Edit + Beta: Dực
Coi như là bù cho những ngày lười + bận vài ngày gần đây và sau này nha :v
“Nương nương, ta vừa nghe Vương công công nói, Giang vương gia đã xin chỉ hoàng thượng tứ hôn cho người một lần nữa! Hơn nữa, hoàng thượng cũng đã đồng ý rồi!”
Tiểu tỳ hầu hạ Hữu Nhàn vội vã chạy lại bảo, vừa rồi Vương Năng Đức vừa gọi nàng ta lại tiết lộ cho chuyện này.
“Cái gì? Tứ hôn cho ta?”
Hữu Nhàn sửng sốt, cả người sững lại.
Tuy rằng nàng chủ động muốn đoạn tuyệt quan hệ phu thê với Thuộc Phong, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện lấy người khác.
“Sao đại ca lại làm như vậy? Ta còn chưa đồng ý mà!”
Hữu Nhàn tức giận tới mức sắc mặt tái nhợt.
“Hữu Nhàn quận chúa, Giang vương gia cũng là có ý tốt, muốn thấy người lo liệu hôn sự này.”
Tiểu tỳ khuyên nhủ.
Nàng ta tận mắt nhìn thấy Thuộc vương gia vì Hữu Nhàn quận chúa mà gặp bao trắc trở, nghĩ là quận chúa đã không còn đặt tâm tư lên Thuộc vương gia nữa rồi, nhưng hôm nay thấy quận chúa phản ứng mãnh liệt với chuyện này, nàng ta có chút hơi khó hiểu.
“Ta không lấy chồng! Nếu phải gả thì hắn gả đi!”
Hữu Nhàn xóa đi thần tình phẫn uất trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Nhưng mà, Giang vương gia nói hiện tại người còn độc thân, theo quy củ của hoàng thất, tơi tuổi kết hôn, nữ tử hoàng thất còn độc thân đều phải hết hôn!”
Tiểu tỳ nơm nớp lo sợ nói.
Không ngờ, Hữu Nhàn quận chúa vẫn trầm tĩnh như vậy, biểu tình khiến cho người ta lo sợ.
“Ta đi tìm dì xin người chủ trì công đạo!”
Nói xong Hữu Nhàn liền chạy ra khỏi phòng, chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã đâm đầu vào một thân hình cao to cũng đang hung hăng xông vào.
“A —”
Hữu Nhàn “đau” một tiếng, đầu đụng vào vật cứng trước mặt, vuốt cái đầu đau, nàng ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy tuấn nhan của hắn.
“Trong đầu nàng đang nghĩ gì vậy? Muốn nam nhân tới thế rồi hả?”
Thuộc Phong mới vào cửa đã vô duyên vô cớ quát Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn giật mình, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Ta…”
Nàng cũng vừa mới biết mà!
“Nàng đúng là không biết xấu hổ như ca ca, cũng không phải tốt lành gì! Nói còn hay hơn là hát, tuyệt bút trên thư nói rõ ràng là cố tình thăm ý thiết với ta, thế mà lại chờ không được mà muốn gả cho nam nhân khác rồi!”
Thuộc Phong nheo mắt, ánh mắt âm quỷ, vô cùng tức giận nhìn nàng.
Hắn lớn tiếng chỉ trích khiến Hữu Nhàn giật mình, thấy lạnh trong lòng.
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy? Đây không phải yêu cầu của ta!”
Hữu Nhàn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, trong lòng uất ức!
“Đúng! Đây không phải là nàng yêu cầu, là đại ca của nàng trước mặt bao nhiêu người yêu cầu giúp nàng! Chuyện lớn như vậy, hắn nhất định phải hỏi qua nàng trước?!”
Thuộc Phong chỉ cảm thấy lòng ngực hắn sắp nổ tung rồi, bình tĩnh đối với hắn chỉ là vô dụng.
Hắn cố chấp cho rằng nàng và Hữu Hạo là cùng một ruộc, đã sớm bàn bạc với nhau dạy dỗ hắn, khiến hắn mất mặt trước mặt bao người!
“Sao ngươi lại nghĩ oan cho ta như vậy? Ca ca không nói gì với ta cả, thực sự không có!”
Hữu Nhàn dùng sức lắc đầu, bị hắn hung hăng quất mà khóc thảm trong lòng.
“Ai thèm tin tưởng nàng! Ngày đó vô duyên vô cớ trở mặt, có phải là đã tìm được lang quân như ý rồi không?!”
Thuộc Phong trừng to mắt với Hữu Nhàn.
Thái độ hẳn là thái độ khởi binh vấn tội khiến cho nàng chịu không nổi, trái tim đau đớn như bị đâm nát!
“Đúng vậy! Ta muốn tái giá, ngươi làm gì được ta! Chúng ta đã không còn là phu thê, ngươi không thể can thiệp vào tự do của ta! Ta yêu ai, gả cho ai là chuyện của ta, người không có quyền!”
