Dịch: Phong Bụi
“Vùng đất chưa khai phá, chưa chắc đã là người.”
Sơn trang ở nơi hoang sơn dã địa, đổi thành lúc khác, dĩ nhiên là tránh xa, chỉ ở vào giờ phút này, không thể nghi ngờ chính là hạn hán gặp mưa rào, nhìn từ xa, liền lệ nóng lưng tròng, hận không thể ngay lập tức tiến lên nhận người thân.
Trần Trí hết sức kích động, nhìn lại Dung Vận không sợ hãi cũng không vui mừng: “Có sơn trang liền có người, có người liền có đường, ngươi vì sao không vui?”
Dung Vận nói: “Vùng đất chưa khai phá, chưa chắc đã là người.”
Trần Trí nói: “So sánh với mảng lớn cây cối không nói một lời, có thể hít thở chính là đồng loại rồi.”
Dung Vận thấy y lòng tràn đầy kích động, liền không nỡ hất bát nước lạnh, thuận theo nói: “Sư phụ nói phải.”
Mất một hồi lâu mới đến được trước cửa, Trần Trí lại trở nên cẩn thận, cho Dung Vận một viên đạn châu, mình lại nắm ẩn thân phù trong lòng bàn tay, dặn dò hắn gặp phải nguy hiểm nhất định phải bảo vệ mình trước.
Dung Vận sảng khoái đồng ý.
Trần Trí ngược lại không yên tâm: “Ngươi sẽ không bên ngoài nghe lời bên trong làm ngược lại đấy chứ.”
Dung Vận híp mắt cười: “Đồ nhi luôn luôn nghe lời sư phụ.”
Trần Trí lẩm bẩm: “Tốt nhất là được như vậy.” Giơ tay lên gõ cửa.
Tiếng vòng cửa gõ nặng nề ngột ngạt, giống như vùng núi hoang không có người ở này, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy dồn nén và tuyệt vọng. Gõ ước chừng nửa thời gian uống cạn chun trà, bên trong cửa ngay cả một tiếng vang cũng không có.
Dung Vận tay đẩy cửa một cái, cửa lại lặng lẽ mở ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, dè dặt vượt qua ngưỡng cửa. Đập vào mắt trước tiên chính là một bức bình phong, trên bình phong núi non trùng điệp, mây mù lượn quanh, đẹp như tiên cảnh. Vòng qua bình phong đi vào trong, liền thấy một ao nước, ao nước trong vắt, phản chiếu ánh sáng đỏ giao hòa, sáng lấp lánh. Xung quanh ao nước là từng khóm từng khóm Mạn Châu Sa hoa đỏ rực.
Dung Vận bỗng nhiên bịt mắt kín Trần Trí.
Trần Trí bị dọa giật mình: “Sao thế?”
Dung Vận nói: “Hoa này không cát tường.”
Trần Trí kéo tay hắn xuống, nhìn Mạn Châu Sa hoa cùng ánh sáng đỏ xen kẽ chiếu rọi lẫn nhau, thở phào nói: “Chẳng qua chỉ là Kim Đăng hoa thôi, ngươi lại mê tín những điều này. Cát tường hay không, từ trước tới nay không phải do hoa định, mà là người định.”
Dung Vận nói: “Sư phụ nói đúng.”
Trần Trí đi qua bụi hoa, đột nhiên dừng bước, quay đầu thở dài: “Đáng tiếc không thể no bụng.”
Dung Vận nói: “Sư phụ đói bụng rồi?”
Trần Trí nói: “Ta là lo lắng cho ngươi.”
Dung Vận nói: “Nói cũng kỳ quái, từ khi sư phụ cho con uống bình kia nước, con liền tràn đầy sức lực, một chút cũng không đói bụng.”
“Như vậy thì tốt.”
“Thứ sư phụ cho con uống là gì vậy?”
“Ngươi không phải nói là nước tiểu sao?”
“…”
Cuộc đối thoại thoải mái đến khi Dung Vận đẩy ra cửa sảnh chính chợt ngừng lại. Bên trong cửa là một tòa từ đường, trên đường dựng rất nhiều bài vị, đều là họ Nghiêm. Tấm khăn trắng rủ xuống từ trên xà nhà không gió tự lay động, giống như đang múa đầy kiều diễm, tự đắc mê mệt trong vũ điệu.
