Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 196: Rơi xuống: Đánh vào lòng đố kỵ (1)
/529
|
Edit + Beta: Dực
Đối với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không phải là kẻ nói lời không giữ lời.
“Được thôi! Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại cho tới khi ngươi muốn đi mới thôi vậy!”
Thuộc Phong giận dữ nói, sau đó rời đi trong cơn tức giận đầy mình.
Lúc trước dùng chiêu để hắn ta biết khó là rời đi là tính sai, trình độ của cái tên họ Chúc kia quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng hắn cũng không phải chỉ có một chiêu, chỉ cần hiểu được thì vẫn có thể khiến hắn ta rối loạn!
Điều này khiến hắn càng phải nén giận hơn.
________________
“Phong…”
Hữu Nhàn lo lắng chờ ở cửa, thấy Thuộc Phong lập tức gọi tên hắn.
Hắn nghiêm mặt lại, cũng không nhìn nàng một cái, đi thẳng vào trong phòng.
“Sao vậy? Sao lại không vui?”
Hữu Nhàn theo vào.
“Ngươi làm cái chuyện tốt đẹp gì khiến ta vui sao?”
Thuộc Phong sắc bén hỏi vặn lại.
Hữu Nhàn tái mặt.
“Ta đã làm gì chọc giận chàng, khiến chàng không vui sao?”
“Tự ngươi nói đi!”
“Vì Khác ca ca?”
Hữu Nhàn sau khi nghĩ lại hỏi.
“Lại còn Khác ca ca! Ta nhớ rằng đã nói rõ với ngươi, ta không thích ngươi gọi hắn như vậy!”
Hắn thô bạo rống lên, ép nàng đến góc chết.
“Đối với chàng…”
Hữu Nhàn đột nhiên mở lớn mắt…
Nàng vẫn luôn gọi Chúc Kiếm Khác như vậy, nếu như không gọi như vậy, nàng thực sự không biết phải gọi hắn như thế nào.
Huống hồ, đột nhiên thay đổi cách xưng hô, trong lòng hắn sẽ nghĩ nàng đang cố ý xa cách hắn.
“Ngươi nhưng cái gì? Tình cũ khó quên à? Hay là lửa tình cháy lại?”
Trong cơn tức giận, hắn bừa bãi quát nàng.
“Thuộc Phong? Rốt cuộc là chàng đang nghĩ gì vậy, ta và hắn chỉ là bạn chơi khi còn bé, làm gì có tình cũ? Lúc chúng ta xa nhau ta chỉ là một tiểu cô nương!”
Mặc dù tình cảm của nàng đối với hắn đã nảy nở từ khi năm tuổi, nhưng hắn là nam nhân ngoại lệ duy nhất, nàng chưa từng có ý niệm muốn làm thê tử của bọn họ trong đầu như đối với hắn!
“Các ngươi là người quen cũ, hiện tại một người là nam nhân bình thường, một người là nữ nhân kinh nghiệm phong phú, có chuyện gì là không có khả năng xảy ra?”
Hắn trừng mắt, kéo cánh tay nhỏ của nàng, đồng thời cũng ác ý nhấn mạnh bốn chữ “kinh nghiệm phong phú”, nhắc nhở nàng đã từng nằm dưới thân hắn!
“Chàng, quá đáng! Ta với hắn lúc đó rất trong sạch! Tại sao chàng lại muốn vu oan cho ta?”
Hữu Nhàn xấu hổ, lại vô cùng giận dữ.
Tuy rằng nàng biết mình không hòa nhã thành thục như tẩu tẩu, nhưng ít ra nàng cũng biết tới lễ nghĩa liêm sỉ là gì.
Nàng không thể hiểu được, nàng ở bên hắn lâu như vậy, nhưng một chút tin tưởng hắn cũng không dành cho nàng.
Lại còn cho rằng nàng là nữ nhân hư hỏng hồng hạnh xuất tường(*), vu oan cho nàng với nam nhân khác!
(*) ngoại tình
Loại ý nghĩ này thực sự khiến lòng tự tôn của nàng bị tổn thương.
“Nếu như lúc đó các ngươi không có gì, vậy tại sao hôm nay phải ép hắn ta ở lại? Hôm nay sao lại ôm nhau lâu như vậy trong hoa viên, ban ngày còn như vậy, buổi tối không ai chú ý các ngươi còn làm càn tới mức nào!”
Thấy nàng phản bác, hắn lại càng phát hỏa.
Tuy rằng biết nàng không có khả năng làm như vậy, nhưng hắn vẫn muốn khiến nàng thấy khó chịu!
“Chàng nói bậy! Mỗi đêm ta đều ở chung với chàng, làm gì có thời gian hẹn hò với hắn?”
“Vậy ta nói sai! Một nữ nhân không rõ ràng với nam nhân khác, ta khó mà tin được ngươi là nữ nhân đàng hoàng tuân thủ nữ tắc(*)”
(*) chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.
Thuộc Phong mỉa mai trừng nàng.
Hữu Nhàn giật mình, nước mắt oan uổng tràn ra viền mắt, rơi xuống.
