Phi Thăng Chi Hậu

Chương 253 - Ma Thức Của Thiên Ma Đế

/542




Rạch trên không trung vài đạo vết tích hợp với thiên địa, tiếp đó Phong Vân Vô Kỵ ngưng trọng, Kiếp Ma Đao trên không trung lưu lại một vết tích mơ hồ, sau đó giữa Phong Vân Vô Kỵ và đám Ma thần, sau khi một đạo không khí màu trắng lưu lại vết tích , một Phong Vân Vô Kỵ khác lại tự xuất hiện, tư thế thần thái như bất động, lấy đệ nhị Phong Vân Vô Kỵ làm trọng điểm, đệ tam Phong Vân Vô Kỵ lại tự xuất hiện ngoài mấy chục trượng…

Trong nháy mắt, hàng trăm Phong Vân Vô Kỵ đủ loại hình thái tư thế bất đồng xuất hiện trong hư không trên đệ tứ Ma sơn, thời gian dường như ngưng đọng lại vậy. Mấy trăm Ma thần kia, hắc ám chi cầu ngưng tụ cực độ trong tay vuột khỏi tay, chưa kịp bắn ra vài thước thì giữa khuôn viên đã xuất hiện mấy trăm Phong Vân Vô Kỵ với tư thế tuyệt nhiên bất đồng đứng chấp đao. Từ không trung quan sát có thể thấy giữa những lưu ảnh rõ ràng đó có vô số nhân ảnh ẩn ẩn hiện hiện, những thân ảnh dày đặc này lại từ trung tâm tỏa rộng ra tứ phía!

“Quần!” Chữ ra khỏi miệng, đầy trời Phong Vân Vô Kỵ lan rộng ra!

“Ma!” Chữ ra khỏi miệng. Tất cả thân ảnh mơ hồ bỗng biến mất, chỉ dư lại một trăm linh tám Phong Vân Vô Kỵ đủ mọi thần thái bất đồng đứng chấp đao trong hư không, đủ mọi vị trí bất đồng.

“Loạn!” Chữ ra khỏi miệng, thiên địa chợt tối sầm lại, mây đen trên bầu trời vô cớ chìm xuống hàng trăm thước. Trên bầu trời âm u, hàng vạn ngân xà đột nhiên từ đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ trườn ra, mà sau đó một trăm linh tám thân ảnh rõ ràng đột nhiên xoay tròn ngược kim đồng hồ một vòng, hóa thành một vòng tròn ảo ảnh. Song các hướng đều có một Phong Vân Vô Kỵ lặn vào trung tâm vòng tròn, một lần nữa ngưng thành bản thể Phong Vân Vô Kỵ.

“Vũ!” Thiên địa chợt từ huyên náo ầm ĩ cực độ biến thành tĩnh mĩnh cực độ. Ô Nạp Tư hoảng sợ nhìn Phong Vân Vô Kỵ sát khí ngút trời ở trên không, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt gồ lên dường như muốn bật ra, trên dưới cổ họng trơn tuột, từng tiếng kinh khiếu xúc động trượt trên yết hầu lại hóa thành luồng khí không tiếng động. Sắc mặt Ô Nạp Tư cuồng biến, hai tay bóp yết hầu, một cỗ cảm giác nguy hiểm mà trí mạng khiến hắn kinh hoảng muốn hét to nhưng lại phát hiện, lúc này hết thảy thanh âm từ trong miệng phát ra thì cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có luồng hơi ‘ti ti’ yếu nhược.

Kinh hãi trong nội tâm Cổ Liệt Nhĩ cũng chẳng kém bất kỳ ai nhưng trên mặt hắn trước sau vẫn duy trì bình tĩnh, phảng phất như hết thảy đều trong dự liệu của hắn. Một chiêu này, Cổ Liệt Nhĩ hoàn toàn cảm giác được cỗ sát khí ngất trời đó, chiêu thức quỷ dị mà bá đạo đó hoàn toàn không phải ma vũ bình thường có thể so sánh.

“Chẳng nhẽ đây chính là tuyệt học của Cổ ma thần?! Thật mạnh a! Vì sao trước kia vẫn chưa từng thấy hắn dụng qua? Chẳng nhẽ những mảnh ma thức vỡ nát của hắn bắt đầu quay về? Kí ức ban đầu càng ngày càng trở lại nhiều!” Trong tâm Cổ Liệt Nhĩ rung động không thôi, rốt cuộc bắt đầu có khuynh hướng tin vào thân phận Cổ ma thần của Phong Vân Vô Kỵ.

