Từ sau lần bị mọi người nhạo báng ở trù phòng, Hữu Nhàn vẫn tự giam mình ở trong phòng, cũng không hay nói chuyện, cuộc sống như vậy đã kéo dài vài ngày.
Bất luận Tử Ngọc khuyên như thế nào, nàng cũng không chịu nghe, còn đem Tử Ngọc đuổi ra ngoài.
“Kẽo kẹt” , cánh cửa truyền đến thanh âm bị người đẩy ra.
“Ngươi đi ra ngoài đi! Ta không phải đã nói không cần ngươi tiến vào, để cho ta một người hảo hảo im lặng rồi sao?”
Hữu Nhàn tức giận nói, trong lòng nàng lại thực phiền loạn, nàng luôn là người “thẳng như ruột ngựa”, chưa bao giờ che dấu tâm tình của mình.
Người ngoài cửa phát ra một trận tà xuy, sau đó là thanh âm quen thuộc của một nam nhân.
“Đây là nhà của ta, muốn đuổi người cũng không tới phiên ngươi.”
Hữu Nhàn nghe tiếng bỗng ngẩng đầu.
“Phải . . . . . Chàng?”
Thấy rõ người đi tới, Hữu Nhàn không tự chủ trừng lớn mắt.
“Như thế nào, không chào đón?”
Thuộc Phong khơi mào lông mày, liếc mắt nhìn Hữu Nhàn đang há mồm vì kinh ngạc, tự nhiên đến gần.
“Không, không phải. . . . . .”
Hữu Nhàn mắt choáng váng, không nghĩ tới hắn tự nhiên lại đến.
“Không phải? Vậy ngươi vừa rồi chỉ ai, có phải trừ ta ra, ngươi đều đối đãi với hạ nhân bằng đức hạnh này?”
“Thiếp. . . . . .”
Hữu nhàn ngữ trệ.
Thuộc Phong như là sớm có đáp án bĩu môi, lười biếng ngồi xuống ghế, chân dài tùy ý chuyển hướng.
“Hôm nay, ngươi cùng ta đi tới Giang Vương phủ.”
Hắn hớp một miệng trà, không chút để ý nói.
“Quay về Vương Phủ?” Hữu Nhàn lắp bắp kinh hãi,“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Hữu Nhàn tới trước mặt hắn thì dừng lại.
Thuộc Phong liếc mắt xem xét nàng một cái.
“Về thăm phụ mẫu.”
Chỉ rít ra hai chữ qua kẽ răng (M: bên Tung Của là hai, bên ta là bốn), hắn vẫn đều cực kỳ keo kiệt nói chuyện cùng nàng.
“Nhưng mà về thăm phụ mẫu là sau khi thành thân ba ngày, hiện tại đã qua lâu rồi.”
Hữu Nhàn không khỏi nhăn đầu lông mày, nghi hoặc nói.
Thuộc Phong kéo kéo khóe miệng, không kiên nhẫn giải thích.
“Phụ vương của ngươi sau ngày chúng ta thành thân liền ly khai kinh đô, hôm qua mới trở về.”
Hữu Nhàn im lặng nghe, tay nhỏ bé quy củ đặt ở hai bên.
Thuộc Phong liếc nàng một cái (M: liếc nhiều quá lòi mắt bây giờ Phong ca =]]).
“Theo cấp bậc lễ nghĩa, phụ vương của ngươi là trưởng bối, khi hắn trở lại, ta mới có thể cùng ngươi lại mặt thăm nhà phụ mẫu.”
Hữu nhàn ngóng nhìn hắn, mắt to lóe lên quang mang cảm động.
“Chàng nguyện ý theo thiếp lại mặt?”
Hắn gợi lên khóe môi, cười lạnh nói :
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng không cần mang ơn. Ta đối với ngươi chán ghét vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng ở bên ngoài, chúng ta vẫn phải diễn kịch cho mọi người xem. Ngươi nói, có phải hay không?”
