Edit + Beta: Dực
“Muốn… bổn Vương sẽ cho ngươi!”
Hắn hung bạo trừng nàng ta, thô lỗ xé rách y phục Ngọc Nhi, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, y phục và yếm của Ngọc Nhi đã rơi xuống.
_________________
Tháng sau, Tử Đình uyển truyền ra tin tức Ngọc Nhi có thai.
Vương phủ vốn đang bình ổn đột nhiên bị ném một trái pháo lớn, nhất thời nổi lên làn sóng,
“Vương Gia, Ngọc chủ tử mang thai, Hầu đại phu chẩn đoán chính xác thai nhi đã hơn một tháng.”
Tần Tương bẩm báo, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Thuộc Phong lập tức nhíu mày thành rãnh sâu, mặt đen lại, không nói gì, một lúc lâu sau mới nói hai chữ “Tra rõ”.
_________________________
“Nương nương, Vương Gia tới!”
Tử Ngọc ôm Tiểu Bạch mừng rỡ nói.
“Thật không? Hôm nay thật sớm!”
Hữu Nhàn lập tức đứng lên, mỉm cười ra ngoài đón.
“Phong!”
Vừa nhìn thấy Thuộc Phong nàng đã nhào vào lòng hắn, không hề nhận ra sắc mặt hắn trầm xuống không giống mọi ngày.
“Công việc hôm nay đều làm xong hết rồi sao, sau này phải dùng bữa tối xong mới được về đó!”
Hữu Nhàn ghé tai vào nơi đặt trái tim của hắn, thấy tim hắn đập mạnh.
Biểu tình của Thuộc Phong không giống như thường ngày nhìn lại nàng, kéo tay nàng lại.
“Mang theo chó, lui ra cho ta!”
Một lát sau, hắn đột nhiên trầm giọng ra lệnh cho Tử Ngọc.
Tới tận khi trong phòng chỉ còn hai người Hữu Nhàn mới cảm giác được có gì đó không đúng, lồng ngực vốn ấm áp bây trờ đã lạnh như băng.
Nàng chần chừ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lờ mờ nhìn hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có vẻ không vui thế?”
Hắn trừng nàng, khuôn mặt tuấn tú đóng băng
“Ngọc Nhi mang thai hơn một tháng!”
Vẻ mặt tươi cười của Hữu Nhàn đông cứng lại, đại não nổ tung một tiếng, ngay cả sức lực để tự hỏi để tự nhúc nhích cũng không còn.
Nàng còn chưa được nghe qua chuyện này, trong lòng vốn chưa có chuẩn bị gì.
“Vậy, vậy là tốt….”
Qua một lúc, nàng mới đần độn mở miệng nói vài tiếng, nhưng trong đầu thì hoàn toàn trống rỗng.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Ngươi không có gì khác muốn hỏi sao? Không hỏi vì sao ta với ngươi ở cùng một chỗ lại có thể khiến nữ nhân khác mang thai sao?”
Khẩu khí của hắn lại càng dồn dập, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Không, không có gì hỏi cả, nàng ấy là tiểu thiếp của chàng, mang… mang thai cũng là chuyện bình thường, chàng không cần phải nói cho ta biết…”
Nàng trốn tránh xoay người… nàng không muốn thể hắn thấy sự yếu đuối bất lực của mình lúc này, bối rối và hiện thực đột nhiên thúc đẩy bản năng muốn thoát ra của nàng
“Muốn… bổn Vương sẽ cho ngươi!”
Hắn hung bạo trừng nàng ta, thô lỗ xé rách y phục Ngọc Nhi, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, y phục và yếm của Ngọc Nhi đã rơi xuống.
_________________
Tháng sau, Tử Đình uyển truyền ra tin tức Ngọc Nhi có thai.
Vương phủ vốn đang bình ổn đột nhiên bị ném một trái pháo lớn, nhất thời nổi lên làn sóng,
“Vương Gia, Ngọc chủ tử mang thai, Hầu đại phu chẩn đoán chính xác thai nhi đã hơn một tháng.”
Tần Tương bẩm báo, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Thuộc Phong lập tức nhíu mày thành rãnh sâu, mặt đen lại, không nói gì, một lúc lâu sau mới nói hai chữ “Tra rõ”.
_________________________
“Nương nương, Vương Gia tới!”
Tử Ngọc ôm Tiểu Bạch mừng rỡ nói.
“Thật không? Hôm nay thật sớm!”
Hữu Nhàn lập tức đứng lên, mỉm cười ra ngoài đón.
“Phong!”
Vừa nhìn thấy Thuộc Phong nàng đã nhào vào lòng hắn, không hề nhận ra sắc mặt hắn trầm xuống không giống mọi ngày.
“Công việc hôm nay đều làm xong hết rồi sao, sau này phải dùng bữa tối xong mới được về đó!”
Hữu Nhàn ghé tai vào nơi đặt trái tim của hắn, thấy tim hắn đập mạnh.
Biểu tình của Thuộc Phong không giống như thường ngày nhìn lại nàng, kéo tay nàng lại.
“Mang theo chó, lui ra cho ta!”
Một lát sau, hắn đột nhiên trầm giọng ra lệnh cho Tử Ngọc.
Tới tận khi trong phòng chỉ còn hai người Hữu Nhàn mới cảm giác được có gì đó không đúng, lồng ngực vốn ấm áp bây trờ đã lạnh như băng.
Nàng chần chừ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lờ mờ nhìn hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có vẻ không vui thế?”
Hắn trừng nàng, khuôn mặt tuấn tú đóng băng
“Ngọc Nhi mang thai hơn một tháng!”
Vẻ mặt tươi cười của Hữu Nhàn đông cứng lại, đại não nổ tung một tiếng, ngay cả sức lực để tự hỏi để tự nhúc nhích cũng không còn.
Nàng còn chưa được nghe qua chuyện này, trong lòng vốn chưa có chuẩn bị gì.
“Vậy, vậy là tốt….”
Qua một lúc, nàng mới đần độn mở miệng nói vài tiếng, nhưng trong đầu thì hoàn toàn trống rỗng.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Ngươi không có gì khác muốn hỏi sao? Không hỏi vì sao ta với ngươi ở cùng một chỗ lại có thể khiến nữ nhân khác mang thai sao?”
Khẩu khí của hắn lại càng dồn dập, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Không, không có gì hỏi cả, nàng ấy là tiểu thiếp của chàng, mang… mang thai cũng là chuyện bình thường, chàng không cần phải nói cho ta biết…”
Nàng trốn tránh xoay người… nàng không muốn thể hắn thấy sự yếu đuối bất lực của mình lúc này, bối rối và hiện thực đột nhiên thúc đẩy bản năng muốn thoát ra của nàng
/529
|