“ Bàng tiên sinh, mời xem qua thứ này.”
Trong phòng làm việc của Bàng Thống, Xích Hạo Tín đột nhiên ghé thăm, trên tay cầm lấy một tờ giấy hình chữ nhật có bề mặt khá sáng trọng đẹp mắt, nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra là một tấm thiệp mời, và Xích Hạo Tín đã nhanh chóng đưa tấm thiệp đó sang cho Bàng Thống ngồi ở đối diện.
Bàng Thống nhận lấy tấm thiệp mời được đưa tới, chỉ khẽ liếc nhìn sơ qua lập tức vứt sang một bên, mỉn cười nói: “ Chỉ là trò mở tiệc Hồng Môn thôi mà, không có gì phải quá lo lắng cả.”
“ Tiệc Hồng Môn???” “ Là thế này …….”
Xích Hạo Tín tất nhiên không biết tiệc Hồng Môn là gì, Bàng Thống lên tiếng giải thích, thay thế nhân vật chính và sự kiện lịch sử bằng một thế lực vương triều ở đại lục Huyền Thiên, tất nhiên, nội dung tình tiết quan trọng không có nhiều thay đổi, nên Xích Hạo Tín nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của tiệc Hồng Môn là gì.
“ Vậy có nghĩa là Thẩm gia đang có ý đồ xấu xa muốn hãm hại chúng ta???” “ Hãm hại thì chưa chắc, nhưng hạ thấp làm nhục Xích gia để nâng tầm bản thân thì chắc chắn không tránh khỏi rồi.”
Nghe xong lời giải thích của Bàng Thống, sắc mặt của Xích Hạo Tín trở nên khó coi vô cùng.
Đúng là rơi vào thế bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mà không dám vùng lên phản kháng quả thật nhục nhã khó chịu quá đi.
Dù sao thì hiện giờ trên danh nghĩa Xích gia đã quy hàng Thẩm Đại Dũng, và Thẩm Đại Dũng là người của Thẩm gia, nên vô cùng hiển nhiên khi đứng bên cạnh nhau, Xích gia sẽ thấp hơn Thẩm gia một cái đầu.
Khi đang ở thế thấp kém hơn người ta, cho dù có bị sỉ nhục làm khó, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng nuốt trôi mà thôi, trừ khi anh có đủ bản lãnh và can đảm vùng lên phản kháng.
Nhưng phản kháng lúc này, chẳng khác nào khiến mọi nỗ lực từ trước tới nay phải đổ sông đổ biển sao??? Đây có thể chính là mục đích chính của Thẩm gia muốn đạt được đây mà.
“ vậy chúng ta sẽ viện lý do chuẩn bị tung sản phẩm ra thị trường, nên không có thời gian tham gia.” “ Không ổn, làm thế Thẩm gia càng có cớ làm lớn chuyện với chúng ta.” “ vậy giờ phải làm sao?? Chẳng lẽ vác cái mặt tới để mặc chúng làm nhục thật sao???”
Đừng đùa nữa, Xích gia đang trên đà hồi sinh một cách ngoại mục, chỉ cần đan dược kinh doanh thuận lợi, vượt qua bỏ lại xa tất cả các gia tộc thế lực trong khu vực chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này nếu như nhắm mắt để kẻ thù hạ nhục, làm gì còn mặt mũi danh dự của một gia tộc phát triễn hùng mạnh nữa chứ?? Đó tuyệt đối có thể trở thành một vết dơ không thể xóa bỏ, cho dù sau này có Xích gia có lớn mạnh tới cỡ nào đi nữa.
Nếu chỉ một mình Xích Hạo Tín thì không sao, nhẫn nhịn nuốt trôi một chút mọi chuyện sẽ qua, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi và danh dự của cả gia tộc, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận vác cái mặc ra cho người tát vào, cho dù đối phương trên danh nghĩa là “sếp” của mình đi nữa.
