Dịch: Phong Bụi
“Sư phụ, vậy con và Người thành thân được không?”
Giang Nam thế gia rốt cuộc là chỉ những thế gia nào, có hai loại phân chia là quan phủ và bản thân thế gia. Quan phủ coi trọng truyền thừa cùng duy trì, rất nhiều đại gia tộc đã sa sút, còn ở trong đó, gia tộc mới quật khởi thiếu căn cơ, vô luận thực lực, danh vọng như thế nào, cũng không có tên trên bảng, cho nên, rất nhiều người coi trọng sự đồng ý của bản thân thế gia hơn cả. Dẫu sao, đây là thời đại thực lực trên hết.
Dung gia sau khi thu nạp hai nhà Lâm, Hồ, thực lực siêu quần, mấy tháng ngắn ngủi, liền vượt qua Phòng, Ngô, ổn định chiếm vị trí đứng đầu các thế gia, trở thành vua không ngai Giang Nam được các thế gia công nhận. Giang Nam được nhắc đến trong đây, chủ yếu là chỉ khu vực Giang Chiết, không hề bao gồm Giang Tây và Phúc Kiến. Nói cách khác, mặc dù Giang Nam thế gia kêu khóc ủng hộ Tây Nam Vương, nhưng, giữa bọn họ cùng lưỡng Quảng Tây Nam Vương nắm trong tay, còn cách Giang Tây, Phúc Kiến.
Hai khu vực vốn cũng không gần sát nhau, núi dài nước xa qua lại không tiện, còn khiến cho Dung gia vốn không ủng hộ Tây Nam Vương làm lớn, tâm tình Trần Hiên Tương hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Cấp trên giận, cấp dưới khóc.
Mấy đại thế gia bận rộn trạch đấu cung đấu, tranh diễm tranh sủng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Giành giật bên ngoài phải giữ yên ổn bên trong trước, điều kiện tiên quyết lấy lòng Tây Nam Vương là phải giữ được tiền vốn ở Giang Nam.
Bọn họ cũng biết, Dung gia hợp lực của ba nhà, đã là vật khổng lồ, không thể địch nổi bằng lực, chỉ có thể dùng trí. Vừa đúng lúc sinh nhật mười bốn tuổi của Dung Vận gần kề, bọn họ liền nảy ra kế, chuẩn bị sử dụng đúng một chiêu lần nào cũng dùng—— kết thông gia. Phòng gia, Ngô gia đều có một nữ dòng chính, mười một, hai tuổi, gả cho Tây Nam Vương thì quá nhỏ, gả cho Dung Vận thì vừa vặn.
Muốn kết hôn, đầu tiên phải lôi kéo quan hệ.
Phòng, Ngô hai nhà vốn một mực đặt tâm tư ở trên người Tây Nam Vương thật nhanh đổi lại mủi giáo, lại lần nữa coi trọng Dung Vận. Dung gia không có nữ quyến, liền do thiếu gia, lão gia đến cửa lập quan hệ.
Người trẻ tuổi nói phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thư họa, người lớn tuổi nói giang sơn xã tắc, lê dân bách tính. Dung Vận tiếp đãi hai lần, không khỏi cảm thấy phiền toái, lần thứ ba liền tránh không gặp, để cho Đàm Thúc thương thế đã khỏi hẳn đi ra ngoài tiếp đón qua loa.
Đàm Thúc ngược lại ứng đối rất trôi chảy, dù sao thì cũng là… Nói bậy nói bạ mà.
Bất kể chân tướng như thế nào, ở trong mắt người ngoài, đây là biểu hiện Dung gia cùng bọn họ quan hệ hết sức nồng nhiệt. Cho nên, Phòng, Ngô hai nhà nhờ người làm mai cũng hết sức thuận lợi, hai người làm mai cũng nhận lời vào ngày sinh nhật hôm đó sẽ xem tình thế mà làm.
Mùng 10 tháng Chín, tiết Trùng Dương vừa qua, thành Hàng Châu cực kỳ náo nhiệt, ngay cả nít ranh vô tri đều biết, thiếu gia Dung gia hôm nay sinh nhật, đạt quan quý nhân ở Kim Lăng cũng chạy tới chúc mừng.
Đường xe chạy thông hướng Dung gia đã sớm được quét dọn sạch sẽ, thỉnh thoảng có bách tính đứng ở ven đường, nhìn những khách quý quần áo gọn gàng kia cưỡi ngựa, ngồi kiệu chạy qua.
Dung Vận dậy thật sớm, nhưng không phải là để chiêu đãi khách, mà là đứng ở cửa phòng bếp chờ Trần Trí làm mì trường thọ.
Trần Trí thành thạo dùng cán mì cán dài sợi mì, kéo đến bát lớn cũng sắp không chứa nổi mới dừng, bắt đầu nấu mì.
Dung Vận biết còn cố ý hỏi: “Mì phải dài như vậy sao?”
Trần Trí nói: “Mì trường thọ mì trường thọ, đương nhiên là càng dài càng tốt.” Mặc dù không có căn cứ gì, nhưng y so sánh với tuổi thọ hai đời trước của Dung Vận, y thà tin có.
Chờ mì ra khỏi nồi, Dung Vận đang muốn bưng, sau lưng liền vang lên thanh âm kinh ngạc, vui mừng: “Bọn họ nói các ngươi ở phòng bếp, thì ra là làm mì trường thọ.” Đàm Thúc vừa nói vừa nhảy vào.
Dung Vận vạn phần hối hận khi cho hắn quyền tự do tùy ý ra vào.
Đàm Thúc thò đầu nhìn mì, thấy nước súp đậm đà, màu sắc phối hợp tươi đẹp, kích thức sợi mì đều đặn, bất giác thèm thuồng: “Không ngờ Trần tiên nhân còn có tay nghề giỏi như vậy. Tính một chút, sinh nhật ta cũng sắp đến rồi…”
Dung Vận rất nhanh ngắt lời: “Sư phụ nói đời này chỉ làm cho một người là ta ăn.”
Trần Trí: “…” Y nói thế lúc nào? Chẳng lẽ làm cho mình ăn cũng không được? … Ờ, đúng rồi, y đã không được tính là người.
Đàm Thúc quay đầu, gáy hướng về phía Dung Vận, lộ ra biểu cảm đáng thương với Trần Trí.
Trần Trí nháy mắt mấy cái, bày tỏ có cơ hội sẽ làm cho hắn ăn.
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Chỉ cần nhìn phản ứng từ y liền đoán ra hành vi của Đàm Thúc, Dung Vận bất mãn hỏi.
Trần Trí tỏ thái độ, nói: “Vi sư dạy ngươi đối đãi với bạn bè thế này sao?”
Từ sau khi cái mông nở hoa, phương thức sống chung giữa Dung Vận và Trần Trí có sự biến chuyển cực lớn. Dung Vận không còn giống như đứa bé khóc khóc nháo nháo nữa, ngôn hành cử chỉ cũng ngoan thuận hơn rất nhiều. Trần Trí cũng sẽ không dung túng hắn không biên giới nữa, luôn luôn uốn nắn tác phong làm việc của hắn.
Hai người không cảm thấy có vấn đề gì, Đàm Thúc lại cảm thấy không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Một nhóm khách nhân đầu tiên đã đến.”
Dung Vận khoát tay nói: “Ngươi tiếp đãi là được rồi.”
Đàm Thúc nói: “Vương Thái thú Hàng Châu cùng Lữ Thái thú Kim Lăng hy vọng ngươi có thể tranh thủ chút thời gian, nói chuyện riêng một chút.”
Dung Vận gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Năm đó Bắc Yến, Nam Tề, Đông Trần tam phân thiên hạ, chế độ quan chức có sự bất đồng riêng. Trong đó, Thái thú quan chức này là Bắc Yến, Nam Tề sử dụng, Đông Trần dùng Tri phủ. Sau đó Trần triều nhất thống thiên hạ, để trấn an hàng thần Bắc Yến, Nam Tề, đặc biệt cho phép khu vực hai nước cũ tiếp tục dùng chế độ cũ, mà khu vực Giang Nam vẫn quen gọi là Tri phủ. Lâm Chi Nguyên xuất thân thế gia Giang Nam, lẽ ra phải dùng “Tri phủ” để gọi họ.
