Dịch: Phong Bụi
“A Si, phía trên Trần Lưu Vương còn có một vị trí.”
Mắt thấy tường thành đã ở trong tầm nhìn, Trương Quyền hít mạnh một hơi, lồng ngực sinh ra vô số ý muốn sinh tồn, cương đao trong tay múa tít tạt nước không lọt, nhanh như gió xông tới cửa thành. Lúc này, cửa thành bị một tầm lưới màu bạc che kín, đao thương không phá nổi.
Trương Quyền trở tay chém đứt kẻ địch gần mình, tay trái lau vệt máu bị phun trên mặt, gào to: “Dẫn lửa thiêu rụi nó!”
Lập tức có người đốt lửa ném vào trong.
Lửa dính ở trên lưới, nhanh chóng lan ra, phát ra tiếng cháy lép bép, tấm lưới bạc long lanh trong suốt kia bị cháy càng đen càng cứng, giống như dây kẽm, so với ban đầu còn bền gấp bội, vững vàng dính ở cửa thành, không thể dịch chuyển phân nửa.
“Tướng quân, làm thế nào đây?” Các thân tín hoảng hồn, vội vàng tụ tập đến bên người Trương Quyền.
Trương Quyền nói: “Trèo thang!”
Một đám người lại giết lên tường thành. Bên ngoài binh lính vội vàng bắc thang lên thành, từ bên dưới trừng trừng mắt nhìn bọn họ. Trương Quyền dẫn đầu cướp được một cái thang, được sự nâng đỡ của thân tín đang muốn đi xuống, liền thấy một khối lệnh bài màu đen bắn tới thật nhanh, nổ tung trên đỉnh đầu gã, chiếc thang tựa vào tường thành bỗng nhiên ngã nhào ra bên ngoài, mấy tên thân tín bắt lại không kịp, liền từ trên đầu tường thành rơi xuống.
Trương Quyền đang ôm chắc thang, cũng hồn phi phách tán, sát na thang đổ xuống, mình nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Phía dưới binh lính đã xếp thành bức tường người, chuẩn bị lấy tay đỡ gã.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không chờ ngẫm nghĩ, Trương Quyền hét lớn một tiếng, nhảy lên trên bức tường người. Ở sát na gã nhảy xuống, bảy tám cánh tay quỷ mị từ dưới đất thò ra, níu chặt chân gã, kéo tuột xuống đất.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Trương Quyền từ trong khe hở của bức tường người rớt té, não vỡ nát.
Trên tường thành không xa, Thôi Yên lẳng lặng đứng trong đao quang kiếm ảnh kia, nhìn thi thể của Trương Quyền được thân tín mang đi, mới xoay người rời đi.
Chủ tướng tử trận, lòng quân tan rã, năm chục ngàn đại quân của Trương Quyền mất hai chục ngàn ở trong thành, các bộ còn lại cũng đi theo thống lĩnh của mình chạy tán loạn, có bộ phận gặp phải binh giáp đen từ Thái Nguyên chạy tới, bị bắt gọn, áp tải hồi kinh, có bộ phận chạy trốn phương đông hướng bắc, trèo núi vượt biển, mất tin tức.
Trong đám tù binh bị áp tải hồi kinh kia có một người quen cũ của Thôi Yên cùng Trần Trí, sau khi trải qua tầng tầng thượng báo, liền bị ngựa chiến nhanh chóng đưa đến hoàng cung —— thẩm vấn.
Tù binh kia còn không biết tự mình gây phải đại họa gì, vui mừng khôn xiết cho là mình thoát đại nạn, sắp trở về những ngày tháng sung sướng ngồi ăn chờ chết, thỉnh thoảng luyện đan, đến khi bị trói gô lại đưa vào, mới chậm chạp phát hiện chuyện phát triển có thể khác xa so với tưởng tượng của mình.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Khương Di bất an xê dịch người một chút, nhìn sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc của Trần Trí, đôi mắt đảo loạn lên, “Sao không thấy Thiên sư đâu?”
Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Thôi Yên, lửa giận trong lòng Trần Trí liền bốc lên ngùn ngụt: “Không phải bảo ngươi tìm kiếm linh đan tiên thảo sao, tìm kiếm ở trong quân doanh Trương Quyền à?”
Khương Di vẻ mặt đưa đám: “Không thể trách ta mà. Ta ra khỏi kinh thành không bao lâu, liền gặp phải giặc cỏ, thất lạc với binh giáp đen bảo vệ ta. Thật không dễ dàng gì mới thoát thân, lại bị một đám dân tỵ nạn vây khốn. Đi theo dân tỵ nạn đến Thái Nguyên, ai ngờ lại gặp đội tiên phong Tây Nam Vương, bắt ép ta nhập ngũ.”
…
Người bình thường sẽ không xui xẻo đến cái độ này phải không? Chẳng lẽ vận xui trên người còn chưa hút sạch sẽ?
Trần Trí nói sang chuyện khác: “Vậy ngươi làm sao mà rơi vào trong tay Trương Quyền?”
“Tây Nam Vương không phải chết bất đắc kỳ tử sao?” Dừng một chút, Khương Di lẩm bẩm, “Cũng không biết có phải là do ta liên lụy không.”
Trần Trí: “…” Tây Nam Vương bị chết kỳ lạ như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, liền cảm thấy hết sức có thể.
Khương Di nói: “Sau khi hắn chết, Trương Quyền chạy tới chiêu hàng, Bách phu trưởng của chúng ta liền đến nhờ cậy gã, ta muốn chạy cũng chạy không thoát, muốn gần kinh thành một chút, nói không chừng có thể được cứu, cũng liền đi theo.”
Trần Trí hỏi: “Thuốc bột trong tay Trương Quyền có phải ngươi cho gã không?”
Khương Di rên rỉ than thở: “Cho cái gì mà cho, đều là bị cướp đi. Ta cũng không có cách gì, trên người mang nhiều đan dược như vậy, ai không cảm thấy khả nghi chứ? Chỉ có thể nói mình là một thầy lang hành hương, bị sắp xếp chữa thương cho binh lính. Sau đó thân tín của Trương Quyền muốn ta đánh dấu rõ ràng mỗi loại thuốc, những thứ thuốc có độc đều bị mang đi.”
Trần Trí nói: “Những thuốc kia có thuốc giải không?”
“Có thuốc có, có thuốc không.” Khương Di kịp phản ứng, dè dặt hỏi, “Thiên sư lại trúng chiêu?”
Trần Trí cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết là ‘lại’ à.”
Khương Di hốt hoảng toát mồ hôi hột.
Thôi Yên là tính khí gì, gã lại càng rõ ràng. Chuyện lần trước của Thôi Giảo, mặc dù Thôi Yên bỏ qua cho gã, nhưng trong bụng nhất định ghi nhớ món nợ này. Hôm nay, nợ cũ chưa trả, lại thêm nợ mới, nghĩ cũng biết mình lần này sẽ không thể ung dung vượt qua như vậy.
Trần Trí mang gã đến Dưỡng Tâm điện.
Không có Thôi Giảo, nơi này liền trống vắng, Trần Trí để cho người dọn dẹp lại một phen, coi như chỗ nghỉ ngơi của Thôi Yên.
Sau khi bình định “Loạn Trương Quyền”, yêu đan ẩn núp hai ngày trong cơ thể Thôi Yên, liền bắt đầu điên cuồng cắn trả. Thuốc Khương Di lưu lại cũng vô ích,Trần Trí thấy hắn mỗi ngày đau đến toát ra mồ hôi lạnh, cuống như ngồi trên đống lửa, vốn định lên trời xuống đất tìm một chút biện pháp, không ngờ Khương Di vừa lúc đó quay trở lại.
