“Nữ nhân vừa rồi là tiểu thiếp của Thuộc Phong? Là nữ nhân lớn lên giống tẩu tẩu của muội sao?”
Lúc ở Giang Vương Phủ, Chúc Kiếm Khác có gặp Trúc Tâm, lúc thấy Ngọc Nhi hắn rất sửng sốt, nghĩ tại sao Giang Vương Phi lại tới đây?
Nhìn kỹ mới thấy, tuy hai người có tướng mạo giống nhau, nhưng khí chất khiến người ta say đắm khì thua xa, căn bản là không giống.
Hữu Nhàn giật mình, ngẩn người gạt đầu
“Theo như lời nàng ta nói, muội không có khả năng mang thai là thật sao?”
Chúc Kiếm Khác nhướn mày.
Hữu Nhàn tiếp tục gật đầu.
“Tại sao lại có thể như vậy? Thật không có đạo lý!”
Chúc Kiếm Khác thương tiếc nhìn nàng, tại sao một nữ hài tử hoạt bát, khả ái thuần khiết như nàng lại có thể bị bệnh không thẻ mang thai, nhìn qua trông nàng rất khỏe mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu hiệu chứng tỏ không thể mang thai.
Hữu Nhàn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm nói
“Nàng ta không nói sai trước khi xuất giá ta đã bị trúng độc khiến cho khí huyết hỗn loạn, cả đời nà cũng không thể có hài tử.”
“Như vậy nàng ta thì sao? Thuộc Phong để nàng ta mang thai sao?”
Chúc Kiếm Khác nhíu chặt mày kiếm, chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng.
Hữu Nhàn mở to đôi mắt ngập nước, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Ca cũng nghe rồi đấy, nàng ta hiện tại đang mang thai, vì Thuộc Phong, ta không thể làm nàng ta tổn thương được.”
Ai bảo bản thân nàng không có khả năng mang thai, làm sao có thể ngăn người khác sinh con nối dõi cho hắn được?
“Nhưng hai người vừa mới thành thân không lâu, tại sao không chờ thêm một thời gian nữa? Lỡ sau này vẫn có thể có! Không thể mang thai không phải là lý do để khiến cho tiểu thiếp mang thai!”
Chúc Kiếm Khác tức giận vì sự tổn thường bất công mà nàng phải chịu, nếu như hắn thành thân nàng, cho dù không thể có nhi tử, hắn cũng không thể cho nữ nhân khác mang cốt nhục của hắn, làm ra loại chuyện khiến nàng tổn thương.
“Đây không phải là vấn đề thời gian, ta thực sự không thể mang thai!”
Hữu Nhàn lại cúi đầu thương tâm nói, đôi mắt ngập nước lại phủ lên một lớp sương mù.
“Hữu Nhàn…”
Chúc Kiếm Khác muốn nói nhưng lại thôi.
Nàng xinh đẹp hồn nhiên nhưng khối ngọc chưa qua tạc khắc, tự nhiên nhưng không quá nhàn rỗi như vậy.
Nếu Thuộc Phong có thể đối xử tốt với nàng, hắn cũng sẽ vì hạnh phúc cả đời của nàng mà chôn dấu tình cảm của hắn.
Nhưng, theo tình hình hiện tại, tháy được Thuộc Phong không hẳn là đang quan tâm tới nàng.
“Mặc kệ muội nói gì, muội phải tỉnh lại rồi đứng lên. Ta biết bây giờ thấy người khác mang thai trong lòng muội có cảm giác tội lỗi, nếu như thực sự không chịu nổi, cũng đừng cố nhịn, bả vai của Khác ca ca vĩnh viễn là nơi muội có thể dựa vào.”
Ánh mắt Chúc Kiếm Khác sâu thẳm nồng nàn nhìn Hữu Nhàn, dịu dàng nói.
Hữu Nhàn ngước hai mắt đấp lệ lên nhìn hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn mím chặt.
