Thanh Cúc bưng hộp sính lễ trong tay cũng không biết là nên tiếp tục đưa lên hay là thu hồi lại.
Đối mặt ánh mắt của Tần Vi Vi, rốt cục Dương Khánh cảm nhận được mùi vị nữ nhân ngoại tộc, rõ ràng là đang hướng ngoại, dám đi cùng nam nhân tới cầu hôn…
Mặc dù trước đó đã đoán được Tần Vi Vi có ý với Miêu Nghị, mặc dù y cũng muốn gả Tần Vi Vi đi sớm một chút, nhưng khi giờ phút này tới vẫn cảm thấy không thích ứng được, huống chi Miêu Nghị không phải là con rể mà y vừa ý.
Cuối cùng ánh mắt Dương Khánh không phải là đối thủ ánh mắt kiên quyết của Tần Vi Vi, chậm rãi dời sang trên người Miêu Nghị đang cúi thấp đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, ngẩng đầu lên lặp lại lần nữa.
Miêu Nghị mắng thầm trong bụng, ngươi không nghe rõ mới lạ, không nghe rõ vì sao lại có thái độ như vậy… Kỳ lạ thật, ta tới đây chỉ là diễn kịch, giúp Tần Vi Vi, không hề làm chuyện gì xấu xa, vì sao phải sợ?!
Miêu Nghị ổn định tâm thần, ngẩng đầu lên, đường đường chính chính chắp tay nói:
- Thuộc hạ tới đây để cầu hôn với phủ chủ, thuộc hạ muốn kết hôn với nữ nhi Tần Vi Vi của ngài.
Còn dám lớn tiếng như vậy… trong lòng Dương Khánh tràn đầy lửa giận, rất muốn hỏi Miêu Nghị một tiếng, ngươi dựa vào cái gì cưới con gái của ta?
Bất quá thấy vẻ dứt khoát kiên quyết trong mắt Tần Vi Vi, trong lòng Dương Khánh thở dài một tiếng, không còn thái độ cứng rắn như trước nữa, ngoài mặt hiện lên nụ cười, đưa tay ra nhận lấy hộp lễ vật trên tay Thanh Cúc:
- Đây là sính lễ ư?
- Dạ!
Miêu Nghị lúng túng nói.
- Được, ta nhận sính lễ này!
Dương Khánh thuận tay đặt sính lễ xuống bàn trà bên cạnh.
Thành công rồi sao?! Miêu Nghị ngạc nhiên.
Vẻ dứt khoát kiên quyết trong mắt Tần Vi Vi dần dần tan đi, để lộ vẻ vui mừng ngượng ngùng, nghĩa phụ nhận lấy sính lễ dĩ nhiên là đã đáp ứng hôn sự này.
Nàng quay đầu lại truyền âm nhắc nhở Miêu Nghị vẫn còn ngây người ra đó.
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, vội vàng thi lễ:
- Tạ ân phủ chủ thành toàn.
Dương Khánh tỏ ra vui vẻ khoát tay:
- Thanh Cúc, nàng dẫn Vi Vi xuống trước đi, ta muốn nói chuyện với con rể tương lai một chút.
Thanh Cúc ở bên Dương Khánh đã lâu, ít nhiều gì cũng hiểu biết tính tình Dương Khánh. Dễ dàng đáp ứng loại chuyện như vậy không phải là phong cách của Dương Khánh, huống chi y từng phản đối Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị, trong mắt nàng không khỏi mơ hồ thoáng qua vẻ ưu tư. Bất quá ngoài mặt nàng vẫn vui vẻ đi tới nắm tay Tần Vi Vi, rất dễ dàng kéo Tần Vi Vi đi trong lúc vẻ mặt còn đang ngượng ngùng xấu hổ.
Dương Khánh từ từ đi tới lan can, đưa mắt nhìn theo Tần Vi Vi trên sườn núi càng lúc càng xa, sau đó mới quay lại đưa tay mỉm cười nói với Miêu Nghị:
- Ngồi xuống nói đi.
