“ Tiên sinh mau mau đứng dậy, không cần phải đa lễ, Xích mẫu không dám nhận trọng lễ của tiên sinh ạ.”
Xích Hạo Tín tỏ ra bối rối vô cùng, vội vã đưa tay đỡ lấy Bàng Thống đứng thẳng người lên, không dám đón nhận cái cúi đầu thi lễ của đối phương.
Đùa à, người ta đường đường là một kẻ mạnh xuất khiếu, nói thẳng ra người ta chỉ cần hắt một cái hơi, đánh một đánh rắm, vỗ một bàn tay xuống thôi cũng đủ để xóa sổ tam đại gia tộc trong Sơn Hải Thành rồi. Người ta nể mặt chủ nhân của mình bước tới thi lễ, nhưng không có nghĩa là một tên gia chủ quèn như mình có thể vênh váo lên mặt được, thái độ cần làm thì phải làm cho đúng mực.
Kẻ mạnh xuất khiếu, cho dù đi tới các vương triều cao cấp, hay thậm chí là trong ngũ đại tông môn, cũng sẽ nhận được sự tôn trọng nhất định, được tôn làm khách quý đấy.
ở một khu vực nghèo nàn như khu vực U Châu, cảnh giới cao nhất chỉ là đạt tới hợp thể, và chỉ đếm trên đầu ngón tay, xuất khiếu đã trở thành tầng lớp chủ lực chính trong cả khu vực rồi.
Bàng Thống cũng nhanh chóng đứng thẳng người lên không cố tình làm màu nữa, nói cho cùng, nếu như không phải nể mặt Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa thậm chí không đủ tư cách lọt vào đôi mắt xanh của mình nữa là.
Sau khi giới thiệu thăm hỏi xong, Xích Hạo Tín lần nữa mời cả nhóm đi về phòng khách để tiếp tục bàn bạc thảo luận hướng đi của nhà họ Xích và cả Dương Kiệt.
Dương Kiệt tựa như hóa thân thành nhà thuyết diễn đại tài, nước miếng nước bọt như không cần tiền xả ra như khẩu súng liên thanh đang khạc đan, không ngừng ba hoa khoác lác về kế hoạch hướng đi của mình trước đó, thậm chí vẽ ra viễn cảnh tươi sáng tốt đẹp nhất dành cho cả nhóm nếu đi theo con đường hướng đi do mình suy nghĩ ra.
Tiếc là tên khốn này đã bị kéo tới đại lục Huyền Thiên này rồi, nếu còn ở Trái Đất, với “ cái tài thuyết diễn” không có nói thành có, trắng nói thành đen của hắn, không chừng có thể đi tham gia bầu cử thành tổng thống Mỹ cho mà xem ( ví von chút cho vui thôi).
Bộ không thấy Xích Hạo Tín sau khi nghe xong lời ba hoa khoác lác của hắn, đôi mắt rực sáng đầy hy vọng, đầu ngật lia lịa như học trò ngoan đang nghe lời giao giảng của giáo sư đại học sao??
Sau khi nói một hơi xong, khẽ nhấp nhẹ miếng trà nóng để nhuận lại cổ họng, phóng ánh mắt đầy đắc chí về phía Bàng Thống, vẻ mặt như muốn nói : còn không mau mau lên tiếng khen ta nữa !!
Thế nhưng, đáp lại anh ta chỉ là một câu nói đầy phủ phàng:
Không ổn!!!
“ cái gì mà không ổn, nói cho rõ ràng coi nào ~~~~!!!” Dương Kiệt như con chó bị dẫm trúng đuôi nhảy cẫng lên nhìn chằm chằm vào Bàng Thống, như vẻ nếu ngươi không cho ta câu trả lời thích đáng thì đừng có trách ta độc ác.
Mẹ kiếp, mưu mẹo kế hoạch tự cho là hoàn hảo nhất do bản thân tốn biết bao chất xám để nghĩ ra thế mà bị đối phương phủ nhận một cách dứt khoát, thử hỏi có tức điên lên không chứ??