“Khác ca ca, ca ca thực sự là người tốt!”
“Hai người các ngươi làm gì ở đây vậy?”
Giọng Thuộc Phong đột nhiên vang lên từ phía sau, Hữu Nhàn sửng sốt vội vàng quay người sang chỗ khác, cuống quýt lau nước mắt, đi về phía hắn.
“Phong… chàng đã đến rồi!”
Không lập tức ôm nàng, ánh mắt lạnh ẽo của hắn đảo qua mặt Chúc Kiếm Khác
“Sao hắn ta lại ở đây?”
“Khác ca ca tới thăm ta!”
Hữu Nhàn cúi thấp đàu, thành thật nói.
“Thăm ngươi?”
Thuộc Phong nhíu chặt mày, liếc Hữu Nhàn một cái.
“Ừm…”
Hữu Nhàn mở to hai mắt hồng như mắt thỏ.
“Chàng ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, Khác ca ca khó mà có được một chuyến tới kinh thành, cho nên mới tới thăm ta.”
Ánh mắt Thuộc Phong đầy địch ý trừng Chúc Kiếm Khác, đột nhiên vươn cánh tay ôm ngang thắt lưng Hữu Nhàn, ôm nàng rất thân mật đi đến trước mặt Chúc Kiếm Khác.
“Chúc huynh nói tới thăm nữ nhân của ta, không biết đã thăm đủ chưa?”
Thuộc Phong nheo mắt lại một cách kỳ quái, khóe miệng câu ra một đường cong hướng về phía Chúc Kiếm Khác, lời sau cùng lại đặc biệt nhấn mạnh.
Chúc Kiếm Khác hiểu ý, nhíu mày, cảm thấy Thuộc Phong đang ngầm công kích.
“Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, cơ thể trong cái ôm chặt chứng của hắn khó khăn cựa quậy, nhưng lực đạo ôm eo nàng của hắn không giảm ngược lại còn chặt hơn, nhưng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn không biến sắc.
“Thuộc Vương Gia, nếu người có thể chăm sóc Hữu Nhàn thật tốt, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là ta muốn tự nàng xác nhận có được không?”
Chúc Kiếm Khác không muốn khiến Hữu Nhàn khó xử, nói một cách bình thường.
Thuộc Phong dò xét.
“Vậy hiện tại ngươi đã xác định được chưa?”
Con ngươi Chúc Kiếm Khác cũng thu lại tầm mắt.
“Hi vọng ngươi không cố ý chỉ nhìn thấy người cười, không nhìn thấy người khóc.”
Chúc Kiếm Khác lời ít ý nhiều,, những thể hiện trực tiếp lập trường của mình.
Con ngươi đóng băng của Thuộc Phong đột nhiên xẹt qua một tia lửa.
Gã chết tiệt đó lại dám xía vào quản nữ nhân của hắn, thật nực cười!
“Nhàn nhi, theo ta… ngươi có thấy bị uất ức gì không?”
Hắn đột nhiên quay sang phía nàng, tròng mắt âm trầm trong nháy mắt đã biến thành dịu dàng, vô cùng hoàn mĩ, khiến Hữu Nhàn cảm giác mình đang rơi vào ảo giác.
“Hả?”
Hắn thúc giục Hữu Nhàn vẫn đang đờ ra.
“Không…sẽ không…”
Hữu Nhàn chậm một nhịp, xác nhận, xấu hổ cúi đầu, không nhìn tới biểu tình của Chúc Kiếm Khác.
Thuộc Phong đạt được ý muốn, dường như là nhếch cao nụ cười xấu xa.
“Chúc huynh nghe có hiểu không? Nữ nhân của ta cũng không cảm thấy bị oan ức gì, cho dù thế nào thì sự lựa chọn của nàng cũng chỉ có mình ta.”
