Ánh trăng sáng tỏ, tới ngày cuối cùng hết kỳ hạn ba tháng, một chiếc thuyền lớn dừng bên bờ đảo, khiến cho không ít tu sĩ đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn.
Thanh âm ầm ầm từ trên thuyền vang lên, vang vọng trên cả không trung hòn đảo:
- Một trăm người thắng sau cùng sẽ lên thuyền này tới Tây Tú Tinh cung, thuyền này chỉ có thể chở một trăm người, trên toàn giới tu hành không phải ai cũng có thể có cơ hội đặt chân tới Tây Tú Tinh cung!
Nghe ý tứ trong lời nói này, tựa hồ có thể đặt chân tới Tây Tú Tinh cung chính là một vinh dự lớn lao.
Dứt lời mười mấy đạo lưu quang màu đỏ bắn về phía bốn phương tám hướng bầu trời đêm, cũng không biết làm gì.
Vân Phi Dương, Bạch Tử Lương, Phong Như Tu, Không Trí, Hắc Vô Nhai, năm người tề tụ phòng khách nhà gỗ Nguyệt Dao, rút thăm quyết định thứ tự tu sĩ sáu nước ra sân.
Hôm sau trời vừa sáng, tu sĩ sáu nước kết đội với nhau, hơn hai vạn nhân mã tụ tập xung quanh mảnh đất trống trung tâm đảo vừa mở, sáu người Nguyệt Dao đứng đầu dẫn dắt người của mình.
Tình cảnh như vậy hết sức hoành tráng, suy đoán toàn bộ giới tu hành hiện tại cũng rất ít có người thấy một lần có nhiều nhân mã như vậy tụ tập lại. Nhất là cơ hồ toàn là tu sĩ chiến giáp nhị phẩm tụ tập cùng nhau, đông như kiến.
Rất hiển nhiên, của cải của hơn mười vạn tu sĩ đã chết kia đã tập trung vào tay số người còn sống sót này.
Nhân mã của Tiên Quốc và Yêu Quốc là ít nhất, hai phe đều chỉ còn lại có không tới hai ngàn người. Nhân mã Tiên Quốc bị Vân Phi Dương làm náo loạn cho người khác cơ hội hạ thủ, nhân mã Yêu Quốc bởi vì Cổ Tam Chính bị coi là Ngưu Hữu Đức, bầy yêu xuất động đuổi giết cũng tạo cho người khác cơ hội hạ thủ.
Nhân mã Phật Quốc là nhiều nhất, có chừng hơn tám ngàn người, bất quá lúc này cũng không nhìn ra có phải hòa thượng hay không, ai nấy cỡi long câu thân mặc chiến giáp đội đầu khôi.
Tu sĩ Ma Quốc, Quỷ Quốc cùng Vô Lượng quốc không chênh lệch mấy, còn xấp xỉ hơn bốn ngàn nhân mã.
Đến đây, rốt cục quyết chiến cuối cùng của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bắt đầu.
Nhân mã ra sân khiêu chiến trận đầu không ai xa lạ, tối hôm qua rút thăm đã xác định được người đầu tiên ra trận là Yêu Quốc của Bạch Tử Lương.
Lúc ánh mắt Bạch Tử Lương quét qua nhân mã các nước xung quanh, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị bên cạnh Vân Phi Dương, lộ vẻ khó lòng tin được. Không ngờ rằng Miêu Nghị vẫn còn sống, điều này sao có thể???
Y còn cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng Miêu Nghị cũng đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm y, sát ý lãnh khốc đó không cách nào che giấu, làm Bạch Tử Lương xác nhận là Miêu Nghị không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị cũng không phải người rộng rãi bao dung như vậy, Bạch Tử Lương thiếu chút nữa lấy tính mạng của hắn, hắn thuần túy nhờ vào vận may tốt mới nhặt lại được tính mạng. Bạch Tử Lương mang cho hắn nỗi đau người ngoài không cách nào tưởng tượng, bảo hắn dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tử Lương, hắn không hào phóng như vậy.
Đáng tiếc cừu nhân gần ngay trước mắt, mình lại không có bất cứ cơ hội nào giết y! Miêu Nghị siết chặt hai quả đấm kêu bốp bốp.
Bên cạnh Yến Bắc Hồng nghe tiếng có hơi kinh ngạc nhìn Miêu Nghị một cái, nhìn theo ánh mắt Miêu Nghị thấy ánh mắt của Bạch Tử Lương, nhất thời như có điều suy nghĩ.
Vân Phi Dương cũng nghe tiếng liếc nhìn Miêu Nghị, cũng theo ánh mắt của hắn thấy được phản ứng của Bạch Tử Lương.
