Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 279 - Rơi Xuống: Nửa Đêm Sói Trộm Hôn (4)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Nhưng mà, chúng ta thật đúng là có duyên, vừa rồi ở hoàng cung ta nhìn thấy người, vốn muốn qua chào hỏi, kết quả lại bị Thuộc Phong…” Đồ Nùng xấu hổ liếc nhìn Thuộc Phòng “Bị hắn đưa tới nơi tuyệt đẹp thế này…”
Đồ Nùng có chút e thẹn, vẫn chưa phát hiện ra giữa hai bên là bầu không khí quỷ dị, vẫn còn thân thiết nói với Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn xấu hổ cúi đầu, bởi vì bộ dạng Đồ Nùng vô cùng vui vẻ, đối với nàng mà nói đây giống như đang khoe mẽ, tuy rằng nàng biết, Đồ Nùng vốn không có ý này.
“Khác ca ca, ta chưa có xem phong cảnh bên kia, chúng ta nói thuyền phu chèo thuyền qua bên đó đi!”
Hữu Nhàn quay đầu về phía Chúc Kiếm Khác, nàng muốn tránh mặt Thuộc Phong, nhưng hắn lại bất ngờ túm lấy cánh tay nàng.
“Nhìn thấy ta đã muốn đi, ta đáng sợ như vậy sao?”
Thuộc Phong nheo mắt cười giễu cợt.
Hữu Nhàn giật mình, sau đó dùng sức gỡ bàn tay to của hắn ra, nhưng mà làm cách nào cũng không làm bàn tay hắn nhúc nhích một chút nào cả
Không làm gì được, nàng chỉ biết trừng hắn “Ai cần ngươi lo? Nhìn thấy người không muốn thấy, phá đám hứng thú dạo chơi của ta, đương nhiên là phải đi càng xa càng tốt!”
“Thuộc vương gia, xin buông tay ra, một tháng nữa là ngày Hữu Nhàn thành hôn với ta, nam nữ thụ thụ bất thân, tốt nhất là người nên giữ khoảng cách với nàng, để tránh để mọi người đàm tiếu!”
Chúc Kiếm Khác trừng Thuộc Phong.
“Phải không? Nhưng mà tất cả những chuyện thân mật nam nữ ta với nàng cũng đã từng làm, còn cần phải giữ khoảng cách hả?”
Thuộc Phong không chỉ không buông tay, ngược lại còn nhếch môi cười hỏi vặn lại.
Hai gò má Hữu Nhàn lúc hồng lúc trắng, hắn lại nói chuyện đời tư trước mặt mọi người, thật khiến nàng cảm thấy bối rối.
“Chẳng lẽ không phải sao, Nhàn nhi?”
Hắn nhìn ngược lại nàng, con ngươi đen phát ra ánh nhìn kỳ quặc
Hữu Nhàn nắm chặt nắm tay, nhịn sự nhục nhã hắn đem đến cho nàng.
“Vị hôn thê của ngươi ở ngay bên cạnh, vậy mà ngươi lại ở trước mặt nàng dây dưa với nữ nhân khác, không sợ nàng thấy sẽ không vui hả?”
Hữu Nhàn bắt chước ngữ điệu của hắn nói mỉa lại.
“Chuyện ngươi cần quan tâm quả đúng là không ít!”
Thuộc Phong lạnh lùng nói một câu.
Hữu Nhàn gượng gạo cười hai tiếng.
“Ai rảnh mà quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ quan tâm chuyện một tháng sau ta thành thân, về sau chúng ta sẽ không qua lại với nhau cả đời. Tâm nguyện lớn nhất của ta là cầu trời, đừng bao giờ… để ta nhìn thấy gương mặt ghê tởm của ngươi nữa!”
Gương mặt tuấn tú của Thuộc Phong giật giật, con ngươi sắc bén phát ra ánh nhìn lạnh lẽo.
“Đúng! Ta cũng có ý đó!”
Lời vừa nói xong, hắn cũng thả tay nàng ra, ánh mắt hung hăng liếc qua vẻ mặt ngạc nhiên của Đồ Nùng, rồi lại rơi xuống người thuyền phu cũng chung biểu tình đó!”
“Đi thật xa đi! Ta không muốn nhìn thấy kẻ tẻ nhạt như ngưoi nữa!”
Đành phải chấp nhận một điều là từ trước đến giờ nàng luôn không phải đối thủ của hắn.
________________
Tần Tương vào thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy Thuộc Phong ôm Tiểu Bạch đứng đờ ra bên bệ cửa sổ.
“Vương gia…”
Hắn thử gọi nhỏ.
Thuộc Phong từ từ quay đầu lại, hơi nhíu mày.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai…”
Tần Tương bất an nhìn Thuộc Phong một chút, một câu cũng chỉ nói được phân nửa.
Thuộc Phong không nói gì, hắn hiểu ý của Tần Tương.
Ngày mai chính là ngày hắn cười Đồ Nùng, nàng gả cho Chúc Kiếm Khác.
