Phi Thăng Chi Hậu

Chương 488 - Bí Mật Của Đông Hải

/542




Tại Trung Ương ma sơn thuộc Ma giới.

Phía trên ma sơn đột nhiên nổi lên một làn sóng gợn. Hiện tượng dị thường này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều Ma tộc Trung Ương ma sơn, từng gã ma tộc từ bốn phía hội tụ đến, tay cầm trường kích đen kịt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hố đen mở ra tại trung tâm làn sóng gợn.

“Xoẹt!”

Chỉ thấy một bóng đen mang theo tiếng rít từ trong hố đen kia bắn ra. Chúng ma đang định đánh chết kẻ đột nhiên xông vào này, nhưng khi nhìn kỹ lại, lập tức cực kỳ hoảng sợ:

- Chủ công!

Người đột nhiên xông vào kia không phải Đệ Nhất Phân Thần thì là ai?

Đệ Nhất Phân Thần lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chạy vào Ma giới cũng không hề ngừng lại, thừa dịp những thủ hạ này đang ngẩn người, thân hình liền hóa thành khói xanh qua lại trong hàng ngũ do chúng ma tạo thành, đồng thời tiện tay tung mấy chưởng đánh vào những ma tộc gần nhất.

“Ầm ầm ầm!”

Phàm những kẻ bị Đệ Nhất Phân Thần đánh trúng chỉ cảm thấy một luồng kình khí vô cùng sắc bén và ngưng tụ tràn vào thân thể, ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, liền nổ tung thành một đống thịt vụn.

- A!

Những tiếng kinh hô vang lên bốn phía. Trông thấy những ma tộc bị Đệ Nhất Phân Thần đánh trúng đều nổ tung mà chết, mà bản thân lại không thể ra tay với đối phương, từng gã ma tộc lập tức kêu lớn thi nhau chạy trốn. Chỉ chốc lát sau, đông đảo ma tộc trước mặt Đệ Nhất Phân Thần đã không còn một ai.

Chúng ma tản đi, trước mặt Đệ Nhất Phân Thần lập tức trở nên rộng rãi sáng ngời. Nhìn lướt qua chung quanh, Phong Vân Vô Kỵ cũng không vội vàng, thân hình gập lại ổn định tại trong hư không.

Hai tay vẽ nên một vệt hư ảnh, hướng vào nhau tại trước ngực, Phong Vân Vô Kỵ dùng Hấp Tinh đại pháp đem ma khí còn sót lại trong cơ thể bị Xi Vưu đánh vào dẫn vào lòng bàn tay, sau đó hai mắt trợn trừng, trong mắt chợt lóe lên.

- Hây!

Hét lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một vệt cầu vồng màu đen từ trên không bắn ngược xuống. Khi còn cách mặt đất vài thước, vẫn giữa nguyên tư thế đầu dưới chân trên, tay phải như tia chớp vươn ra ấn vào trên mặt đất cứng rắn bên dưới, đồng thời điên cuồng vận chuyển Hấp Tinh đại pháp. Tất cả ma khí trong cơ thể xuyên qua bàn tay truyền vào trong lòng đất.

“Ầm ầm!”

Dùng nơi bàn tay Phong Vân Vô Kỵ ấn xuống làm trung tâm, một khe nứt to lớn kéo dài về hai bên, bên trong là ma khí nồng đậm mang theo vô số đá vụn bắn lên trời.

Phong Vân Vô Kỵ đánh ra một chưởng, lập tức bay ngược lên trời, giữa không trung gập lại hóa thành một đường cong lưu loát hạ xuống đỉnh Trung Ương ma sơn.

“Phụt!”

Hai chân vừa chạm đất, Phong Vân Vô Kỵ liền nhịn không được há mồm phun ra một ngụm máu bầm.Máu loãng vừa phun ra, hắn chỉ cảm thấy trở ngại trong lồng ngực liền biến mất, hô hấp bắt đầu tự nhiên.

“Rốp rốp!”

Phong Vân Vô Kỵ hoạt động hai tay một chút, lập tức từ xương sống đến đầu ngón tay phát ra những tiếng giòn giã như rang đậu.

“Phù!”