Đã tuyên bố bắt đầu, Bạch Tử Lương tới phiên phái người xuất chiến lại chậm chạp không có phản ứng. Ánh mắt của mọi người cũng lục tục từ trên người Bạch Tử Lương nhìn về phương hướng Miêu Nghị, hơn hai vạn cái đầu lục tục quay về phía hắn.
- Chậc chậc! Không Trí, ngươi thấy không, không ngờ rằng tiểu tử kia vẫn còn sống thật tốt, chân gãy cũng đã khôi phục!
Bát Giới trong trận doanh Phật Quốc thình lình kinh ngạc kêu lên.
Không Trí bên cạnh y cũng rất kinh ngạc, Liệt Hoàn là ai, đại trận do Yêu Vương Kim Liên nhất phẩm bày ra lại có thể cho phép người này sống sót trong tuyệt cảnh sao?!
- Tu sĩ Tiên Quốc lại chui vào trận doanh Ma Quốc!
Nguyệt Dao đang chờ đợi đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Cổ Tam Chính cùng bọn Triệu Phi sau lưng nàng trong trận doanh Tiên Quốc ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ vui mừng, không ngờ rằng Miêu Nghị còn sống.
Chẳng qua là vì sao hắn không ở trận doanh Tiên Quốc ngược lại ở trận doanh Ma Quốc, điều này làm cho bọn họ có vẻ không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng Bạch Tử Lương cũng cực kỳ tức tối, không ngờ rằng mình không giết chết được một tên vô danh tiểu tốt như vậy. Y hít sâu một hơi, đưa lưng về phía nhân mã của mình, cũng không quay đầu lại, từ từ lên tiếng nói:
- Ai muốn xuất chiến trận đầu thay Yêu Quốc ta?
Phía sau yên lặng, không ai lên tiếng, ai cũng muốn xem thử tình huống trước rồi hãy nói.
Đang lúc này, mấy bóng người từ phương hướng chiếc thuyền đang đậu ngoài biển bay tới, lơ lửng giữa không trung, thình lình trút từ trong vòng tay trữ vật ra hơn hai trăm cỗ thi thể, rơi vào giữa mảnh đất trống.
Mấy bóng người ném thi thể xuống liền bay trở về, mọi người không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, phương hướng chiếc thuyền vang lên tiếng hừ lạnh ầm ầm:
- Kẻ có ý đồ trốn tránh cuộc chiến, kết quả chính là như vậy!
Mọi người nhất thời chợt hiểu ra, thì ra còn có nhiều người muốn trốn tránh như vậy…
Trong lòng ai nấy đồng thời giật mình kinh hãi, chỉ bất quá một đêm, nhiều người như vậy muốn lén lút trốn đi đã bị giết hết!
Mọi người mơ hồ hiểu ra tối hôm qua những cao thủ Hồng Liên chia ra bay đi bốn phương tám hướng để làm gì, chắc chắn là chấp pháp của Kham Loạn hội.
Đợi hồi lâu, không thấy sau lưng có người chủ động xuất chiến, Phiên Vân Phúc Vũ Thú từ từ xoay người, ánh mắt Bạch Tử Lương quét qua tu sĩ Yêu Quốc, sắc mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, tiện tay chỉ:
- Các ngươi xuất chiến!
Mười người bị điểm danh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra, cỡi vật cỡi chạy một vòng bên trong hiện trường ầm ầm, vừa chạy vừa nhìn tình huống tu sĩ các nước, cân nhắc chọn lựa khiêu chiến kẻ có thực lực kém một chút, cũng nắm chắc phần thắng hơn.
Tên cầm đầu chạy một vòng đột nhiên khẽ động vành tai, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tử Lương, chợt xoay chuyển ánh mắt nhìn thẳng về phía Miêu Nghị. Sau khi truyền âm dặn dò người trong đội, cả mười người cùng nhau chạy tới trước trận doanh Ma Quốc.
Hắc hắc! Vân Phi Dương cỡi trên Phong Ma Ngưu hai tay chống nạnh, mũi hơi hếch lên, tỏ vẻ dám phát khởi khiêu chiến tu sĩ Ma Quốc ta đầu tiên có phải chán sống hay không.
Miêu Nghị lại mơ hồ cảm thấy có vẻ không đúng, cũng bởi vì động tĩnh nho nhỏ giữa đội nhân mã này vừa rồi với Bạch Tử Lương.
Quả nhiên, người cầm đầu khiêu chiến phất tay chỉ về phía Miêu Nghị:
- Ngươi! Chúng ta khiêu chiến các ngươi!
Y cũng không biết Miêu Nghị còn chưa lập đội.
Vân Phi Dương đang tỏ ra phách lối lập tức sửng sốt, lập tức cười ha hả nói:
- Các ngươi lầm rồi, hắn…
Lời y còn chưa dứt, lại bị Miêu Nghị giơ tay ngăn lại.
