Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 168: Rơi xuống: Hoàn toàn thay đổi (4)
/529
|
Edit + Beta: Dực
Đương nhiên là ông biết không thể mang thai đối với bất cứ nữ nhân nào cũng đều là loại đả kích có sức hủy diệt vô cùng lớn.
Nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thay đổi được gì.
Hữu Nhàn đau thương, hai dòng nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
“Nếu đã như vậy, tại sao trước đó không nói sự thật cho Thuộc Phong biết rằng ta không có khả năng mang thai?”
Phương Trung Nhân nhăn mặt nhíu mày, lắc đầu.
“Kỳ thực thì chuyện người không thể mang thai lão Vương Gia và thiếu Vương Gia đã biết rồi. Nhưng bọn họ đã suy nghĩ cho người, biết rõ người rất thích Thuộc Vương Gia, nếu chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng tới hôn sự của người, cho nên ta mới giữ yên lặng.”
“Bọn họ đã sớm biết, vẫn gả ta cho Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn kinh ngạc mở to mắt.
Điều này khiến nàng cảm thấy mình, phụ vương và ca ca cùng lừa dối Thuộc Phong, hắn là nam nhân ưu tú như vậy, lại phải lấy một nữ nhân không trọn vẹn như nàng!
Trong phút chốc, một loại cảm xúc mang tên áy náy tràn lên não nàng.
Trong lúc vô cùng bi thương này, người nàng nghĩ đến lại không phải là bản thân.
Nàng muốn xin lỗi Thuộc Phong, nhưng lại không biết hiện tại chỉ có mình nàng không biết chuyện này.
Phương Trung Nhân là chủ hiệu thuốc bắc đông khách trên đường nhỏ đi đến Vương Phủ, trong đầu nàng hoang mang.
Không có khả năng sinh hài tử, đối với người vốn không được sủng ái như nàng, chẳng khác gì phán án tử hình.
Không sủng ái, không hài tử, những năm tháng sau này thực sự rất thê thảm, ngẫm lại những điều này nàng rất sợ.
Nhưng Thuộc Phong vẫn không biết gì, đối với hắn quả thật là không công bằng, người có lối lớn không phải chính là nàng sao?
Nàng là nữ nhân không trọn vẹn, được gả cho hắn là đã phúc phận ba kiếp trước của nàng dồn lại rồi, không dám cầu mong gì thêm.
Nàng chỉ lo lắng cho hắn, nàng thân là chính thất lại không thể sinh cho hắn một nhi tử, hắn sẽ không có trưởng tử.
Cho dù sau này tiểu thiếp của hắn có thể sinh con, cùng lắm cũng chỉ là con của tiểu thiếp.
Nếu điểm này truyền ra ngoài Thiên Vũ triều vốn có tôn ti nghiêm ngặt, nhất định hắn sẽ rất hổ thẹn.
Thì ra hắn nói không sai, hắn hẳn là chán ghét nàng lắm, thành thân với nữ nhân như nàng, thực sự là xui xẻo tám kiếm của hắn.
Bước chân của nàng càng ngày càng chậm.
Nàng nên nói cho hắn không?
Nếu nói ra, hắn còn có thể muốn nàng không? Có phải nàng sẽ càng vô giá trị hơn đối với hắn không?
Nhưng hắn có quyền biết sự thật, nàng tuyệt đối không thể ích kỷ giấu giếm hắn được!
Mặc dù nếu hắn biết có thể sẽ hưu nàng, nhưng…
____________________
“Vương Gia…nương nương tới tìm người.”
Tần Tương đưa Hữu Nhàn vào, sau đó rời đi.
Thuộc Phong đang thay đồ, quay đầu lại liếc Hữu Nhàn đang cúi đầu.
“Có việc gì?”
Từ sau khi hai người cãi nhau, hắn đối với nàng vẫn lạnh nhạt, giống như người xa lạ.
Đương nhiên là ông biết không thể mang thai đối với bất cứ nữ nhân nào cũng đều là loại đả kích có sức hủy diệt vô cùng lớn.
Nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thay đổi được gì.
Hữu Nhàn đau thương, hai dòng nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
“Nếu đã như vậy, tại sao trước đó không nói sự thật cho Thuộc Phong biết rằng ta không có khả năng mang thai?”
Phương Trung Nhân nhăn mặt nhíu mày, lắc đầu.
“Kỳ thực thì chuyện người không thể mang thai lão Vương Gia và thiếu Vương Gia đã biết rồi. Nhưng bọn họ đã suy nghĩ cho người, biết rõ người rất thích Thuộc Vương Gia, nếu chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng tới hôn sự của người, cho nên ta mới giữ yên lặng.”
“Bọn họ đã sớm biết, vẫn gả ta cho Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn kinh ngạc mở to mắt.
Điều này khiến nàng cảm thấy mình, phụ vương và ca ca cùng lừa dối Thuộc Phong, hắn là nam nhân ưu tú như vậy, lại phải lấy một nữ nhân không trọn vẹn như nàng!
Trong phút chốc, một loại cảm xúc mang tên áy náy tràn lên não nàng.
Trong lúc vô cùng bi thương này, người nàng nghĩ đến lại không phải là bản thân.
Nàng muốn xin lỗi Thuộc Phong, nhưng lại không biết hiện tại chỉ có mình nàng không biết chuyện này.
Phương Trung Nhân là chủ hiệu thuốc bắc đông khách trên đường nhỏ đi đến Vương Phủ, trong đầu nàng hoang mang.
Không có khả năng sinh hài tử, đối với người vốn không được sủng ái như nàng, chẳng khác gì phán án tử hình.
Không sủng ái, không hài tử, những năm tháng sau này thực sự rất thê thảm, ngẫm lại những điều này nàng rất sợ.
Nhưng Thuộc Phong vẫn không biết gì, đối với hắn quả thật là không công bằng, người có lối lớn không phải chính là nàng sao?
Nàng là nữ nhân không trọn vẹn, được gả cho hắn là đã phúc phận ba kiếp trước của nàng dồn lại rồi, không dám cầu mong gì thêm.
Nàng chỉ lo lắng cho hắn, nàng thân là chính thất lại không thể sinh cho hắn một nhi tử, hắn sẽ không có trưởng tử.
Cho dù sau này tiểu thiếp của hắn có thể sinh con, cùng lắm cũng chỉ là con của tiểu thiếp.
Nếu điểm này truyền ra ngoài Thiên Vũ triều vốn có tôn ti nghiêm ngặt, nhất định hắn sẽ rất hổ thẹn.
Thì ra hắn nói không sai, hắn hẳn là chán ghét nàng lắm, thành thân với nữ nhân như nàng, thực sự là xui xẻo tám kiếm của hắn.
Bước chân của nàng càng ngày càng chậm.
Nàng nên nói cho hắn không?
Nếu nói ra, hắn còn có thể muốn nàng không? Có phải nàng sẽ càng vô giá trị hơn đối với hắn không?
Nhưng hắn có quyền biết sự thật, nàng tuyệt đối không thể ích kỷ giấu giếm hắn được!
Mặc dù nếu hắn biết có thể sẽ hưu nàng, nhưng…
____________________
“Vương Gia…nương nương tới tìm người.”
Tần Tương đưa Hữu Nhàn vào, sau đó rời đi.
Thuộc Phong đang thay đồ, quay đầu lại liếc Hữu Nhàn đang cúi đầu.
“Có việc gì?”
Từ sau khi hai người cãi nhau, hắn đối với nàng vẫn lạnh nhạt, giống như người xa lạ.
/529
|