Edit + Beta: Dực
Ly Ly mượn oai hùm nhướn mày, công việc của Hữu Nhàn đã mở rộng ra thay một nha đầu giặt y phục.
“Ngươi để đó!”
Liếc qua chỗ y phục chồng chất như núi nhỏ, ánh mắt Hữu Nhàn thoáng ngừng lại trong chốc lát, ý thức mơ hồ, lấy một bộ lên, sau đó bắt đầu ra sức vò.
“Hừ!”
Ly Ly vênh mặt hừ một tiếng, sau đó bỏ đi.
Bàn tay bị phỏng hôm qua vẫn chưa kịp xử lý, bây giờ đã nhiễm trùng, hiện tại ngâm trong nước lạnh khiến nàng đau âm ỉ.
Đôi bàn tay thon dài tinh tế như ngọc bị vết thương dày vò, khắp nơi đều loang lổ những vết thương.
Hữu Nhàn cắn chặt môi, ép mình gạt đi những suy nghĩ trong lòng.
Nuốt hết những đau khổ mang theo vị máu tanh xuống.
Chúc Kiếm Khác nhìn từ xa, nhìn một lúc lâu, sau đó mới tới gần.
“Hữu Nhàn…”
Hắn nhẹ giọng thăm dò gọi nàng.
“Khác ca ca?”
Hữu Nhàn hờ hững ngẩn ra, sau đó ngây người nhìn hắn.
Để người quen thấy bản thân thảm hại như vậy, nàng rất xấu hổ.
“Tiểu thiếp kia gây khó dễ cho muội đúng không?”
Hắn muốn kiềm chế cảm xúc nói, nhưng lời nói đến miệng, ngữ khí lại trở nên vội vàng.
“Ca không cần phải lo, chuyện của ta, ta có thể xử lý!”
Hữu Nhàn gục đầu xuống, hai mắt nhìn thẳng vào chậu y phục bẩn.
Trong lúc lơ đễnh Chúc Kiếm Khác nhìn thoáng qua đôi tay bị thương của nàng, đôi mắt anh tuấn đột nhiên trừng lớn.
“Tay muội làm sao vậy? Là ai khiến muội bị thương?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đó của hắn thì hoảng loạn né tránh ánh nhìn đó.
“Là do ta không cẩn thận, không liên quan đến người khác.”
Nàng giấu tay ra phía sau, không cho Chúc Kiếm Khác nhìn nữa.
“Muội còn nói dối sao?”
Chúc Kiếm Khác tiến lên một bước, bắt láy bàn tay phía sau lưng nàng.
“Khác ca ca?”
“Để ta xem!”
“Ai nha nha, ta nói này, là ai mà thân thiết như thế, ở thật xa cũng đã nghe hai người các ngươi huynh muội tình thâm nỉ non, rất mờ ám? Khác ca ca? Vậy có phải còn có Nhàn muội muội không?”
Ngọc Nhi kéo tay Thuộc Phong, che miệng chậm rãi cười nói.
Hữu Nhàn giật mình, lòng bàn chân giống như mọc rễ trên mặt đất, bước một bước cũng không được.
Thuộc Phong nhíu mày, mắt nhìn thẳng vào bàn tay của nàng bị Chúc Kiếm Khác kéo, đôi mắt hung dữ bắn ra tia sáng ác liệt.
Hữu Nhàn nhanh chóng rút tay mình khỏi tay của Chúc Kiếm Khác, đôi mắt to dao động nhìn khuôn mặt u ám của Thuộc Phong.
“Chúng ta tình cờ gặp nhau…”
Hữu Nhàn lo sợ, nhỏ giọng lúng túng, trong tiềm thức vẫn lo sợ Thuộc Phong lại càng hiểu nhầm nàng sâu sắc hơn
Ly Ly mượn oai hùm nhướn mày, công việc của Hữu Nhàn đã mở rộng ra thay một nha đầu giặt y phục.
“Ngươi để đó!”
Liếc qua chỗ y phục chồng chất như núi nhỏ, ánh mắt Hữu Nhàn thoáng ngừng lại trong chốc lát, ý thức mơ hồ, lấy một bộ lên, sau đó bắt đầu ra sức vò.
“Hừ!”
Ly Ly vênh mặt hừ một tiếng, sau đó bỏ đi.
Bàn tay bị phỏng hôm qua vẫn chưa kịp xử lý, bây giờ đã nhiễm trùng, hiện tại ngâm trong nước lạnh khiến nàng đau âm ỉ.
Đôi bàn tay thon dài tinh tế như ngọc bị vết thương dày vò, khắp nơi đều loang lổ những vết thương.
Hữu Nhàn cắn chặt môi, ép mình gạt đi những suy nghĩ trong lòng.
Nuốt hết những đau khổ mang theo vị máu tanh xuống.
Chúc Kiếm Khác nhìn từ xa, nhìn một lúc lâu, sau đó mới tới gần.
“Hữu Nhàn…”
Hắn nhẹ giọng thăm dò gọi nàng.
“Khác ca ca?”
Hữu Nhàn hờ hững ngẩn ra, sau đó ngây người nhìn hắn.
Để người quen thấy bản thân thảm hại như vậy, nàng rất xấu hổ.
“Tiểu thiếp kia gây khó dễ cho muội đúng không?”
Hắn muốn kiềm chế cảm xúc nói, nhưng lời nói đến miệng, ngữ khí lại trở nên vội vàng.
“Ca không cần phải lo, chuyện của ta, ta có thể xử lý!”
Hữu Nhàn gục đầu xuống, hai mắt nhìn thẳng vào chậu y phục bẩn.
Trong lúc lơ đễnh Chúc Kiếm Khác nhìn thoáng qua đôi tay bị thương của nàng, đôi mắt anh tuấn đột nhiên trừng lớn.
“Tay muội làm sao vậy? Là ai khiến muội bị thương?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đó của hắn thì hoảng loạn né tránh ánh nhìn đó.
“Là do ta không cẩn thận, không liên quan đến người khác.”
Nàng giấu tay ra phía sau, không cho Chúc Kiếm Khác nhìn nữa.
“Muội còn nói dối sao?”
Chúc Kiếm Khác tiến lên một bước, bắt láy bàn tay phía sau lưng nàng.
“Khác ca ca?”
“Để ta xem!”
“Ai nha nha, ta nói này, là ai mà thân thiết như thế, ở thật xa cũng đã nghe hai người các ngươi huynh muội tình thâm nỉ non, rất mờ ám? Khác ca ca? Vậy có phải còn có Nhàn muội muội không?”
Ngọc Nhi kéo tay Thuộc Phong, che miệng chậm rãi cười nói.
Hữu Nhàn giật mình, lòng bàn chân giống như mọc rễ trên mặt đất, bước một bước cũng không được.
Thuộc Phong nhíu mày, mắt nhìn thẳng vào bàn tay của nàng bị Chúc Kiếm Khác kéo, đôi mắt hung dữ bắn ra tia sáng ác liệt.
Hữu Nhàn nhanh chóng rút tay mình khỏi tay của Chúc Kiếm Khác, đôi mắt to dao động nhìn khuôn mặt u ám của Thuộc Phong.
“Chúng ta tình cờ gặp nhau…”
Hữu Nhàn lo sợ, nhỏ giọng lúng túng, trong tiềm thức vẫn lo sợ Thuộc Phong lại càng hiểu nhầm nàng sâu sắc hơn
/529
|