Ặc...! Văn Phương kinh hô một tiếng, liên tiếp xin lỗi, cuống quít lấy ra ba tấm danh thiếp hai tay dâng lên:
- Tiểu nữ tử Văn Phương, xin chiếu cố nhiều hơn, xin chiếu cố nhiều hơn!
Ba người Yến Bắc Hồng lại bật cười ha hả, thuần túy là bị dáng vẻ quá mức vui mừng của Văn Phương làm cho không thể nhịn được cười. Ngay cả Thiên nhi, Tuyết nhi và Hồng Tụ, Hồng Phất cũng không nhịn được cười.
Văn Phương tỏ vẻ áy náy, cũng biết mình làm như vậy hơi khó coi một chút, bất quá không quan hệ. Hôm nay hạnh phúc vô cùng, suy đoán chức chưởng quỹ thương hội Nam Tuyên thành sẽ không thoát khỏi tay mình.
- Đại ca, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tiểu muội cũng không có gì lấy ra để cảm tạ, sau này có cơ hội sẽ cảm tạ vậy.
Văn Phương chắp tay cúi người chào, thật lòng bái tạ.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, hắn không cần nàng báo đáp gì cả.
Văn Phương quay đầu lại kéo mấy nữ nhân Thiên nhi, muốn đi bàn chuyện giao dịch này.
- Các nàng còn có việc làm, trên đường đi các ngươi hãy từ từ nói chuyện.
Miêu Nghị gọi nàng lại.
Văn Phương ngạc nhiên:
- Trên đường đi?
- Chúng ta lập tức sẽ động thân rời đi, có một đoạn cùng đường.
Miêu Nghị giải thích một câu, rồi nói với Thiên nhi, Tuyết nhi:
- Hai người các ngươi vào trong núi gọi đi.
Gọi ai?! Người khác nghe không hiểu có ý gì, Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức tâm lĩnh thần hội, biết là đi gọi Yêu Nhược Tiên, ứng tiếng song song rời đi.
Yêu Nhược Tiên đã dặn dò Miêu Nghị trở lại đi gặp lão, nhưng Miêu Nghị biết lão già kia không tốt lành gì, hiện tại không rảnh dây dưa với lão, tránh né một chút là hơn.
Miêu Nghị quay đầu lại mời đám người Yến Bắc Hồng dừng bước, dẫn Diêm Tu cùng nhau rời đi, đến biệt viện phía sau núi tìm Thanh Cúc.
- Ra mắt tiểu cô cô.
Miêu Nghị gặp mặt hành lễ.
Thanh Cúc vừa thấy mặt đã giở giọng điệu móc hắn:
- Miêu Đại nhân sắp vinh thăng lên phủ chủ, Thanh Cúc cũng không dám nhận đại lễ của Đại nhân. Lần sau gặp lại Đại nhân coi như đến phiên tỳ tử hành lễ, Đại nhân có chuyện gì xin cứ căn dặn là được.
Ấn tượng của Miêu Nghị đối với Thanh Mai không tốt lắm, nhưng ấn tượng đối với Thanh Cúc vẫn là rất tốt, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu cô cô nói quá lời, ty chức đã xử lý xong chuyện của Trấn Hải sơn, tới đây bàn giao với tiểu cô cô.
Xử lý xong… Thanh Cúc nghe lời của Dương Khánh nên vẫn ở chỗ này, chờ Miêu Nghị động thủ xong mới nói. Thế nhưng nàng không hề nghe thấy động tĩnh gì lớn, đã xử lý xong, chẳng lẽ phủ chủ phán đoán sai lầm sao!?
Nếu như nói chuyện chính sự, Thanh Cúc cũng xoay người đưa tay, mời hắn vào phòng khách.
Hai bên ngồi xuống, Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu, Diêm Tu lập tức đem một miếng ngọc điệp trình đến trước mặt Thanh Cúc, bên trong là tình huống thống trị trăm vạn Trấn Hải sơn, tương đương với Miêu Nghị giao ra trăm vạn tín đồ trong tay. Bàn giao chủ yếu chính là thứ này, từ trên xuống dưới đều coi trọng nguồn gốc nguyện lực tu hành.
Sau đó Diêm Tu lại đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên bàn trà bên cạnh Thanh Cúc, ngoài ra lão còn mở một cái hộp gỗ nhỏ ra, đẩy tới bên cạnh, sau đó mới lui ra, trở lại bên người Miêu Nghị.
Thanh Cúc tay cầm ngọc điệp đang muốn tra xét liếc mắt xem thử, chỉ thấy hộp gỗ mở ra tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Ước lượng sơ sơ trong lòng Thanh Cúc đã biết, đống Nguyện Lực Châu trong đó e rằng có cả ngàn viên.Thanh Cúc khẽ nhếch một nụ cười hỏi:
- Đây là ý gì?