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục, khẽ vận chân khí, một đoàn ma nguyên liền lưu chuyển không ngừng giữa đan điền và tứ chi. Tiếng răng rắc giòn giã liên miên không dứt. Thương thế trong cơ thể đã mất đi bảy tám phần, gần như hoàn toàn khôi phục.

“Thực lực thật mạnh! Ma nguyên thật ngưng tụ! Kẻ này thật bá đạo!” - Phong Vân Vô Kỵ đứng trên vách núi nhìn xuống vết nứt to lớn không biết sâu bao nhiêu bên dưới, liên tiếp nói ba câu.

- Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Cổ Liệt Nhĩ chạy đến nghênh đón, ân cần hỏi.

- Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi! Hiện giờ Phản Hồn trên không khiến cho những ma hồn trong trời đất sống lại, các ngươi hãy trông coi cẩn thận, đừng để cho những cô hồn dã quỷ kia xâm nhập vào Trung Ương ma sơn!

Phong Vân Vô Kỵ thần sắc lạnh như băng, tay áo vung lên. Không vui nói.

Cổ Liệt Nhĩ hơi khựng lại, cúi đầu nói:

- Vâng thưa chủ nhân!

Dứt lời liền dẫn theo chúng ma thần bay đi.

Sau khi Cổ Liệt Nhĩ rời đi không lâu, lại một giọng nói khác truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ.

- Chủ công, đã xảy ra chuyện gì?

Phía sau lưng, Thái Huyền thân mặc giáp tiến lên một bước thấp giọng hỏi. Mọi người đều nghi hoặc, chỉ có ý là đoán ra một chút về nơi Phong Vân Vô Kỵ vừa mới đi:

- Chủ công đi đến Thái Cổ sao?

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày lại, sau khi phát hiện người hỏi là Thái Huyền, lông mày mới giãn ra. Bàn tay trái phất một cái tại đỉnh đầu, một lĩnh vực vô hình liền cuốn lấy hai người và mấy tên ma đầu Thái Cổ gần đó.

Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như điện đảo qua trên người chúng ma đầu Thái Cổ, sau đó dừng lại trên người Thái Huyền, trầm giọng nói:

- Ta gặp Xi Vưu.

- A!

Chúng ma đầu đều kinh hô, ngay cả người trầm ổn như Thái Huyền nghe vậy cũng không khỏi biến sắc.

Xi Vưu là ai? Chỉ cần ở Thái Cổ có hiểu biết một chút thì không ai không biết người này. Đây là một cái tên khủng bố, cường đại và tà ác nhất. Giai đạon mà y thống trị chính là thời kì đen tối nhất của Thái Cổ.

- Là y? Ngài đã gặp y? Thật sự là y sao?

Thái Huyền vẻ mặt kinh ngạc, liên tiếp hỏi ba câu.

Cũng không trách được Thái Huyền. Tại Thái Cổ, Chí Tôn đều là những nhân vật cao cao tại thượng giống như thần, không thể chạm đến được. Còn Xi Vưu, năm đó thần thoại đỉnh cao của tà đạo, thực lực không kém hơn Chí Tôn khi không mượn lực lượng của thánh thú. Năm đó ngay cả Chí Tôn cũng không thể làm gì được y.

Theo lời đồn y đã bị Hiên Viên Chí Tôn phong ấn , không ngờ sau vô số năm lại xuất hiện lần nữa. Tin tức này đối với người Thái Cổ không khác gì một hòn đá lớn nén xuống mặt hồ yên tĩnh.

Phong Vân Vô Kỵ hơi tức giận, thần sắc lạnh lẽo quát lên:

- Ngươi dám hoài nghi bổn tọa à?

Thái Huyền bị quát lập tức khôi phục tinh thần lại, thành thật nói:

- Thuộc hạ không dám, chỉ là tin tức của chủ công thật quá chấn động.

Thái Huyền đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, còn một câu lại không nói ra: “Nếu người mà ngươi gặp thật sự là Xi Vưu, chỉ sợ đã không còn mạng trở về rồi.”

Thái Huyền thân không ở trong cuộc, thực tế thì ngay cả Đệ Nhất Phân Thần cũng không rõ sự tình, chỉ biết là lúc đó “Xi Vưu” đã nương tay, chỉ trừng phạt một chút mà thôi.