“ kế hoạch của chúa công hoàn toàn không có vấn đề, thật ra có thể nói là vô cùng hoàn hảo ….”
Dù sao cũng là chủ nhân của mình, ít nhiều cũng phải nể mặt đôi chút, tuy đã có ý định chà đạp đối phương xuống đất, nhưng ít ra cũng phải nương tay đôi chút chứ nhỉ??
Nghe thấy Bàng Thống cũng phải thừa nhận kế hoạch của mình là gần như hoàn hảo, Dương Kiệt thêm lần nữa phỗng cả lỗ mũi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương để xem hắn chỉ ra khuyết điểm của kế hoạch mình ở điểm nào.
“ nhưng chúa công có nghĩ tới vấn đề nếu như nhà họ Thẩm nhất quyết dồn nhà họ Xích vào chỗ chết, cắt bớt hết đầu mối thu mua nguyên liệu để luyện chế đan dược, thì phải xử lý như thế nào đây???”
Bàng Thống vừa nhấp ly trà nóng trong tay, đôi mắt tràn đầy tia sáng trí tuệ ung dung nói.
“ Hả ~~~???!!!!”
Cả Dương Kiệt và Xích Hạo Tín sau khi nghe xong câu nói của Bàng Thống không kìm được ngẩn hết cả người, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không khó nhìn ra nỗi lo âu từ trong ánh mắt của đối phương.
Câu nói của Bàng Thống đã hoàn toàn nhấn sâu vào mấu chốt và điểm yếu chết người trong kế hoạch của Dương Kiệt.
Cho dù đan dược do anh luyện chế ra toàn là đan dược cao cấp, có thể bán với cái giá rẻ như cho để cạnh tranh với tôi đi nữa, nhưng nếu như trên tay không có nguyên liệu để luyện chế đan dược, thì anh lấy đâu ra thành phẩm để kinh doanh cạnh tranh, để đánh bại tôi đây??
Một nhà họ Thẩm có thể không đủ năng lực để cắt nguồn cung nguyên liệu của nhà họ Xích, nhưng nên nhớ rằng phía sau nhà họ Thẩm còn một vị đại thần chống lưng, đó chính là Thẩm Thùy Vân.
Khoan nói tới thân phận đan dược đại tông sư trong tương lai, cho dù chỉ với thân phận của một đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại tông môn thôi, chỉ cần buông một lời ra, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ thương gia trong vương triều Thiên Ưng hay thậm chí là cả khu vực U Châu chấm dứt hợp tác làm ăn với nhà họ Xích ngay tức khắc rồi.
Không làm ăn với nhà họ Xích, vẫn còn vô số nhà họ Lam, nhà họ Hoàng, nhà họ Hắc để hợp tác, còn nếu như lỡ đắc tội với một đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại tông môn, thậm chí là luyện đan đại tông sư trong tương lai, tuyệt đối là một tổn thất không thứ gì có thể bù đắp nổi.
Chỉ cần không phải là thằng điên thằng khùng, lũ thương gia chỉ nghĩ tới lợi ích cũng biết lựa chọn đứng về phía nào rồi.
Cho dù anh sở hữu năng lực luyện đan cao siêu tới cỡ nào, nhưng không có nguyên liệu trong tay, thì chẳng khác nào tay thiện xạ cừ khôi không có súng ống trên tay, một tên thợ hớt tóc có kỹ thuật cao siêu cỡ nào đi nữa, nếu không tìm được cây kéo, không có dụng cụ trong tay để hớt tóc cho khách thì cũng bằng thừa (chẳng lẽ dùng tay không để bứt tóc của khách ~~~!!)
nói thằng ra nhà họ Xích muốn đảo ngược tình thế, muốn tiếp tục phát triễn, còn phải xem xem nhà họ Thẩm, nói đúng hơn là Thẩm Thùy Vân có đồng ý hay không, chứ không thể hoàn toàn do mình quyết định.