Cả tây phương Ma giới, khu vực mênh mông bị mây đen che phủ đột nhiên cuồng phong gào thét. Tất cả Ma thần đều có thể cảm thấy rõ ràng khí lưu mênh mông từ bên người xuyên qua. Nhưng không ai nghe thấy được gì cho dù một tiếng gió, không khí phảng phất như bị một cánh tay to tác động, từ nơi nào đó dẫn đến thiên địa. Trên bầu trời sinh ra phong áp cực lớn, trong khoảnh khắc như vậy, tất cả thanh âm giữa thiên địa đều như biến mất, biến mất vô cớ…

Cho dù khoảnh khắc này nhanh như thế nhưng loại dị trạng này vẫn dẫn tới sự chú ý của cường giả nào đó ngủ say nơi đệ nhất Ma sơn…

A!

Một tiếng rống trầm muộn vang lên. Cả đệ nhất Ma sơn đều bị tiếng rống cực lớn đó chấn động run rẩy. Sau đó ngay dưới đệ nhất Ma sơn, Ma thần đầy trời kinh hãi chăm chú vào trong. Một cỗ ma thức khổng lồ phá không mà ra, tựa như sao băng từ trên bầu trời vạch qua, lao về hướng đệ tứ Ma sơn…

Lại nói về Phong Vân Vô Kỵ, chữ ‘Vũ” vừa ra khỏi miệng thì thiên địa lập tức tĩnh mịch, sau đó từng tiếng ma khiếu vang vọng khắp thiên địa. Từ thân hình Phong Vân Vô Kỵ vừa rồi đứng bất động, vô số ma ảnh đen kịt âm trầm điên cuồng gào thét, tay cầm lợi nhận dài hơn trượng từ thể nội Phong Vân Vô Kỵ phá ra tứ phương bát hướng. Nơi từng đạo ma ảnh đó đi qua hoàn toàn không thấy tất cả công kích, trực tiếp xuyên thấu công kích, đánh phá vào phía sau. Từng tên Ma thần kia ngay cả tránh né cũng không kịp, chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó hoàn toàn mất hết ý thức..

Ô Nạp Tư nhìn đám Ma thần dày đặc trước người đột nhiên bị vô số ma ảnh hung ác bổ qua, hóa thành thịt nát xương tan đầy trời, trôi nổi như tràng giang đại hải, hàng chục khối huyết nhục thâm chí bắn tới tấp lên người, tay chân nhất thời một mảnh băng lạnh, não hãi ‘oanh’ một tiếng, hoàn toàn trống rỗng…

A!

Dưới đệ tứ Ma sơn, nườm nượp Ma thân sợ hãi thụt lui từng bước, lấy ánh mắt sợ hãi như trông thấy tử thần nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Công kích của hàng trăm Ma thần còn chưa hoàn toàn đánh ra lập tức bị Phong Vân Vô Kỵ một chiêu hóa giải, dư hưởng lại còn đồ lục mấy trăm Ma thần tựa như con nít, giết sạch sành sạch. Lực chiến đấu này, cường lực này, không khỏi khiến cho đám Ma thân lạnh mình.

Trên bầu trời, từng sợi tóc đen nhánh từ Sát lục đầu khải bay phiêu tán trong không trung. Theo gió lay động, sau đó cả mái tóc đen bay phấp phới, nhất thời, Phong Vân Vô Kỵ ma uy vô tận, khí thế hoàn toàn chấn nhiếp hầu hết Ma thần trong khuôn viên. Từng giọt máu tươi kề cận vô số mảnh xương thịt từ trên thân Kiếp Ma Đao trôi xuống, đám người Ô Nạp Tư trong tâm đều phát lạnh.

Phong Vân Vô Kỵ từ từ thu đao, ánh mắt như điện từ trên quét xuống đám Ma thần, uy nghiêm nói: “Hiện tại, còn có ai muốn theo Ô Nạp Tư tạo phản, còn có ai hoài nghi thực lực của đệ thất thiên Ma hoàng?”