Bởi vì Hoàng khuê thống nhất dùng “Thái thú”, Đàm Thúc và Trần Trí nhìn quen, cũng không có phát hiện hai tên có gì khác nhau.
Bất quá mì nóng trước mặt, Dung Vận cũng không có suy nghĩ sâu xa, sau khi đuổi Đàm Thúc đi, liền vui vẻ ngồi xuống ăn mì. Sau khi ăn xong, Trần Trí cho người mang một cái hòm ra cho hắn, nói là quà tặng.
Dung Vận mừng rỡ không thôi. Ở trong ấn tượng của hắn, Trần Trí có lúc cao lãnh đến mức có chút không dính lửa khói nhân gian, đối với tập tục rất hờ hững, lúc ở trên núi, ăn tết cũng chỉ là đồ ăn hơi phong phú chút, cho nên, căn bản cũng không dám mong đợi cao hơn.
“Mở ra nhìn một chút đi.” Trần Trí bị biểu cảm vui mừng rạng rỡ của hắn làm cho vừa áy náy, lại chua xót.
“Cảm ơn sư phụ!” Dung Vận mở hòm ra, phát hiện là một tấm áo khoác cổ lông cáo.
Trần Trí nói: “Ta thấy ngươi rất thích áo khoác… Tấm áo trong thư phòng kia nếu là của cha ngươi, thì nên cất giữ cẩn thận, sau này dùng cái này đi.”
Dung Vận nào có nỡ dùng, nhưng trong lòng thực cảm động không thôi. Hắn đúng là từ nhỏ đã thích áo khoác, lại không ngờ rằng bị sư phụ phát hiện, nhất thời cảm thấy trong lòng trong miệng đều là ngọt ngào, gần như muốn ôm áo khoác lộn một vòng trên đất để diễn tả vui mừng.
“Sư phụ…” Hắn hốc mắt ửng đỏ, cảm động nhìn Trần Trí một cái, lại thật nhanh cúi đầu, cọ mặt một cái ở trên áo khoác cổ lông cáo, chờ khôi phục tâm tình mới lại ngẩng đầu nói, “Cõi đời này, sư phụ là người đối xử với con tốt nhất rồi.”
Người cùng người sống chung lâu, tự nhiên sẽ có cảm tình.
Lúc này Trần Trí không muốn quan tâm Dung Vận đã từng là ai, sau này sẽ làm gì, ít nhất giờ phút này, y thấy chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi tràn đầy quyến luyến và ngưỡng mộ đối với mình.
Tiệc sinh nhật của Dung Vận tổ chức cả ngày.
Thân phận quý trọng đều mời tham gia dạ tiệc, những người tới dự ngọ yến đều là có qua lại, nhưng chẳng phải khách nhân quan trọng.
Lúc ngọ yến khai tiệc Dung Vận đi ra ngoài tham dự một vòng, sau khi đụng mấy ly rượu, liền lấy lý do tửu lượng kém, để cho Đàm Thúc đỡ trở về. Nghỉ được chốc lát, Đàm Thúc liền tới thông báo hắn cao quan Kim Lăng, Hàng Châu đến.
Tuy nói quan phủ Giang Chiết hiện nay phải xem sắc mặt thế gia làm việc, nhưng mà, nên nể mặt vẫn phải nể mặt một chút.
Dung Vận rửa mặt một chút, đi ra đón tiếp.
Lúc này, các đại thế gia cũng lần lượt đến.
lúc Dung Vận đi ra, vừa vặn đụng mặt người Phòng gia. Gia chủ Phòng gia mang con trai thứ Phòng Trọng Ôn cùng ấu nữ Phòng Muội Ngư chúc mừng, thuận tiện giới thiệu một chút. Phòng Muội Ngư năm nay mười một tuổi, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở, đã thấy dáng vẻ ban đầu của một mỹ nhân, lúc thấy Dung Vận, còn thẹn thùng mắt thầm đưa một làn sóng thu.
Đáng tiếc Dung Vận lòng không ở chỗ này, chẳng khác gì ném ánh mắt quyến rũ cho người mù nhìn.
Gia chủ Phòng gia đối với sự qua loa lấy lệ của hắn cảm thấy bất mãn, đảo mắt thấy quan viên Kim Lăng, Hàng Châu đang chuyện trò vui vẻ đi vào, hơi biến sắc mặt, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc nghênh đón: “Vương đại nhân! Lữ đại nhân! Đã lâu không gặp, các vị vẫn khỏe chứ!”
Lữ Tri phủ làm quan ở Kim Lăng, cùng gã qua lại đã nhiều năm, cũng coi là “giao tình thâm hậu”, bất kể trong lòng đối với việc gã điều tài nguyên Giang Nam đi tiếp tế Tây Nam Vương có suy nghĩ gì, bề ngoài vẫn luôn nhiệt tình.
Vương Tri phủ lại không như vậy. Năm đó ông ta nghiêng về Dung Ngọc Thành, nếu không sau khi hắn xảy ra chuyện cũng sẽ không bắt gia chủ La gia chấp pháp, hôm nay Dung gia được thế, đối với gia chủ Phòng gia “Ăn cây táo rào cây sung” tự nhiên không cho sắc mặt gì dễ coi.
Gia chủ Phòng gia không để tâm nói: “Dung tiểu đệ là người được chúc thọ, nhất định rất bận rộn, cứ đi làm việc đi. Ta cùng mấy vị đại nhân lâu ngày không gặp, vừa vặn ôn chuyện một chút.”
Vương Tri phủ nói: “Không khéo, chúng ta cùng Dung hiền chất có chuyện cần nói, chỉ có thể ngày khác nữa ôn chuyện rồi.”
Gia chủ Phòng gia gọi Dung Vận tiểu đệ, ông ta lại gọi hiền chất, bối phận lập tức có sự phân biệt cao thấp.
Gia chủ Phòng gia còn nhịn được cục tức này, nhưng Phòng Trọng Ôn sau lưng gã đã không nhịn nổi: ” Phòng gia ta cũng là thế gia Kim Lăng, nếu nói chuyện, cũng nên có phần chúng ta mới đúng!”
Lữ Tri phủ cười ha hả nói: “Là về tô thuế của Dung gia, cũng không phải là đại sự gì.”
Vương Tri phủ nói: “Đích xác không phải đại sự, không tiện kinh động Tây Nam Vương.”
Đây là đánh thẳng mặt một cách không kiêng nể gì, đừng nói Phòng Trọng Ôn, ngay cả Gia chủ Phòng gia cũng không nhịn được đổi sắc mặt. Dung Vận ở bên cạnh xem kịch đủ rồi, đúng lúc đi ra giảng hòa, bảo Đàm Thúc dẫn Gia chủ Phòng gia đi vào viện, mình mang mấy đại nhân đi ra hoa đình.
Hiếm thấy có nhiều người dạo thăm vườn như vậy, Trần Trí không nhịn được khoe khoang hoa cỏ của mình.
Các khách nhân biết y chẳng những là sư phụ Dung Vận, mà còn là thần tiên sống núi Tứ Minh trong truyền thuyết, cũng biểu hiện hết sức phối hợp, mỗi khi thấy một chậu hoa, nhất định phải khen ngợi một phen. Biết rõ trong này đa phần là nịnh bợ, Trần Trí vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, dẫn hết nhóm khách này đến nhóm khách khác.
Đến phiên Phòng gia, y cũng đối xử như những người khác, cẩn trọng dẫn đường.
Phòng Muội Ngư biểu hiện tích cực nhất, quấn lấy y hỏi này hỏi kia hỏi rất lâu, đến cuối cùng, mới giấu giấu giếm giếm hỏi: “Vậy Dung ca ca thích hoa gì?”