“ vậy thì, chẳng lẽ chúng ta đành bất lực sao???”
Cái cảm giác như bị ai đó bóp chặt vào cổ họng quả thật khó chịu vô cùng, Dương Kiệt mang theo giọng điệu bất cam nghiến răng hỏi. Xích Hạo Tín đã đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông có khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc ở trước mặt để chờ lời khuyên của đối phương.
Đối phương nhìn xa trông rộng, đã vậy lúc này còn mang theo vẻ thảnh thơi ung dung tự tin như thế, chắc chắn sẽ có mưu kế hay kế hoạch gì đó hay ho.
Quả nhiên, Bàng Thống đã không khiến Xích Hạo Tín thất vọng, lên tiếng nói: “ Thật ra toàn bộ mấu chốt của vấn đề, có thể gói gọn lại vào quan hệ giữa Thẩm Thùy Vân và nhà họ Thẩm.”
“ hả????” “ Ý của Sĩ Nguyên là …….”
Dương Kiệt và Xích Hạo Tín có chút không nắm bắt được vấn đề, quan hệ của Thẩm Thùy Vân và nhà họ Thẩm như thế nào thì liên quan gì ở đây??? Là người của nhà họ Thẩm, cho dù không tốt đẹp đi nữa, cũng tuyệt đối thân thiết hơn một gia tộc xa lạ như nhà họ Xích, nhà họ Thẩm muốn đánh chết nhà họ Xích, chỉ cần nói rõ ý nguyện với Thẩm Thùy Vân, thì cũng chỉ đơn giản một cái ngật đầu, một câu tuyên bố buông ra từ miệng của cô ta thôi mà.
“ theo những gì thuộc hạ từng thám thính được, trước khi trở thành đệ tử chân truyền của Thánh Hỏa Tông, địa vị dòng tộc của Thẩm Thùy Vân trong gia tộc không cao, nếu như không muốn nói là có cũng được, không có cũng không sao. Với một địa vị như thế, đủ hiểu quan hệ giữa gia chủ đương thời và dòng dõi của Thẩm Thùy Vân xa cách tới cỡ nào. Lúc này Thẩm Thùy Vân vịt trời hóa thiên nga, địa vị dòng dõi đã được nâng lên tới tầm mức cực cao trong gia tộc, chỉ đứng sau dòng dõi của tộc chủ, và đáp lại thiện cử của phía gia chủ, Thẩm Thùy Vân trả lễ bằng cách chống lưng cho nhà họ Thẩm đương thời. Nhưng nói cho cùng, mối quan hệ này rất nhạt, nhạt tới nỗi thậm chí một chút phong ba nổi lên có thể thổi bay mối quan hệ này, cho nên…….”
“ ý của Sĩ Nguyên là muốn ……”
Dương Kiệt dường như ít nhiều đã hiểu ra Bàng Thống muốn chơi trò gì rồi.
Kế ly gián ~~~~!!!
“ một con người khi cực khổ quen rồi, một khi cuộc sống được cải thiện, được nâng lên một tầm cao mới, chắc gì họ sẽ cảm thấy thỏa mãn những gì mình đang đạt được hiện tại, hay lòng tham ngày càng trỗi dậy, bàng trướng khuyếch đại lên nhỉ??”
Bàng Thống mỉn cười nói như vẻ đúng rồi vậy.
“ đối với kế hoạch lần này, thuộc hạ có thượng, trung, hạ tam kế dâng lên để chúa công lựa chọn kế sách thích hợp nhất ạ.” Bàng Thống từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, phong thái một mưu sĩ đỉnh cao lần nữa từ trên người phóng thích ra, chắp tay thi lễ nói một cách đầy tự tin.
