“ Bàng Thống, ngươi muốn giết ta đúng không?? Nói ~~~, có đúng là thế không ???”
Dương Kiệt tỏ ra vô cùng kích động lao tới tóm lấy cổ áo của Bàng Thống, giận dữ gào thẳng vào mặt đối phương.
Mẹ kiếp, khó khăn lắm mới có bầu không khí hòa thuận đầm ấm như thế này, thế mà chỉ vì một câu nói không biết vô tình hay cố ý phá hủy hết, thử hỏi có tức điên lên không chứ??
Dương Kiệt vô cùng nghi ngờ tên khốn này đang có ý báo thù việc mình nhiều lần phất lờ lời khuyên can của hắn trước đó.
“ Không cố ý, tuyệt đối là không cố ý thưa chúa công, thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn, úi da, buông tay lỏng chút nào, thuộc hạ ngột thở chết bây giờ, à à, thuộc hạ chỉ muốn lấy lòng hai chủ mẫu thôi mà, ai ngờ…..”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy “ vô tội” của đối phương, Dương Kiệt biết nuốt hết cơn giận vào bụng chứ lẽ nào lại đi tiếp tục trách cứ vị quân sư đắc lực nhất của mình nữa.
“ có chuyện gì, nói đi ~~~!!!”
Dương Kiệt tỏ thái độ bực bội khó chịu, lạnh nhạt hỏi.
Bàng Thống biết rõ mình đã “ thoát nạn”, lập tức rơi vào trạng thái vai trò của bản thân, khẽ chắp tay nghiêm giọng nói: “ bẩm chúa công, theo thông tin vừa thăm dò được rằng, Thẩm Thùy Vân, sẽ từ Thánh Hỏa Tông quay trở về Sơn Hải Thành trong ba tháng nữa.”
“ ba tháng nữa sao???”
Dương Kiệt khẽ díu mày đối với thông tin vừa nhận được.
Nhiệm vụ cấp bách mà nhóm Dương Kiệt cần hoàn thành trước mắt chính là, trước khi Thẩm Thùy Vân có mặt tại Sơn Hải Thành, phải chứng tỏ được giá trị và tiềm năng có thể mang lại lợi ích khổng lồ cho đối phương nếu như còn muốn tiếp tục tồn tại và phát triễn trong Sơn Hải thành.
Một nhà họ Thẩm có thể không quá đáng lo, chỉ cần một cái hất tay của Bàng Thống cũng đủ để giải quyết ổn thỏa, nhưng một nhà họ Thẩm với sự chống lưng của Thẩm Thùy Vân, tuyệt đối không phải nhóm Dương Kiệt có thể đắc tội vào thời điểm này.
Ít nhất là trước khi nhóm Dương Kiệt có đủ thực lực hiên ngang đứng đối diện với người của ngũ đại tông môn.
“ còn đây là số nguyên liệu nhà họ Xích đã chuẩn bị được để chúa công tiến hành luyện đan.”
Vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra một chiếc nhẫn Càn khôn, hai tay dâng qua cho Dương Kiệt.
Dương Kiệt khẽ dùng thần thức kiểm tra nguyên liệu bên trong, lập tức không kìm được hít sâu một hơi lạnh vào người.
Quả không hổ danh là gia tộc kinh doanh đan dược, số lượng nguyên liệu mà Xích Hạo Tín giao cho Dương Kiệt lần này, chất cao thành mười quả núi khổng lồ. Đừng nói dùng để luyện chế đan dược, chỉ mang số nguyên liệu này đi bán thôi cũng đủ để anh ta kiếm bộn một mớ, từ anh nông dân bần hàn lột xác thành đại gia thành phố rồi.
Dương Kiệt đột nhiên cảm thấy áp lực đang đè nặng lên vai của bản thân. Xích Hạo Tín tựa như gom hết toàn bộ tài sản để đánh cược vào ván bài của mình, chỉ cần thất bại hoặc Dương Kiệt đột nhiên cuỗm hết tài nguyên bỏ trốn, nhà họ Xích lập tức rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục cho mà xem.
