Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 283 - Rơi Xuống: Nửa Đêm Sói Trộm Hôn (8)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Nữ nhân ngốc, muốn sinh con cho ta cũng không cần phải dựa vào việc mang cái đồ chơi này là có thể được!”
Hắn đột nhiên nhếch môi, nếu như nàng đã rất muốn có, vậy thì hắn không ngại “giúp một tay”
“Ai… ai muốn sinh con cho ngươi? Người đừng có lúc nào cũng tự cho mình là đúng!”
Hữu Nhàn đỏ mặt, lại càng thêm cố sức giãy dụa.
Hắn tà vọng nhếch môi cười, đem cái yếm từ trên người nàng kề lên mũi ngửi.
“Thơm quá…”
Hắn say sưa vừa ngửi vừa khen, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt tham lam ham muốn đối với nàng.
“Ngươi quá ghê tởm!”
“Ta chính là người như vậy thì sao?”
Nghe tiếng nức nở của nàng, hắn không nói lời nào, hắn bắt đầu nhào nặn hai gò bồng —
“Nàng sợ…” Khuôn mặt tuấn tú của hắn vì vậy là tối sầm lại “Cơ thể nàng vì tình dục mà nghênh đón ta đúng không?”
“Ta hận ngươi!”
Hữu Nhàn tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Tình cảnh lúng túng ở trước mặt hắn khiến cho nàng cố chấp đánh hắn như điên cho tới tận khi Thuộc Phong buông tay, Hữu Nhàn muốn chạy về phòng nhỏ bên trong.
Thuộc Phong để ý thấy, cánh tay dài vươn tới ôm ngang eo nàng.
“A —”
Nàng hét lên chói tai, vặn vẹo cơ thể, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tay hắn.
“Nếu thật là hận ta, vậy thì hận ta cả đời đi!”
Nàng gục trên bệ cửa sổ, hắn ở phía sau, một tay xé hết quần áo nửa người trên còn lại của nàng, bàn tay thô ráp nắm lấy eo nhỏ, vật thô to ngang ngược đặt ở nơi mẫn cảm của nàng.
Từng lần từng lần hắn như dã thú chiếm đoạt khiến cho Hữu Nhàn quên mất phải kêu thế nào, hắn ngửa đầu cởi bớt quần áo của mình, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hắn điên cuồng như vậy khiến cho phòng bị tâm lý của nàng bị đánh cho vỡ tan.
Các giác quan liên tiếp bị tấn công, ý thức của nàng cũng từng bước từng bước mất khống chế.
Giật phăng tiết khố mỏng manh của nàng, Thuộc Phong cũng nhanh chóng cởi tiết khố của mình, vũ khí nam tính tà ác đặt giữa hai chân mềm mại của nàng.
“Ư —”
Hai tay Hữu Nhàn bị khóa lại, chỉ có thể để cho hắn làm gì tùy ý.
Không nhìn thấy mặt Thuộc Phong, nhưng cơ thể dần cảm nhận được những gì hắn truyền cho nàng.
Tay chân cứng ngắc của nàng dần dần nhũn ra, một dòng điện mãnh liệt chạy qua tứ chi nàng.
Phẫn nộ vì bị Thuộc Phong trêu đùa len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người nàng, khiến nàng cảm nhận được rõ ràng rằng nàng đối với nam nhân này vẫn còn tồn tại một loại tình cảm chân chính.
Vẫn còn yêu, mang theo chút hận …
Nàng mù quáng thở gấp, cho tới tận khi nơi mẫn cảm bị ngón tay của hắn chạm qua.
Ý thức của nàng trong tức khắc mất hết, ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.
“Ta đối với nàng không giống như đối với những nữ nhân khác, ta dùng rất nhiều thời gian để tìm hiểu nàng.”
Cuối cùng thì hắn cũng nói hết, nàng sau một hồi thở gấp, đại não rơi vào trạng thái ngưng trệ, vội vã loại bỏ thông tin vừa nhận được này.
Trong vô thức, lý trí trở về, nàng hơi hé mắt, giật mình vì đáp án của hắn.
“Nhưng mà, ta hi vọng là bây giờ ta đoạt lại nữ nhân mà ta muốn vẫn không phải là quá muộn.”
Con mắt của hắn tôi lại, hơi thở cũng trở nên ồ ồ.
Khi hắn đè lên nơi mẫn cảm, nàng thở dốc, nàng cũng không thể ngờ được tiếng thở dốc đột nhiên lại biến thành tiếng nức nở thỏa mãn.
Trong hoan lạc trùng kích, nước mắt chua xót trào ra khỏi viền mắt của nàng.
Trái tim của nàng đang từng chút từng chút tan nát.
Đã từng, thậm chí nàng còn nguyện ý chủ động dâng hiến bản thân mình,
Chỉ cần hắn vui vẻ, bất cứ cái gì nàng cũng có thể cho hắn, nhưng hắn thì một chút để ý cũng không có.