Hắn sắc mặt không thay đổi thuyết ra từng câu từng chữ đả thương người, khẩu khí lại bình tĩnh giống như mặt nước hồ không gợn sóng.
Bất luận Tử Ngọc khuyên như thế nào, nàng cũng không chịu nghe, còn đem Tử Ngọc đuổi ra ngoài.
“Kẽo kẹt” , cánh cửa truyền đến thanh âm bị người đẩy ra.
“Ngươi đi ra ngoài đi! Ta không phải đã nói không cần ngươi tiến vào, để cho ta một người hảo hảo im lặng rồi sao?”
Hữu Nhàn tức giận nói, trong lòng nàng lại thực phiền loạn, nàng luôn là người “thẳng như ruột ngựa”, chưa bao giờ che dấu tâm tình của mình.
Người ngoài cửa phát ra một trận tà xuy, sau đó là thanh âm quen thuộc của một nam nhân.
“Đây là nhà của ta, muốn đuổi người cũng không tới phiên ngươi.”
Hữu Nhàn nghe tiếng bỗng ngẩng đầu.
“Phải . . . . . Chàng?”
Thấy rõ người đi tới, Hữu Nhàn không tự chủ trừng lớn mắt.
“Như thế nào, không chào đón?”
Thuộc Phong khơi mào lông mày, liếc mắt nhìn Hữu Nhàn đang há mồm vì kinh ngạc, tự nhiên đến gần.
“Không, không phải. . . . . .”
Hữu Nhàn mắt choáng váng, không nghĩ tới hắn tự nhiên lại đến.
“Không phải? Vậy ngươi vừa rồi chỉ ai, có phải trừ ta ra, ngươi đều đối đãi với hạ nhân bằng đức hạnh này?”
“Thiếp. . . . . .”
Hữu nhàn ngữ trệ.
Thuộc Phong như là sớm có đáp án bĩu môi, lười biếng ngồi xuống ghế, chân dài tùy ý chuyển hướng.
“Hôm nay, ngươi cùng ta đi tới Giang Vương phủ.”
Hắn hớp một miệng trà, không chút để ý nói.
“Quay về Vương Phủ?” Hữu Nhàn lắp bắp kinh hãi,“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Hữu Nhàn tới trước mặt hắn thì dừng lại.
Thuộc Phong liếc mắt xem xét nàng một cái.
“Về thăm phụ mẫu.”
Chỉ rít ra hai chữ qua kẽ răng (M: bên Tung Của là hai, bên ta là bốn), hắn vẫn đều cực kỳ keo kiệt nói chuyện cùng nàng.
“Nhưng mà về thăm phụ mẫu là sau khi thành thân ba ngày, hiện tại đã qua lâu rồi.”
Hữu Nhàn không khỏi nhăn đầu lông mày, nghi hoặc nói.
Thuộc Phong kéo kéo khóe miệng, không kiên nhẫn giải thích.
“Phụ vương của ngươi sau ngày chúng ta thành thân liền ly khai kinh đô, hôm qua mới trở về.”
Hữu Nhàn im lặng nghe, tay nhỏ bé quy củ đặt ở hai bên.
Thuộc Phong liếc nàng một cái (M: liếc nhiều quá lòi mắt bây giờ Phong ca =]]).
“Theo cấp bậc lễ nghĩa, phụ vương của ngươi là trưởng bối, khi hắn trở lại, ta mới có thể cùng ngươi lại mặt thăm nhà phụ mẫu.”
Hữu nhàn ngóng nhìn hắn, mắt to lóe lên quang mang cảm động.
“Chàng nguyện ý theo thiếp lại mặt?”
Hắn gợi lên khóe môi, cười lạnh nói :
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng không cần mang ơn. Ta đối với ngươi chán ghét vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng ở bên ngoài, chúng ta vẫn phải diễn kịch cho mọi người xem. Ngươi nói, có phải hay không?”
Hắn sắc mặt không thay đổi thuyết ra từng câu từng chữ đả thương người, khẩu khí lại bình tĩnh giống như mặt nước hồ không gợn sóng.
/529
|