Gào!”
Một tiếng tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa, chấn động cả Thái Cổ. Một cơn cuồng phong mờ mịt tỏa ra, quét ngang hơn phân nửa Thái Cổ.
Dưới bầu trời u ám, hai chiếc răng nanh trắng toát từ phía trên kéo dài xuống, lộ ra bên ngoài môi phát ra một luồng sáng lạnh khát máu.
Cánh tay dài đầy lông đen của Thái Cổ Ma Viên từ bên trong vòng xoáy không gian to lớn kia vươn ra, chống xuống mặt đất. Nơi bàn tay chạm vào, từng mảng lớn mặt đất sụp đổ xuống. Thái Cổ Ma Viên lại gầm lên một tiếng, hai tay dùng sức, thân thể khổng lồ dần dần giãy ra.
Sắc mặt của Cổ Vu, Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế đều trầm xuống, bởi vì con Thái Cổ Ma Viên này rõ ràng là đã qua thời kỳ trưởng thành.
- Kế hoạch sợ rằng phải thay đổi rồi…
Cổ Vu lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại một lớp da lộ ra vẻ lo lắng:
- Thái Cổ Ma Viên trưởng thành… căn bản không thể khắc chế được. Ngoại trừ Chí Tôn ra tay, chúng ta không có phương pháp nào…
- E rằng phải mời những cao thủ ở Bắc Hải rồi…
Chiến Đế nhìn về phía Thái Cổ Ma Viên ở xa xa lên tiếng. Lúc này hơn phân nửa thân thể Thái Cổ Ma Viên đã giãy ra ngoài, bóng đen chiếu xuống bao trùm một khu vực lớn, đầu đã vươn đến giữa không trung mấy ngàn trượng, lên tiếng.
Đột nhiên, thân thể Thái Cổ Ma Viên đang từ trong vòng xoáy bò ra bỗng khựng lại, toàn thân run lên một chút, cặp mắt đỏ như máu trợn trừng, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng.
“Gào!”
Một tiếng gầm còn lớn hơn phát ra từ phía sau vòng xoáy hình cửa động kia, bên dưới vòng xoáy, từng mảng lớn núi cao trong nháy mắt bị cuồng phong từ không trung thổi xuống phá thành mảnh vụn.
“Ngao!”
Thái Cổ Ma Viên phát ra một tiếng kêu. Bên kia hố đen hình vòng xoáy giống như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt chân nó, dùng sức kéo trở về.
“Ầm!”
Thái Cổ Ma Viên ra sức giãy dụa, hai tay không ngừng quờ quạng cố gắng nắm lấy thứ gì, năm nón tay to lớn cắm sâu vào mặt đất, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được lực lượng đến từ một không gian khác. Mười móng vuốt to chắc kéo thành mười vết rãnh thật sâu trên mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thái Cổ Ma Viên uy thế kinh thiên chìm vào trong hố đen hình vòng xoáy kia, tiếp đó là những tiếng công kích kinh thiên động địa, giống như Thái Cổ Ma Viên kia đang giao đấu cùng với một quái vật to lớn khác. Tiếng đánh nhau kịch liệt ảnh hưởng đến cả Thái Cổ không gian.
- … Sợ rằng, lại thêm một hung thú còn lợi hại hơn.
Biến động dị thường này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cổ Vu.
Trong lòng ba người đều không dễ chịu. Một hung thú có thể khiến cho cả Thái Cổ Ma Viên kinh sợ, rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?
- Chiến Đế, ngài hãy triệu những cao thủ trong Chiến tộc tới. Ta sẽ đi liên hệ với một số pháp tu. Cổ Vu đại nhân, còn có vu thuật của ngài… Kiếp nạn của Mạt Lệ lần này còn tệ hơn so với những lần trước đây, chỉ có cách triệu tập chúng cường giả Thái Cổ cùng nhau thương lượng đối sách. Chiến Đế… tại Thái Cổ tuổi tác của ngài hơn xa so với ta, có biết còn tuyệt đỉnh cao thủ nào vẫn chưa xuất hiện, có thể giúp đỡ được hay không? Thực lực của chúng ta vẫn còn không đủ. Những hung thú này sở hữu lĩnh vực, phòng hộ bản thân lại là rất mạnh, một kiếm toàn lực của ta cũng không thể đả thương Tổ Loan, thực lực của nó thật sự khiến người ta sợ hãi.
Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Ngươi có thể liên hệ với pháp tu sao?
Trên mặt Chiến Đế thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Ta nghe nói tổ phụ của pháp tu là Phục Hy đã qua đời, những pháp tu trở về đã tuyển ra một pháp tổ mới, gọi là tân tổ, chẳng lẽ ngươi có quen biết vị tân tổ kia? Không thể này, pháp tu vừa trở về không lâu, mà tân tổ cũng vừa mới xuất hiện. Trước đó ngươi vẫn ở cùng ta cùng tại hải dương hỗn độn, làm sao có thể quen biết tân tổ kia? Hơn nữa, pháp võ tranh đấu tồn tại đã lâu, e rằng muốn bảo bọn họ liên thủ cùng chúng ta sẽ có chút khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền lắc đầu:
- Ngài nghĩ sai rồi. Tân tổ không phải người khác mà chính là ta, cho nên ta mới tự tin có thể triệu tập pháp tu tương trợ. Huống hồ, pháp tu và võ tu vốn chung một cùng gốc. Hôm nay cửu tinh trên không, cuộc chiến thần ma không còn xa, sư khác biệt giữa pháp võ còn quan trọng như vậy hay sao?
- Ngươi là tân tổ của pháp tu?
Cổ Vu nghe vậy không khỏi động dung. Vu và pháp vốn có chỗ tương đồng, đều có thể xưng là thuật. Nhưng so về gốc rễ, Vu tộc còn kém xa so với pháp tu. Trước khi rời khỏi Thái Cổ, tổ phụ của Pháp tu là Phục Hy còn được xưng rằng có thực lực vượt hơn cả Chí Tôn. Tại thần ma đại chiến, một đội Pháp tu lưu lại Thái Cổ đã từng tạo thành thương tổn rất lớn cho ma tộc, vì vậy không thể xem thường thực lực của pháp tu.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Tiền bối, việc này không nên chậm trễ! Bây giờ ta sẽ đến Hoàng Kim thành, thương thảo cách ứng phó với kiếp nạn của Mạt Lệ. Đế quân, tại Thái Cổ ngài có danh tiếng rất lớn, hãy đứng ra yêu cầu những người tiềm tu khác tạm thời tránh ra tất cả thần thú xuất thế, không nên tự ý công kích chọc giận bọn chúng. Lúc này chỉ có thể tận lực tránh cho những hung thú này tạo thành giết chóc tại Thái Cổ, tránh việc thần ma đại chiến còn chưa đến thì nguyên khí đã đại thương…
Phong Vân Vô Kỵ còn chưa nói xong, đột nhiên một đoàn khí thế hung ác như sóng to gió lớn từ phía đông tràn đến…
“Gào!”
Một tiếng gầm như sấm sét vang lên từ nơi xa vạn dặm, sau đó ba người đồng thời nhìn thấy một bóng đen khổng lồ từ trong hư không nhảy ra, sau đó thân thể buông lỏng từ không trung hạ xuống.
“Gào!”
Lại một tiếng gầm lớn mang những tiếng “bình bình” như sấm sét. Quái vật từ trong hố đen hình vòng xoáy nhảy ra không ngờ lại là một con Thái Cổ Ma Viên khác. Bất luận là về thể hình hay khí tức, con Thái Cổ Ma Viên này đều cường đại hơn con trước, thân thể vươn ra gần như chạm đến trời cao, giống như có thể dễ dàng hái sao trên trời.
“Xuýt!”
Chiếc miệng rộng của Thái Cổ Ma Viên mở ra, hút mạnh. Lực lượng của các ngôi sao trên trời bỗng hội tụ về, hóa thành một vòng xoáy màu lam sáng rực nhập vào trong cơ thể nó. Dưới ánh sao chiếu rọi, bộ lông của Ma Viên cao hơn vạn trượng kia bỗng hiện ra một màu đỏ tím, lấp lánh và sáng bóng, loáng thoáng có một tầng mây lửa bốc lên.
- Là nó!
Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc nhìn về Thái Cổ Ma Viên ở phương xa, đứng vững dưới bầu trời như một tòa tháp sắt vắt ngang trong thiên địa. Trong ánh mắt kinh ngạc của Cổ Vu và Chiến Đế, thân thể của hắn nhoáng lên, bay nhanh về hướng đông.
Chiến Đế và Cổ Vu nghi hoặc nhìn thoáng qua nhau, sau đó không nói một lời lập tức đuổi theo. Trước khi đi, Cổ Vu lại truyền một luồng ánh sáng màu xanh lá vào trong cơ thể ma thần to lớn kia, lúc này mới yên tâm rời đi.
“Ngao!”
Một tiếng rít dài vang lên, Thái Cổ Ma Viên bỗng chống hai tay xuống mặt đất, thân hình cao lớn vọt lên không như đạn pháo, vẽ lên một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, trong nháy bay qua vô số dãy núi, đáp xuống cách đó trăm dặm. Nắm tay to lớn bỗng đánh xuống mặt đất, từng mảng lớn đất đá bị đấy đi, hình thành từng vòng sóng gợn nhô lên mặt đất khiến cho những ngọn núi cao ầm ầm sụp đổ.
So sánh với Thái Cổ Ma Viên này, con người tối đa chỉ lớn bằng móng tay của nó. Nơi Thái Cổ Ma Viên đi đến, phi cầm tẩu thú trong phạm vi vạn dặm đều kêu lên sợ hãi, bỏ chạy tứ tán về bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Bỗng nhiên một luồng gió nhẹ thổi qua, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện trên trán của Thái Cổ Ma Viên, nhìn về phía cặp mắt đỏ như máu của nó.
“Gào!”
Gần như là phản ứng theo bản năng, hai cánh tay vượn tràn ngập lực lượng lập tức từ hai hướng chụp lấy Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, thần thái bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Thái Cổ Ma Viên, hoàn toàn không có ý né tránh.
“Ô!”
Cánh tay Thái Cổ Ma Viên đến cách Phong Vân Vô Kỵ không đến hai mươi trượng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt to lớn đỏ rực nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, từng bóng sáng xẹt qua torng mắt.
Bộ lông màu tím của Thái Cổ Ma Viên dập dờn dưới bầu trời, sát khí kinh người từ trong lỗ chân lông toàn thân tỏa ra, hình thành một đoàn sương mù mờ mịt. Không gian trong phạm vi trăm trượng đều trở nên vặn vẹo, gây cho người ta một cảm giác mơ hồ. Mặc dù sát khí không giảm, nhưng khí tức hung ác trong mắt Thái Cổ Ma Viên lại giảm đi không ít, dần dần lộ ra chút sáng trong.
“Ô!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cổ Vu và Chiến Đế, Thái Cổ Ma Viên có thực lực không kém Tổ Loan, thậm chí có thể còn cao hơn đột nhiên kêu khóc một tiếng, hai cánh tay to dài úp sấp, quỳ phục trước người Phong Vân Vô Kỵ, hai tròng mắt vốn đầy khí tức hung ác lúc này lại lộ ra một cảm giác nhân tính hiếm có, hai chiếc răng nanh trắng toát lùi một nửa về môi trên, cái trán to lớn nhẹ nhàng dụi vào dưới chân Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt hiện lên vẻ ôn hòa thuần hậu giống như nhìn thấy thân nhân.
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán Thái Cổ Ma Viên cao như núi:
- Đã trở về… trở về là tốt rồi.
- Vô Kỵ, đây là chuyện gì?
Cổ Vu lên tiếng.
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ tươi cười:
- Lúc trước, sau khi ta từ thủy lao Ma Giới trở về Thái Cổ không lâu, vừa lúc gặp phải con Thái Cổ Ma Viên này bị người vây công, khi đó nó còn ở thời kỳ ấu niên. Ta vốn muốn giết chết nó, nhưng thấy nó đáng thương nên cuối cùng đã thả cho nó một mạng, nhờ vậy mà tạo thành duyên phận. Sau đó gặp nó đang chiến đấu cùng một con Ly Loan, đang lâm vào thế hạ phong, ta lại giúp nó một lần nữa. Từ đó về sau nó đã theo ta Trở về Kiếm vực, làm thần thú thủ hộ sơn môn. Về sau trong lúc ta đang tu luyện, không biết vì sao nó bỗng nhiên biến mất. Hôm nay ta vừa cảm giác được khí tức liền biết ngay là nó.