Trần Trí vội vàng hành lễ, thấp giọng nói: “Tại hạ cùng với học trò vô tình đi qua nơi đây, lỗ mãng quấy rầy. Có điều đáng trách xin chớ trách.” Đang muốn lui ra, bị Dung Vận kéo lại, “Sư phụ Người nhìn kia.” Tay chỉ linh bài chót nhất, trên viết ba chữ “Nghiêm Vô Song”.
Nghiêm Vô Song, Diễm Vô Song.
Hai người lui ra khỏi từ đường, nhẹ nhàng khép cửa.
Dung Vận nói: “Chúng ta bị đưa đến chỗ này, có lẽ có liên quan với Diễm Vô Song.”
Trần Trí nói: “Không phải là bởi vì đại trận Diệt ma sát thần sao?”
Dung Vận nói: “Trận pháp là Khương Di học được từ trong cổ thư, đối phó với Thần Ma, vẫn là lần đầu.”
“Lần đầu các ngươi cũng dám dùng!” Trần Trí hận không thể kéo Khương Di tới trước mặt, chỉ vào mũi mắng cho một trận.
Dung Vận bất đắc dĩ nói: “Diễm Vô Song xuất quỷ nhập thần, phương pháp bình thường vô dụng với gã, chỉ có thể tạm thời thử một lần. Ai ngờ sư phụ đột nhiên xuất hiện.”
… Còn trách y tới không phải lúc?
Trần Trí sờ sờ miệng, quả nhiên giận đến có chút méo xệch.
Dung Vận xem sắc mặt, vội bổ sung nói: “Cũng may có sư phụ ở đây, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.”
Trần Trí nói: “Nếu như giọng nói của ngươi thêm năm phần chân tình, năm phần chân ý, ta thật sự tin rồi.”
Vòng qua từ đường đi về phía sau, chính là nơi cư trú. Khi từ đỉnh núi nhìn xuống, Dung Vận đã hiểu đại khái kết cấu sơn trang, biết đi về phía sau nữa, còn có một khu.
Viện lạc đã không có một bóng người, chẳng qua là mặt bàn cũng không có bụi bặm, trong bình hoa bên cửa sổ cắm Mạn Châu Sa hoa được ngắt xuống,vẫn tươi non ướt át, không thấy vẻ khô héo.
Sơn trang này, thật giống như bị thời gian phong tồn.
Ngay tại thời điểm bọn họ gần như đã nhận định đây là một tòa sơn trang hoang phế, bọn họ đi đến viện cuối cùng, nhìn thấy người quen đang thản nhiên ngồi dưới tàng cây uống trà.
Nói là quen thuộc, cũng không phải quen thuộc vì có quen biết, mà là quen thuộc vì thiếu chút nữa bị nướng chín.
Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu, cười cười với bọn họ nói: “Người từ nơi xa tới đều là khách, mời ngồi.”
…
Thái độ ôn hòa lễ phép này, cùng đại ma đầu lúc trước nóng nảy đốt lửa như thể hai người hoàn toàn khác nhau!
Thấy bọn họ phòng bị nhìn mình, Diễm Vô Song cười cười nói: “Không cần phải sợ, ta bây giờ không muốn ăn thịt, sẽ không giết các ngươi.”
Trần Trí nói: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Diễm Vô Song nói: “Đây là nhà ta, ta không ở nơi này ở nơi nào?”
Trần Trí nói: “Nghiêm Vô Song trong từ đường cùng ngươi…”
Diễm Vô Song thoải mái thừa nhận nói: “Đó là ta lúc còn sống.”
Dung Vận chọn một chỗ cách xa Diễm Vô Song ngồi xuống.
Diễm Vô Song nói: “Các ngươi tới đây trong bao nhiêu ngày? Sao tìm tới được nơi này?”
Dung Vận cướp lời đáp trước Trần Trí: “Bọn ta trả lời ngươi có ích lợi gì chứ?”