Sau Khương Di nghe nói ngọn nguồn xong, mặt cũng có chút trắng bệch: “Hay là Bệ hạ lại độ một hớp long khí cho hắn?”
Trần Trí nói: “Ta đang một mực hoài nghi, có phải do ta độ long khí cho hắn, mới khiến cho tình trạng của hắn trở nên ác liệt như vậy.”
“Rất có thể.” Khương Di chỉ mong có người chia sẻ lỗi lầm.
Hai người đi tới cửa Dưỡng Tâm điện, bị binh giáp đen ngăn cản.
Trần Trí cau mày hỏi: “Thiên sư đâu?”
Binh giáp đen khô cứng nói: “Thiên sư tọa quan, phân phó không được để cho bất kỳ ai quấy rầy.”
Biết Thôi Yên lâu như vậy,Trần Trí vẫn là lần đầu tiên bị phân tới hàng ngũ “bất kỳ ai “nhất thời có chút thất thần.
Khương Di ở bên cạnh kêu la om sòm: “Thiên sư có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trần Trí lấy tay che miệng của gã, hỏi: “Thiên sư phải tọa quan bao lâu?”
Binh giáp đen nói: “Không biết.”
“Ồ, được rồi.”Trần Trí ném Khương Di cho binh giáp đen trông coi, giống như thuận theo trở về Càn Thanh cung, chờ cửa chính vừa đóng cửa, lập tức dán ẩn thân phù lên, lặng lẽ mò về cửa Dưỡng Tâm điện, dùng định thân thuật định thân hai binh giáp đen canh cửa, đẩy cửa ——
Cửa vẫn không nhúc nhích.
Trần Trí muốn dùng chân đạp, lại sợ động tĩnh quá lớn, quấy rầy Thôi Yên tọa quan, đành rút đao của binh giáp đen, dè dặt nâng chốt cửa lên.
Chốt cửa “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Trần Trí tiếp tục đẩy cửa ——
Cửa như cũ vẫn không nhúc nhích.
…
Trần Trí đi một vòng vòng quanh Dưỡng Tâm điện, dò xét một lượt tất cả cửa sổ cũng vẫn là ——không nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, y đành giải định thân thuật cho binh giáp đen, lặng yên không một tiếng động trở lại Càn Thanh cung.
Biểu hiện của Thôi Yên thần bí như vậy, hoàn toàn không giống như là tọa quan, ngược lại giống như làm trộm.
Trần Trí nôn nóng muốn biết hắn rốt cuộc ở bên trong làm gì, sợ nhất là vất vả đi tới điểm cuối của màn kịch lại xảy ra thay đổi gì ở nơi nhìn không đến. Y lấy bảo bối trong túi càn khôn ra, bày ra ở trên giường như vậy, xem có cái gì đáng cân lạng không..
Ẩn thân phù, vong ưu châu, Hoàng Khuê, túi càn khôn đựng vận xui…còn có một tượng thế thân mất đầu.
Nhìn gia sản, y không nhịn được lệ nóng quanh tròng.
Thật là quá nghèo nàn!
Trần Trí tìm được Khương Di bị giam ở trong phòng củi.
Khương Di há miệng run rẩy nói: “Người ta bình thường diện tích nhỏ, thích nhốt người ở phòng chứa củi cũng được. Hoàng cung lớn như vậy, cũng động một tí nhốt người ở trong phòng bếp, có phải quá nhỏ nhen không?”
Trần Trí nói: “Vậy nhốt vào đại lao Hình bộ được không? Nói không chừng còn có thể gặp được Bách phu trưởng của ngươi.”
Khương Di xì nước mũi: “Khi nào ngươi thả ta ra ngoài? Đừng quên, lúc ngươi nhõng nhẽo với Thiên sư là ai chứa chấp ngươi, chọc cho ngươi vui vẻ.”
Trần Trí nói: “… Ký ức của chúng ta về quãng thời gian đó có thể có sai lệch.”
“Có thả hay không nói một câu!”
“Thả.”
…
Khương Di được thả ra một mực nghĩ làm thế nào mới có thể trở về.
Trần Trí kéo gã đi về phía trước: “Chuyên tâm đi đi, đừng hết nhìn đông tới nhìn tây!”
Khương Di nói: “Ta muốn về phòng chứa củi.”
Trần Trí trấn an gã: “Chúng ta chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn, sẽ không kinh động hắn đâu”
“Ta không tin ngươi được.”
“Còn cãi nhốt vào ngục!”
“… Cái tên hoàng đế sắp thoái vị nhà ngươi! Đừng có quá phách lối!”
“Thôi Yên nếu có chuyện không may, ta liền không thể thoái vị. Ta nếu không thoái vị được, ngươi phải vào đại lao. Còn không đi nhanh lên.”
Khương Di một cục tức nghẹn ở trên đầu, suy nghĩ phiền loạn, chờ đến gần Dưỡng Tâm điện mới hoàn hồn lại, nói: “Thiên sư không chết, ta cũng không nhất định có kết quả tốt!”
Trần Trí nói: “Trái phải đều không có đường sống, dứt khoát một con đường đi tới nơi tối tăm, tiếp tục tìm chỗ chết.”
Khương Di: “…”
Bị Trần Trí một phen mang đi ánh sáng đời người, Khương Di cuối cùng từ bỏ việc giãy giụa, vò đã nứt dứt khoát làm vỡ luôn đứng ở trong bụi cỏ, cùng Trần Trí bàn bạc đại kế.
“Cửa sổ đều bị khóa lại, căn bản không vào được?” Khương Di sau khi hỏi rõ tình huống, suy nghĩ một chút hỏi, “Có nghĩ tới việc đi từ nóc nhà không?”
Trần Trí vỗ tay: “Cách hay!”
Nói xong, không đợi Khương Di phản ứng, y chạy bước nhỏ đến xó xỉnh không người, dán ẩn thân phù lên, phi thân lên nóc nhà, lướt qua trùng trùng mái hiên, đi tới phía trên Dưỡng Tâm điện, ngồi xổm người xuống.
Bốn bề vắng lặng không ai phát giác, chính là thời điểm tốt làm chuyện xấu.
Y từ từ nhấc một mảnh ngói lên.
“Phốc”, một tiếng nổ khí nhỏ từ trong phòng vang lên, Trần Trí không kịp đề phòng bị, bị nổ chính diện, cả người bị bắn bay ra sau, từ trên mái hiên lăn xuống, ngã xuống đất.
“Ai?” Binh giáp đen thủ ở trước cửa nghe thấy động tĩnh, chen nhau lên, mũi giáo trong tay quét ở vị trí y rơi xuống, gần như sắp đâm đến người y.
Trần Trí vội vàng lăn về sau hai vòng, đỡ cánh cửa vừa muốn đứng lên, cửa liền bị người từ trong kéo ra, y mất đi trọng tâm, té vào trong, đụng vào chân của một người.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thôi Yên rõ ràng cảm thấy có người ôm bắp đùi mình: “A Si?”
Trần Trí lúng túng đứng lên, gỡ ẩn thân phù xuống: “Khéo nhỉ… Ta chỉ là muốn thử một chút, chơi cút bắt như vậy có bị phát hiện hay không.”
Thôi Yên sửa sang lại tóc và vạt áo y, dắt tay đi vào trong: “Lo lắng cho ta sao?”
