Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 265 - Rơi Xuống: Cố Gắng Thực Hiện (1)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Chỉ là trước đây không ngờ bây giờ lại loạn như vậy, ai gia phải xem lại!”
Thái hoàng thái hậu nhíu đầu mày, thu lại tất cả biểu tình dù là nhỏ nhất của Thuộc Phong vào trong mắt.
“Loạn thế nào, dù sao thì cũng mong thái hoàng thái hậu nói rõ một chút!”
Bộ dạng lãnh tĩnh của hắn hoàn toàn biến mất, khẩu khí nói chuyện với thái hoàng thái hậu cũng có chút vô lễ.
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Thuộc Phong.
“Ai gia, đã đáp ứng một yêu cầu của Nhàn nhi, quyết định hạ chiếu giúp ngươi hưu thê.”
Bà nhàn nhã nói, thuận miệng nhấp một ngụm trà.
“Ai muốn người giúp ta hưu thê?”
Thuộc Phong nhịn không được quát lạnh, bất chấp đối phương là người cao quý cỡ nào.
Bộ dạng gắt gỏng lúc này hoàn toàn không giống với bộ dạng điềm tĩnh thường ngày của hắn.
“Ai gia có thể ban Nhàn nhi cho ngươi, đương nhiên cũng có thể thu lại!”
Thái hoàng thái hậu cả giận nói.
Thuộc Phong cũng trừng lớn mắt.
“Dựa vào cái gì? Nàng là nữ nhân của ta!”
“Làm càn! Ai dạy ngươi nói với ai gia như vậy? Ngươi hại nàng cắt mạch tự sát, làm sao ai gia có thể tiếp tục để nàng ở lại bên cạnh ngươi?”
Ngữ khí của thái hoàng thái hậu nặng thêm, trong lòng cũng khá hài lòng về phản ứng của hắn.
Sương nhi nói quả nhiên không sai, hắn quả thực có quan tâm tới Hữu Nhàn.
Cái tên tiểu tử đến chết vẫn còn mạnh miệng này, biết điều một chút có phải tốt hơn không? Còn ép bà phải dùng kế khích tướng.
“Là nàng yêu cầu như vậy?”
Thuộc Phong dò xét, ánh mắt tối dần.
“Không sai!”
Thái hoàng thái hậu nhàn nhã đáp.
“Ta không đồng ý!”
Hắn rống to lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“Chuyện này không phải do ngươi nói đồng ý hay không đồng ý là được, ta đã cho phép, hơn nữa cũng hạ chỉ ngay lập tức!”
Bà vẫn bình tĩnh, thái độ không cho phép người khác đàm phán.
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, không phục liếc nhìn vẻ mặt “dương dương tự đắc” của thái hoàng thái hậu, lập tức phất tay áo xoay người —
Có chết hắn cũng phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng, tại sao lại không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, lại làm ra chuyện hoang đường này sau lưng hắn!
“Đứng lại!” Thái hoàng thái hậu gọi hắn.
“Ngươi muốn đi đâu? Muốn tìm Nhàn nhi tính sổ?”
Bà nhướn mày, bình tĩnh cười hỏi.
Thuộc Phong đứng lại, nắm chặt nắm tay, một lúc lâu cũng không nói lời nào.
“Ta khuyên ngươi, nếu ngươi vẫn còn muốn bù đắp lại cho Nhàn nhi, thì nên nghe lời khuyên này của ai gia. Nếu ngươi vẫn muốn Nhàn nhi càng thêm thất vọng về người, thì ngươi cứ việc đi quấy rối nàng.”
Phía sau Thuộc Phong vang lên ngữ điệu êm ái cùng với tiếng thổi hơi trà của thái hoàng thái hậu.
Hắn quay phân nửa khuôn mặt tuấn tú lại, lông mày lại nhíu chặt, ngay cả ánh mắt mãnh liệt cũng tối lại.
“So với việc đang tức giận mà đi tìm Hữu Nhàn thì bây giờ ngươi ở đây ngoan ngoãn nghe ta nói chuyện, có phải là sớm đoạt được trái tim giai nhân không.”
Thái hoàng thái hậu vẫn thản nhiên nói.
Nếu như hắn thông minh thì cũng không khó để hiểu được ám chỉ của bà.
Khuôn mặt Thuộc Phong co giật kịch liệt, hắn sững người tại chỗ, hiểu được ý tứ của thái hoàng thái hậu.
Nhưng mà bù đắp lại trái tim của giai nhân… là thế nào?
________________
“Vương gia! Vương gia! Hôm nay người trở về nhanh vậy, nhìn sắc mặt người không tốt, có phải là tiến cung đã gặp chuyện gì rồi không?”
Tần Tương bước nhanh theo Thuộc Phong, gần như là chạy theo.
Hắn thật vất vả đứng ở cửa vương phủ chờ Thuộc Phong trở về, có vẻ như Thuộc Phong đang suy nghĩ cái gì đó, đi vượt qua hắn mà cũng không nhìn hắn một cái.
