Edit + Beta: Dực
Hôm nay bị rảnh :v
Thuộc Phong nhăn mặt nhíu mày, rời khỏi cơ thể nàng.
Con người hắn lại càng thêm thâm, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta muốn đưa nàng đi!”
Hắn nói giống như đang trần thuật một chuyện bình thường.
“Cái gì?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt xinh đẹp.
“Ta muốn đưa nàng rời khỏi hoàng cung!”
Hắn nhắc lại một lần nữa, ngữ điệu một lực khẳng định.
“Rốt cuộc thì ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi điên thật rồi!”
Hữu Nhàn kinh hô.
Hắn nheo mắt, ánh nhìn mang theo sự kiên định khác thường.
“Đã sớm bị nàng làm cho phát điên rồi!”
Hắn nắm chặt nắm tay, đây cũng là một loại xúc động mà chính hắn cũng cảm thấy khó chịu.
“Ngươi đừng có như vậy nữa, nhanh rời khỏi cung đi, còn không mau đi thì sẽ bị người ta phát hiện mất!”
Hữu Nhàn cũng không còn tâm tình tranh cao thấp với hắn, thầm nghĩ muốn hắn nhanh rời khỏi đây một chút, nếu thực sự bị người khác phát hiện, hậu quả quả là không thể tưởng tượng được.
“Phu phụ chúng ta hiện tại đã không còn cách nào chạy thoát rồi!”
Đôi mắt âm quang của hắn bắn ra ánh nhìn nóng rực, không hề có chút sợ hãi nào.
“Ngươi, đừng… làm loạn nữa, nghe ta một lần, mau rời khỏi đây đi!”
Hữu Nhàn không lay chuyển được hắn, chỉ có thể xin hắn nghe lời nàng.
Sắc mặt Thuộc Phong trầm xuống, nhướn mày.
“Sau đó?”
“Sau đó…”
Hữu Nhàn giật mình, lời nói nhất thời cũng nghẹn lại.
“Sau khi rời khỏi rồi thì làm sao?”
Hắn lại hỏi lại.
Hữu Nhàn cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, lúng túng nhấp nhấp cái miệng nhỏ.
“Sau đó, ngày mai ngươi cưới công chúa Đồ Nùng, ta sẽ không quấy rầy hai người!”
Nàng lắc lắc đầu tránh ánh mắt của hắn.
“Còn nàng? Thành thân cùng Chúc Kiếm Khác?”
Hắn nheo mắt lại.
“Ta… ta còn có thể làm gì bây giờ? Thánh chỉ đã ban xuống, ta không còn lựa chọn nào khác!”
Nếu như có thể chọn lại, nàng sẽ không hành động theo cảm tình như thế nữa.
Bởi vì, gả cho nam nhân nàng không yêu, thực sự cảm thấy không tự nhiên.
“Vì sao không thể? Chúng ta có thể rời đi!”
Hắn đột nhiên kéo cánh tay nhỏ bé của nàng.
Chỉ cần có thể đưa nàng đi, hắn sẽ không sợ phải trả bất cứ cái giá lớn nào.
“Đi? Đi đâu?”
Hữu Nhàn mở to mắt.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng thật kỹ.
“Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có một chốn cho chúng ta dung thân!”
Chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng hắn, thì cho dù là tới nơi nào, hắn đều không cảm thấy quan trọng.
Đột nhiên hắn kích động như thế khiến Hữu Nhàn ngạc nhiên đến ngẩn người.
“Nhưng ngươi là vương gia! Huống hồ hoàng thượng càng ngày càng coi trọng ngươi, công danh vương tước, những thứ này… ngươi đều từ bỏ hết sao?”
Nàng không thể lý giải được dụng ý của hắn, là hắn nhất thời nổi hứng, suy nghĩ nông nổi nên mới nói như vậy?
“Chỉ cần nàng có thể vứt bỏ danh phận quận chúa, thì ta nhất định là có thể!”
Vẻ mặt hắn đã không còn vẻ tà vọng trước đó.
“Không… Không được!” Hữu Nhàn chần chờ một lát, tiếp đó liều mạng lắc đầu “Ở đây là hoàng cung, chỗ nào cũng có thị vệ, ngươi cho là đưa ta đi dễ dàng như vậy ư? Huống hồ…”
“Huống hồ gì?”
Hắn nhăn mặt nhíu mày, rồi lại hỏi.
“Huống hồ…” Hữu Nhàn cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên “Ta đã không còn yêu ngươi!”
“Phải không? Vậy vừa rồi là ai còn cố gắng bảo vệ ta bằng bất cứ giá nào vậy?”
Hắn bĩu môi, híp mắt cười.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là ta sợ ngươi liên lụy ta phải chịu tội chung thôi, mà bây giờ ta đối với ngươi, ngay cả một chút cảm giác cũng không có!”
