Bàng Thống còn chưa kịp dứt câu, Lý Nguyên Bá đã đầu lắc như say sóng, trực tiếp từ chối lời đề nghị dưới sự ngơ ngác bất ngờ của những người có mặt ở nơi này.
Đùa à, lúc này Lý Nguyên Bá chỉ như một đứa trẻ mới lên ba, nhưng tuyệt đối không phải thằng khờ thằng ngu, trong nhận thức của hắn, đầu óc của mấy tên mưu sĩ vô cùng nham hiểm bẩn thỉu, lúc này nghe thấy Bàng Thống lên tiếng nhờ vả với giọng ngon ngọt như mía lùi thế này, tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì, càng không bao giờ là việc thú vị nhẹ nhàng gì cả.
Lý Nguyên Bá tuy không sợ rắc rối khó khăn, nhưng tuyệt đối không bao giờ để mấy tên mưu sĩ lừa gạt quay như chong chóng được.
Dùng câu nói của Lý Nguyên Bá để nói: đừng tưởng ngày thường anh tỏ ra khờ khạo không có đầu óc, chẳng qua là ngày thường thấy không cần thiết nên không sử dụng tới mà thôi, muốn dụ anh hả?? Còn lâu á ~~~~!!!
“ cái này, Nguyên Bá, có thể nghe ….” “ không, không nghe gì, hết, ông đừng mong dụ, dỗ lừa, lừa gạt tôi ~~~~!!!!”
Lý Nguyên Bá lần nữa nhảy cẫng lên ngắt lời từ chối Bàng Thống một cách dứt khoát.
Mẹ kiếp, nghe sao như vẻ mình thường xuyên dụ dỗ lừa gạt con nít thế này.
Bàng Thống cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, bề ngoài vẫn mang theo vẻ mặt đầy kiên nhân và “ thân thiện trung thực” lên tiếng khuyên can, nhưng đáp lại là những cái lắc đầu từ chối đầy kiên quyết của đối phương.
“ Đây là nhiệm vụ do chúa công giao xuống, nếu như Nguyên Bá có ý kiến, có thể trực tiếp tới tìm gặp chúa công mà nói chuyện, Bàng mẫu chỉ là người truyền lời lại mà thôi.”
Bàng Thống dường như đã mất hết kiên nhẫn, quyết định sử dụng tới “ tuyệt chiêu cuối cùng”, mang Dương Kiệt ra để đè đè “ thằng ngốc” cứng đầu ở trước mặt.
Quả nhiên, vừa nghe đây là nhiệm vụ do Dương Kiệt giao xuống, sắc mặt của Lý Nguyên Bá lập tức trầm xuống, tỏ ra khó chịu bực bội vô cùng.
Không phải khó chịu bực bội vì Dương Kiệt giao nhiệm vụ, mà là vì Bàng Thống đã mang Dương Kiệt ra để khống chế đàn áp mình.
“ Nhiệm vụ gì??? Nói, nói đi ~~~~~~!!!”
Mặc dù muốn quay đầu bỏ đi ngay tức khắc, nhưng cái tên Dương Kiệt cũng đã được mang ra, Lý Nguyên Bá dù muốn hay không muốn, cũng phải bấm bụng chịu đựng mà thôi.
Hì hì, có thế chứ, tưởng Thống gia ta đây không có cách trị được ngươi sao??
Cho dù sau này để Dương Kiệt biết được hôm nay Bàng Thống tự ý dùng tên mình ra để trấn áp Lý Nguyên Bá cũng không sợ. Vì hắn tự tin rằng chúa công chắc chắn sẽ ủng hộ việc làm lần này của mình mà thôi.
Quả thật, với tính cách của Dương Kiệt, chỉ cần người bên cạnh không làm quá đáng, anh ta chắc chắn sẽ mỉn cười nhắm mắt bỏ qua mà thôi. Huống chi lần này là vì giải quyết công việc, anh ta càng không có lý do để trách cứ Bàng Thống cả.