Thanh âm ầm ầm từ trên thuyền vang lên, vang vọng trên cả không trung hòn đảo:
- Một trăm người thắng sau cùng sẽ lên thuyền này tới Tây Tú Tinh cung, thuyền này chỉ có thể chở một trăm người, trên toàn giới tu hành không phải ai cũng có thể có cơ hội đặt chân tới Tây Tú Tinh cung!
Nghe ý tứ trong lời nói này, tựa hồ có thể đặt chân tới Tây Tú Tinh cung chính là một vinh dự lớn lao.
Dứt lời mười mấy đạo lưu quang màu đỏ bắn về phía bốn phương tám hướng bầu trời đêm, cũng không biết làm gì.
Vân Phi Dương, Bạch Tử Lương, Phong Như Tu, Không Trí, Hắc Vô Nhai, năm người tề tụ phòng khách nhà gỗ Nguyệt Dao, rút thăm quyết định thứ tự tu sĩ sáu nước ra sân.
Hôm sau trời vừa sáng, tu sĩ sáu nước kết đội với nhau, hơn hai vạn nhân mã tụ tập xung quanh mảnh đất trống trung tâm đảo vừa mở, sáu người Nguyệt Dao đứng đầu dẫn dắt người của mình.
Tình cảnh như vậy hết sức hoành tráng, suy đoán toàn bộ giới tu hành hiện tại cũng rất ít có người thấy một lần có nhiều nhân mã như vậy tụ tập lại. Nhất là cơ hồ toàn là tu sĩ chiến giáp nhị phẩm tụ tập cùng nhau, đông như kiến.
Rất hiển nhiên, của cải của hơn mười vạn tu sĩ đã chết kia đã tập trung vào tay số người còn sống sót này.
Nhân mã của Tiên Quốc và Yêu Quốc là ít nhất, hai phe đều chỉ còn lại có không tới hai ngàn người. Nhân mã Tiên Quốc bị Vân Phi Dương làm náo loạn cho người khác cơ hội hạ thủ, nhân mã Yêu Quốc bởi vì Cổ Tam Chính bị coi là Ngưu Hữu Đức, bầy yêu xuất động đuổi giết cũng tạo cho người khác cơ hội hạ thủ.
Nhân mã Phật Quốc là nhiều nhất, có chừng hơn tám ngàn người, bất quá lúc này cũng không nhìn ra có phải hòa thượng hay không, ai nấy cỡi long câu thân mặc chiến giáp đội đầu khôi.
Tu sĩ Ma Quốc, Quỷ Quốc cùng Vô Lượng quốc không chênh lệch mấy, còn xấp xỉ hơn bốn ngàn nhân mã.
Đến đây, rốt cục quyết chiến cuối cùng của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bắt đầu.
Nhân mã ra sân khiêu chiến trận đầu không ai xa lạ, tối hôm qua rút thăm đã xác định được người đầu tiên ra trận là Yêu Quốc của Bạch Tử Lương.
Lúc ánh mắt Bạch Tử Lương quét qua nhân mã các nước xung quanh, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị bên cạnh Vân Phi Dương, lộ vẻ khó lòng tin được. Không ngờ rằng Miêu Nghị vẫn còn sống, điều này sao có thể???
Y còn cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng Miêu Nghị cũng đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm y, sát ý lãnh khốc đó không cách nào che giấu, làm Bạch Tử Lương xác nhận là Miêu Nghị không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị cũng không phải người rộng rãi bao dung như vậy, Bạch Tử Lương thiếu chút nữa lấy tính mạng của hắn, hắn thuần túy nhờ vào vận may tốt mới nhặt lại được tính mạng. Bạch Tử Lương mang cho hắn nỗi đau người ngoài không cách nào tưởng tượng, bảo hắn dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tử Lương, hắn không hào phóng như vậy.
Đáng tiếc cừu nhân gần ngay trước mắt, mình lại không có bất cứ cơ hội nào giết y! Miêu Nghị siết chặt hai quả đấm kêu bốp bốp.
Bên cạnh Yến Bắc Hồng nghe tiếng có hơi kinh ngạc nhìn Miêu Nghị một cái, nhìn theo ánh mắt Miêu Nghị thấy ánh mắt của Bạch Tử Lương, nhất thời như có điều suy nghĩ.
Vân Phi Dương cũng nghe tiếng liếc nhìn Miêu Nghị, cũng theo ánh mắt của hắn thấy được phản ứng của Bạch Tử Lương.