Vậy mà khi nàng đã hoàn toàn buông tay hắn, hắn lại ngang ngược chen vào cuộc sống của nàng.
Nàng sợ bản thân không thể khống chế, nhưng sự thực đã khiến nàng hiểu rõ ràng rằng đây đã là kết quả được định sẵn —-
Tâm hồn thiếu nữ từ lâu đã đánh mất thì ra vẫn đang tồn tại bên người nàng
Cho tới bây giờ nàng chỉ cưỡng ép bản thân không đối diện với nó, nhưng lại không biết hiện được hiện thực chưa từng thay đổi —
Chờ nàng hết run rẩy, Thuộc Phong ngừng động tác, ôm cơ thể đỏ bừng đên nóng rực của nàng vào trong lòng.
“Nam nhân có rất nhiều đối tượng để thích, nhưng đối với nữ nhân mà bản thân thực lòng yêu thương, hắn sẽ trở nên bá đạo độc tài, đồng thời cũng muôn hoàn toàn giữ lây cho riêng mình. Đây không phải là trò chơi giận hờn của trẻ con, mà là bản năng nguyên thủy của mỗi sinh vật!”
Giọng nam thô ráp của hắn giống như đọc một lời tuyên thệ thần thánh.
Nàng nhắm mắt, nước mắt lại lặng lẽ trào ra.
Hắn ôm cơ thể nửa trần trụi của nàng vào phòng.
Nàng muốn cuộn người mình lại, đang lúc nàng trở mình thì hắn đã bắt nàng lại.
Toàn thân Hữu Nhàn bị Thuộc Phong khống chế đến đỏ lên, nàng không ngừng khóc nức nở.
Nàng biết nam nhân này muốn nàng hoàn toàn rơi vào sự vui thích do chính hắn tạo ra, nhưng mà nàng lại không khống chế được bản thân lại bị rơi vào sự chi phối của hắn, khiến nàng nghĩ bản thân thực bất lực.
“Nhàn nhi, cho ta!”
Ánh mắt hắn càng trở nên thâm sâu khó dò.
Hữu Nhàn bị ép phải nghiêng cơ thể, nàng ngượng ngùng ý thức được hắn đã kéo tiết khố của nàng xuống rồi.
“Không…”
Nàng thở gấp, kịch liệt run rẩy, nhưng không thể ngăn được nơi tư mật của mình lộ ra trước mắt hắn.
“Nữ nhân ngốc, muốn sinh con cho ta cũng không cần phải dựa vào việc mang cái đồ chơi này là có thể được!”
Hắn đột nhiên nhếch môi, nếu như nàng đã rất muốn có, vậy thì hắn không ngại “giúp một tay”
“Ai… ai muốn sinh con cho ngươi? Người đừng có lúc nào cũng tự cho mình là đúng!”
Hữu Nhàn đỏ mặt, lại càng thêm cố sức giãy dụa.
Hắn tà vọng nhếch môi cười, đem cái yếm từ trên người nàng kề lên mũi ngửi.
“Thơm quá…”
Hắn say sưa vừa ngửi vừa khen, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt tham lam ham muốn đối với nàng.
“Ngươi quá ghê tởm!”
“Ta chính là người như vậy thì sao?”
Nghe tiếng nức nở của nàng, hắn không nói lời nào, hắn bắt đầu nhào nặn hai gò bồng —
“Nàng sợ…” Khuôn mặt tuấn tú của hắn vì vậy là tối sầm lại “Cơ thể nàng vì tình dục mà nghênh đón ta đúng không?”
“Ta hận ngươi!”
Hữu Nhàn tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Tình cảnh lúng túng ở trước mặt hắn khiến cho nàng cố chấp đánh hắn như điên cho tới tận khi Thuộc Phong buông tay, Hữu Nhàn muốn chạy về phòng nhỏ bên trong.
Thuộc Phong để ý thấy, cánh tay dài vươn tới ôm ngang eo nàng.
“A —”
Nàng hét lên chói tai, vặn vẹo cơ thể, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tay hắn.
“Nếu thật là hận ta, vậy thì hận ta cả đời đi!”
Nàng gục trên bệ cửa sổ, hắn ở phía sau, một tay xé hết quần áo nửa người trên còn lại của nàng, bàn tay thô ráp nắm lấy eo nhỏ, vật thô to ngang ngược đặt ở nơi mẫn cảm của nàng.
Từng lần từng lần hắn như dã thú chiếm đoạt khiến cho Hữu Nhàn quên mất phải kêu thế nào, hắn ngửa đầu cởi bớt quần áo của mình, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hắn điên cuồng như vậy khiến cho phòng bị tâm lý của nàng bị đánh cho vỡ tan.
Các giác quan liên tiếp bị tấn công, ý thức của nàng cũng từng bước từng bước mất khống chế.