Chú Tín đã tin tưởng tuyệt đối vào mình, tuyệt đối không được để chú thất vọng như mình đã từng làm với Tiểu Lâm.
Dương Kiệt mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm không ngừng nhắn nhủ khích lệ bản thân.
Chỉ là khi nghĩ tới thời gian sắp tới phải bù đầu bù cổ ngày đêm để luyện chế đan dược, Dương Kiệt có chút khóc không thành tiếng.
Tuy trong quá trình luyện đan chỉ cần ngồi chơi xơi nước, nhưng vấn đề là cả ngày lẫn đêm ngồi im chờ đợi không thể làm thêm bất kỳ việc gì, tuyệt đối là một cực hình đối với một người hoạt bát luôn thích náo nhiệt như Dương Kiệt.
Quan trọng nhất là, trong quá trình luyện đan xung quanh tuyệt đối không được có ai ở gần quấy rầy, nếu không thì quá trình luyện đan sẽ bị gián đoạn ngay tức khắc.
Nếu không thì trong lúc ngồi chờ luyện đan, rủ thêm Mộ Dung Tuyết, Hoàng Dung và Bàng Thống chơi bài tiến lên giết thời gian thì còn gì bằng nữa.
Chỉ là, không thể!!
“ Chúa công, chúc người may mắn và thành công ~~!!”
Ngoại trừ vài câu an ủi ra, đa mưu túc trí như Bàng Thống cũng không giúp ích được cho anh ta việc này. Chỉ là câu an ủi nghe sao có vẻ như đang cười trên đau khổ của kẻ khác ấy nhỉ??
Ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Bàng Thống cho tới khi hắn khuất đi sau cửa phòng, Dương Kiệt lắc đầu thở dài một tiếng.
Bắt đầu cuộc sống làm cu li của mình thôi.
--- ------ -----
Tiểu Minh là một nhân viên phụ trách tiếp đón và chăm sóc khách hàng vừa mới xin vào làm việc trong các chi nhánh cửa tiệm kinh doanh đan dược của Xích gia chưa được bao lâu, nói chính xác hơn là chưa đầy một năm.
Để có thể trở thành nhân viên “ hợp đồng”, Tiểu Minh đã tốn không biết bao nhiêu công sức chạy xuôi chạy ngược, tận dụng tất cả các mối quan hệ của mình, cộng thêm số tiền tiết kiệm mấy năm trời để đút lót, cuối cùng mới xin được một chân vào làm việc cho nhà họ Xích, một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành.
Những tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp lên đời như biết bao đồng nghiệp tiền bối của mình, nào ngờ trời có mưa gió bất thường, cuộc sống công việc trôi chảy chưa được một năm, tình hình kinh doanh của nhà họ Xích đang tụt dốc không phanh, khiến không chỉ Tiểu Minh, tất cả mọi nhân viên trong cửa tiệm đều phải điêu đứng.
Đặc biệt là hai tháng gần nay, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ vô cùng, cả tháng trời rồi, thậm chí không có lấy một vụ mua bán thành công,doanh thu cửa hàng gần như bằng 0, khiến cho tất cả mọi người phải chìm đắm trong sự lo sợ u ám.
Không doanh thu đồng nghĩa không có thu nhập, không có thu nhập đồng nghĩa tiền lương của nhân viên ……..
Mỗi lần gần tới ngày lãnh lương, Tiểu Minh đều không kìm được lo lắng khiếp sợ vô cùng.
Và hôm nay, đúng vào ngày lãnh lương theo thường lệ. sáng nay trước khi ra khỏi cửa nhà đi làm, con hổ cái trong nhà đã hạ quân lệnh tối cao rằng: “ nếu như hôm nay không thể mang lương trở về nhà, thì hãy tự giác cuốn gói nằm ngủ ngoài lề đường nhé ~~!!”
Thú thật, tiểu Minh hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảm giác đói khát rét lạnh khi bị đuổi cổ khỏi nhà chút nào.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện hôm nay có vài vị khách lớn ghé qua cửa tiệm mua bán trót lọt, cửa tiệm có doanh thu, ít nhiều còn có hy vọng nhận được đủ lương của tháng này, không phải sao???