“ là thế này, hiện giờ các chi nhánh cửa tiệm của Xích gia gặp phải sự tấn công của một nhóm lưu manh lạ mặt, nghi ngờ chúng là người của bên Thẩm gia, do thực lực của Xích gia vừa bị tổn hại nặng nề, tạm thời không đủ sức chống cự kẻ địch, nên làm phiền Nguyên Bá ra tay giúp đỡ đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ địch trong khi chúng ta tiến hành thăm dò điều tra mục đích chính của kẻ địch.”
Sợ đầu óc đối phương không hiểu, Bàng Thống có gắng dùng ngôn từ gọn gàng súc tích nhất để truyền đạt ra ý nguyện của mình, hy vọng Lý Nguyên Bá có thể dễ dàng tiếp thu được.
“ Chỉ, chỉ đơn giản thế, thế thôi sao???” “ Đúng, chỉ đơn giản thế thôi!!!” “ Có thật là chỉ, chỉ đơn giản thế, không có thêm bất, kỳ thứ gì sao, sao???” “ không, chỉ như thế thôi.”
Lý Nguyên Bá vẫn mang theo vẻ mặt đầy nghi ngờ díu mày nhìn chằm chằm vào Bàng Thống hỏi xác định lại. Bàng Thống thầm dùng tay lau sạch mồ hôi trên trán và trả lời khẳng định với đối phương.
Mẹ kiếp, nói chuyện với những người “ kém thông minh” quả thật là khó khăn mệt mỏi quá đi.
Bàng Thống không kìm được thầm chửi rủa trong lòng.
“ Xì, tưởng,tưởng chuyện gì, sao, sao không nói sớm, cơ chứ, nếu biết trước phải, làm nhiệm vụ thú, thú vị như thế, thì ta nhận, nhận ngay, từ đầu rồi, làm, làm lãng phí thời, gian của chúng ta, đúng, đúng là đồ, ngốc mà.”
Lý Nguyên Bá bỉu bỉu môi làm mặt quỷ và trợn mắt trắng với Bàng Thống.
Đúng, đúng, kẻ thường chửi kẻ khác là đồ ngốc thông thường đều toàn là đồ ngốc cả.
Bàng Thống không ngừng thầm chửi phản bác lại đối phương, nhưng bề ngoài vẫn giữ nụ mỉn cười không nói năng gì cả.
Tên khốn chửi thế nhưng hoàn toàn quên rằng kẻ hay nói người khác là kẻ ngốc chính là bản thân hắn chứ ai.
“ Được, để, để ta, lũ rác rưởi đó mà dám, dám tới, ta sẽ một chùy bổ chết,bổ chết tại chỗ~~~~!!”
Lý Nguyên Bá vừa lộ ra nụ cười “ ngây thơ trong sáng” vừa vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay nói.
Chỉ là nụ cười “ ngây thơ trong sáng” đó khi lọt vào đôi mắt của Xích Hạo Tín, cộng thêm phần nội dung thót ra từ trong miệng hắn, còn đáng sợ hơn tiếng cười nói của tử thần nữa là.
“ à suýt chút nữa thì quên, thay vì một chùy đập chết lũ rác rưởi đó, Nguyên Bá chỉ cần đánh trọng thương, có thể đẩy lùi chúng là được rồi, quan trọng nhất là, trong lúc giao chiến, thực lực Nguyên Bá bộc lộ ra, tuyệt đối không được vượt quá cảnh giới nguyên thần tầng thứ 3, hiểu rõ rồi chứ??”
Bàng Thống có lý do để đề ra yêu cầu như thế. Nhà họ Thẩm không phải muốn thăm dò nhà họ Xích sao??? Vậy thì chúng ta sẽ đánh lạc hướng đối phương bằng một thực lực không quá cao nhưng cũng không quá thấp kém, để đối phương chủ quan khinh địch, không coi trọng xem nhà họ Xích là mối nguy hiểm cần phải loại trừ bằng mọi giá và ngay tức khắc.
Như đã nói, tình thế lúc này không cho phép Xích gia sống chết một mất một còn với Thẩm gia.
“ cái, cái gì??? Sao mà phiền, phức khó khăn thế, thế này?? Không, không chịu, ngươi đi, kiếm người khác, khác làm đi ~~~!!!”
Nghe xong yêu cầu của Bàng Thống, Lý Nguyên Bá đầu lắc như say sóng, tỏ ra không muốn hợp tác với yêu cầu của đối phương.