Mẹ kiếp, lại cái trò này, bộ có kế sách gì hay nhất không thể nói thẳng ra sao mà cứ bắt mình phải vắt óc ra suy nghĩ lựa chọn thế này.
“ Xin Sĩ Nguyên chỉ bảo ạ.”
Mặc dù trong lòng thầm trợn mắt trắng với tên mưu sĩ của mình, nhưng vì không muốn làm tổn thương đối phương, đành phải phối hợp tạo ra thái độ khiêm tốn ham học hỏi của những tên chúa công thời xưa, mời mưu sĩ của mình bày mưu định kế.
“ thượng kế: âm thầm tiếp xúc với người nhà của Thẩm Thùy Vân, cấu kết liên minh với người đó, hứa hẹn tài trợ và hỗ trợ hết mình giúp người đó chiếm đoạt ngôi vị gia chủ nhà họ Thẩm, chỉ với điều kiện duy nhất là sau khi người đó nắm giữ được nhà họ Thẩm, hai gia tộc sẽ duy trì quan hệ nước sông không phạm nước giếng, thậm chí chấp nhận hằng năm cống nạp tiền của cho nhà họ Thẩm để đổi lấy quan hệ hòa bình giữa hai gia tộc, mang lại thời gian để chúng ta âm thầm phát triễn chờ thời. Thuộc hạ nghĩ với điều kiện có thể nói là như món hờn từ trên trời rơi thẳng xuống đầu giành cho đối phương, đối phương thậm chí không cần phải bỏ ra một thứ gì để đạt được những gì mà mình hằng mong ước và thậm chí nhiều hơn thế nữa, chỉ cần không phải là thằng khờ, cũng sẽ biết phải lựa chọn như thế nào rồi.”
Thượng kế không tệ, nếu như có thể bỏ tiền để mua bình an, để bản thân có thời gian và cơ hội phát triễn, tuyệt đối là một điều nên, và có thể làm.
Thực tế là Xích Trung Nghĩa trước đó cũng đã từng có ý định như thế này, nhưng vấn đề là nhà họ Xích và nhà họ Thẩm có mối thù truyền kiếp, cộng thêm tham vọng muốn thống trị toàn bộ Sơn Hải Thành thậm chí là khu vực lân cận của gia chủ nhà họ Thẩm, cho dù Xích Trung Nghĩa muốn làm thế người ta cũng chưa chắc sẽ chấp nhận.
Nhưng hiện giờ thì khác. Mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc, nói cho cùng thực tế là mối thù trải qua từ đời này tới đời khác bởi dòng dõi phía gia chủ chính thống từng đời mà thôi, những nhánh tộc ở phía dưới chưa chắc coi trọng, quan tâm hay thậm chí là muốn dấn thân vào mối thù địch như thế này, chỉ là tình thế bắt buộc, không thể không làm thế mà thôi.
Nếu như có thể làm rõ quan điểm của dòng dõi Thẩm Thùy Vân, cộng thêm lợi ích to lớn mà đối phương có thể nhận được, bắt tay làm hòa tuyệt đối không phải là điều không tưởng.
Trên đời này không có chuyện gì là không thể bàn bạc đàm phán cả ( ngoại trừ quan hệ đã tới mức một mất một còn, mà đôi khi rơi vào quan hệ như thế này, vì tình thế hay lợi ích, cũng không phải là hoàn toàn bít cửa nữa là ), có đi chăng nữa chỉ là do nguồn vốn của anh không đủ lớn để ngồi vào bàn đàm phán với người ta mà thôi.
Trong đầu Dương Kiệt và Xích Trung Nghĩa không ngừng hoàn thiện kế hoạch trong đầu mình, không ngừng tìm ra ưu nhược khuyết điểm để bổ sung thêm.
Tất nhiên, kế sách này tuyệt đối không hoàn hảo, thậm chí còn tiềm ẩn một mối hiểm nguy không nhỏ. Nhưng chưa phải lúc quyết định, Dương Kiệt quyết định nghe nốt trung kế và hạ kế trước rồi tính sau.