- Tất cả đều do tiền định. Tung hoành cổ kim, hiếm có người nào thuần dưỡng được Thái Cổ Ma Viên, bởi vì nó vốn là do khí tức hung ác trong trời đất sinh ra, cực kỳ khó thuần phục. Lúc trước, Hiên Viên Chí Tôn từng cố gắng thuần dưỡng một con Thái Cổ Ma Viên, nhưng cuối cùng thất bại. Tất cả đều bởi vì sự hung bạo và khát máu gần như đã thâm nhập linh hồn chúng nó, sức người không thể làm gì được. Một nguyên nhân khác cũng là vì con Thái Cổ Ma Viên mà Hiên Viên Chí Tôn thu phục năm đó đã ở thời kỳ trưởng thành, không giống như ngươi gặp được Thái Cổ Ma Viên ở thời kỳ ấu niên, thật đúng là vận số.
Cổ Vu cảm khái:
- Nhìn tình huống Thái Cổ Ma Viên này vừa mới chủ động hấp thu lực lượng sao trời trong thiên địa, lại là khác hẳn với Ma Viên bình thường, lực lượng của nó hẳn là phải mạnh hơn nhiều so với những Thái Cổ Ma Viên khác.
- Lúc trước ta từng dùng thần thức quan sátcấu tạo cơ thể của Thái Cổ Ma Viên này, căn cứ vào kết cấu hình thể của nó, thi triển một công pháp kinh mạch, hôm nay xem ra là có chút hiệu quả.
Phong Vân Vô Kỵ ôn hòa nhìn Thái Cổ Ma Viên dưới thân nói.
Cổ Vu và Chiến Đế nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nói:
- Có lẽ tình hình cũng không xấu như vậy.
Ánh mắt hai người đều tập trung vào trên người Thái Cổ Ma Viên.
“Gào!”
Thái Cổ Ma Viên thấy Chiến Đế và Cổ Vu nhìn nó, đột nhiên gầm lên một tiếng, răng nanh dữ tợn vươn ra, hung ác nhìn hai người.
Phong Vân Vô Kỵ vỗ vỗ cái trán Thái Cổ Ma Viên, con vật này lại lộ ra vẻ hưởng thụ, ánh mắt ôn hòa thuần hậu.
- Cổ Vu tiền bối! Nghe ngài nói Hiên Viên Chí Tôn đã từng nuôi dưỡng một con Thái Cổ Ma Viên, vậy nó như thế nào rồi?
- Nghe đồn Thái Cổ Ma Viên kia hoang dã rất khó thuần phục, nếu thả nó ra ngoài sợ rằng sẽ tạo thành sát lục vô biên. Cho nên Hiên Viên Chí Tôn đã dùng lực lượng mở ra một không gian, di chuyển sông núi, phi cầm tẩu thú vào bên trong, bao gồm cả Thái Cổ Ma Viên kia, đồng thời đóng thông đạo lại. Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, sự thật ra sao thì ta cũng không rõ lắm.
Cổ Vu suy nghĩ một chút, nói.
Ngay lúc này, Chiến Đế vẫn luôn quan sát Thái Cổ Ma Viên đột nhiên lên tiếng, giọng nói có phần nghiêm trọng:
- Vô Kỵ, ngươi phải cẩn thận, hãy nhìn con mắt của nó!
Phong Vân Vô Kỵ vốn đang vui mừng vì Thái Cổ Ma Viên biến mất đã lâu nay lại xuất hiện, được Chiến Đế nhắc nhở, lúc này mới nhìn kỹ con mắt của Thái Cổ Ma Viên. Vừa nhìn, hắn liền giật mình. Mặc dù cặp mắt của Thái Cổ Ma Viên vẫn ngoan ngoãn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy một vệt màu đỏ nhàn nhạt thỉnh thoảng lại hiện lên bên ngoài con ngươi, mỗi một lần hiện lên, Thái Cổ Ma Viên đều bất giác nhe răng, lộ ra biểu tình dữ tợn.