Và dường như ông trời nghe được lời cầu nguyện của người đàn ông “ đáng thương” này, trong lúc đang ngồi bất động như một bức tượng như đôi mắt kỳ vọng vẫn dán chặt về hướng cửa ra vào, đột nhiên phát hiện có vô số bóng người từ bên ngoài bước thẳng vào.
Vào khoản khắc đó, Tiểu Minh không kìm được nhảy cẫng lên vì sung sướng và phấn khích.
“ Kính chào quý …… ủa ??? không ~~~~~~~~!!!” “ Đập, đập phá san bằng tất cả cho ta ~~~~~!!”
Tiểu Minh hớn hả chạy thẳng ra ngoài cửa chuẩn bị đón tiếp “ khách quý” , nào ngờ thậm chí còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi dứt câu xong,chỉ thấy đám “ khách hàng” với mặt mày bặm trợ dữ tợn hung hăng, với bắp thịt cuồn cuộn và vũ khí trên tay, từ bên ngoài xông vào thậm chí chẳng nói chẳng rằng, đã trực tiếp ra tay đập phá tất cả những gì có thể nhìn thấy được dưới câu ra lệnh của một tên thanh niên có khuôn mặt như mặt chuột đi cùng.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Tiểu Minh thậm chí không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lớn một tiếng xong, sau đó đã như người thất thần chôn chân há hốc không nói nên nửa, có chút không tin và không thể chấp nhận cảnh tượng kinh hãi đang xảy ra trước mắt mình.
phẫn nộ, bất lực và tuyệt vọng, đó là tất cả những gì đang xuất hiện trong tâm trí của Tiểu Minh "đáng thương".
Nhất thời trong của cửa tiệm gà bay chó chạy, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, tiếng kêu gào cầu cứu khóc lóc vang lên liên hồi.
Có thể nghĩ ra cái phương án dẫn người xông vào đập phá theo kiểu lưu manh như thế này, không ai khác chính là tên quân sư đầu chó của Thẩm Đại Dũng, Lý Nhị Cẩu.
Và hắn cũng là người cầm đầu trong cuộc xung đột lần này, oai phong lẫm liệt dẫn theo cả quân đoàn “ thiện chiến” xông vào tàn phá cửa tiệm nhà họ Xích.
“ rút, chúng ta đi tới cửa tiệm kế tiếp nào ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Sau một hồi hả hê đập phá tất cả mọi thứ trong cửa tiệm dưới sự chống đỡ một cách yếu ớt của “kẻ thù”, Lý Nhị Cẩu mang theo vẻ mặt chiến thắng dương dương tự đắc vẫy vẫy tay, ra lệnh cho đám lâu la thuộc hạ rút khỏi cửa tiệm đã bị san bằng toang hoang.
Lúc ra đi cũng như lúc đến, vô cùng dứt khoát và chuyên nghiệp, tựa như cơn cuồng phong vũ bão quét qua cuốn bay tất cả xong rồi bỏ đi một cách trắng trợn vô tư.
Đúng là mỗi một ngành nghề đều có sở trường và mặt lợi hại của nó, không thể vì chúng là lũ lưu manh mà có thể xem thường, coi như lũ cặn bã không chút giá trị trong cái xã hội này được.
Ít ra khi làm những việc bẩn thỉu như thế này, không ai thích hợp hơn chúng cả.
Khi Lý Nhị Cẩu dẫn theo đám thuộc hạ như lũ rút, Tiểu Minh và toàn thể nhân viên có mặt tại hiện trường ai nấy đều như người mất hồn dùng đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tan hoang đổ nát, lúc này trong tiệm đừng nói là đan dược, ngay cả một cọng linh thảo cũng bị lũ " cướp cạn" đó vơ sạch sẽ không chừa.
Với tình trạng thảm họa như thế này, đừng nói là lãnh lương tháng này, tháng sau và tháng sau nữa có lương lãnh không đã là cả một vấn đề rồi đấy.