Diễm Vô Song nói: “Nếu như ta muốn ăn các ngươi, không chọn chưng hoặc hầm.”
Trần Trí nói: “Làm thế nào có thể đi khỏi nơi này ra ngoài?”
Diễm Vô Song cười nói: “Các ngươi có biết nơi này là nơi nào hay không?” Ném ra một mồi câu, lôi cần câu, chờ đến khi công bố câu trả lời, đối phương lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
Dung Vận cùng Trần Trí hai miệng đồng thanh nói: “Vùng đất chưa khai phá.”
Ăn ý như vậy!
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, hiểu ý cười một tiếng.
Diễm Vô Song: “…” Người bình thường gặp phải loại chuyện này, không tỏ ra sợ hãi, cũng nên dùng vẻ nghiêm túc để biểu đạt ý kính trọng chứ. Nơi này cũng không phải là nơi trước hoa dưới trăng, đến để nói chuyện yêu đương!
Dung Vận nói: “Nơi này nếu là nhà ngươi, ngươi nhất định phải có cách đi ra ngoài chứ?”
Diễm Vô Song nói: “Các ngươi nếu đã đi qua từ đường, nhìn thấy bài vị, thì hẳn cũng biết, người đã từng ở chỗ này đều đã chết.”
“Ngươi thì sao?”
“Ta cũng đã chết.” Diễm Vô Song cười nói, “Các ngươi sẽ không ngây thơ cho là, ta và các ngươi là một phe đấy chứ?”
Dung Vận vẫn trấn định như cũ: “Tới lâu như vậy, ngươi một mực đợi ở chỗ này, không phải là không muốn đi ra ngoài, thì chính là không thể đi ra ngoài. Hồng trần thế tục mặc dù thường có phiền não, nhưng thế giới hoa lệ vẫn khiến người ta muốn hướng tới. Cho nên, ngươi không phải là không muốn đi, là không đi được.”
Diễm Vô Song cười lạnh vô cùng: “Ta không đi được, các ngươi cũng không đi được.”
Dung Vận gật đầu nói: “Cho nên, chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực, cùng đi.”
Diễm Vô Song ngẩn người, vỗ mạnh tay, cười nghiêng ngã: “Thật thú vị, ngươi lại muốn cùng ta đồng tâm hiệp lực.”
Trần Trí nhìn biểu cảm của gã, đã chuẩn bị sẵn sàng trở mặt đánh nhau. Ẩn thân phù, đạn châu, khẩu quyết định thân thuật… đều chỉnh trang chờ phân phó.
Dung Vận hỏi: “Ý ngươi thế nào?”
Diễm Vô Song nói: “Được thôi.”
Vì vậy ẩn thân phù, đạn châu, khẩu quyết định thân thuật… đều vô ích. Ba người… Một người một thần một ác ma liền ngồi ở viện lạc, nhìn khuôn mặt “hồng hào” của nhau, giống như những người bạn thân đã lâu chưa gặp mặt.
Diễm Vô Song tên trước kia là Nghiêm Vô Song, vốn là thế gia tu chân phụ thuộc vào núi Côn lôn. Sau bởi vì người thừa kế liên tiếp mấy đời tư chất bình thường, ngày càng sa sút. Đến đời cha của Diễm Vô Song, một vị thúc phụ trong lúc vô tình lấy được một quyển tuyệt thế công pháp, bất luận tư chất cao thấp, đều có thể ung dung tu luyện. Nội bộ Nghiêm gia sau khi cùng sử dụng, thực lực đại tăng, ở trong một trận tu chân tỷ thí, độc chiếm vị trí đầu. Chẳng qua là, ngày vui ngắn ngủi, tỷ thí kết thúc không bao lâu, liền có người tố cáo thứ Nghiêm gia tu tập là ma công.
Lúc đó, tu chân giới nhắc đến ma liền biến sắc, nếu như đã thành ma tu, ắt không thể được những người tu chân khác thừa nhận. Nghiêm gia bảo vệ lý lẽ của mình đến cùng, kiên quyết không chịu thừa nhận, ngay tại khi hai bên giằng co không nghỉ, Đại ma tu Yên Hoa đứng số Một số Hai hiện thân, chính miệng thừa nhận thứ Nghiêm gia tu tập là một môn công pháp do gã sáng tạo ra. Nghiêm gia trăm miệng cũng không thể bào chữa, bị đày tới vùng đất chưa khai phá.
