Người kia trút giận một hồi, nghe đến đây lập tức ngơ ngác, nghe khẩu khí của Nam Cực lão tổ tựa hồ mình còn có cơ hội sống, lúc này lớn tiếng nói:
- Con kiến hôi còn tham sống, làm sao có thể không muốn sống!
- Tốt lắm, đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội sống!
Nam Cực lão tổ phất tay chỉ hướng hỏa diễm màu lam đang thiêu đốt phía sau:
- Chỉ cần ngươi có thể không dựa vào bất kỳ ngoại vật nào đi qua Băng Diễm này, ta sẽ thả cho ngươi rời đi! Lúc này mọi người mới hiểu được dụng ý của Nam Cực lão tổ, hóa ra là muốn bắt phạm nhân này thử qua uy lực của Băng Diễm cho mọi người xem.
Người kia cẩn thận quan sát Băng Diễm đang thiêu đốt, thấy phạm vi thiêu đốt chỉ chừng mười trượng, mình hoàn toàn có thể chợt lóe là qua, lúc này có chút rục rịch muốn thử.
- Những lời này là thật!
Người kia ngẩng đầu nhìn Nam Cực lão tổ, hiển nhiên không biết sự lợi hại của Băng Diễm.
Thật ra đừng nói là hắn, phần lớn những người ở đây cũng chưa tùng chứng kiến uy lực của Băng Diễm, có một số cũng chỉ nghe qua truyền thuyết, dù sao Nam Cực và Bắc Cực lão tổ đã bao nhiêu năm không tham dự phân tranh ngoại giới, trong số những người còn sống đã ít có người thấy hai người xuất thủ, không biết uy lực của Băng Diễm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sắc mặt Nam Cực lão tổ không chút thay đổi nói:
- Ta không cần nói dối ngươi, anh hùng thiên hạ đều ở đây, chẳng lẽ danh tiếng của Nam Cực lão tổ ta còn không sánh bằng cái mạng nhỏ của ngươi sao?
Người nọ nhìn ngắm mọi người xung quanh, tất cả đều là ánh mắt lạnh lùng hoặc thương hại, lòng có oán hận, cắn răng quả quyết nói:
- Được!
Lúc này Nam Cực lão tổ lên tiếng nói:
- Thả hắn, mở trói cho hắn.
Hai gã đệ tử Băng cung lúc này mới nới lỏng dây trói lui ra, người kia chậm rãi đứng lên, cử động tứ chi bị trói đã lâu, hai tay vén mái tóc dài che mặt ra sau gáy, mặt mũi thô lỗ, dấu hiệu nhất phẩm Hồng Liên ở mi tâm càng thấy rõ, hiển nhiên đã chuẩn bị buông tay đánh cược một lần.
Nam Cực lão tổ chắp tay đứng bên cạnh hắn, cũng không sợ hắn giở trò quỷ. Lúc này trong mắt hắn một tu sĩ Hồng Liên cấp thấp còn không bằng một con kiến, chắc chắn cũng không thể náo ra cái gì.
Chỉ thấy người nọ nắm chặt hai bàn tay, áo không gió mà bay, đột nhiên “vù” một tiếng, thân hình bắn ra, xuyên qua biển lửa màu lam.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy pháp lực của hắn tạo thành một pháp cương hộ thể hình tròn quanh thân, ép mở biển lửa màu lam, tiến vào biển lửa.
Nhưng pháp cương hộ thể kia tựa hồ nứt vỡ trong nháy mắt, có đạo đạo ngọn lửa xông vào bên trong.
- A. . .
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, áo giáp hộ thể do pháp lực tạo thành trong nháy mắt sụp đổ.
Người hắn cũng trong nháy mắt xuyên qua biển lửa màu lam, nhưng chuyện kinh khủng hơn đã xuất hiện, trên người hắn đã bị một đoàn hỏa diễm màu lam bao vây, mười ngón tay đau đớn ôm đầu, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, bị hỏa diễm màu lam bao vây hòa tan giống như cây nến. Không sai, là hòa tan, chứ không phải là thiêu đốt.
Hơn nữa hòa tan vô cùng nhanh, da lông từ bên ngoài chảy xuống, xương thịt như bùn lầy hòa tan, huyết nhục nhanh chóng hóa thành chất lỏng tích táp rơi tí tách, tình cảnh này thật sự quá mức kinh khủng, khiến người ta nhìn thấy mà sởn hết gai ốc.
Mọi người trơ mắt nhìn người kia ngã xuống đất, thoáng qua hóa thành một bãi dịch đông cứng, còn hỏa diễm màu lam cũng theo mặt đất trở về trong biển lửa, phảng phất như có linh tính, một tu sĩ Hồng Liên cứ như vậy bị Băng Diễm đốt sạch.