Phong Vân Vô Kỵ cũng rất hoài nghi, nếu như Xi Vưu biết được mình sợ hữu Hấp Tinh đại pháp, chỉ trong nháy mắt đã bức ma khí y đánh vào trong cơ thể ra ngoài, liệu y có hối hận đã ra tay quá nhẹ hay không.

“Xi Vưu này hình như có chút kỳ quái. Nếu như y không bị nhốt thì lẽ ra đã sớm ra ngoài, không cần phải ở lại nơi đó. Hơn nữa Xi Vưu vốn bị Chí Tôn phong ấn, tại sao nơi đó lại không có một thủ vệ nào? Chẳng lẽ trong những năm qua, Xi Vưu đã xuyên qua phong ấn giết chết những cao thủ trông coi y?” - Lắc đầu, Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh vứt bỏ chuyện Xi Vưu. Đối với những chuyện không đầu không đuôi này, có nghĩ cũng vô dụng: “Bỏ đi, dù sao cũng đã xác định Đệ Tam Phân Thần chưa chết. Có hắn cộng thêm những cao thủ còn chưa xuất hiện kia, Xi Vưu... hẳn là cũng không phải vấn đề gì lớn.”

“Ầm!”

Phong Vân Vô Kỵ vung tay triệt tiêu lĩnh vực, nhìn lướt qua chúng yêu ma, trầm giọng nói:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, hãy nghiêm mật giám thị toàn bộ động tĩnh bốn phía, không có mệnh lệnh của bổn tọa không được tự ý rời khỏi Trung Ương ma sơn nửa bước, kẻ nào trái lệnh, chém!

Dứt lời hắn liền xoay người lại, cũng không để ý tới Thái Huyền vẫn đang chấn động vì tin tức Xi Vưu xuất hiện, lập tức bước nhanh vào trong ma điện đúc bằng huyền thiết, trong bóng tối hoàn toàn giống như một thể vớiTrung Ương ma sơn.

Trời đất lờ mờ. Trong thiên địa mênh mông chỉ còn lại năm chiếc đỉnh lửa hừng hực bốc cháy tại Trung Ương ma sơn, tỏa ra ánh sáng hơi nóng, còn lại đều thấp thoáng trong bóng tối.

oOo

Tại Bắc Hải Hiên Viên khâu.

Huyết Hải Ma Quân trên vai khiêng một người đi đến, sau thời gian một nén hương đã vượt qua khu vực tuyết trắng mịt mùng, đặt chân đến Bắc Hải Hiên Viên khâu. So với bình thường, lúc này những người mặc áo bào đen đến Bắc Hải triều thánh đã thưa thớt hơn một chút.

Khi Huyết Hải Ma Quân khiêng Đệ Tam Phân Thần lăng không bay đến, những người mặc áo bào đen đều nhao nhao đứng lên, đồng thời cúi đầu chào. Bọn họ tự động tránh sang hai bên, lộ ra một thông đạo đúc bằng đồng dẫn đến mộ Hiên Viên.

Huyết Hải Ma Quân cũng không tiến vào trong phần mộ Hiên Viên. Sau khi tiến vào trong thông đạo phức tạp đúc bằng đồng, y liền ngừng lại tại một ngã ba, tay phải nhẹ nhàng nhấn một cái trên vách tường. Chỉ nghe những tiếng răng rắc của cơ quan vang lên, trước người Huyết Hải Ma Quân, thông đạo làm bằng đồng đầy những hoa văn trên đất đột nhiên chậm rãi hạ xuống, lộ ra một cửa động đen kịt bên dưới.

Dưới chân Huyết Hải Ma Quân là một thềm đá dài dẫn vào sâu trong cửa động đen kịt. Huyết Hải Ma Quân liền khiêng Phong Vân Vô Kỵ đạp trên thềm đá, tiến xuống thông đạo sâu bên dưới đất.

- Đông Lai, ngươi đến rồi!

Ở nơi sâu bên dưới mặt đất, một giọng nói già nua nhẹ nhàng thốt lên.

“Bồng! Bồng! Bồng!”

Huyết Hải Ma Quân dừng bước, nhìn về phía trước. Theo những tiếng động vang lên, hai bên trái phải sáng lên từng bó đuốc xanh, ánh sáng màu xanh lá nhạt dần dần chiếu rõi một góc của thế giới trong lòng đất này.

