Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 96 - Ảo Giác, Tuyệt Đối Là Ảo Giác

/462


“ Ắt xì~~~~!sáng giờ cứ ắt xì mãi thế này, chắc giờ tên mặt đá và ả Hậu Cơ đang chửi cha mắng mẹ mình cũng nên, vậy thì chứng tỏ giờ họ đã an toàn rồi nhỉ?”

Vừa dùng ngón tay ngãi ngãi mũi vừa lẩm bẩm nói nhỏ.

Đúng thế, bóng người này không ai khác chính là Dương Kiệt sau khi cắt đuôi được đám Hắc Cang Nham Thạch.

Hai hôm trước bị gần cả trăm con “Golem” dí bỏ chạy thục mạng, cả ba đã chia ra thành hai đường bỏ chạy, Dương Diễn với Hạ Cơ chạy một hướng, Dương Kiệt chạy một hướng.

Thế mà cũng bị đuổi hết một ngày một đêm, tới khi rời khỏi lãnh địa của Hắc Cang Nham Thạch, mới hoàn toàn cắt đuôi được chúng. Thế là lúc này ba người đã chia tách ra nhau, không biết sống chết của đối phương như thế nào. Chỉ là dựa theo kinh nghiệm dân gian, sáng giờ cứ ắt xì liên tục, chắc là có ai đang chửi cha mắng mẹ mình, chỉ có con nhỏ Hạ Cơ chứ không ai khác. Nghĩa là họ vẫn còn đang an toàn chứ gì!

Cái thứ logic gì thế nhỉ?

Từ trong nhẫn càn khôn lấy ra tấm bản đồ, đôi mắt Dương Kiệt lại thêm lần nữa giương to ra hết cỡ vì kinh ngạc.

Mẹ kiếp ~! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vừa mới thoát khỏi lãnh địa Hắc Cang Nham Thạch, lại rơi vào khu rừng ảo giác mới chết chứ.

Sở dĩ khu rừng này có tên như vậy, là vì trong khu rừng có tồn tại một loại ma thú cấp 3 tên là “Hoạn Giác Thú”.

Loại ma thú này có thể tích gần bằng một con thỏ, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng nhỏ dùng để thi triễn bổn mệnh thần thông của nó: “ ảo giác”.

Nếu như có ai xui xẻo gặp phải Hoạn Giác Thú, ý chí và đạo tâm không vững, tinh thần yếu kém, sẽ dính phải ảo giác của nó, sẽ suốt đời bị chìm đắm trong cảnh tượng ảo giác mà nó tạo ra, không thể dứt ra được. Đáng sợ hơn, nó sẽ tạo ra ảo giác để người dính phải tự tàn sát bản thân hoặc lôi kéo thêm một kẻ thù khác tới để hai bên tàn sát lẫn nhau, đợi tới khi chết vì những gì do mình gây ra hoặc lưỡng bại câu thương, sẽ trở thành món điểm tâm của nó ngay sau đó.

Đó là lý do vì sao Hoạn Giác Thú không hề có chút sức chiến đấu, thậm chí nếu đánh sáp lá cà thì một con ma thú cấp 1 cũng có thể lấy mạng nó. Nhưng nếu bị dính phải ảo giác do nó tạo ra, cho dù là một con ma thú cấp 4 cũng chỉ có nước quỳ mà thôi.

“ Mẹ kiếp, bắt đầu từ bây giờ, cho dù có gặp phải nữ thần trong lòng mình trút bỏ hết xiêm y, trần truồng ngay trước mặt cũng tuyệt đối không được lung lay.”

Dương Kiệt vô cùng tự tin vào ý chí và đạo tâm của mình, tuy vẫn thấp thỏm không yên, nhưng cũng không quá lo sợ.

“ Hoạn Giác Thú gì đó dẹp sang một bên, hiện giờ quan trọng là tìm con sông nào đó để tắm rửa sạch sẽ, lúc này chả khác gì dân tỵ nạn Châu Phi cả, mất hình tượng quá đi.”

Không phải sao, bị gần hai chục con “Golem” phun lửa vào người, cơ thể gần như nướng chín, cắm đầu bỏ chạy hết một ngày một đêm, chẳng có thời gian chỉnh tề lại hình tượng của mình nữa, cũng may là gần nay không có ai đi ngang qua, nếu không thì chỉ có nước chui vào hố để tránh xấu hổ mà thôi.