Nếu như hắn đã nói như vậy, Trần Trí liền thoải mái thừa nhận: “Ngươi cái gì cũng không nói liền một mình bế quan, quả thực rất khiến cho người khác lo lắng!”
Thôi Yên cười một tiếng: “Ta bây giờ đã không sao rồi.”
Trần Trí hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Thôi Yên nói: “Ta trước vẫn muốn sáng tạo một bộ công pháp dung hợp yêu đan, mới vừa rồi đột nhiên có cảm ngộ, cho nên mới vội vàng bế quan.”
Trần Trí nhíu mày một cái: “Ngươi còn muốn tiếp tục dung hợp yêu đan?”
Thôi Yên dừng một chút, mới nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trần Trí lựa lời nói: “Ta cảm thấy Tây Nam Vương, Trương Quyền những mối họa lớn này đã trừ, không cần thiết phải dung hợp yêu đan nữa. Yêu đan này đặt ở trong bụng, dù thế nào cũng là một tai họa ngầm, ngược lại không bằng lấy ra khiến người ta yên tâm hơn.” Ngoài ra, y còn một điều lo âu. Chính là Thôi Yên dung hợp yêu đan rồi, pháp lực tăng tiến, có khi nào sẽ trường sinh bất lão. Như tu sĩ trường sinh bất lão ngược lại không có gì, dù sao ẩn núp ở núi thẳm không ai biết, nhưng một hoàng đế trường sinh bất lão, sợ sẽ khiến giang sơn hỗn loạn bất an.
“Lấy yêu đan ra, ta liền giống như người thường, thậm chí còn yếu hơn so với người thường…” Thôi Yên nhìn y thật sâu, “Ngươi nguyện ý ở lại bên người bảo vệ ta không?”
Trần Trí không nói hai lời vỗ ngực đồng ý.
Lời này không hoàn toàn là giả. Giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến Tây thiên. Sau khi thành tiên, trăm năm cũng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, muốn y ở lại cũng không phải không được, dù sao cuộc sống ăn uống thải ngủ trải qua ở nơi nào cũng đều giống nhau.
Thôi Yên lại cười nói: “Ta sẽ thận trọng suy tính.”
Trần Trí nói: “Trong mấy ngày ngươi suy tính sẽ không phát tác lặp đi lặp lại sao?”
Thôi Yên nói: “Hẳn sẽ không.”
Trần Trí thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt liền thấy Thôi Yên cười híp mắt nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy ôn nhu, đột nhiên trong lòng kinh sợ, bắt đầu hoài nghi hành động mình đồng ý ở lại là đúng hay sai.
Thôi Yên bởi vì chuyện yêu đan, bế quan đã lâu, trong triều chất đống rất nhiều công việc cần xử lý, cùng Trần Trí nói mấy câu liền vội vã chạy tới Nghị Chính điện.
Trần Trí quay đầu tìm Khương Di, phát hiện gã đã không còn ở bụi cỏ kia nữa, gọi binh giáp đen đến hỏi bóng hỏi gió một phen, mới biết gã bị người phát hiện, cho là vượt ngục, trực tiếp đưa cho đại lao Hình bộ.
Binh giáp đen nói: “Bệ hạ yên tâm, chúng tôi đã khoá gông, nhất định coi chừng nghiêm ngặt.”
“…” Trần Trí nói, “Cực khổ rồi.”
Chờ Thôi Yên nửa đêm từ Nghị Chính điện đi ra, Trần Trí vội vàng nói cho hắn tin tức của Khương Di.
Biểu cảm của Thôi Yên có chút vi diệu, không giống như là nổi nóng, ngược lại có chút mong đợi: “Ồ? Vậy gã tìm được đồ không?”
Trần Trí nói: “Gã vừa rời kinh thành thì gặp phải giặc cỏ, đừng nói tìm đồ, đồ của mình đều bị Trương Quyền vơ vét mất.”
Thôi Yên gật gật đầu nói: “Đã như vậy, để cho gã đi ra ngoài tiếp tục tìm đi.”
…
Đây coi như là lưu đày phải không?
Trần Trí nói: “Ngươi có phải là không muốn gặp lại gã không?”
Thôi Yên vốn không đem chuyện này đặt ở trong lòng, nghe y căng thẳng như vậy, mới động mấy phần nghiêm túc: “Ngươi tiếc là không còn được gặp lại gã sao?”
Trần Trí nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy… Để gã đi ra ngoài rất không an toàn.” Một hồi đưa thuốc cho Thôi Giảo, một hồi đưa thuốc cho Trương Quyền, cho dù là thân bất do kỷ, nhưng tính cho kỹ, số lần đầu hàng địch cũng cao ngoại hạng.
Thôi Yên thờ ơ nhún vai: “Vậy liền giết đi.”
Trần Trí nói: “Nhân tài hiếm thấy. Gã dầu gì còn có thể luyện đan…”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thôi Yên bất đắc dĩ hỏi.
Trần Trí nói: “Ta là muốn, thời điểm ngươi lấy yêu đan ra, bên người dù sao cũng phải giữ lại mấy người hỗ trợ. Khương Di biết được nhiều, giữ lại luôn có chỗ tốt.”
Thôi Yên nhìn y, cười cười nói: “Vẫn là A Si cân nhắc chu đáo.”
Sau khi Khương Di được thả ra, cho một quan chức chính thức—— Giám phó của Khâm Thiên Giám, sau đó được “ân chuẩn” ở bên ngoài. Nói cách khác, bị đuổi ra ngoài, không còn có thể hưởng thụ đãi ngộ bao ăn bao ở nữa.
Gã tự biết đuối lý, cũng không dám tranh cãi, ngoan ngoãn bảo Trần Trí mượn ít tiền của Âm Sơn công, thuê một cái nhà để ở.
Ngày thứ nhất vào ở, Trần Trí cố ý chạy đi ăn mừng việc gã dời nhà.
Khương Di uống rượu, ăn đậu phộng, tâm sự đời người cùng y. Ăn đến nửa đêm, Trần Trí lười nhích chỗ, chuẩn bị chen chúc cùng Khương Di. Chăn cũng đắp vào rồi, Thôi Yên đột nhiên mang binh giáp đen chém tới.
Dáng điệu đằng đằng sát khí kia, tựa như tiểu phân đội bắt gian đỉnh đầu đội đám mây xanh lục.
Khương Di uống có chút phiêu, lắc đầu nói: “Không được không được, Thiên sư không thể tới! Ba người… Ngủ ngủ ngủ không vừa.”
Thôi Yên cười híp mắt hỏi Trần Trí: “Ngươi muốn ngủ chung với gã?”
Trần Trí nói: “Vốn ta cảm thấy bọn ta ngủ chung không vấn đề gì, nhưng bị ngươi dùng loại giọng điệu này hỏi, ta cảm thấy rất có vấn đề.”
“Đương nhiên là có vấn đề.” Thấy y trả lời thản nhiên, Thôi Yên không truy cứu quá nhiều, bảo người lo cho Khương Di, mình kéo Trần Trí đi ra ngoài, “Ta ngại Khương Di chướng mắt mới cho gã dời ra ngoài, ngươi ngược lại hay lắm, còn ra cung dính vào một chỗ với gã.”