Không phải sao, bảo Lý Nguyên Bá mặc sức thảm sát sung sướng còn gì bằng nữa chứ, nhưng giờ bắt hắn phải kìm nén lại thực lực của bản thân, đã vậy còn không được nặng tay trảm sát kẻ địch. Lối chiến đấu đầy ức chế như thế này, không bức xúc khó chịu mới là chuyện lạ á.
“ Nhiệm vụ này …..” “ Xì, đừng, đừng có mang chủ, nhân ra đàn áp ta, nếu như, ta không thích và không muốn, chủ nhân chắc, chắc chắn sẽ không bao giờ, ép một đứa bé ngoan như ta phải làm, làm điều mình không thích, thích đâu.”
Bàng Thống còn định bổn cũ soạn lại, ai ngờ Lý Nguyên Bá trực tiếp chiếu tướng ngược lại đối phương.
Ai dám nói trí tuệ như trẻ lên ba là mấy tên ngốc đâu??? Nhiều khi còn thông minh hơn mấy tên tự cho là người lớn người trưởng thành đấy chứ.
“ Nguyên Bá, Nguyên Bá, khoan, khoan bỏ đi, nghe Bàng mẫu nói trước đã. Nếu như, nếu như ……” Nhìn thấy Lý Nguyên Bá quay đầu như muốn bỏ đi, dùng mạnh không được lập tức chuyển sang dùng phương án nhẹ nhàng dụ ngọt, như hóa thân thành con quỷ dụ dỗ người bán linh hồn, lão già thúi dụ dỗ con gái mới lớn đi coi cá vàng, cười một cách thân thiện chân thành nhất nói: “ Nếu như, nếu như Nguyên Bá hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, Bàng mẫu hứa sẽ chiêu đãi Nguyên Bá một bữa tiệc thịt cầy thượng hạng, thế nào??”
Nghe thấy món thịt cầy thượng hạng, cơ thể đang quay lưng của Lý Nguyên Bá đột nhiên rung lên một cái, đôi mắt lúc này đã rực sáng như bóng đèn pha công suất lớn.
Vội vã quay người lại, mang theo vẻ mặt đầy kỳ vọng ngây thơ, nước miếng chảy đầm đìa hỏi: “ bữa thịt cầy thượng hạng đó, có thể thêm vào, thêm vào con mực hay đi theo chúng ta không??”
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bàng Thống còn chưa kịp phản ứng với câu hỏi đầy “ ngô nghê” của Lý Nguyên Bá, một luồng áp lực kinh hoàng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện ập thẳng xuống đầu của những người có mặt tại hiện trường, đi theo sau đó là luồng sát khí ơn lạnh tới cực độ tràn tới, Bàng Thống và Xích Hạo Tín hoảng sợ tới nỗi suýt chút ngồi ngã mông xuống đất.
Mẹ kiếp, bộ không còn ai để chọc sao mà đi lôi vị đại thần đó vào vậy trời ~~~!!!
Không cần phải hỏi áp lực và luồng sát khí kinh hoàng đó chính là do Hao Thiên Khuyển phát tán ra từ trong “ ổ” của mình đây mà.
Lý Nguyên Bá “ ngây thơ khờ dại” không biết Hao Thiên Khuyển là ai, chẳng lẽ Bàng Thống lại không biết??
Hao Thiên Khuyển là ai chứ?? Thần thú hộ mệnh của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, bản thân người ta cũng là một vị thần cao cấp thật thụ. Tuy Lý Nguyên Bá có biệt danh sát thần, và theo trong dã sử thì là một vị lôi thần chuyển thế, nhưng cho dù thật sự đi nữa, cũng chỉ là một vị thần thất thế, thế mà suốt ngày mở miệng ra đòi “ thịt” vị thần còn tại vị như người ta, không nổi điên lên mới là lạ á.
Mầm thịt thần linh!! Một lời nói bất kính như thế mà dám thót ra khỏi miệng, bộ không sợ bị thiên lôi giáng đầu đánh chết tại chỗ sao??? À mà quên, hình như tên khốn này trong dã sử cũng từng ghi rằng bị thiên lôi đánh chết vì cái tội dám chửi ông trời mà.