Trần Trí ban đầu không phản ứng kịp Dung ca ca là ai, thấy Đàm Thúc nháy mắt, mới bừng tỉnh hiểu ra nói: “Hắn không thích những thứ này lắm.”
Chờ sau khi người Phòng gia đi, Đàm Thúc mới ghé vào nói: “Xem ra Phòng gia chuẩn bị hạ thủ với Dung Vận rồi.”
Trần Trí căng thẳng hỏi: “Hạ thủ cái gì?”
Đàm Thúc nói: “Mỹ nhân quan.”
Trần Trí cau mày nói: “Dung Vận mới mười bốn tuổi.”
“Đã mười bốn tuổi rồi.”
Trần Trí kinh ngạc nhìn chậu hoa quỳnh khổng tước kia, đột nhiên cười nói: “Cũng đúng.” Nụ cười kia tới cũng mau, đi cũng mau, hời hợt như chuồn chuồn chạm nước vậy, không chút dấu vết, “Hoàng hậu định mệnh của hắn là vị Phòng tiểu thư này sao?”
Đàm Thúc nói: “Hoàng khuê cũng vẫn chưa rõ.”
Trần Trí nhướng mày hỏi: “Cái gì gọi là vẫn chưa rõ?”
Đàm Thúc nói: “Hoàng khuê chỉ nói hắn sẽ gặp Vương thị nữ, lại không có nói Vương thị là Vương thị nào.” Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, ” Tri phủ Hàng Châu họ Vương.”
Trần Trí nói: “Vương là họ lớn, thiên hạ quá nhiều.”
“Cũng đúng.”
“Hơn nữa ngươi nói là vẫn chưa rõ… Thiên đạo làm sao có thể không có chỉ thị rõ ràng chứ?”
Đàm Thúc nói: “Ta cũng hỏi qua Giai Vô. Giai Vô nói, sự tiên đoán của Thiên đạo là thành lập ở trên cơ sở con người, nếu là người chưa xác định, thì tương lai tự nhiên cũng sẽ là một nghi vấn rồi. Có điều, Hoàng Thiên nha chỉ cần lo việc giang sơn xã tắc, những chuyện tỉ mỉ vụn vặt kia thì để cho Thương Thiên nha phiền não đi.”
Hai người đang nói chuyện, liền nghe người làm bẩm báo nói gia chủ Ngô gia đến.
Đàm Thúc chạy đi tiếp đãi, không bao lâu, liền dẫn theo người Ngô gia vào, phía sau cũng có một bé gái xinh đẹp đi theo.
Có kinh nghiệm lần trước, Trần Trí lần này ngược lại rất bình tĩnh, tùy tiện giới thiệu mấy câu liền thả cho đi. Tiểu thư Ngô gia tính cách cũng rất trầm tĩnh, nghe xong liền đi.
Đàm Thúc lại qua tán gẫu: “Xem ra chủ công có phúc của người Tề.”
Trần Trí nói: “Đừng quên Vương thị nữ.”
“Hoàng đế có tam cung lục viện, một Phòng thị một Ngô thị quả thực không coi là nhiều. Chẳng qua là, Dung gia sau này có thể sẽ trở thành cái Tây Nam Vương phủ thứ hai rồi.” Đàm Thúc có chút phiền não.
Trần Trí nói: “Lời của ngươi được coi là nhiều đấy.”
Tâm phiền ý loạn một cách vô hình.
Trần Trí đi ra từ trong vườn, ngẩn người đi dạo không mục đích, đi dạo một chút liền tiến vào hoa đình, thấy một đám người ngồi xung quanh mới giật mình nhận ra đã quấy rầy, đang muốn rời khỏi, bị Dung Vận lanh mắt bắt được, cứng rắn kéo đi vào dự thính.
Vị trí Dung Vận ở chính giữa, Trần Trí ngồi ở bên cạnh, cũng là một vị trí bị nhìn chăm chú, lại cách cửa cực xa, tùy tiện động một cái liền có người nhìn tới, cực kỳ không dễ lén chuồn. Vốn cho là bọn họ lại muốn nói chút chuyện buồn ngủ, đã chuẩn bị tinh thần ngẩn người để giữ cho không ngủ gật, ai ngờ đề tài bọn họ lại vây quanh chuyện trưng binh.
Nghĩa vụ quân sự Giang Chiết chia làm hai loại, một loại là đợi ở trong trại lính, do quan phủ quản hạt, loại này gọi là quan binh; một loại tạo thành từ đám người làm, hộ viện của các đại thế gia, ngày thường thì nuôi trong các thế gia, gặp phải chuyện cần binh lính mới xuất động, loại này gọi là gia binh.
Chế độ sau có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt không cần phải nói, chính là quan phủ không cần bỏ tiền, chỗ xấu cũng rất rõ ràng, chính là không chịu khống chế.
Ví dụ bây giờ, mấy đại thế gia rõ ràng nghiêng về Tây Nam Vương, khi đưa công tử của các nhà đi Quảng Châu, liền mang theo một bộ phận gia binh đi, nói cho hay là hộ tống, nhưng là đưa tới nơi đã mấy tháng, cũng không thấy trở lại, rõ ràng là muốn lấy lòng Tây Nam Vương.
Thế nên cũng không trách Vương Tri phủ chán ghét người Phòng gia như vậy.
Bọn họ tìm Dung Vận là vì muốn tăng cường nghĩa vụ quân sự. Chuyện này không chỉ là tuyển người, còn phải cân nhắc đến quân nhu quân dụng, lương thực, cùng với duy trì sức lao động cho kinh tế Giang Chiết.
Lữ Tri phủ nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, bọn ta cũng là cân nhắc nhiều lần, mới thương lượng cùng Dung gia chủ. Giờ đây dã tâm Tây Nam Vương đã rõ ràng như nắng ban trưa, đánh một trận cùng phương Bắc là chuyện sớm hay muộn. Trước khi Bắc phạt, gã tất nhiên sẽ thu phục hai khu vực Phúc Kiến cùng Giang Tây trước.”
Dung Vận sợ Trần Trí không hiểu nguyên do, giải thích: “Trần triều hủ bại, nghĩa quân các nơi võ trang khởi nghĩa, trong đó một trong ba nghĩa quân lợi hại nhất là Cao Đức Lai chiêu binh ở Phúc Kiến, Giang Tây, nhận được sự hưởng ứng tích cực. Sau khi Cao Đức Lai chết trận, Phúc Kiến, Quảng Tây Tri phủ vì để tự bảo vệ mình đã đầu hàng Yến đế trước là anh em kết nghĩa của Cao Đức Lai, sau đó lên ngôi làm đế. Ai ngờ, không bao lâu Yến đế liền chết, thiên hạ phân làm hai. Phúc Kiến, Giang Tây nhân cơ hội lại khôi phục tự trị. Nhưng không bao lâu, Trần Hiên Tương thừa kế Tây Nam vương vị, còn chiếm lấy lưỡng Quảng. Phúc Kiến, Giang Tây rất sợ đến phiên mình, trên danh nghĩa lại lần nữa phụ thuộc vào Yến triều. Như vậy, bọn họ vừa có thể mượn Yến triều hù dọa Tây Nam Vương, cũng sẽ không bị Bắc phương chiếm cứ, Yến triều cũng không cách nào quản thúc từ xa. Khi thái bình, dĩ nhiên là làm ăn tốt, một mình một vốn vạn lời.”
Từ miệng Dung Vận nghe được tin tức về Thôi Yên, thật là có loại cảm giác không hài hòa vô hình.
Trần Trí suy nghĩ treo ngược cành cây một lúc, lại theo lời của hắn mà nghĩ đến: lúc thái bình, là một mối làm ăn tốt một mình một vốn vạn lời, thế nhưng khi chiến loạn, chính là nguồn gốc tai họa. Bất kể Phúc Kiến, Giang Tây rốt cuộc là ai đang quản, nếu trên danh nghĩa thuộc về Yến triều, thì khi Tây Nam Vương xé bỏ lớp mặt tất nhiên sẽ xé bọn họ trước. Bọn họ một khi bị công phá, liền ngay tiếp đó chính là Giang Chiết rồi…
Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ cùng Phúc Kiến, Giang Tây chính là quan hệ môi hở răng lạnh.
