Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 409 - Quy Hàng ??!!

/462


Booooooong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Âm thanh va đập như dùng búa đập thẳng vào bề mặt kim loại vang lên chói cả đôi tai.

Trần tiên sinh chảy cả mồ hôi hột khi thấy đầu chùy chỉ còn cách da đầu của mình vài cm và đã bị lớp băng tinh đang bao bộc cơ thể cản lại không thể nhích tới thêm chút nào nữa.

May quá, quá may là lớp băng hộ thể đủ kiên cố, giả sử nó mà chịu đựng không nổi thì giờ cái đầu của mình đã bị đập vỡ nát như ai đó cầm mảnh thủy tinh ném từ trên cao xuống mặt đất rồi.

“ Đánh đủ chưa?? Đánh đủ thì tới lượt lão phu đây, chết này ~~~~~~~~~~~~!!!”

Tay phải tạo thành nắm đấm dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình đấm thẳng vào ngực của kẻ địch vẫn còn chưa hoàn hồn sau đòn tấn công vô hiệu của mình ở trước mặt.

Pằng ~~~~~~~~~~~!!! Phục ~~~~~~~~~~~~~!!!

Lý Nguyên Bá “ lần nữa” hứng trọn cú đấm vào ngực và bị đánh bay ra xa kèm theo hiệu ứng “ phun máu”.

Chỉ là khác xa với lần trước, Trần tiên sinh không tỏ ra vui vẻ chút nào, ngược lại còn tỏ ra chán nản vô cùng.

Mẹ kiếp, tính tới thời điểm này đối phương phun máu không dưới bốn lần rồi, mà lần nào phun xong cũng như vẻ không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không chút vẻ bị thương tật gì cả, rốt cuộc là ngươi phun máu để “ mua vui” cho ta và những người xung quanh xem xem thôi sao???

“ chết, chết, chết ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Trần tiên sinh được thế không nhường người, không cho đối thủ cơ hội thở lấy hơi, cơ thể nhanh như một tia chớp xông thẳng về kẻ địch tấn công liên hoàn hòng trảm sát đối phương tại chỗ.

“ tới đây nào lão già, aaaaa ~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá tỏ ra không chịu thua kém, lần nữa tựa như full máu hồi sinh từ dưới đất nhảy cẫng lên, múa chùy lao thẳng về phía đối thủ đang xông tới, quyết không chịu nhường nhịn gì cả.

“ Băng Hoa Kết Tinh Chưởng, đóng băng hết cho ta ~~~!!” “ Tích Lịch Bình Thiên Chùy, nổ tung hết cho ta thì có, aaaa ~~~~~!!!!”

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Hai đòn tấn công của Trần tiên sinh và Lý Nguyên Bá tựa như va đập vào không khoảng chân không vô hình không biết từ đâu xuất hiện, cả hai đồng loạt biến sắc không ngừng giật lùi nhanh về phía xa giữ khoảng cách, đồng thời mang theo vẻ cảnh giác vô cùng nhìn chằm chằm vào đối phương với sự bất ngờ khó hiểu.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này??? Có ai vừa nhún tay vào cuộc chiến của cả hai????

“ Thưa hai vị, giằng co thế đủ rồi, Sơn Hải thành không thể tiếp tục hứng chịu sự tàn phá của hai vị thêm nữa đâu ạ.”

Trong lúc cả hai đang nghi ngờ lẫn nhau, một giọng nói “ lạ lẫm” đột nhiên vang lên, không chỉ Lý Nguyên Bá và Trần tiên sinh, tất cả mọi ánh mắt đang âm thầm theo dõi hiện trường giao chiến lập tức đổ dồn hết về phía giọng nói vừa vang lên.

Lạch bạch lạch bạch ~~~~~!!

Chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra từ trong cửa tiệm của Xích gia, không nhanh không chậm, không vội không vàng từng bước từng bước bước thẳng tới vị trí đứng giữa giữa Lý Nguyên Bá và Trần tiên sinh.

“ ngươi là ai???” Trần tiên sinh khẽ díu mày, thận trọng nhìn chằm chằm vào bóng người vừa xuất hiện hỏi.

Thận trọng không phải vì thực lực của đối phương, vì theo cảm nhận khí thế của đối phương, cũng chỉ là một tông sư tầng thứ 1, thuộc dạng bản thân búng nhẹ một cái cũng có thể lấy mạng đối phương rồi. Nhưng tấm thẻ bài mà đối phương đang nằm cầm trên tay lúc này, đó mới chính là thứ khiến Trần tiên sinh phải e dè.