Đúng là tên ngốc không sợ trời không sợ đất, không biết là nên khen hắn hay chửi hắn đây!!
“ Thưa, thưa ngài, chúng tôi, chúng tôi …..” “ hừ ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Bàng Thống vừa định lên tiếng giải thích cho Lý Nguyên Bá, áp lực đột nhiên tăng mạnh tới mức đáng sợ, kèm theo là một tiếng hừ mạnh đầy giận dữ, cả Bàng Thống, Lý Nguyên Bá, Xích Hạo Tín không kìm được hự nhẹ một tiếng, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra.
Chỉ đơn giản một tiếng hừ, một khí thế áp đảo phóng thích ra, đã khiến một xuất khiếu tầng thứ 1, một nguyên thần tầng thứ 8, một tông sư tầng thứ 1 miệng phun máu trọng thương tại chỗ.
Cơn thịnh nộ của một ma thú cấp 7 cao cấp, tương đương với cảnh giới hợp thể tầng thứ 10 của loài người thậm chí đáng sợ hơn nữa, tuyệt đối không đùa giỡn được đâu.
Bàng Thống và Xích Hạo Tín khủng hoảng tột độ định lên tiếng van xin giải thích, đột nhiên cảm thấy áp lực và sát khí kinh hoàng đang đè lên người mình đột nhiên biến mất, khiến cả hai không kìm được thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không ngừng dùng tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.
Còn Lý Nguyên Bá, tên khốn không sợ trời không sợ đất này có biết sợ hãi là gì đâu chứ?? Vả lại, hắn chưa chắc biết câu nói của mình đã vô tình đắc tội một đại thần, suýt chút trả giá bằng mạng sống của cả nhóm nữa là.
Xem ra Hao Thiên Khuyển chỉ muốn cảnh cáo dằn mặt thôi chứ chưa thực sư nổi điên lên xử lý đám người “ không biết trời cao đất rộng” này.
Dù sao cũng là người của Dương Kiệt, khi chưa tới mức cần thiết, Hao Thiên Khuyển cũng không muốn ra tay trảm sát đối phương làm gì.
tội chết có thể tha, nhưng ít nhất cũng phải trừng phạt trừng phạt tên khốn khó ưa chết dịch suốt ngày đòi " chén" mình.
Đùa à, lúc này Lý Nguyên Bá chỉ như một đứa trẻ mới lên ba, nhưng tuyệt đối không phải thằng khờ thằng ngu, trong nhận thức của hắn, đầu óc của mấy tên mưu sĩ vô cùng nham hiểm bẩn thỉu, lúc này nghe thấy Bàng Thống lên tiếng nhờ vả với giọng ngon ngọt như mía lùi thế này, tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì, càng không bao giờ là việc thú vị nhẹ nhàng gì cả.
Lý Nguyên Bá tuy không sợ rắc rối khó khăn, nhưng tuyệt đối không bao giờ để mấy tên mưu sĩ lừa gạt quay như chong chóng được.
Dùng câu nói của Lý Nguyên Bá để nói: đừng tưởng ngày thường anh tỏ ra khờ khạo không có đầu óc, chẳng qua là ngày thường thấy không cần thiết nên không sử dụng tới mà thôi, muốn dụ anh hả?? Còn lâu á ~~~~!!!
“ cái này, Nguyên Bá, có thể nghe ….” “ không, không nghe gì, hết, ông đừng mong dụ, dỗ lừa, lừa gạt tôi ~~~~!!!!”
Lý Nguyên Bá lần nữa nhảy cẫng lên ngắt lời từ chối Bàng Thống một cách dứt khoát.
Mẹ kiếp, nghe sao như vẻ mình thường xuyên dụ dỗ lừa gạt con nít thế này.
Bàng Thống cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, bề ngoài vẫn mang theo vẻ mặt đầy kiên nhân và “ thân thiện trung thực” lên tiếng khuyên can, nhưng đáp lại là những cái lắc đầu từ chối đầy kiên quyết của đối phương.
“ Đây là nhiệm vụ do chúa công giao xuống, nếu như Nguyên Bá có ý kiến, có thể trực tiếp tới tìm gặp chúa công mà nói chuyện, Bàng mẫu chỉ là người truyền lời lại mà thôi.”
