Thuộc Phong nhíu chặt mày, bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm.
“Nói chung là ta không đồng ý!”
Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nỡ thả người.
“Phong nhi!”
“Ngươi đừng nói nữa!”
Hắn cáu kỉnh gắt lên.
Thích Nhược Lan dịu dàng khuyên bảo một chút
“Hay là hỏi ý Nhàn nhi di. Nếu nàng muốn tạm thời ở ngoài, thì hãy tôn trọng ý kiến của nàng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong co rút, biểu cảm cứng ngắc.
Nàng ở bên cạnh hắn, thực sự chỉ có thể như thế thôi sao? Thật như vậy thôi sao?
Trong lòng hắn đang đấu tranh, suy nghĩ lại do dự.
Một lúc lâu sau hắn mới khó khăn cúi đầu xuống.
Thích Nhược Lan đi tới trước mặt Hữu Nhàn, dịu dàng hỏi.
“Nhàn nhi, nội cho ta nghe, còn muốn tiếp tục ở lại, hay muốn vào hoàng cung bồi thái hoàng thái hậu một thời gian?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hiền lành của Thích Nhược Lan.
Hắn nín thở, đến cả hít thở cũng phải cố gắng không quá mạnh, sợ sẽ bỏ lỡ câu trả lời của nàng.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi lại khiếp sợ nhìn Thuộc Phong.
“Ta… ta muốn đi cùng ca ca…”
Câu nàng vừa nói ra khỏi miệng giống như tiếng muỗi kêu, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ.
Ánh mắt Thuộc Phong buồn bã, hai tay ôm nàng tự động buông ra, trong lòng có một loại đau đớn không biết phải diễn tả thế nào.
Hắn nhìn nàng, nàng cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào chân.
Thì ra… là nàng muốn đi.
CHo dù hiện tại biểu hiện của hắn thế nào, thì nàng vẫn muốn chạy trốn.
Hắn không giữ được nàng.
“Đi rồi? Muội muội muốn đi cùng ta, còn chờ gì nữa?”
Hữu hạo phất tay với người hầu mang tới.
“Qua đây! Thu dọn đồ đạc cho quận chúa, chúng ta lập tức tiến cung!”
“Rõ!”
Mấy người hầu đi theo hiểu ý tiến lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Hữu Nhàn rồi vác lên vai.
“Lúc trước không cho muội gả đi, lại không nghe lời ta, bây giờ biết khổ rồi chứ?”
Hữu Hạo quở trách Hữu Nhàn đang vùi đầu vào trầm tư, rồi kéo nàng tới bên cạnh.
Ngay lúc đó, giống như là xuất phát từ bản năng, Thuộc Phong cũng đưa tay kéo nàng lại.
Hữu Nhàn giật mình, ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau.
Qua một lát, Hữu Nhàn mới hồi phục tinh thần, nàng cúi đầu, bình tĩnh rút tay ra, hơi nghiêng người.
“Gặp lại!”
Nàng nhẹ giọng, từ biệt hắn, loại ngữ điệu đau thương này, giống như vĩnh viễn không thể gặp lại.
“Hữu Nhàn, đi! Cái nơi đầy chướng khí này có gì phải lưu luyến chứ, nếu không rời đi thì cái mạng muội cũng mất thôi!”
Hữu hạo hung hăng trừng Thuộc Phòng, kéo tay Hữu Nhàn ra phía sau.
Hữu nhàn đi theo Hữu Hạo, nhưng lại vô thức quay đầu lại.
Thuộc Phong vẫn không nhúc nhích đứng đó, mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhân mà mình yêu thương lướt qua mặt, bị người khác đưa đi, nhưng không làm gì được.
Chỉ có thể đứng như một bức tượng gỗ!
Hắn cảm giác thấy lồng ngực giống như bị người ta khoét một lỗ mang trái tim hắn đi.
Hắn không có dũng khí quay người lại nhìn bóng người nàng rời đi, cũng không thấy Hữu Nhàn quay đầu lại.
Ánh mắt bọn họ không gặp nhau giống như duyên phận của họ là một sai lầm ngẫu nhiên.
Nếu thực sự để nàng rời đi mà có thể phục hồi như cũ, thì hắn sẽ để nàng rời đi một thời gian.
Nhưng chỉ là một thời gian thôi..
Hắn siết chặt nắm tay, không khỏi nghi ngờ ngày hôm nay Giang Hữu hạo cố ý muốn đưa Hữu Nhàn đi là để trả thù hắn.