Trước mặt Huyết Hải Ma Quân bóng người chớp động, những lão giả mặc áo bào đen tạo thành một vòng tròn lớn, ngồi xếp bằng trên đất. Phía dưới bọn họ là một tảng đá hình tròn mọc đầy rêu xanh, trông giống như một loại tế đàn.

Trong bống tối, một người ngồi cách tế đàn dưới mặt đất này khoảng mười bước ngẩng đầu lên, nhìn Kiếm Thần trên vai Huyết Hải Ma Quân, bờ môi giật giật, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Người này đã từng là chưởng khống giả của thánh điện, chính là Huỳnh Hoặc.

- Đúng vậy, chư vị trưởng lão!

Huyết Hải Ma Quân dường như rất tôn trọng những người này, thân thể hơi khom xuống, cung kính nói.

- Ừm, vất vả cho ngươi rồi, giao y cho chúng ta là được rồi, ngươi hãy ngoài đi!

Một lão giả mặc áo bào đen ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt giống như vỏ cây khô.

- Vâng!

Huyết Hải Ma Quân gật đầu, đặt Phong Vân Vô Kỵ xuống thềm đá hình tròn giữa đám lão giả áo bào đen, sau đó xoay người đi ra ngoài, tiếng bước chân lộp cộp chìm vào trong bóng tối.

Đám trưởng lão áo bào đen nhìn nhau một cái, trong đó một trưởng lão lên tiếng:

- Có thể bắt đầu rồi!

- Có thể rồi!

Một lão giả áo bào đen khác dường như có địa vị khá cao, nghe vậy liền cầm một tờ giầy khô vàng nhét vào trong ngực, sau đó chậm rãi nói:

- Trước đây, Pháp Tổ trước khi đi đã từng tặng cho Hiên Viên Chí Tôn bảy cái túi gấm, trong mỗi cái đều có một cái lời tiên đoán kinh thế. Hôm nay những lời tiên đoán dó Pháp Tổ Phục Hy lưu lại đều đã ứng nghiệm, chính là sinh mệnh của ngài vẫn ở đó. Pháp võ tuy có tranh chấp, nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng tộc. Tranh đấu của pháp võ sớm đã là quá khứ. Hiện giờ chúng ta dựa theo di ngôn của Pháp Tổ trước khi qua đời, hi vọng cuối cùng của chúng ta đều đặt trên người của tộc nhân này.

Lão giả chỉ vào Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích giống như đang ngủ, nói tiếp:

- Theo như những lời Pháp Tổ lưu lại, kiếp nạn tại cửu tinh của người này đã ứng nghiệm. Nếu như Pháp Tổ đoán không sai, linh hồn của người này đang ở trong một trạng thái huyền diệu, chỉ cần bị ngoại lực tác động nhất định sẽ tự động phản kích. Chư vị hãy cẩn thận!

- Vâng thưa thượng tọa!

Chúng lão giả áo bào đen đồng thanh đáp, dứt lời liền bắt đầu vận khí.

Lão giả rất có địa vị kia nhìn qua Huỳnh Hoặc ngồi yên không nhúc nhích trong bóng tối, bờ môi mấp máy:

- Huỳnh Hoặc, ngươi hãy trở về đi! Giờ đã không phải là lúc chúng ta cai quản Thánh điện, tất cả đều do chưởng khống giả hiện hiện thời xử lý. Huống hồ mặc dù chúng ta có lòng nhưng cũng không có sức. Dù sao thân phận chưởng khống giả Thánh điện của chúng ta cũng đã là quá khứ rất lâu rồi. Ngươi hãy trở về đi!

- Vâng thưa thượng tọa!

Trên mặt Huỳnh Hoặc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt một lần nữa đảo qua Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích, trong lòng thở dài một tiếng, liền xoay người biến mất trong bóng đêm.

- Có thể bắt đầu rồi!

Dứt lời, quần áo trên người hai mươi bốn trưởng lão áo bào đen liền tung bay, trong cơ thể tỏa ra từng luồng sương trắng mờ mịt, xoay chuyển hợp thành một thể với nhau. Cùng lúc đó, hai mươi đạo thần thức cường đại phát ra, đánh vào trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.

“Đùng!”