Vô cùng thận trọng bước đi trong khu rừng, cho dù chỉ một âm thanh nhỏ vang lên, cũng khiến Dương Kiệt giật tung người lên cảnh giác, đủ hiểu “uy danh” của Hoạn Giác Thú đáng sợ tới cỡ nào rồi.

Đi lại trong khu rừng ảo giác hết nửa canh giờ, vẫn chưa tìm thấy được con sông suối nào cả. quan trọng nhất là, quan cảnh ở nay yên lặng mới mức đáng sợ, đừng nói là ma thú, cho dù một tiếng hót của chim cũng không có nữa là.

Càng như thế càng chứng tỏ nơi này cực kỳ nguy hiểm.

“ A ~~~, cuối cùng cũng tìm thấy một con sông rồi ~~~!!” Dương Kiệt vui mừng như bắt được vàng khi phát hiện ở trước mặt không xa, có một con sông cắt ngang chảy dài vô tận nằm sau rừng cây rậm rạp.

Phấn khích vừa chạy vừa huýt gió vừa trút bỏ xiêm y, chuẩn bị lao thẳng xuống sông để tắm cho sạch sẽ dơ bẩn trên người.

Đợi khi chạy gần tới sông, chỉ còn lại chiếc quần lót trên người, chuẩn bị hào hứng nhảy xuống dưới sông, nào ngờ….

Tõm ~~~~~~~!!!

Sau tiếng nước văng tung tóe, trong mắt Dương Kiệt đã xuất hiện một thân thể ngực tấn công, mông phòng thủ, bốc lửa vô cùng đang trong trạng thái trần như nhuộng, làn da trắng như tuyết không một tỳ vết, cặp thỏ đầy trọng lượng nhúng nhảy dưới làn nước trong mát trông thật bắt mắt, ngay trên thân thỏ bên trái có nốt ruồi đen đầy khiêu gợi. đặc biệt là “khu rừng rậm đen tuyền” ở khu vực tam giác huyền bí đã khiến Dương Kiệt không tài nào rời mắt khỏi đó.

Thân hình bốc lửa đó từ dưới nước trồi lên, đột nhiên cảm nhận thấy một ánh mắt “dâm dục” đang không ngừng dán chặt vào cơ thể của mình, giật mình hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía đó.

Hai mắt nhìn nhau tựa như bị ai đó điểm huyệt rồi vậy.

“ Á ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!”

Tiếng gào thét thất thanh của bóng người sở hữu thân hình bốc lửa vang lên kinh động cả trời đất. Nhục nhã, phẫn nộ tuyệt cùng, trực tiếp tung chưởng ấn thẳng về phía “tên Dâm Tặc” vẫn còn đang dán chặt đôi mắt vào cơ thể của mình.

“ Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác ~~~!! Đúng thế, chắc chắn là ảo giác do Hoạn Giác Thú gây ra ! Ngươi không đánh lừa được ta đâu, dù sao cũng cám ơn vì người đã cho ta được chiêm ngưỡng thân hình bốc lửa của thánh nữ Bách Hoa Cốc, Mộ Dung Tuyết. Nhưng cám ơn là cám ơn, ta vẫn phải đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi đây ~~~~!!”

Trước khi đối phương tung đòn tấn công mình, Dương Kiệt đã kịp hoàn hồn trở lại, phẫn nộ gào thét khi cho rằng mình đang dính phải ảo giác của Hoạn Giác Thú, hai tay chống eo, hào khí xung thiên tuyên bố.

Cú chưởng khí khổng lồ đã bay tới trước mặt, Dương Kiệt vẫn mang theo vẻ mặt dửng dưng vì cho rằng đó chỉ là ảo giác, trên môi mang theo nụ cười tự tin.

Chỉ là …..

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~!!!

“ Úi da, chết tao rồi ~~~~~~~!!!” Trực tiếp hứng trọn cú chưởng khí vào người, Dương Kiệt bị đánh bay ra xa, tông gãy gần ba, bốn cây đại thụ mới té ngã xuống đất. Nội tạng trong người tựa như bị đảo lộn hết, máu từ trong miệng phun bắn ra nhuộm đỏ cả phần ngực và bụng.