Và cuộc đập phá quy mô lớn diễn ra trong Sơn Hải thành nhắm vào nhà họ Xích đang tiếp diễn không ngừng, nhất thời khiến dân chúng trong thành sống trong nỗi nom nớp lo sợ, đồng thời không ngừng cảm thán rằng, đường đường một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành, lại có một ngày phải chịu sự ức hiếp tàn phá của một lũ lưu manh vô danh trong thành mà không đủ sức phản kháng, quả thật là khó tin quá đi.
“ gia chủ, gia chủ, không hay rồi ~~~~~!!!”
Trong lúc Lý Nhị Cẩu đang dẫn theo đám đàn em lâu la tàn phá tất cả các nhánh cửa tiệm của nhà họ Xích trong Sơn Hải thành. Quản gia đương thời của nhà họ Xích cũng đã nhanh chóng nhận được thông tin, vẫn với điệu bộ sốt ruột hoảng hốt từ bên ngoài xông thẳng vào phòng làm việc của Xích Hạo Tín, chuẩn bị thông báo hung tin cho chủ nhân của mình.
“ đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải điềm tĩnh, điềm tĩnh có biết không?? Quấn quyết lên như thế cũng có giải quyết được điều gì đâu chứ???”
Xích Hạo Tín lần nữa lên tiếng nắn gân vị quản gia của mình, hy vọng đối phương có thể mau chóng trưởng thành.
Quả thật, khi so với Thẩm Nghệ Mưu của nhà họ Thẩm, quản gia của Xích Hạo Tín còn con đường dài để đi đấy.
“ chuyện gì nói đi ~~!!”
Nhìn thấy quản gia của mình đã dần bình tâm trở lại, Xích Hạo Tín khẽ ngật đầu hài lòng, lên tiếng hỏi.
“ bẩm gia chủ, tiểu nhân vừa nhận được thông tin từ các chi nhánh cửa tiệm của gia tộc truyền về rằng, có một đám lưu manh lạ mặt đông đảo xông vào các cửa tiệm của chúng ta cướp phá, đã có hơn ba cửa tiệm lớn đã bị tàn phá san bằng bởi lũ vô lại đó rồi ạ???”
Tuy đã cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể giấu được sự nôn nóng hoảng sợ của quản gia.
Không thể đòi hỏi có thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
“ cái gì??? Ngươi nói cái gì???” Nghe xong lời bẩm báo của quản gia, ngay cả một người nổi tiếng điềm tĩnh như Xích Hạo Tín cũng không kìm được nhảy cẫng lên đầy phẫn nộ.
Chỉ một lũ lưu manh vô danh mà đã dám xông vào sản nghiệp của Xích phủ để làm càn, rốt cuộc là nhà họ Xích đã tàn tạ tới mức độ thậm tệ như thế nào rồi đây?
Còn nữa, đáng hận nhất là đám cận vệ trấn giữ ở các cửa tiệm, rốt cuộc là lũ vô dụng đó đang làm ăn cái quỷ quái gì mà để cho lũ lưu manh tung hoành ngang dọc thế kia??? Rốt cuộc là ngày thường Xích phủ bỏ một đống tài nguyên tiền của để nuôi lũ phế vật này để đổi lại được cái gì chứ??
tất nhiên, sau một thoáng phẫn nộ, Xích Hạo Tín đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đám lưu manh vô lại lạ mặt này tuyệt đối không đơn giản là những tên lưu manh bình thường.
Nên nhớ rằng tuy thực lực của nhà họ Xích tuy hao tổn trầm trọng, nhưng những sản nghiệp trọng yếu của Xích gia, đều có đội cận vệ cao cấp, đội trưởng dẫn đầu thậm chí đạt tới cảnh giới chân nguyên trấn giữ, tuyệt đối không phải đám lưu manh vô lại tầm thường có thể đụng vào được.
Nếu như không phải đám lưu manh vô lại tầm thưởng, vậy thì ……
Xích Hạo Tín lập tức nghĩ tới kẻ thù truyền kiếp của Xích gia, nhà họ Thẩm ngay tức khắc.
Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đã phát hiện ra điều bất thường của Xích gia, hoặc đã không đủ kiên nhẫn chờ đợi, quyết định khai chiến toàn diện???