Hữu Nhàn bực bội nói.
Vốn đã bị ca ca qua mặt đã rất tức giận, bây giờ lại còn hắn tới ra vẻ khởi binh vấn tội nữa, lại còn nói nàng thành ra như vậy!
“Nàng, nữ nhân này! Chịu thừa nhận rồi?”
Thuộc Phong hận tới nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, hắn chỉ muốn nghiền nát nàng!
“Thế nào hả? Ta muốn gả cho người khác, ta chính là nữ nhân hư hỏng đấy! Ta thích người khác rồi, không còn hứng thú với ngươi nữa!”
Hữu Nhàn cũng mất lý trí, nổi nóng nói ra cả những lời trái với lương tâm.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!”
Thuộc Phong nắm tay thành quyền, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
Hữu Nhàn hít sâu một hơi.
“Ta không yêu ngươi! Đã hoàn toàn mất hứng thú với ngươi rồi! Cho nên ta phải gả cho nam nhân khác mạnh mẽ hơn ngươi gấp trăm lần!”
Nàng lặp lại toàn bộ, nhưng không ngăn được tiếng khóc trong cổ họng.
Ánh mắt Thuộc Phong tối lại
“Nàng —” Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ngừng một chút rồi nói tiếp “Nói thật?”
“Đúng! Lời nào cũng là thật! Cho nên ngươi đi đi! Sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa!”
Hữu Nhàn khóc, đôi tay nhỏ bé xiết chặt, đôi môi đỏ quật cường nói.
“Đây là nàng nói?”
Hắn nheo đôi mắt rét lạnh.
“Đúng vậy, là ta nói! Ngươi mau đi đi, cả đời này ta không bao giờ… muốn gặp lại ngươi nữa!”
Hữu Nhàn hít hít cái mũi nhỏ không phục.
Hắn vĩnh viễn kẻ không biết phân biệt tốt xấu, luôn nghĩ nàng như vậy!
“Không cần nàng đuổi, ta tự đi, sau này sẽ không quấy rầy nàng nữa! Chúc nàng và vị hôn phu của nàng trăm năm hòa hợp, tốt nhất là sau này ngươi đừng hối hận!”
Hắn điên cuồng ném lại một câu, sau đó nóng giận rời đi, bỏ lại căn phòng trống chỉ còn mình nàng.
Cố nén nước mắt, nhưng mà hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má nàng, đôi chân mảnh khảnh không chịu nổi trọng lượng cơ thể, bất lực ngã xuống.
Coi như là bù cho những ngày lười + bận vài ngày gần đây và sau này nha :v
“Nương nương, ta vừa nghe Vương công công nói, Giang vương gia đã xin chỉ hoàng thượng tứ hôn cho người một lần nữa! Hơn nữa, hoàng thượng cũng đã đồng ý rồi!”
Tiểu tỳ hầu hạ Hữu Nhàn vội vã chạy lại bảo, vừa rồi Vương Năng Đức vừa gọi nàng ta lại tiết lộ cho chuyện này.
“Cái gì? Tứ hôn cho ta?”
Hữu Nhàn sửng sốt, cả người sững lại.
Tuy rằng nàng chủ động muốn đoạn tuyệt quan hệ phu thê với Thuộc Phong, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện lấy người khác.
“Sao đại ca lại làm như vậy? Ta còn chưa đồng ý mà!”
Hữu Nhàn tức giận tới mức sắc mặt tái nhợt.
“Hữu Nhàn quận chúa, Giang vương gia cũng là có ý tốt, muốn thấy người lo liệu hôn sự này.”
Tiểu tỳ khuyên nhủ.
Nàng ta tận mắt nhìn thấy Thuộc vương gia vì Hữu Nhàn quận chúa mà gặp bao trắc trở, nghĩ là quận chúa đã không còn đặt tâm tư lên Thuộc vương gia nữa rồi, nhưng hôm nay thấy quận chúa phản ứng mãnh liệt với chuyện này, nàng ta có chút hơi khó hiểu.
“Ta không lấy chồng! Nếu phải gả thì hắn gả đi!”
Hữu Nhàn xóa đi thần tình phẫn uất trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Nhưng mà, Giang vương gia nói hiện tại người còn độc thân, theo quy củ của hoàng thất, tơi tuổi kết hôn, nữ tử hoàng thất còn độc thân đều phải hết hôn!”
Tiểu tỳ nơm nớp lo sợ nói.
Không ngờ, Hữu Nhàn quận chúa vẫn trầm tĩnh như vậy, biểu tình khiến cho người ta lo sợ.
“Ta đi tìm dì xin người chủ trì công đạo!”
Nói xong Hữu Nhàn liền chạy ra khỏi phòng, chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã đâm đầu vào một thân hình cao to cũng đang hung hăng xông vào.
“A —”
Hữu Nhàn “đau” một tiếng, đầu đụng vào vật cứng trước mặt, vuốt cái đầu đau, nàng ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy tuấn nhan của hắn.