- Vô Kỵ, ngươi thử rời xa Thái Cổ Ma Viên một lát xem!
Chiến Đế lên tiếng.
Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, thân thể rung động, đã người nhẹ nhàng lui ra mấy trăm trượng. Gần như ngay khi hắn thối lui, một vệt màu đỏ từ nhạt đến đậm nhanh chóng hiện lên trong mắt Thái Cổ Ma Viên.
“Gào!”
Thái Cổ Ma Viên bỗng gầm lên một tiếng, đôi mắt lớn như chuông đồng hoàn toàn biến thành màu máu, thân thể đứng thẳng dậy, một quyền mang theo cuồng phong đánh về phía Chiến Đế và Cổ Vu.
Thân thể Chiến Đế nhoáng lên, lập tức trượt ra mấy trăm trượng. Gần như đồng thời, thân hình Cổ Vu cũng hóa thành một chùm ánh sáng màu xanh lục tản ra, tiêu tán không thấy.
“Ầm ầm!”
Một luồng kình lực mênh mông từ trên nắm tay to lớn của Thái Cổ Ma Viên phát ra, cuốn theo không khí trong phạm vi trăm trượng quanh người, trong tiếng rít biến mất ttại những dãy núi phía nam.
- Súc sinh, còn không ngừng tay!
Phong Vân Vô Kỵ quát lạnh một tiếng, lập tức bay đến. Hắn vừa mới đến gần trăm trượng, màu máu trong mắt Thái Cổ Ma Viên liền nhanh chóng rút đi, kêu lên một tiếng, hai tay úp sấp, chiếc đầu to lớn cúi xuống.
Những điểm màu xanh lá xuất hiện giữa hư không, tổ hợp lại thành thân thể Cổ Vu. Một tay chỉ vào Mạt Lệ tinh trên bầu trời, Cổ Vu lên tiếng:
- Mạt Lệ trên không, khí tức hung ác trong thiên hạ gia tăng. Thái Cổ Ma Viên vốn do khí tức tàn bạo sinh ra, nhưng đến lúc này vẫn còn không phát tác, chỉ có thể nói là do linh trí của nó đã mở ra một nửa, mà mấu chốt bên trong chính là ngươi.
- Ừm!
Chiến Đế cũng gật đầu:
- Trong cácc loại thần thú, Thái Cổ Ma Viên trưởng thành là mạnh nhất. Con này Ma Viên khi còn chưa thành niên đã được tặng võ học công pháp, quả thật trước nay chưa từng có, tiền đồ của nó không thể đo lường được. Chí ít, ta chưa từng nghe qua có con Ma Viên nào lại có thể chủ động hấp thu lực lượng sao trời… Vô Kỵ, e rằng ngươi phải luôn dẫn theo con Ma Viên này rồi, nếu không thì một con Ma Viên có võ công tuyệt đối sẽ tạo thành giết chóc lớn hơn rất nhiều so với bất cứ thần thú nào.
Phong Vân Vô Kỵ như suy nghĩ nhìn thoáng qua Thái Cổ Ma Viên toàn thân màu đỏ tía dưới thân, gật đầu:
- Ta biết rồi.
“Kéc!”
Ngay lúc này, ở phía tây, con Tổ Loan kia đột nhiên bỏ qua Tổ Ly bay về hướng đông, bởi vì nó đã nhìn thấy Thái Cổ Ma Viên.
Ly Loan và Tuyết Ly có thể nói là nước lửa không dung, nhưng ân oán giữa bọn chúng còn kém xa so với Thái Cổ Ma Viên.
Là hung vật hung hãn nhất trong thiên địa, Thái Cổ Ma Viên có một tập quán vô cùng không tốt, đó là giết chết những hung vật khác, dùng làm thức ăn. Trong ghi chép của Thánh điện, Thái Cổ Ma Viên sở dĩ được xưng là thần thú đệ nhất, vua của hung thú, cũng là vì điểm này.
