Edit: Anh Túc
Beta: Dực
“ Đúng là không giống nhau, chỉ là trông rất buồn cười.”
Khóe miệng hắn gợn lên vết cười mỉa mai.
Hành động dị thường của nàng làm cho da đầu hắn run lên một trận.
Hắn nhìn kĩ lại nàng, càng nhìn càng thấy không thích hợp, nha đầu này ngày thường không phải vẫn luôn tùy tiện, thế nào mà đột nhiên thay đổi trở nên vòng vo suy tính?
Thay đổi như vậy cũng tốt thôi, nhưng tại sao lại kì quái như vậy, so với trước kia còn kì quái hơn.
“ Ngươi rốt cuộc là sảy ra chuyện gì? Có phải uống lộn thuốc không?”
Hắn đưa tay ra sờ trán của nàng, không có phát sốt, đầu óc hẳn là không có vấn đề nhưng sao lại làm ra chuyện buồn cười như vậy?
Hữu Nhàn ngẩng đầu nên nhìn hắn.
“ Thuộc Phong, chàng có cảm nhận thấy ta hiện tại rất ôn nhu hay không?”
“ Ôn nhu?” Hắn cười nhạo.
“ Đúng! Chàng không phải vẫn luôn thích nữ nhân ôn nhu, dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ hay sao? Ta bây giờ không phải cũng giống như Ngọc nhi sao, nàng đi đứng không phải cũng lắc lư như vậy sao!”
Nói xong, Hữu Nhàn lại nhéo hai má, vì để cho hắn minh xác mức độ lắc lư của mình, Hữu Nhàn cố ý đẩy hông tới gần hắn.
Con mắt Hữu Nhàn tràn ngập hi vọng.
“ Thế nào? Chàng nhìn ra được chứ ?”
Hắn vốn là muốn đè nén ý cười lại, nhưng dưới con mắt mong chờ của nàng cuối cùng cũng bùng nổ.
“ Đông Thi bắt chước không giống ai! Giang Hữu Nhàn , ngươi trông rất buồn cười!”
Hắn đã chẳng còn con quan tâm tới hình tượng uy nghiêm của bản thân nữa, ngón tay dài chỉ thẳng vào nàng, cười đến thắt ruột.
“ Ai là Đông thi? Ta so với Ngọc nhi kia xinh đẹp hơn rất nhiều! Ta mới là Tây Thi, nàng ta mới là Đông Thi!”
Hữu Nhàn trừng to con mắt, phản bác:
Thuộc Phong cười nhạo liếc mắt nhìn nàng một cái
“ Nếu ngươi đã tự tin như vậy, việc gì phải đi bắt chước người khác? Còn không chính là vẽ hổ không thể thành chó , thật tức cười!”
Hắn mang theotà khí cười nhạo nàng.
“ Chàng bất công!”
Nàng mân mê miệng lầm bầm.
Ngọc nhi rõ ràng đi lại như múa, thẳng thắt lưng, vì sao nàng cũng làm như vậy lại bị nói là bắt chước bừa?
Hơn nữa hắn còn ác độc đem nàng so sánh với xấu nữ Đông Thi , thật tức chết!
Hắn nhíu mày, ý cười tràn ngập khuôn mặt tuấn tú không hề thuyên giảm mà ngược lại càng sâu hơn.
“ Ta nói là sự thật! ”
Đôi mắt hắn mờ mờ tà ý.
Bị hắn cười nhạo , nàng xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, hồng từ cổ lên tới tận hai tai, chỉ hận mặt đất không nứt ra một cái hố nhỏ để nàng có thể chui xuống.
Hắn nhìn thẳng nàng dò xét, sâu dưới đáy mắt là ý cười nồng đậm.
“ Quận chúa ! Nô tì đi tìm người thật lâu nha, thì ra là người ở đây!”
Ngay tại thời khắc Hữu Nhàn xấu hổ không biết phải làm sao thì Tử Ngọc đúng lúc đi ra, thay nàng giải vây.
(Tương truyền, Tây Thi có tên là Thi Di Quang quê nước Việt thời Xuân Thu, con một người kiếm củi họ Thi. Nàng vốn là thợ dệt vải nhưng rất đẹp, đẹp đến nỗi, ngay cả khi nàng nhăn mặt cũng khiến người ta mê hồn. Có người còn đoan quyết khi nàng giặt áo trên sông, bóng nàng soi xuống nước, cá nhìn thấy say mê đến quên cả bơi, dần dần lặn xuống đáy sông. Từ đó, người trong vùng xưng tụng nàng là “Tây Thi Trầm Ngư”. Mỗi lần đau ốm, Tây Thi có thói quen lấy tay ôm ngực, mặt mũi nhăn nhó mà trông lại càng đẹp.
Ở gần đó, có cô gái tên là Đông Thi, người xấu xí, biết chuyện liền tìm đến hòng bắt chước. Một hôm, Đông Thi giả ốm vừa nhăn mày vừa lấy tay ôm ngực. Trai làng nghe tin vội vã đến thăm. Ngày thường đã xấu nên khi trông nàng bắt chước người khác, đã xấu lại càng thêm xấu. Mọi người vừa buồn cười, vừa tức mà bỏ đi hết.