“ thế còn trung kế ???”
Xích Hạo Tín tỏ ra bối rối vô cùng, vội vã đưa tay đỡ lấy Bàng Thống đứng thẳng người lên, không dám đón nhận cái cúi đầu thi lễ của đối phương.
Đùa à, người ta đường đường là một kẻ mạnh xuất khiếu, nói thẳng ra người ta chỉ cần hắt một cái hơi, đánh một đánh rắm, vỗ một bàn tay xuống thôi cũng đủ để xóa sổ tam đại gia tộc trong Sơn Hải Thành rồi. Người ta nể mặt chủ nhân của mình bước tới thi lễ, nhưng không có nghĩa là một tên gia chủ quèn như mình có thể vênh váo lên mặt được, thái độ cần làm thì phải làm cho đúng mực.
Kẻ mạnh xuất khiếu, cho dù đi tới các vương triều cao cấp, hay thậm chí là trong ngũ đại tông môn, cũng sẽ nhận được sự tôn trọng nhất định, được tôn làm khách quý đấy.
ở một khu vực nghèo nàn như khu vực U Châu, cảnh giới cao nhất chỉ là đạt tới hợp thể, và chỉ đếm trên đầu ngón tay, xuất khiếu đã trở thành tầng lớp chủ lực chính trong cả khu vực rồi.
Bàng Thống cũng nhanh chóng đứng thẳng người lên không cố tình làm màu nữa, nói cho cùng, nếu như không phải nể mặt Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa thậm chí không đủ tư cách lọt vào đôi mắt xanh của mình nữa là.
Sau khi giới thiệu thăm hỏi xong, Xích Hạo Tín lần nữa mời cả nhóm đi về phòng khách để tiếp tục bàn bạc thảo luận hướng đi của nhà họ Xích và cả Dương Kiệt.
Dương Kiệt tựa như hóa thân thành nhà thuyết diễn đại tài, nước miếng nước bọt như không cần tiền xả ra như khẩu súng liên thanh đang khạc đan, không ngừng ba hoa khoác lác về kế hoạch hướng đi của mình trước đó, thậm chí vẽ ra viễn cảnh tươi sáng tốt đẹp nhất dành cho cả nhóm nếu đi theo con đường hướng đi do mình suy nghĩ ra.
Tiếc là tên khốn này đã bị kéo tới đại lục Huyền Thiên này rồi, nếu còn ở Trái Đất, với “ cái tài thuyết diễn” không có nói thành có, trắng nói thành đen của hắn, không chừng có thể đi tham gia bầu cử thành tổng thống Mỹ cho mà xem ( ví von chút cho vui thôi).
Bộ không thấy Xích Hạo Tín sau khi nghe xong lời ba hoa khoác lác của hắn, đôi mắt rực sáng đầy hy vọng, đầu ngật lia lịa như học trò ngoan đang nghe lời giao giảng của giáo sư đại học sao??
Sau khi nói một hơi xong, khẽ nhấp nhẹ miếng trà nóng để nhuận lại cổ họng, phóng ánh mắt đầy đắc chí về phía Bàng Thống, vẻ mặt như muốn nói : còn không mau mau lên tiếng khen ta nữa !!
Thế nhưng, đáp lại anh ta chỉ là một câu nói đầy phủ phàng:
Không ổn!!!
“ cái gì mà không ổn, nói cho rõ ràng coi nào ~~~~!!!” Dương Kiệt như con chó bị dẫm trúng đuôi nhảy cẫng lên nhìn chằm chằm vào Bàng Thống, như vẻ nếu ngươi không cho ta câu trả lời thích đáng thì đừng có trách ta độc ác.
Mẹ kiếp, mưu mẹo kế hoạch tự cho là hoàn hảo nhất do bản thân tốn biết bao chất xám để nghĩ ra thế mà bị đối phương phủ nhận một cách dứt khoát, thử hỏi có tức điên lên không chứ??