“ Chẳng lẽ Xích gia chủ quên béng rằng vị tân thành chủ sắp tiếp quản là ai sao??” “ Ý của Bàng tiên sinh là ……”
“ hì hì, chẳng phải Thẩm gia đang âm mưu giở trò muốn làm nhục Xích gia sao?? Được, thích chơi thì chìu thôi, chỉ là Bàng mẫu hy vọng sau khi thêm lần nữa lấy đá tự chọi vào chân mình, kẻ trở thành trò cười của cả Sơn Hải Thành, hy vọng Thẩm Đại Hải không tức điên tới nỗi phun máu chết ngay tại chỗ!!!.” Bàng Thống vừa dùng tay vuốt râu con dê dài chưa tới một tấc vừa cười nham hiểm nói.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ mặt với nụ cười nham hiểm tới tột cùng của đối phương, Xích Hạo Tín không những không sợ mà còn cảm thấy an tâm vô cùng.
Xem ra Thẩm gia lại phải khốn khổ vì người đàn ông này rồi đây.
Mấy ngày nay, có thể nói là Sơn Hải thành liên tục xảy ra những cơn địa chấn với cường độ dồn dập và kinh hoàng.
Cơn sóng gió do Xích gia gây còn chưa kịp lặng xuống, giờ lại thêm một thông tin chấn động rằng, thành chủ đương nhiệm của Sơn Hải thành, trên danh nghĩa là chủ nhân, kẻ thống trị Sơn Hải thành suốt vài chục năm nay, đột nhiên nhận được chiếu chỉ do tân Ưng Hoàng ban xuống, điều động về kinh thành nhậm chức.
Thành chủ Sơn Hải thành khi vừa nhận được chiếu chỉ, như không tin vào mắt mình nhìn thấy, không tin vào tai mình nghe được, sững sốt thẫn thờ hết nửa ngày trời mới phản ứng nhảy cẫng lên kêu gào khóc thét vì phấn khích.
Nói thật, khoan nói tới tình cảnh bức xúc khó khăn khi bị tam đại gia tộc đè đầu cưỡi cổ, chỉ có thể làm một thành chủ bù nhìn hữu danh vô thực bấy lâu nay. Được vào thành kinh thành, trung tâm quyền lực của cả vương triều làm quan, ai mà thèm ở lại cái nơi xa xăm chim không đẻ nổi trứng này làm thành chủ chứ!!
Vị thành chủ Sơn Hải thành kích động tới nỗi trực tiếp quỳ xuống mặt hướng về phía nam, không ngừng khấu đầu ầm ầm như con chiêm đang quỳ lạy đấng tối cao đã ban phước cho mình vậy.
Và thế là không giây phút do dự chần chừ, trực tiếp thu gom toàn bộ tài sản, dẫn vợ ôm con rời khỏi Sơn Hải thành ngay trong đêm, tiến nhanh về kinh thành để theo đuổi tương lai tương sáng của mình.
Còn mớ hỗn loạn trong Sơn Hải thành, cứ để vị tân thành chủ tới giải quyết, bố mày không chơi nữa ~~~!!!
Thành chủ bỏ đi, chủ nhân mới chưa tới, thành chủ phủ nhất thời như rắn mất đầu, hỗn loạn vô cùng, người trong phủ ai nấy đều tỏ ra thấp thỏm không yên, lo lắng cho tương lai của mình khi không biết vị tân thành chủ là người như thế nào, sẽ xử lý giải quyết đám người cũ thay thế bằng người mới như bao đời thành chủ nhậm chức hay không.
Và ngay trong đêm hôm đó, một bóng người mảnh khảnh với bộ đồ nho sĩ màu xám trên người, lặng lẽ dừng lại trước cửa thành chủ phủ một hồi, tiếp tục rảo bước đi thẳng vào trong một cách đầy dứt khoát kiên quyết.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, từ khoảnh khắc này, lịch sử của Sơn Hải Thành đã đánh dấu bước sang một chương mới, một chương sử đầy máu me và cơ hội, thay đổi mãi mãi không chỉ địa vị các thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, mà còn thay đổi luôn cả địa vị của Sơn Hải thành trên cả vương triều Thiên Ưng nói riêng và cả khu vực U Châu nói chung.
Tân thành chủ đã tại vị và chính thức tiếp quản Sơn Hải thành ~~~!!!
Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh bình minh khẽ len lỏi qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng ngủ của đại đa số người vẫn còn đang chìm sâu vào trong giấc mơ ngọt ngào ngon lành của mình, hoặc đôi tình nhân vợ chồng son đang ôn lại bài tập “thể dục theo bản năng tự nhiên”, một thông tin động trời đã bắt đầu lan truyền nhanh và như quả bom nhiệt hạt đang phát nổ nổ tung ra trong khắp Sơn Hải thành.