Trần Trí cảm thấy bọn họ loại quan hệ mơ mơ hồ hồ, mập mập mờ mờ này tiếp tục nữa không phải là chuyện hay, trong lòng suy nghĩ có nên thừa dịp đêm không trăng không sao, bầu không khí xào xạc, nói rõ ra hay không, ngẩng đầu một cái liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Thôi Yên. Rõ ràng trời tối om như mực, nhưng cặp mắt kia nhìn y lại toát lên bầu không khí trước hoa dưới trăng, lập tức dũng khí nói chuyện liền bị dập tắt.
Sau đó, Trần Trí vừa vô tình vừa cố ý né tránh Thôi Yên.
Một hai ngày thì thôi, nếu năm ba ngày không thấy, Thôi Yên liền đích thân bắt người. Thời gian lâu dài, hắn dứt khoát nói thẳng: “Trò chơi ngươi đuổi ta chạy, ta coi là tình thú. Có điều, trò chơi này vui đùa một chút thì được, đừng chơi thật.” Mặc dù không làm gì Trần Trí, thế nhưng mấy người “chứa chấp” y, mấy ngày nay đều bị Thôi Yên chỉnh quá sức.
Âm Sơn công bọn họ ngoài miệng chưa nói, nhưng Trần Trí đều có thể nhìn thấy, cũng không tiện lại đi liên lụy người ta.
Cũng may lễ nhường ngôi, lên ngôi đảo mắt liền tới, hết thảy ái hận tình thù cũng tạm thời đặt ở một bên.
Hôm đó, trời trong nắng ấm, quang đãng vạn dặm.
Trần Trí mặc tội chứng Thôi Yên lục soát được từ trong cửa hàng—— long bào, trang nghiêm ngồi ở long ỷ, tuyên bố quyết định mình nhường ngôi cho Thôi Yên.
Chư thần sớm đã biết kết cục bình tĩnh đón nhận đạo chỉ ý này, rồi sau đó, Thôi Yên kế vị, đổi quốc hiệu thành “Yến”.
Điều này trước khi lên ngôi đã bàn bạc xong. Theo như truyền thống, quốc hiệu phải đặt là “Thôi”, nhưng mà Thôi quốc Thôi quốc, nghe quả thực hơi bi thảm (bi thảm: 悲催 bi thôi) chút, không cát lợi lắm, Thôi Yên liền đề nghị dùng “Yến” đồng âm với tên hắn.
Nếu không gọi là triều “Trần” nữa thì Thôi quốc hay Yến quốc cũng không có gì khác nhau, chúng thần cũng không có dị nghị.
Đổi xong quốc hiệu, chính là khâu luận công ban thưởng làm người ta kích động.
Mặc dù Thôi Yên trước đó có tiết lộ một số ý tưởng với thân tín định trọng dụng với cựu thần triều Trần, nhưng kết quả như thế nào, còn phải xem tuyên đọc sau cùng. Cho nên, khi thánh chỉ mở ra, những người ở phía dưới đều dựng lỗ tai lên.
“Phong quốc chủ trước của triều Trần Trần Ứng Khác làm Trần Lưu Vương, lưu lại hoàng cung…”
“Phong Âm Sơn công trước của triều Trần là Âm Sơn công của Yến triều, ban trả tổ trạch…”
“…”
Người nghe thấy tên vui mừng ra mặt, người không nghe thấy tên mặt xám như tro tàn, giống như sẽ bảng kết quả thi, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn.
Sau khi đại điển kết thúc, Trần Trí thay long bào xuống, mặc vào bộ đồ mới theo chức vụ, tâm tình hết sức sung sướng, ngay cả lúc tham gia dạ tiệc, cũng là vẻ mặt tươi cười, châm nhói không ít ánh mắt người bất đắc chí ở quan trường.
Tới lúc rượu chè say sưa, có vài người liền bắt đầu lời nói mất khống chế.
Mới đầu còn che che giấu giấu, càng về sau liền không quản được miệng, châm chọc trắng trợn: “Ngày xưa Long Dương quân kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ, tứ phương khâm phục, phụ tá Ngụy vương. Hôm nay, Trần Lưu Vương của chúng ta, lại dựa vào a dua nịnh nọt, hưng quốc an bang… Thật là xưa không bằng nay mà.”
“Truyền thuyết Long Dương quân phong tư trác tuyệt, khiến vô số mỹ nhân ảm đạm thất sắc. Bệ hạ của chúng ta… Ờ, hẳn phải gọi là Trần Lưu Vương, dựa vào cái gì nhỉ? Không phải là thuật phòng the hơn người đấy chứ.”
Một góc yến hội liên tiếp truyền ra chuỗi tiếng cười ác độc không nói cũng hiểu.
Âm Sơn công nghe mà hỏa khí dâng trào, đang muốn quát bảo ngưng lại, bị Niên phụ kéo lại. Niên phụ tỏ ý hắn nhìn bên kia —— Thôi Yên cùng Trần Trí đang đứng ở dưới bóng cây nghe lén, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện nơi đó có hai người đang đứng.
Âm Sơn công thầm mắng hắn mắt trộm đảo nhanh.
So với Thôi Yên sắc mặt xanh mét, Trần Trí biểu hiện rất bình tĩnh: “Bọn họ không biết, thật ra thì định thân thuật của ta cũng rất lợi hại.”
Thôi Yên vốn đang tức giận đột nhiên mặt lộ vẻ cổ quái: ” ‘Cũng’?”
“Ừ?”
“Ngươi đã dùng ‘cũng’.”
“‘Cũng’ thì làm sao?” Trần Trí mặt đầy vẻ không giải thích được.
Thôi Yên nói: “Nói rõ ngươi thừa nhận phòng trung thuật của mình rất lợi hại.”
Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Cái này hả, không phải ta kiêu ngạo…”
“Ngươi đã thử với ai?”
Trần Trí đang chuẩn bị thổi phồng một phen cảm thấy phương hướng phát triển không đúng lắm: “… Hả?”
Thôi Yên nhìn chằm chằm ánh mắt y, không cho phép tránh né: “Ai có thể chứng minh phòng trung thuật của ngươi lợi hại?”
Trần Trí nói: “Thiên phú dị bẩm, nhưng không để người khác biết.”
Thấy biểu hiện của y coi như thành khẩn, giọng Thôi Yên mới dễ dàng hơn: “Nhưng, căn cứ tài liệu ta ‘một tay nắm giữ ‘, tựa hồ cùng nhận biết của tự bản thân ngươi có chút khác biệt.” (Bụi: Ừ, tài liệu “một tay nắm giữ” của anh *gật gù*=)))))
Là nam nhân thì không thể nhịn nhục!
…
Nhưng y là nam thần.
Trần Trí đầu thoáng qua một chuỗi tình tiết “y không phục, Thôi Yên lập tức được nước lấn tới yêu cầu khám xét hiện trường”, sáng suốt lựa chọn không đáng để giao phong: “Rồi sẽ có một ngày, lịch sử sẽ chứng minh sự uy vũ của ta.”
Thôi Yên cười nói: “Cần gì lịch sử, chúng ta bây giờ…”
“Ai nha, đau bụng quá.”
Trần Trí xoay đầu muốn chạy, bị Thôi Yên kéo lại, ôm vào trong lòng: “A Si, phía trên Trần Lưu Vương còn có một vị trí.”
Trần Trí liếm liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: “Ta vừa mới nhường cái vị trí đó…”
Thôi Yên cười nói: “Bên cạnh vị trí đó còn có vị trí nữa.”
Trần Trí nói: “Có câu nói, một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi một trống một mái. Nếu là hai con trống (công), đó chính là công công rồi, không tốt, không tốt.”
Thôi Yên: “…”
Bầu không khí tốt đẹp, lúc này liền kết thúc.
