Editor: quynhle2207—
Ngược lại Liên Kiều đang khóc lên khóc xuống liền có thể nhận ra người nào, thét lên nhào vào trong ngực của Tần Mộc Ca: "Tam tiểu thư, người không bị chết, người không bị chết!"
Liên Kiều khóc đến nỗi trên mặt lộn xộn, nhưng sự vui mừng như điên nơi đáy mắt vừa nhìn đã biết không phải giả bộ.
Tần Mộc Ca quen cô độc một mình còn chưa quen được sự thân cận này, theo bản năng lùi về sau hai bước, trong ánh mắt có chút xa cách, nhưng vẫn theo bản năng dịu giọng nói: “Ta không sao.”
Liên Kiều sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia ủy khuất.
Chỉ trong nháy mắt, lần nữa sự chú ý của Liên Kiều bị vết máu khắp người Tần Mộc Ca thu hút.
Nàng ấy nghẹn ngào hai tiếng, nước mắt lại rơi xuống: "Tam tiểu thư, thương thế của người...."
Tần Mộc Ca nhàn nhạt nhìn qua thiếu nữ áo tím đang bất tỉnh trên đất, Tần Tố Nhã, đại nữ nhi của thừa tướng Nam Lăng.
Đây chính là rừng Kinh Cức, ở tại ngoại ô thành Lạc Dương, kinh đô của Nam Lăng, muốn đi một chuyến phải tốn ít nhất hai canh giờ, một tiểu thư thường ngày sống trong nhung lụa, đột nhiên sao lại tới nơi này?
Nếu mình đã chiếm thân thể của Tần Mộc Ca,:quynh:le:2207: thì cũng nên thay nguyên chủ tính toán một phen.
"Các ngươi tới tìm ta sao?" Tần Mộc Ca nhìn Trần quản gia, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết.
Nếu như nói bình thường Tam tiểu thư cho người ta cảm giác mềm yếu vô dụng, thì bây giờ nàng lại vô cùng lạnh lùng, làm cho người ta sinh ra sự kính sợ không sao hiểu được từ trong đáy lòng.
"...... Dạ." Trần quản gia lên tiếng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: ** vực sâu như vậy, thế mà vẫn còn sống, hơn nữa dường như đã biến thành một người khác.
"Bây giờ đã tìm được người, có phải nên trở về rồi hay không?” Tần Mộc Ca nói xong lời này, cũng không quay đầu lại mà đi về hướng bên kia của của rừng Kinh Cức.
Với vẻ mặt khiếp sợ, Trần quản gia vốn cứng cỏi cũng sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới huýt sáo gọi mấy người sai vặt đã phân tán ra chung quanh tụ họp lại.
Mấy người sai vặt bước qua nâng Tần Tố Nhã đang ngất lịm, lảo đảo đi theo sau lưng Trần quản gia, vội vàng rời khỏi núi.
Nhưng bọn họ lại không để ý trong lúc bọn họ rời khỏi rừng Kinh Cức, đang chui vào xe ngựa thì trong rừng có một bóng đen lao ra, đi theo sát phía sau đoàn xe với khoảng cách không xa không gần......
Lạc Dương là kinh đô của nước Nam Lăng, có ưu thế về địa lý không nơi nào sánh kịp.
Ba mặt giáp núi, một hướng còn lại có nước vây quanh. Có được bến cảng lớn nhất Nam Lăng, thậm chí là lớn nhất của cả dị thế Thiên Càn này —— chính là Lê Cảng, bốn bề thông thoáng, gần như có thể thuận lợi đi tới bất kỳ quốc gia nào, điều này cũng tạo cho Lạc Dương trở thành kinh đô phồn hoa nhất của dị thế Thiên Càn.
Ngày hôm nay, ở tại cửa nam của phủ thừa tướng trên con đường chính cũng vô cùng náo nhiệt, [] trên cửa treo đèn kết hoa.
Ai mà không biết hôm nay là ngày sinh thần 40 tuổi của Thừa tướng Nam Lăng chứ? Mà khéo nhất lại là Nhị tiểu thư Tần Noãn Tâm của Thừa tướng và Thừa tướng có cùng một ngày sinh.
Vốn dĩ chuyện này đụng chạm tới bậc trưởng bối, nhưng nghe nói là ngày Tần Noãn Tâm ra đời, trên bầu trời của phủ thừa tướng có mây lành xuất hiện.
Từ đó về sau, Thừa Tướng càng là một bước lên mây, từ một Tướng quân bò đến chức vị Thừa tướng, chỉ một câu nói là có thể thay đổi tình hình nước Nam Lăng.
Chính bởi vì nguyên nhân này mà Tần Noãn Tâm rất được Thừa tướng Tần Chấn Cương yêu thương.
Lại nói Tần Noãn Tâm này có dung nhan ‘bế nguyệt’, một dáng vẻ ‘tu hoa’, hơn nữa tinh thông cầm kỳ thi họa, phẩm hạnh rất tốt, được ca ngợi là viên minh châu của Lạc Dương.
Cho nên hôm nay vừa vặn là ngày cập kê của Tần Noãn Tâm, dĩ nhiên đông đảo đại thận trong triều đều muốn đến, một là có thể nịnh bợ được Thừa tướng, còn hai là nhìn xem có thể chen chân vào hôn sự của viên minh châu thành Lạc Dương Tần Noãn Tâm hay không?