Vô số người háo hức bàn tán, tỏ ra tò mò hiếu kỳ muốn biết mặt mũi “ tên ngu xuẩn” này tròn méo ra sao, và sẽ chịu đựng được bao lâu phải quỳ xuống trước mặt tam đại gia tộc, nhất là Thẩm gia để thuần phục quy hàng nhỉ???
Đúng thế, trong mắt của tất cả những người sinh sống và làm việc trong Sơn Hải thành, thành chủ đã bị gán cho cái biệt danh “ tên ngu xuẩn” vì dám nhậm chức tiếp quản cái vị trí nghe thì có vẻ kêu nhưng thực tế chẳng khác gì một con chó không chút danh dự và sỉ diện, chỉ biết cúi đầu nếm chân của tam đại gia tộc dựa hơi mà sống.
Theo suy nghĩ của nhiều người, cái tên gọi là thành chủ thậm chí còn không bằng một người hầu trong phủ của các thế lực gia tộc trong thành nữa là.
Trong lúc mọi người đang háo hức bàn tán sôi nổi chưa nguội, lại thêm một thông tin chấn động khác được tung ra từ phía Thẩm phủ.
Thẩm gia sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi xem như là màn chào đón vị tân thành chủ mới nhậm chức.
Nếu như thông tin trước đó chỉ có thể xem như là món khai vị để khơi dậy sự hào hứng của tất cả mọi người, thì thông tin này tuyệt đối là một món chính nâng sự phấn khích thích xem chuyện lớn xảy ra của dân chúng lên một tầm cao mới.
Tiệc chiêu đãi??? Chỉ cần không phải thằng khùng cũng sẽ hiểu ra rằng, thực tế đây là một bữa tiệc Thẩm gia dùng để dằn mặt vị tân thành chủ bí ẩn này.
Một là ngoan ngoãn quỳ xuống nếm chân Thẩm gia như một con chó trung thành, mày tốt tao tốt cả Sơn Hải thành đều tốt. Còn nếu không biết điều, hừ hừ …. Cuộc sống sau này của vị thành chủ trong Sơn Hải thành sẽ khốn khổ cùng cực rồi đây.
Một cuộc so tài long tranh hổ đấu đầy kịch tính sắp nổ ra, và kẻ chiến thắng sau cùng sẽ là ai( hầu hết trong tư tưởng của mọi người đã khẳng định chắc chắn 99.99% là Thẩm gia), đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong khắp Sơn Hải thành.
“ này Sĩ Nguyên, à không, phải gọi là Bàng thành chủ mới đúng, hi hi, cung hỷ cung hỷ, không mọi chuyện lại thuận lợi dễ dàng như thế này, thế mà lúc đầu ta tưởng phải dùng tới cả vũ lực đẫm máu mới có thể tiếp quản cái ghế thành chủ này, không ngờ mình còn chưa kịp có mặt, tên cựu thành chủ vừa mới nhận được chiếu chỉ của Triệu Thiên Cơ đã chủ động cuốn gói bỏ chạy mất dép rồi. đúng là bó tay.”
“ cũng phải thôi, theo thông tin thu thập được thì, cựu thành chủ chỉ là một con rối không hơn không kém trong mắt tam đại gia tộc, chỉ cần không phải là một người không có tý chí cầu tiến, phải sống cuộc sống bị đè đầu cưỡi cổ suốt như thế này, ai mà chịu cho nổi chứ?? Giờ nay được triệu hồi vào kinh thành thăng quan tiến chức, không bỏ chạy ngay mới là lạ á. Chỉ là, tên khốn đó thì khỏe rồi, để lại một quả tạ khổng lồ để chúng ta gánh, quả thật là khổ quá đi.”
“ thôi nào, đừng có giả nai nữa, ngươi đang mừng thầm trong bụng thì có, chẳng phải công việc lúc này hoàn toàn đúng với sở trường của ngươi rồi còn gì nữa??”