- Một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!
Miêu Nghị cười nói:
- Nhiều năm qua nhờ tiểu cô cô chiếu cố, chút tâm ý nho nhỏ bất thành kính ý, kính xin tiểu cô cô nhận lấy!
- Đây là cho ta sao… Một ngàn viên, con số này bằng với năm năm thu hoạch của Trấn Hải sơn.
Thanh Cúc chậc chậc thành tiếng nói:
- Ai cũng nói có thể từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về tài lực hùng hậu, hôm nay ta coi như kiến thức. Nhẫn trữ vật này cũng là cho ta sao, bên trong chứa bảo bối gì vậy?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Đây là làm phiền tiểu cô cô trình giao cho phủ chủ.
Thanh Cúc à một tiếng, thuận tay cầm nhẫn trữ vật trên bàn trà lên rót pháp lực vào tra xét, không nhìn thì thôi, vừa nhìn nhất thời sắc mặt đại biến. Một đống lớn thủ cấp bên trong, thìn kỹ lại thì ra là thủ cấp của đệ tử ba đại phái Trấn Hải sơn mà nàng đã gặp trước đó.
Thanh Cúc thình lình đứng lên, kinh hãi nói:
- Ngươi đây là ý gì?
Miêu Nghị đứng lên phụng bồi, bình tĩnh nói:
- Trước đây Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải, trong lúc không có ở Trấn Hải sơn, đệ tử ba đại phái Trấn Hải sơn phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân. Miêu Nghị thân là sơn chủ, sau khi trở lại tự nhiên không thể không để ý tới, chẳng qua là làm việc theo luật mà thôi!
Thanh Cúc lại nhanh chóng rót pháp lực vào tra xét thủ cấp bên trong, ước chừng hơn chín mươi cái. Nàng ở bên cạnh Dương Khánh, biết rất rõ ràng số lượng thành viên của hai phủ, trong lòng nàng cũng rõ ràng Trấn Hải sơn có bao nhiêu ba đại phái đệ tử, có thể nói là khó tin ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi giết sạch toàn bộ đệ tử ba đại phái ở Trấn Hải sơn?
- Phải!
Miêu Nghị vuốt cằm bình thản đáp.
Thanh Cúc phẫn nộ nói:
- Miêu Nghị, có phải ngươi điên rồi hay không? Có một số chuyện trong lòng mọi người biết rõ ràng, ngươi tùy tiện giết một ít trút giận là được rồi, phủ chủ cũng có thể nói được. Ngươi giết sạch hết thảy bọn họ như vậy, nếu như người của ba đại phái nhẫn nhịn cục tức này, thể diện sẽ mất sạch, bọn họ há có thể bỏ qua cho ngươi!
- Đến lúc đó kéo ra trước mặt phủ chủ lý luận, ngay cả phủ chủ cũng không bảo vệ được ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi mới từ Tinh Tú Hải trở về, Quân Sứ muốn triệu kiến ngươi, sẽ không ai dám trị ngươi tội lạm sát kẻ vô tội sao? Chưởng môn ba đại phái có thể gặp mặt Quân Sứ, mạnh hơn ngươi không biết gấp bao nhiêu lần!
- Ngươi thật sự coi thủ hạ như cá nằm trên thớt, muốn băm vằm thế nào cũng được hay sao? Ngươi xem quy tắc Tiên Quốc là thứ gì, nếu ai cũng làm như ngươi vậy, chẳng phải là giới tu hành sẽ đại loạn sao?!
Tiểu cô cô nói quá lời!
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Nếu như có một ngày phủ chủ có chuyện đi ra ngoài, lệnh cho tiểu cô cô và Thanh Mai Đại cô cô tạm quyền phủ chủ, nhưng người phía dưới thấy các vị coi như vô vật, không nói không hành lễ không tham bái, còn trắng trợn không kiêng nể nhạo báng sắc đẹp hai vị cô cô. Sau khi trở về biết chuyện, không biết phủ chủ sẽ xử trí như thế nào?
- Nếu như người phía dưới có chuyện không bẩm báo với tiểu cô cô, ngược lại bẩm báo với người của ba đại phái, rồi khinh thường không coi ra gì pháp chỉ của hai vị cô cô. Sau đó trên dưới thông đồng với nhau bức bách đoạt quyền, còn ép hai vị cô cô đi bồi rượu. Sau đó còn chuẩn bị bắt hai vị cô cô hầu người khác ngủ, không biết sau khi phủ chủ biết sẽ xử trí thế nào?! Giết sạch những người này còn là nhẹ, ta chỉ hận giết quá ít!