Lữ Tri phủ nói: “Dung gia chủ nghĩ rất thấu đáo. Cho nên, việc chiêu binh mãi mã hết sức cấp bách.”
Trần Trí đồng tình sâu sắc.
Nếu như đã rất nhiều chuyện xảy ra trước thời gian dự kiến một cách không giải thích được, như vậy, Bách Mỹ yến của Tây Nam Vương cũng có thể diễn ra trước thời hạn. Đây là bước đầu tiên Dung Vận bước lên con đường xưng đế, nhất định phải làm cái gì chắc cái đó.
Y mặc dù không lên tiếng, nhưng những người khác một mực chú ý biểu cảm của y. Thấy y gật đầu đồng tình, nhao nhao bày tỏ nguyện ý nghe ý kiến của y.
Trần Trí không thể làm gì khác hơn là nói: “Nam nhi lập thế, là phải bảo vệ quốc gia. Thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, chúng ta cũng nên phòng ngừa điều chưa xảy ra.”
Chúng quan viên đồng loạt bày tỏ tiên nhân thật là đức cao vọng trọng, lo xa nghĩ rộng.
Trần Trí có chút đỏ mặt. Nịnh bợ giả như vậy, thật là quá không thật lòng.
Bọn họ không thật lòng, nhưng Dung Vận đối với mỗi câu của y đều rất ghi lòng tạc dạ, lập tức thay đổi sự yên lặng mới vừa rồi, lớn tiếng bày tỏ sư phụ nói đúng, liền làm theo như sư phụ nói.
Chúng quan viên cảm khái nhìn hai người.
Thật là thầy trò tình thâm mà.
Nếu Dung Ngọc Thành ở trên trời có linh, thấy con trai mình hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ hài lòng nhắm mắt.
Sau khi phương hướng đại khái đã chắc chắn, còn lại chính là chi tiết nhỏ.
Dung Vận biết Trần Trí không kiên nhẫn nghe những việc này, bèn nói hôm nay sinh nhật, khách tới đông đảo, không tiện nói chuyện, không bằng đợi ngày mai hẹn lại. Những người khác nhận được lời hứa, không ai là không đồng ý.
Yến hội náo nhiệt nhất là buổi tối.
Sau khi nhập tiệc, lúc bữa tiệc linh đình, dễ dàng uống nhiều.
Trần Trí là thần tiên sống, những người khác không dám chuốc rượu, tới mời rượu còn phải nói một câu Ngài uống thế nào cũng được. Dung Vận thì không may mắn như vậy, bất kể là Phòng gia nén giận, hay là chúng quan sau khi “được như ý” cao hứng, bắt được hắn liền kính.
Vừa mới bắt đầu Đàm Thúc còn có thể giúp cản được mấy ly, sau đó liền bị người cố ý tách ra từ trong, công phá từng người một.
Trần Trí đầu tiên còn nhìn, thấy sau đó càng nháo càng không ra làm sao, rốt cuộc đi ra thu thập tàn cuộc.
Phòng Trọng Ôn còn muốn nháo, cánh tay kéo Dung Vận không nhả ra, trong miệng nói: “Dung đệ tửu lượng cao! Nào nào nào, chúng ta cạn thêm ly nữa! … Không uống có phải xem thường ca ca hay không!”
Dung Vận vốn là say túy lúy dựa vào Trần Trí thấy dứt không ra, âm thầm tức giận, đột nhiên đứng thẳng người, hết sức tỉnh táo nói: “Cha ngươi gọi ta là Dung tiểu đệ, ngươi gọi ta là Dung đệ, hóa ra chúng ta là ba huynh đệ vui vẻ rồi.”
Phòng Trọng Ôn sững sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Dung Vận lại mềm nhũn tựa vào người Trần Trí, trong miệng lải nhải: “Sư phụ, khó chịu quá! Đầu đau quá đi, đi không đặng. Sư phụ…”
Trần Trí: “…” Coi y mù không thấy vừa nãy xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn là nể tình hắn là người được chúc thọ, đỡ trở về phòng.
Trở về phòng, Dung Vận liền bắt đầu lẩm bẩm muốn nước, muốn rửa mặt, muốn cởi quần áo…
Trần Trí hầu hạ một hồi, cảm thấy ngành nghề nào cũng có người chuyên về ngành nghề đó, mình không phải là người có chuyên môn, liền chuẩn bị đi tìm những người khác tới trợ giúp, mới vừa đi một bước, liền nghe Dung Vận mơ mơ màng màng kêu một câu: “Cha.”
Tim đột nhiên mềm nhũn.
Đây đúng là xui xẻo ba đời đúng với tên gọi, cha mẹ duyên mỏng, con đường của phụ thân là mất sớm, thối nát lại mất sớm và mất sớm, duyên của mẹ là mất sớm vạn năm không đổi.
Y ngồi xuống ở mép giường, thở dài nói: “Đừng giả bộ nữa, muốn làm gì, nói đi.”
Dung Vận xoay người liền ôm lấy eo y, gác đầu lên đùi rồi cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con uống khó chịu quá.”
Trần Trí xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của hắn, nghĩ hẳn là thực sự đã uống quá nhiều, liền muốn đứng dậy bảo người nấu một bát canh giải rượu tới, người vừa cử động một cái, liền bị ôm càng chặt hơn.
“Sư phụ, chớ đi.” Dung Vận thấp giọng nói, “Con sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sư phụ đừng tức giận, đừng không để ý tới con, đừng đi.”
Đều là cơn giận bao nhiêu năm trước, mình không nhớ, hắn ngược lại vẫn để trong lòng.
Trần Trí bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái dương của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi trước hãy thành gia lập nghiệp rồi nói sau.” Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mười lăm tuổi thành gia lập nghiệp hơi sớm chút, sửa lời nói, “Hoặc là quyết định hôn sự trước, sư phụ cũng sớm ngày an tâm.”
Mặt Dung Vận nửa chôn ở trên đùi hắn, mắt mở ra lại tỉnh táo vô cùng, trong miệng lại nói lời say: “Sau khi thành gia lập nghiệp thì sao?”
Trần Trí nói: “Sau này ngươi sẽ làm cha, có con của mình…” Đầu hiện lên hình ảnh mấy đứa Dung Vận nho nhỏ, cảm thấy hết sức thú vị, không khỏi cười một chút.
Dung Vận tiếp tục hỏi: “Vậy sư phụ sẽ giúp con nuôi con chứ?”
Trần Trí chần chừ một chút. Mặc dù y vô cùng không muốn lừa gạt hắn, nhưng trước kia rất nhiều vấn đề cũng có thể như có mà không trả lời lấy lệ cho qua. Nhưng bản thân mình hôm nay, tâm tư lại có chút kỳ quái, đột nhiên không muốn nói bừa lấy lệ.
Dẫu sao, thời điểm đó y đã sớm công thành lui thân, “hài cốt không còn” ở nhân gian.
Sự chần chờ của y làm Dung Vận hai mắt đỏ ửng, chốc lát liền chảy nước mắt ra.
Trần Trí có phát giác, đang muốn cúi đầu, Dung Vận lại vùi đầu sâu hơn nữa: “Sư phụ, vậy con và Người thành thân được không?”
…
Trần Trí ngồi yên một hồi.
Không nói ra được là tư vị gì, nói là sấm sét giữa trời quang, lại không bất ngờ như vậy, nói là tức giận thất vọng, lại dường như cũng không sâu sắc như vậy, chẳng qua là… Đối với mình, đối với Dung Vận, đối với số mạng, đối với tương lai sinh ra sự mê mang trước đó chưa từng có.
Yên tĩnh quá lâu.
Lâu đến mức Dung Vận không nhịn được muốn ngẩng đầu lên, phía trên vang lên một câu nhẹ vô cùng khẽ vô cùng “Dĩ nhiên là không được”.