Trong lúc bên ngoài Sơn Hải thành đang dậy sóng bởi vô số tin đồn bàn tán, Dương Kiệt và Bàng Thống đang thảnh thơi ung dung ngồi hưởng thụ ly trà nóng trong phòng làm việc trong thành chủ phủ.
Quá trình tiếp quản thành chủ phủ do Bàng Thống đích thân thực hiện đã diễn ra trong chớp nhoáng và thuận lợi vô cùng.
Thực tế thì không thuận lợi không được, cựu thành chủ đã bỏ đi để lại chiếc ghế trống nóng hổi không ai muốn và dám đụng vào ở đó, đột nhiên có tên “ ngu xuẩn” nhảy ra tự nhận là tân thành chủ kèm theo thẻ bài tín vật do Ưng Hoàng đích thân ban xuống, tất nhiên không ai dám có ý kiến kháng cự phản đối rồi.
Quan trọng nhất là, trong quá trình tiếp quản, Bàng Thống đã hứa hẹn mọi chức vụ công việc trong thành chủ phủ sẽ giữ nguyên như trạng thái trước đó, không đuổi việc động chạm tới một ai, nên nhanh chóng nhận được thiện cảm và ủng hộ tất cả mọi người trong thành chủ phủ.
Đám người này làm việc lâu năm trong thành chủ phủ, Bàng Thống tạm thời không muốn xảy ra nhiều biến động, nên chưa ra tay thanh trừ thành phần không thích hợp, đợi khi mọi chuyện giải quyết ổn thõa, tình hình ổn định sẽ ra làm việc đó sau.
Bàng Thống tất nhiên hiểu rõ trong đám người này có không ít “mật vụ do thám” của các gia tộc trà trộn vào, ngay cả Xích gia cũng thừa nhận các đày tớ người hầu trong thành chủ phủ có gần cả chục mạng là người của Xích gia phái tới trà trộn vào trước kia, tất nhiên, hiện giờ tất cả đều đã trở thành quân cờ bí mật để Bàng Thống giải quyết những thành phần còn lại sau này.
Và với tài trí của mình, chẳng lẽ lo sợ đám phế vật này có thể đâm sau lưng mình được sao??
Một mặt, giữ đám người này lại còn có tác dụng trấn an che mắt các thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, không phải tốt hơn sao???
Trong phòng làm việc của Bàng Thống, Xích Hạo Tín đột nhiên ghé thăm, trên tay cầm lấy một tờ giấy hình chữ nhật có bề mặt khá sáng trọng đẹp mắt, nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra là một tấm thiệp mời, và Xích Hạo Tín đã nhanh chóng đưa tấm thiệp đó sang cho Bàng Thống ngồi ở đối diện.
Bàng Thống nhận lấy tấm thiệp mời được đưa tới, chỉ khẽ liếc nhìn sơ qua lập tức vứt sang một bên, mỉn cười nói: “ Chỉ là trò mở tiệc Hồng Môn thôi mà, không có gì phải quá lo lắng cả.”
“ Tiệc Hồng Môn???” “ Là thế này …….”
Xích Hạo Tín tất nhiên không biết tiệc Hồng Môn là gì, Bàng Thống lên tiếng giải thích, thay thế nhân vật chính và sự kiện lịch sử bằng một thế lực vương triều ở đại lục Huyền Thiên, tất nhiên, nội dung tình tiết quan trọng không có nhiều thay đổi, nên Xích Hạo Tín nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của tiệc Hồng Môn là gì.
“ Vậy có nghĩa là Thẩm gia đang có ý đồ xấu xa muốn hãm hại chúng ta???” “ Hãm hại thì chưa chắc, nhưng hạ thấp làm nhục Xích gia để nâng tầm bản thân thì chắc chắn không tránh khỏi rồi.”
Nghe xong lời giải thích của Bàng Thống, sắc mặt của Xích Hạo Tín trở nên khó coi vô cùng.
Đúng là rơi vào thế bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mà không dám vùng lên phản kháng quả thật nhục nhã khó chịu quá đi.
Dù sao thì hiện giờ trên danh nghĩa Xích gia đã quy hàng Thẩm Đại Dũng, và Thẩm Đại Dũng là người của Thẩm gia, nên vô cùng hiển nhiên khi đứng bên cạnh nhau, Xích gia sẽ thấp hơn Thẩm gia một cái đầu.