Miêu Nghị tự biết không có tư cách ngồi ngang hàng cùng Dương Khánh, bèn nói:
- Không dám.
Dương Khánh cũng không miễn cưỡng, Miêu Nghị không ngồi y cũng không ngồi, tựa hồ quên mất chuyện Miêu Nghị cầu hôn mới vừa rồi, không hề nhắc tới nữa, mà là thuận tay cầm ngọc điệp Hoắc Lăng Tiêu gởi tới đưa ra, không chút tị hiềm nói:
- Đây là tin tức điện chủ mới vừa gởi tới, ngươi hãy xem thử.
Miêu Nghị có hơi do dự, mình thích hợp xem thư điện chủ sao… Dương Khánh vuốt cằm nhìn hắn, hắn mới nhận ngọc điệp xem thử.
Không xem không biết, vừa xem hắn lập tức giật mình kinh hãi, kêu lên thảm thiết:
- Hùng Khiếu làm phủ chủ Vạn Hưng phủ ư!?
Không kinh hãi cũng không được, một con cọp ở sát bên cạnh mình, e rằng sau này hắn sẽ ăn ngủ không yên rồi.
- Ngươi đã thấy lời của phủ chủ khiển trách ta.
Dương Khánh lại chắp tay đi về phía lan can, cau mày nói với Miêu Nghị đang đi theo sau:
- Ân oán giữa ngươi và Hùng Khiếu tới hôm nay, ta cũng khó tránh trách nhiệm.
Chuyện này điểm đến thì ngưng, chẳng qua để cho Miêu Nghị biết tình huống là đủ, Bất quá Dương Khánh lại ném ra một tin tức làm Miêu Nghị chấn động:
- Trong danh sách tu sĩ hai phủ tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội... Có tên Miêu Nghị ngươi.
Miêu Nghị lập tức trợn tròn mắt, không phải hắn chưa từng đi qua Tinh Tú Hải, còn chưa làm được gì đã gặp phải nguy hiểm trùng trùng. Nếu không gặp được Yêu Nhược Tiên, e rằng hắn đã không về được.
- Phủ chủ, chẳng lẽ bởi vì thuộc hạ cầu hôn, ngài bèn đưa tên thuộc hạ vào danh sách?
Chuyện liên quan đến mạng nhỏ, Miêu Nghị không gấp cũng không được.
Đối mặt Miêu Nghị chất vấn, Dương Khánh chẳng qua chỉ liếc mắt, cũng không nổi giận, khoát tay nói:
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều, danh sách đã có từ trước khi ngươi tới đây hôm nay, không phải là bản tọa liệt tên ngươi vào danh sách. Nói tới chuyện này, ta đang muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đắc tội với điện chủ hay không?
Đắc tội với điện chủ? Miêu Nghị kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao phủ chủ lại hỏi như vậy?
- Vốn trong danh sách mà ta báo lên không có tên ngươi, nhưng điện chủ lại tự tay gạch bỏ một cái tên, bổ sung tên ngươi thay vào đó, làm ta cảm thấy kỳ quái. Nếu ngươi không đắc tội điện chủ, vì sao điện chủ lại thêm tên ngươi vào mà không có lý do gì?
Dương Khánh xoay người lại hỏi.
Chuyện này… Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Chuyện này là không có khả năng, thuộc hạ chưa từng gặp điện chủ bao giờ, làm sao có chuyện đắc tội với ông ấy?
Giọng điệu hắn có hơi nghi ngờ là Dương Khánh lừa gạt mình.
- Tự ngươi xem đi.
Dương Khánh lật tay đưa cho hắn một miếng ngọc điệp khác.