“ kế hoạch của chúa công hoàn toàn không có vấn đề, thật ra có thể nói là vô cùng hoàn hảo ….”
Dù sao cũng là chủ nhân của mình, ít nhiều cũng phải nể mặt đôi chút, tuy đã có ý định chà đạp đối phương xuống đất, nhưng ít ra cũng phải nương tay đôi chút chứ nhỉ??
Nghe thấy Bàng Thống cũng phải thừa nhận kế hoạch của mình là gần như hoàn hảo, Dương Kiệt thêm lần nữa phỗng cả lỗ mũi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương để xem hắn chỉ ra khuyết điểm của kế hoạch mình ở điểm nào.
“ nhưng chúa công có nghĩ tới vấn đề nếu như nhà họ Thẩm nhất quyết dồn nhà họ Xích vào chỗ chết, cắt bớt hết đầu mối thu mua nguyên liệu để luyện chế đan dược, thì phải xử lý như thế nào đây???”
Bàng Thống vừa nhấp ly trà nóng trong tay, đôi mắt tràn đầy tia sáng trí tuệ ung dung nói.
“ Hả ~~~???!!!!”
Cả Dương Kiệt và Xích Hạo Tín sau khi nghe xong câu nói của Bàng Thống không kìm được ngẩn hết cả người, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không khó nhìn ra nỗi lo âu từ trong ánh mắt của đối phương.
Câu nói của Bàng Thống đã hoàn toàn nhấn sâu vào mấu chốt và điểm yếu chết người trong kế hoạch của Dương Kiệt.
Cho dù đan dược do anh luyện chế ra toàn là đan dược cao cấp, có thể bán với cái giá rẻ như cho để cạnh tranh với tôi đi nữa, nhưng nếu như trên tay không có nguyên liệu để luyện chế đan dược, thì anh lấy đâu ra thành phẩm để kinh doanh cạnh tranh, để đánh bại tôi đây??
Một nhà họ Thẩm có thể không đủ năng lực để cắt nguồn cung nguyên liệu của nhà họ Xích, nhưng nên nhớ rằng phía sau nhà họ Thẩm còn một vị đại thần chống lưng, đó chính là Thẩm Thùy Vân.
Khoan nói tới thân phận đan dược đại tông sư trong tương lai, cho dù chỉ với thân phận của một đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại tông môn thôi, chỉ cần buông một lời ra, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ thương gia trong vương triều Thiên Ưng hay thậm chí là cả khu vực U Châu chấm dứt hợp tác làm ăn với nhà họ Xích ngay tức khắc rồi.
Không làm ăn với nhà họ Xích, vẫn còn vô số nhà họ Lam, nhà họ Hoàng, nhà họ Hắc để hợp tác, còn nếu như lỡ đắc tội với một đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại tông môn, thậm chí là luyện đan đại tông sư trong tương lai, tuyệt đối là một tổn thất không thứ gì có thể bù đắp nổi.
Chỉ cần không phải là thằng điên thằng khùng, lũ thương gia chỉ nghĩ tới lợi ích cũng biết lựa chọn đứng về phía nào rồi.
Cho dù anh sở hữu năng lực luyện đan cao siêu tới cỡ nào, nhưng không có nguyên liệu trong tay, thì chẳng khác nào tay thiện xạ cừ khôi không có súng ống trên tay, một tên thợ hớt tóc có kỹ thuật cao siêu cỡ nào đi nữa, nếu không tìm được cây kéo, không có dụng cụ trong tay để hớt tóc cho khách thì cũng bằng thừa (chẳng lẽ dùng tay không để bứt tóc của khách ~~~!!)
nói thằng ra nhà họ Xích muốn đảo ngược tình thế, muốn tiếp tục phát triễn, còn phải xem xem nhà họ Thẩm, nói đúng hơn là Thẩm Thùy Vân có đồng ý hay không, chứ không thể hoàn toàn do mình quyết định.