Thời khắc càng tới gần, trước đó còn có cơn tức, bây giờ lại thay thế bằng một loại kỳ quái.
Giống như con người sắp bị nhấn chìm, sắp mất đi hơi thở cuối cùng.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Bạch có vẻ an phận trong lòng, hắn vô thức vuốt ve bộ lông tơ dài mượt của nó.
Duyên phận với nàng, thực sự đã đi tới hồi kết rồi sao?
Tại sao… lại biến thành thế này rồi?
Tắm rửa thay y phục xong, Hữu Nhàn đuổi thị tỳ ra, nàng đứng bên bệ cửa sổ một hồi, sau đó lại một mình buồn bã quay lại giường, dựa vào đầu giường vô lực ngồi xuống.
Bên ngoài trời đêm, một ngôi sao cũng không có.
Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, thái hoàng thái hậu vì để bù đắp tổn thương vì hôn nhân lần trước của nàng, đặc biệt ân điển cho nàng được xuất giá từ hoàng cung, đã thể hiện rõ thân phận cao quý của nàng.
Những, nàng không hề có một chút vui vẻ của một tân nương.
Không hưng phấn chờ đợi tới mức không thể ngủ giống như lần thành thân với hắn, lần này nàng lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn muốn rút lui.
Đang lúc nàng suy nghĩ, ở cửa sổ truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó âm thanh dần lớn lên.
Hữu Nhàn hoảng sợ nhìn về phía âm thanh phát ra, trong chớp mắt, cửa sổ bị văng ra, theo đó là một trận gió lạnh ùa vào, một bóng đen quen thuộc một lần nữa chui vào phòng riêng của nàng.
Ngọn lửa đèn chập chờn, nhưng không tắt.
“Là ngươi?”
Hữu Nhàn thấy rõ người, trên gương mặt nhỏ nhắn cứng ngắc của nàng là biểu tình kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, trong lòng nàng lại có một loại vui mừng khó hiểu.
“Sao? Không muốn thấy ta?”
Hắn nhướn mày ngông cuồng tới gần.
“Đây là hoàng cung, làm sao ngươi có thể năm lần bảy lượt xông vào?”
Hữu Nhàn cuống quýt đứng lên, thân thể còn chưa đứng vững đã bị hắn ép lên giường.
Thuộc Phong nhìn thẳng vào nàng, hắn không cười, chỉ có ánh mắt lộ ra lộ ra vẻ tà vọng, dưới ánh lửa lại càng tản ra khí phách khác người.
“Nhưng mà, chúng ta thật đúng là có duyên, vừa rồi ở hoàng cung ta nhìn thấy người, vốn muốn qua chào hỏi, kết quả lại bị Thuộc Phong…” Đồ Nùng xấu hổ liếc nhìn Thuộc Phòng “Bị hắn đưa tới nơi tuyệt đẹp thế này…”
Đồ Nùng có chút e thẹn, vẫn chưa phát hiện ra giữa hai bên là bầu không khí quỷ dị, vẫn còn thân thiết nói với Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn xấu hổ cúi đầu, bởi vì bộ dạng Đồ Nùng vô cùng vui vẻ, đối với nàng mà nói đây giống như đang khoe mẽ, tuy rằng nàng biết, Đồ Nùng vốn không có ý này.
“Khác ca ca, ta chưa có xem phong cảnh bên kia, chúng ta nói thuyền phu chèo thuyền qua bên đó đi!”
Hữu Nhàn quay đầu về phía Chúc Kiếm Khác, nàng muốn tránh mặt Thuộc Phong, nhưng hắn lại bất ngờ túm lấy cánh tay nàng.
“Nhìn thấy ta đã muốn đi, ta đáng sợ như vậy sao?”
Thuộc Phong nheo mắt cười giễu cợt.
Hữu Nhàn giật mình, sau đó dùng sức gỡ bàn tay to của hắn ra, nhưng mà làm cách nào cũng không làm bàn tay hắn nhúc nhích một chút nào cả
Không làm gì được, nàng chỉ biết trừng hắn “Ai cần ngươi lo? Nhìn thấy người không muốn thấy, phá đám hứng thú dạo chơi của ta, đương nhiên là phải đi càng xa càng tốt!”
“Thuộc vương gia, xin buông tay ra, một tháng nữa là ngày Hữu Nhàn thành hôn với ta, nam nữ thụ thụ bất thân, tốt nhất là người nên giữ khoảng cách với nàng, để tránh để mọi người đàm tiếu!”
Chúc Kiếm Khác trừng Thuộc Phong.
“Phải không? Nhưng mà tất cả những chuyện thân mật nam nữ ta với nàng cũng đã từng làm, còn cần phải giữ khoảng cách hả?”
Thuộc Phong không chỉ không buông tay, ngược lại còn nhếch môi cười hỏi vặn lại.
Hai gò má Hữu Nhàn lúc hồng lúc trắng, hắn lại nói chuyện đời tư trước mặt mọi người, thật khiến nàng cảm thấy bối rối.