________________________-
“Khởi bẩm thái hoàng tại hậu, Giang vương gia đã đưa Hữu Nhàn quận chúa tới, hiện tại đang ở ngoài điện chờ truyền!”
Một tiểu thái giám chạy vào bẩm báo.
Thái hoàng thái hậu buông phật châu trên tay.
“Còn không mau truyền?”
“Vâng!”
Tiểu thái giám lui ra, Hữu Hạo và Hữu Nhàn liền tiến vào.
“Dì, cuối cùng thì con cũng đưa Hữu Nhàn an toàn rời khỏi hang sói.”
Hữu Hạo nhếch môi đắc ý cười.
Vừa nhìn thấy biểu tình u ám của tiểu tử Thuộc Phòng, hắn thực sảng khoái vô cùng.
Thù cũ trong lòng lâu ngày, cuối cùng cũng báo được, phải để cho tiểu tử đó nên cái cảm giác nương tử bị bắt đi có mùi vị thế nào!
“Làm tốt lắm! Tiểu tử Thuộc Phong lần này quả thật có hơi quá đáng, thường ngày là kẻ cẩn trọng, không hiểu thế nào lại làm ra chuyện hoang đường như vậy với Hữu Nhàn!”
Thái hoàng thái hậu cũng đồng tình.
Trong hoàng thân, bà thương yêu Hữu Nhàn nhất.
Lúc bà nghe nói cháu gái bị Thuộc Phòng ức hiếp tới tự sát, trong lòng bà có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu trách cứ.
“Dì…”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng.
Dù sao thì cũng là người nàng thực lòng yêu thương, nàng không nhịn được mà đau lòng.
“Ai!” Thái hoàng thái hậu yêu thương trả lời, liên tục vẫy nàng lại “Mau lại đây, Nhàn nhi, để ai gia nhìn xem đứa nhỏ của ta thế nào rồi nào!”
Hữu Nhàn nghe lời đi tới trước mặt thái hoàng thái hậu, cơ thể vốn không đẫy đà có vẻ lại càng thêm gầy, giống như cây hương bồ, không cẩn thận một chút sẽ gãy.
“Xem xem đã tiều tụy tới mức nào rồi, rốt cuộc thì tiểu tử Thuộc Phong kia đã làm gì với con?”
Thái hoàng thái hậu yêu thương ôm đầu Hữu Nhàn vào lòng, miệng nói những lời thương xót.
-->
“Nói chung là ta không đồng ý!”
Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nỡ thả người.
“Phong nhi!”
“Ngươi đừng nói nữa!”
Hắn cáu kỉnh gắt lên.
Thích Nhược Lan dịu dàng khuyên bảo một chút
“Hay là hỏi ý Nhàn nhi di. Nếu nàng muốn tạm thời ở ngoài, thì hãy tôn trọng ý kiến của nàng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong co rút, biểu cảm cứng ngắc.
Nàng ở bên cạnh hắn, thực sự chỉ có thể như thế thôi sao? Thật như vậy thôi sao?
Trong lòng hắn đang đấu tranh, suy nghĩ lại do dự.
Một lúc lâu sau hắn mới khó khăn cúi đầu xuống.
Thích Nhược Lan đi tới trước mặt Hữu Nhàn, dịu dàng hỏi.
“Nhàn nhi, nội cho ta nghe, còn muốn tiếp tục ở lại, hay muốn vào hoàng cung bồi thái hoàng thái hậu một thời gian?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hiền lành của Thích Nhược Lan.
Hắn nín thở, đến cả hít thở cũng phải cố gắng không quá mạnh, sợ sẽ bỏ lỡ câu trả lời của nàng.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi lại khiếp sợ nhìn Thuộc Phong.
“Ta… ta muốn đi cùng ca ca…”
Câu nàng vừa nói ra khỏi miệng giống như tiếng muỗi kêu, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ.
Ánh mắt Thuộc Phong buồn bã, hai tay ôm nàng tự động buông ra, trong lòng có một loại đau đớn không biết phải diễn tả thế nào.
Hắn nhìn nàng, nàng cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào chân.
Thì ra… là nàng muốn đi.
CHo dù hiện tại biểu hiện của hắn thế nào, thì nàng vẫn muốn chạy trốn.
Hắn không giữ được nàng.
“Đi rồi? Muội muội muốn đi cùng ta, còn chờ gì nữa?”
Hữu hạo phất tay với người hầu mang tới.
“Qua đây! Thu dọn đồ đạc cho quận chúa, chúng ta lập tức tiến cung!”
“Rõ!”
Mấy người hầu đi theo hiểu ý tiến lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Hữu Nhàn rồi vác lên vai.
