Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 219 - Rơi Xuống: Trái Tim Tựa Tro Tàn (3)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Bảo ngươi quay đầu lại, có nghe không?”
Hắn lại quát lên phía sau nàng, chỉ có mệnh lệnh không mang theo chút thương tiếc.
Nước mắt Hữu Nhàn tuôn như mưa, đau khổ mở khuôn miệng nhỏ nhắn, ngang ngạnh ép bản thân không được khóc thành tiếng.
“Quay lại!”
Hắn lại âm trầm ra mệnh lệnh một lần nữa, không cho phép nàng lên tiếng, cố ý gây thương tổn cho bản thân vốn đã quá nhiều vết thương của nàng.
Hữu Nhàn cố sức dùng răng nghiến chặt cánh môi, khó khăn xoay người lại, gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.
“Ngẩng mặt lên!”
Hắn giống như là điên cuồng quát lên, khiến nàng tổn thương vĩnh viễn là mục đích của hắn.
Hữu Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, bất lực mở hốc mắt đỏ hồng chảy ra hai hàng nước mắt.
Hắn nheo đôi mắt sắc lại, thấy ánh mắt bi thương gần như tuyệt vọng của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại kịch liệt co rút, con ngươi lại càng thêm tối lại.
Thấy nàng đau khổ, hắn không thể thờ ơ, nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm, vô cùng phức tạp.
“Vương gia, thiếp chờ lâu quá, chúng ta tiếp tục đi!”
Ngọc Nhi cắt đứt ánh mắt giao nhau giữa Thuộc Phong và Hữu Nhàn, gắng sức nói chen vào, cả gương mặt cũng trở nên ửng hồng, thỉnh thoảng lại dùng mị nhãn lôi kéo sự chú ý của Thuộc Phong.
Thuộc Phong lạnh lùng liếc Ngọc Nhi một cái, dư quang vẫn còn quáng nhìn tới buôn mặt trắng bệch của Hữu Nhàn, hắn lại càng thêm ra sức di chuyển trong cơ thể Ngọc Nhi.
Hữu Nhan trợn tròn mắt, trong con ngươi hiện lên cảnh một cặp nam nữ triền miên, đó chính là nam nhân nàng yêu và nữ nhân luôn khi dễ nàng…
Nước mắt đã khô trên viền mắt, nàng chết lặng nhìn toàn cảnh trước mắt, dường như ý thức đã bị kéo ra, giống như con rối vô tri vô giác.
Trần thế hỗn loạn này, không cho phép nàng yếu đuối, điều gì khiến hắn cố ý làm nàng tổn thương, cố ý làm càn như vậy…
____________________
“Phong nhi, ta có thể vào không?”
Thích Nhược Lan gõ nhẹ cửa phòng Thuộc Phong, hỏi khẽ.
Hắn không ngờ Thích Nhược Lan lại tới, tim loạn nhịp một lát.
“Tùy.”
Hắn lãnh đạm nói.
Mặc dù với nỗ lực của Hữu Nhàn, rốt cuộc hắn cũng để Thích Nhược Lan ở lại vương phủ, nhưng chấp nhận không có nghĩa là chấp nhận, cho tới bây giờ, hắn chưa một lần chủ động đi tìm bà, vẫn luôn là Hữu Nhàn chăm sóc, rồi đến nói cho hắn biết tình hình của Thích Nhược Lan.
Thích Nhược Lan dừng lại ở cửa một lúc, xong vẫn quyết định đi tiếp.
“Phong nhi, ta…”
Thích Nhược Lan muốn nói lại thôi, Thuộc Phong nhíu đôi mày rậm lại, sốt ruột nhìn bà một cái.
“Có gì thì nói nhanh đi, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi.”
Thích Nhược Lan cả kinh, nhìn ra được thái độ không kiên nhẫn của hắn.
“Ta là vì chuyện của Nhàn nhi tới tìm con.”
Do dự một lát, Thích Nhược Lan nói.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Chuyện của nàng, từ khi nào lại tới lượt ngươi nói tới?”
Sắc mặt Thích Nhược Lan trắng bệch.
“Không phải ta muốn hỏi, ta chỉ cảm thấy phu thê các con có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, Nhàn nhi đối với con như vậy, trong lòng con nhất định là biết rõ, chỉ vì một việc nàng làm, mà con sinh hiểu nhầm, con chỉ cần hỏi một tiếng là sẽ không có chuyện gì rồi, hà tất phải khiến đôi bên tổn thương.”
“Ta không tổn thương.”
Thuộc Phong kiên quyết phủ định.
Hắn lạnh nhạt đối với nữ nhân, nữ nhân hắn sở hữu đều biết, hắn vô tâm, vậy nên tuyệt đối không bị tổn thương.
Đây là cách hắn bảo vệ mình ngay từ lúc còn nhỏ, cho dù đối với nàng, cũng vậy, không có khác biệt gì.
Thích Nhược Lan nhìn thẳng hắn một lúc lâu, trong đôi mắt lộ ra vẻ yêu thương.