Khi đang ở thế thấp kém hơn người ta, cho dù có bị sỉ nhục làm khó, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng nuốt trôi mà thôi, trừ khi anh có đủ bản lãnh và can đảm vùng lên phản kháng.
Nhưng phản kháng lúc này, chẳng khác nào khiến mọi nỗ lực từ trước tới nay phải đổ sông đổ biển sao??? Đây có thể chính là mục đích chính của Thẩm gia muốn đạt được đây mà.
“ vậy chúng ta sẽ viện lý do chuẩn bị tung sản phẩm ra thị trường, nên không có thời gian tham gia.” “ Không ổn, làm thế Thẩm gia càng có cớ làm lớn chuyện với chúng ta.” “ vậy giờ phải làm sao?? Chẳng lẽ vác cái mặt tới để mặc chúng làm nhục thật sao???”
Đừng đùa nữa, Xích gia đang trên đà hồi sinh một cách ngoại mục, chỉ cần đan dược kinh doanh thuận lợi, vượt qua bỏ lại xa tất cả các gia tộc thế lực trong khu vực chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này nếu như nhắm mắt để kẻ thù hạ nhục, làm gì còn mặt mũi danh dự của một gia tộc phát triễn hùng mạnh nữa chứ?? Đó tuyệt đối có thể trở thành một vết dơ không thể xóa bỏ, cho dù sau này có Xích gia có lớn mạnh tới cỡ nào đi nữa.
Nếu chỉ một mình Xích Hạo Tín thì không sao, nhẫn nhịn nuốt trôi một chút mọi chuyện sẽ qua, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi và danh dự của cả gia tộc, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận vác cái mặc ra cho người tát vào, cho dù đối phương trên danh nghĩa là “sếp” của mình đi nữa.
“ Chẳng lẽ Xích gia chủ quên béng rằng vị tân thành chủ sắp tiếp quản là ai sao??” “ Ý của Bàng tiên sinh là ……”
“ hì hì, chẳng phải Thẩm gia đang âm mưu giở trò muốn làm nhục Xích gia sao?? Được, thích chơi thì chìu thôi, chỉ là Bàng mẫu hy vọng sau khi thêm lần nữa lấy đá tự chọi vào chân mình, kẻ trở thành trò cười của cả Sơn Hải Thành, hy vọng Thẩm Đại Hải không tức điên tới nỗi phun máu chết ngay tại chỗ!!!.” Bàng Thống vừa dùng tay vuốt râu con dê dài chưa tới một tấc vừa cười nham hiểm nói.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ mặt với nụ cười nham hiểm tới tột cùng của đối phương, Xích Hạo Tín không những không sợ mà còn cảm thấy an tâm vô cùng.
Xem ra Thẩm gia lại phải khốn khổ vì người đàn ông này rồi đây.
Mấy ngày nay, có thể nói là Sơn Hải thành liên tục xảy ra những cơn địa chấn với cường độ dồn dập và kinh hoàng.
Cơn sóng gió do Xích gia gây còn chưa kịp lặng xuống, giờ lại thêm một thông tin chấn động rằng, thành chủ đương nhiệm của Sơn Hải thành, trên danh nghĩa là chủ nhân, kẻ thống trị Sơn Hải thành suốt vài chục năm nay, đột nhiên nhận được chiếu chỉ do tân Ưng Hoàng ban xuống, điều động về kinh thành nhậm chức.
Thành chủ Sơn Hải thành khi vừa nhận được chiếu chỉ, như không tin vào mắt mình nhìn thấy, không tin vào tai mình nghe được, sững sốt thẫn thờ hết nửa ngày trời mới phản ứng nhảy cẫng lên kêu gào khóc thét vì phấn khích.
Nói thật, khoan nói tới tình cảnh bức xúc khó khăn khi bị tam đại gia tộc đè đầu cưỡi cổ, chỉ có thể làm một thành chủ bù nhìn hữu danh vô thực bấy lâu nay. Được vào thành kinh thành, trung tâm quyền lực của cả vương triều làm quan, ai mà thèm ở lại cái nơi xa xăm chim không đẻ nổi trứng này làm thành chủ chứ!!
Vị thành chủ Sơn Hải thành kích động tới nỗi trực tiếp quỳ xuống mặt hướng về phía nam, không ngừng khấu đầu ầm ầm như con chiêm đang quỳ lạy đấng tối cao đã ban phước cho mình vậy.