Thuộc Phong đột nhiên ngừng bước, quay lại nhìn Tần Tương.
“Ngươi nói xem, nữ nhân thích cái gì?”
“A?”
Tần Tương bị Thuộc Phong hỏi một vấn đề quá đột ngột, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Vương gia bị gì vậy? Tự nhiên lại hỏi vấn đề này.
Từ trước đến nay, đây đâu phải chuyện hắn quan tâm.
“Cái này… tiểu nhân chưa thành thân, cũng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, tiểu nhân không biết, nhưng mà chắc vương gia người cũng biết một chút?”
Tần Tương chớp mắt, nghĩ chuyện đối phó với nữ nhân thì vương gia cũng coi như là bậc lão thành rồi, còn cần thiếu niên ngây thơ chưa từng trải phong hoa Tần Tương hắn chỉ sao?
Thuộc Phong bĩu môi nhìn Tần Tương một cái.
“Biết ngay là hỏi ngươi như không mà!”
Trước đây đi kỹ viện, đi đối phó với mấy nữ nhân trong đó, chỉ cần vung tiền một cái, thì chọn gì cũng được.
Các tiểu thư khuê các có quan hệ nam nữ với hắn, phần lớn là tự các nàng tìm đến, hoặc là nữ nhân bên cạnh hắn, hắn cũng không để ý tới lần thứ hai, nếu gặp phải những người không chịu lấy chồng, hay là mấy nữ nhân cứ cố gắng quấn chặt lấy hắn, phần lớn hắn đều lấy tiền bạc hoặc là tuyệt chiêu mất tích để đuổi đi.
Nhưng mà nàng, không thể dùng tiền bạc để mua, càng không thể trốn đúng không?
Hắn thật đau đầu, chưa từng có chuyện gì khiến hắn cảm thấy khó giải quyết, hoàn toàn không hiểu được như vậy.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, tuy là hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng mà với việc lấy lòng nữ nhân, hắn giống như tiểu hài tử mới chào đời vậy.
Nếu có thể, hắn hận không thể lập tức lén đem nàng từ hoàng cung canh gác tầng tầng ra ngoài, sau đó khóa nàng ở trong vương phủ cả đời!
“Đúng rồi, tiểu nhân nghe Tử Ngọc nói, nữ nhân đều thích trang sức tinh xảo với y phục đẹp, nếu có thêm kỳ trân dị bảo, cũng rất thích thú.
Tần Tương đột nhiên nhớ ra lúc nói chuyện phiên Tử Ngọc có nói qua với mình… vô nhẹ vào gáy mình.
“Chỉ là trước đây không ngờ bây giờ lại loạn như vậy, ai gia phải xem lại!”
Thái hoàng thái hậu nhíu đầu mày, thu lại tất cả biểu tình dù là nhỏ nhất của Thuộc Phong vào trong mắt.
“Loạn thế nào, dù sao thì cũng mong thái hoàng thái hậu nói rõ một chút!”
Bộ dạng lãnh tĩnh của hắn hoàn toàn biến mất, khẩu khí nói chuyện với thái hoàng thái hậu cũng có chút vô lễ.
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Thuộc Phong.
“Ai gia, đã đáp ứng một yêu cầu của Nhàn nhi, quyết định hạ chiếu giúp ngươi hưu thê.”
Bà nhàn nhã nói, thuận miệng nhấp một ngụm trà.
“Ai muốn người giúp ta hưu thê?”
Thuộc Phong nhịn không được quát lạnh, bất chấp đối phương là người cao quý cỡ nào.
Bộ dạng gắt gỏng lúc này hoàn toàn không giống với bộ dạng điềm tĩnh thường ngày của hắn.
“Ai gia có thể ban Nhàn nhi cho ngươi, đương nhiên cũng có thể thu lại!”
Thái hoàng thái hậu cả giận nói.
Thuộc Phong cũng trừng lớn mắt.
“Dựa vào cái gì? Nàng là nữ nhân của ta!”
“Làm càn! Ai dạy ngươi nói với ai gia như vậy? Ngươi hại nàng cắt mạch tự sát, làm sao ai gia có thể tiếp tục để nàng ở lại bên cạnh ngươi?”
Ngữ khí của thái hoàng thái hậu nặng thêm, trong lòng cũng khá hài lòng về phản ứng của hắn.
Sương nhi nói quả nhiên không sai, hắn quả thực có quan tâm tới Hữu Nhàn.
Cái tên tiểu tử đến chết vẫn còn mạnh miệng này, biết điều một chút có phải tốt hơn không? Còn ép bà phải dùng kế khích tướng.
“Là nàng yêu cầu như vậy?”
Thuộc Phong dò xét, ánh mắt tối dần.
“Không sai!”
Thái hoàng thái hậu nhàn nhã đáp.
“Ta không đồng ý!”
Hắn rống to lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“Chuyện này không phải do ngươi nói đồng ý hay không đồng ý là được, ta đã cho phép, hơn nữa cũng hạ chỉ ngay lập tức!”