Thái Cổ Ma Viên có một năng lực rất đặc biệt, đó là có thể thông qua việc hấp thu tủy não của hung vật khác để gia tăng thực lực của chính mình, loại năng lực này những hung thú khác không thể nào bằng được. Tại thời kỳ ấu niên, thực lực của Thái Cổ Ma Viên còn thấp, còn có điều e ngại, nhưng đến thời kỳ trưởng thành thì bản tính liền lộ ra hoàn toàn. Trên trời dưới đất, chỉ cần là nơi có hung vật, Thái Cổ Ma Viên liền có thể dễ dàng tìm được, lại tàn nhẫn giết chết, sau đó hấp thu để tăng cường lực lượng của mình.
Từ Ly Loan đến Tuyết Ly, từ Độc Thiềm (cóc độc) đến những hung thú dưới vực sâu Đông Hải, không có nơi nào là không có hung vật bị Thái Cổ Ma Viên giết chết. Cũng bởi vì điều này, cho nên mỗi khi có Thái Cổ Ma Viên sinh ra, đều khiến cho những phi cầm tẩu thú gần đó công kích. Cũng bởi vì điều này, khi Phong Vân Vô Kỵ từ bình nguyên dung nham trở về mới có thể gặp được Ly Loan và Thái Cổ Ma Viên giao chiến.
Lại nói Tổ Loan và Tổ Ly giao đấu nửa ngày nhưng vẫn không làm gì được nhau. Chợt nhìn thấy Thái Cổ Ma Viên thân cao hơn vạn trượng, sự giận dữ và hung ác trong lòng Tổ Loan lập tức không thể kìm nén, liền bay nhanh về hướng Thái Cổ Ma Viên, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy thân hình, chỉ còn lại một luồng gió sắc xẹt qua mặt đất Thái Cổ.
Thoáng cái đã mất hình bóng của Tổ Loan, Tổ Ly kia liền nhìn chung quanh, cũng trông thấy được Thái Cổ Ma Viên. Trong hai tròng mắt khí tức hung ác liền gia tăng, ngâm lên một tiếng bay thẳng đến. Sương khí cuồn cuộn nhuộm bầu trời thành một phiến trắng xóa.
Thái Cổ Ma Viên vốn ngoan ngoãn nằm úp sấp dưới đất, lúc này chợt cảm giác được hai luồng khí tức hung ác cường đại kinh người đang bay đến đến, bộ lông trên người liền dựng lên. Thái Cổ Ma Viên vươn người dậy, thân thể rung lên, một luồng sát khí phát ra, loáng thoáng có thanh âm như tiếng biển gầm.
“Xoẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chém ra một kiếm, một luồng ánh sáng màu trắng xẹt qua hư không, giống như chém phải vật gì, phát ra tiếng kim thiết va chạm. Cùng lúc này, trên vai Thái Cổ Ma Viên đột nhiên hiện ra một vết cào sắc bén. Một tiếng rít sắc bén vang lên từ bầu trời phía sau Thái Cổ Ma Viên, đồng thời một luồng cuồng phong thổi qua trước mặt.
Thái Cổ Ma Viên bỗng quay đầu lại nhìn về không trung. Lúc này Tổ Loan đang xòe đôi cánh rộng, kéo theo chiếc đuôi mỹ lệ lơ lửng tại không trung, đôi mắt sắc bén hung ác nhìn chằm chằm vào Thái Cổ Ma Viên.
“Gào!”
Thái Cổ Ma Viên bỗng gầm lên, dưới chân đạp mạnh khiến cho mảng lớn mặt đất sụp đổ, thân hình đã như tên rời khỏi cung bắn lên trời, trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.
“Kéc!”
Thân thể Tổ Loan rung lên, vẽ ra một vệt hư ảnh, trong nháy mắt tốc độ gia tăng đến mức tận cùng, biến mất không thấy. Thái Cổ Ma Viên Từ trên mặt đất vọt lên, chỉ sai lệch một chút đạp vào giữa hư không.
“Ngao!”
Thái Cổ Ma Viên giận dữ gầm lên một tiếng, một chân khác đột nhiên đạp mạnh vào giữa hư không. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thái Cổ Ma Viên thân cao gần vạn trượng bỗng lơ lửng trong hư không, hai cánh tay tráng kiện đấm mạnh vào ngực phát ra tiếng “bình bình” như sấm sét, cuồn cuộn vang về bốn phía.