Tất cả Ma thần bị ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua đều vô ý thức cúi đầu xuống, không dám nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

Giữa Ma thần cũng có tranh đấu, cũng có tử vong nhưng chết thê thảm như thế, ngay cả toàn mạng cũng không có, đây vẫn là lần đầu tiên. Tất cả những gì tồn tại nơi đây bọn chúng thấy qua, phía trước hiện tại cũng chỉ có toái nhục trải rộng trong phạm vi vài trăm trượng và một tầng máu đen dày vài thước dần dần thấm vào đất.

“Các ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ sao?” Cổ Liệt Nhĩ trầm giọng nói : “Chẳng nhẽ, các ngươi muốn ép bổn tọa ra tay!”

Cổ Liệt Nhĩ sắc mặt âm trầm, toàn thân tản phát ra một cỗ khí thế cường đại, cuốn quanh cả đệ tứ Ma sơn, tay phải tham nhập hư không, Cổ Liệt Nhĩ lấy ra một thanh trường kích khắc phù hiệu ám kím màu đen. Một cỗ sát khí mãnh liệt từ trên thanh trường kích đó tản phát ra, sát khí nồng đậm này so với Phong Vân Vô Kỵ tu luyện đệ nhất tầng Sát lục ma quyết còn phải đậm hơn một chút. Lúc hắn rút thanh ma binh này ra thì trong phương viên trăm trượng, hư không vặn vẹo không ngừng, không khí phát ra tiếng rền rĩ không chịu khuất phục…

Dưới Sát lục diện giáp, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ cũng biến đổi. Đệ thất thiên Ma hoàng tuy hôm nay công lực đại giảm nhưng từ độ bá đạo binh khí của hắn có thể thấy độ cường hoành năm đó của hắn.

“Quả nhiên không hổ danh là đệ thất thiên Ma hoàng a. Cho dù ta sau khi tới Ma giới chém giết liên tục, nhưng đem so với một tên thượng vị Ma thần mà nói, máu tanh dưới tay vẫn rất ít. Hàng ức năm a, với loại tâm tính thị sát này, giết vài triệu năm, vậy giết được bao nhiêu a!” Phong Vân Vô Kỵ đến bây giờ cuối cùng có phần hiểu được. Vì sao mình giết nhiều Ma tộc ở chiến trường Tư Đề Lạp Cổ và trong hắc ám kim tự tháp như vậy, rồi lại hấp thu tinh nguyên của bọn chúng, thế mà vì sao Sát lục ma quyết vẫn chưa đạt đến đệ nhị lục, có thể nói mình đem so với Cổ Liệt Nhĩ chém giết cả đời đều phải kém hơn chút, mà Sát lục ma quyết lấy sát lục làm mệnh danh, ở phương diện này, yêu cầu khẳng định còn phải lớn số lượng chém giết của đệ thất thiên Ma hoàng.

Trong tâm Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên dần dần hiểu ra, sự hiểu biết của mình đối với Sát lục ma quyết này vẫn thật sự quá nông cạn, vẫn dừng lại ở góc độ nhân loại. Ma giới lấy chém giết làm tiếng, ma công lấy sát lục làm tên, con số chém giết cần thiết đâu thể biểu đạt đơn giản vậy được.

Cũng vào một khắc này, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn kiên định với mục tiêu sau này cả đời chém giết. Từ trước mắt xem ra Sát lục ma quyết đã chứng minh, lúc đạt đến đỉnh phong, hoàn toàn có thể đối kháng với vị diện này. Ngoại trừ Hắc ám quân chủ tồn tại tối cao, theo đó mà nói, đây hoàn toàn là một đỉnh cấp ma công tương đối cường hãn, còn về Hấp Tinh đại pháp có thể đạt đến trình độ gì, điều này Phong Vân Vô Kỵ tuy có tự tin nhưng lại vẫn không cách nào khẳng định. Nói đến Kiếp Ma Đạo kia, đây hoàn toàn là một môn có thể xứng danh Ma công diệt Thần, nhưng…..

Chỉ cần nghỉ đến đệ cửu chiêu ‘Thiên Địa Ma Kiếp’, uy lực khủng khiếp đó, cho dù Phong Vân Vô Kỵ đối với lực lượng cường đại cực kỳ khát vọng nhưng chưa khát vọng đến mức phải trả giá nặng nề!