“ Không, không phải ảo giác ~~~~~!!!” Lúc này mới sực tỉnh rằng tất cả diễn ra ở trước mặt là sự thật chứ không phải ảo giác. Dương Kiệt hoảng hốt khoa tay múa chân gào lớn : “ Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm ~~!! Mộ Dung tiên tử, tôi chỉ tưởng rằng mình đang rơi vào ảo giác của Hoạn Giác Thú, hoàn toàn không cố ý khi nhìn trộm tiên tử, á , đừng ~~~~!!”

Không thèm quan tâm tới lời giải thích của đối phương, lúc này Mộ Dung Tuyết đã bị phẫn nộ che mờ hết lý trí, chỉ muốn đánh chết tên khốn dâm tặc ở trước mặt mà thôi. Liên tục tung chưởng ấn thẳng về phía Dương Kiệt vẫn còn đang nằm dưới đất không ngừng lớn tiếng phân trần.

Uỳnh ~~~, ùynh~~~~~, uỳnh ~~~~~!!

Dương Kiệt nhảy lên chồm xuống không ngừng né tránh những đòn đánh của đối phương, bề mặt những nơi anh ta vừa đáp cánh lập tức xuất hiện những vết lõm đáng sợ. Nếu như để những cú chưởng khí đáng sợ đó đánh thêm vào người một cái, e rằng Dương Kiệt có thể mang đi báo phế được rồi. Đủ hiểu đối phương phẫn nộ tới dường nào.

“ Khoan, khoan, nghe tôi giải thích, đã nói là tôi không cố ý mà, úi da, ngừng tay mau ~~~~!!” Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng, bị tấn công mà không dám ta tay phản công, một phần vì đối phương là phụ nữ, quan trọng nhất là lần này mình là người có lỗi, nên chột dạ không dám ra tay.

“ Không cố ý??!! Những lời như thế ngươi cũng nói ra được sao? Nếu như không cố ý, vậy tại sao trên người ngươi đen như than, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ? Rõ ràng là ngươi đã cố tình hóa trang để nhìn trộm ta, còn chối cãi nữa hả?? Đã vậy còn cởi bỏ hết quần áo nữa chứ? Nhưng đừng tưởng hóa trang và cởi bỏ hết quần áo môn phái trên người rồi thì ta không biết ngươi là ai, với cái thân hình đó, trong tất cả các đệ tử của ngũ đại môn phái, chỉ có tên Dương Kiệt của Thánh Hỏa Tông mà thôi.”

Mộ Dung Tuyết càng nói càng giận, ra tay càng lúc càng mạnh, càng nhanh hơn nữa.

Trời ơi ~~~!! Oan ức, tuyệt đối là oan ức, ta bị như thế này là do đám Hắc Cang Nham Thạch gây ra chứ liên quan gì tới hóa trang hỡi trời ~~!! Mỹ nữ, cô suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy.

Ngoài ra, Không ngờ cái thân hình “đầy tự hào” của mình lại có ngày đi làm hại mình, giờ cho dù có chối cũng chối không được.

“ Chẩu vi thượng sách ~~~!!” Nhìn thấy đối phương đã mất hết lý trí, giờ cho dù nói gì đi nữa đối phương cũng không thèm nghe đâu, chỉ còn cách chạy trước tính sau.

Né qua một đòn tấn công của đối phương, thậm chí không kịp mặc lại quần áo, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

“ Bỏ chạy ~~~??!! Ngươi có chạy đàng trời ~~~~!!” Nhanh chóng từ nhẫn càn khôn lấy ra một bộ đồ môn phái mặc vào người, đôi mắt như muốn phóng lửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tên dâm tặc đang bỏ chạy phía xa, cắn răng đuổi theo phía sau.

“ Má ơi, sao lại như thế này, sao mỗi lần vào tới bí cảnh là con lại xui tận mạng như thế này? Lần trước ở bí cảnh Bắc Minh Tông cũng vậy, giờ ở bí cảnh thí luyện này cũng vậy! Thiên Đạo, chẳng lẽ ông ghét tôi tới thế sao?”