Và thế là không giây phút do dự chần chừ, trực tiếp thu gom toàn bộ tài sản, dẫn vợ ôm con rời khỏi Sơn Hải thành ngay trong đêm, tiến nhanh về kinh thành để theo đuổi tương lai tương sáng của mình.
Còn mớ hỗn loạn trong Sơn Hải thành, cứ để vị tân thành chủ tới giải quyết, bố mày không chơi nữa ~~~!!!
Thành chủ bỏ đi, chủ nhân mới chưa tới, thành chủ phủ nhất thời như rắn mất đầu, hỗn loạn vô cùng, người trong phủ ai nấy đều tỏ ra thấp thỏm không yên, lo lắng cho tương lai của mình khi không biết vị tân thành chủ là người như thế nào, sẽ xử lý giải quyết đám người cũ thay thế bằng người mới như bao đời thành chủ nhậm chức hay không.
Và ngay trong đêm hôm đó, một bóng người mảnh khảnh với bộ đồ nho sĩ màu xám trên người, lặng lẽ dừng lại trước cửa thành chủ phủ một hồi, tiếp tục rảo bước đi thẳng vào trong một cách đầy dứt khoát kiên quyết.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, từ khoảnh khắc này, lịch sử của Sơn Hải Thành đã đánh dấu bước sang một chương mới, một chương sử đầy máu me và cơ hội, thay đổi mãi mãi không chỉ địa vị các thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, mà còn thay đổi luôn cả địa vị của Sơn Hải thành trên cả vương triều Thiên Ưng nói riêng và cả khu vực U Châu nói chung.
Tân thành chủ đã tại vị và chính thức tiếp quản Sơn Hải thành ~~~!!!
Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh bình minh khẽ len lỏi qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng ngủ của đại đa số người vẫn còn đang chìm sâu vào trong giấc mơ ngọt ngào ngon lành của mình, hoặc đôi tình nhân vợ chồng son đang ôn lại bài tập “thể dục theo bản năng tự nhiên”, một thông tin động trời đã bắt đầu lan truyền nhanh và như quả bom nhiệt hạt đang phát nổ nổ tung ra trong khắp Sơn Hải thành.
Vô số người háo hức bàn tán, tỏ ra tò mò hiếu kỳ muốn biết mặt mũi “ tên ngu xuẩn” này tròn méo ra sao, và sẽ chịu đựng được bao lâu phải quỳ xuống trước mặt tam đại gia tộc, nhất là Thẩm gia để thuần phục quy hàng nhỉ???
Đúng thế, trong mắt của tất cả những người sinh sống và làm việc trong Sơn Hải thành, thành chủ đã bị gán cho cái biệt danh “ tên ngu xuẩn” vì dám nhậm chức tiếp quản cái vị trí nghe thì có vẻ kêu nhưng thực tế chẳng khác gì một con chó không chút danh dự và sỉ diện, chỉ biết cúi đầu nếm chân của tam đại gia tộc dựa hơi mà sống.
Theo suy nghĩ của nhiều người, cái tên gọi là thành chủ thậm chí còn không bằng một người hầu trong phủ của các thế lực gia tộc trong thành nữa là.
Trong lúc mọi người đang háo hức bàn tán sôi nổi chưa nguội, lại thêm một thông tin chấn động khác được tung ra từ phía Thẩm phủ.
Thẩm gia sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi xem như là màn chào đón vị tân thành chủ mới nhậm chức.
Nếu như thông tin trước đó chỉ có thể xem như là món khai vị để khơi dậy sự hào hứng của tất cả mọi người, thì thông tin này tuyệt đối là một món chính nâng sự phấn khích thích xem chuyện lớn xảy ra của dân chúng lên một tầm cao mới.
Tiệc chiêu đãi??? Chỉ cần không phải thằng khùng cũng sẽ hiểu ra rằng, thực tế đây là một bữa tiệc Thẩm gia dùng để dằn mặt vị tân thành chủ bí ẩn này.