“A Si, phía trên Trần Lưu Vương còn có một vị trí.”
Mắt thấy tường thành đã ở trong tầm nhìn, Trương Quyền hít mạnh một hơi, lồng ngực sinh ra vô số ý muốn sinh tồn, cương đao trong tay múa tít tạt nước không lọt, nhanh như gió xông tới cửa thành. Lúc này, cửa thành bị một tầm lưới màu bạc che kín, đao thương không phá nổi.
Trương Quyền trở tay chém đứt kẻ địch gần mình, tay trái lau vệt máu bị phun trên mặt, gào to: “Dẫn lửa thiêu rụi nó!”
Lập tức có người đốt lửa ném vào trong.
Lửa dính ở trên lưới, nhanh chóng lan ra, phát ra tiếng cháy lép bép, tấm lưới bạc long lanh trong suốt kia bị cháy càng đen càng cứng, giống như dây kẽm, so với ban đầu còn bền gấp bội, vững vàng dính ở cửa thành, không thể dịch chuyển phân nửa.
“Tướng quân, làm thế nào đây?” Các thân tín hoảng hồn, vội vàng tụ tập đến bên người Trương Quyền.
Trương Quyền nói: “Trèo thang!”
Một đám người lại giết lên tường thành. Bên ngoài binh lính vội vàng bắc thang lên thành, từ bên dưới trừng trừng mắt nhìn bọn họ. Trương Quyền dẫn đầu cướp được một cái thang, được sự nâng đỡ của thân tín đang muốn đi xuống, liền thấy một khối lệnh bài màu đen bắn tới thật nhanh, nổ tung trên đỉnh đầu gã, chiếc thang tựa vào tường thành bỗng nhiên ngã nhào ra bên ngoài, mấy tên thân tín bắt lại không kịp, liền từ trên đầu tường thành rơi xuống.
Trương Quyền đang ôm chắc thang, cũng hồn phi phách tán, sát na thang đổ xuống, mình nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Phía dưới binh lính đã xếp thành bức tường người, chuẩn bị lấy tay đỡ gã.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không chờ ngẫm nghĩ, Trương Quyền hét lớn một tiếng, nhảy lên trên bức tường người. Ở sát na gã nhảy xuống, bảy tám cánh tay quỷ mị từ dưới đất thò ra, níu chặt chân gã, kéo tuột xuống đất.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Trương Quyền từ trong khe hở của bức tường người rớt té, não vỡ nát.
Trên tường thành không xa, Thôi Yên lẳng lặng đứng trong đao quang kiếm ảnh kia, nhìn thi thể của Trương Quyền được thân tín mang đi, mới xoay người rời đi.
Chủ tướng tử trận, lòng quân tan rã, năm chục ngàn đại quân của Trương Quyền mất hai chục ngàn ở trong thành, các bộ còn lại cũng đi theo thống lĩnh của mình chạy tán loạn, có bộ phận gặp phải binh giáp đen từ Thái Nguyên chạy tới, bị bắt gọn, áp tải hồi kinh, có bộ phận chạy trốn phương đông hướng bắc, trèo núi vượt biển, mất tin tức.
Trong đám tù binh bị áp tải hồi kinh kia có một người quen cũ của Thôi Yên cùng Trần Trí, sau khi trải qua tầng tầng thượng báo, liền bị ngựa chiến nhanh chóng đưa đến hoàng cung —— thẩm vấn.
Tù binh kia còn không biết tự mình gây phải đại họa gì, vui mừng khôn xiết cho là mình thoát đại nạn, sắp trở về những ngày tháng sung sướng ngồi ăn chờ chết, thỉnh thoảng luyện đan, đến khi bị trói gô lại đưa vào, mới chậm chạp phát hiện chuyện phát triển có thể khác xa so với tưởng tượng của mình.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Khương Di bất an xê dịch người một chút, nhìn sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc của Trần Trí, đôi mắt đảo loạn lên, “Sao không thấy Thiên sư đâu?”
Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Thôi Yên, lửa giận trong lòng Trần Trí liền bốc lên ngùn ngụt: “Không phải bảo ngươi tìm kiếm linh đan tiên thảo sao, tìm kiếm ở trong quân doanh Trương Quyền à?”
Khương Di vẻ mặt đưa đám: “Không thể trách ta mà. Ta ra khỏi kinh thành không bao lâu, liền gặp phải giặc cỏ, thất lạc với binh giáp đen bảo vệ ta. Thật không dễ dàng gì mới thoát thân, lại bị một đám dân tỵ nạn vây khốn. Đi theo dân tỵ nạn đến Thái Nguyên, ai ngờ lại gặp đội tiên phong Tây Nam Vương, bắt ép ta nhập ngũ.”
…
Người bình thường sẽ không xui xẻo đến cái độ này phải không? Chẳng lẽ vận xui trên người còn chưa hút sạch sẽ?
Trần Trí nói sang chuyện khác: “Vậy ngươi làm sao mà rơi vào trong tay Trương Quyền?”
“Tây Nam Vương không phải chết bất đắc kỳ tử sao?” Dừng một chút, Khương Di lẩm bẩm, “Cũng không biết có phải là do ta liên lụy không.”
Trần Trí: “…” Tây Nam Vương bị chết kỳ lạ như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, liền cảm thấy hết sức có thể.
Khương Di nói: “Sau khi hắn chết, Trương Quyền chạy tới chiêu hàng, Bách phu trưởng của chúng ta liền đến nhờ cậy gã, ta muốn chạy cũng chạy không thoát, muốn gần kinh thành một chút, nói không chừng có thể được cứu, cũng liền đi theo.”
Trần Trí hỏi: “Thuốc bột trong tay Trương Quyền có phải ngươi cho gã không?”
Khương Di rên rỉ than thở: “Cho cái gì mà cho, đều là bị cướp đi. Ta cũng không có cách gì, trên người mang nhiều đan dược như vậy, ai không cảm thấy khả nghi chứ? Chỉ có thể nói mình là một thầy lang hành hương, bị sắp xếp chữa thương cho binh lính. Sau đó thân tín của Trương Quyền muốn ta đánh dấu rõ ràng mỗi loại thuốc, những thứ thuốc có độc đều bị mang đi.”
Trần Trí nói: “Những thuốc kia có thuốc giải không?”
“Có thuốc có, có thuốc không.” Khương Di kịp phản ứng, dè dặt hỏi, “Thiên sư lại trúng chiêu?”
Trần Trí cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết là ‘lại’ à.”
Khương Di hốt hoảng toát mồ hôi hột.
Thôi Yên là tính khí gì, gã lại càng rõ ràng. Chuyện lần trước của Thôi Giảo, mặc dù Thôi Yên bỏ qua cho gã, nhưng trong bụng nhất định ghi nhớ món nợ này. Hôm nay, nợ cũ chưa trả, lại thêm nợ mới, nghĩ cũng biết mình lần này sẽ không thể ung dung vượt qua như vậy.
Trần Trí mang gã đến Dưỡng Tâm điện.
Không có Thôi Giảo, nơi này liền trống vắng, Trần Trí để cho người dọn dẹp lại một phen, coi như chỗ nghỉ ngơi của Thôi Yên.
Sau khi bình định “Loạn Trương Quyền”, yêu đan ẩn núp hai ngày trong cơ thể Thôi Yên, liền bắt đầu điên cuồng cắn trả. Thuốc Khương Di lưu lại cũng vô ích,Trần Trí thấy hắn mỗi ngày đau đến toát ra mồ hôi lạnh, cuống như ngồi trên đống lửa, vốn định lên trời xuống đất tìm một chút biện pháp, không ngờ Khương Di vừa lúc đó quay trở lại.
