhiên, còn một chuyện mà anh ta vẫn thể quên được, đó chính là tìm ra tên luyện đan sư đã luyện chế ra loại “ thuốc lắc” để tìm mua trao đổi công thức, xem ra anh ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định chuyển nghề bán thuốc lắc nhỉ???
Dương Kiệt nhanh chóng rời khỏi phòng mình đi thẳng tới phòng Hoàng Dung để rủ cô ta đi theo.
Cộc cộc ~~~~!!! Cộc cộc ~~~~!!! Cộc cộc ~~~~!!! ………
Đứng trước cửa phòng Hoàng Dung gõ cửa, nhưng gõ mãi vẫn không nghe thấy bên trong có phản ứng, tất nhiên là không có ai mở cửa rồi.
Chẳng lẽ Dung Nhi không có trong phòng??
“ Bang chủ ~~~~!!!” Trong lúc Dương Kiệt định quay đầu đi tìm Hoàng Dung, một giọng nói “ quen thuộc” vang lên ở phía sau, anh ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn, phát hiện là người quen cũ.
Người vừa gọi Dương Kiệt không ai khác chính là cô gái đã cùng cả nhóm đi tiếp viện Dương Kiệt khi bị ngũ đại tông môn truy sát, Phương Tử Linh.
/462
|