Nàng trực tiếp cự tuyệt hắn, phân nửa là giận hờn, phân nửa là vì tình thế bắt buộc.
Dù sao bây giờ cũng không còn đơn giản chỉ là chuyện của hai người bọn họ nữa.
Ngoài ra còn dính dáng tới nhiều người khác còn liên quan tới lợi ích quốc gia nữa.
Sắc mặt Thuộc Phong vốn đã tối nay lại phủ thêm một tầng lo lắng.
“Trước khi nói những lời nói dối này nàng nên suy nghĩ cho kỹ, nếu không ta lại muốn nàng một lần nữa!”
“Ngươi!”
Đối với loại uy hiếp khí thế bá vương của hắn, Hữu Nhàn tức giận tới mức khuôn mặt xinh đẹp lúc hồng lúc trắng, nhưng lại không dám chọc hắn giận, sợ hắn không quản tình thế hiện tại mà động thủ lĩnh tinh.
“Được rồi! Không cần phải lằng nhằng nữa, bây giờ không phải là thời gian cãi nhau!”
Thuộc Phong mất kiên nhẫn lạnh lùng quát một tiếng.
Hữu Nhàn nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đã là canh ba rồi, phải mau đi thôi, xe ngựa ta đã cho người chuẩn bị rồi, Tần Tương và Tử Ngọc cũng sẽ đi cùng chúng ta. Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, chúng ta đi thẳng về phía nam, cách xa hoàng cung, lực khống chế từ kinh thành vô cùng yếu, không ai có thể quản được chúng ta!”
Hắn đã chuẩn bị ở Nam Dương từ rất lâu, ngân lượng và nơi ở cũng đã chuẩn bị đủ, rồi tới nơi nào đó, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống bình thường giống như những người dân bình thường.
Hữu Nhàn nhíu mày có vẻ do dự.
“Những, nếu chúng ta chạy thoát như vậy, triều đình phát lệnh truy nã ngươi như trọng phạm, sau này hối hận, thì đường thăng quan tiến chức cũng mất hết rồi!”
“Những thứ này… đều không quan trọng!”
Hắn hạ thấp giọng, rít qua kẽ răng.
“Những thứ này… đều không quan trọng, vậy thì cái gì quan trọng?”
Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
“Là nàng!”
Hắn cần nàng!
Quan trọng là nàng, chỉ là nàng!
Hôm nay bị rảnh :v
Thuộc Phong nhăn mặt nhíu mày, rời khỏi cơ thể nàng.
Con người hắn lại càng thêm thâm, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta muốn đưa nàng đi!”
Hắn nói giống như đang trần thuật một chuyện bình thường.
“Cái gì?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt xinh đẹp.
“Ta muốn đưa nàng rời khỏi hoàng cung!”
Hắn nhắc lại một lần nữa, ngữ điệu một lực khẳng định.
“Rốt cuộc thì ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi điên thật rồi!”
Hữu Nhàn kinh hô.
Hắn nheo mắt, ánh nhìn mang theo sự kiên định khác thường.
“Đã sớm bị nàng làm cho phát điên rồi!”
Hắn nắm chặt nắm tay, đây cũng là một loại xúc động mà chính hắn cũng cảm thấy khó chịu.
“Ngươi đừng có như vậy nữa, nhanh rời khỏi cung đi, còn không mau đi thì sẽ bị người ta phát hiện mất!”
Hữu Nhàn cũng không còn tâm tình tranh cao thấp với hắn, thầm nghĩ muốn hắn nhanh rời khỏi đây một chút, nếu thực sự bị người khác phát hiện, hậu quả quả là không thể tưởng tượng được.
“Phu phụ chúng ta hiện tại đã không còn cách nào chạy thoát rồi!”
Đôi mắt âm quang của hắn bắn ra ánh nhìn nóng rực, không hề có chút sợ hãi nào.
“Ngươi, đừng… làm loạn nữa, nghe ta một lần, mau rời khỏi đây đi!”
Hữu Nhàn không lay chuyển được hắn, chỉ có thể xin hắn nghe lời nàng.
Sắc mặt Thuộc Phong trầm xuống, nhướn mày.
“Sau đó?”
“Sau đó…”
Hữu Nhàn giật mình, lời nói nhất thời cũng nghẹn lại.
“Sau khi rời khỏi rồi thì làm sao?”
Hắn lại hỏi lại.
Hữu Nhàn cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, lúng túng nhấp nhấp cái miệng nhỏ.
“Sau đó, ngày mai ngươi cưới công chúa Đồ Nùng, ta sẽ không quấy rầy hai người!”
Nàng lắc lắc đầu tránh ánh mắt của hắn.
“Còn nàng? Thành thân cùng Chúc Kiếm Khác?”