Dương Kiệt chỉ còn chiếc quần lót trên người bỏ chạy thục mạng về phía trước, “tiểu Dương Kiệt” thậm chí đang tung bay giữa làn gió mát lạnh không ngừng xộc thẳng vào.

Uỳnh ~~~, Uỳnh ~~~~, Uỳnh ~~~~~!!

Vừa bỏ chạy vừa né tránh những đòn tấn công truy sát của Mộ Dung Tuyết ở phía sau, chiếc quần lót trên người có dấu hiệu bị tụt xuống, nửa cái mông mập mạp no tròn có vài nốt mụn đỏ hồng gần như phơi bày trong không khí.

“ Dâm tặc, chết tới nơi mà còn giở trỏ đê tiện bẩn thỉu ~~~!!!” Nhìn thấy cái mông tròn trịa trắng nõn đầy bẩn thỉu của tên dâm tặc, đôi má của Mộ Dung Tuyết không tự chủ ửng đỏ lên, nhưng càng thế càng khiến cô ta thêm phẫn nộ mà thôi.

“ má ơi, con đâu muốn thế đâu, cái quần lót đó lỏng tự rơi xuống chứ nào phải con tự làm thế ~~~~!!”

Nhục nhã ~~~!! Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ, Dương Kiệt chưa bao giờ thấy nhục nhã như ngày hôm nay. Quan trọng nhất là toàn thân trên dưới của mình đã bị đối phương “chiêm ngưỡng” qua hết rồi, ngay cả Hoàng Dung hay Diệp Tuyền cũng chưa có diễm phúc, ả không biết cám ơn mà còn đòi sát hại mình mới đau chứ!

“ Giới Vương Quyền X 4 ~~~!!” trực tiếp thi triễn Giới Vương Quyền, không chỉ thực lực, ngay cả tốc độ của Dương Kiệt cũng tăng lên gấp bốn lần, dưới ánh mắt kinh ngạc và bất cam của Mộ Dung Tuyết, chỉ trong nháy mắt đã cắt đuôi được đối phương.

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy không tài nào đuổi kịp đối phương nên cũng đã dừng đuôi theo phía sau, nhìn chằm chằm về hướng Dương Kiệt đã bỏ chạy mất hút, cắn răng nói: “ Đồ dâm tăng, đồ đê tiện bỉ ổi, chuyện này chưa xong đâu, cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm cho bằng được ngươi, sau đó phang thây xẻ thịt ngươi ra mới hả giận.” Nói tới sau cùng, đã bật khóc nức nở vì ấm ức.




Tìm kiếm với từ khoá:

Hôm nay, 08:52 Junwei Thành viên cấp 3 Ngày tham gia: 12.06.2018, 18:45

Tuổi: 33 Re: [Xuyên không] Phì Lũ đại náo dị giới - JunWei - Điểm: 38 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! Chương 97: Càn Khôn Trúc Thể Quả.

“ May quá, cuối cùng cũng đã cắt đuôi được Mộ Dung Tuyết ~~!!” Dương Kiệt nằm ngã trên mặt đất theo tư thế chữ “đại”, hít thở một cách dồn dập. Thi triễn Giới Vương Quyền X 4 bỏ chạy một thời gian dài, cho dù cơ thể đã gần như đạt tới cảnh giới chân nguyên, cũng là cả một gánh nặng lớn đối với anh ta. Trừ khi hoàn toàn đạt tới cảnh giới chân nguyên mới không bị tiêu hao tới mức đáng sợ như thế này.

“ Mẹ kiếp, sau bí cảnh lần này, tên nào còn dám nhắc tới “ đi vào bí cảnh” trước mặt ta, ta sẽ tặng cho hắn một chùy vào đầu ngay tức khắc.” Rõ ràng là mạng của Dương Kiệt không hạp với bí cảnh, hai lần vào đó hai lần đều xảy ra những chuyện kinh thiên động địa. Tuy giờ nay cắt đuôi được Mộ Dung Tuyết, nhưng đợi tới khi tập hợp ở ngôi mộ của vị đại năng hoặc sau khi rời khỏi bí cảnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

Nghĩ tới cảnh đó thôi Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên.