Trong tầng hầm lờ mờ đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Gần như ngay khi thần thức của hai mươi bốn trưởng lão áo đen đánh vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, thân thể Phong Vân Vô Kỵ trên tế đàn rêu xanh bỗng xuất hiện từng tia chớp màu vàng tối lưu chuyển, sương đen mờ mịt trong cơ thể dày thêm gấp đôi. Theo tiếng sấm kia vang lên, hai mươi bốn tia sét màu vàng tối dọc theo hai mươi bốn phương hướng đánh về phía chúng trưởng lão.

“Ầm!”

Tia sét màu vàng tối đánh về phía hai mươi bốn trưởng lão áo đen lại bị một đoán kình khí vô cùng dày đặc ngăn cách. Chỉ nghe những tiếng nổ lớn, sương mù màu trắng quanh người chúng trưởng lão quanh thân đều bị lôi điện vàng tối khiến cho lần lượt nổ tung. Thân thể của chúng trưởng lão hơi lắc lư, sau đó lại bất động.

- Hây!

Chỉ nghe vị trưởng lão cầm đầu quát khẽ một tiếng, hai mươi bốn tên trưởng lão áo bào phất phơ. Tế đàn màu xanh phía dưới đột nhiên bừng sáng, trong những đường vân giống như vòng tuổi của vòng tuổi của cây bắn ra ra từng vòng ánh sáng màu xanh, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ nằm trên tế đàn. Trong những đường vân kia, vô số văn tự của của Vu tộc màu xanh sẫm nhỏ như sợi tóc nhanh chóng xuất hiện, dọc theo ánh sáng màu xanh cao mấy trượng kia chui vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.

Bên ngoài thân Phong Vân Vô Kỵ lập tức nổi lên từng vòng sóng gợn, tại vị trí đối diện với trán của hắn lộ ra một cửa động màu đen hình vòng xoáy, cùng lúc đó thân thể đột nhiên biến thành trong suốt. Tại phía dưới vòng xoáy kia, một bóng sáng màu đen hình bốn mặt như ẩn như hiện ngăn tại phía dưới thông đạo.

- Nhanh, biển ý thức của hắn quả nhiên đang biến hóa về hướng quốc độ của Chủ Thần!

Trưởng lão cầm đầu trầm giọng quát, đồng thời hai mươi bốn luồng thần thức cường đại lập tức tràn ra, hóa thành hai mươi bóng người thật nhỏ chui vào trong trong bóng sáng màu đen hình vòng xoáy trước trán Phong Vân Vô Kỵ.

“Ầm!”

Hai mươi bốn vị chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, sau đó tiến vào một không gian khác.

Khắp nơi là sương mù dày đặc. Hai mươi bốn vị chưởng khống giả vừa mới tiến vào không gian lờ mờ này, liền nghe được một giọng nói vang lên từ phía trên:

- Kẻ nào dám cả gan xông vào quốc độ của ta

Đám trưởng lão áo bào đen toàn thân chấn động, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía trên. Sương mù hai bên tản ra, chỉ thấy một bóng đen to lớn đội trời đạp đất đang nhìn xuống mọi người. Người nọ có khuôn mặt lạnh lùng, thần thái hờ hững, trong không gian này thân thể lại cao đến hơn trăm trượng.

Tại khoảnh khắc nhìn rõ người kia, vị trưởng lão cầm đầu không khỏi kinh hô một tiếng:

- Phong Vân Vô Kỵ!

Phong Vân Vô Kỵ giống như nghe mà lại không nghe thấy, trên người hắn đám trưởng lão áo bào đen cảm giác được một loại lực lượng khiến tim đập mạnh, chính là áp lực chỉ có ở Chủ Thần.

Vẫn là vị trưởng lão cầm đầu kia tỉnh táo lại trước tiên, liền ngầng đầu quát lớn:

- Phong Vân Vô Kỵ, mau tỉnh lại đi! Ngươi không phải là Chủ Thần, đó là lực lượng vượt quá khả năng của ngươi. Nếu như ngươi tiếp tục mô phỏng dao động linh hồn Chủ Thần, ý thức quá cường đại sẽ vượt qua khả năng chịu đựng, cuối cùng sẽ tự nổ mà chết.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ như không nghe thấy. Mọi người chỉ cảm thấy khí tức vô tận lạnh như băng trên người hắn, tất cả cảm xúc của nhân loại đều đã không còn.