Chính năng lượng do tấm thẻ bài đó phóng thích ra đã hóa giải một cách dễ dàng hai đòn tấn công với uy lực kinh hoàng của hai kẻ mạnh nguyên thần, tuyệt đối không thể xem thường được.

Không chỉ Trần tiên sinh, tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía bên này đều tỏ ra ngơ ngác với bóng người lạ lẫm vừa xuất hiện.

“ Thưa tiên sinh, tại hạ là gia chủ đương thời của Xích gia, Xích Hạo Tín.”

Sau khi khẽ chắp tay chào hỏi Lý Nguyên Bá, đối phương đáp lại bằng bỉu bỉu môi và thu lại Phá Thiên Chùy nhảy lùi ra khỏi chiến trường, sau đó quay sang thi lễ với Trần tiên sinh và tỏ thái độ không nóng không lạnh, nhưng vô cùng tự tin nói.

“ cái gì?? Ngươi là gia chủ của nhà họ Xích??”

“ không thể nào, gia chủ của Xích gia không phải là Xích Trung Nghĩa sao?? Vì sao lại đổi thành tên lạ mặt này???”

“ Xích Hạo Tín?? Chưa từng nghe qua cái tên này, Xích Hạo Nghiên thì chúng ta biết rõ là ai rồi, còn tên này ..... " "

"rốt cuộc tên này từ nơi nào chui ra thế này?? rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Xích gia thế này?? Hắn tự nhận là gia chủ đương thời, vậy còn Xích Trung Nghĩa thì sao?? Xích Trung Nghĩa đâu rồi???”

“ chẳng lẽ là …..” “ Loạn, loạn hết cả rồi ~~~~!!”

Không chỉ Trần tiên sinh, tất cả các thế lực sau khi nghe xong câu trả lời của Xích Hạo Tín, đều không kìm được kinh ngạc kêu thét lên vì quá bất ngờ, đồng thời trong lòng không ngừng xuất hiện nhiều “ kịch bản” để bồi bổ cho những suy đoán của bản thân.

“ không thể nào, ngươi không thể nào là gia chủ của Xích gia, gia chủ của Xích gia phải là Xích Trung Nghĩa mới đúng chứ, nói mau, rốt cuộc ngươi là ai ~~~~~!!”

Trần tiên sinh còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Đại Dũng ở phía xa đã nhảy cẫng lên chỉ thẳng vào mặt Xích Hạo Tín bác bỏ lời khẳng định của đối phương để chứng tỏ cho sự hiện diện của bản thân.

Là nhân vật " chóp bu" trong gia tộc, dung mạo của đối thủ truyền kiếp của gia tộc như thế nào tất nhiên là nhớ rõ, nói một câu ví von cho vui, cho dù đối phương có hóa thành tro cũng nhận ra được nữa là.

rốt cuộc tên lạ mặt này là ai mà dám bố láo tuyên bố mình là gia chủ đương thời của Xích gia chứ??

Trần tiên sinh khẽ díu mày tỏ ra không hài lòng với sự tự ý của Thẩm Đại Dũng, nhưng cũng không lên tiếng trách móc mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Xích Hạo Tín chờ đời giải thích của đối phương.

Xem ra hiệu quả mà Bàng Thống mong muốn trước đó đã phát huy tác dụng. Nếu như không phải e dè một Lý Nguyên Bá đang đứng cách đó không xa, đôi mắt tràn đầy chiến ý và thận trọng đang không ngừng phóng về phía này, không cần biết Xích Hạo Tín có phải là gia chủ của Xích gia thật hay không, một tên tông sư tầng thứ 1 dám đứng ở trước mặt một kẻ mạnh nguyên thần, ngoài ra còn là một ông lão vô tâm lạnh lùng như Trần tiên sinh " ba hoa khoác lác", không một chưởng vỗ chết đối phương tại chỗ vì tội làm lãng phí thời gian của mình đã là may lắm rồi, ở đó mà kiên nhẫn chờ nghe lời giải thích của đối phương.

nội cái thái độ không chút vẻ run sợ e dè và tôn kính tới tội cùng khi đối diện với một kẻ mạnh nguyên thần của Xích Trung Nghĩa lúc này cũng đủ để Trần tiên sinh có cớ ra tay " trị tội" tên vô lễ đó rồi.