“ vậy thì, chẳng lẽ chúng ta đành bất lực sao???”
Cái cảm giác như bị ai đó bóp chặt vào cổ họng quả thật khó chịu vô cùng, Dương Kiệt mang theo giọng điệu bất cam nghiến răng hỏi. Xích Hạo Tín đã đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông có khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc ở trước mặt để chờ lời khuyên của đối phương.
Đối phương nhìn xa trông rộng, đã vậy lúc này còn mang theo vẻ thảnh thơi ung dung tự tin như thế, chắc chắn sẽ có mưu kế hay kế hoạch gì đó hay ho.
Quả nhiên, Bàng Thống đã không khiến Xích Hạo Tín thất vọng, lên tiếng nói: “ Thật ra toàn bộ mấu chốt của vấn đề, có thể gói gọn lại vào quan hệ giữa Thẩm Thùy Vân và nhà họ Thẩm.”
“ hả????” “ Ý của Sĩ Nguyên là …….”
Dương Kiệt và Xích Hạo Tín có chút không nắm bắt được vấn đề, quan hệ của Thẩm Thùy Vân và nhà họ Thẩm như thế nào thì liên quan gì ở đây??? Là người của nhà họ Thẩm, cho dù không tốt đẹp đi nữa, cũng tuyệt đối thân thiết hơn một gia tộc xa lạ như nhà họ Xích, nhà họ Thẩm muốn đánh chết nhà họ Xích, chỉ cần nói rõ ý nguyện với Thẩm Thùy Vân, thì cũng chỉ đơn giản một cái ngật đầu, một câu tuyên bố buông ra từ miệng của cô ta thôi mà.
“ theo những gì thuộc hạ từng thám thính được, trước khi trở thành đệ tử chân truyền của Thánh Hỏa Tông, địa vị dòng tộc của Thẩm Thùy Vân trong gia tộc không cao, nếu như không muốn nói là có cũng được, không có cũng không sao. Với một địa vị như thế, đủ hiểu quan hệ giữa gia chủ đương thời và dòng dõi của Thẩm Thùy Vân xa cách tới cỡ nào. Lúc này Thẩm Thùy Vân vịt trời hóa thiên nga, địa vị dòng dõi đã được nâng lên tới tầm mức cực cao trong gia tộc, chỉ đứng sau dòng dõi của tộc chủ, và đáp lại thiện cử của phía gia chủ, Thẩm Thùy Vân trả lễ bằng cách chống lưng cho nhà họ Thẩm đương thời. Nhưng nói cho cùng, mối quan hệ này rất nhạt, nhạt tới nỗi thậm chí một chút phong ba nổi lên có thể thổi bay mối quan hệ này, cho nên…….”
“ ý của Sĩ Nguyên là muốn ……”
Dương Kiệt dường như ít nhiều đã hiểu ra Bàng Thống muốn chơi trò gì rồi.
Kế ly gián ~~~~!!!
“ một con người khi cực khổ quen rồi, một khi cuộc sống được cải thiện, được nâng lên một tầm cao mới, chắc gì họ sẽ cảm thấy thỏa mãn những gì mình đang đạt được hiện tại, hay lòng tham ngày càng trỗi dậy, bàng trướng khuyếch đại lên nhỉ??”
Bàng Thống mỉn cười nói như vẻ đúng rồi vậy.
“ đối với kế hoạch lần này, thuộc hạ có thượng, trung, hạ tam kế dâng lên để chúa công lựa chọn kế sách thích hợp nhất ạ.” Bàng Thống từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, phong thái một mưu sĩ đỉnh cao lần nữa từ trên người phóng thích ra, chắp tay thi lễ nói một cách đầy tự tin.
Mẹ kiếp, lại cái trò này, bộ có kế sách gì hay nhất không thể nói thẳng ra sao mà cứ bắt mình phải vắt óc ra suy nghĩ lựa chọn thế này.