Vội vã tìm con sông nào đó ở gần đó, lần này quan sát thận trọng không có một bóng người nào nữa, mới dám nhảy xuống. Tắm rửa sạch sẽ thay lại bộ đồ mới xong, thầm thở phảo nhẹ nhõm.

Không còn phải tiếp tục cảnh trần truồng chạy vòng vòng nữa rồi.

“ Phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng quỷ quái này mới được.” Mang theo điệu bộ thận trong vô cùng, dựa theo tấm bản đồ để rời khỏi khu rừng ảo giác. Một phần vì cảnh giác Hoạn Giác Thú, một phần nữa, quan trọng nhất chính là thánh nữ Mộ Dung Tuyết, ai mà biết được ả từ đâu nhảy ra đâm mình vài nhát vào người thì khổ.

Thận trọng rảo bước đi hết nửa ngảy trời, không xảy bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cả, nhưng không vì thế mà mất cảnh giác, ít nhất là trước khi rời khỏi khu rừng ảo giác trước đã.

“ Bày trận, vây nó lại, phải tiêu diệt nó bằng mọi giá ~~~!!” Trong lúc đang di chuyển, đột nhiên phía xa vang lên tiếng la hét đầy phẫn nộ.

“Kzý dzì dzạ, không phải ảo giác chứ?” Mặc dù vô cùng thận trọng, nhưng tính tò mò đã thôi thúc Dương Kiệt rảo bước đi thẳng về phía nơi vừa phát ra tiếng gào thét.

“Thiên Kiếm Sát Phạt Trận, mở ~~~~!!”

Uỳnh ~~~! Uỳnh ~~~~! Uỳnh ~~~~!!

Vẫn đang ẩn nấp trong bụi cây, chỉ khẽ thò cái đầu ra quan sát, phát hiện ba bóng người đang vây lấy một con ma thú có hình dáng giống như một con tê giác phóng to, toàn thân con thú bao phủ bởi lớp lông lá nhọn như những cây đinh đang cắm vào cơ thể vậy.

“ Người của Thiên Kiếm Tông??!!” Nhìn bộ trang phục mà ba bóng người kia đang mặc trên người, lập tức đoán ra được danh tánh của họ.

Ba bóng người xếp theo tư thế hình tam giác, ba bóng người không ngừng hoán đổi vị trí với nhau, thanh kiếm không ngừng chém ra những luồng kiếm khí, ba gộm lại thành một thanh kiếm khí khổng lồ đáng sợ để chiếu cố vào cơ thể con “ tê giác” khổng lồ kia.

Gào ~~~~ gào ~~~~~

Con “tê giác” gào thét đầy phẫn nộ, những thanh kiếm khí khổng lồ đánh vào cơ thể tuy không thể làm gì được nó, nhưng cũng khiến nó đau đớn vô cùng, kích thích thần kinh của nó, khiến nó càng tấn công điên cuồng hơn nữa.

Chỉ là những cú húc bằng chiếc sừng dày gần nửa mét của nó cho dù cố gắng cách mấy cũng không thể chạm được vào cơ thể của ba bóng người kia, vì dường như trước mặt họ xuất hiện một tấm lá chắn vô hình cản lại, ngược lại con “tê giác” bị cú húc của bản thân đẩy ngược lại ra xa.

Tất nhiên, ba người kia cũng không tốt đẹp hơn nhiêu, vì hứng trọn mỗi cú húc của con ma thú, sắc mặt của ba người kia tái nhợt đi đôi chút, xem ra đó là cái giá phải trả cho việc duy trì tấm lá chắn vô hình đó thì phải.

Nhưng cho dù có nguy hiểm tới cỡ nào, ba người kia vẫn không có ý định rút lui gì cả, tựa như muốn giết con ma thú bằng mọi giá thì phải.

“Điều gì đã khiến ba người kia quyết tâm như vậy nhỉ?” Đưa mắt quan sát xung quanh gần nơi giao chiến, đôi mắt Dương Kiệt giương to ra hết cỡ khi phát hiện một vật thể đang nằm ở vị trí khá xa ngay phía sau con ma thú.

Linh quả cấp 5: Càn Khôn Trúc Thể Quả.