- Tiểu nữ tử Văn Phương, xin chiếu cố nhiều hơn, xin chiếu cố nhiều hơn!
Ba người Yến Bắc Hồng lại bật cười ha hả, thuần túy là bị dáng vẻ quá mức vui mừng của Văn Phương làm cho không thể nhịn được cười. Ngay cả Thiên nhi, Tuyết nhi và Hồng Tụ, Hồng Phất cũng không nhịn được cười.
Văn Phương tỏ vẻ áy náy, cũng biết mình làm như vậy hơi khó coi một chút, bất quá không quan hệ. Hôm nay hạnh phúc vô cùng, suy đoán chức chưởng quỹ thương hội Nam Tuyên thành sẽ không thoát khỏi tay mình.
- Đại ca, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tiểu muội cũng không có gì lấy ra để cảm tạ, sau này có cơ hội sẽ cảm tạ vậy.
Văn Phương chắp tay cúi người chào, thật lòng bái tạ.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, hắn không cần nàng báo đáp gì cả.
Văn Phương quay đầu lại kéo mấy nữ nhân Thiên nhi, muốn đi bàn chuyện giao dịch này.
- Các nàng còn có việc làm, trên đường đi các ngươi hãy từ từ nói chuyện.
Miêu Nghị gọi nàng lại.
Văn Phương ngạc nhiên:
- Trên đường đi?
- Chúng ta lập tức sẽ động thân rời đi, có một đoạn cùng đường.
Miêu Nghị giải thích một câu, rồi nói với Thiên nhi, Tuyết nhi:
- Hai người các ngươi vào trong núi gọi đi.
Gọi ai?! Người khác nghe không hiểu có ý gì, Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức tâm lĩnh thần hội, biết là đi gọi Yêu Nhược Tiên, ứng tiếng song song rời đi.
Yêu Nhược Tiên đã dặn dò Miêu Nghị trở lại đi gặp lão, nhưng Miêu Nghị biết lão già kia không tốt lành gì, hiện tại không rảnh dây dưa với lão, tránh né một chút là hơn.
Miêu Nghị quay đầu lại mời đám người Yến Bắc Hồng dừng bước, dẫn Diêm Tu cùng nhau rời đi, đến biệt viện phía sau núi tìm Thanh Cúc.
- Ra mắt tiểu cô cô.
Miêu Nghị gặp mặt hành lễ.
Thanh Cúc vừa thấy mặt đã giở giọng điệu móc hắn:
- Miêu Đại nhân sắp vinh thăng lên phủ chủ, Thanh Cúc cũng không dám nhận đại lễ của Đại nhân. Lần sau gặp lại Đại nhân coi như đến phiên tỳ tử hành lễ, Đại nhân có chuyện gì xin cứ căn dặn là được.
Ấn tượng của Miêu Nghị đối với Thanh Mai không tốt lắm, nhưng ấn tượng đối với Thanh Cúc vẫn là rất tốt, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu cô cô nói quá lời, ty chức đã xử lý xong chuyện của Trấn Hải sơn, tới đây bàn giao với tiểu cô cô.
Xử lý xong… Thanh Cúc nghe lời của Dương Khánh nên vẫn ở chỗ này, chờ Miêu Nghị động thủ xong mới nói. Thế nhưng nàng không hề nghe thấy động tĩnh gì lớn, đã xử lý xong, chẳng lẽ phủ chủ phán đoán sai lầm sao!?
Nếu như nói chuyện chính sự, Thanh Cúc cũng xoay người đưa tay, mời hắn vào phòng khách.
Hai bên ngồi xuống, Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu, Diêm Tu lập tức đem một miếng ngọc điệp trình đến trước mặt Thanh Cúc, bên trong là tình huống thống trị trăm vạn Trấn Hải sơn, tương đương với Miêu Nghị giao ra trăm vạn tín đồ trong tay. Bàn giao chủ yếu chính là thứ này, từ trên xuống dưới đều coi trọng nguồn gốc nguyện lực tu hành.
Sau đó Diêm Tu lại đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên bàn trà bên cạnh Thanh Cúc, ngoài ra lão còn mở một cái hộp gỗ nhỏ ra, đẩy tới bên cạnh, sau đó mới lui ra, trở lại bên người Miêu Nghị.
Thanh Cúc tay cầm ngọc điệp đang muốn tra xét liếc mắt xem thử, chỉ thấy hộp gỗ mở ra tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Ước lượng sơ sơ trong lòng Thanh Cúc đã biết, đống Nguyện Lực Châu trong đó e rằng có cả ngàn viên.Thanh Cúc khẽ nhếch một nụ cười hỏi:
- Đây là ý gì?