“ Nói ra tuy bất ngờ và có vẻ khó tin, nhưng tất cả những gì Xích mẫu vừa nói, đều là sự thật. Xích mẫu đã chính thức thừa hưởng ngôi vị gia chủ từ bác hai Xích Trung Nghĩa của mình, trở thành gia chủ đương thời của Xích gia. Mọi thủ tục truyền thống tiếp quản gia tộc và ban bố khắp Sơn Hải thành, sẽ được tiến hành sau một tháng nữa.”

Đối diện chất vấn, Xích Hạo Tín vẫn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh và tự tin, ngẩng cao đầu lớn tiếng tuyên bố khẳng định vị thế của bản thân.

“ không, ngươi nói …..” “ Thôi nào, giờ không phải là lúc bàn sâu về vấn đề này.”

Thẩm Đại Dũng còn định lên tiếng “ vạch mặt” kẻ lừa đảo, Trần tiên sinh đã díu mày lên tiếng trách móc không hài lòng.

Đối với Trần tiên sinh, gia chủ của một gia tộc tầm trung trong ngôi thành tầm trung là ai không quan trọng, quan trọng nhất là, thẻ bài trong tay đối phương, cộng thêm thái độ dường như có vẻ như sẽ bảo vệ đối phương bằng mọi giá của Lý Nguyên Bá đối với Xích Hạo Tín, đã khiến lão không thể không thận trọng khi đối phó với đối phương.

“ Xích gia chủ, mới cách nay không lâu, người của Xích phủ không chỉ đánh trọng thương người của lão phu, thậm chí còn chiếm đoạt luôn cả một tài sản không nhỏ từ trong tay của người cầm đầu, đối với việc này, không biết Xích gia chủ định giải quyết như thế nào nhỉ??”

Câu nói đầy mùi vị trách móc, nhưng không biết là vô tình hay cố ý thường nhận địa vị của Xích Hạo Tín.

Đối phương bước ra từ trong cửa tiệm, chứng tỏ đã có mặt tại hiện trường từ lâu. Ngay từ lúc đổ ra cuộc giao chiến không thấy mặt mũi đâu, trong lúc cuộc chiến rơi vào tình thế gây cấn nhất mới chịu ra mặt ngăn cản, chắc chắn là có ý định giở trò gì rồi.

Đánh thì cũng đã đánh đủ rồi, nếu như không thể trảm sát đối thủ, vậy thì chấp nhận bước vào giai đoạn đàm phán thôi. Và Trần tiên sinh vô cùng hiển nhiên là tung đòn phủ đầu ngay từ đầu, tạo ưu thế cho bản thân trong cuộc đàm phán sắp diễn ra.

“ Chuyện này tại hạ đã có nghe người ở phía dưới bẩm báo lại, quả thật, phía Xích gia quả thật có lỗi trong vấn đề này, và để chứng tỏ thành ý hối lỗi của Xích gia, tại hạ xin được phép trao trả lại chiếc nhẫn Càn khôn đã “ mượn” được trước đó của người của tiên sinh ạ.”

Xích Hạo Tín cũng không vòng vo chối cãi, trực tiếp thừa nhận sai lầm về phía mình, đồng thời tỏ thái độ đầy thiện chí, hai tay dâng lên chiếc nhẫn càn khôn mà Lý Nguyên Bá ép buộc Lý Nhị Cẩu giao ra trước kia trả về lại cho “ khổ chủ”.

Không chỉ Trần tiên sinh, ngay cả Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu cũng tỏ ra bất ngờ trước sự dứt khoát của đối phương.

Lẽ ra trong đầu còn đang tìm đủ mọi phương pháp và lời lẽ biện minh tranh cãi, ít nhất cũng phải tốn nửa ngày trời để buộc tội đối phương, ai ngờ người ta trực tiếp nhận tội một cách “ thành khẩn’, thậm chí còn chủ động trao trả tài sản bị cướp mất, khiến cả ba có cảm giác như mình vừa dùng hết toàn bộ sức lực đấm thẳng vào một gối bông gòn, cảm giác sao mà không thỏa mãn và bực bội khó chịu quá đi.

Tất nhiên, người ta đã chủ động trao trả nhẫn Càn Khôn, không thể không nhận, dưới ánh mắt cho phép của Trần tiên sinh và Thẩm Đại Dũng, Lý Nhị Cẩu vội vã bước ra phía trước nhận lấy chiếc nhẫn do Xích Hạo Tín giao qua, đồng thời không quên hừ mạnh một tiếng để tỏ sự bất mãn của bản thân.