- Đồ cuồng vọng không biết trời cao đất rộng như thế chết không có gì đáng tiếc!
Nam Cực lão tổ hừ lạnh bình luận, nhìn về hướng mọi người cười nói:
- Chư vị cũng thấy rồi đấy, nếu không có nắm chắc thì không nên tùy tiện nếm thử. Lần này cũng không theo thứ tự thay phiên, không biết vị nào muốn bước ra thử trước!
Hiện tại cũng không phải không có nguy hiểm như tìm kiếm Băng Linh lần trước, vừa rồi tên tu sĩ Hồng Liên đã bị Băng Diễm hòa tan trong nháy mắt chính là vết xe đổ, trò chơi này đã không phải thứ bọn tiểu bối có thể đùa giỡn, bọn họ chỉ có thể đứng sang bên cạnh.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Nam Cực lão tổ thấy vậy âm thầm đắc ý, trận trợ hứng này chẳng qua là một trong những mục đích, mục đích chính là muốn để cho một đám tiểu tử hậu bối biết rằng, Nam Cực lão tổ hắn cũng không phải người dễ trêu, tránh cho một số người không lớn không nhỏ không xem hắn ra gì.
Thật ra tiết mục trợ hứng chuẩn bị trước đó không phải như thế, sau này mới tạm thời sửa lại. Chỉ vì đám người Vân Quảng liên tiếp gây chuyện trong yến hội của hắn, thực sự là không đặt hắn vào trong mắt, lần này hắn cần phải cho đám người này một bài học.
Bố trí trò này chính là nhằm vào đám người Vân Quảng, tu sĩ không có cảnh giới Kim Liên đừng hòng thông qua. Bắc Cực lão tổ, Túc chủ tứ phưong và tám đại Yêu Vương dĩ nhiên là có thực lực kia, nhưng hắn biết mấy vị này không thể nào xuất thủ quấy nhiễu bố cục của hắn, khẳng định cũng muốn cùng xem náo nhiệt.
- Ta thả con tép bắt con tôm trước! Vân Quảng nhìn hai bên, cười ha ha nhảy xuống dưới tràng.
Nam Cực lão tổ tiện tay mở một đường đi, không người nào đại biểu cho thế lực khắp nơi có thể trở thành trò cười. Người khác có thể do dự, Vân Quảng là nhi tử của người đứng đầu giới tu hành, không thể làm con rùa rụt đầu.
Đi tới trước Băng Diễm thiêu đốt, Vân Quảng thu nụ cười trên mặt, vẻ mặt ngưng trọng, hai cánh tay vung lên, chỗ mi tâm hiện lên một đóa Tử Liên tứ phẩm, pháp lực quanh thân gần như hữu hình ba động, dựa theo quy củ dùng cước bộ của thường nhân không nhanh không chậm đi tới phía trước viên băng phách đầu tiên ngoài mười thước.
Vừa vào biển lửa, liền thấy liệt diễm màu lam kia giữ khoảng cách một thước với hắn, quanh người giống như đang ở trong quả khí cầu.
Khi đi đến khoảng cách vài mét, liền thấy pháp cương hộ thể quanh người Vân Quảng ba động rối loạn, nhìn ra được hắn đang dùng tu vi bản thân mạnh mẽ làm phép chống đỡ, lộ ra vẻ khẩn trương trước mặt mọi người.
Chỉ thấy Vân Quảng đột nhiên nắm chặt hai tay, pháp cương hộ thể một lần nữa ổn định, không nhanh không chậm đi đến vài mét cuối cùng, đến phía trước băng trụ đầu tiên, nhưng pháp cương hộ thể đã một lần nữa ba động rối loạn.
Vân Quảng đưa tay cầm băng phách lớn bằng quả chim cút trong tay, không dừng lại, tiếp tục đi tới mục tiêu cách đó mười thước. Nhưng chưa đi được mấy bước, pháp cương hộ thể vốn đã rối loạn đã trở nên tràn ngập nguy cơ, giống như bó đuốc trong gió xoáy có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, đám người vây xem đều lo lắng theo dõi.
Vân Quảng bước ra một bước cuối cùng, hiển nhiên đã vô cùng cố gắng, sắc mặt thoáng trắng bệch, tu vi của hắn rõ ràng đã không cách nào tiếp tục ủng hộ hắn đối kháng với Băng Diễm như vậy, thân hình đột nhiên chợt lóe, thoát ra phía ngoài liệt diễm màu lam, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt xấu hổ chắp tay nói với mọi người:
- Trình độ kém cỏi rồi!