- Một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!
Miêu Nghị cười nói:
- Nhiều năm qua nhờ tiểu cô cô chiếu cố, chút tâm ý nho nhỏ bất thành kính ý, kính xin tiểu cô cô nhận lấy!
- Đây là cho ta sao… Một ngàn viên, con số này bằng với năm năm thu hoạch của Trấn Hải sơn.
Thanh Cúc chậc chậc thành tiếng nói:
- Ai cũng nói có thể từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về tài lực hùng hậu, hôm nay ta coi như kiến thức. Nhẫn trữ vật này cũng là cho ta sao, bên trong chứa bảo bối gì vậy?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Đây là làm phiền tiểu cô cô trình giao cho phủ chủ.
Thanh Cúc à một tiếng, thuận tay cầm nhẫn trữ vật trên bàn trà lên rót pháp lực vào tra xét, không nhìn thì thôi, vừa nhìn nhất thời sắc mặt đại biến. Một đống lớn thủ cấp bên trong, thìn kỹ lại thì ra là thủ cấp của đệ tử ba đại phái Trấn Hải sơn mà nàng đã gặp trước đó.
Thanh Cúc thình lình đứng lên, kinh hãi nói:
- Ngươi đây là ý gì?
Miêu Nghị đứng lên phụng bồi, bình tĩnh nói:
- Trước đây Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải, trong lúc không có ở Trấn Hải sơn, đệ tử ba đại phái Trấn Hải sơn phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân. Miêu Nghị thân là sơn chủ, sau khi trở lại tự nhiên không thể không để ý tới, chẳng qua là làm việc theo luật mà thôi!
Thanh Cúc lại nhanh chóng rót pháp lực vào tra xét thủ cấp bên trong, ước chừng hơn chín mươi cái. Nàng ở bên cạnh Dương Khánh, biết rất rõ ràng số lượng thành viên của hai phủ, trong lòng nàng cũng rõ ràng Trấn Hải sơn có bao nhiêu ba đại phái đệ tử, có thể nói là khó tin ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi giết sạch toàn bộ đệ tử ba đại phái ở Trấn Hải sơn?
- Phải!
Miêu Nghị vuốt cằm bình thản đáp.
Thanh Cúc phẫn nộ nói:
- Miêu Nghị, có phải ngươi điên rồi hay không? Có một số chuyện trong lòng mọi người biết rõ ràng, ngươi tùy tiện giết một ít trút giận là được rồi, phủ chủ cũng có thể nói được. Ngươi giết sạch hết thảy bọn họ như vậy, nếu như người của ba đại phái nhẫn nhịn cục tức này, thể diện sẽ mất sạch, bọn họ há có thể bỏ qua cho ngươi!
- Đến lúc đó kéo ra trước mặt phủ chủ lý luận, ngay cả phủ chủ cũng không bảo vệ được ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi mới từ Tinh Tú Hải trở về, Quân Sứ muốn triệu kiến ngươi, sẽ không ai dám trị ngươi tội lạm sát kẻ vô tội sao? Chưởng môn ba đại phái có thể gặp mặt Quân Sứ, mạnh hơn ngươi không biết gấp bao nhiêu lần!
- Ngươi thật sự coi thủ hạ như cá nằm trên thớt, muốn băm vằm thế nào cũng được hay sao? Ngươi xem quy tắc Tiên Quốc là thứ gì, nếu ai cũng làm như ngươi vậy, chẳng phải là giới tu hành sẽ đại loạn sao?!
Tiểu cô cô nói quá lời!
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Nếu như có một ngày phủ chủ có chuyện đi ra ngoài, lệnh cho tiểu cô cô và Thanh Mai Đại cô cô tạm quyền phủ chủ, nhưng người phía dưới thấy các vị coi như vô vật, không nói không hành lễ không tham bái, còn trắng trợn không kiêng nể nhạo báng sắc đẹp hai vị cô cô. Sau khi trở về biết chuyện, không biết phủ chủ sẽ xử trí như thế nào?
- Nếu như người phía dưới có chuyện không bẩm báo với tiểu cô cô, ngược lại bẩm báo với người của ba đại phái, rồi khinh thường không coi ra gì pháp chỉ của hai vị cô cô. Sau đó trên dưới thông đồng với nhau bức bách đoạt quyền, còn ép hai vị cô cô đi bồi rượu. Sau đó còn chuẩn bị bắt hai vị cô cô hầu người khác ngủ, không biết sau khi phủ chủ biết sẽ xử trí thế nào?! Giết sạch những người này còn là nhẹ, ta chỉ hận giết quá ít!
/1024
|