Dương Kiệt tỏ ra vô cùng kích động lao tới tóm lấy cổ áo của Bàng Thống, giận dữ gào thẳng vào mặt đối phương.
Mẹ kiếp, khó khăn lắm mới có bầu không khí hòa thuận đầm ấm như thế này, thế mà chỉ vì một câu nói không biết vô tình hay cố ý phá hủy hết, thử hỏi có tức điên lên không chứ??
Dương Kiệt vô cùng nghi ngờ tên khốn này đang có ý báo thù việc mình nhiều lần phất lờ lời khuyên can của hắn trước đó.
“ Không cố ý, tuyệt đối là không cố ý thưa chúa công, thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn, úi da, buông tay lỏng chút nào, thuộc hạ ngột thở chết bây giờ, à à, thuộc hạ chỉ muốn lấy lòng hai chủ mẫu thôi mà, ai ngờ…..”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy “ vô tội” của đối phương, Dương Kiệt biết nuốt hết cơn giận vào bụng chứ lẽ nào lại đi tiếp tục trách cứ vị quân sư đắc lực nhất của mình nữa.
“ có chuyện gì, nói đi ~~~!!!”
Dương Kiệt tỏ thái độ bực bội khó chịu, lạnh nhạt hỏi.
Bàng Thống biết rõ mình đã “ thoát nạn”, lập tức rơi vào trạng thái vai trò của bản thân, khẽ chắp tay nghiêm giọng nói: “ bẩm chúa công, theo thông tin vừa thăm dò được rằng, Thẩm Thùy Vân, sẽ từ Thánh Hỏa Tông quay trở về Sơn Hải Thành trong ba tháng nữa.”
“ ba tháng nữa sao???”
Dương Kiệt khẽ díu mày đối với thông tin vừa nhận được.
Nhiệm vụ cấp bách mà nhóm Dương Kiệt cần hoàn thành trước mắt chính là, trước khi Thẩm Thùy Vân có mặt tại Sơn Hải Thành, phải chứng tỏ được giá trị và tiềm năng có thể mang lại lợi ích khổng lồ cho đối phương nếu như còn muốn tiếp tục tồn tại và phát triễn trong Sơn Hải thành.
Một nhà họ Thẩm có thể không quá đáng lo, chỉ cần một cái hất tay của Bàng Thống cũng đủ để giải quyết ổn thỏa, nhưng một nhà họ Thẩm với sự chống lưng của Thẩm Thùy Vân, tuyệt đối không phải nhóm Dương Kiệt có thể đắc tội vào thời điểm này.
Ít nhất là trước khi nhóm Dương Kiệt có đủ thực lực hiên ngang đứng đối diện với người của ngũ đại tông môn.
“ còn đây là số nguyên liệu nhà họ Xích đã chuẩn bị được để chúa công tiến hành luyện đan.”
Vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra một chiếc nhẫn Càn khôn, hai tay dâng qua cho Dương Kiệt.
Dương Kiệt khẽ dùng thần thức kiểm tra nguyên liệu bên trong, lập tức không kìm được hít sâu một hơi lạnh vào người.
Quả không hổ danh là gia tộc kinh doanh đan dược, số lượng nguyên liệu mà Xích Hạo Tín giao cho Dương Kiệt lần này, chất cao thành mười quả núi khổng lồ. Đừng nói dùng để luyện chế đan dược, chỉ mang số nguyên liệu này đi bán thôi cũng đủ để anh ta kiếm bộn một mớ, từ anh nông dân bần hàn lột xác thành đại gia thành phố rồi.
Dương Kiệt đột nhiên cảm thấy áp lực đang đè nặng lên vai của bản thân. Xích Hạo Tín tựa như gom hết toàn bộ tài sản để đánh cược vào ván bài của mình, chỉ cần thất bại hoặc Dương Kiệt đột nhiên cuỗm hết tài nguyên bỏ trốn, nhà họ Xích lập tức rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục cho mà xem.
Chú Tín đã tin tưởng tuyệt đối vào mình, tuyệt đối không được để chú thất vọng như mình đã từng làm với Tiểu Lâm.
