Edit + Beta: Dực “Để ta làm đi, Tử Ngọc, để ta!”
Hữu Nhàn đoạt lại khăn lau trên tay Tử Ngọc, cố sức chùi, giống như nàng có dùng bao nhiêu sức cũng không chùi sạch được vậy.
“Quận chúa!”
Tử Ngọc gấp đến mức giậm chân.
“Em mau đi đi! Nếu không ta sẽ tức giận!”
Hữu Nhàn đột nhiên nghiêm mặt nói lớn.
Tử Ngọc sửng sốt, biết Hữu Nhàn đang nghiêm túc.
“Quận chúa…”
“Đi mau!”
Hữu Nhàn kiên quyết nhìn Tử Ngọc, Tử Ngọc ngây ra một lúc, sau đó bịt miệng khóc chạy ra ngoài.
Quận chúa như vậy, thực sự quá đáng thương!
Cho dù nàng là nha hoàn cũng cảm thấy khó nhìn.
“Vẫn còn rất biết điều!”
Ngọc Nhi lảo đảo đi tới, lếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị phỏng của nàng, cười mỉa nói.
Hữu Nhàn không tiếp lời cũng không phản bác, chỉ yên lặng làm việc của mình.
“Ta nói ngươi đó, ngươi có nghe không?”
Nàng ta đột nhiên trừng to mắt, dẫm lên bàn tay bị phỏng phồng nước của nàng.
“Á!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn tái đi, trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi, Ngọc Nhi vẫn chưa hả giận, toàn bộ bàn chân giẫm lên tay Hữu Nhàn dùng sức chà đạp, những mảnh vỡ nhỏ trên mặtđất đâm vào tay Hữu Nhàn, nàng đau đớn hét chói tai.
“Xin ngươi! Đừng!”
Hữu Nhàn khóc cầu xin, đau đớn lắc đầu, theo bản năng rút tay ra khỏi chân của Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đứng không vững nghiêng người về phía sau, sắp ngã xuống đất.
“Cẩn thận đứa nhỏ!”
Hữu Nhàn mở to mắt, không chú ý đến vết thương trên tay mình, ra sức kéo nàng ta.
Cũng may không nguy hiểm gì, Ngọc Nhi vuốt ngực khóc thút thít một hồi, chờ đến khi định thần lại, cầm lấy tay nàng dùng sức lắc mạnh.
“Đừng gả bộ! Đừng trông chờ ta tạ ơn với ngươi!”
“Ta không cần ngươi cảm ơn, chỉ cần hài tử của Thuộc Phong không việc gì là tốt rồi!”
Hữu Nhàn cúi đầu, che bàn tay bị phỏng ứa máu nhúng vào trong nước, một cảm giác đau đớn nhe xé rách bàn tay nàng truyền đến.
Nàng dùng răng mím chặt môi, tơ máu chảy ra trên cánh môi trắng bệch, chịu đựng đau đớn, vắt khô khăn sau, sau đó không ngừng lau chùi, tìm mảnh vỡ.
Ly Ly cười nói với Ngọc Nhi
“Hừ! Đồ không có mặt mũi, không biết xấu hổ! Thật thiệt cho quận chúa như ngươi!”
“Hừ! Trông bộ dạng của nàng ta bây giờ, ngay cả một tên ăn mày cũng hơn nàng ta mấy lần! Vương gia còn có thể quan tâm tới nàng ta sao?”
Giọng Ngọc Nhi đầy mỉa mai chế nhạo.
Chủ tớ bọn họ kẻ nói người hát, đều dùng hết sức vũ nhục Hữu Nhàn.
Nàng không nói gì, nghe, nhớ kỹ, tan nát cõi lòng…
Hữu Nhàn đoạt lại khăn lau trên tay Tử Ngọc, cố sức chùi, giống như nàng có dùng bao nhiêu sức cũng không chùi sạch được vậy.
“Quận chúa!”
Tử Ngọc gấp đến mức giậm chân.
“Em mau đi đi! Nếu không ta sẽ tức giận!”
Hữu Nhàn đột nhiên nghiêm mặt nói lớn.
Tử Ngọc sửng sốt, biết Hữu Nhàn đang nghiêm túc.
“Quận chúa…”
“Đi mau!”
Hữu Nhàn kiên quyết nhìn Tử Ngọc, Tử Ngọc ngây ra một lúc, sau đó bịt miệng khóc chạy ra ngoài.
Quận chúa như vậy, thực sự quá đáng thương!
Cho dù nàng là nha hoàn cũng cảm thấy khó nhìn.
“Vẫn còn rất biết điều!”
Ngọc Nhi lảo đảo đi tới, lếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị phỏng của nàng, cười mỉa nói.
Hữu Nhàn không tiếp lời cũng không phản bác, chỉ yên lặng làm việc của mình.
“Ta nói ngươi đó, ngươi có nghe không?”
Nàng ta đột nhiên trừng to mắt, dẫm lên bàn tay bị phỏng phồng nước của nàng.
“Á!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn tái đi, trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi, Ngọc Nhi vẫn chưa hả giận, toàn bộ bàn chân giẫm lên tay Hữu Nhàn dùng sức chà đạp, những mảnh vỡ nhỏ trên mặtđất đâm vào tay Hữu Nhàn, nàng đau đớn hét chói tai.
“Xin ngươi! Đừng!”
Hữu Nhàn khóc cầu xin, đau đớn lắc đầu, theo bản năng rút tay ra khỏi chân của Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đứng không vững nghiêng người về phía sau, sắp ngã xuống đất.
“Cẩn thận đứa nhỏ!”
Hữu Nhàn mở to mắt, không chú ý đến vết thương trên tay mình, ra sức kéo nàng ta.
Cũng may không nguy hiểm gì, Ngọc Nhi vuốt ngực khóc thút thít một hồi, chờ đến khi định thần lại, cầm lấy tay nàng dùng sức lắc mạnh.
“Đừng gả bộ! Đừng trông chờ ta tạ ơn với ngươi!”
“Ta không cần ngươi cảm ơn, chỉ cần hài tử của Thuộc Phong không việc gì là tốt rồi!”
Hữu Nhàn cúi đầu, che bàn tay bị phỏng ứa máu nhúng vào trong nước, một cảm giác đau đớn nhe xé rách bàn tay nàng truyền đến.
Nàng dùng răng mím chặt môi, tơ máu chảy ra trên cánh môi trắng bệch, chịu đựng đau đớn, vắt khô khăn sau, sau đó không ngừng lau chùi, tìm mảnh vỡ.
Ly Ly cười nói với Ngọc Nhi
“Hừ! Đồ không có mặt mũi, không biết xấu hổ! Thật thiệt cho quận chúa như ngươi!”
“Hừ! Trông bộ dạng của nàng ta bây giờ, ngay cả một tên ăn mày cũng hơn nàng ta mấy lần! Vương gia còn có thể quan tâm tới nàng ta sao?”
Giọng Ngọc Nhi đầy mỉa mai chế nhạo.
Chủ tớ bọn họ kẻ nói người hát, đều dùng hết sức vũ nhục Hữu Nhàn.
Nàng không nói gì, nghe, nhớ kỹ, tan nát cõi lòng…
/529
|