“Khi đó, vùng đất chưa khai phá vẫn chưa vắng lặng như vậy.” Diễm Vô Song rơi vào hồi ức, “Yêu tu, ma tu, quỷ tu… vô cùng náo nhiệt. Cho đến có một ngày, có một ma tu mang Lửa Vô Tận về. Lửa Vô Tận là một loại lửa Hỗn Độn, luyện hóa nó là có thể đồng thọ cùng thiên địa. Sau khi tin tức này truyền ra, vùng đất chưa khai phá liền chân chính trở thành vùng đất của yêu ma. Nhà chúng ta mấy lần muốn rời đi, nhưng từ đầu đến cuối đều không được phép. Sau đó, ở trong một lần tranh đoạt, mấy người đồng thời muốn luyện hóa Lửa Vô Tận, yêu khí ma khí xung đột, ngọn lửa tán thành vô số Hỏa tinh, bồng bềnh trong vùng đất chưa khai phá, những chỗ đi qua, người và súc vật không sống nổi. Những người khác trong nhà chúng ta vì bảo vệ ta, cũng đèn cạn dầu, ta may mắn dung nạp mấy ngọn Hỏa tinh Lửa Vô Tận, mới kéo dài hơi tàn mà còn sống. Ánh sáng màu đỏ mà các ngươi bây giờ thấy được, chính là Lửa Vô Tận lưu lại.”
Dung Vận lướt qua tình tiết câu chuyện, đánh thẳng vào vấn đề nòng cốt: “Ngươi sau đó làm sao rời khỏi được vùng đất chưa khai phá?”
Diễm Vô Song nói: “Thanh Trản của Côn Luân mang ta rời đi, có điều, sau đó hẳn rất hối hận. Cho nên, lần này sẽ không còn ai đến nữa rồi.”
Trần Trí cười nhạt ở trong lòng: Nhân duyên của ngươi tệ không có nghĩa là nhân duyên của người khác cũng tệ, không nên xem thường bạn bè tốt của thần tiên. Thiên lý truyền âm phù Giai Vô đưa cho mình đã đến lúc lấy ra rồi. Có điều, nhất định phải tránh Diễm Vô Song… Tìm cớ gì mới được đây?
Trần Trí nói muốn đi vệ sinh, tin tưởng với tính lúc nào cũng muốn dính chặt lấy mình của Dung Vận, nhất định sẽ không để mặc cho y rời đi một mình. Quả nhiên Dung Vận lập tức đứng dậy, nửa bước không rời đi theo y.
Diễm Vô Song ngược lại không để tâm lắm, chẳng qua là khi bọn họ đi ra ngoài, thong thả ném ra một câu: “Nghe nói kim thân đại công đức viên mãn có thể phục hồi như cũ bất kỳ vết thương nào, điều này phải chăng có nghĩa là có thể cắt thịt không giới hạn?”
Trần Trí dắt Dung Vận, bước nhanh rời đi.
Dung Vận vừa đi vừa chú ý động tĩnh sau lưng, chắc chắn Diễm Vô Song không có cùng đi ra mới yên tâm.
Trần Trí kéo hắn đi đến trước từ đường. Diễm Vô Song có cùng hung cực ác đến mức nào đi nữa, hẳn cũng sẽ không động thủ về phía từ đường. Y cầm Thiên lý truyền âm phù ra, niệm thầm tên của Giai Vô…
Nhưng mà, không hề có hồi âm.
Bụi: Đợt vừa rồi mất tích 2 tuần thực ra là bị Cụ Lý Ngọc Cương bắt mất hồn, hận tại sao lại biết Cụ quá muộn >__< Nam danh ca còn đẹp hơn cả phụ nữ, được coi là “quốc bảo” của Trung Quốc. Người đâu mà đẹp trai mà dễ thương, nhiệt tình với nghệ thuật, những gì Cụ đã trải qua và triết lý sống thật sự khiến người khác phải khâm phục.