“Sư phụ, vậy con và Người thành thân được không?”
Giang Nam thế gia rốt cuộc là chỉ những thế gia nào, có hai loại phân chia là quan phủ và bản thân thế gia. Quan phủ coi trọng truyền thừa cùng duy trì, rất nhiều đại gia tộc đã sa sút, còn ở trong đó, gia tộc mới quật khởi thiếu căn cơ, vô luận thực lực, danh vọng như thế nào, cũng không có tên trên bảng, cho nên, rất nhiều người coi trọng sự đồng ý của bản thân thế gia hơn cả. Dẫu sao, đây là thời đại thực lực trên hết.
Dung gia sau khi thu nạp hai nhà Lâm, Hồ, thực lực siêu quần, mấy tháng ngắn ngủi, liền vượt qua Phòng, Ngô, ổn định chiếm vị trí đứng đầu các thế gia, trở thành vua không ngai Giang Nam được các thế gia công nhận. Giang Nam được nhắc đến trong đây, chủ yếu là chỉ khu vực Giang Chiết, không hề bao gồm Giang Tây và Phúc Kiến. Nói cách khác, mặc dù Giang Nam thế gia kêu khóc ủng hộ Tây Nam Vương, nhưng, giữa bọn họ cùng lưỡng Quảng Tây Nam Vương nắm trong tay, còn cách Giang Tây, Phúc Kiến.
Hai khu vực vốn cũng không gần sát nhau, núi dài nước xa qua lại không tiện, còn khiến cho Dung gia vốn không ủng hộ Tây Nam Vương làm lớn, tâm tình Trần Hiên Tương hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Cấp trên giận, cấp dưới khóc.
Mấy đại thế gia bận rộn trạch đấu cung đấu, tranh diễm tranh sủng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Giành giật bên ngoài phải giữ yên ổn bên trong trước, điều kiện tiên quyết lấy lòng Tây Nam Vương là phải giữ được tiền vốn ở Giang Nam.
Bọn họ cũng biết, Dung gia hợp lực của ba nhà, đã là vật khổng lồ, không thể địch nổi bằng lực, chỉ có thể dùng trí. Vừa đúng lúc sinh nhật mười bốn tuổi của Dung Vận gần kề, bọn họ liền nảy ra kế, chuẩn bị sử dụng đúng một chiêu lần nào cũng dùng—— kết thông gia. Phòng gia, Ngô gia đều có một nữ dòng chính, mười một, hai tuổi, gả cho Tây Nam Vương thì quá nhỏ, gả cho Dung Vận thì vừa vặn.
Muốn kết hôn, đầu tiên phải lôi kéo quan hệ.
Phòng, Ngô hai nhà vốn một mực đặt tâm tư ở trên người Tây Nam Vương thật nhanh đổi lại mủi giáo, lại lần nữa coi trọng Dung Vận. Dung gia không có nữ quyến, liền do thiếu gia, lão gia đến cửa lập quan hệ.
Người trẻ tuổi nói phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thư họa, người lớn tuổi nói giang sơn xã tắc, lê dân bách tính. Dung Vận tiếp đãi hai lần, không khỏi cảm thấy phiền toái, lần thứ ba liền tránh không gặp, để cho Đàm Thúc thương thế đã khỏi hẳn đi ra ngoài tiếp đón qua loa.
Đàm Thúc ngược lại ứng đối rất trôi chảy, dù sao thì cũng là… Nói bậy nói bạ mà.
Bất kể chân tướng như thế nào, ở trong mắt người ngoài, đây là biểu hiện Dung gia cùng bọn họ quan hệ hết sức nồng nhiệt. Cho nên, Phòng, Ngô hai nhà nhờ người làm mai cũng hết sức thuận lợi, hai người làm mai cũng nhận lời vào ngày sinh nhật hôm đó sẽ xem tình thế mà làm.
Mùng 10 tháng Chín, tiết Trùng Dương vừa qua, thành Hàng Châu cực kỳ náo nhiệt, ngay cả nít ranh vô tri đều biết, thiếu gia Dung gia hôm nay sinh nhật, đạt quan quý nhân ở Kim Lăng cũng chạy tới chúc mừng.
Đường xe chạy thông hướng Dung gia đã sớm được quét dọn sạch sẽ, thỉnh thoảng có bách tính đứng ở ven đường, nhìn những khách quý quần áo gọn gàng kia cưỡi ngựa, ngồi kiệu chạy qua.
Dung Vận dậy thật sớm, nhưng không phải là để chiêu đãi khách, mà là đứng ở cửa phòng bếp chờ Trần Trí làm mì trường thọ.
Trần Trí thành thạo dùng cán mì cán dài sợi mì, kéo đến bát lớn cũng sắp không chứa nổi mới dừng, bắt đầu nấu mì.
Dung Vận biết còn cố ý hỏi: “Mì phải dài như vậy sao?”
Trần Trí nói: “Mì trường thọ mì trường thọ, đương nhiên là càng dài càng tốt.” Mặc dù không có căn cứ gì, nhưng y so sánh với tuổi thọ hai đời trước của Dung Vận, y thà tin có.
Chờ mì ra khỏi nồi, Dung Vận đang muốn bưng, sau lưng liền vang lên thanh âm kinh ngạc, vui mừng: “Bọn họ nói các ngươi ở phòng bếp, thì ra là làm mì trường thọ.” Đàm Thúc vừa nói vừa nhảy vào.
Dung Vận vạn phần hối hận khi cho hắn quyền tự do tùy ý ra vào.
Đàm Thúc thò đầu nhìn mì, thấy nước súp đậm đà, màu sắc phối hợp tươi đẹp, kích thức sợi mì đều đặn, bất giác thèm thuồng: “Không ngờ Trần tiên nhân còn có tay nghề giỏi như vậy. Tính một chút, sinh nhật ta cũng sắp đến rồi…”
Dung Vận rất nhanh ngắt lời: “Sư phụ nói đời này chỉ làm cho một người là ta ăn.”
Trần Trí: “…” Y nói thế lúc nào? Chẳng lẽ làm cho mình ăn cũng không được? … Ờ, đúng rồi, y đã không được tính là người.
Đàm Thúc quay đầu, gáy hướng về phía Dung Vận, lộ ra biểu cảm đáng thương với Trần Trí.
Trần Trí nháy mắt mấy cái, bày tỏ có cơ hội sẽ làm cho hắn ăn.
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Chỉ cần nhìn phản ứng từ y liền đoán ra hành vi của Đàm Thúc, Dung Vận bất mãn hỏi.
Trần Trí tỏ thái độ, nói: “Vi sư dạy ngươi đối đãi với bạn bè thế này sao?”
Từ sau khi cái mông nở hoa, phương thức sống chung giữa Dung Vận và Trần Trí có sự biến chuyển cực lớn. Dung Vận không còn giống như đứa bé khóc khóc nháo nháo nữa, ngôn hành cử chỉ cũng ngoan thuận hơn rất nhiều. Trần Trí cũng sẽ không dung túng hắn không biên giới nữa, luôn luôn uốn nắn tác phong làm việc của hắn.
Hai người không cảm thấy có vấn đề gì, Đàm Thúc lại cảm thấy không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Một nhóm khách nhân đầu tiên đã đến.”
Dung Vận khoát tay nói: “Ngươi tiếp đãi là được rồi.”
Đàm Thúc nói: “Vương Thái thú Hàng Châu cùng Lữ Thái thú Kim Lăng hy vọng ngươi có thể tranh thủ chút thời gian, nói chuyện riêng một chút.”
Dung Vận gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Năm đó Bắc Yến, Nam Tề, Đông Trần tam phân thiên hạ, chế độ quan chức có sự bất đồng riêng. Trong đó, Thái thú quan chức này là Bắc Yến, Nam Tề sử dụng, Đông Trần dùng Tri phủ. Sau đó Trần triều nhất thống thiên hạ, để trấn an hàng thần Bắc Yến, Nam Tề, đặc biệt cho phép khu vực hai nước cũ tiếp tục dùng chế độ cũ, mà khu vực Giang Nam vẫn quen gọi là Tri phủ. Lâm Chi Nguyên xuất thân thế gia Giang Nam, lẽ ra phải dùng “Tri phủ” để gọi họ.