Miêu Nghị nhận vào tay xem thử, phát hiện chính là danh sách báo lên tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, trong có bốn tên. Tên Hùng Khiếu rõ ràng ở trong đó, dĩ nhiên cũng có tên của mình, bất quá rất rõ ràng cho thấy tên của mình được thêm vào sau khi một cái tên trước đó bị gạch đi.
Đối mặt sự thật, Miêu Nghị không biết nói gì hơn. Danh sách lấy ra ngay tại chỗ, Dương Khánh không có thời gian làm giả, hơn nữa Dương Khánh cũng không thể nào đưa lên một bản danh sách gạch xóa bừa bãi như vậy cho phủ chủ xem.
- Phần danh sách này chỉ có ta và điện chủ biết, trước mắt ngươi là người thứ ba.
Dương Khánh rõ ràng đang cảnh cáo, nếu có những người khác biết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Miêu Nghị yên lặng trả danh sách lại, vẫn không thể nào hiểu được chuyện này:
- Thuộc hạ không biết dung mạo điện chủ ra sao, vì sao y lại thêm tên thuộc hạ vào…
- Ngươi thật không quen biết điện chủ ư?
Dương Khánh gặng hỏi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thuộc hạ cũng rất muốn, thế nhưng thật sự là không biết, bằng không cũng muốn hỏi ông ấy xem rốt cục là vì sao. Tinh Tú Hải Kham Loạn hội thông thường là tu sĩ Thanh Liên tham gia, tại sao lại cho một tu sĩ Bạch Liên như thuộc hạ đi, không phải là muốn hại chết thuộc hạ sao?!
Dương Khánh thấy hắn cũng không giống như nói láo, cau mày nói:
- Chuyện này thật kỳ quái, tại sao có thể có chuyện vô duyên vô cớ như vậy?
Miêu Nghị đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Phủ chủ, có phải là lần trước điện chủ muốn triệu kiến thuộc hạ và Hùng Khiếu, rốt cục chỉ gặp Hùng Khiếu mà không gặp thuộc hạ. Lần này thấy trong danh sách có tên Hùng Khiếu, vì vậy lại cho thêm tên thuộc hạ vào không?
Đối mặt ánh mắt của Tần Vi Vi, rốt cục Dương Khánh cảm nhận được mùi vị nữ nhân ngoại tộc, rõ ràng là đang hướng ngoại, dám đi cùng nam nhân tới cầu hôn…
Mặc dù trước đó đã đoán được Tần Vi Vi có ý với Miêu Nghị, mặc dù y cũng muốn gả Tần Vi Vi đi sớm một chút, nhưng khi giờ phút này tới vẫn cảm thấy không thích ứng được, huống chi Miêu Nghị không phải là con rể mà y vừa ý.
Cuối cùng ánh mắt Dương Khánh không phải là đối thủ ánh mắt kiên quyết của Tần Vi Vi, chậm rãi dời sang trên người Miêu Nghị đang cúi thấp đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, ngẩng đầu lên lặp lại lần nữa.
Miêu Nghị mắng thầm trong bụng, ngươi không nghe rõ mới lạ, không nghe rõ vì sao lại có thái độ như vậy… Kỳ lạ thật, ta tới đây chỉ là diễn kịch, giúp Tần Vi Vi, không hề làm chuyện gì xấu xa, vì sao phải sợ?!
Miêu Nghị ổn định tâm thần, ngẩng đầu lên, đường đường chính chính chắp tay nói:
- Thuộc hạ tới đây để cầu hôn với phủ chủ, thuộc hạ muốn kết hôn với nữ nhi Tần Vi Vi của ngài.
Còn dám lớn tiếng như vậy… trong lòng Dương Khánh tràn đầy lửa giận, rất muốn hỏi Miêu Nghị một tiếng, ngươi dựa vào cái gì cưới con gái của ta?
Bất quá thấy vẻ dứt khoát kiên quyết trong mắt Tần Vi Vi, trong lòng Dương Khánh thở dài một tiếng, không còn thái độ cứng rắn như trước nữa, ngoài mặt hiện lên nụ cười, đưa tay ra nhận lấy hộp lễ vật trên tay Thanh Cúc:
- Đây là sính lễ ư?