“Trong đầu nàng đang nghĩ gì vậy? Muốn nam nhân tới thế rồi hả?”
Thuộc Phong mới vào cửa đã vô duyên vô cớ quát Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn giật mình, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Ta…”
Nàng cũng vừa mới biết mà!
“Nàng đúng là không biết xấu hổ như ca ca, cũng không phải tốt lành gì! Nói còn hay hơn là hát, tuyệt bút trên thư nói rõ ràng là cố tình thăm ý thiết với ta, thế mà lại chờ không được mà muốn gả cho nam nhân khác rồi!”
Thuộc Phong nheo mắt, ánh mắt âm quỷ, vô cùng tức giận nhìn nàng.
Hắn lớn tiếng chỉ trích khiến Hữu Nhàn giật mình, thấy lạnh trong lòng.
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy? Đây không phải yêu cầu của ta!”
Hữu Nhàn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, trong lòng uất ức!
“Đúng! Đây không phải là nàng yêu cầu, là đại ca của nàng trước mặt bao nhiêu người yêu cầu giúp nàng! Chuyện lớn như vậy, hắn nhất định phải hỏi qua nàng trước?!”
Thuộc Phong chỉ cảm thấy lòng ngực hắn sắp nổ tung rồi, bình tĩnh đối với hắn chỉ là vô dụng.
Hắn cố chấp cho rằng nàng và Hữu Hạo là cùng một ruộc, đã sớm bàn bạc với nhau dạy dỗ hắn, khiến hắn mất mặt trước mặt bao người!
“Sao ngươi lại nghĩ oan cho ta như vậy? Ca ca không nói gì với ta cả, thực sự không có!”
Hữu Nhàn dùng sức lắc đầu, bị hắn hung hăng quất mà khóc thảm trong lòng.
“Ai thèm tin tưởng nàng! Ngày đó vô duyên vô cớ trở mặt, có phải là đã tìm được lang quân như ý rồi không?!”
Thuộc Phong trừng to mắt với Hữu Nhàn.
Thái độ hẳn là thái độ khởi binh vấn tội khiến cho nàng chịu không nổi, trái tim đau đớn như bị đâm nát!
“Đúng vậy! Ta muốn tái giá, ngươi làm gì được ta! Chúng ta đã không còn là phu thê, ngươi không thể can thiệp vào tự do của ta! Ta yêu ai, gả cho ai là chuyện của ta, người không có quyền!”
Hữu Nhàn bực bội nói.
Vốn đã bị ca ca qua mặt đã rất tức giận, bây giờ lại còn hắn tới ra vẻ khởi binh vấn tội nữa, lại còn nói nàng thành ra như vậy!
“Nàng, nữ nhân này! Chịu thừa nhận rồi?”
Thuộc Phong hận tới nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, hắn chỉ muốn nghiền nát nàng!
“Thế nào hả? Ta muốn gả cho người khác, ta chính là nữ nhân hư hỏng đấy! Ta thích người khác rồi, không còn hứng thú với ngươi nữa!”
Hữu Nhàn cũng mất lý trí, nổi nóng nói ra cả những lời trái với lương tâm.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!”
Thuộc Phong nắm tay thành quyền, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
Hữu Nhàn hít sâu một hơi.
“Ta không yêu ngươi! Đã hoàn toàn mất hứng thú với ngươi rồi! Cho nên ta phải gả cho nam nhân khác mạnh mẽ hơn ngươi gấp trăm lần!”
Nàng lặp lại toàn bộ, nhưng không ngăn được tiếng khóc trong cổ họng.
Ánh mắt Thuộc Phong tối lại
“Nàng —” Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ngừng một chút rồi nói tiếp “Nói thật?”
“Đúng! Lời nào cũng là thật! Cho nên ngươi đi đi! Sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa!”
Hữu Nhàn khóc, đôi tay nhỏ bé xiết chặt, đôi môi đỏ quật cường nói.
“Đây là nàng nói?”
Hắn nheo đôi mắt rét lạnh.
“Đúng vậy, là ta nói! Ngươi mau đi đi, cả đời này ta không bao giờ… muốn gặp lại ngươi nữa!”
Hữu Nhàn hít hít cái mũi nhỏ không phục.
Hắn vĩnh viễn kẻ không biết phân biệt tốt xấu, luôn nghĩ nàng như vậy!
“Không cần nàng đuổi, ta tự đi, sau này sẽ không quấy rầy nàng nữa! Chúc nàng và vị hôn phu của nàng trăm năm hòa hợp, tốt nhất là sau này ngươi đừng hối hận!”
Hắn điên cuồng ném lại một câu, sau đó nóng giận rời đi, bỏ lại căn phòng trống chỉ còn mình nàng.
Cố nén nước mắt, nhưng mà hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má nàng, đôi chân mảnh khảnh không chịu nổi trọng lượng cơ thể, bất lực ngã xuống.
/529
|