Hắn nheo mắt lại.
“Ta… ta còn có thể làm gì bây giờ? Thánh chỉ đã ban xuống, ta không còn lựa chọn nào khác!”
Nếu như có thể chọn lại, nàng sẽ không hành động theo cảm tình như thế nữa.
Bởi vì, gả cho nam nhân nàng không yêu, thực sự cảm thấy không tự nhiên.
“Vì sao không thể? Chúng ta có thể rời đi!”
Hắn đột nhiên kéo cánh tay nhỏ bé của nàng.
Chỉ cần có thể đưa nàng đi, hắn sẽ không sợ phải trả bất cứ cái giá lớn nào.
“Đi? Đi đâu?”
Hữu Nhàn mở to mắt.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng thật kỹ.
“Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có một chốn cho chúng ta dung thân!”
Chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng hắn, thì cho dù là tới nơi nào, hắn đều không cảm thấy quan trọng.
Đột nhiên hắn kích động như thế khiến Hữu Nhàn ngạc nhiên đến ngẩn người.
“Nhưng ngươi là vương gia! Huống hồ hoàng thượng càng ngày càng coi trọng ngươi, công danh vương tước, những thứ này… ngươi đều từ bỏ hết sao?”
Nàng không thể lý giải được dụng ý của hắn, là hắn nhất thời nổi hứng, suy nghĩ nông nổi nên mới nói như vậy?
“Chỉ cần nàng có thể vứt bỏ danh phận quận chúa, thì ta nhất định là có thể!”
Vẻ mặt hắn đã không còn vẻ tà vọng trước đó.
“Không… Không được!” Hữu Nhàn chần chờ một lát, tiếp đó liều mạng lắc đầu “Ở đây là hoàng cung, chỗ nào cũng có thị vệ, ngươi cho là đưa ta đi dễ dàng như vậy ư? Huống hồ…”
“Huống hồ gì?”
Hắn nhăn mặt nhíu mày, rồi lại hỏi.
“Huống hồ…” Hữu Nhàn cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên “Ta đã không còn yêu ngươi!”
“Phải không? Vậy vừa rồi là ai còn cố gắng bảo vệ ta bằng bất cứ giá nào vậy?”
Hắn bĩu môi, híp mắt cười.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là ta sợ ngươi liên lụy ta phải chịu tội chung thôi, mà bây giờ ta đối với ngươi, ngay cả một chút cảm giác cũng không có!”
Nàng trực tiếp cự tuyệt hắn, phân nửa là giận hờn, phân nửa là vì tình thế bắt buộc.
Dù sao bây giờ cũng không còn đơn giản chỉ là chuyện của hai người bọn họ nữa.
Ngoài ra còn dính dáng tới nhiều người khác còn liên quan tới lợi ích quốc gia nữa.
Sắc mặt Thuộc Phong vốn đã tối nay lại phủ thêm một tầng lo lắng.
“Trước khi nói những lời nói dối này nàng nên suy nghĩ cho kỹ, nếu không ta lại muốn nàng một lần nữa!”
“Ngươi!”
Đối với loại uy hiếp khí thế bá vương của hắn, Hữu Nhàn tức giận tới mức khuôn mặt xinh đẹp lúc hồng lúc trắng, nhưng lại không dám chọc hắn giận, sợ hắn không quản tình thế hiện tại mà động thủ lĩnh tinh.
“Được rồi! Không cần phải lằng nhằng nữa, bây giờ không phải là thời gian cãi nhau!”
Thuộc Phong mất kiên nhẫn lạnh lùng quát một tiếng.
Hữu Nhàn nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đã là canh ba rồi, phải mau đi thôi, xe ngựa ta đã cho người chuẩn bị rồi, Tần Tương và Tử Ngọc cũng sẽ đi cùng chúng ta. Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, chúng ta đi thẳng về phía nam, cách xa hoàng cung, lực khống chế từ kinh thành vô cùng yếu, không ai có thể quản được chúng ta!”
Hắn đã chuẩn bị ở Nam Dương từ rất lâu, ngân lượng và nơi ở cũng đã chuẩn bị đủ, rồi tới nơi nào đó, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống bình thường giống như những người dân bình thường.
Hữu Nhàn nhíu mày có vẻ do dự.
“Những, nếu chúng ta chạy thoát như vậy, triều đình phát lệnh truy nã ngươi như trọng phạm, sau này hối hận, thì đường thăng quan tiến chức cũng mất hết rồi!”
“Những thứ này… đều không quan trọng!”
Hắn hạ thấp giọng, rít qua kẽ răng.
“Những thứ này… đều không quan trọng, vậy thì cái gì quan trọng?”
Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
“Là nàng!”
Hắn cần nàng!
Quan trọng là nàng, chỉ là nàng!
/529
|