- Dạ!
Miêu Nghị lúng túng nói.
- Được, ta nhận sính lễ này!
Dương Khánh thuận tay đặt sính lễ xuống bàn trà bên cạnh.
Thành công rồi sao?! Miêu Nghị ngạc nhiên.
Vẻ dứt khoát kiên quyết trong mắt Tần Vi Vi dần dần tan đi, để lộ vẻ vui mừng ngượng ngùng, nghĩa phụ nhận lấy sính lễ dĩ nhiên là đã đáp ứng hôn sự này.
Nàng quay đầu lại truyền âm nhắc nhở Miêu Nghị vẫn còn ngây người ra đó.
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, vội vàng thi lễ:
- Tạ ân phủ chủ thành toàn.
Dương Khánh tỏ ra vui vẻ khoát tay:
- Thanh Cúc, nàng dẫn Vi Vi xuống trước đi, ta muốn nói chuyện với con rể tương lai một chút.
Thanh Cúc ở bên Dương Khánh đã lâu, ít nhiều gì cũng hiểu biết tính tình Dương Khánh. Dễ dàng đáp ứng loại chuyện như vậy không phải là phong cách của Dương Khánh, huống chi y từng phản đối Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị, trong mắt nàng không khỏi mơ hồ thoáng qua vẻ ưu tư. Bất quá ngoài mặt nàng vẫn vui vẻ đi tới nắm tay Tần Vi Vi, rất dễ dàng kéo Tần Vi Vi đi trong lúc vẻ mặt còn đang ngượng ngùng xấu hổ.
Dương Khánh từ từ đi tới lan can, đưa mắt nhìn theo Tần Vi Vi trên sườn núi càng lúc càng xa, sau đó mới quay lại đưa tay mỉm cười nói với Miêu Nghị:
- Ngồi xuống nói đi.
Miêu Nghị tự biết không có tư cách ngồi ngang hàng cùng Dương Khánh, bèn nói:
- Không dám.
Dương Khánh cũng không miễn cưỡng, Miêu Nghị không ngồi y cũng không ngồi, tựa hồ quên mất chuyện Miêu Nghị cầu hôn mới vừa rồi, không hề nhắc tới nữa, mà là thuận tay cầm ngọc điệp Hoắc Lăng Tiêu gởi tới đưa ra, không chút tị hiềm nói:
- Đây là tin tức điện chủ mới vừa gởi tới, ngươi hãy xem thử.
Miêu Nghị có hơi do dự, mình thích hợp xem thư điện chủ sao… Dương Khánh vuốt cằm nhìn hắn, hắn mới nhận ngọc điệp xem thử.
Không xem không biết, vừa xem hắn lập tức giật mình kinh hãi, kêu lên thảm thiết:
- Hùng Khiếu làm phủ chủ Vạn Hưng phủ ư!?
Không kinh hãi cũng không được, một con cọp ở sát bên cạnh mình, e rằng sau này hắn sẽ ăn ngủ không yên rồi.
- Ngươi đã thấy lời của phủ chủ khiển trách ta.
Dương Khánh lại chắp tay đi về phía lan can, cau mày nói với Miêu Nghị đang đi theo sau:
- Ân oán giữa ngươi và Hùng Khiếu tới hôm nay, ta cũng khó tránh trách nhiệm.
Chuyện này điểm đến thì ngưng, chẳng qua để cho Miêu Nghị biết tình huống là đủ, Bất quá Dương Khánh lại ném ra một tin tức làm Miêu Nghị chấn động:
- Trong danh sách tu sĩ hai phủ tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội... Có tên Miêu Nghị ngươi.