Mọi người đang định lên tiếng, chợt thấy một luồng thần thức như núi lở biển gầm tràn đến, lập tức biến sắc: “Không hay! “

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, mọi người liền cảm thấy tâm thần đau đớn, “ầm” một tiếng, tất cả đều bị đánh văng ra khỏi biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.

“Phụt!”'

Hai mươi bốn vị trưởng lão đồng loạt kêu rên một tiếng, thân thể lắc lư như sen tàn trong gió, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.

- Thần thức thật cường đại, không hổ là thần của kiếm ý!

Mọi người cảm thán, lời còn chưa dứt, trong tai lại nghe được những tiếng vang dị thường.

“Xoẹt!”'

Gần như cùng lúc, ở giữa tế đàn, dưới áo bào màu trắng của Phong Vân Vô Kỵ, máu tươi từ trong những lỗ chân lông toàn thân ứa ra. Máu loãng trong nháy mắt chảy xuống những đường vân hình tròn bên dưới, nhuộm đỏ cả tế đàn rêu xanh.

- Không hay, linh hồn của Chủ Thần quá cường đại so với nhân loại, thân thể của y đã không chịu nổi rồi!

Một vị trưởng lão hô lớn, Bên trong gian phòng tối dưới mặt đất, dòng chảy ngầm chuyển động, những bó đuốc trên vách tường hai bên vù vù chớp lên.

- Mau ra tay!

Vầng sáng trên tế đàn đột nhiên biến ảo, một vòng lĩnh vực màu xanh đột nhiên sáng lên từ trên người một vị trưởng lão áo bào đen, hình thành một màn sáng hình khung bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và cả tế đàn màu xanh. Cùng lúc đó, hai mươi luồng thần thức một lần nữa dọc theo vòng xoáy nửa trong suốt màu đen đánh vào trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.

“Ầm!”

Vầng sáng lĩnh vực màu xanh vừa mới sáng lên liền ầm ầm vỡ vụn, nhưng rất nhanh từ trên người một vị trưởng lão khác lại sáng lên một vòng lĩnh vực, sau đó lại tiếp tục vỡ vụn.

Trong thời gian ngắn, từng vòng lĩnh vực liên tục sáng lên, bao phủ lấy tế đàn và Phong Vân Vô Kỵ. Nhưng mỗi vòng lĩnh vực đều duy trì không đến ba giây, chỉ trong thời gian hít thở vài cái, hai mươi bốn vầng sáng lĩnh vực đều lần lượt vỡ tan.

Trong bóng tối, đám cường giả áo bào đen vẫn luôn quan sát tình thế lần lượt biến sắc.

“Ầm ầm ầm!”

Liên tiếp hai mươi bốn luồng thần thức bị một lực lượng không thể ngăn cản đánh ra khỏi cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Hai mươi bốn vị trưởng lão đồng loạt mở mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Tại trung tâm tế đàn, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ càng phun ra một vòng máu tươi, từ trên tế đàn chảy xuống. Lực lượng này vốn vượt quá khả năng chịu đựng của hắn.

“Đinh!”

Trong bóng tối, một điểm sáng vàng óng nổ tung, sau đó một luồng khí tức siêu việt chúng sinh, làm cho người run rẩy tỏa ra trong không gian dưới lòng đất này, giống như bão táp cuốn sạch tất cả mọi người.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tại trung tâm tế đàn, thân thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng bay lên, mí mắt nhúc nhích vài cái, sau đó đột nhiên mở lớn, lộ ra bên dưới đôi mắt màu vàng kim óng ánh lạnh như băng.

Lạnh lùng nhìn mọi người, tay trái Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ vượt quá tưởng tượng của con người đánh một quyền về hướng hư không.

“Ầm!”

Một tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên. Một vòng xoáy không gian màu đen bỗng nhiên xuất hiện phía trên tế đàn. Phong Vân Vô Kỵ thân thể vẫn không ngừng chảy máu, gần như sắp vỡ tan, lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, sau đó lập tức đi vào trong vòng xoáy màu đen.

- Ngăn cản y, đừng để y rời khỏi!

Một vị trưởng lão cố nén thương thế quát lớn. Trong bóng tối, hơn mười bóng đen liền bay tới, quyền chưởng vung lên đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Không được!