“Có tổn thương hay không, con biết rõ hơn ai hết. Tại sao rõ ràng là rất quan tâm, lại làm như không có chuyện đó?”
“Ngươi nói đủ chưa?”
Thuộc Phong đột nhiên nóng nảy quát Thích Nhược Lan “Ta nhắc lại lần nữa, ta không tổn thương, càng không quan tâm tới nàng!”
“Nếu không quan tâm, tại sao con lại giận dữ khi Nhàn nhi thân mật với nam nhân khác? Lừa mình dối người sẽ gây ra bi kịch không thể cứu vãn.”
Thích Nhược Lan không bị ánh mắt hung thần của Thuộc Phong dọa sợ, bà mang thai mười tháng, nhi tử bà trải qua đau đớn sinh nở mới đẻ ra, bà thấy rõ đau khổ trong nội tâm hắn.
Tuy hắn không chịu thừa nhận, nhưng với biểu hiện khác thường của hắn cũng nhận ra được —
Hắn yêu Hữu Nhàn, còn hơn cả một chút yêu.
“Hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi!”
Trong mắt âm lãnh của Thuộc Phong bắn ra tia lửa giận, đôi mắt sáng của hắn xẹt qua gương mặt không quá dễ nhìn của Thích Nhược Lan.
“Phong nhi…”
“Được rồi! Những điều ngươi muốn nói ta không cảm thấy hứng thú! Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi!”
Thuộc Phong trừng Thích Nhược Lan một cái.
Thích Nhược Lan đau lòng nhìn Thuộc Phong, hài tử của bà bị sự đố kỵ che mất lý chí lại u mê không chịu tỉnh ngộ, không lẽ phải chờ tới lúc tình thế phát triển tới mức không thể cứu vãn hắn mới biết lòng mình thế nào sao?
“Tần Tương! Tiễn khách!”
Thuộc Phong không khách khí quát, thậm chí còn gọi Thích Nhược Lan là khách.
“Vương gia! Người có việc gì phân phó?”
Một tiếng quát đột nhiên truyền đến khiến Tần Tương hoảng sợ tới mức ngã vào trong phòng.
Thuộc Phong nhíu mày kiếm, hơi híp mắt nhìn.
“Đưa ra ngoài!”
Tần Tương kinh hãi, sắc mặt Thích Nhược Lan cũng không còn chút sắc hồng.
“Vậy…”
Tần Tương nhìn Thích Nhược Lan.
“Tần nội thị, chúng ta đi thôi.”
Bà lo lắng không yên, lắc đầu thầm than thở.
“Bảo ngươi quay đầu lại, có nghe không?”
Hắn lại quát lên phía sau nàng, chỉ có mệnh lệnh không mang theo chút thương tiếc.
Nước mắt Hữu Nhàn tuôn như mưa, đau khổ mở khuôn miệng nhỏ nhắn, ngang ngạnh ép bản thân không được khóc thành tiếng.
“Quay lại!”
Hắn lại âm trầm ra mệnh lệnh một lần nữa, không cho phép nàng lên tiếng, cố ý gây thương tổn cho bản thân vốn đã quá nhiều vết thương của nàng.
Hữu Nhàn cố sức dùng răng nghiến chặt cánh môi, khó khăn xoay người lại, gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.
“Ngẩng mặt lên!”
Hắn giống như là điên cuồng quát lên, khiến nàng tổn thương vĩnh viễn là mục đích của hắn.
Hữu Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, bất lực mở hốc mắt đỏ hồng chảy ra hai hàng nước mắt.
Hắn nheo đôi mắt sắc lại, thấy ánh mắt bi thương gần như tuyệt vọng của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại kịch liệt co rút, con ngươi lại càng thêm tối lại.
Thấy nàng đau khổ, hắn không thể thờ ơ, nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm, vô cùng phức tạp.
“Vương gia, thiếp chờ lâu quá, chúng ta tiếp tục đi!”
Ngọc Nhi cắt đứt ánh mắt giao nhau giữa Thuộc Phong và Hữu Nhàn, gắng sức nói chen vào, cả gương mặt cũng trở nên ửng hồng, thỉnh thoảng lại dùng mị nhãn lôi kéo sự chú ý của Thuộc Phong.
Thuộc Phong lạnh lùng liếc Ngọc Nhi một cái, dư quang vẫn còn quáng nhìn tới buôn mặt trắng bệch của Hữu Nhàn, hắn lại càng thêm ra sức di chuyển trong cơ thể Ngọc Nhi.
Hữu Nhan trợn tròn mắt, trong con ngươi hiện lên cảnh một cặp nam nữ triền miên, đó chính là nam nhân nàng yêu và nữ nhân luôn khi dễ nàng…
Nước mắt đã khô trên viền mắt, nàng chết lặng nhìn toàn cảnh trước mắt, dường như ý thức đã bị kéo ra, giống như con rối vô tri vô giác.
Trần thế hỗn loạn này, không cho phép nàng yếu đuối, điều gì khiến hắn cố ý làm nàng tổn thương, cố ý làm càn như vậy…
____________________
“Phong nhi, ta có thể vào không?”