Bởi vì Hoàng khuê thống nhất dùng “Thái thú”, Đàm Thúc và Trần Trí nhìn quen, cũng không có phát hiện hai tên có gì khác nhau.
Bất quá mì nóng trước mặt, Dung Vận cũng không có suy nghĩ sâu xa, sau khi đuổi Đàm Thúc đi, liền vui vẻ ngồi xuống ăn mì. Sau khi ăn xong, Trần Trí cho người mang một cái hòm ra cho hắn, nói là quà tặng.
Dung Vận mừng rỡ không thôi. Ở trong ấn tượng của hắn, Trần Trí có lúc cao lãnh đến mức có chút không dính lửa khói nhân gian, đối với tập tục rất hờ hững, lúc ở trên núi, ăn tết cũng chỉ là đồ ăn hơi phong phú chút, cho nên, căn bản cũng không dám mong đợi cao hơn.
“Mở ra nhìn một chút đi.” Trần Trí bị biểu cảm vui mừng rạng rỡ của hắn làm cho vừa áy náy, lại chua xót.
“Cảm ơn sư phụ!” Dung Vận mở hòm ra, phát hiện là một tấm áo khoác cổ lông cáo.
Trần Trí nói: “Ta thấy ngươi rất thích áo khoác… Tấm áo trong thư phòng kia nếu là của cha ngươi, thì nên cất giữ cẩn thận, sau này dùng cái này đi.”
Dung Vận nào có nỡ dùng, nhưng trong lòng thực cảm động không thôi. Hắn đúng là từ nhỏ đã thích áo khoác, lại không ngờ rằng bị sư phụ phát hiện, nhất thời cảm thấy trong lòng trong miệng đều là ngọt ngào, gần như muốn ôm áo khoác lộn một vòng trên đất để diễn tả vui mừng.
“Sư phụ…” Hắn hốc mắt ửng đỏ, cảm động nhìn Trần Trí một cái, lại thật nhanh cúi đầu, cọ mặt một cái ở trên áo khoác cổ lông cáo, chờ khôi phục tâm tình mới lại ngẩng đầu nói, “Cõi đời này, sư phụ là người đối xử với con tốt nhất rồi.”
Người cùng người sống chung lâu, tự nhiên sẽ có cảm tình.
Lúc này Trần Trí không muốn quan tâm Dung Vận đã từng là ai, sau này sẽ làm gì, ít nhất giờ phút này, y thấy chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi tràn đầy quyến luyến và ngưỡng mộ đối với mình.
Tiệc sinh nhật của Dung Vận tổ chức cả ngày.
Thân phận quý trọng đều mời tham gia dạ tiệc, những người tới dự ngọ yến đều là có qua lại, nhưng chẳng phải khách nhân quan trọng.
Lúc ngọ yến khai tiệc Dung Vận đi ra ngoài tham dự một vòng, sau khi đụng mấy ly rượu, liền lấy lý do tửu lượng kém, để cho Đàm Thúc đỡ trở về. Nghỉ được chốc lát, Đàm Thúc liền tới thông báo hắn cao quan Kim Lăng, Hàng Châu đến.
Tuy nói quan phủ Giang Chiết hiện nay phải xem sắc mặt thế gia làm việc, nhưng mà, nên nể mặt vẫn phải nể mặt một chút.
Dung Vận rửa mặt một chút, đi ra đón tiếp.
Lúc này, các đại thế gia cũng lần lượt đến.
lúc Dung Vận đi ra, vừa vặn đụng mặt người Phòng gia. Gia chủ Phòng gia mang con trai thứ Phòng Trọng Ôn cùng ấu nữ Phòng Muội Ngư chúc mừng, thuận tiện giới thiệu một chút. Phòng Muội Ngư năm nay mười một tuổi, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở, đã thấy dáng vẻ ban đầu của một mỹ nhân, lúc thấy Dung Vận, còn thẹn thùng mắt thầm đưa một làn sóng thu.
Đáng tiếc Dung Vận lòng không ở chỗ này, chẳng khác gì ném ánh mắt quyến rũ cho người mù nhìn.
Gia chủ Phòng gia đối với sự qua loa lấy lệ của hắn cảm thấy bất mãn, đảo mắt thấy quan viên Kim Lăng, Hàng Châu đang chuyện trò vui vẻ đi vào, hơi biến sắc mặt, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc nghênh đón: “Vương đại nhân! Lữ đại nhân! Đã lâu không gặp, các vị vẫn khỏe chứ!”
Lữ Tri phủ làm quan ở Kim Lăng, cùng gã qua lại đã nhiều năm, cũng coi là “giao tình thâm hậu”, bất kể trong lòng đối với việc gã điều tài nguyên Giang Nam đi tiếp tế Tây Nam Vương có suy nghĩ gì, bề ngoài vẫn luôn nhiệt tình.
Vương Tri phủ lại không như vậy. Năm đó ông ta nghiêng về Dung Ngọc Thành, nếu không sau khi hắn xảy ra chuyện cũng sẽ không bắt gia chủ La gia chấp pháp, hôm nay Dung gia được thế, đối với gia chủ Phòng gia “Ăn cây táo rào cây sung” tự nhiên không cho sắc mặt gì dễ coi.
Gia chủ Phòng gia không để tâm nói: “Dung tiểu đệ là người được chúc thọ, nhất định rất bận rộn, cứ đi làm việc đi. Ta cùng mấy vị đại nhân lâu ngày không gặp, vừa vặn ôn chuyện một chút.”
Vương Tri phủ nói: “Không khéo, chúng ta cùng Dung hiền chất có chuyện cần nói, chỉ có thể ngày khác nữa ôn chuyện rồi.”
Gia chủ Phòng gia gọi Dung Vận tiểu đệ, ông ta lại gọi hiền chất, bối phận lập tức có sự phân biệt cao thấp.
Gia chủ Phòng gia còn nhịn được cục tức này, nhưng Phòng Trọng Ôn sau lưng gã đã không nhịn nổi: ” Phòng gia ta cũng là thế gia Kim Lăng, nếu nói chuyện, cũng nên có phần chúng ta mới đúng!”
Lữ Tri phủ cười ha hả nói: “Là về tô thuế của Dung gia, cũng không phải là đại sự gì.”
Vương Tri phủ nói: “Đích xác không phải đại sự, không tiện kinh động Tây Nam Vương.”
Đây là đánh thẳng mặt một cách không kiêng nể gì, đừng nói Phòng Trọng Ôn, ngay cả Gia chủ Phòng gia cũng không nhịn được đổi sắc mặt. Dung Vận ở bên cạnh xem kịch đủ rồi, đúng lúc đi ra giảng hòa, bảo Đàm Thúc dẫn Gia chủ Phòng gia đi vào viện, mình mang mấy đại nhân đi ra hoa đình.
Hiếm thấy có nhiều người dạo thăm vườn như vậy, Trần Trí không nhịn được khoe khoang hoa cỏ của mình.
Các khách nhân biết y chẳng những là sư phụ Dung Vận, mà còn là thần tiên sống núi Tứ Minh trong truyền thuyết, cũng biểu hiện hết sức phối hợp, mỗi khi thấy một chậu hoa, nhất định phải khen ngợi một phen. Biết rõ trong này đa phần là nịnh bợ, Trần Trí vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, dẫn hết nhóm khách này đến nhóm khách khác.
Đến phiên Phòng gia, y cũng đối xử như những người khác, cẩn trọng dẫn đường.
Phòng Muội Ngư biểu hiện tích cực nhất, quấn lấy y hỏi này hỏi kia hỏi rất lâu, đến cuối cùng, mới giấu giấu giếm giếm hỏi: “Vậy Dung ca ca thích hoa gì?”