“Lúc trước không cho muội gả đi, lại không nghe lời ta, bây giờ biết khổ rồi chứ?”
Hữu Hạo quở trách Hữu Nhàn đang vùi đầu vào trầm tư, rồi kéo nàng tới bên cạnh.
Ngay lúc đó, giống như là xuất phát từ bản năng, Thuộc Phong cũng đưa tay kéo nàng lại.
Hữu Nhàn giật mình, ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau.
Qua một lát, Hữu Nhàn mới hồi phục tinh thần, nàng cúi đầu, bình tĩnh rút tay ra, hơi nghiêng người.
“Gặp lại!”
Nàng nhẹ giọng, từ biệt hắn, loại ngữ điệu đau thương này, giống như vĩnh viễn không thể gặp lại.
“Hữu Nhàn, đi! Cái nơi đầy chướng khí này có gì phải lưu luyến chứ, nếu không rời đi thì cái mạng muội cũng mất thôi!”
Hữu hạo hung hăng trừng Thuộc Phòng, kéo tay Hữu Nhàn ra phía sau.
Hữu nhàn đi theo Hữu Hạo, nhưng lại vô thức quay đầu lại.
Thuộc Phong vẫn không nhúc nhích đứng đó, mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhân mà mình yêu thương lướt qua mặt, bị người khác đưa đi, nhưng không làm gì được.
Chỉ có thể đứng như một bức tượng gỗ!
Hắn cảm giác thấy lồng ngực giống như bị người ta khoét một lỗ mang trái tim hắn đi.
Hắn không có dũng khí quay người lại nhìn bóng người nàng rời đi, cũng không thấy Hữu Nhàn quay đầu lại.
Ánh mắt bọn họ không gặp nhau giống như duyên phận của họ là một sai lầm ngẫu nhiên.
Nếu thực sự để nàng rời đi mà có thể phục hồi như cũ, thì hắn sẽ để nàng rời đi một thời gian.
Nhưng chỉ là một thời gian thôi..
Hắn siết chặt nắm tay, không khỏi nghi ngờ ngày hôm nay Giang Hữu hạo cố ý muốn đưa Hữu Nhàn đi là để trả thù hắn.
________________________-
“Khởi bẩm thái hoàng tại hậu, Giang vương gia đã đưa Hữu Nhàn quận chúa tới, hiện tại đang ở ngoài điện chờ truyền!”
Một tiểu thái giám chạy vào bẩm báo.
Thái hoàng thái hậu buông phật châu trên tay.
“Còn không mau truyền?”
“Vâng!”
Tiểu thái giám lui ra, Hữu Hạo và Hữu Nhàn liền tiến vào.
“Dì, cuối cùng thì con cũng đưa Hữu Nhàn an toàn rời khỏi hang sói.”
Hữu Hạo nhếch môi đắc ý cười.
Vừa nhìn thấy biểu tình u ám của tiểu tử Thuộc Phòng, hắn thực sảng khoái vô cùng.
Thù cũ trong lòng lâu ngày, cuối cùng cũng báo được, phải để cho tiểu tử đó nên cái cảm giác nương tử bị bắt đi có mùi vị thế nào!
“Làm tốt lắm! Tiểu tử Thuộc Phong lần này quả thật có hơi quá đáng, thường ngày là kẻ cẩn trọng, không hiểu thế nào lại làm ra chuyện hoang đường như vậy với Hữu Nhàn!”
Thái hoàng thái hậu cũng đồng tình.
Trong hoàng thân, bà thương yêu Hữu Nhàn nhất.
Lúc bà nghe nói cháu gái bị Thuộc Phòng ức hiếp tới tự sát, trong lòng bà có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu trách cứ.
“Dì…”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng.
Dù sao thì cũng là người nàng thực lòng yêu thương, nàng không nhịn được mà đau lòng.
“Ai!” Thái hoàng thái hậu yêu thương trả lời, liên tục vẫy nàng lại “Mau lại đây, Nhàn nhi, để ai gia nhìn xem đứa nhỏ của ta thế nào rồi nào!”
Hữu Nhàn nghe lời đi tới trước mặt thái hoàng thái hậu, cơ thể vốn không đẫy đà có vẻ lại càng thêm gầy, giống như cây hương bồ, không cẩn thận một chút sẽ gãy.
“Xem xem đã tiều tụy tới mức nào rồi, rốt cuộc thì tiểu tử Thuộc Phong kia đã làm gì với con?”
Thái hoàng thái hậu yêu thương ôm đầu Hữu Nhàn vào lòng, miệng nói những lời thương xót.
-->