Sau Khương Di nghe nói ngọn nguồn xong, mặt cũng có chút trắng bệch: “Hay là Bệ hạ lại độ một hớp long khí cho hắn?”
Trần Trí nói: “Ta đang một mực hoài nghi, có phải do ta độ long khí cho hắn, mới khiến cho tình trạng của hắn trở nên ác liệt như vậy.”
“Rất có thể.” Khương Di chỉ mong có người chia sẻ lỗi lầm.
Hai người đi tới cửa Dưỡng Tâm điện, bị binh giáp đen ngăn cản.
Trần Trí cau mày hỏi: “Thiên sư đâu?”
Binh giáp đen khô cứng nói: “Thiên sư tọa quan, phân phó không được để cho bất kỳ ai quấy rầy.”
Biết Thôi Yên lâu như vậy,Trần Trí vẫn là lần đầu tiên bị phân tới hàng ngũ “bất kỳ ai “nhất thời có chút thất thần.
Khương Di ở bên cạnh kêu la om sòm: “Thiên sư có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trần Trí lấy tay che miệng của gã, hỏi: “Thiên sư phải tọa quan bao lâu?”
Binh giáp đen nói: “Không biết.”
“Ồ, được rồi.”Trần Trí ném Khương Di cho binh giáp đen trông coi, giống như thuận theo trở về Càn Thanh cung, chờ cửa chính vừa đóng cửa, lập tức dán ẩn thân phù lên, lặng lẽ mò về cửa Dưỡng Tâm điện, dùng định thân thuật định thân hai binh giáp đen canh cửa, đẩy cửa ——
Cửa vẫn không nhúc nhích.
Trần Trí muốn dùng chân đạp, lại sợ động tĩnh quá lớn, quấy rầy Thôi Yên tọa quan, đành rút đao của binh giáp đen, dè dặt nâng chốt cửa lên.
Chốt cửa “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Trần Trí tiếp tục đẩy cửa ——
Cửa như cũ vẫn không nhúc nhích.
…
Trần Trí đi một vòng vòng quanh Dưỡng Tâm điện, dò xét một lượt tất cả cửa sổ cũng vẫn là ——không nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, y đành giải định thân thuật cho binh giáp đen, lặng yên không một tiếng động trở lại Càn Thanh cung.
Biểu hiện của Thôi Yên thần bí như vậy, hoàn toàn không giống như là tọa quan, ngược lại giống như làm trộm.
Trần Trí nôn nóng muốn biết hắn rốt cuộc ở bên trong làm gì, sợ nhất là vất vả đi tới điểm cuối của màn kịch lại xảy ra thay đổi gì ở nơi nhìn không đến. Y lấy bảo bối trong túi càn khôn ra, bày ra ở trên giường như vậy, xem có cái gì đáng cân lạng không..
Ẩn thân phù, vong ưu châu, Hoàng Khuê, túi càn khôn đựng vận xui…còn có một tượng thế thân mất đầu.
Nhìn gia sản, y không nhịn được lệ nóng quanh tròng.
Thật là quá nghèo nàn!
Trần Trí tìm được Khương Di bị giam ở trong phòng củi.
Khương Di há miệng run rẩy nói: “Người ta bình thường diện tích nhỏ, thích nhốt người ở phòng chứa củi cũng được. Hoàng cung lớn như vậy, cũng động một tí nhốt người ở trong phòng bếp, có phải quá nhỏ nhen không?”
Trần Trí nói: “Vậy nhốt vào đại lao Hình bộ được không? Nói không chừng còn có thể gặp được Bách phu trưởng của ngươi.”
Khương Di xì nước mũi: “Khi nào ngươi thả ta ra ngoài? Đừng quên, lúc ngươi nhõng nhẽo với Thiên sư là ai chứa chấp ngươi, chọc cho ngươi vui vẻ.”
Trần Trí nói: “… Ký ức của chúng ta về quãng thời gian đó có thể có sai lệch.”
“Có thả hay không nói một câu!”
“Thả.”
…
Khương Di được thả ra một mực nghĩ làm thế nào mới có thể trở về.
Trần Trí kéo gã đi về phía trước: “Chuyên tâm đi đi, đừng hết nhìn đông tới nhìn tây!”
Khương Di nói: “Ta muốn về phòng chứa củi.”
Trần Trí trấn an gã: “Chúng ta chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn, sẽ không kinh động hắn đâu”
“Ta không tin ngươi được.”
“Còn cãi nhốt vào ngục!”
“… Cái tên hoàng đế sắp thoái vị nhà ngươi! Đừng có quá phách lối!”
“Thôi Yên nếu có chuyện không may, ta liền không thể thoái vị. Ta nếu không thoái vị được, ngươi phải vào đại lao. Còn không đi nhanh lên.”
Khương Di một cục tức nghẹn ở trên đầu, suy nghĩ phiền loạn, chờ đến gần Dưỡng Tâm điện mới hoàn hồn lại, nói: “Thiên sư không chết, ta cũng không nhất định có kết quả tốt!”
Trần Trí nói: “Trái phải đều không có đường sống, dứt khoát một con đường đi tới nơi tối tăm, tiếp tục tìm chỗ chết.”
Khương Di: “…”
Bị Trần Trí một phen mang đi ánh sáng đời người, Khương Di cuối cùng từ bỏ việc giãy giụa, vò đã nứt dứt khoát làm vỡ luôn đứng ở trong bụi cỏ, cùng Trần Trí bàn bạc đại kế.
“Cửa sổ đều bị khóa lại, căn bản không vào được?” Khương Di sau khi hỏi rõ tình huống, suy nghĩ một chút hỏi, “Có nghĩ tới việc đi từ nóc nhà không?”
Trần Trí vỗ tay: “Cách hay!”
Nói xong, không đợi Khương Di phản ứng, y chạy bước nhỏ đến xó xỉnh không người, dán ẩn thân phù lên, phi thân lên nóc nhà, lướt qua trùng trùng mái hiên, đi tới phía trên Dưỡng Tâm điện, ngồi xổm người xuống.
Bốn bề vắng lặng không ai phát giác, chính là thời điểm tốt làm chuyện xấu.
Y từ từ nhấc một mảnh ngói lên.
“Phốc”, một tiếng nổ khí nhỏ từ trong phòng vang lên, Trần Trí không kịp đề phòng bị, bị nổ chính diện, cả người bị bắn bay ra sau, từ trên mái hiên lăn xuống, ngã xuống đất.
“Ai?” Binh giáp đen thủ ở trước cửa nghe thấy động tĩnh, chen nhau lên, mũi giáo trong tay quét ở vị trí y rơi xuống, gần như sắp đâm đến người y.
Trần Trí vội vàng lăn về sau hai vòng, đỡ cánh cửa vừa muốn đứng lên, cửa liền bị người từ trong kéo ra, y mất đi trọng tâm, té vào trong, đụng vào chân của một người.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thôi Yên rõ ràng cảm thấy có người ôm bắp đùi mình: “A Si?”
Trần Trí lúng túng đứng lên, gỡ ẩn thân phù xuống: “Khéo nhỉ… Ta chỉ là muốn thử một chút, chơi cút bắt như vậy có bị phát hiện hay không.”
Thôi Yên sửa sang lại tóc và vạt áo y, dắt tay đi vào trong: “Lo lắng cho ta sao?”