“Xoẹt!”
Lại một vết cào xuất hiện trên người Thái Cổ Ma Viên, nhưng rất nhanh, vết thương liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong nháy mắt đã khôi phục như cũ. Đối mặt với lực khôi phục cường hãn của Thái Cổ Ma Viên, cho dù là vuốt sắc có thể phá đá vỡ núi của Tổ Loan cũng không có hiệu quả lớn.
“Ngâm!”
Từ xa xa, một bóng trắng ngoằn ngèo dài mấy ngàn dặm bay đến, một luồng khí tức tàn bạo tràn về phía Thái Cổ Ma Viên.
“Gào!”
Thái Cổ Ma Viên không bắt được Ly Loan tốc độ vượt xa thiên hạ, vốn đang tức giận điên cuồng, lúc này bị Tổ Ly kia khiêu khích, lập tức chuyển hướng gầm lên một tiếng, nhảy một cái trực tiếp lao về phía Tổ Ly.
“Phụt!”
Tổ Ly thấy thế cũng không hoảng, liền mở mồm phun ra một ngụm khí lạnh mờ mịt, trong nháy mắt đông cứng Thái Cổ Ma Viên thành một khối huyền băng rơi xuống.
“Ầm!”
Khối huyền băng kia còn chưa rơi xuống đất liền đột nhiên nổ tung. Thái Cổ Ma Viên hóa thành một bóng đen trực tiếp lao về phía phần lưng của Tổ Ly, chân trái to lớn đạp mạnh một cái. Thân thể của Tổ Ly bỗng nhiên trầm xuống, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
“Xoẹt!”
Tổ Loan vọt đến, một cánh quét ngang qua người Thái Cổ Ma Viên, đồng thời ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt bao phủ nửa người trên của Thái Cổ Ma Viên. Nhưng rất nhanh, tất cả lửa nóng đều bị hút vào trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên, biến mất không thấy, màu đỏ tía trên bộ lông cũng trở nên đậm hơn vài phần.
“Ầm!”
Trước khi bị Tổ Loan quét xuống, Thái Cổ Ma Viên bỗng gập người, hai tay dùng sức ôm chặt lấy thân thể Tổ Ly. Tổ Ly đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể giãy dụa hóa thành một luồng sáng trắng bay về hướng bầu trời, cùng lúc này thân thể dài hơn ngàn dặm bỗng phình lớn, cố gắng thoát khỏi hai tay của Thái Cổ Ma Viên.
“Ngao!”
Thái Cổ Ma Viên đột nhiên buông một tay ra, bàn tay nắm lại dùng sức đánh vào đầu Tổ Ly.
“Ầm!”
Thái Cổ Ma Viên xoay tròn nắm tay, từng quyền đập vào trán của Tổ Ly, mỗi một quyền nện xuống điều khiến cho Tổ Ly đau đến toàn thân quằn quại. Trong số thần thú, lực lượng của Thái Cổ Ma Viên là cường đại nhất, cho dù là sinh vật như Tổ Ly cũng không chịu nổi lực lượng cuồng bạo này, thân thể không ngừng lắc lư. Mỗi khi nó muốn xoay người phun vào Thái Cổ Ma Viên trên lưng, lập tức bị Thái Cổ Ma Viên đánh mạnh một quyền vào đầu, khí lạnh phun ra liền chệch hướng.
“Kéc!”
Tốc độ của Tổ Loan đã đạt đến cực hạn, mỏ nhọn, cánh cứng, vuốt sắc không ngừng tấn công Thái Cổ Ma Viên. Dựa vào tốc độ, Thái Cổ Ma Viên gần như không cách nào bắt được hình bóng của nó. Có điều lúc này Thái Cổ Ma Viên đã trở nên điên cuồng, sự giận dữ hoàn toàn phát tiết trên người Tổ Ly, không hề để ý đến công kích của Tổ Loan, từng quyền liên tiếp đập vào người Tổ Ly, tiếng “bình bình” chấn động trời cao.