Biết Cụ qua
“Vùng đất chưa khai phá, chưa chắc đã là người.”
Sơn trang ở nơi hoang sơn dã địa, đổi thành lúc khác, dĩ nhiên là tránh xa, chỉ ở vào giờ phút này, không thể nghi ngờ chính là hạn hán gặp mưa rào, nhìn từ xa, liền lệ nóng lưng tròng, hận không thể ngay lập tức tiến lên nhận người thân.
Trần Trí hết sức kích động, nhìn lại Dung Vận không sợ hãi cũng không vui mừng: “Có sơn trang liền có người, có người liền có đường, ngươi vì sao không vui?”
Dung Vận nói: “Vùng đất chưa khai phá, chưa chắc đã là người.”
Trần Trí nói: “So sánh với mảng lớn cây cối không nói một lời, có thể hít thở chính là đồng loại rồi.”
Dung Vận thấy y lòng tràn đầy kích động, liền không nỡ hất bát nước lạnh, thuận theo nói: “Sư phụ nói phải.”
Mất một hồi lâu mới đến được trước cửa, Trần Trí lại trở nên cẩn thận, cho Dung Vận một viên đạn châu, mình lại nắm ẩn thân phù trong lòng bàn tay, dặn dò hắn gặp phải nguy hiểm nhất định phải bảo vệ mình trước.
Dung Vận sảng khoái đồng ý.
Trần Trí ngược lại không yên tâm: “Ngươi sẽ không bên ngoài nghe lời bên trong làm ngược lại đấy chứ.”
Dung Vận híp mắt cười: “Đồ nhi luôn luôn nghe lời sư phụ.”
Trần Trí lẩm bẩm: “Tốt nhất là được như vậy.” Giơ tay lên gõ cửa.
Tiếng vòng cửa gõ nặng nề ngột ngạt, giống như vùng núi hoang không có người ở này, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy dồn nén và tuyệt vọng. Gõ ước chừng nửa thời gian uống cạn chun trà, bên trong cửa ngay cả một tiếng vang cũng không có.
Dung Vận tay đẩy cửa một cái, cửa lại lặng lẽ mở ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, dè dặt vượt qua ngưỡng cửa. Đập vào mắt trước tiên chính là một bức bình phong, trên bình phong núi non trùng điệp, mây mù lượn quanh, đẹp như tiên cảnh. Vòng qua bình phong đi vào trong, liền thấy một ao nước, ao nước trong vắt, phản chiếu ánh sáng đỏ giao hòa, sáng lấp lánh. Xung quanh ao nước là từng khóm từng khóm Mạn Châu Sa hoa đỏ rực.
Dung Vận bỗng nhiên bịt mắt kín Trần Trí.
Trần Trí bị dọa giật mình: “Sao thế?”
Dung Vận nói: “Hoa này không cát tường.”
Trần Trí kéo tay hắn xuống, nhìn Mạn Châu Sa hoa cùng ánh sáng đỏ xen kẽ chiếu rọi lẫn nhau, thở phào nói: “Chẳng qua chỉ là Kim Đăng hoa thôi, ngươi lại mê tín những điều này. Cát tường hay không, từ trước tới nay không phải do hoa định, mà là người định.”
Dung Vận nói: “Sư phụ nói đúng.”
Trần Trí đi qua bụi hoa, đột nhiên dừng bước, quay đầu thở dài: “Đáng tiếc không thể no bụng.”
Dung Vận nói: “Sư phụ đói bụng rồi?”
Trần Trí nói: “Ta là lo lắng cho ngươi.”
Dung Vận nói: “Nói cũng kỳ quái, từ khi sư phụ cho con uống bình kia nước, con liền tràn đầy sức lực, một chút cũng không đói bụng.”
“Như vậy thì tốt.”
“Thứ sư phụ cho con uống là gì vậy?”
“Ngươi không phải nói là nước tiểu sao?”
“…”
Cuộc đối thoại thoải mái đến khi Dung Vận đẩy ra cửa sảnh chính chợt ngừng lại. Bên trong cửa là một tòa từ đường, trên đường dựng rất nhiều bài vị, đều là họ Nghiêm. Tấm khăn trắng rủ xuống từ trên xà nhà không gió tự lay động, giống như đang múa đầy kiều diễm, tự đắc mê mệt trong vũ điệu.