Dương Kiệt mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm không ngừng nhắn nhủ khích lệ bản thân.
Chỉ là khi nghĩ tới thời gian sắp tới phải bù đầu bù cổ ngày đêm để luyện chế đan dược, Dương Kiệt có chút khóc không thành tiếng.
Tuy trong quá trình luyện đan chỉ cần ngồi chơi xơi nước, nhưng vấn đề là cả ngày lẫn đêm ngồi im chờ đợi không thể làm thêm bất kỳ việc gì, tuyệt đối là một cực hình đối với một người hoạt bát luôn thích náo nhiệt như Dương Kiệt.
Quan trọng nhất là, trong quá trình luyện đan xung quanh tuyệt đối không được có ai ở gần quấy rầy, nếu không thì quá trình luyện đan sẽ bị gián đoạn ngay tức khắc.
Nếu không thì trong lúc ngồi chờ luyện đan, rủ thêm Mộ Dung Tuyết, Hoàng Dung và Bàng Thống chơi bài tiến lên giết thời gian thì còn gì bằng nữa.
Chỉ là, không thể!!
“ Chúa công, chúc người may mắn và thành công ~~!!”
Ngoại trừ vài câu an ủi ra, đa mưu túc trí như Bàng Thống cũng không giúp ích được cho anh ta việc này. Chỉ là câu an ủi nghe sao có vẻ như đang cười trên đau khổ của kẻ khác ấy nhỉ??
Ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Bàng Thống cho tới khi hắn khuất đi sau cửa phòng, Dương Kiệt lắc đầu thở dài một tiếng.
Bắt đầu cuộc sống làm cu li của mình thôi.
--- ------ -----
Tiểu Minh là một nhân viên phụ trách tiếp đón và chăm sóc khách hàng vừa mới xin vào làm việc trong các chi nhánh cửa tiệm kinh doanh đan dược của Xích gia chưa được bao lâu, nói chính xác hơn là chưa đầy một năm.
Để có thể trở thành nhân viên “ hợp đồng”, Tiểu Minh đã tốn không biết bao nhiêu công sức chạy xuôi chạy ngược, tận dụng tất cả các mối quan hệ của mình, cộng thêm số tiền tiết kiệm mấy năm trời để đút lót, cuối cùng mới xin được một chân vào làm việc cho nhà họ Xích, một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành.
Những tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp lên đời như biết bao đồng nghiệp tiền bối của mình, nào ngờ trời có mưa gió bất thường, cuộc sống công việc trôi chảy chưa được một năm, tình hình kinh doanh của nhà họ Xích đang tụt dốc không phanh, khiến không chỉ Tiểu Minh, tất cả mọi nhân viên trong cửa tiệm đều phải điêu đứng.
Đặc biệt là hai tháng gần nay, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ vô cùng, cả tháng trời rồi, thậm chí không có lấy một vụ mua bán thành công,doanh thu cửa hàng gần như bằng 0, khiến cho tất cả mọi người phải chìm đắm trong sự lo sợ u ám.
Không doanh thu đồng nghĩa không có thu nhập, không có thu nhập đồng nghĩa tiền lương của nhân viên ……..
Mỗi lần gần tới ngày lãnh lương, Tiểu Minh đều không kìm được lo lắng khiếp sợ vô cùng.
Và hôm nay, đúng vào ngày lãnh lương theo thường lệ. sáng nay trước khi ra khỏi cửa nhà đi làm, con hổ cái trong nhà đã hạ quân lệnh tối cao rằng: “ nếu như hôm nay không thể mang lương trở về nhà, thì hãy tự giác cuốn gói nằm ngủ ngoài lề đường nhé ~~!!”
Thú thật, tiểu Minh hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảm giác đói khát rét lạnh khi bị đuổi cổ khỏi nhà chút nào.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện hôm nay có vài vị khách lớn ghé qua cửa tiệm mua bán trót lọt, cửa tiệm có doanh thu, ít nhiều còn có hy vọng nhận được đủ lương của tháng này, không phải sao???