Hắn một câu hai ý nói, vẻ mặt hài lòng của Chúc Kiếm Khác đột nhiên trở nên rất khó coi.
Lúc ở Giang Vương Phủ, Chúc Kiếm Khác có gặp Trúc Tâm, lúc thấy Ngọc Nhi hắn rất sửng sốt, nghĩ tại sao Giang Vương Phi lại tới đây?
Nhìn kỹ mới thấy, tuy hai người có tướng mạo giống nhau, nhưng khí chất khiến người ta say đắm khì thua xa, căn bản là không giống.
Hữu Nhàn giật mình, ngẩn người gạt đầu
“Theo như lời nàng ta nói, muội không có khả năng mang thai là thật sao?”
Chúc Kiếm Khác nhướn mày.
Hữu Nhàn tiếp tục gật đầu.
“Tại sao lại có thể như vậy? Thật không có đạo lý!”
Chúc Kiếm Khác thương tiếc nhìn nàng, tại sao một nữ hài tử hoạt bát, khả ái thuần khiết như nàng lại có thể bị bệnh không thẻ mang thai, nhìn qua trông nàng rất khỏe mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu hiệu chứng tỏ không thể mang thai.
Hữu Nhàn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm nói
“Nàng ta không nói sai trước khi xuất giá ta đã bị trúng độc khiến cho khí huyết hỗn loạn, cả đời nà cũng không thể có hài tử.”
“Như vậy nàng ta thì sao? Thuộc Phong để nàng ta mang thai sao?”
Chúc Kiếm Khác nhíu chặt mày kiếm, chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng.
Hữu Nhàn mở to đôi mắt ngập nước, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Ca cũng nghe rồi đấy, nàng ta hiện tại đang mang thai, vì Thuộc Phong, ta không thể làm nàng ta tổn thương được.”
Ai bảo bản thân nàng không có khả năng mang thai, làm sao có thể ngăn người khác sinh con nối dõi cho hắn được?
“Nhưng hai người vừa mới thành thân không lâu, tại sao không chờ thêm một thời gian nữa? Lỡ sau này vẫn có thể có! Không thể mang thai không phải là lý do để khiến cho tiểu thiếp mang thai!”
Chúc Kiếm Khác tức giận vì sự tổn thường bất công mà nàng phải chịu, nếu như hắn thành thân nàng, cho dù không thể có nhi tử, hắn cũng không thể cho nữ nhân khác mang cốt nhục của hắn, làm ra loại chuyện khiến nàng tổn thương.
“Đây không phải là vấn đề thời gian, ta thực sự không thể mang thai!”
Hữu Nhàn lại cúi đầu thương tâm nói, đôi mắt ngập nước lại phủ lên một lớp sương mù.
“Hữu Nhàn…”
Chúc Kiếm Khác muốn nói nhưng lại thôi.
Nàng xinh đẹp hồn nhiên nhưng khối ngọc chưa qua tạc khắc, tự nhiên nhưng không quá nhàn rỗi như vậy.
Nếu Thuộc Phong có thể đối xử tốt với nàng, hắn cũng sẽ vì hạnh phúc cả đời của nàng mà chôn dấu tình cảm của hắn.
Nhưng, theo tình hình hiện tại, tháy được Thuộc Phong không hẳn là đang quan tâm tới nàng.
“Mặc kệ muội nói gì, muội phải tỉnh lại rồi đứng lên. Ta biết bây giờ thấy người khác mang thai trong lòng muội có cảm giác tội lỗi, nếu như thực sự không chịu nổi, cũng đừng cố nhịn, bả vai của Khác ca ca vĩnh viễn là nơi muội có thể dựa vào.”
Ánh mắt Chúc Kiếm Khác sâu thẳm nồng nàn nhìn Hữu Nhàn, dịu dàng nói.
Hữu Nhàn ngước hai mắt đấp lệ lên nhìn hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn mím chặt.
“Khác ca ca, ca ca thực sự là người tốt!”