Trần Trí vội vàng hành lễ, thấp giọng nói: “Tại hạ cùng với học trò vô tình đi qua nơi đây, lỗ mãng quấy rầy. Có điều đáng trách xin chớ trách.” Đang muốn lui ra, bị Dung Vận kéo lại, “Sư phụ Người nhìn kia.” Tay chỉ linh bài chót nhất, trên viết ba chữ “Nghiêm Vô Song”.
Nghiêm Vô Song, Diễm Vô Song.
Hai người lui ra khỏi từ đường, nhẹ nhàng khép cửa.
Dung Vận nói: “Chúng ta bị đưa đến chỗ này, có lẽ có liên quan với Diễm Vô Song.”
Trần Trí nói: “Không phải là bởi vì đại trận Diệt ma sát thần sao?”
Dung Vận nói: “Trận pháp là Khương Di học được từ trong cổ thư, đối phó với Thần Ma, vẫn là lần đầu.”
“Lần đầu các ngươi cũng dám dùng!” Trần Trí hận không thể kéo Khương Di tới trước mặt, chỉ vào mũi mắng cho một trận.
Dung Vận bất đắc dĩ nói: “Diễm Vô Song xuất quỷ nhập thần, phương pháp bình thường vô dụng với gã, chỉ có thể tạm thời thử một lần. Ai ngờ sư phụ đột nhiên xuất hiện.”
… Còn trách y tới không phải lúc?
Trần Trí sờ sờ miệng, quả nhiên giận đến có chút méo xệch.
Dung Vận xem sắc mặt, vội bổ sung nói: “Cũng may có sư phụ ở đây, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.”
Trần Trí nói: “Nếu như giọng nói của ngươi thêm năm phần chân tình, năm phần chân ý, ta thật sự tin rồi.”
Vòng qua từ đường đi về phía sau, chính là nơi cư trú. Khi từ đỉnh núi nhìn xuống, Dung Vận đã hiểu đại khái kết cấu sơn trang, biết đi về phía sau nữa, còn có một khu.
Viện lạc đã không có một bóng người, chẳng qua là mặt bàn cũng không có bụi bặm, trong bình hoa bên cửa sổ cắm Mạn Châu Sa hoa được ngắt xuống,vẫn tươi non ướt át, không thấy vẻ khô héo.
Sơn trang này, thật giống như bị thời gian phong tồn.
Ngay tại thời điểm bọn họ gần như đã nhận định đây là một tòa sơn trang hoang phế, bọn họ đi đến viện cuối cùng, nhìn thấy người quen đang thản nhiên ngồi dưới tàng cây uống trà.
Nói là quen thuộc, cũng không phải quen thuộc vì có quen biết, mà là quen thuộc vì thiếu chút nữa bị nướng chín.
Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu, cười cười với bọn họ nói: “Người từ nơi xa tới đều là khách, mời ngồi.”
…
Thái độ ôn hòa lễ phép này, cùng đại ma đầu lúc trước nóng nảy đốt lửa như thể hai người hoàn toàn khác nhau!
Thấy bọn họ phòng bị nhìn mình, Diễm Vô Song cười cười nói: “Không cần phải sợ, ta bây giờ không muốn ăn thịt, sẽ không giết các ngươi.”
Trần Trí nói: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Diễm Vô Song nói: “Đây là nhà ta, ta không ở nơi này ở nơi nào?”
Trần Trí nói: “Nghiêm Vô Song trong từ đường cùng ngươi…”
Diễm Vô Song thoải mái thừa nhận nói: “Đó là ta lúc còn sống.”
Dung Vận chọn một chỗ cách xa Diễm Vô Song ngồi xuống.
Diễm Vô Song nói: “Các ngươi tới đây trong bao nhiêu ngày? Sao tìm tới được nơi này?”
Dung Vận cướp lời đáp trước Trần Trí: “Bọn ta trả lời ngươi có ích lợi gì chứ?”
Diễm Vô Song nói: “Nếu như ta muốn ăn các ngươi, không chọn chưng hoặc hầm.”