Giật phăng tiết khố mỏng manh của nàng, Thuộc Phong cũng nhanh chóng cởi tiết khố của mình, vũ khí nam tính tà ác đặt giữa hai chân mềm mại của nàng.
“Ư —”
Hai tay Hữu Nhàn bị khóa lại, chỉ có thể để cho hắn làm gì tùy ý.
Không nhìn thấy mặt Thuộc Phong, nhưng cơ thể dần cảm nhận được những gì hắn truyền cho nàng.
Tay chân cứng ngắc của nàng dần dần nhũn ra, một dòng điện mãnh liệt chạy qua tứ chi nàng.
Phẫn nộ vì bị Thuộc Phong trêu đùa len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người nàng, khiến nàng cảm nhận được rõ ràng rằng nàng đối với nam nhân này vẫn còn tồn tại một loại tình cảm chân chính.
Vẫn còn yêu, mang theo chút hận …
Nàng mù quáng thở gấp, cho tới tận khi nơi mẫn cảm bị ngón tay của hắn chạm qua.
Ý thức của nàng trong tức khắc mất hết, ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.
“Ta đối với nàng không giống như đối với những nữ nhân khác, ta dùng rất nhiều thời gian để tìm hiểu nàng.”
Cuối cùng thì hắn cũng nói hết, nàng sau một hồi thở gấp, đại não rơi vào trạng thái ngưng trệ, vội vã loại bỏ thông tin vừa nhận được này.
Trong vô thức, lý trí trở về, nàng hơi hé mắt, giật mình vì đáp án của hắn.
“Nhưng mà, ta hi vọng là bây giờ ta đoạt lại nữ nhân mà ta muốn vẫn không phải là quá muộn.”
Con mắt của hắn tôi lại, hơi thở cũng trở nên ồ ồ.
Khi hắn đè lên nơi mẫn cảm, nàng thở dốc, nàng cũng không thể ngờ được tiếng thở dốc đột nhiên lại biến thành tiếng nức nở thỏa mãn.
Trong hoan lạc trùng kích, nước mắt chua xót trào ra khỏi viền mắt của nàng.
Trái tim của nàng đang từng chút từng chút tan nát.
Đã từng, thậm chí nàng còn nguyện ý chủ động dâng hiến bản thân mình,
Chỉ cần hắn vui vẻ, bất cứ cái gì nàng cũng có thể cho hắn, nhưng hắn thì một chút để ý cũng không có.
Vậy mà khi nàng đã hoàn toàn buông tay hắn, hắn lại ngang ngược chen vào cuộc sống của nàng.
Nàng sợ bản thân không thể khống chế, nhưng sự thực đã khiến nàng hiểu rõ ràng rằng đây đã là kết quả được định sẵn —-
Tâm hồn thiếu nữ từ lâu đã đánh mất thì ra vẫn đang tồn tại bên người nàng
Cho tới bây giờ nàng chỉ cưỡng ép bản thân không đối diện với nó, nhưng lại không biết hiện được hiện thực chưa từng thay đổi —
Chờ nàng hết run rẩy, Thuộc Phong ngừng động tác, ôm cơ thể đỏ bừng đên nóng rực của nàng vào trong lòng.
“Nam nhân có rất nhiều đối tượng để thích, nhưng đối với nữ nhân mà bản thân thực lòng yêu thương, hắn sẽ trở nên bá đạo độc tài, đồng thời cũng muôn hoàn toàn giữ lây cho riêng mình. Đây không phải là trò chơi giận hờn của trẻ con, mà là bản năng nguyên thủy của mỗi sinh vật!”
Giọng nam thô ráp của hắn giống như đọc một lời tuyên thệ thần thánh.
Nàng nhắm mắt, nước mắt lại lặng lẽ trào ra.
Hắn ôm cơ thể nửa trần trụi của nàng vào phòng.
Nàng muốn cuộn người mình lại, đang lúc nàng trở mình thì hắn đã bắt nàng lại.
Toàn thân Hữu Nhàn bị Thuộc Phong khống chế đến đỏ lên, nàng không ngừng khóc nức nở.
Nàng biết nam nhân này muốn nàng hoàn toàn rơi vào sự vui thích do chính hắn tạo ra, nhưng mà nàng lại không khống chế được bản thân lại bị rơi vào sự chi phối của hắn, khiến nàng nghĩ bản thân thực bất lực.
“Nhàn nhi, cho ta!”
Ánh mắt hắn càng trở nên thâm sâu khó dò.
Hữu Nhàn bị ép phải nghiêng cơ thể, nàng ngượng ngùng ý thức được hắn đã kéo tiết khố của nàng xuống rồi.
“Không…”
Nàng thở gấp, kịch liệt run rẩy, nhưng không thể ngăn được nơi tư mật của mình lộ ra trước mắt hắn.
/529
|