“ Ngô……….”
Hữu Nhàn bị dọa tới quên cả phán kháng,hai cánh tay trắng mịn như mất đi cảm giác cứng đơ như khúc gỗ,vô lực ở buông thõng trong không khí.
Môi của hắn dừng ở trên môi nàng một lát,cái lưỡi linh hoạt cũng không có tiến vào khoang miệng mà đơn thuần chỉ là liếm láp cánh hoa phấn nộn ngọt ngào của nàng.
Hữu Nhàn trợn to hai mắt mông lung,hắn hôn đặc biệt thuần thục,dù chưa xâm nhập,chỉ dùng đầu lưỡi cùng ánh mắt cũng đủ khiến trái tim Hữu Nhàn say mê.
Hữu Nhàn không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại,thân thể ở trong lòng hắn mềm nhũn xuống, để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Cảm nhận được phản ứng của nàng,khóe môi nhẹ khéo nên một nụ cười đầy tà ác.
Ngay vào lúc Hữu Nhàn dần dần say mê thì hắn đột ngột rời khỏi môi nàng mà không hề mang theo một tia lưu luyến.
“ Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn kẽ mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ra,thấp giọng gọi tên hắn.
“ Sao? Còn muốn nữa ?”
Thuộc Phong híp mắt,ý cười càng sâu.
“ Ta……………….”
“ Ngươi thích như vậy?”
Hắn giống như hỏi như không hỏi, cố ý muốn trêu đùa nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn nhanh chóng đỏ hồng,chân không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước,lưng dựa sát vào góc tường .
Thuộc Phong bước tới gần nàng, hai tay chống lên vách tường,đem thân hình nhỏ nhắn của nàng giam cầm lại, khiến nàng không thể chạy trốn.
“ Ngươi thật là một nha đầu đáng yêu,chẳng qua chỉ là một cái hôn mà mặt đã đỏ thành như vậy ?”
Bị hắn nói trúng tâm tư,Hữu Nhàn càng thêm xấu hổ ,gương mặt nhỏ càng thêm đỏ hồng như sắp bốc cháy,đầu càng cúi thấp hơn nữa.
“ Vì sao không nói gì? Như vậy không giống ngươi bình thường.”
Hắn cười nhạo,càng khiến Hữu Nhàn khẩn trương,trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“ Đâu có ………..đâu có không giống ta?
Hai tay nhỏ bé của nàng nhanh nắm chặt,nhưng vì khẩng trương mà giọng nói gần như phát run.
“ Không đúng.” Hắn cười khẽ,vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên,rồi nhẹ nhàng mà vuốt theo từng đường nét một bên mặt của nàng, “ Ở trong ấn tượng của ta,ngươi không phải là một tiểu nữ nhân dễ dàng thẹn thùng như vậy.”
Hữu Nhàn mở to mắt,lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“ Ta vốn……….vốn chính là như vậy………..”
“ Phải không? Ta đây muốn thử lại một lần?”
Nói xong,hắn làm bộ như muốn hôn nàng.
Hai má của Hữu Nhàn còn chưa có hết hồng,nay lại phừng phừng như bốc cháy.
“ Không cần!”
Nàng dùng lực mãnh liệt quay mặt sang một bên,trán nặng nề đụng ngay vào tường.
“Nha!”
Rất nhanh,trên đầu nàng xuất hiện vô số sao a.
“ ngươi————”
Thuộc Phong nhìn biểu tình đau đến nhe răng trợn mắt của nàng,không có lương tâm mà cười rộ lên vui vẻ .
“ Chán gét!”
Hữu Nhàn vừa tức vừa xấu hổ trừng trừng nhìn hắn cười đến là vui vẻ.
“ Ta không biết là chàng chán ghét ta .”
Thuộc Phong dừng nụ cười ngạo nghễ nhìn nàng,đột nhiên hắn lại có tâm tình đi đùa giỡn nàng.
“ Ta………….ta không chơi với chàng!”
Hữu Nhàn đẩy một cánh tay đang chống bên phải mình của hắn ra,sau đó giống như là chạy nạn, bỏ chạy như điên ,ngay cả đầu cũng không có quay lại.