Đối với mấy tên vô danh tiểu tốt này, Xích Hạo Tín chẳng thèm đếm xỉa tới làm gì, đôi mắt đầy “ thành ý” vẫn nhìn chằm chằm vào Trần tiên sinh và Thẩm Đại Dũng, như đang chờ đợi ý của cả hai.

“ bộ tưởng trao trả những thứ vốn dĩ thuộc về bọn ta là đủ sao, nói cho mà …… ủa, hả???”

Thẩm Đại Dũng tất nhiên là không thể dễ dàng hài lòng rồi, vừa định lên tiếng xỉa xói để kiếm cớ kiếm chuyện tiếp, ai ngờ Xích Hạo Tín đã chủ động rút thêm ra một chiếc nhẫn Càn Khôn khác, mỉn cười nói: “ Để gửi lời tạ lỗi vì đã gây ảnh hưởng tới tiên sinh và Dũng ra, tại hạ mạo muội xin được gửi một món quà tạ lỗi tới hai vị ạ.”

Mặc dù tục ngữ có câu, khi người ta dùng mặt cười đối diện với bạn, cho dù có căm thù đối phương cỡ nào đi nữa, cũng nên kìm chế nén nhịn. Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt mang theo nụ cười đầy thiện chí của Xích Hạo Tín, Thẩm Đại Dũng vẫn có chút không kìm chế nổi muốn lao tới tát vài cú vào mặt đối phương cho bổ ghét.

Nhưng cho dù ghét đối phương tới cỡ nào, khi cầm lấy chiếc nhẫn gọi là “ tạ tội” mà đối phương đưa tới, khẽ dùng thần thức kiểm tra số lượng bên trong, cũng không kìm được phải hít sâu một hơi lạnh vào người.

Mẹ kiếp, cái gọi là quà tạ tội của người ta, ít nhất là nhiều hơn gấp ba lần so với số tiền mà đối phương đã cướp đoạt trước đó, không phải nghe nói rằng nhà họ Xích bị nhà họ Thẩm ép tới bờ vực “ phá sản” rồi sao??? Sao dám và lấy đâu ra để bỏ ra một số tiền bồi thường khổng lồ như thế chỉ để tạ tội với phe mình chứ??

“ Xích gia chủ, cho dù như thế nào đi nữa, chắc ngài cũng biết mục đích lần này của chúng tôi không phải chỉ là tới để hỏi tội vì phía Xích gia đã ra tay với chúng tôi, cho nên món quà gọi là tạ tội này không thể giải quyết vấn đề và đuổi khéo chúng tôi về một cách đơn giản như ngài muốn được.” Mặc dù tay đã nhét chiếc nhẫn vào trong túi áo của mình, nhưng vẫn mạnh miệng tuyên bố quan điểm cứng rắn của mình, tuyệt đối không bị mua chuộc bởi đồng tiền và mọi chuyện không thể giải quyết một cách đơn giản như đối phương muốn được.

Trần tiên sinh chỉ đứng sang một bên tiếp tục theo dõi, vì lão đã không còn lý do gì để tiếp tục ra tay nữa, phần tiếp theo chỉ việc đứng sang một bên xem Thẩm Đại Dũng biểu diễn, và xem xem có thể từ trong việc này kiếm thêm lợi ích cho bản thân không thôi.

“ tại hạ hiểu những gì Dũng gia vừa nói, cho nên …..” “ Hiểu??? Ông thực sự có hiểu rằng là ……”

Thẩm Đại Dũng còn định chọc khẩy đối phương, nhưng sau khi nghe xong câu nói tiếp theo của Xích Đại Dũng, không chỉ lão, ngay cả Trần tiên sinh và Lý Nhị Cẩu đứng ở gần đó cũng không kìm được giương tròn đôi mắt đầy kinh hãi ngơ ngác pha lẫn khó tin đưa mắt nhìn nhau.

“ bắt đầu từ hôm nay, từ thời điểm này, Xích gia quyết định tuyên bố chấp nhận quy hàng thần phục Thẩm Đại Dũng, Dũng gia.”

Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy cung kính chắp tay thi lễ với Thẩm Đại Dũng như thuộc hạ ra mắt chủ nhân, giọng điệu kiên quyết nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/462

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status