Và dường như ông trời nghe được lời cầu nguyện của người đàn ông “ đáng thương” này, trong lúc đang ngồi bất động như một bức tượng như đôi mắt kỳ vọng vẫn dán chặt về hướng cửa ra vào, đột nhiên phát hiện có vô số bóng người từ bên ngoài bước thẳng vào.
Vào khoản khắc đó, Tiểu Minh không kìm được nhảy cẫng lên vì sung sướng và phấn khích.
“ Kính chào quý …… ủa ??? không ~~~~~~~~!!!” “ Đập, đập phá san bằng tất cả cho ta ~~~~~!!”
Tiểu Minh hớn hả chạy thẳng ra ngoài cửa chuẩn bị đón tiếp “ khách quý” , nào ngờ thậm chí còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi dứt câu xong,chỉ thấy đám “ khách hàng” với mặt mày bặm trợ dữ tợn hung hăng, với bắp thịt cuồn cuộn và vũ khí trên tay, từ bên ngoài xông vào thậm chí chẳng nói chẳng rằng, đã trực tiếp ra tay đập phá tất cả những gì có thể nhìn thấy được dưới câu ra lệnh của một tên thanh niên có khuôn mặt như mặt chuột đi cùng.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Tiểu Minh thậm chí không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lớn một tiếng xong, sau đó đã như người thất thần chôn chân há hốc không nói nên nửa, có chút không tin và không thể chấp nhận cảnh tượng kinh hãi đang xảy ra trước mắt mình.
phẫn nộ, bất lực và tuyệt vọng, đó là tất cả những gì đang xuất hiện trong tâm trí của Tiểu Minh "đáng thương".
Nhất thời trong của cửa tiệm gà bay chó chạy, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, tiếng kêu gào cầu cứu khóc lóc vang lên liên hồi.
Có thể nghĩ ra cái phương án dẫn người xông vào đập phá theo kiểu lưu manh như thế này, không ai khác chính là tên quân sư đầu chó của Thẩm Đại Dũng, Lý Nhị Cẩu.
Và hắn cũng là người cầm đầu trong cuộc xung đột lần này, oai phong lẫm liệt dẫn theo cả quân đoàn “ thiện chiến” xông vào tàn phá cửa tiệm nhà họ Xích.
“ rút, chúng ta đi tới cửa tiệm kế tiếp nào ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Sau một hồi hả hê đập phá tất cả mọi thứ trong cửa tiệm dưới sự chống đỡ một cách yếu ớt của “kẻ thù”, Lý Nhị Cẩu mang theo vẻ mặt chiến thắng dương dương tự đắc vẫy vẫy tay, ra lệnh cho đám lâu la thuộc hạ rút khỏi cửa tiệm đã bị san bằng toang hoang.
Lúc ra đi cũng như lúc đến, vô cùng dứt khoát và chuyên nghiệp, tựa như cơn cuồng phong vũ bão quét qua cuốn bay tất cả xong rồi bỏ đi một cách trắng trợn vô tư.
Đúng là mỗi một ngành nghề đều có sở trường và mặt lợi hại của nó, không thể vì chúng là lũ lưu manh mà có thể xem thường, coi như lũ cặn bã không chút giá trị trong cái xã hội này được.
Ít ra khi làm những việc bẩn thỉu như thế này, không ai thích hợp hơn chúng cả.
Khi Lý Nhị Cẩu dẫn theo đám thuộc hạ như lũ rút, Tiểu Minh và toàn thể nhân viên có mặt tại hiện trường ai nấy đều như người mất hồn dùng đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tan hoang đổ nát, lúc này trong tiệm đừng nói là đan dược, ngay cả một cọng linh thảo cũng bị lũ " cướp cạn" đó vơ sạch sẽ không chừa.
Với tình trạng thảm họa như thế này, đừng nói là lãnh lương tháng này, tháng sau và tháng sau nữa có lương lãnh không đã là cả một vấn đề rồi đấy.