Phong Vân Vô Kỵ quan sát một hồ, nhận ra bất kể là Tổ Ly, Thái Cổ Ma Viên hay là Tổ Loan, thân thể đều vô cùng cường hãn, nhiều nhất cũng chỉ là đau nhức mà thôi, nếu muốn phân thắng bại e rằng cũng phải đến vài tháng, vì vậy cũng không nóng lòng tiến lên.
Hắn xoay người nói với Chiến Đế:
- Chiến Đế! Lúc này hai hung thú kia đã bị Thái Cổ Ma Viên quấn lấy, đây có thể nói là tình huống tốt nhất. Một số thần thú trưởng thành khác như Ly Loan hay Tuyết Ly, với thực lực của chúng ta hẳn là đều có thể đối phó. Việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta hãy bảo tất cả tộc nhân tránh xa nơi mà ba hung thú này giao chiến. Loại hung thú đỉnh cấp chiến đấu, phạm vi mà kình khí ảnh hưởng đến đủ khiến cho cao thủ Thần cấp bình thường hóa thành tro bụi.
- Ừm.
Chiến Đế gật đầu, xoay người hóa thành một vệt cầu vồng màu trắng bay về hướng bắc.
- Cổ Vu tiền bối, phần Thiên Ma Thần thông kia phải làm phiền ngài rồi.
- Ha ha, Thiên Ma Thần thông này đối với Vu tộc ta cũng có chút tác dụng… đợi sau khi nghiên cứu thành công, sẽ lập tức giao cho ngươi.
Thân thể Cổ Vu rung động, hóa thành vô số tơ nhỏ màu xanh lá tiêu trong hư không.
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, trông thấy Thái Cổ Ma Viên nhất thời cũng không có việc gì, lúc này mới yên lòng rồi đi. Đang muốn đi đến Hoàng Kim thành của pháp tu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Vô Kỵ, lúc này cơ hội tốt nhất của ngươi.”
“Thương Khung Chí Tôn?” – Bàn chân Phong Vân Vô Kỵ đã bước ra liền rụt trở về, thần thức quét một vòng khắp nơi, nhưng lại không phát hiện được gì.
“Không cần tìm nữa, hiện tại ta cũng không có ở đây… Vô Kỵ, chuyện gì cũng dựa vào pháp tu là không nên. Hơn nữa, trong pháp tu ngoại trừ pháp tổ với khả năng thông thiên có thể hàng phục được Tổ Loan này, những pháp tu khác đối mặt loại hung thú này chỉ có một cách là phong ấn. Trong quá trình này, đối mặt với tinh thần phản phệ của hung thú, e rằng pháp tu sẽ bị tổn thất rất lớn. Trước cuộc chiến thần ma trước, bất cứ tổn thất nào đều là việc chúng ta không muốn nhìn thấy.”
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư: “Không biết ý của Chí Tôn là gì?”
“Thế giới. Vô Kỵ, đi thể ngộ một chút thế giới mà ta nói cho ngươi!” – Giọng nói như muỗi kêu của Thương Khung Chí Tôn vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ: “Thể ngộ một chút phần phần Hiên Viên Đế Tâm quyết mà Hiên Viên Chí Tôn lưu lại cho ngươi, so sánh cùng với công quyết của ta, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch khác.”
“Vì sao Chí Tôn không ra tay?” - Phong Vân Vô Kỵ bất giác hỏi.
“Hung thú cấp bậc này có thể gây nên sát kiếp ngập trời tại Thái Cổ, nhưng ở một mặt khác lại là trợ lực rất lớn… Ta còn có nhiệm vụ khác. Hơn nữa, ta chỉ là một tia thần thức, nếu như tiêu hao quá lớn sẽ lập tức trở về bản thể.” – Giọng nói của Thương Khung Chí Tôn càng trở nên yếu ớt: “Vô Kỵ, đừng phụ kì vọng của ta! Trong tất cả phi thăng giả, ngươi là người mà ta xem trọng nhất. Lần này là cơ hội tốt nhất của ngươi, giải quyết được kiếp nạn của Mạt Lệ sẽ khiến cho hành động sau này của ngươi thuận lợi hơn rất nhiều…”
Nói đến đây, thanh âm của Thương Khung Chí Tôn rốt cuộc không còn nữa…
/542
|