Ngược lại Liên Kiều đang khóc lên khóc xuống liền có thể nhận ra người nào, thét lên nhào vào trong ngực của Tần Mộc Ca: "Tam tiểu thư, người không bị chết, người không bị chết!"
Liên Kiều khóc đến nỗi trên mặt lộn xộn, nhưng sự vui mừng như điên nơi đáy mắt vừa nhìn đã biết không phải giả bộ.
Tần Mộc Ca quen cô độc một mình còn chưa quen được sự thân cận này, theo bản năng lùi về sau hai bước, trong ánh mắt có chút xa cách, nhưng vẫn theo bản năng dịu giọng nói: “Ta không sao.”
Liên Kiều sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia ủy khuất.
Chỉ trong nháy mắt, lần nữa sự chú ý của Liên Kiều bị vết máu khắp người Tần Mộc Ca thu hút.
Nàng ấy nghẹn ngào hai tiếng, nước mắt lại rơi xuống: "Tam tiểu thư, thương thế của người...."
Tần Mộc Ca nhàn nhạt nhìn qua thiếu nữ áo tím đang bất tỉnh trên đất, Tần Tố Nhã, đại nữ nhi của thừa tướng Nam Lăng.
Đây chính là rừng Kinh Cức, ở tại ngoại ô thành Lạc Dương, kinh đô của Nam Lăng, muốn đi một chuyến phải tốn ít nhất hai canh giờ, một tiểu thư thường ngày sống trong nhung lụa, đột nhiên sao lại tới nơi này?
Nếu mình đã chiếm thân thể của Tần Mộc Ca,:quynh:le:2207: thì cũng nên thay nguyên chủ tính toán một phen.
"Các ngươi tới tìm ta sao?" Tần Mộc Ca nhìn Trần quản gia, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết.
Nếu như nói bình thường Tam tiểu thư cho người ta cảm giác mềm yếu vô dụng, thì bây giờ nàng lại vô cùng lạnh lùng, làm cho người ta sinh ra sự kính sợ không sao hiểu được từ trong đáy lòng.
"...... Dạ." Trần quản gia lên tiếng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: ** vực sâu như vậy, thế mà vẫn còn sống, hơn nữa dường như đã biến thành một người khác.
"Bây giờ đã tìm được người, có phải nên trở về rồi hay không?” Tần Mộc Ca nói xong lời này, cũng không quay đầu lại mà đi về hướng bên kia của của rừng Kinh Cức.
Với vẻ mặt khiếp sợ, Trần quản gia vốn cứng cỏi cũng sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới huýt sáo gọi mấy người sai vặt đã phân tán ra chung quanh tụ họp lại.
Mấy người sai vặt bước qua nâng Tần Tố Nhã đang ngất lịm, lảo đảo đi theo sau lưng Trần quản gia, vội vàng rời khỏi núi.
Nhưng bọn họ lại không để ý trong lúc bọn họ rời khỏi rừng Kinh Cức, đang chui vào xe ngựa thì trong rừng có một bóng đen lao ra, đi theo sát phía sau đoàn xe với khoảng cách không xa không gần......
Lạc Dương là kinh đô của nước Nam Lăng, có ưu thế về địa lý không nơi nào sánh kịp.
Ba mặt giáp núi, một hướng còn lại có nước vây quanh. Có được bến cảng lớn nhất Nam Lăng, thậm chí là lớn nhất của cả dị thế Thiên Càn này —— chính là Lê Cảng, bốn bề thông thoáng, gần như có thể thuận lợi đi tới bất kỳ quốc gia nào, điều này cũng tạo cho Lạc Dương trở thành kinh đô phồn hoa nhất của dị thế Thiên Càn.
Ngày hôm nay, ở tại cửa nam của phủ thừa tướng trên con đường chính cũng vô cùng náo nhiệt, [] trên cửa treo đèn kết hoa.
Ai mà không biết hôm nay là ngày sinh thần 40 tuổi của Thừa tướng Nam Lăng chứ? Mà khéo nhất lại là Nhị tiểu thư Tần Noãn Tâm của Thừa tướng và Thừa tướng có cùng một ngày sinh.
Vốn dĩ chuyện này đụng chạm tới bậc trưởng bối, nhưng nghe nói là ngày Tần Noãn Tâm ra đời, trên bầu trời của phủ thừa tướng có mây lành xuất hiện.
Từ đó về sau, Thừa Tướng càng là một bước lên mây, từ một Tướng quân bò đến chức vị Thừa tướng, chỉ một câu nói là có thể thay đổi tình hình nước Nam Lăng.
Chính bởi vì nguyên nhân này mà Tần Noãn Tâm rất được Thừa tướng Tần Chấn Cương yêu thương.
Lại nói Tần Noãn Tâm này có dung nhan ‘bế nguyệt’, một dáng vẻ ‘tu hoa’, hơn nữa tinh thông cầm kỳ thi họa, phẩm hạnh rất tốt, được ca ngợi là viên minh châu của Lạc Dương.
Cho nên hôm nay vừa vặn là ngày cập kê của Tần Noãn Tâm, dĩ nhiên đông đảo đại thận trong triều đều muốn đến, một là có thể nịnh bợ được Thừa tướng, còn hai là nhìn xem có thể chen chân vào hôn sự của viên minh châu thành Lạc Dương Tần Noãn Tâm hay không?
/26
|