Thấy bộ dạng quá thương tâm của nàng, trong lòng hắn thắt lại, nhưng ngoài vẫn không chịu dịu lại, vẫn buông những lời độc ác.
“Ngươi khóc cái gì? Đừng nói với ta là vì chột dạ!”
“Chàng…sao chàng lại như vậy, rõ ràng là chàng cũng giữ hắn lại, tại sao lại chỉ trách một mình ta…?”
Hữu Nhàn quật cường, lấy tay gạt nước mắt, nhưng vẫn nức nở không ngừng được.
“Ngươi cho rằng ta muốn giữ hắn tại? Ta chỉ muốn diễn kịch cho hắn ta xem!”
Đột nhiên Thuộc Phong rút bàn tay to đang nắm tay nàng về.
“Cái gì…diễn kịch?”
Hữu Nhàn lảo đảo mấy bước, ngây người nói.
“Đêm qua giữa ta và ngươi chỉ là khiến cho tên kia mất mặt, chính tai nghe được ngươi đang ở đây cùng nam nhân của mình! Sớm nhận ra sự thật!”
Hắn vô tình nói rõ sự thật, không hề có một chút hổ thẹn.
Nàng giật mình, đó chính là vẻ mặt hắn muốn thấy.
“Chàng…chàng nói sự thật…”
Trong đầu Hữu Nhàn đột nhiên trống rỗng, khiếp sợ sau đó là dại ra, đau thương, nhục nhã…
Tất cả tình cảm đều hướng về nàng, mang tất cả đến, rồi lại khiến trái tim nàng không thể chịu đựng.
“Thì làm sao? Đối với ta, ngươi cùng lắm cũng chỉ là bạn trên giường!”
Hắn híp mắt, sự tức giận thiêu tốt lồng ngực hắn, khiến hắn không thể không chế ngôn từ của mình.
Hắn chỉ muốn khiến nàng tổn thương, thấy nàng đau khổ, bởi vì nàng khiến hắn khó chịu!
“Ngươi là kẻ bại hoại nhất thế gian! Ta hận ngươi! Chán ghét ngươi! Ta không bao giờ…để ý tới ngươi nữa!”
Hữu Nhàn lấy tay che khuôn mặt đầy nước mắt, liều lĩnh chạy ra ngoài.
Để lại cơ thể to lớn nhất thời bất động phía sau.
Rốt cuộc là hắn đã sai chỗ nào?
Vẻ lãnh tĩnh trước đây đã đi đâu rồi, tại sao lại nóng nảy như vậy? Giống như sợ lại bị người khác cướp đi cái gì đó…
Đối với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không phải là kẻ nói lời không giữ lời.
“Được thôi! Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại cho tới khi ngươi muốn đi mới thôi vậy!”
Thuộc Phong giận dữ nói, sau đó rời đi trong cơn tức giận đầy mình.
Lúc trước dùng chiêu để hắn ta biết khó là rời đi là tính sai, trình độ của cái tên họ Chúc kia quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng hắn cũng không phải chỉ có một chiêu, chỉ cần hiểu được thì vẫn có thể khiến hắn ta rối loạn!
Điều này khiến hắn càng phải nén giận hơn.
________________
“Phong…”
Hữu Nhàn lo lắng chờ ở cửa, thấy Thuộc Phong lập tức gọi tên hắn.
Hắn nghiêm mặt lại, cũng không nhìn nàng một cái, đi thẳng vào trong phòng.
“Sao vậy? Sao lại không vui?”
Hữu Nhàn theo vào.
“Ngươi làm cái chuyện tốt đẹp gì khiến ta vui sao?”
Thuộc Phong sắc bén hỏi vặn lại.
Hữu Nhàn tái mặt.
“Ta đã làm gì chọc giận chàng, khiến chàng không vui sao?”
“Tự ngươi nói đi!”
“Vì Khác ca ca?”
Hữu Nhàn sau khi nghĩ lại hỏi.
“Lại còn Khác ca ca! Ta nhớ rằng đã nói rõ với ngươi, ta không thích ngươi gọi hắn như vậy!”
Hắn thô bạo rống lên, ép nàng đến góc chết.
“Đối với chàng…”
Hữu Nhàn đột nhiên mở lớn mắt…
Nàng vẫn luôn gọi Chúc Kiếm Khác như vậy, nếu như không gọi như vậy, nàng thực sự không biết phải gọi hắn như thế nào.
Huống hồ, đột nhiên thay đổi cách xưng hô, trong lòng hắn sẽ nghĩ nàng đang cố ý xa cách hắn.
“Ngươi nhưng cái gì? Tình cũ khó quên à? Hay là lửa tình cháy lại?”
Trong cơn tức giận, hắn bừa bãi quát nàng.
“Thuộc Phong? Rốt cuộc là chàng đang nghĩ gì vậy, ta và hắn chỉ là bạn chơi khi còn bé, làm gì có tình cũ? Lúc chúng ta xa nhau ta chỉ là một tiểu cô nương!”