Không cần biết đang ở cấp độ nào, chỉ cần phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả, cơ thể lập tức sở hữu sức phòng thủ trên 5 cấp ngay tức khắc. Nghĩa là một chân nguyên tầng thứ 1 khi phục dụng nó, sẽ lập tức sở hữu sức phòng của một chân nguyên tầng thứ 6, cho dù một chân nguyên tầng thứ 5 đánh tới tết công gô, cũng không phá vỡ được phòng thủ của một tiên thiên tầng thứ 1 kia.

Hèn chi cả người lẫn thú liều mạng với nhau, cho dù là Dương Kiệt đứng ở vị trí đó, cũng sẽ liều mạng một cách không suy nghĩ.

“Đó là của ta, chắc chắn phải là của ta ~~!!” Dương Kiệt đã nước miếng chảy đầm đìa. Trong đầu bắt đầu suy tính làm cách nào cướp được Càn Khôn Trúc Thể Quả bằng mọi giá. Chỉ là lúc này tuy hai bên đang giao tranh quyết liệt, nhưng mọi lúc mọi nơi đều cảnh giác vị trí Càn Khôn Trúc Thể Quả, chỉ cần có chút động tĩnh, chắc chắn sẽ hứng trọn đòn tấn công không chỉ của một mà là của hai cho mà xem.

“ á há, có cách rồi ~~!!” Tròng mắt xoay tròn vài vòng, trong đầu lóe qua một sáng kiến tuyệt vời, trên môi không tự chủ lộ ra nụ cười dâm đãng.

“ Không có nhiều thời gian lôi thôi với nó nữa, liều thôi,võ hồn hiện, Diệt Phong quyết ~~~~!!” “ Diệt Phong Quyết ~~~!!” “ Diệt Phong Quyết ~~~~!”

Dường như đã mất hết kiên nhẫn, ba đệ tử Thiên Kiếm Tông trực tiếp kích hoạt võ hồn cấp 3 của mình là những thanh kiếm có hình thù khác nhau nhập vào cơ thể, thi triễn tuyệt học mạnh nhất của mình, tựa như hóa thân thành ba cơn gió lốc cuồng phong, bắn thẳng về phía con ma thú “tê giác”.

Gào ~~~~, gào ~~~~~!!

Ma thú gào lên một tiếng đầy đau đớn khi bị ba cơn gió lốc bắn thẳng vào cơ thể, đôi mắt tựa như biến thành màu đỏ rực như máu, cơ thể xoay ngang tựa như chiếc chổi quét thẳng vào ba cơn gió lốc vừa mới đâm vào mình lúc nãy.

Rầm, rầm, rầm ~~~!!

Á ~~~!! Á ~~~!! Úi da ~~~!! Phục ~~~~!! Phục ~~~~!!.....

TIếng kêu thét kèm theo máu phun bắn ra từ ba đệ tử Thiên Kiếm Tông vang lên, trực tiếp bị cơ thể khổng lồ của con ma thú tông bay ra xe, té ngã xuống đất.

Gào ~~~~~~~~~~~~!!

Chiến thuật sai lầm thì phải trả giá, con ma thú nhìn thấy kẻ thù thất thế, lập tức gào lớn một tiếng, chiếc sừng sắc nhọn chĩa thẳng về phía ba đệ tử Thiên Kiếm Tông, tựa như một chiếc xe ủi hạng nặng ủi thẳng về phía kẻ thù của mình.

“ Không, không hay rồi, nó ….” “ Chết, chết rồi, chết rồi ~~~!!” “ Ta không cam tâm, aaaaaa ~~~~~!!”

Lúc này cả ba đang vẫn chưa hồi phục sau cú tông lúc nãy, không còn đủ sức đứng dậy phản kháng, chỉ còn cách giương to đôi mắt bất cam ra hết cỡ, nhìn chằm chằm vào con ma thú đang lao tới tốc độ nhanh như chớp.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trong bụi cây phóng thích ra, một cú đấm đấm thẳng vào đầu của con ma thú đang ủi tới, trực tiếp đánh bay nó bay lùi về vị trí cũ, giải cứu cho ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông.