Trần Trí nói: “Làm thế nào có thể đi khỏi nơi này ra ngoài?”
Diễm Vô Song cười nói: “Các ngươi có biết nơi này là nơi nào hay không?” Ném ra một mồi câu, lôi cần câu, chờ đến khi công bố câu trả lời, đối phương lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
Dung Vận cùng Trần Trí hai miệng đồng thanh nói: “Vùng đất chưa khai phá.”
Ăn ý như vậy!
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, hiểu ý cười một tiếng.
Diễm Vô Song: “…” Người bình thường gặp phải loại chuyện này, không tỏ ra sợ hãi, cũng nên dùng vẻ nghiêm túc để biểu đạt ý kính trọng chứ. Nơi này cũng không phải là nơi trước hoa dưới trăng, đến để nói chuyện yêu đương!
Dung Vận nói: “Nơi này nếu là nhà ngươi, ngươi nhất định phải có cách đi ra ngoài chứ?”
Diễm Vô Song nói: “Các ngươi nếu đã đi qua từ đường, nhìn thấy bài vị, thì hẳn cũng biết, người đã từng ở chỗ này đều đã chết.”
“Ngươi thì sao?”
“Ta cũng đã chết.” Diễm Vô Song cười nói, “Các ngươi sẽ không ngây thơ cho là, ta và các ngươi là một phe đấy chứ?”
Dung Vận vẫn trấn định như cũ: “Tới lâu như vậy, ngươi một mực đợi ở chỗ này, không phải là không muốn đi ra ngoài, thì chính là không thể đi ra ngoài. Hồng trần thế tục mặc dù thường có phiền não, nhưng thế giới hoa lệ vẫn khiến người ta muốn hướng tới. Cho nên, ngươi không phải là không muốn đi, là không đi được.”
Diễm Vô Song cười lạnh vô cùng: “Ta không đi được, các ngươi cũng không đi được.”
Dung Vận gật đầu nói: “Cho nên, chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực, cùng đi.”
Diễm Vô Song ngẩn người, vỗ mạnh tay, cười nghiêng ngã: “Thật thú vị, ngươi lại muốn cùng ta đồng tâm hiệp lực.”
Trần Trí nhìn biểu cảm của gã, đã chuẩn bị sẵn sàng trở mặt đánh nhau. Ẩn thân phù, đạn châu, khẩu quyết định thân thuật… đều chỉnh trang chờ phân phó.
Dung Vận hỏi: “Ý ngươi thế nào?”
Diễm Vô Song nói: “Được thôi.”
Vì vậy ẩn thân phù, đạn châu, khẩu quyết định thân thuật… đều vô ích. Ba người… Một người một thần một ác ma liền ngồi ở viện lạc, nhìn khuôn mặt “hồng hào” của nhau, giống như những người bạn thân đã lâu chưa gặp mặt.
Diễm Vô Song tên trước kia là Nghiêm Vô Song, vốn là thế gia tu chân phụ thuộc vào núi Côn lôn. Sau bởi vì người thừa kế liên tiếp mấy đời tư chất bình thường, ngày càng sa sút. Đến đời cha của Diễm Vô Song, một vị thúc phụ trong lúc vô tình lấy được một quyển tuyệt thế công pháp, bất luận tư chất cao thấp, đều có thể ung dung tu luyện. Nội bộ Nghiêm gia sau khi cùng sử dụng, thực lực đại tăng, ở trong một trận tu chân tỷ thí, độc chiếm vị trí đầu. Chẳng qua là, ngày vui ngắn ngủi, tỷ thí kết thúc không bao lâu, liền có người tố cáo thứ Nghiêm gia tu tập là ma công.
Lúc đó, tu chân giới nhắc đến ma liền biến sắc, nếu như đã thành ma tu, ắt không thể được những người tu chân khác thừa nhận. Nghiêm gia bảo vệ lý lẽ của mình đến cùng, kiên quyết không chịu thừa nhận, ngay tại khi hai bên giằng co không nghỉ, Đại ma tu Yên Hoa đứng số Một số Hai hiện thân, chính miệng thừa nhận thứ Nghiêm gia tu tập là một môn công pháp do gã sáng tạo ra. Nghiêm gia trăm miệng cũng không thể bào chữa, bị đày tới vùng đất chưa khai phá.