Trần Trí ban đầu không phản ứng kịp Dung ca ca là ai, thấy Đàm Thúc nháy mắt, mới bừng tỉnh hiểu ra nói: “Hắn không thích những thứ này lắm.”
Chờ sau khi người Phòng gia đi, Đàm Thúc mới ghé vào nói: “Xem ra Phòng gia chuẩn bị hạ thủ với Dung Vận rồi.”
Trần Trí căng thẳng hỏi: “Hạ thủ cái gì?”
Đàm Thúc nói: “Mỹ nhân quan.”
Trần Trí cau mày nói: “Dung Vận mới mười bốn tuổi.”
“Đã mười bốn tuổi rồi.”
Trần Trí kinh ngạc nhìn chậu hoa quỳnh khổng tước kia, đột nhiên cười nói: “Cũng đúng.” Nụ cười kia tới cũng mau, đi cũng mau, hời hợt như chuồn chuồn chạm nước vậy, không chút dấu vết, “Hoàng hậu định mệnh của hắn là vị Phòng tiểu thư này sao?”
Đàm Thúc nói: “Hoàng khuê cũng vẫn chưa rõ.”
Trần Trí nhướng mày hỏi: “Cái gì gọi là vẫn chưa rõ?”
Đàm Thúc nói: “Hoàng khuê chỉ nói hắn sẽ gặp Vương thị nữ, lại không có nói Vương thị là Vương thị nào.” Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, ” Tri phủ Hàng Châu họ Vương.”
Trần Trí nói: “Vương là họ lớn, thiên hạ quá nhiều.”
“Cũng đúng.”
“Hơn nữa ngươi nói là vẫn chưa rõ… Thiên đạo làm sao có thể không có chỉ thị rõ ràng chứ?”
Đàm Thúc nói: “Ta cũng hỏi qua Giai Vô. Giai Vô nói, sự tiên đoán của Thiên đạo là thành lập ở trên cơ sở con người, nếu là người chưa xác định, thì tương lai tự nhiên cũng sẽ là một nghi vấn rồi. Có điều, Hoàng Thiên nha chỉ cần lo việc giang sơn xã tắc, những chuyện tỉ mỉ vụn vặt kia thì để cho Thương Thiên nha phiền não đi.”
Hai người đang nói chuyện, liền nghe người làm bẩm báo nói gia chủ Ngô gia đến.
Đàm Thúc chạy đi tiếp đãi, không bao lâu, liền dẫn theo người Ngô gia vào, phía sau cũng có một bé gái xinh đẹp đi theo.
Có kinh nghiệm lần trước, Trần Trí lần này ngược lại rất bình tĩnh, tùy tiện giới thiệu mấy câu liền thả cho đi. Tiểu thư Ngô gia tính cách cũng rất trầm tĩnh, nghe xong liền đi.
Đàm Thúc lại qua tán gẫu: “Xem ra chủ công có phúc của người Tề.”
Trần Trí nói: “Đừng quên Vương thị nữ.”
“Hoàng đế có tam cung lục viện, một Phòng thị một Ngô thị quả thực không coi là nhiều. Chẳng qua là, Dung gia sau này có thể sẽ trở thành cái Tây Nam Vương phủ thứ hai rồi.” Đàm Thúc có chút phiền não.
Trần Trí nói: “Lời của ngươi được coi là nhiều đấy.”
Tâm phiền ý loạn một cách vô hình.
Trần Trí đi ra từ trong vườn, ngẩn người đi dạo không mục đích, đi dạo một chút liền tiến vào hoa đình, thấy một đám người ngồi xung quanh mới giật mình nhận ra đã quấy rầy, đang muốn rời khỏi, bị Dung Vận lanh mắt bắt được, cứng rắn kéo đi vào dự thính.
Vị trí Dung Vận ở chính giữa, Trần Trí ngồi ở bên cạnh, cũng là một vị trí bị nhìn chăm chú, lại cách cửa cực xa, tùy tiện động một cái liền có người nhìn tới, cực kỳ không dễ lén chuồn. Vốn cho là bọn họ lại muốn nói chút chuyện buồn ngủ, đã chuẩn bị tinh thần ngẩn người để giữ cho không ngủ gật, ai ngờ đề tài bọn họ lại vây quanh chuyện trưng binh.
Nghĩa vụ quân sự Giang Chiết chia làm hai loại, một loại là đợi ở trong trại lính, do quan phủ quản hạt, loại này gọi là quan binh; một loại tạo thành từ đám người làm, hộ viện của các đại thế gia, ngày thường thì nuôi trong các thế gia, gặp phải chuyện cần binh lính mới xuất động, loại này gọi là gia binh.
Chế độ sau có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt không cần phải nói, chính là quan phủ không cần bỏ tiền, chỗ xấu cũng rất rõ ràng, chính là không chịu khống chế.
Ví dụ bây giờ, mấy đại thế gia rõ ràng nghiêng về Tây Nam Vương, khi đưa công tử của các nhà đi Quảng Châu, liền mang theo một bộ phận gia binh đi, nói cho hay là hộ tống, nhưng là đưa tới nơi đã mấy tháng, cũng không thấy trở lại, rõ ràng là muốn lấy lòng Tây Nam Vương.
Thế nên cũng không trách Vương Tri phủ chán ghét người Phòng gia như vậy.
Bọn họ tìm Dung Vận là vì muốn tăng cường nghĩa vụ quân sự. Chuyện này không chỉ là tuyển người, còn phải cân nhắc đến quân nhu quân dụng, lương thực, cùng với duy trì sức lao động cho kinh tế Giang Chiết.
Lữ Tri phủ nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, bọn ta cũng là cân nhắc nhiều lần, mới thương lượng cùng Dung gia chủ. Giờ đây dã tâm Tây Nam Vương đã rõ ràng như nắng ban trưa, đánh một trận cùng phương Bắc là chuyện sớm hay muộn. Trước khi Bắc phạt, gã tất nhiên sẽ thu phục hai khu vực Phúc Kiến cùng Giang Tây trước.”
Dung Vận sợ Trần Trí không hiểu nguyên do, giải thích: “Trần triều hủ bại, nghĩa quân các nơi võ trang khởi nghĩa, trong đó một trong ba nghĩa quân lợi hại nhất là Cao Đức Lai chiêu binh ở Phúc Kiến, Giang Tây, nhận được sự hưởng ứng tích cực. Sau khi Cao Đức Lai chết trận, Phúc Kiến, Quảng Tây Tri phủ vì để tự bảo vệ mình đã đầu hàng Yến đế trước là anh em kết nghĩa của Cao Đức Lai, sau đó lên ngôi làm đế. Ai ngờ, không bao lâu Yến đế liền chết, thiên hạ phân làm hai. Phúc Kiến, Giang Tây nhân cơ hội lại khôi phục tự trị. Nhưng không bao lâu, Trần Hiên Tương thừa kế Tây Nam vương vị, còn chiếm lấy lưỡng Quảng. Phúc Kiến, Giang Tây rất sợ đến phiên mình, trên danh nghĩa lại lần nữa phụ thuộc vào Yến triều. Như vậy, bọn họ vừa có thể mượn Yến triều hù dọa Tây Nam Vương, cũng sẽ không bị Bắc phương chiếm cứ, Yến triều cũng không cách nào quản thúc từ xa. Khi thái bình, dĩ nhiên là làm ăn tốt, một mình một vốn vạn lời.”
Từ miệng Dung Vận nghe được tin tức về Thôi Yên, thật là có loại cảm giác không hài hòa vô hình.
Trần Trí suy nghĩ treo ngược cành cây một lúc, lại theo lời của hắn mà nghĩ đến: lúc thái bình, là một mối làm ăn tốt một mình một vốn vạn lời, thế nhưng khi chiến loạn, chính là nguồn gốc tai họa. Bất kể Phúc Kiến, Giang Tây rốt cuộc là ai đang quản, nếu trên danh nghĩa thuộc về Yến triều, thì khi Tây Nam Vương xé bỏ lớp mặt tất nhiên sẽ xé bọn họ trước. Bọn họ một khi bị công phá, liền ngay tiếp đó chính là Giang Chiết rồi…
Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ cùng Phúc Kiến, Giang Tây chính là quan hệ môi hở răng lạnh.
