Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 166: Rơi xuống: Hoàn toàn thay đổi (2)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Vương Phi nương nương, tới kho thóc phía bắc, có thu hoạch được gì không?” Ngọc Nhi híp mắt, một câu hai nghĩa hỏi thăm.
“Thu hoạch?” Hữu Nhàm nhướn mày “Không được nhiều lắm!”
Nàng cố ý giấu chuyện nàng và Thuộc Phong cãi nhau, không muốn để nữ nhân hư hỏng Ngọc Nhi này có cơ hội độc miệng.
“Phải không? Sao mà muội muội lại thấy không giống thế?”
Ngọc Nhi nhếch nhếch khóe miệng, cười mỉa mai nói
“Có gì không giống? Mỗi ngày ta và Thuộc Phong đều đồng sàng cộng chẩm (*), cùng chung một chăn, ngủ từ tối tới tận bình minh”
(*) cùng giường chung gối
Hữu Nhàn rất tự hào khoe khoang với Ngọc Nhi.
Nàng vẫn còn nhớ Ngọc Nhi chê bai nàng hận không lên đường giường của Thuộc Phong, tuy rằng mấy ngày nay nàng và Thuộc Phong có chung giường nhưng không làm chuyện phu thê, nhưng cũng đủ để Hữu Nhàn mang ra khoe khoang rồi.
Ngọc Nhi tức giận cắn môi, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười xấu xa.
“Hừ! Đắc ý cái gì? Ngủ nhiều hơn thì được cái gì, bụng của ngươi có thấy tin tức gì chăng?”
“Ngươi có ý gì?”
Hữu Nhàn vẫn chưa hiểu hết, nhíu mày hỏi.
Ngọc Nhi nhíu mắt phượng khinh thường.
“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa cảm thấy bản thân mình có cái gì không ổn sao?”
Hữu Nhàn sững sờ.
Ngọc Nhi tiến gần thêm vài bước áp sát Hữu Nhàn.
“Cho dù Vương Gia có sủng hạnh ngươi thế nào, ngươi cũng không có bất cứ dấu hiệu mang thai nào. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới có chuyện gì kỳ quái sao, hay là ngươi vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình?”
“Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, nói lòng vòng ta không hiểu.”
Hữu Nhàn nhìn chằm chằm Ngọc Nhi bước thong thả vòng quanh mình.
“Vẫn không hiểu? Muốn ta phải nói rõ ra sao?” Ngọc Nhi đột nhiên cười rộ lên “Ngươi không hề có dấu hiệu mang thai, như vậy vẫn chưa hiểu? Đúng là giống hệt như tiếng xấu vang xa thiên hạ đại ngốc Quận Chúa Hữu Nhàn!”
“Ngươi nói bậy! Làm sao ta lại không có khả năng mang thai được!”
Hữu Nhàn mạnh mẽ phản bác.
Ngọc Nhi lấy tay chỉ vào minh, trả lời một cách mỉa mai
“Nếu ta thực sự nói dối thì ông trời sẽ xé rách cái lưỡi của ta! Ta thấy thương hại cho Quận Chúa tội nghiệp, có lẽ Vương Ga đã sớm biết ngươi có bệnh này, nên mới thoải mái muốn ngươi, ngươi vẫn đắc chí tới tận bây giờ sao?”
Gương mặt Hữu Nhàn vốn đang hồng hào đột nhiên biến xanh, dường như nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, toàn thân cứng đờ —
Nàng ở cùng Thuộc Phong rất lâu, thực sự là cũng không có dấu hiệu mang thai, bây giờ vẫn đang có kinh nguyệt.
Chẳng lẽ nàng thực sự…không thể mang thai?
“Ngay cả ngươi cũng không phải là không có sao? Ta có loại bệnh này, làm sao ngươi biết được?”
Hữu Nhàn ngẩng mặt lên, nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
“Vương Phi nương nương, tới kho thóc phía bắc, có thu hoạch được gì không?” Ngọc Nhi híp mắt, một câu hai nghĩa hỏi thăm.
“Thu hoạch?” Hữu Nhàm nhướn mày “Không được nhiều lắm!”
Nàng cố ý giấu chuyện nàng và Thuộc Phong cãi nhau, không muốn để nữ nhân hư hỏng Ngọc Nhi này có cơ hội độc miệng.
“Phải không? Sao mà muội muội lại thấy không giống thế?”
Ngọc Nhi nhếch nhếch khóe miệng, cười mỉa mai nói
“Có gì không giống? Mỗi ngày ta và Thuộc Phong đều đồng sàng cộng chẩm (*), cùng chung một chăn, ngủ từ tối tới tận bình minh”
(*) cùng giường chung gối
Hữu Nhàn rất tự hào khoe khoang với Ngọc Nhi.
Nàng vẫn còn nhớ Ngọc Nhi chê bai nàng hận không lên đường giường của Thuộc Phong, tuy rằng mấy ngày nay nàng và Thuộc Phong có chung giường nhưng không làm chuyện phu thê, nhưng cũng đủ để Hữu Nhàn mang ra khoe khoang rồi.
Ngọc Nhi tức giận cắn môi, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười xấu xa.
“Hừ! Đắc ý cái gì? Ngủ nhiều hơn thì được cái gì, bụng của ngươi có thấy tin tức gì chăng?”
“Ngươi có ý gì?”
Hữu Nhàn vẫn chưa hiểu hết, nhíu mày hỏi.
Ngọc Nhi nhíu mắt phượng khinh thường.
“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa cảm thấy bản thân mình có cái gì không ổn sao?”
Hữu Nhàn sững sờ.
Ngọc Nhi tiến gần thêm vài bước áp sát Hữu Nhàn.
“Cho dù Vương Gia có sủng hạnh ngươi thế nào, ngươi cũng không có bất cứ dấu hiệu mang thai nào. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới có chuyện gì kỳ quái sao, hay là ngươi vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình?”
“Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, nói lòng vòng ta không hiểu.”
Hữu Nhàn nhìn chằm chằm Ngọc Nhi bước thong thả vòng quanh mình.
“Vẫn không hiểu? Muốn ta phải nói rõ ra sao?” Ngọc Nhi đột nhiên cười rộ lên “Ngươi không hề có dấu hiệu mang thai, như vậy vẫn chưa hiểu? Đúng là giống hệt như tiếng xấu vang xa thiên hạ đại ngốc Quận Chúa Hữu Nhàn!”
“Ngươi nói bậy! Làm sao ta lại không có khả năng mang thai được!”
Hữu Nhàn mạnh mẽ phản bác.
Ngọc Nhi lấy tay chỉ vào minh, trả lời một cách mỉa mai
“Nếu ta thực sự nói dối thì ông trời sẽ xé rách cái lưỡi của ta! Ta thấy thương hại cho Quận Chúa tội nghiệp, có lẽ Vương Ga đã sớm biết ngươi có bệnh này, nên mới thoải mái muốn ngươi, ngươi vẫn đắc chí tới tận bây giờ sao?”
Gương mặt Hữu Nhàn vốn đang hồng hào đột nhiên biến xanh, dường như nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, toàn thân cứng đờ —
Nàng ở cùng Thuộc Phong rất lâu, thực sự là cũng không có dấu hiệu mang thai, bây giờ vẫn đang có kinh nguyệt.
Chẳng lẽ nàng thực sự…không thể mang thai?
“Ngay cả ngươi cũng không phải là không có sao? Ta có loại bệnh này, làm sao ngươi biết được?”
Hữu Nhàn ngẩng mặt lên, nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
/529
|