Thuộc Phong nhếch môi cười nhạt,hai tay vòng trước ngực,thong thả bước theo vài bước ,cũng không hề có ý muốn đuổi theo nàng.
Nhìn bộ dáng bỏ chạy trối chết buồn cười của nàng,môi của hắn không nhịn được mà nhếch lên cười gian sảo.
Hắn là ác ý muốn trêu đùa nàng.
Xú nha đầu ngu ngốc ,tối hôm nay chỉ đơn giản là một trừng phạt nho nhỏ,nếu nàng còn muốn chơi đùa,hắn sẽ hảo hảo mà đùa giỡn cùng nàng.
Hữu Nhàn không biết đã chạy bao lâu,đầu óc dường như chưa hoạt động trở lại.
Chạy thẳng một mạch đến cửa phòng của chính mình,Hữu Nhàn mới sực nhớ ra quay đầu nhìn lại xem tình hình ra sao————-
Phía sau là màn đêm đen như mực,hắn không có đuổi theo.
Nhận ra điều này,Hữu Nhàn mới bình tĩnh lại,cúi người ,mở to mồm thở hổn hển.
Nàng lúc này tâm loạn như ma,tim trong lồng ngực đập như nai con chạy loạn.
Nàng không phải là không thích mà là………da mặt nàng chưa đủ dày nha
Nàng sợ nếu nàng thực sự biểu lộ sự mong chờ,sẽ lại giống như lần trước,chỉ để cho hắn châm chọc khiêu khích cùng coi thường,sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt hắn.
Nàng đẩy cửa bước vào phòng,châm lên ngọn đèn nhỏ trong phong.
Nàng ngơ ngác mà ngồi xuống ghế, lúc này nàng mới nhớ tới khi Thuộc Phong hôn nàng,đột nhiên cười tới ngây ngô,cái miệng nhoe nhắn như không khép lại được.
Còn ngốc nghếch mà véo véo khuôn mặt của mình ,cảm thấy đau mới dừng tay.
Lúc chưa lấy chồng tẩu tử từng nói với nàng,khi ca ca hôn nàng, chính là thể hiện ca ca đối nàng yêu thương cùng chiều chuộng .
Như vậy, Thuộc Phong hôm nay cũng hôn mình,có phải hay không chứng tỏ ,hắn đã dần thích mình nha?
Nàng như bừng tỉnh,vô cùng ngây thơ mà nghĩ quan hệ của bọn họ hẳn là đã tiến thêm một bước.
Nhưng sự thật là, Thuộc Phong ngày hôm nay hôn nàng cũng không có lấy một chút thâm tình ,càng chưa nói tới lưu luyến,mà chỉ có lệ hời hợt,hoàn toàn là chỉ muốn trêu đùa nàng.
Nhưng đối với một kẻ không có một chút kinh nghiệm hôn môi như Hữu Nhàn thì tất nhiên là không hề nhận ra sự khác biệt,đối với nàng,chỉ cần có thể cùng với hắn thân mật,nàng đã thấy hạnh phúc rồi.
Bị chính tướng công của mình phạt không được bước ra khỏi vương phủ vậy mà tâm tình của Hữu Nhàn lại vô cùng tốt.
Ngay cả khi trang điểm nàng cũng có thể ngơ ngẩn trước gương mà cười ngốc nghếch cả buổi.
Nàng giống như chim sơn ca rộn ràng vui sớm, được gả tới Vương phủ tới lúc này nàng mới có tâm tình đi dạo một vòng vương phủ.
Hôm nay ,nàng đi dọc theo con kênh nhỏ trong vương phủ,không ngờ tới lại đi tới một tiểu viện nhỏ,ở nơi này các gian phòng nối tiếp nhau vây quanh một cái hồ nhỏ,nơi này vô cùng thanh tĩnh,kiến trúc lại rất tao nhã.
So với tẩm điện của nàng,nơi này non xanh nước biếc,chân chính là thế ngoại đào viên tại trần gian.
Hữu Nhàn bước chân đi vào mới nhìn thấy,trên cửa phòng còn dán giấy niêm phong,nghiêm cấm người đi vào bên trong,bên trên còn có con dấu của hắn.