Vị trưởng lão cầm đầu kia đột nhiên đứng lên, ánh mắt đảo qua các trường lão khác, đồng thời gấp giọng nói:

- Mau lui xuống! Thân thể của hắn đã không thể chịu được ngoại lực tác dụng, nếu tiếp tục sẽ bị nổ tung.

Trong lúc mọi người đang do dự, Phong Vân Vô Kỵ với hai con ngươi vàng óng ánh, vẻ mặt lạnh như băng đã bước vào trong vòng xoáy thông đạo màu đen kia. Khi mọi người nhìn thấy hắn đã sắp biến mất khỏi Bắc Hải, đột nhiên…

“Gào!”

Một tiếng rồng ngâm vang lên từ sâu trong hư không. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một con Thanh Long to lớn nửa trong suốt đã từ phía trên phá tường bay xuống, xuyên qua hậu tâm của Phong Vân Vô Kỵ, chui vào trong cơ thể hắn.

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên khựng lại, chân sau đã giơ lên liền không nhúc nhích đứng giữa hư không.

Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Kỵ bất động.

“Rầm!”

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ lắc lư vài cái, sau đó ngã xuống. Khi còn cách mặt đất một đoạn ngắn, đột nhiên một cánh tay to lớn mặc áo giáp hình rồng màu xanh đậm từ trong hư không vươn ra, tóm lấy Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cánh tay thu lại kéo theo Phong Vân Vô Kỵ biến mất trong hư không.

- Chư vị trưởng lão, đã thất lễ rồi! Người này chúng tôi sẽ mang đi.

Hai mươi bốn vị trưởng lão nghe vậy đồng loạt đứng lên, cung kính nói:

- Cung nghênh Thanh Long hộ pháp!

Trong Đông Hải mênh mông , một nam tử toàn thân mặc áo giáp hình rồng màu xanh, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt uy nghiêm khoanh chân ngồi trên mặt nước. Phía sau y là mười hai tên võ sĩ cầm kích có khí tức hùng hậu, trên người mặc áo giáp hình rồng giống nhau, xếp thành một hàng.

Trước người nam tử kia nổi lên từng vòng sóng gợn, một cánh tay chắc khỏe từ trung tâm sóng gợn thu về, bàn tay kéo theo một người, chính là Phong Vân Vô Kỵ.

Thanh Long hộ pháp nhìn Phong Vân Vô Kỵ một lát, sau đó đứng dậy, cao giọng nói:

- Không sai, đúng là người này!

Sau đó y liền kẹp lấy Phong Vân Vô Kỵ ngất đi, đột nhiên chìm xuống phía dưới, nơi đi đến sóng biển tự động tách sang hai bên. Mười hai tên Thanh Long võ sĩ cầm kích cũng bước nhanh theo sau, tiến vào trong nước.

Tại một khối huyền thiết vạn năm to lớn dưới đáy biển sâu gần vạn trượng, bên dưới ẩn giấu một hang động màu đen.

- Các ngươi hãy ở lại trấn thủ nơi này, ta đưa y vào trong!

Thanh Long hộ pháp quay người lại dặn dò mười hai tên võ sĩ cầm kích phía sau, sau đó bước vào trong hang động đen kịt kia.

- Vâng!

Mười hai tên võ sĩ cầm kích khí tức đều từ Thần cấp trở lên cúi người xuống, sau khi Thanh Long hộ pháp rời đi liền xoay người lại, đứng ở hai bên cửa động.

Một đường đi về phía trước, vô số phỉ thúy san hô màu xanh biếc trải rộng bên trong. Ánh sáng tỏa ra từ những di hài của san hô này mạ lên vách động một lớp màu xanh nhạt.

Cửa động mặc dù không lớn, nhưng trong động lại rất rộng. Càng đi vào bên trong quang cảnh càng trở nên sáng ngời. Hai bên vách động và trần động bắt đầu xuất hiện một ít dạ minh châu lớn khoảng bằng trứng ngỗng, những viện dạ minh châu này chiếu rọi khiến cho trong động sáng ngời.

Thông đạo rất dài, ước chừng có đến mấy trăm trượng. Mỗi khoảng cách năm trượng đều có một gã nam tử dựa vào vách động, nhắm mắt ngồi minh tưởng, khí tức trên người bọn họ lúc có lúc không giống như tảng đá.