“Chẳng lẽ không phải sao, Nhàn nhi?”
Hắn nhìn ngược lại nàng, con ngươi đen phát ra ánh nhìn kỳ quặc
Hữu Nhàn nắm chặt nắm tay, nhịn sự nhục nhã hắn đem đến cho nàng.
“Vị hôn thê của ngươi ở ngay bên cạnh, vậy mà ngươi lại ở trước mặt nàng dây dưa với nữ nhân khác, không sợ nàng thấy sẽ không vui hả?”
Hữu Nhàn bắt chước ngữ điệu của hắn nói mỉa lại.
“Chuyện ngươi cần quan tâm quả đúng là không ít!”
Thuộc Phong lạnh lùng nói một câu.
Hữu Nhàn gượng gạo cười hai tiếng.
“Ai rảnh mà quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ quan tâm chuyện một tháng sau ta thành thân, về sau chúng ta sẽ không qua lại với nhau cả đời. Tâm nguyện lớn nhất của ta là cầu trời, đừng bao giờ… để ta nhìn thấy gương mặt ghê tởm của ngươi nữa!”
Gương mặt tuấn tú của Thuộc Phong giật giật, con ngươi sắc bén phát ra ánh nhìn lạnh lẽo.
“Đúng! Ta cũng có ý đó!”
Lời vừa nói xong, hắn cũng thả tay nàng ra, ánh mắt hung hăng liếc qua vẻ mặt ngạc nhiên của Đồ Nùng, rồi lại rơi xuống người thuyền phu cũng chung biểu tình đó!”
“Đi thật xa đi! Ta không muốn nhìn thấy kẻ tẻ nhạt như ngưoi nữa!”
Đành phải chấp nhận một điều là từ trước đến giờ nàng luôn không phải đối thủ của hắn.
________________
Tần Tương vào thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy Thuộc Phong ôm Tiểu Bạch đứng đờ ra bên bệ cửa sổ.
“Vương gia…”
Hắn thử gọi nhỏ.
Thuộc Phong từ từ quay đầu lại, hơi nhíu mày.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai…”
Tần Tương bất an nhìn Thuộc Phong một chút, một câu cũng chỉ nói được phân nửa.
Thuộc Phong không nói gì, hắn hiểu ý của Tần Tương.
Ngày mai chính là ngày hắn cười Đồ Nùng, nàng gả cho Chúc Kiếm Khác.
Thời khắc càng tới gần, trước đó còn có cơn tức, bây giờ lại thay thế bằng một loại kỳ quái.
Giống như con người sắp bị nhấn chìm, sắp mất đi hơi thở cuối cùng.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Bạch có vẻ an phận trong lòng, hắn vô thức vuốt ve bộ lông tơ dài mượt của nó.
Duyên phận với nàng, thực sự đã đi tới hồi kết rồi sao?
Tại sao… lại biến thành thế này rồi?
Tắm rửa thay y phục xong, Hữu Nhàn đuổi thị tỳ ra, nàng đứng bên bệ cửa sổ một hồi, sau đó lại một mình buồn bã quay lại giường, dựa vào đầu giường vô lực ngồi xuống.
Bên ngoài trời đêm, một ngôi sao cũng không có.
Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, thái hoàng thái hậu vì để bù đắp tổn thương vì hôn nhân lần trước của nàng, đặc biệt ân điển cho nàng được xuất giá từ hoàng cung, đã thể hiện rõ thân phận cao quý của nàng.
Những, nàng không hề có một chút vui vẻ của một tân nương.
Không hưng phấn chờ đợi tới mức không thể ngủ giống như lần thành thân với hắn, lần này nàng lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn muốn rút lui.
Đang lúc nàng suy nghĩ, ở cửa sổ truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó âm thanh dần lớn lên.
Hữu Nhàn hoảng sợ nhìn về phía âm thanh phát ra, trong chớp mắt, cửa sổ bị văng ra, theo đó là một trận gió lạnh ùa vào, một bóng đen quen thuộc một lần nữa chui vào phòng riêng của nàng.
Ngọn lửa đèn chập chờn, nhưng không tắt.
“Là ngươi?”
Hữu Nhàn thấy rõ người, trên gương mặt nhỏ nhắn cứng ngắc của nàng là biểu tình kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, trong lòng nàng lại có một loại vui mừng khó hiểu.
“Sao? Không muốn thấy ta?”
Hắn nhướn mày ngông cuồng tới gần.
“Đây là hoàng cung, làm sao ngươi có thể năm lần bảy lượt xông vào?”
Hữu Nhàn cuống quýt đứng lên, thân thể còn chưa đứng vững đã bị hắn ép lên giường.
Thuộc Phong nhìn thẳng vào nàng, hắn không cười, chỉ có ánh mắt lộ ra lộ ra vẻ tà vọng, dưới ánh lửa lại càng tản ra khí phách khác người.
/529
|