Bàng Thống dường như đã mất hết kiên nhẫn, quyết định sử dụng tới “ tuyệt chiêu cuối cùng”, mang Dương Kiệt ra để đè đè “ thằng ngốc” cứng đầu ở trước mặt.
Quả nhiên, vừa nghe đây là nhiệm vụ do Dương Kiệt giao xuống, sắc mặt của Lý Nguyên Bá lập tức trầm xuống, tỏ ra khó chịu bực bội vô cùng.
Không phải khó chịu bực bội vì Dương Kiệt giao nhiệm vụ, mà là vì Bàng Thống đã mang Dương Kiệt ra để khống chế đàn áp mình.
“ Nhiệm vụ gì??? Nói, nói đi ~~~~~~!!!”
Mặc dù muốn quay đầu bỏ đi ngay tức khắc, nhưng cái tên Dương Kiệt cũng đã được mang ra, Lý Nguyên Bá dù muốn hay không muốn, cũng phải bấm bụng chịu đựng mà thôi.
Hì hì, có thế chứ, tưởng Thống gia ta đây không có cách trị được ngươi sao??
Cho dù sau này để Dương Kiệt biết được hôm nay Bàng Thống tự ý dùng tên mình ra để trấn áp Lý Nguyên Bá cũng không sợ. Vì hắn tự tin rằng chúa công chắc chắn sẽ ủng hộ việc làm lần này của mình mà thôi.
Quả thật, với tính cách của Dương Kiệt, chỉ cần người bên cạnh không làm quá đáng, anh ta chắc chắn sẽ mỉn cười nhắm mắt bỏ qua mà thôi. Huống chi lần này là vì giải quyết công việc, anh ta càng không có lý do để trách cứ Bàng Thống cả.
“ là thế này, hiện giờ các chi nhánh cửa tiệm của Xích gia gặp phải sự tấn công của một nhóm lưu manh lạ mặt, nghi ngờ chúng là người của bên Thẩm gia, do thực lực của Xích gia vừa bị tổn hại nặng nề, tạm thời không đủ sức chống cự kẻ địch, nên làm phiền Nguyên Bá ra tay giúp đỡ đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ địch trong khi chúng ta tiến hành thăm dò điều tra mục đích chính của kẻ địch.”
Sợ đầu óc đối phương không hiểu, Bàng Thống có gắng dùng ngôn từ gọn gàng súc tích nhất để truyền đạt ra ý nguyện của mình, hy vọng Lý Nguyên Bá có thể dễ dàng tiếp thu được.
“ Chỉ, chỉ đơn giản thế, thế thôi sao???” “ Đúng, chỉ đơn giản thế thôi!!!” “ Có thật là chỉ, chỉ đơn giản thế, không có thêm bất, kỳ thứ gì sao, sao???” “ không, chỉ như thế thôi.”
Lý Nguyên Bá vẫn mang theo vẻ mặt đầy nghi ngờ díu mày nhìn chằm chằm vào Bàng Thống hỏi xác định lại. Bàng Thống thầm dùng tay lau sạch mồ hôi trên trán và trả lời khẳng định với đối phương.
Mẹ kiếp, nói chuyện với những người “ kém thông minh” quả thật là khó khăn mệt mỏi quá đi.
Bàng Thống không kìm được thầm chửi rủa trong lòng.
“ Xì, tưởng,tưởng chuyện gì, sao, sao không nói sớm, cơ chứ, nếu biết trước phải, làm nhiệm vụ thú, thú vị như thế, thì ta nhận, nhận ngay, từ đầu rồi, làm, làm lãng phí thời, gian của chúng ta, đúng, đúng là đồ, ngốc mà.”
Lý Nguyên Bá bỉu bỉu môi làm mặt quỷ và trợn mắt trắng với Bàng Thống.
Đúng, đúng, kẻ thường chửi kẻ khác là đồ ngốc thông thường đều toàn là đồ ngốc cả.
Bàng Thống không ngừng thầm chửi phản bác lại đối phương, nhưng bề ngoài vẫn giữ nụ mỉn cười không nói năng gì cả.
Tên khốn chửi thế nhưng hoàn toàn quên rằng kẻ hay nói người khác là kẻ ngốc chính là bản thân hắn chứ ai.