Beta: Dực
“ Đúng là không giống nhau, chỉ là trông rất buồn cười.”
Khóe miệng hắn gợn lên vết cười mỉa mai.
Hành động dị thường của nàng làm cho da đầu hắn run lên một trận.
Hắn nhìn kĩ lại nàng, càng nhìn càng thấy không thích hợp, nha đầu này ngày thường không phải vẫn luôn tùy tiện, thế nào mà đột nhiên thay đổi trở nên vòng vo suy tính?
Thay đổi như vậy cũng tốt thôi, nhưng tại sao lại kì quái như vậy, so với trước kia còn kì quái hơn.
“ Ngươi rốt cuộc là sảy ra chuyện gì? Có phải uống lộn thuốc không?”
Hắn đưa tay ra sờ trán của nàng, không có phát sốt, đầu óc hẳn là không có vấn đề nhưng sao lại làm ra chuyện buồn cười như vậy?
Hữu Nhàn ngẩng đầu nên nhìn hắn.
“ Thuộc Phong, chàng có cảm nhận thấy ta hiện tại rất ôn nhu hay không?”
“ Ôn nhu?” Hắn cười nhạo.
“ Đúng! Chàng không phải vẫn luôn thích nữ nhân ôn nhu, dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ hay sao? Ta bây giờ không phải cũng giống như Ngọc nhi sao, nàng đi đứng không phải cũng lắc lư như vậy sao!”
Nói xong, Hữu Nhàn lại nhéo hai má, vì để cho hắn minh xác mức độ lắc lư của mình, Hữu Nhàn cố ý đẩy hông tới gần hắn.
Con mắt Hữu Nhàn tràn ngập hi vọng.
“ Thế nào? Chàng nhìn ra được chứ ?”
Hắn vốn là muốn đè nén ý cười lại, nhưng dưới con mắt mong chờ của nàng cuối cùng cũng bùng nổ.
“ Đông Thi bắt chước không giống ai! Giang Hữu Nhàn , ngươi trông rất buồn cười!”
Hắn đã chẳng còn con quan tâm tới hình tượng uy nghiêm của bản thân nữa, ngón tay dài chỉ thẳng vào nàng, cười đến thắt ruột.
“ Ai là Đông thi? Ta so với Ngọc nhi kia xinh đẹp hơn rất nhiều! Ta mới là Tây Thi, nàng ta mới là Đông Thi!”
Hữu Nhàn trừng to con mắt, phản bác:
Thuộc Phong cười nhạo liếc mắt nhìn nàng một cái
“ Nếu ngươi đã tự tin như vậy, việc gì phải đi bắt chước người khác? Còn không chính là vẽ hổ không thể thành chó , thật tức cười!”
Hắn mang theotà khí cười nhạo nàng.
“ Chàng bất công!”
Nàng mân mê miệng lầm bầm.
Ngọc nhi rõ ràng đi lại như múa, thẳng thắt lưng, vì sao nàng cũng làm như vậy lại bị nói là bắt chước bừa?
Hơn nữa hắn còn ác độc đem nàng so sánh với xấu nữ Đông Thi , thật tức chết!
Hắn nhíu mày, ý cười tràn ngập khuôn mặt tuấn tú không hề thuyên giảm mà ngược lại càng sâu hơn.
“ Ta nói là sự thật! ”
Đôi mắt hắn mờ mờ tà ý.
Bị hắn cười nhạo , nàng xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, hồng từ cổ lên tới tận hai tai, chỉ hận mặt đất không nứt ra một cái hố nhỏ để nàng có thể chui xuống.
Hắn nhìn thẳng nàng dò xét, sâu dưới đáy mắt là ý cười nồng đậm.
“ Quận chúa ! Nô tì đi tìm người thật lâu nha, thì ra là người ở đây!”
Ngay tại thời khắc Hữu Nhàn xấu hổ không biết phải làm sao thì Tử Ngọc đúng lúc đi ra, thay nàng giải vây.
(Tương truyền, Tây Thi có tên là Thi Di Quang quê nước Việt thời Xuân Thu, con một người kiếm củi họ Thi. Nàng vốn là thợ dệt vải nhưng rất đẹp, đẹp đến nỗi, ngay cả khi nàng nhăn mặt cũng khiến người ta mê hồn. Có người còn đoan quyết khi nàng giặt áo trên sông, bóng nàng soi xuống nước, cá nhìn thấy say mê đến quên cả bơi, dần dần lặn xuống đáy sông. Từ đó, người trong vùng xưng tụng nàng là “Tây Thi Trầm Ngư”. Mỗi lần đau ốm, Tây Thi có thói quen lấy tay ôm ngực, mặt mũi nhăn nhó mà trông lại càng đẹp.
Ở gần đó, có cô gái tên là Đông Thi, người xấu xí, biết chuyện liền tìm đến hòng bắt chước. Một hôm, Đông Thi giả ốm vừa nhăn mày vừa lấy tay ôm ngực. Trai làng nghe tin vội vã đến thăm. Ngày thường đã xấu nên khi trông nàng bắt chước người khác, đã xấu lại càng thêm xấu. Mọi người vừa buồn cười, vừa tức mà bỏ đi hết.
/529
|