Một là ngoan ngoãn quỳ xuống nếm chân Thẩm gia như một con chó trung thành, mày tốt tao tốt cả Sơn Hải thành đều tốt. Còn nếu không biết điều, hừ hừ …. Cuộc sống sau này của vị thành chủ trong Sơn Hải thành sẽ khốn khổ cùng cực rồi đây.
Một cuộc so tài long tranh hổ đấu đầy kịch tính sắp nổ ra, và kẻ chiến thắng sau cùng sẽ là ai( hầu hết trong tư tưởng của mọi người đã khẳng định chắc chắn 99.99% là Thẩm gia), đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong khắp Sơn Hải thành.
“ này Sĩ Nguyên, à không, phải gọi là Bàng thành chủ mới đúng, hi hi, cung hỷ cung hỷ, không mọi chuyện lại thuận lợi dễ dàng như thế này, thế mà lúc đầu ta tưởng phải dùng tới cả vũ lực đẫm máu mới có thể tiếp quản cái ghế thành chủ này, không ngờ mình còn chưa kịp có mặt, tên cựu thành chủ vừa mới nhận được chiếu chỉ của Triệu Thiên Cơ đã chủ động cuốn gói bỏ chạy mất dép rồi. đúng là bó tay.”
“ cũng phải thôi, theo thông tin thu thập được thì, cựu thành chủ chỉ là một con rối không hơn không kém trong mắt tam đại gia tộc, chỉ cần không phải là một người không có tý chí cầu tiến, phải sống cuộc sống bị đè đầu cưỡi cổ suốt như thế này, ai mà chịu cho nổi chứ?? Giờ nay được triệu hồi vào kinh thành thăng quan tiến chức, không bỏ chạy ngay mới là lạ á. Chỉ là, tên khốn đó thì khỏe rồi, để lại một quả tạ khổng lồ để chúng ta gánh, quả thật là khổ quá đi.”
“ thôi nào, đừng có giả nai nữa, ngươi đang mừng thầm trong bụng thì có, chẳng phải công việc lúc này hoàn toàn đúng với sở trường của ngươi rồi còn gì nữa??”
Trong lúc bên ngoài Sơn Hải thành đang dậy sóng bởi vô số tin đồn bàn tán, Dương Kiệt và Bàng Thống đang thảnh thơi ung dung ngồi hưởng thụ ly trà nóng trong phòng làm việc trong thành chủ phủ.
Quá trình tiếp quản thành chủ phủ do Bàng Thống đích thân thực hiện đã diễn ra trong chớp nhoáng và thuận lợi vô cùng.
Thực tế thì không thuận lợi không được, cựu thành chủ đã bỏ đi để lại chiếc ghế trống nóng hổi không ai muốn và dám đụng vào ở đó, đột nhiên có tên “ ngu xuẩn” nhảy ra tự nhận là tân thành chủ kèm theo thẻ bài tín vật do Ưng Hoàng đích thân ban xuống, tất nhiên không ai dám có ý kiến kháng cự phản đối rồi.
Quan trọng nhất là, trong quá trình tiếp quản, Bàng Thống đã hứa hẹn mọi chức vụ công việc trong thành chủ phủ sẽ giữ nguyên như trạng thái trước đó, không đuổi việc động chạm tới một ai, nên nhanh chóng nhận được thiện cảm và ủng hộ tất cả mọi người trong thành chủ phủ.
Đám người này làm việc lâu năm trong thành chủ phủ, Bàng Thống tạm thời không muốn xảy ra nhiều biến động, nên chưa ra tay thanh trừ thành phần không thích hợp, đợi khi mọi chuyện giải quyết ổn thõa, tình hình ổn định sẽ ra làm việc đó sau.
Bàng Thống tất nhiên hiểu rõ trong đám người này có không ít “mật vụ do thám” của các gia tộc trà trộn vào, ngay cả Xích gia cũng thừa nhận các đày tớ người hầu trong thành chủ phủ có gần cả chục mạng là người của Xích gia phái tới trà trộn vào trước kia, tất nhiên, hiện giờ tất cả đều đã trở thành quân cờ bí mật để Bàng Thống giải quyết những thành phần còn lại sau này.
Và với tài trí của mình, chẳng lẽ lo sợ đám phế vật này có thể đâm sau lưng mình được sao??
Một mặt, giữ đám người này lại còn có tác dụng trấn an che mắt các thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, không phải tốt hơn sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|