Nếu như hắn đã nói như vậy, Trần Trí liền thoải mái thừa nhận: “Ngươi cái gì cũng không nói liền một mình bế quan, quả thực rất khiến cho người khác lo lắng!”
Thôi Yên cười một tiếng: “Ta bây giờ đã không sao rồi.”
Trần Trí hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Thôi Yên nói: “Ta trước vẫn muốn sáng tạo một bộ công pháp dung hợp yêu đan, mới vừa rồi đột nhiên có cảm ngộ, cho nên mới vội vàng bế quan.”
Trần Trí nhíu mày một cái: “Ngươi còn muốn tiếp tục dung hợp yêu đan?”
Thôi Yên dừng một chút, mới nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trần Trí lựa lời nói: “Ta cảm thấy Tây Nam Vương, Trương Quyền những mối họa lớn này đã trừ, không cần thiết phải dung hợp yêu đan nữa. Yêu đan này đặt ở trong bụng, dù thế nào cũng là một tai họa ngầm, ngược lại không bằng lấy ra khiến người ta yên tâm hơn.” Ngoài ra, y còn một điều lo âu. Chính là Thôi Yên dung hợp yêu đan rồi, pháp lực tăng tiến, có khi nào sẽ trường sinh bất lão. Như tu sĩ trường sinh bất lão ngược lại không có gì, dù sao ẩn núp ở núi thẳm không ai biết, nhưng một hoàng đế trường sinh bất lão, sợ sẽ khiến giang sơn hỗn loạn bất an.
“Lấy yêu đan ra, ta liền giống như người thường, thậm chí còn yếu hơn so với người thường…” Thôi Yên nhìn y thật sâu, “Ngươi nguyện ý ở lại bên người bảo vệ ta không?”
Trần Trí không nói hai lời vỗ ngực đồng ý.
Lời này không hoàn toàn là giả. Giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến Tây thiên. Sau khi thành tiên, trăm năm cũng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, muốn y ở lại cũng không phải không được, dù sao cuộc sống ăn uống thải ngủ trải qua ở nơi nào cũng đều giống nhau.
Thôi Yên lại cười nói: “Ta sẽ thận trọng suy tính.”
Trần Trí nói: “Trong mấy ngày ngươi suy tính sẽ không phát tác lặp đi lặp lại sao?”
Thôi Yên nói: “Hẳn sẽ không.”
Trần Trí thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt liền thấy Thôi Yên cười híp mắt nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy ôn nhu, đột nhiên trong lòng kinh sợ, bắt đầu hoài nghi hành động mình đồng ý ở lại là đúng hay sai.
Thôi Yên bởi vì chuyện yêu đan, bế quan đã lâu, trong triều chất đống rất nhiều công việc cần xử lý, cùng Trần Trí nói mấy câu liền vội vã chạy tới Nghị Chính điện.
Trần Trí quay đầu tìm Khương Di, phát hiện gã đã không còn ở bụi cỏ kia nữa, gọi binh giáp đen đến hỏi bóng hỏi gió một phen, mới biết gã bị người phát hiện, cho là vượt ngục, trực tiếp đưa cho đại lao Hình bộ.
Binh giáp đen nói: “Bệ hạ yên tâm, chúng tôi đã khoá gông, nhất định coi chừng nghiêm ngặt.”
“…” Trần Trí nói, “Cực khổ rồi.”
Chờ Thôi Yên nửa đêm từ Nghị Chính điện đi ra, Trần Trí vội vàng nói cho hắn tin tức của Khương Di.
Biểu cảm của Thôi Yên có chút vi diệu, không giống như là nổi nóng, ngược lại có chút mong đợi: “Ồ? Vậy gã tìm được đồ không?”
Trần Trí nói: “Gã vừa rời kinh thành thì gặp phải giặc cỏ, đừng nói tìm đồ, đồ của mình đều bị Trương Quyền vơ vét mất.”
Thôi Yên gật gật đầu nói: “Đã như vậy, để cho gã đi ra ngoài tiếp tục tìm đi.”
…
Đây coi như là lưu đày phải không?
Trần Trí nói: “Ngươi có phải là không muốn gặp lại gã không?”
Thôi Yên vốn không đem chuyện này đặt ở trong lòng, nghe y căng thẳng như vậy, mới động mấy phần nghiêm túc: “Ngươi tiếc là không còn được gặp lại gã sao?”
Trần Trí nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy… Để gã đi ra ngoài rất không an toàn.” Một hồi đưa thuốc cho Thôi Giảo, một hồi đưa thuốc cho Trương Quyền, cho dù là thân bất do kỷ, nhưng tính cho kỹ, số lần đầu hàng địch cũng cao ngoại hạng.
Thôi Yên thờ ơ nhún vai: “Vậy liền giết đi.”
Trần Trí nói: “Nhân tài hiếm thấy. Gã dầu gì còn có thể luyện đan…”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thôi Yên bất đắc dĩ hỏi.
Trần Trí nói: “Ta là muốn, thời điểm ngươi lấy yêu đan ra, bên người dù sao cũng phải giữ lại mấy người hỗ trợ. Khương Di biết được nhiều, giữ lại luôn có chỗ tốt.”
Thôi Yên nhìn y, cười cười nói: “Vẫn là A Si cân nhắc chu đáo.”
Sau khi Khương Di được thả ra, cho một quan chức chính thức—— Giám phó của Khâm Thiên Giám, sau đó được “ân chuẩn” ở bên ngoài. Nói cách khác, bị đuổi ra ngoài, không còn có thể hưởng thụ đãi ngộ bao ăn bao ở nữa.
Gã tự biết đuối lý, cũng không dám tranh cãi, ngoan ngoãn bảo Trần Trí mượn ít tiền của Âm Sơn công, thuê một cái nhà để ở.
Ngày thứ nhất vào ở, Trần Trí cố ý chạy đi ăn mừng việc gã dời nhà.
Khương Di uống rượu, ăn đậu phộng, tâm sự đời người cùng y. Ăn đến nửa đêm, Trần Trí lười nhích chỗ, chuẩn bị chen chúc cùng Khương Di. Chăn cũng đắp vào rồi, Thôi Yên đột nhiên mang binh giáp đen chém tới.
Dáng điệu đằng đằng sát khí kia, tựa như tiểu phân đội bắt gian đỉnh đầu đội đám mây xanh lục.
Khương Di uống có chút phiêu, lắc đầu nói: “Không được không được, Thiên sư không thể tới! Ba người… Ngủ ngủ ngủ không vừa.”
Thôi Yên cười híp mắt hỏi Trần Trí: “Ngươi muốn ngủ chung với gã?”
Trần Trí nói: “Vốn ta cảm thấy bọn ta ngủ chung không vấn đề gì, nhưng bị ngươi dùng loại giọng điệu này hỏi, ta cảm thấy rất có vấn đề.”
“Đương nhiên là có vấn đề.” Thấy y trả lời thản nhiên, Thôi Yên không truy cứu quá nhiều, bảo người lo cho Khương Di, mình kéo Trần Trí đi ra ngoài, “Ta ngại Khương Di chướng mắt mới cho gã dời ra ngoài, ngươi ngược lại hay lắm, còn ra cung dính vào một chỗ với gã.”
Trần Trí cảm thấy bọn họ loại quan hệ mơ mơ hồ hồ, mập mập mờ mờ này tiếp tục nữa không phải là chuyện hay, trong lòng suy nghĩ có nên thừa dịp đêm không trăng không sao, bầu không khí xào xạc, nói rõ ra hay không, ngẩng đầu một cái liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Thôi Yên. Rõ ràng trời tối om như mực, nhưng cặp mắt kia nhìn y lại toát lên bầu không khí trước hoa dưới trăng, lập tức dũng khí nói chuyện liền bị dập tắt.