“Khi đó, vùng đất chưa khai phá vẫn chưa vắng lặng như vậy.” Diễm Vô Song rơi vào hồi ức, “Yêu tu, ma tu, quỷ tu… vô cùng náo nhiệt. Cho đến có một ngày, có một ma tu mang Lửa Vô Tận về. Lửa Vô Tận là một loại lửa Hỗn Độn, luyện hóa nó là có thể đồng thọ cùng thiên địa. Sau khi tin tức này truyền ra, vùng đất chưa khai phá liền chân chính trở thành vùng đất của yêu ma. Nhà chúng ta mấy lần muốn rời đi, nhưng từ đầu đến cuối đều không được phép. Sau đó, ở trong một lần tranh đoạt, mấy người đồng thời muốn luyện hóa Lửa Vô Tận, yêu khí ma khí xung đột, ngọn lửa tán thành vô số Hỏa tinh, bồng bềnh trong vùng đất chưa khai phá, những chỗ đi qua, người và súc vật không sống nổi. Những người khác trong nhà chúng ta vì bảo vệ ta, cũng đèn cạn dầu, ta may mắn dung nạp mấy ngọn Hỏa tinh Lửa Vô Tận, mới kéo dài hơi tàn mà còn sống. Ánh sáng màu đỏ mà các ngươi bây giờ thấy được, chính là Lửa Vô Tận lưu lại.”
Dung Vận lướt qua tình tiết câu chuyện, đánh thẳng vào vấn đề nòng cốt: “Ngươi sau đó làm sao rời khỏi được vùng đất chưa khai phá?”
Diễm Vô Song nói: “Thanh Trản của Côn Luân mang ta rời đi, có điều, sau đó hẳn rất hối hận. Cho nên, lần này sẽ không còn ai đến nữa rồi.”
Trần Trí cười nhạt ở trong lòng: Nhân duyên của ngươi tệ không có nghĩa là nhân duyên của người khác cũng tệ, không nên xem thường bạn bè tốt của thần tiên. Thiên lý truyền âm phù Giai Vô đưa cho mình đã đến lúc lấy ra rồi. Có điều, nhất định phải tránh Diễm Vô Song… Tìm cớ gì mới được đây?
Trần Trí nói muốn đi vệ sinh, tin tưởng với tính lúc nào cũng muốn dính chặt lấy mình của Dung Vận, nhất định sẽ không để mặc cho y rời đi một mình. Quả nhiên Dung Vận lập tức đứng dậy, nửa bước không rời đi theo y.
Diễm Vô Song ngược lại không để tâm lắm, chẳng qua là khi bọn họ đi ra ngoài, thong thả ném ra một câu: “Nghe nói kim thân đại công đức viên mãn có thể phục hồi như cũ bất kỳ vết thương nào, điều này phải chăng có nghĩa là có thể cắt thịt không giới hạn?”
Trần Trí dắt Dung Vận, bước nhanh rời đi.
Dung Vận vừa đi vừa chú ý động tĩnh sau lưng, chắc chắn Diễm Vô Song không có cùng đi ra mới yên tâm.
Trần Trí kéo hắn đi đến trước từ đường. Diễm Vô Song có cùng hung cực ác đến mức nào đi nữa, hẳn cũng sẽ không động thủ về phía từ đường. Y cầm Thiên lý truyền âm phù ra, niệm thầm tên của Giai Vô…
Nhưng mà, không hề có hồi âm.
Bụi: Đợt vừa rồi mất tích 2 tuần thực ra là bị Cụ Lý Ngọc Cương bắt mất hồn, hận tại sao lại biết Cụ quá muộn >__< Nam danh ca còn đẹp hơn cả phụ nữ, được coi là “quốc bảo” của Trung Quốc. Người đâu mà đẹp trai mà dễ thương, nhiệt tình với nghệ thuật, những gì Cụ đã trải qua và triết lý sống thật sự khiến người khác phải khâm phục.
Biết Cụ qua
/100
|