Lấy uy lực mà nói, Kiếp Ma Đạo e rằng còn phải vượt qua Sát lục ma quyết, nhưng điểm này chỉ lấy uy lực của đệ cửu chiêu ‘Thiên Địa Ma Kiếp” mà nói thôi. Còn về đệ bát chiêu đạt đến trình độ gì thì điều này, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không biết, chỉ là lấy uy lực của đệ nhất chiêu ‘Quần Ma Loạn Vũ’ mà nói, trình độ đệ bát chiêu có thể đạt đến, vẫn khiến Phong Vân Vô Kỵ rất chờ mong.

Trên bầu trời, đệ thất thiên Ma hoàng tay cầm binh khí Lục Ma yêu thích, nhất thời ma uy vô biên, hung sát chi thế này khiến đám Ma thần không khỏi hồi tưởng lại thời kỳ đỉnh phong của đệ thất thiên Ma hoàng!

“Tham kiến đệ thất thiên Ma hoàng!” Chúng Ma thần rốt cuộc đã quỳ xuống, Phong Vân Vô Kỵ với tư thái thủ hạ của đệ thất thiên Ma hoàng, hiện lộ ra siêu cấp thực lực. Dùng Kiếp Ma Đạo, nhấc tay đồ sát hàng trăm Ma thần, thực lực như thế, vẫn phải khuất phục dưới trướng đệ thất thiên Ma hoàng. Vậy thực lực đệ thất thiên Ma hoàng hiện giờ thế nào?

Gần như trong liên tưởng tất cả Ma thần đều tin rằng Cổ Liệt Nhĩ vẫn là đệ thất thiên Ma hoàng bá đạo mà cường đại như trước, không hề bởi vì bị giam cầm lâu dài trong hắc ám kim tự tháp mà thực lực giảm đi ít nhiều.

Như vậy, dưới kế hoạch của Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Liệt Nhĩ không động một chiêu một thức lập tức khiến đám Ma thần tin rằng, thực lực của Cổ Liệt Nhĩ vẫn bá đạo cường hãn như trước.

“Các ngươi không nên tin hắn…” Ô Nạp Tư phục hồi tinh thần, hét lớn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, trong tâm cứng ngắc lại. Nửa câu sau lại nuốt vào, thực lực của Phong Vân Vô Kỵ vừa rồi hoàn toàn có thể một chiêu cùng lúc giết hắn, nhưng hắn không làm! Cho dù không biết vì sao nhưng Ô Nạp Tư cũng không hề muốn chết, cho nên cho dù hắn biết thực lực Cổ Liệt Nhĩ không hề như đám Ma thần tưởng tượng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Cổ họng nuốt trôi, Ô Nạp Tư ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ trên bầu trời, quay đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ đã truyền âm nhập mật bên tai Ô Nạp Tư nói : “Phải làm gì, ngươi hẳn đã rõ. Nếu nói ngươi muốn sống!”

Cả người Ô Nạp Tư run lên, sắc mặt hơi cứng ngắc, sau đó cất giọng nói : “Tham kiến đệ thất thiên Ma hoàng, cung nghênh đệ thất thiên Ma hoàng trở về!”

Đám ma thần còn lại như đang lưỡng lữ quyết định vừa thấy Ô Nạp Tư cũng đã thuần phục, cũng lần lượt quỳ xuống, cất cao giọng hô to tên của Cổ Liệt Nhĩ.

Cổ Liệt Nhĩ sắc mặt âm trầm nhưng trong tâm lại vô cùng hưng phấn, lấy thực lực hai người mà nói, đối phó mấy trăm Ma thần có lẽ còn được, nhưng nếu là nhiều Ma thần như vậy đồng thời liên thủ công kích, kết quả chắc chắn là chết không toàn thây, cũng may hai người đã thành công tránh khỏi tình huống xấu nhất này.

“Đều đứng lên đi!” Cổ Liệt Nhĩ trầm giọng nói.