Mặc dù tình cảm của nàng đối với hắn đã nảy nở từ khi năm tuổi, nhưng hắn là nam nhân ngoại lệ duy nhất, nàng chưa từng có ý niệm muốn làm thê tử của bọn họ trong đầu như đối với hắn!
“Các ngươi là người quen cũ, hiện tại một người là nam nhân bình thường, một người là nữ nhân kinh nghiệm phong phú, có chuyện gì là không có khả năng xảy ra?”
Hắn trừng mắt, kéo cánh tay nhỏ của nàng, đồng thời cũng ác ý nhấn mạnh bốn chữ “kinh nghiệm phong phú”, nhắc nhở nàng đã từng nằm dưới thân hắn!
“Chàng, quá đáng! Ta với hắn lúc đó rất trong sạch! Tại sao chàng lại muốn vu oan cho ta?”
Hữu Nhàn xấu hổ, lại vô cùng giận dữ.
Tuy rằng nàng biết mình không hòa nhã thành thục như tẩu tẩu, nhưng ít ra nàng cũng biết tới lễ nghĩa liêm sỉ là gì.
Nàng không thể hiểu được, nàng ở bên hắn lâu như vậy, nhưng một chút tin tưởng hắn cũng không dành cho nàng.
Lại còn cho rằng nàng là nữ nhân hư hỏng hồng hạnh xuất tường(*), vu oan cho nàng với nam nhân khác!
(*) ngoại tình
Loại ý nghĩ này thực sự khiến lòng tự tôn của nàng bị tổn thương.
“Nếu như lúc đó các ngươi không có gì, vậy tại sao hôm nay phải ép hắn ta ở lại? Hôm nay sao lại ôm nhau lâu như vậy trong hoa viên, ban ngày còn như vậy, buổi tối không ai chú ý các ngươi còn làm càn tới mức nào!”
Thấy nàng phản bác, hắn lại càng phát hỏa.
Tuy rằng biết nàng không có khả năng làm như vậy, nhưng hắn vẫn muốn khiến nàng thấy khó chịu!
“Chàng nói bậy! Mỗi đêm ta đều ở chung với chàng, làm gì có thời gian hẹn hò với hắn?”
“Vậy ta nói sai! Một nữ nhân không rõ ràng với nam nhân khác, ta khó mà tin được ngươi là nữ nhân đàng hoàng tuân thủ nữ tắc(*)”
(*) chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.
Thuộc Phong mỉa mai trừng nàng.
Hữu Nhàn giật mình, nước mắt oan uổng tràn ra viền mắt, rơi xuống.
Thấy bộ dạng quá thương tâm của nàng, trong lòng hắn thắt lại, nhưng ngoài vẫn không chịu dịu lại, vẫn buông những lời độc ác.
“Ngươi khóc cái gì? Đừng nói với ta là vì chột dạ!”
“Chàng…sao chàng lại như vậy, rõ ràng là chàng cũng giữ hắn lại, tại sao lại chỉ trách một mình ta…?”
Hữu Nhàn quật cường, lấy tay gạt nước mắt, nhưng vẫn nức nở không ngừng được.
“Ngươi cho rằng ta muốn giữ hắn tại? Ta chỉ muốn diễn kịch cho hắn ta xem!”
Đột nhiên Thuộc Phong rút bàn tay to đang nắm tay nàng về.
“Cái gì…diễn kịch?”
Hữu Nhàn lảo đảo mấy bước, ngây người nói.
“Đêm qua giữa ta và ngươi chỉ là khiến cho tên kia mất mặt, chính tai nghe được ngươi đang ở đây cùng nam nhân của mình! Sớm nhận ra sự thật!”
Hắn vô tình nói rõ sự thật, không hề có một chút hổ thẹn.
Nàng giật mình, đó chính là vẻ mặt hắn muốn thấy.
“Chàng…chàng nói sự thật…”
Trong đầu Hữu Nhàn đột nhiên trống rỗng, khiếp sợ sau đó là dại ra, đau thương, nhục nhã…
Tất cả tình cảm đều hướng về nàng, mang tất cả đến, rồi lại khiến trái tim nàng không thể chịu đựng.
“Thì làm sao? Đối với ta, ngươi cùng lắm cũng chỉ là bạn trên giường!”
Hắn híp mắt, sự tức giận thiêu tốt lồng ngực hắn, khiến hắn không thể không chế ngôn từ của mình.
Hắn chỉ muốn khiến nàng tổn thương, thấy nàng đau khổ, bởi vì nàng khiến hắn khó chịu!
“Ngươi là kẻ bại hoại nhất thế gian! Ta hận ngươi! Chán ghét ngươi! Ta không bao giờ…để ý tới ngươi nữa!”
Hữu Nhàn lấy tay che khuôn mặt đầy nước mắt, liều lĩnh chạy ra ngoài.
Để lại cơ thể to lớn nhất thời bất động phía sau.
Rốt cuộc là hắn đã sai chỗ nào?
Vẻ lãnh tĩnh trước đây đã đi đâu rồi, tại sao lại nóng nảy như vậy? Giống như sợ lại bị người khác cướp đi cái gì đó…
/529
|