Và cuộc đập phá quy mô lớn diễn ra trong Sơn Hải thành nhắm vào nhà họ Xích đang tiếp diễn không ngừng, nhất thời khiến dân chúng trong thành sống trong nỗi nom nớp lo sợ, đồng thời không ngừng cảm thán rằng, đường đường một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành, lại có một ngày phải chịu sự ức hiếp tàn phá của một lũ lưu manh vô danh trong thành mà không đủ sức phản kháng, quả thật là khó tin quá đi.
“ gia chủ, gia chủ, không hay rồi ~~~~~!!!”
Trong lúc Lý Nhị Cẩu đang dẫn theo đám đàn em lâu la tàn phá tất cả các nhánh cửa tiệm của nhà họ Xích trong Sơn Hải thành. Quản gia đương thời của nhà họ Xích cũng đã nhanh chóng nhận được thông tin, vẫn với điệu bộ sốt ruột hoảng hốt từ bên ngoài xông thẳng vào phòng làm việc của Xích Hạo Tín, chuẩn bị thông báo hung tin cho chủ nhân của mình.
“ đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải điềm tĩnh, điềm tĩnh có biết không?? Quấn quyết lên như thế cũng có giải quyết được điều gì đâu chứ???”
Xích Hạo Tín lần nữa lên tiếng nắn gân vị quản gia của mình, hy vọng đối phương có thể mau chóng trưởng thành.
Quả thật, khi so với Thẩm Nghệ Mưu của nhà họ Thẩm, quản gia của Xích Hạo Tín còn con đường dài để đi đấy.
“ chuyện gì nói đi ~~!!”
Nhìn thấy quản gia của mình đã dần bình tâm trở lại, Xích Hạo Tín khẽ ngật đầu hài lòng, lên tiếng hỏi.
“ bẩm gia chủ, tiểu nhân vừa nhận được thông tin từ các chi nhánh cửa tiệm của gia tộc truyền về rằng, có một đám lưu manh lạ mặt đông đảo xông vào các cửa tiệm của chúng ta cướp phá, đã có hơn ba cửa tiệm lớn đã bị tàn phá san bằng bởi lũ vô lại đó rồi ạ???”
Tuy đã cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể giấu được sự nôn nóng hoảng sợ của quản gia.
Không thể đòi hỏi có thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
“ cái gì??? Ngươi nói cái gì???” Nghe xong lời bẩm báo của quản gia, ngay cả một người nổi tiếng điềm tĩnh như Xích Hạo Tín cũng không kìm được nhảy cẫng lên đầy phẫn nộ.
Chỉ một lũ lưu manh vô danh mà đã dám xông vào sản nghiệp của Xích phủ để làm càn, rốt cuộc là nhà họ Xích đã tàn tạ tới mức độ thậm tệ như thế nào rồi đây?
Còn nữa, đáng hận nhất là đám cận vệ trấn giữ ở các cửa tiệm, rốt cuộc là lũ vô dụng đó đang làm ăn cái quỷ quái gì mà để cho lũ lưu manh tung hoành ngang dọc thế kia??? Rốt cuộc là ngày thường Xích phủ bỏ một đống tài nguyên tiền của để nuôi lũ phế vật này để đổi lại được cái gì chứ??
tất nhiên, sau một thoáng phẫn nộ, Xích Hạo Tín đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đám lưu manh vô lại lạ mặt này tuyệt đối không đơn giản là những tên lưu manh bình thường.
Nên nhớ rằng tuy thực lực của nhà họ Xích tuy hao tổn trầm trọng, nhưng những sản nghiệp trọng yếu của Xích gia, đều có đội cận vệ cao cấp, đội trưởng dẫn đầu thậm chí đạt tới cảnh giới chân nguyên trấn giữ, tuyệt đối không phải đám lưu manh vô lại tầm thường có thể đụng vào được.
Nếu như không phải đám lưu manh vô lại tầm thưởng, vậy thì ……
Xích Hạo Tín lập tức nghĩ tới kẻ thù truyền kiếp của Xích gia, nhà họ Thẩm ngay tức khắc.
Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đã phát hiện ra điều bất thường của Xích gia, hoặc đã không đủ kiên nhẫn chờ đợi, quyết định khai chiến toàn diện???
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|