Thích Nhược Lan gõ nhẹ cửa phòng Thuộc Phong, hỏi khẽ.
Hắn không ngờ Thích Nhược Lan lại tới, tim loạn nhịp một lát.
“Tùy.”
Hắn lãnh đạm nói.
Mặc dù với nỗ lực của Hữu Nhàn, rốt cuộc hắn cũng để Thích Nhược Lan ở lại vương phủ, nhưng chấp nhận không có nghĩa là chấp nhận, cho tới bây giờ, hắn chưa một lần chủ động đi tìm bà, vẫn luôn là Hữu Nhàn chăm sóc, rồi đến nói cho hắn biết tình hình của Thích Nhược Lan.
Thích Nhược Lan dừng lại ở cửa một lúc, xong vẫn quyết định đi tiếp.
“Phong nhi, ta…”
Thích Nhược Lan muốn nói lại thôi, Thuộc Phong nhíu đôi mày rậm lại, sốt ruột nhìn bà một cái.
“Có gì thì nói nhanh đi, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi.”
Thích Nhược Lan cả kinh, nhìn ra được thái độ không kiên nhẫn của hắn.
“Ta là vì chuyện của Nhàn nhi tới tìm con.”
Do dự một lát, Thích Nhược Lan nói.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Chuyện của nàng, từ khi nào lại tới lượt ngươi nói tới?”
Sắc mặt Thích Nhược Lan trắng bệch.
“Không phải ta muốn hỏi, ta chỉ cảm thấy phu thê các con có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, Nhàn nhi đối với con như vậy, trong lòng con nhất định là biết rõ, chỉ vì một việc nàng làm, mà con sinh hiểu nhầm, con chỉ cần hỏi một tiếng là sẽ không có chuyện gì rồi, hà tất phải khiến đôi bên tổn thương.”
“Ta không tổn thương.”
Thuộc Phong kiên quyết phủ định.
Hắn lạnh nhạt đối với nữ nhân, nữ nhân hắn sở hữu đều biết, hắn vô tâm, vậy nên tuyệt đối không bị tổn thương.
Đây là cách hắn bảo vệ mình ngay từ lúc còn nhỏ, cho dù đối với nàng, cũng vậy, không có khác biệt gì.
Thích Nhược Lan nhìn thẳng hắn một lúc lâu, trong đôi mắt lộ ra vẻ yêu thương.
“Có tổn thương hay không, con biết rõ hơn ai hết. Tại sao rõ ràng là rất quan tâm, lại làm như không có chuyện đó?”
“Ngươi nói đủ chưa?”
Thuộc Phong đột nhiên nóng nảy quát Thích Nhược Lan “Ta nhắc lại lần nữa, ta không tổn thương, càng không quan tâm tới nàng!”
“Nếu không quan tâm, tại sao con lại giận dữ khi Nhàn nhi thân mật với nam nhân khác? Lừa mình dối người sẽ gây ra bi kịch không thể cứu vãn.”
Thích Nhược Lan không bị ánh mắt hung thần của Thuộc Phong dọa sợ, bà mang thai mười tháng, nhi tử bà trải qua đau đớn sinh nở mới đẻ ra, bà thấy rõ đau khổ trong nội tâm hắn.
Tuy hắn không chịu thừa nhận, nhưng với biểu hiện khác thường của hắn cũng nhận ra được —
Hắn yêu Hữu Nhàn, còn hơn cả một chút yêu.
“Hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi!”
Trong mắt âm lãnh của Thuộc Phong bắn ra tia lửa giận, đôi mắt sáng của hắn xẹt qua gương mặt không quá dễ nhìn của Thích Nhược Lan.
“Phong nhi…”
“Được rồi! Những điều ngươi muốn nói ta không cảm thấy hứng thú! Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi!”
Thuộc Phong trừng Thích Nhược Lan một cái.
Thích Nhược Lan đau lòng nhìn Thuộc Phong, hài tử của bà bị sự đố kỵ che mất lý chí lại u mê không chịu tỉnh ngộ, không lẽ phải chờ tới lúc tình thế phát triển tới mức không thể cứu vãn hắn mới biết lòng mình thế nào sao?
“Tần Tương! Tiễn khách!”
Thuộc Phong không khách khí quát, thậm chí còn gọi Thích Nhược Lan là khách.
“Vương gia! Người có việc gì phân phó?”
Một tiếng quát đột nhiên truyền đến khiến Tần Tương hoảng sợ tới mức ngã vào trong phòng.
Thuộc Phong nhíu mày kiếm, hơi híp mắt nhìn.
“Đưa ra ngoài!”
Tần Tương kinh hãi, sắc mặt Thích Nhược Lan cũng không còn chút sắc hồng.
“Vậy…”
Tần Tương nhìn Thích Nhược Lan.
“Tần nội thị, chúng ta đi thôi.”
Bà lo lắng không yên, lắc đầu thầm than thở.
/529
|