Lữ Tri phủ nói: “Dung gia chủ nghĩ rất thấu đáo. Cho nên, việc chiêu binh mãi mã hết sức cấp bách.”
Trần Trí đồng tình sâu sắc.
Nếu như đã rất nhiều chuyện xảy ra trước thời gian dự kiến một cách không giải thích được, như vậy, Bách Mỹ yến của Tây Nam Vương cũng có thể diễn ra trước thời hạn. Đây là bước đầu tiên Dung Vận bước lên con đường xưng đế, nhất định phải làm cái gì chắc cái đó.
Y mặc dù không lên tiếng, nhưng những người khác một mực chú ý biểu cảm của y. Thấy y gật đầu đồng tình, nhao nhao bày tỏ nguyện ý nghe ý kiến của y.
Trần Trí không thể làm gì khác hơn là nói: “Nam nhi lập thế, là phải bảo vệ quốc gia. Thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, chúng ta cũng nên phòng ngừa điều chưa xảy ra.”
Chúng quan viên đồng loạt bày tỏ tiên nhân thật là đức cao vọng trọng, lo xa nghĩ rộng.
Trần Trí có chút đỏ mặt. Nịnh bợ giả như vậy, thật là quá không thật lòng.
Bọn họ không thật lòng, nhưng Dung Vận đối với mỗi câu của y đều rất ghi lòng tạc dạ, lập tức thay đổi sự yên lặng mới vừa rồi, lớn tiếng bày tỏ sư phụ nói đúng, liền làm theo như sư phụ nói.
Chúng quan viên cảm khái nhìn hai người.
Thật là thầy trò tình thâm mà.
Nếu Dung Ngọc Thành ở trên trời có linh, thấy con trai mình hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ hài lòng nhắm mắt.
Sau khi phương hướng đại khái đã chắc chắn, còn lại chính là chi tiết nhỏ.
Dung Vận biết Trần Trí không kiên nhẫn nghe những việc này, bèn nói hôm nay sinh nhật, khách tới đông đảo, không tiện nói chuyện, không bằng đợi ngày mai hẹn lại. Những người khác nhận được lời hứa, không ai là không đồng ý.
Yến hội náo nhiệt nhất là buổi tối.
Sau khi nhập tiệc, lúc bữa tiệc linh đình, dễ dàng uống nhiều.
Trần Trí là thần tiên sống, những người khác không dám chuốc rượu, tới mời rượu còn phải nói một câu Ngài uống thế nào cũng được. Dung Vận thì không may mắn như vậy, bất kể là Phòng gia nén giận, hay là chúng quan sau khi “được như ý” cao hứng, bắt được hắn liền kính.
Vừa mới bắt đầu Đàm Thúc còn có thể giúp cản được mấy ly, sau đó liền bị người cố ý tách ra từ trong, công phá từng người một.
Trần Trí đầu tiên còn nhìn, thấy sau đó càng nháo càng không ra làm sao, rốt cuộc đi ra thu thập tàn cuộc.
Phòng Trọng Ôn còn muốn nháo, cánh tay kéo Dung Vận không nhả ra, trong miệng nói: “Dung đệ tửu lượng cao! Nào nào nào, chúng ta cạn thêm ly nữa! … Không uống có phải xem thường ca ca hay không!”
Dung Vận vốn là say túy lúy dựa vào Trần Trí thấy dứt không ra, âm thầm tức giận, đột nhiên đứng thẳng người, hết sức tỉnh táo nói: “Cha ngươi gọi ta là Dung tiểu đệ, ngươi gọi ta là Dung đệ, hóa ra chúng ta là ba huynh đệ vui vẻ rồi.”
Phòng Trọng Ôn sững sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Dung Vận lại mềm nhũn tựa vào người Trần Trí, trong miệng lải nhải: “Sư phụ, khó chịu quá! Đầu đau quá đi, đi không đặng. Sư phụ…”
Trần Trí: “…” Coi y mù không thấy vừa nãy xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn là nể tình hắn là người được chúc thọ, đỡ trở về phòng.
Trở về phòng, Dung Vận liền bắt đầu lẩm bẩm muốn nước, muốn rửa mặt, muốn cởi quần áo…
Trần Trí hầu hạ một hồi, cảm thấy ngành nghề nào cũng có người chuyên về ngành nghề đó, mình không phải là người có chuyên môn, liền chuẩn bị đi tìm những người khác tới trợ giúp, mới vừa đi một bước, liền nghe Dung Vận mơ mơ màng màng kêu một câu: “Cha.”
Tim đột nhiên mềm nhũn.
Đây đúng là xui xẻo ba đời đúng với tên gọi, cha mẹ duyên mỏng, con đường của phụ thân là mất sớm, thối nát lại mất sớm và mất sớm, duyên của mẹ là mất sớm vạn năm không đổi.
Y ngồi xuống ở mép giường, thở dài nói: “Đừng giả bộ nữa, muốn làm gì, nói đi.”
Dung Vận xoay người liền ôm lấy eo y, gác đầu lên đùi rồi cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con uống khó chịu quá.”
Trần Trí xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của hắn, nghĩ hẳn là thực sự đã uống quá nhiều, liền muốn đứng dậy bảo người nấu một bát canh giải rượu tới, người vừa cử động một cái, liền bị ôm càng chặt hơn.
“Sư phụ, chớ đi.” Dung Vận thấp giọng nói, “Con sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sư phụ đừng tức giận, đừng không để ý tới con, đừng đi.”
Đều là cơn giận bao nhiêu năm trước, mình không nhớ, hắn ngược lại vẫn để trong lòng.
Trần Trí bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái dương của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi trước hãy thành gia lập nghiệp rồi nói sau.” Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mười lăm tuổi thành gia lập nghiệp hơi sớm chút, sửa lời nói, “Hoặc là quyết định hôn sự trước, sư phụ cũng sớm ngày an tâm.”
Mặt Dung Vận nửa chôn ở trên đùi hắn, mắt mở ra lại tỉnh táo vô cùng, trong miệng lại nói lời say: “Sau khi thành gia lập nghiệp thì sao?”
Trần Trí nói: “Sau này ngươi sẽ làm cha, có con của mình…” Đầu hiện lên hình ảnh mấy đứa Dung Vận nho nhỏ, cảm thấy hết sức thú vị, không khỏi cười một chút.
Dung Vận tiếp tục hỏi: “Vậy sư phụ sẽ giúp con nuôi con chứ?”
Trần Trí chần chừ một chút. Mặc dù y vô cùng không muốn lừa gạt hắn, nhưng trước kia rất nhiều vấn đề cũng có thể như có mà không trả lời lấy lệ cho qua. Nhưng bản thân mình hôm nay, tâm tư lại có chút kỳ quái, đột nhiên không muốn nói bừa lấy lệ.
Dẫu sao, thời điểm đó y đã sớm công thành lui thân, “hài cốt không còn” ở nhân gian.
Sự chần chờ của y làm Dung Vận hai mắt đỏ ửng, chốc lát liền chảy nước mắt ra.
Trần Trí có phát giác, đang muốn cúi đầu, Dung Vận lại vùi đầu sâu hơn nữa: “Sư phụ, vậy con và Người thành thân được không?”
…
Trần Trí ngồi yên một hồi.
Không nói ra được là tư vị gì, nói là sấm sét giữa trời quang, lại không bất ngờ như vậy, nói là tức giận thất vọng, lại dường như cũng không sâu sắc như vậy, chẳng qua là… Đối với mình, đối với Dung Vận, đối với số mạng, đối với tương lai sinh ra sự mê mang trước đó chưa từng có.
Yên tĩnh quá lâu.
Lâu đến mức Dung Vận không nhịn được muốn ngẩng đầu lên, phía trên vang lên một câu nhẹ vô cùng khẽ vô cùng “Dĩ nhiên là không được”.
/100
|