“Hai người các ngươi làm gì ở đây vậy?”
Giọng Thuộc Phong đột nhiên vang lên từ phía sau, Hữu Nhàn sửng sốt vội vàng quay người sang chỗ khác, cuống quýt lau nước mắt, đi về phía hắn.
“Phong… chàng đã đến rồi!”
Không lập tức ôm nàng, ánh mắt lạnh ẽo của hắn đảo qua mặt Chúc Kiếm Khác
“Sao hắn ta lại ở đây?”
“Khác ca ca tới thăm ta!”
Hữu Nhàn cúi thấp đàu, thành thật nói.
“Thăm ngươi?”
Thuộc Phong nhíu chặt mày, liếc Hữu Nhàn một cái.
“Ừm…”
Hữu Nhàn mở to hai mắt hồng như mắt thỏ.
“Chàng ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, Khác ca ca khó mà có được một chuyến tới kinh thành, cho nên mới tới thăm ta.”
Ánh mắt Thuộc Phong đầy địch ý trừng Chúc Kiếm Khác, đột nhiên vươn cánh tay ôm ngang thắt lưng Hữu Nhàn, ôm nàng rất thân mật đi đến trước mặt Chúc Kiếm Khác.
“Chúc huynh nói tới thăm nữ nhân của ta, không biết đã thăm đủ chưa?”
Thuộc Phong nheo mắt lại một cách kỳ quái, khóe miệng câu ra một đường cong hướng về phía Chúc Kiếm Khác, lời sau cùng lại đặc biệt nhấn mạnh.
Chúc Kiếm Khác hiểu ý, nhíu mày, cảm thấy Thuộc Phong đang ngầm công kích.
“Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, cơ thể trong cái ôm chặt chứng của hắn khó khăn cựa quậy, nhưng lực đạo ôm eo nàng của hắn không giảm ngược lại còn chặt hơn, nhưng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn không biến sắc.
“Thuộc Vương Gia, nếu người có thể chăm sóc Hữu Nhàn thật tốt, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là ta muốn tự nàng xác nhận có được không?”
Chúc Kiếm Khác không muốn khiến Hữu Nhàn khó xử, nói một cách bình thường.
Thuộc Phong dò xét.
“Vậy hiện tại ngươi đã xác định được chưa?”
Con ngươi Chúc Kiếm Khác cũng thu lại tầm mắt.
“Hi vọng ngươi không cố ý chỉ nhìn thấy người cười, không nhìn thấy người khóc.”
Chúc Kiếm Khác lời ít ý nhiều,, những thể hiện trực tiếp lập trường của mình.
Con ngươi đóng băng của Thuộc Phong đột nhiên xẹt qua một tia lửa.
Gã chết tiệt đó lại dám xía vào quản nữ nhân của hắn, thật nực cười!
“Nhàn nhi, theo ta… ngươi có thấy bị uất ức gì không?”
Hắn đột nhiên quay sang phía nàng, tròng mắt âm trầm trong nháy mắt đã biến thành dịu dàng, vô cùng hoàn mĩ, khiến Hữu Nhàn cảm giác mình đang rơi vào ảo giác.
“Hả?”
Hắn thúc giục Hữu Nhàn vẫn đang đờ ra.
“Không…sẽ không…”
Hữu Nhàn chậm một nhịp, xác nhận, xấu hổ cúi đầu, không nhìn tới biểu tình của Chúc Kiếm Khác.
Thuộc Phong đạt được ý muốn, dường như là nhếch cao nụ cười xấu xa.
“Chúc huynh nghe có hiểu không? Nữ nhân của ta cũng không cảm thấy bị oan ức gì, cho dù thế nào thì sự lựa chọn của nàng cũng chỉ có mình ta.”
Hắn một câu hai ý nói, vẻ mặt hài lòng của Chúc Kiếm Khác đột nhiên trở nên rất khó coi.
/529
|