“ đó, đó là ….” “ Người của Thánh Hỏa Tông ??!!” “ A, tôi nhớ người này là ai rồi, đó là Tư Mã Phong Vân, người xếp thứ ba trong đại hội tỷ võ năm nay của Thánh Hỏa Tông! Không sai, chính là anh ta ~~~!!”

Đúng thế, bóng người vừa xuất hiện không ai khác, chính là một khuôn mặt lạnh lùng như đầy tự tin, đôi mắt luôn lấp lóe tia sáng tất cả mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay của mình, Tư Mã Phong Vân của Thánh Hỏa Tông.

“ Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám làm càng ra tay hãm hại loài người, tuyệt đối không thể tha thứ được, ta hứa sẽ thay mặt mặt trăng tiêu diệt ngươi ~~!!”

“Tư Mã Phong Vân” với khí thế hào khí xung thiên, một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía con ma thú, hùng hổ tuyên bố.

Không biết vì sao, trong đôi mắt của ba đệ tử Thiên Kiếm Tông, hình bóng của “Tư Mã Phong Vân” trở nên cao lớn hơn bao giờ hết, ánh mắt lấp lánh tia sáng ngưỡng mộ, cảm kích. Tất nhiên trong sâu thẫm còn mang theo vẻ cảnh giác vô cùng .

Không thể không cảnh giác, sớm không tới muộn không tới, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc lại xuất hiện đúng lúc đúng chỗ. Ai mà biết được phải hắn đang nhắm vào Càn Khôn Trúc Thể Quả không chứ?

Với tình trạng bị thương như lúc này, nếu như đối phương giải quyết con ma thú xong, chắc chắn sẽ phỗng tay trên cướp đi thần quả hưởng thụ một mình. Tình thế xấu hơn thậm chí có thể giết người diệt khẩu nữa kìa.

Một trong ba tên dường như là tên cầm đầu, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhìn về phía hai tên đồng đội tựa như muốn xin ý kiến. Thấy cả hai đều ngật đầu, lập tức quay về phía “Tư Mã Phong Vân” nói: “ Tư Mã sư huynh, con ma thú này đang trấn giữ thần quả cấp 5 Càn Khôn Trúc Thể Quả, nếu như sư huynh hợp sức với chúng tôi ra tay tiêu diệt con ma thú khốn khiếp này, chúng tôi hứa sẽ cùng sư huynh chia đôi thành quả ạ.”

Mẹ kiếp, bộ mắt tao đui sao? Tất nhiên là nhìn thấy thần quả cấp 5 mới nhảy ra rồi, còn phải đợi mày giải thích nữa sao? Chia đôi? Ta chia cái đầu các ngươi á ~~~!!

Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng bề mặt vẫn giả vờ đưa mắt liếc nhìn về phía Càn Khôn Trúc Thể Quả ở phía xa. Lại quay sang nhìn ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông đang ngồi trên mặt đất, trên môi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc và khó tin của cả ba, trực tiếp quay đầu bỏ đi.

“ Tư Mã sư huynh, vì sao……” “ Á, Tư Mã sư huynh có gì hãy nói, sao lại bỏ đi như thế này??” “ Đúng, đúng, nếu không hài lòng chia đôi, chúng ta còn có thể châm chước được mà.”

“Tư Mã Phong Vân” vừa bước đi vừa cười lạnh nói: “ Thì ra trong mắt các anh, Tư Mã Phong Vân ta nay là một người thừa nước đục thả câu sao? Chia đôi một nửa? Các anh có cho ta hết cũng không thèm ngó ngàng tới nữa là. Nên nhớ ta là ai chứ? Tư Mã đại thiếu gia của một Tư Mã gia tộc hùng mạnh ở khu vực U Châu, ngày thường thần dược thần quả chỉ cần vẫy vẫy tay muốn gì không có. Ta mang theo tấm lòng nghĩa hiệp, thấy đồng minh bị nạn ra tay cứu giúp, thế mà bị người ta hiểu lầm rằng mình muốn kiếm chác chia phần. Thôi, các anh tự giải quyết nó đi, ta đi đây.”

Dưới ánh mắt ngơ ngác khó tin của ba đệ tử Thiên Kiếm Tông, “Tư Mã Phong Vân” không chút do dự rời khỏi hiện trường.

/462

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status