Miêu Nghị lập tức trợn tròn mắt, không phải hắn chưa từng đi qua Tinh Tú Hải, còn chưa làm được gì đã gặp phải nguy hiểm trùng trùng. Nếu không gặp được Yêu Nhược Tiên, e rằng hắn đã không về được.
- Phủ chủ, chẳng lẽ bởi vì thuộc hạ cầu hôn, ngài bèn đưa tên thuộc hạ vào danh sách?
Chuyện liên quan đến mạng nhỏ, Miêu Nghị không gấp cũng không được.
Đối mặt Miêu Nghị chất vấn, Dương Khánh chẳng qua chỉ liếc mắt, cũng không nổi giận, khoát tay nói:
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều, danh sách đã có từ trước khi ngươi tới đây hôm nay, không phải là bản tọa liệt tên ngươi vào danh sách. Nói tới chuyện này, ta đang muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đắc tội với điện chủ hay không?
Đắc tội với điện chủ? Miêu Nghị kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao phủ chủ lại hỏi như vậy?
- Vốn trong danh sách mà ta báo lên không có tên ngươi, nhưng điện chủ lại tự tay gạch bỏ một cái tên, bổ sung tên ngươi thay vào đó, làm ta cảm thấy kỳ quái. Nếu ngươi không đắc tội điện chủ, vì sao điện chủ lại thêm tên ngươi vào mà không có lý do gì?
Dương Khánh xoay người lại hỏi.
Chuyện này… Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Chuyện này là không có khả năng, thuộc hạ chưa từng gặp điện chủ bao giờ, làm sao có chuyện đắc tội với ông ấy?
Giọng điệu hắn có hơi nghi ngờ là Dương Khánh lừa gạt mình.
- Tự ngươi xem đi.
Dương Khánh lật tay đưa cho hắn một miếng ngọc điệp khác.
Miêu Nghị nhận vào tay xem thử, phát hiện chính là danh sách báo lên tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, trong có bốn tên. Tên Hùng Khiếu rõ ràng ở trong đó, dĩ nhiên cũng có tên của mình, bất quá rất rõ ràng cho thấy tên của mình được thêm vào sau khi một cái tên trước đó bị gạch đi.
Đối mặt sự thật, Miêu Nghị không biết nói gì hơn. Danh sách lấy ra ngay tại chỗ, Dương Khánh không có thời gian làm giả, hơn nữa Dương Khánh cũng không thể nào đưa lên một bản danh sách gạch xóa bừa bãi như vậy cho phủ chủ xem.
- Phần danh sách này chỉ có ta và điện chủ biết, trước mắt ngươi là người thứ ba.
Dương Khánh rõ ràng đang cảnh cáo, nếu có những người khác biết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Miêu Nghị yên lặng trả danh sách lại, vẫn không thể nào hiểu được chuyện này:
- Thuộc hạ không biết dung mạo điện chủ ra sao, vì sao y lại thêm tên thuộc hạ vào…
- Ngươi thật không quen biết điện chủ ư?
Dương Khánh gặng hỏi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thuộc hạ cũng rất muốn, thế nhưng thật sự là không biết, bằng không cũng muốn hỏi ông ấy xem rốt cục là vì sao. Tinh Tú Hải Kham Loạn hội thông thường là tu sĩ Thanh Liên tham gia, tại sao lại cho một tu sĩ Bạch Liên như thuộc hạ đi, không phải là muốn hại chết thuộc hạ sao?!
Dương Khánh thấy hắn cũng không giống như nói láo, cau mày nói:
- Chuyện này thật kỳ quái, tại sao có thể có chuyện vô duyên vô cớ như vậy?
Miêu Nghị đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Phủ chủ, có phải là lần trước điện chủ muốn triệu kiến thuộc hạ và Hùng Khiếu, rốt cục chỉ gặp Hùng Khiếu mà không gặp thuộc hạ. Lần này thấy trong danh sách có tên Hùng Khiếu, vì vậy lại cho thêm tên thuộc hạ vào không?
/1024
|