Hữu Nhàn bị dọa tới quên cả phán kháng,hai cánh tay trắng mịn như mất đi cảm giác cứng đơ như khúc gỗ,vô lực ở buông thõng trong không khí.
Môi của hắn dừng ở trên môi nàng một lát,cái lưỡi linh hoạt cũng không có tiến vào khoang miệng mà đơn thuần chỉ là liếm láp cánh hoa phấn nộn ngọt ngào của nàng.
Hữu Nhàn trợn to hai mắt mông lung,hắn hôn đặc biệt thuần thục,dù chưa xâm nhập,chỉ dùng đầu lưỡi cùng ánh mắt cũng đủ khiến trái tim Hữu Nhàn say mê.
Hữu Nhàn không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại,thân thể ở trong lòng hắn mềm nhũn xuống, để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Cảm nhận được phản ứng của nàng,khóe môi nhẹ khéo nên một nụ cười đầy tà ác.
Ngay vào lúc Hữu Nhàn dần dần say mê thì hắn đột ngột rời khỏi môi nàng mà không hề mang theo một tia lưu luyến.
“ Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn kẽ mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ra,thấp giọng gọi tên hắn.
“ Sao? Còn muốn nữa ?”
Thuộc Phong híp mắt,ý cười càng sâu.
“ Ta……………….”
“ Ngươi thích như vậy?”
Hắn giống như hỏi như không hỏi, cố ý muốn trêu đùa nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn nhanh chóng đỏ hồng,chân không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước,lưng dựa sát vào góc tường .
Thuộc Phong bước tới gần nàng, hai tay chống lên vách tường,đem thân hình nhỏ nhắn của nàng giam cầm lại, khiến nàng không thể chạy trốn.
“ Ngươi thật là một nha đầu đáng yêu,chẳng qua chỉ là một cái hôn mà mặt đã đỏ thành như vậy ?”
Bị hắn nói trúng tâm tư,Hữu Nhàn càng thêm xấu hổ ,gương mặt nhỏ càng thêm đỏ hồng như sắp bốc cháy,đầu càng cúi thấp hơn nữa.
“ Vì sao không nói gì? Như vậy không giống ngươi bình thường.”
Hắn cười nhạo,càng khiến Hữu Nhàn khẩn trương,trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“ Đâu có ………..đâu có không giống ta?
Hai tay nhỏ bé của nàng nhanh nắm chặt,nhưng vì khẩng trương mà giọng nói gần như phát run.
“ Không đúng.” Hắn cười khẽ,vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên,rồi nhẹ nhàng mà vuốt theo từng đường nét một bên mặt của nàng, “ Ở trong ấn tượng của ta,ngươi không phải là một tiểu nữ nhân dễ dàng thẹn thùng như vậy.”
Hữu Nhàn mở to mắt,lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“ Ta vốn……….vốn chính là như vậy………..”
“ Phải không? Ta đây muốn thử lại một lần?”
Nói xong,hắn làm bộ như muốn hôn nàng.
Hai má của Hữu Nhàn còn chưa có hết hồng,nay lại phừng phừng như bốc cháy.
“ Không cần!”
Nàng dùng lực mãnh liệt quay mặt sang một bên,trán nặng nề đụng ngay vào tường.
“Nha!”
Rất nhanh,trên đầu nàng xuất hiện vô số sao a.
“ ngươi————”
Thuộc Phong nhìn biểu tình đau đến nhe răng trợn mắt của nàng,không có lương tâm mà cười rộ lên vui vẻ .
“ Chán gét!”
Hữu Nhàn vừa tức vừa xấu hổ trừng trừng nhìn hắn cười đến là vui vẻ.
“ Ta không biết là chàng chán ghét ta .”
Thuộc Phong dừng nụ cười ngạo nghễ nhìn nàng,đột nhiên hắn lại có tâm tình đi đùa giỡn nàng.
“ Ta………….ta không chơi với chàng!”
Hữu Nhàn đẩy một cánh tay đang chống bên phải mình của hắn ra,sau đó giống như là chạy nạn, bỏ chạy như điên ,ngay cả đầu cũng không có quay lại.