Sau khi đi hơn trăm trượng, Thanh Long hộ pháp liền phóng qua một màn sáng màu xanh . Chỉ nghe một tiếng “bách” vang lên, màn sáng kia nổi lên từng vòng sóng gợn, trước mắt cũng theo đó trở nên sáng ngời.

Đây là một không gian rộng lớn, có núi có nước, có trời có trăng. Giữa những dãy núi, vô số Thanh Long võ sĩ khí tức đều từ Thần cấp trở lên ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt tu luyện. Toàn bộ không gian to lớn đều tràn ngập một màu xanh.

Phía trên không gian này là một cái bóng xanh to lớn vắt ngang, chiếu xuống ngang qua toàn bộ không gian, bao trùm lấy chúng Thanh Long võ sĩ. Đó là một con rồng, vảy giáp hiện lên rõ ràng, giống như đang chìm vào ngủ say.

Gần như ngay khi bước vào không gian này. Phong Vân Vô Kỵ dần dần mở mắt ra. Một cảm giác mỏi mệt mãnh liệt dâng lên trong lòng, trong phảng phất, hắn dường như đã có một giấc mộng, một giấc mộng dài đằng đẵng. Tại trong mộng, hắn đã trở thành một Chủ Thần lạnh như băng, không có bất cứ cảm tình nào của nhân loại.

“Rốt cuộc ta làm sao vậy?” - Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đầu dần dần nhớ lại hình ảnh lúc trước: “Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình như ra đã dùng ý niệm mô phỏng Chủ Thần.”

Khi Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên hoàn toàn, tất cả tạp niệm trong đầu đều không còn, trong lòng chỉ còn lại một thanh âm vang dội: “Thanh Long! Thánh thú Thanh Long! Đó là thánh thú Thanh Long!”

Nhìn khắp thiên hạ, Phong Vân Vô Kỵ không thể tìm ra một sinh vật nào có hình thể khổng lồ như vậy, gây cho người ta một cảm giác tinh thần thuần khiết, đến nỗi nhịn không được muốn quỳ lạy xuống.

- Hoan nghênh ngươi tới đây, tộc nhân của ta!

Ngay khi linh hồn Phong Vân Vô Kỵ chấn động vì nhìn thấy bản thể của thánh thú Thanh Long, một giọng nói bình thản và già nua từ một bên truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ xoay người, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên một ngọn núi xanh không cao phía bên trái, sáu lão giả tóc trắng xám, trên người mặc chiến giáp cảy rồng đang ở xa xa nhìn hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:

- Trăm vạn năm trước, lần đầu tiên ngươi chần chừ ở ranh giới này, cuối cùng lại rời đi, đó là vô duyên. Trăm vạn năm sau, lại do chúng ta tự mình đưa ngươi đến, đó là duyên phận. Về phần duyên phận có thể đến đâu thì phải xem tạo hóa của ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời một chút, lại nhìn sáu vị trưởng lão kia, trên mặt lộ ra thần sắc như chợt hiểu.

- Ngươi quả thật thiên tư thông minh. Không sai, đúng như ngươi suy nghĩ.

Từ phía xa, Thanh Long lão giả kia cười nói:

- Có điều hiện tại để chúng ta giúp ngươi một tay đi!

Lời vừa dứt, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở nên mờ ảo. Sau khi cảm giác này qua đi, hắn phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã xuất hiện tại trước người sáu vị trưởng lão kia.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

……

Liên tiếp sáu bàn tay đánh vào trên người Phong Vân Vô Kỵ, sau đó chân khí mang theo khí tức của Thanh Long như sông biển tràn vào trong cơ thể hắn.

Trong vạn loại thần thú khắp thiên hạ, luận về tính bền dẻo của thân thể và sự cứng chắc của vảy giáp, không ai có thể vượt qua thánh thú Thanh Long.

Chân khí mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, chữa trị thương thế trên thân thế do cường hành mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần, đồng thời từng luồng khí tức Thanh Long ẩn chứa trong chân khí thấm vào trong linh hồn của hắn, chậm rãi tu bổ linh hồn.

Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đồng thời dẫn dắt chân khí ẩn chứa khí tức của thánh thú Thanh Long này lưu chuyển trong người, tăng tốc độ khôi phục thân thể và nguyên thần.


/542

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status