Đã tuyên bố bắt đầu, Bạch Tử Lương tới phiên phái người xuất chiến lại chậm chạp không có phản ứng. Ánh mắt của mọi người cũng lục tục từ trên người Bạch Tử Lương nhìn về phương hướng Miêu Nghị, hơn hai vạn cái đầu lục tục quay về phía hắn.
- Chậc chậc! Không Trí, ngươi thấy không, không ngờ rằng tiểu tử kia vẫn còn sống thật tốt, chân gãy cũng đã khôi phục!
Bát Giới trong trận doanh Phật Quốc thình lình kinh ngạc kêu lên.
Không Trí bên cạnh y cũng rất kinh ngạc, Liệt Hoàn là ai, đại trận do Yêu Vương Kim Liên nhất phẩm bày ra lại có thể cho phép người này sống sót trong tuyệt cảnh sao?!
- Tu sĩ Tiên Quốc lại chui vào trận doanh Ma Quốc!
Nguyệt Dao đang chờ đợi đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Cổ Tam Chính cùng bọn Triệu Phi sau lưng nàng trong trận doanh Tiên Quốc ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ vui mừng, không ngờ rằng Miêu Nghị còn sống.
Chẳng qua là vì sao hắn không ở trận doanh Tiên Quốc ngược lại ở trận doanh Ma Quốc, điều này làm cho bọn họ có vẻ không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng Bạch Tử Lương cũng cực kỳ tức tối, không ngờ rằng mình không giết chết được một tên vô danh tiểu tốt như vậy. Y hít sâu một hơi, đưa lưng về phía nhân mã của mình, cũng không quay đầu lại, từ từ lên tiếng nói:
- Ai muốn xuất chiến trận đầu thay Yêu Quốc ta?
Phía sau yên lặng, không ai lên tiếng, ai cũng muốn xem thử tình huống trước rồi hãy nói.
Đang lúc này, mấy bóng người từ phương hướng chiếc thuyền đang đậu ngoài biển bay tới, lơ lửng giữa không trung, thình lình trút từ trong vòng tay trữ vật ra hơn hai trăm cỗ thi thể, rơi vào giữa mảnh đất trống.
Mấy bóng người ném thi thể xuống liền bay trở về, mọi người không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, phương hướng chiếc thuyền vang lên tiếng hừ lạnh ầm ầm:
- Kẻ có ý đồ trốn tránh cuộc chiến, kết quả chính là như vậy!
Mọi người nhất thời chợt hiểu ra, thì ra còn có nhiều người muốn trốn tránh như vậy…
Trong lòng ai nấy đồng thời giật mình kinh hãi, chỉ bất quá một đêm, nhiều người như vậy muốn lén lút trốn đi đã bị giết hết!
Mọi người mơ hồ hiểu ra tối hôm qua những cao thủ Hồng Liên chia ra bay đi bốn phương tám hướng để làm gì, chắc chắn là chấp pháp của Kham Loạn hội.
Đợi hồi lâu, không thấy sau lưng có người chủ động xuất chiến, Phiên Vân Phúc Vũ Thú từ từ xoay người, ánh mắt Bạch Tử Lương quét qua tu sĩ Yêu Quốc, sắc mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, tiện tay chỉ:
- Các ngươi xuất chiến!
Mười người bị điểm danh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra, cỡi vật cỡi chạy một vòng bên trong hiện trường ầm ầm, vừa chạy vừa nhìn tình huống tu sĩ các nước, cân nhắc chọn lựa khiêu chiến kẻ có thực lực kém một chút, cũng nắm chắc phần thắng hơn.
Tên cầm đầu chạy một vòng đột nhiên khẽ động vành tai, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tử Lương, chợt xoay chuyển ánh mắt nhìn thẳng về phía Miêu Nghị. Sau khi truyền âm dặn dò người trong đội, cả mười người cùng nhau chạy tới trước trận doanh Ma Quốc.
Hắc hắc! Vân Phi Dương cỡi trên Phong Ma Ngưu hai tay chống nạnh, mũi hơi hếch lên, tỏ vẻ dám phát khởi khiêu chiến tu sĩ Ma Quốc ta đầu tiên có phải chán sống hay không.
Miêu Nghị lại mơ hồ cảm thấy có vẻ không đúng, cũng bởi vì động tĩnh nho nhỏ giữa đội nhân mã này vừa rồi với Bạch Tử Lương.
Quả nhiên, người cầm đầu khiêu chiến phất tay chỉ về phía Miêu Nghị:
- Ngươi! Chúng ta khiêu chiến các ngươi!
Y cũng không biết Miêu Nghị còn chưa lập đội.
Vân Phi Dương đang tỏ ra phách lối lập tức sửng sốt, lập tức cười ha hả nói:
- Các ngươi lầm rồi, hắn…
Lời y còn chưa dứt, lại bị Miêu Nghị giơ tay ngăn lại.
/1024
|