Sau đó, Trần Trí vừa vô tình vừa cố ý né tránh Thôi Yên.
Một hai ngày thì thôi, nếu năm ba ngày không thấy, Thôi Yên liền đích thân bắt người. Thời gian lâu dài, hắn dứt khoát nói thẳng: “Trò chơi ngươi đuổi ta chạy, ta coi là tình thú. Có điều, trò chơi này vui đùa một chút thì được, đừng chơi thật.” Mặc dù không làm gì Trần Trí, thế nhưng mấy người “chứa chấp” y, mấy ngày nay đều bị Thôi Yên chỉnh quá sức.
Âm Sơn công bọn họ ngoài miệng chưa nói, nhưng Trần Trí đều có thể nhìn thấy, cũng không tiện lại đi liên lụy người ta.
Cũng may lễ nhường ngôi, lên ngôi đảo mắt liền tới, hết thảy ái hận tình thù cũng tạm thời đặt ở một bên.
Hôm đó, trời trong nắng ấm, quang đãng vạn dặm.
Trần Trí mặc tội chứng Thôi Yên lục soát được từ trong cửa hàng—— long bào, trang nghiêm ngồi ở long ỷ, tuyên bố quyết định mình nhường ngôi cho Thôi Yên.
Chư thần sớm đã biết kết cục bình tĩnh đón nhận đạo chỉ ý này, rồi sau đó, Thôi Yên kế vị, đổi quốc hiệu thành “Yến”.
Điều này trước khi lên ngôi đã bàn bạc xong. Theo như truyền thống, quốc hiệu phải đặt là “Thôi”, nhưng mà Thôi quốc Thôi quốc, nghe quả thực hơi bi thảm (bi thảm: 悲催 bi thôi) chút, không cát lợi lắm, Thôi Yên liền đề nghị dùng “Yến” đồng âm với tên hắn.
Nếu không gọi là triều “Trần” nữa thì Thôi quốc hay Yến quốc cũng không có gì khác nhau, chúng thần cũng không có dị nghị.
Đổi xong quốc hiệu, chính là khâu luận công ban thưởng làm người ta kích động.
Mặc dù Thôi Yên trước đó có tiết lộ một số ý tưởng với thân tín định trọng dụng với cựu thần triều Trần, nhưng kết quả như thế nào, còn phải xem tuyên đọc sau cùng. Cho nên, khi thánh chỉ mở ra, những người ở phía dưới đều dựng lỗ tai lên.
“Phong quốc chủ trước của triều Trần Trần Ứng Khác làm Trần Lưu Vương, lưu lại hoàng cung…”
“Phong Âm Sơn công trước của triều Trần là Âm Sơn công của Yến triều, ban trả tổ trạch…”
“…”
Người nghe thấy tên vui mừng ra mặt, người không nghe thấy tên mặt xám như tro tàn, giống như sẽ bảng kết quả thi, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn.
Sau khi đại điển kết thúc, Trần Trí thay long bào xuống, mặc vào bộ đồ mới theo chức vụ, tâm tình hết sức sung sướng, ngay cả lúc tham gia dạ tiệc, cũng là vẻ mặt tươi cười, châm nhói không ít ánh mắt người bất đắc chí ở quan trường.
Tới lúc rượu chè say sưa, có vài người liền bắt đầu lời nói mất khống chế.
Mới đầu còn che che giấu giấu, càng về sau liền không quản được miệng, châm chọc trắng trợn: “Ngày xưa Long Dương quân kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ, tứ phương khâm phục, phụ tá Ngụy vương. Hôm nay, Trần Lưu Vương của chúng ta, lại dựa vào a dua nịnh nọt, hưng quốc an bang… Thật là xưa không bằng nay mà.”
“Truyền thuyết Long Dương quân phong tư trác tuyệt, khiến vô số mỹ nhân ảm đạm thất sắc. Bệ hạ của chúng ta… Ờ, hẳn phải gọi là Trần Lưu Vương, dựa vào cái gì nhỉ? Không phải là thuật phòng the hơn người đấy chứ.”
Một góc yến hội liên tiếp truyền ra chuỗi tiếng cười ác độc không nói cũng hiểu.
Âm Sơn công nghe mà hỏa khí dâng trào, đang muốn quát bảo ngưng lại, bị Niên phụ kéo lại. Niên phụ tỏ ý hắn nhìn bên kia —— Thôi Yên cùng Trần Trí đang đứng ở dưới bóng cây nghe lén, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện nơi đó có hai người đang đứng.
Âm Sơn công thầm mắng hắn mắt trộm đảo nhanh.
So với Thôi Yên sắc mặt xanh mét, Trần Trí biểu hiện rất bình tĩnh: “Bọn họ không biết, thật ra thì định thân thuật của ta cũng rất lợi hại.”
Thôi Yên vốn đang tức giận đột nhiên mặt lộ vẻ cổ quái: ” ‘Cũng’?”
“Ừ?”
“Ngươi đã dùng ‘cũng’.”
“‘Cũng’ thì làm sao?” Trần Trí mặt đầy vẻ không giải thích được.
Thôi Yên nói: “Nói rõ ngươi thừa nhận phòng trung thuật của mình rất lợi hại.”
Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Cái này hả, không phải ta kiêu ngạo…”
“Ngươi đã thử với ai?”
Trần Trí đang chuẩn bị thổi phồng một phen cảm thấy phương hướng phát triển không đúng lắm: “… Hả?”
Thôi Yên nhìn chằm chằm ánh mắt y, không cho phép tránh né: “Ai có thể chứng minh phòng trung thuật của ngươi lợi hại?”
Trần Trí nói: “Thiên phú dị bẩm, nhưng không để người khác biết.”
Thấy biểu hiện của y coi như thành khẩn, giọng Thôi Yên mới dễ dàng hơn: “Nhưng, căn cứ tài liệu ta ‘một tay nắm giữ ‘, tựa hồ cùng nhận biết của tự bản thân ngươi có chút khác biệt.” (Bụi: Ừ, tài liệu “một tay nắm giữ” của anh *gật gù*=)))))
Là nam nhân thì không thể nhịn nhục!
…
Nhưng y là nam thần.
Trần Trí đầu thoáng qua một chuỗi tình tiết “y không phục, Thôi Yên lập tức được nước lấn tới yêu cầu khám xét hiện trường”, sáng suốt lựa chọn không đáng để giao phong: “Rồi sẽ có một ngày, lịch sử sẽ chứng minh sự uy vũ của ta.”
Thôi Yên cười nói: “Cần gì lịch sử, chúng ta bây giờ…”
“Ai nha, đau bụng quá.”
Trần Trí xoay đầu muốn chạy, bị Thôi Yên kéo lại, ôm vào trong lòng: “A Si, phía trên Trần Lưu Vương còn có một vị trí.”
Trần Trí liếm liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: “Ta vừa mới nhường cái vị trí đó…”
Thôi Yên cười nói: “Bên cạnh vị trí đó còn có vị trí nữa.”
Trần Trí nói: “Có câu nói, một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi một trống một mái. Nếu là hai con trống (công), đó chính là công công rồi, không tốt, không tốt.”
Thôi Yên: “…”
Bầu không khí tốt đẹp, lúc này liền kết thúc.
/100
|