“Tạ thiên ma hoàng đại nhân!” Đám Ma thần nhất loạt đứng dậy, nhưng đúng vào lúc này, một cỗ khí tức cường đại từ đệ nhất Ma sơn hướng Tây Bắc truyền đến, một cỗ cuồng phong cuốn lấy cả đệ tứ Ma sơn, cả đệ tứ Ma sơn đều trong thanh âm ‘rầm rầm’ phát ra tiếng nổ vang rền, cả lưng chừng núi như muốn lui về sau…

“Ô Nạp Tư ở đâu?” Một thanh âm như tiếng sấm từ trên trời truyền tới, dưới mây đen, ma khí mãnh liệt từ phía tây xông tới, một cỗ khí thế cường đại khiếp người phủ lấy cả đệ tứ Ma sơn, đám Ma thần vốn vừa đứng thẳng người dưới cỗ khí tức cường đại này, lại quỳ xuống lần nữa, Phong Vân Vô Kỵ và Cổ Liệt Nhĩ biến sắc, hai người gần như đồng thời theo đám Ma thần kia cùng nhau quỳ xuống, Cổ Liệt Nhĩ ấn đầu xuống cực thấp, giả trang thành tư thế quỳ bái về phía Ô Nạp Tư.

Cỗ khí tức này, Cổ Liệt Nhĩ vô cùng quen thuộc, đó chính là khí tức vị Thiên ma đế trên đệ nhất Ma sơn kia. Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, liếc mắt qua Cổ Liệt Nhĩ một cái, thấy hắn sắc mặt có chút âm trầm, nhất thời cũng biết chuyện có chút không ổn. Không dùng ma thức tới dò xét Phong Vân Vô Kỵ cũng hoàn toàn cảm giác được thực lực cường đại của kẻ đó! Chí ít, cho tới bây giờ, trong Ma giới vẫn chỉ có người như này cho mình cảm giác uy áp cường đại như thế.

Cả người Ô Nạp Tư nửa quỳ trên dất, với thực lực của hắn tự nhiên càng khó ngăn cản cỗ áp lực này, nhưng Thiên ma đế hình như cố ý chiếu cố hắn, không hề tăng uy áp lên người hắn.

“Có thủ hạ!” Ô Nạp Tư cung kính nói, vị náyo với sự tồn tại của đệ thất thiên ma hoàng còn phải mạnh hơn, Ô Nạp Tư nào dám vô lễ.

“Bổn tọa vừa cảm thấy ở đây xuất hiện một cỗ trạng thái dị thường, tới cùng là xảy ra chuyện gì?” Vị thiên ma đế cường đại kia buồn bực nói.

Sắc mặt Ô Nạp Tư biến ảo không ngừng, may mắn thay ma thức hoàn toàn không cách nào thể nghiệm được sự biến hóa rất nhỏ này, ánh mắt Ô Nạp Tư quét qua Phong Vân Vô Kỵ và Cổ Liệt Nhĩ, đột nhiên phát hiện dưới thân Phong Vân Vô Kỵ lộ ra một đoạn đao sắc bén nhỏ bé đối diện với mình, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Ô Nạp Tư cũng không phải thằng ngu, tương đối, vẫn tương đối thông minh, ý của Phong Vân Vô Kỵ hắn hoàn toàn lĩnh ngộ : Ngươi cứ nói đi, ta bảo đảm, trước khi ngươi nói xong có thể băm thây ngươi thành vạn mảnh.

Ô Nạp Tư không hề muốn chết, cho dù có thể kéo theo hai người cùng đi theo nhưng đây cũng không phải điều hắn muốn, kẻ có dã tâm thông thường đều rất sợ chết!

“Thưa đại nhân, vừa rồi có một tên Ma tộc cường đại từ phía trên xẹt qua, với thực lực của thuộc hạ, đích thật vô phương suy đoán được thân ảnh đó, mong đại nhân thứ tội!” Ô Nạp Tư trong nháy mắt đã nghĩ ra một lý do chống chế.

“Nga?” Cường giả kia đầy bụng nghi hoặc, “Cũng đúng, với thực lực của ngươi, nếu thực sự có cao thủ hàng đầu gì đó, cũng không thể tiếp xúc được!”

Theo sau cỗ ma thức như thủy triều rút đi, rất lâu sau, một câu nói phía chân trời bay đến khiến Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Liệt Nhĩ và Ô Nạp Tư sắc mặt đều cuồng biến không thôi : “Kỳ quái, ta dường như cảm giác khí tức của Thiên ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ! Thực kỳ quái….Hắn không phải bị quẳng vào trong hắc ám kim tự tháp sao?”


/542

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status