- Con kiến hôi còn tham sống, làm sao có thể không muốn sống!
- Tốt lắm, đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội sống!
Nam Cực lão tổ phất tay chỉ hướng hỏa diễm màu lam đang thiêu đốt phía sau:
- Chỉ cần ngươi có thể không dựa vào bất kỳ ngoại vật nào đi qua Băng Diễm này, ta sẽ thả cho ngươi rời đi! Lúc này mọi người mới hiểu được dụng ý của Nam Cực lão tổ, hóa ra là muốn bắt phạm nhân này thử qua uy lực của Băng Diễm cho mọi người xem.
Người kia cẩn thận quan sát Băng Diễm đang thiêu đốt, thấy phạm vi thiêu đốt chỉ chừng mười trượng, mình hoàn toàn có thể chợt lóe là qua, lúc này có chút rục rịch muốn thử.
- Những lời này là thật!
Người kia ngẩng đầu nhìn Nam Cực lão tổ, hiển nhiên không biết sự lợi hại của Băng Diễm.
Thật ra đừng nói là hắn, phần lớn những người ở đây cũng chưa tùng chứng kiến uy lực của Băng Diễm, có một số cũng chỉ nghe qua truyền thuyết, dù sao Nam Cực và Bắc Cực lão tổ đã bao nhiêu năm không tham dự phân tranh ngoại giới, trong số những người còn sống đã ít có người thấy hai người xuất thủ, không biết uy lực của Băng Diễm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sắc mặt Nam Cực lão tổ không chút thay đổi nói:
- Ta không cần nói dối ngươi, anh hùng thiên hạ đều ở đây, chẳng lẽ danh tiếng của Nam Cực lão tổ ta còn không sánh bằng cái mạng nhỏ của ngươi sao?
Người nọ nhìn ngắm mọi người xung quanh, tất cả đều là ánh mắt lạnh lùng hoặc thương hại, lòng có oán hận, cắn răng quả quyết nói:
- Được!
Lúc này Nam Cực lão tổ lên tiếng nói:
- Thả hắn, mở trói cho hắn.
Hai gã đệ tử Băng cung lúc này mới nới lỏng dây trói lui ra, người kia chậm rãi đứng lên, cử động tứ chi bị trói đã lâu, hai tay vén mái tóc dài che mặt ra sau gáy, mặt mũi thô lỗ, dấu hiệu nhất phẩm Hồng Liên ở mi tâm càng thấy rõ, hiển nhiên đã chuẩn bị buông tay đánh cược một lần.
Nam Cực lão tổ chắp tay đứng bên cạnh hắn, cũng không sợ hắn giở trò quỷ. Lúc này trong mắt hắn một tu sĩ Hồng Liên cấp thấp còn không bằng một con kiến, chắc chắn cũng không thể náo ra cái gì.
Chỉ thấy người nọ nắm chặt hai bàn tay, áo không gió mà bay, đột nhiên “vù” một tiếng, thân hình bắn ra, xuyên qua biển lửa màu lam.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy pháp lực của hắn tạo thành một pháp cương hộ thể hình tròn quanh thân, ép mở biển lửa màu lam, tiến vào biển lửa.
Nhưng pháp cương hộ thể kia tựa hồ nứt vỡ trong nháy mắt, có đạo đạo ngọn lửa xông vào bên trong.
- A. . .
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, áo giáp hộ thể do pháp lực tạo thành trong nháy mắt sụp đổ.
Người hắn cũng trong nháy mắt xuyên qua biển lửa màu lam, nhưng chuyện kinh khủng hơn đã xuất hiện, trên người hắn đã bị một đoàn hỏa diễm màu lam bao vây, mười ngón tay đau đớn ôm đầu, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, bị hỏa diễm màu lam bao vây hòa tan giống như cây nến. Không sai, là hòa tan, chứ không phải là thiêu đốt.
Hơn nữa hòa tan vô cùng nhanh, da lông từ bên ngoài chảy xuống, xương thịt như bùn lầy hòa tan, huyết nhục nhanh chóng hóa thành chất lỏng tích táp rơi tí tách, tình cảnh này thật sự quá mức kinh khủng, khiến người ta nhìn thấy mà sởn hết gai ốc.
Mọi người trơ mắt nhìn người kia ngã xuống đất, thoáng qua hóa thành một bãi dịch đông cứng, còn hỏa diễm màu lam cũng theo mặt đất trở về trong biển lửa, phảng phất như có linh tính, một tu sĩ Hồng Liên cứ như vậy bị Băng Diễm đốt sạch.