Bà vẫn bình tĩnh, thái độ không cho phép người khác đàm phán.
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, không phục liếc nhìn vẻ mặt “dương dương tự đắc” của thái hoàng thái hậu, lập tức phất tay áo xoay người —
Có chết hắn cũng phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng, tại sao lại không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, lại làm ra chuyện hoang đường này sau lưng hắn!
“Đứng lại!” Thái hoàng thái hậu gọi hắn.
“Ngươi muốn đi đâu? Muốn tìm Nhàn nhi tính sổ?”
Bà nhướn mày, bình tĩnh cười hỏi.
Thuộc Phong đứng lại, nắm chặt nắm tay, một lúc lâu cũng không nói lời nào.
“Ta khuyên ngươi, nếu ngươi vẫn còn muốn bù đắp lại cho Nhàn nhi, thì nên nghe lời khuyên này của ai gia. Nếu ngươi vẫn muốn Nhàn nhi càng thêm thất vọng về người, thì ngươi cứ việc đi quấy rối nàng.”
Phía sau Thuộc Phong vang lên ngữ điệu êm ái cùng với tiếng thổi hơi trà của thái hoàng thái hậu.
Hắn quay phân nửa khuôn mặt tuấn tú lại, lông mày lại nhíu chặt, ngay cả ánh mắt mãnh liệt cũng tối lại.
“So với việc đang tức giận mà đi tìm Hữu Nhàn thì bây giờ ngươi ở đây ngoan ngoãn nghe ta nói chuyện, có phải là sớm đoạt được trái tim giai nhân không.”
Thái hoàng thái hậu vẫn thản nhiên nói.
Nếu như hắn thông minh thì cũng không khó để hiểu được ám chỉ của bà.
Khuôn mặt Thuộc Phong co giật kịch liệt, hắn sững người tại chỗ, hiểu được ý tứ của thái hoàng thái hậu.
Nhưng mà bù đắp lại trái tim của giai nhân… là thế nào?
________________
“Vương gia! Vương gia! Hôm nay người trở về nhanh vậy, nhìn sắc mặt người không tốt, có phải là tiến cung đã gặp chuyện gì rồi không?”
Tần Tương bước nhanh theo Thuộc Phong, gần như là chạy theo.
Hắn thật vất vả đứng ở cửa vương phủ chờ Thuộc Phong trở về, có vẻ như Thuộc Phong đang suy nghĩ cái gì đó, đi vượt qua hắn mà cũng không nhìn hắn một cái.
Thuộc Phong đột nhiên ngừng bước, quay lại nhìn Tần Tương.
“Ngươi nói xem, nữ nhân thích cái gì?”
“A?”
Tần Tương bị Thuộc Phong hỏi một vấn đề quá đột ngột, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Vương gia bị gì vậy? Tự nhiên lại hỏi vấn đề này.
Từ trước đến nay, đây đâu phải chuyện hắn quan tâm.
“Cái này… tiểu nhân chưa thành thân, cũng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, tiểu nhân không biết, nhưng mà chắc vương gia người cũng biết một chút?”
Tần Tương chớp mắt, nghĩ chuyện đối phó với nữ nhân thì vương gia cũng coi như là bậc lão thành rồi, còn cần thiếu niên ngây thơ chưa từng trải phong hoa Tần Tương hắn chỉ sao?
Thuộc Phong bĩu môi nhìn Tần Tương một cái.
“Biết ngay là hỏi ngươi như không mà!”
Trước đây đi kỹ viện, đi đối phó với mấy nữ nhân trong đó, chỉ cần vung tiền một cái, thì chọn gì cũng được.
Các tiểu thư khuê các có quan hệ nam nữ với hắn, phần lớn là tự các nàng tìm đến, hoặc là nữ nhân bên cạnh hắn, hắn cũng không để ý tới lần thứ hai, nếu gặp phải những người không chịu lấy chồng, hay là mấy nữ nhân cứ cố gắng quấn chặt lấy hắn, phần lớn hắn đều lấy tiền bạc hoặc là tuyệt chiêu mất tích để đuổi đi.
Nhưng mà nàng, không thể dùng tiền bạc để mua, càng không thể trốn đúng không?
Hắn thật đau đầu, chưa từng có chuyện gì khiến hắn cảm thấy khó giải quyết, hoàn toàn không hiểu được như vậy.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, tuy là hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng mà với việc lấy lòng nữ nhân, hắn giống như tiểu hài tử mới chào đời vậy.
Nếu có thể, hắn hận không thể lập tức lén đem nàng từ hoàng cung canh gác tầng tầng ra ngoài, sau đó khóa nàng ở trong vương phủ cả đời!
“Đúng rồi, tiểu nhân nghe Tử Ngọc nói, nữ nhân đều thích trang sức tinh xảo với y phục đẹp, nếu có thêm kỳ trân dị bảo, cũng rất thích thú.
Tần Tương đột nhiên nhớ ra lúc nói chuyện phiên Tử Ngọc có nói qua với mình… vô nhẹ vào gáy mình.
/529
|