“ Được, để, để ta, lũ rác rưởi đó mà dám, dám tới, ta sẽ một chùy bổ chết,bổ chết tại chỗ~~~~!!”
Lý Nguyên Bá vừa lộ ra nụ cười “ ngây thơ trong sáng” vừa vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay nói.
Chỉ là nụ cười “ ngây thơ trong sáng” đó khi lọt vào đôi mắt của Xích Hạo Tín, cộng thêm phần nội dung thót ra từ trong miệng hắn, còn đáng sợ hơn tiếng cười nói của tử thần nữa là.
“ à suýt chút nữa thì quên, thay vì một chùy đập chết lũ rác rưởi đó, Nguyên Bá chỉ cần đánh trọng thương, có thể đẩy lùi chúng là được rồi, quan trọng nhất là, trong lúc giao chiến, thực lực Nguyên Bá bộc lộ ra, tuyệt đối không được vượt quá cảnh giới nguyên thần tầng thứ 3, hiểu rõ rồi chứ??”
Bàng Thống có lý do để đề ra yêu cầu như thế. Nhà họ Thẩm không phải muốn thăm dò nhà họ Xích sao??? Vậy thì chúng ta sẽ đánh lạc hướng đối phương bằng một thực lực không quá cao nhưng cũng không quá thấp kém, để đối phương chủ quan khinh địch, không coi trọng xem nhà họ Xích là mối nguy hiểm cần phải loại trừ bằng mọi giá và ngay tức khắc.
Như đã nói, tình thế lúc này không cho phép Xích gia sống chết một mất một còn với Thẩm gia.
“ cái, cái gì??? Sao mà phiền, phức khó khăn thế, thế này?? Không, không chịu, ngươi đi, kiếm người khác, khác làm đi ~~~!!!”
Nghe xong yêu cầu của Bàng Thống, Lý Nguyên Bá đầu lắc như say sóng, tỏ ra không muốn hợp tác với yêu cầu của đối phương.
Không phải sao, bảo Lý Nguyên Bá mặc sức thảm sát sung sướng còn gì bằng nữa chứ, nhưng giờ bắt hắn phải kìm nén lại thực lực của bản thân, đã vậy còn không được nặng tay trảm sát kẻ địch. Lối chiến đấu đầy ức chế như thế này, không bức xúc khó chịu mới là chuyện lạ á.
“ Nhiệm vụ này …..” “ Xì, đừng, đừng có mang chủ, nhân ra đàn áp ta, nếu như, ta không thích và không muốn, chủ nhân chắc, chắc chắn sẽ không bao giờ, ép một đứa bé ngoan như ta phải làm, làm điều mình không thích, thích đâu.”
Bàng Thống còn định bổn cũ soạn lại, ai ngờ Lý Nguyên Bá trực tiếp chiếu tướng ngược lại đối phương.
Ai dám nói trí tuệ như trẻ lên ba là mấy tên ngốc đâu??? Nhiều khi còn thông minh hơn mấy tên tự cho là người lớn người trưởng thành đấy chứ.
“ Nguyên Bá, Nguyên Bá, khoan, khoan bỏ đi, nghe Bàng mẫu nói trước đã. Nếu như, nếu như ……” Nhìn thấy Lý Nguyên Bá quay đầu như muốn bỏ đi, dùng mạnh không được lập tức chuyển sang dùng phương án nhẹ nhàng dụ ngọt, như hóa thân thành con quỷ dụ dỗ người bán linh hồn, lão già thúi dụ dỗ con gái mới lớn đi coi cá vàng, cười một cách thân thiện chân thành nhất nói: “ Nếu như, nếu như Nguyên Bá hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, Bàng mẫu hứa sẽ chiêu đãi Nguyên Bá một bữa tiệc thịt cầy thượng hạng, thế nào??”
Nghe thấy món thịt cầy thượng hạng, cơ thể đang quay lưng của Lý Nguyên Bá đột nhiên rung lên một cái, đôi mắt lúc này đã rực sáng như bóng đèn pha công suất lớn.
Vội vã quay người lại, mang theo vẻ mặt đầy kỳ vọng ngây thơ, nước miếng chảy đầm đìa hỏi: “ bữa thịt cầy thượng hạng đó, có thể thêm vào, thêm vào con mực hay đi theo chúng ta không??”