- Đồ cuồng vọng không biết trời cao đất rộng như thế chết không có gì đáng tiếc!
Nam Cực lão tổ hừ lạnh bình luận, nhìn về hướng mọi người cười nói:
- Chư vị cũng thấy rồi đấy, nếu không có nắm chắc thì không nên tùy tiện nếm thử. Lần này cũng không theo thứ tự thay phiên, không biết vị nào muốn bước ra thử trước!
Hiện tại cũng không phải không có nguy hiểm như tìm kiếm Băng Linh lần trước, vừa rồi tên tu sĩ Hồng Liên đã bị Băng Diễm hòa tan trong nháy mắt chính là vết xe đổ, trò chơi này đã không phải thứ bọn tiểu bối có thể đùa giỡn, bọn họ chỉ có thể đứng sang bên cạnh.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Nam Cực lão tổ thấy vậy âm thầm đắc ý, trận trợ hứng này chẳng qua là một trong những mục đích, mục đích chính là muốn để cho một đám tiểu tử hậu bối biết rằng, Nam Cực lão tổ hắn cũng không phải người dễ trêu, tránh cho một số người không lớn không nhỏ không xem hắn ra gì.
Thật ra tiết mục trợ hứng chuẩn bị trước đó không phải như thế, sau này mới tạm thời sửa lại. Chỉ vì đám người Vân Quảng liên tiếp gây chuyện trong yến hội của hắn, thực sự là không đặt hắn vào trong mắt, lần này hắn cần phải cho đám người này một bài học.
Bố trí trò này chính là nhằm vào đám người Vân Quảng, tu sĩ không có cảnh giới Kim Liên đừng hòng thông qua. Bắc Cực lão tổ, Túc chủ tứ phưong và tám đại Yêu Vương dĩ nhiên là có thực lực kia, nhưng hắn biết mấy vị này không thể nào xuất thủ quấy nhiễu bố cục của hắn, khẳng định cũng muốn cùng xem náo nhiệt.
- Ta thả con tép bắt con tôm trước! Vân Quảng nhìn hai bên, cười ha ha nhảy xuống dưới tràng.
Nam Cực lão tổ tiện tay mở một đường đi, không người nào đại biểu cho thế lực khắp nơi có thể trở thành trò cười. Người khác có thể do dự, Vân Quảng là nhi tử của người đứng đầu giới tu hành, không thể làm con rùa rụt đầu.
Đi tới trước Băng Diễm thiêu đốt, Vân Quảng thu nụ cười trên mặt, vẻ mặt ngưng trọng, hai cánh tay vung lên, chỗ mi tâm hiện lên một đóa Tử Liên tứ phẩm, pháp lực quanh thân gần như hữu hình ba động, dựa theo quy củ dùng cước bộ của thường nhân không nhanh không chậm đi tới phía trước viên băng phách đầu tiên ngoài mười thước.
Vừa vào biển lửa, liền thấy liệt diễm màu lam kia giữ khoảng cách một thước với hắn, quanh người giống như đang ở trong quả khí cầu.
Khi đi đến khoảng cách vài mét, liền thấy pháp cương hộ thể quanh người Vân Quảng ba động rối loạn, nhìn ra được hắn đang dùng tu vi bản thân mạnh mẽ làm phép chống đỡ, lộ ra vẻ khẩn trương trước mặt mọi người.
Chỉ thấy Vân Quảng đột nhiên nắm chặt hai tay, pháp cương hộ thể một lần nữa ổn định, không nhanh không chậm đi đến vài mét cuối cùng, đến phía trước băng trụ đầu tiên, nhưng pháp cương hộ thể đã một lần nữa ba động rối loạn.
Vân Quảng đưa tay cầm băng phách lớn bằng quả chim cút trong tay, không dừng lại, tiếp tục đi tới mục tiêu cách đó mười thước. Nhưng chưa đi được mấy bước, pháp cương hộ thể vốn đã rối loạn đã trở nên tràn ngập nguy cơ, giống như bó đuốc trong gió xoáy có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, đám người vây xem đều lo lắng theo dõi.
Vân Quảng bước ra một bước cuối cùng, hiển nhiên đã vô cùng cố gắng, sắc mặt thoáng trắng bệch, tu vi của hắn rõ ràng đã không cách nào tiếp tục ủng hộ hắn đối kháng với Băng Diễm như vậy, thân hình đột nhiên chợt lóe, thoát ra phía ngoài liệt diễm màu lam, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt xấu hổ chắp tay nói với mọi người:
- Trình độ kém cỏi rồi!
/1024
|