“ Xin Sĩ Nguyên chỉ bảo ạ.”
Mặc dù trong lòng thầm trợn mắt trắng với tên mưu sĩ của mình, nhưng vì không muốn làm tổn thương đối phương, đành phải phối hợp tạo ra thái độ khiêm tốn ham học hỏi của những tên chúa công thời xưa, mời mưu sĩ của mình bày mưu định kế.
“ thượng kế: âm thầm tiếp xúc với người nhà của Thẩm Thùy Vân, cấu kết liên minh với người đó, hứa hẹn tài trợ và hỗ trợ hết mình giúp người đó chiếm đoạt ngôi vị gia chủ nhà họ Thẩm, chỉ với điều kiện duy nhất là sau khi người đó nắm giữ được nhà họ Thẩm, hai gia tộc sẽ duy trì quan hệ nước sông không phạm nước giếng, thậm chí chấp nhận hằng năm cống nạp tiền của cho nhà họ Thẩm để đổi lấy quan hệ hòa bình giữa hai gia tộc, mang lại thời gian để chúng ta âm thầm phát triễn chờ thời. Thuộc hạ nghĩ với điều kiện có thể nói là như món hờn từ trên trời rơi thẳng xuống đầu giành cho đối phương, đối phương thậm chí không cần phải bỏ ra một thứ gì để đạt được những gì mà mình hằng mong ước và thậm chí nhiều hơn thế nữa, chỉ cần không phải là thằng khờ, cũng sẽ biết phải lựa chọn như thế nào rồi.”
Thượng kế không tệ, nếu như có thể bỏ tiền để mua bình an, để bản thân có thời gian và cơ hội phát triễn, tuyệt đối là một điều nên, và có thể làm.
Thực tế là Xích Trung Nghĩa trước đó cũng đã từng có ý định như thế này, nhưng vấn đề là nhà họ Xích và nhà họ Thẩm có mối thù truyền kiếp, cộng thêm tham vọng muốn thống trị toàn bộ Sơn Hải Thành thậm chí là khu vực lân cận của gia chủ nhà họ Thẩm, cho dù Xích Trung Nghĩa muốn làm thế người ta cũng chưa chắc sẽ chấp nhận.
Nhưng hiện giờ thì khác. Mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc, nói cho cùng thực tế là mối thù trải qua từ đời này tới đời khác bởi dòng dõi phía gia chủ chính thống từng đời mà thôi, những nhánh tộc ở phía dưới chưa chắc coi trọng, quan tâm hay thậm chí là muốn dấn thân vào mối thù địch như thế này, chỉ là tình thế bắt buộc, không thể không làm thế mà thôi.
Nếu như có thể làm rõ quan điểm của dòng dõi Thẩm Thùy Vân, cộng thêm lợi ích to lớn mà đối phương có thể nhận được, bắt tay làm hòa tuyệt đối không phải là điều không tưởng.
Trên đời này không có chuyện gì là không thể bàn bạc đàm phán cả ( ngoại trừ quan hệ đã tới mức một mất một còn, mà đôi khi rơi vào quan hệ như thế này, vì tình thế hay lợi ích, cũng không phải là hoàn toàn bít cửa nữa là ), có đi chăng nữa chỉ là do nguồn vốn của anh không đủ lớn để ngồi vào bàn đàm phán với người ta mà thôi.
Trong đầu Dương Kiệt và Xích Trung Nghĩa không ngừng hoàn thiện kế hoạch trong đầu mình, không ngừng tìm ra ưu nhược khuyết điểm để bổ sung thêm.
Tất nhiên, kế sách này tuyệt đối không hoàn hảo, thậm chí còn tiềm ẩn một mối hiểm nguy không nhỏ. Nhưng chưa phải lúc quyết định, Dương Kiệt quyết định nghe nốt trung kế và hạ kế trước rồi tính sau.
“ thế còn trung kế ???”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|