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bàng Thống còn chưa kịp phản ứng với câu hỏi đầy “ ngô nghê” của Lý Nguyên Bá, một luồng áp lực kinh hoàng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện ập thẳng xuống đầu của những người có mặt tại hiện trường, đi theo sau đó là luồng sát khí ơn lạnh tới cực độ tràn tới, Bàng Thống và Xích Hạo Tín hoảng sợ tới nỗi suýt chút ngồi ngã mông xuống đất.
Mẹ kiếp, bộ không còn ai để chọc sao mà đi lôi vị đại thần đó vào vậy trời ~~~!!!
Không cần phải hỏi áp lực và luồng sát khí kinh hoàng đó chính là do Hao Thiên Khuyển phát tán ra từ trong “ ổ” của mình đây mà.
Lý Nguyên Bá “ ngây thơ khờ dại” không biết Hao Thiên Khuyển là ai, chẳng lẽ Bàng Thống lại không biết??
Hao Thiên Khuyển là ai chứ?? Thần thú hộ mệnh của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, bản thân người ta cũng là một vị thần cao cấp thật thụ. Tuy Lý Nguyên Bá có biệt danh sát thần, và theo trong dã sử thì là một vị lôi thần chuyển thế, nhưng cho dù thật sự đi nữa, cũng chỉ là một vị thần thất thế, thế mà suốt ngày mở miệng ra đòi “ thịt” vị thần còn tại vị như người ta, không nổi điên lên mới là lạ á.
Mầm thịt thần linh!! Một lời nói bất kính như thế mà dám thót ra khỏi miệng, bộ không sợ bị thiên lôi giáng đầu đánh chết tại chỗ sao??? À mà quên, hình như tên khốn này trong dã sử cũng từng ghi rằng bị thiên lôi đánh chết vì cái tội dám chửi ông trời mà.
Đúng là tên ngốc không sợ trời không sợ đất, không biết là nên khen hắn hay chửi hắn đây!!
“ Thưa, thưa ngài, chúng tôi, chúng tôi …..” “ hừ ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Bàng Thống vừa định lên tiếng giải thích cho Lý Nguyên Bá, áp lực đột nhiên tăng mạnh tới mức đáng sợ, kèm theo là một tiếng hừ mạnh đầy giận dữ, cả Bàng Thống, Lý Nguyên Bá, Xích Hạo Tín không kìm được hự nhẹ một tiếng, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra.
Chỉ đơn giản một tiếng hừ, một khí thế áp đảo phóng thích ra, đã khiến một xuất khiếu tầng thứ 1, một nguyên thần tầng thứ 8, một tông sư tầng thứ 1 miệng phun máu trọng thương tại chỗ.
Cơn thịnh nộ của một ma thú cấp 7 cao cấp, tương đương với cảnh giới hợp thể tầng thứ 10 của loài người thậm chí đáng sợ hơn nữa, tuyệt đối không đùa giỡn được đâu.
Bàng Thống và Xích Hạo Tín khủng hoảng tột độ định lên tiếng van xin giải thích, đột nhiên cảm thấy áp lực và sát khí kinh hoàng đang đè lên người mình đột nhiên biến mất, khiến cả hai không kìm được thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không ngừng dùng tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.
Còn Lý Nguyên Bá, tên khốn không sợ trời không sợ đất này có biết sợ hãi là gì đâu chứ?? Vả lại, hắn chưa chắc biết câu nói của mình đã vô tình đắc tội một đại thần, suýt chút trả giá bằng mạng sống của cả nhóm nữa là.
Xem ra Hao Thiên Khuyển chỉ muốn cảnh cáo dằn mặt thôi chứ chưa thực sư nổi điên lên xử lý đám người “ không biết trời cao đất rộng” này.
Dù sao cũng là người của Dương Kiệt, khi chưa tới mức cần thiết, Hao Thiên Khuyển cũng không muốn ra tay trảm sát đối phương làm gì.
tội chết có thể tha, nhưng ít nhất cũng phải trừng phạt trừng phạt tên khốn khó ưa chết dịch suốt ngày đòi " chén" mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|