Thuộc Phong nhếch môi cười nhạt,hai tay vòng trước ngực,thong thả bước theo vài bước ,cũng không hề có ý muốn đuổi theo nàng.
Nhìn bộ dáng bỏ chạy trối chết buồn cười của nàng,môi của hắn không nhịn được mà nhếch lên cười gian sảo.
Hắn là ác ý muốn trêu đùa nàng.
Xú nha đầu ngu ngốc ,tối hôm nay chỉ đơn giản là một trừng phạt nho nhỏ,nếu nàng còn muốn chơi đùa,hắn sẽ hảo hảo mà đùa giỡn cùng nàng.
Hữu Nhàn không biết đã chạy bao lâu,đầu óc dường như chưa hoạt động trở lại.
Chạy thẳng một mạch đến cửa phòng của chính mình,Hữu Nhàn mới sực nhớ ra quay đầu nhìn lại xem tình hình ra sao————-
Phía sau là màn đêm đen như mực,hắn không có đuổi theo.
Nhận ra điều này,Hữu Nhàn mới bình tĩnh lại,cúi người ,mở to mồm thở hổn hển.
Nàng lúc này tâm loạn như ma,tim trong lồng ngực đập như nai con chạy loạn.
Nàng không phải là không thích mà là………da mặt nàng chưa đủ dày nha
Nàng sợ nếu nàng thực sự biểu lộ sự mong chờ,sẽ lại giống như lần trước,chỉ để cho hắn châm chọc khiêu khích cùng coi thường,sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt hắn.
Nàng đẩy cửa bước vào phòng,châm lên ngọn đèn nhỏ trong phong.
Nàng ngơ ngác mà ngồi xuống ghế, lúc này nàng mới nhớ tới khi Thuộc Phong hôn nàng,đột nhiên cười tới ngây ngô,cái miệng nhoe nhắn như không khép lại được.
Còn ngốc nghếch mà véo véo khuôn mặt của mình ,cảm thấy đau mới dừng tay.
Lúc chưa lấy chồng tẩu tử từng nói với nàng,khi ca ca hôn nàng, chính là thể hiện ca ca đối nàng yêu thương cùng chiều chuộng .
Như vậy, Thuộc Phong hôm nay cũng hôn mình,có phải hay không chứng tỏ ,hắn đã dần thích mình nha?
Nàng như bừng tỉnh,vô cùng ngây thơ mà nghĩ quan hệ của bọn họ hẳn là đã tiến thêm một bước.
Nhưng sự thật là, Thuộc Phong ngày hôm nay hôn nàng cũng không có lấy một chút thâm tình ,càng chưa nói tới lưu luyến,mà chỉ có lệ hời hợt,hoàn toàn là chỉ muốn trêu đùa nàng.
Nhưng đối với một kẻ không có một chút kinh nghiệm hôn môi như Hữu Nhàn thì tất nhiên là không hề nhận ra sự khác biệt,đối với nàng,chỉ cần có thể cùng với hắn thân mật,nàng đã thấy hạnh phúc rồi.
Bị chính tướng công của mình phạt không được bước ra khỏi vương phủ vậy mà tâm tình của Hữu Nhàn lại vô cùng tốt.
Ngay cả khi trang điểm nàng cũng có thể ngơ ngẩn trước gương mà cười ngốc nghếch cả buổi.
Nàng giống như chim sơn ca rộn ràng vui sớm, được gả tới Vương phủ tới lúc này nàng mới có tâm tình đi dạo một vòng vương phủ.
Hôm nay ,nàng đi dọc theo con kênh nhỏ trong vương phủ,không ngờ tới lại đi tới một tiểu viện nhỏ,ở nơi này các gian phòng nối tiếp nhau vây quanh một cái hồ nhỏ,nơi này vô cùng thanh tĩnh,kiến trúc lại rất tao nhã.
So với tẩm điện của nàng,nơi này non xanh nước biếc,chân chính là thế ngoại đào viên tại trần gian.
Hữu Nhàn bước chân đi vào mới nhìn thấy,trên cửa phòng còn dán giấy niêm phong,nghiêm cấm người đi vào bên trong,bên trên còn có con dấu của hắn.
/529
|