Tiêu Tương Phi nhìn tài liệu trong tay, tài liệu này là cặn kẽ nhất, Kiều Mộc là người đứng đầu lớn nhất trong quân hỏa của nước Z, dùng từ trẻ tuổi bản lĩnh để hình dung tuyệt đối không quá mức. Hắn không phải là người đàn ông dữ tợn hung thần át sát như mọi người thường nghĩ, hoàn toàn ngược lại, hắn cực kì đẹp trai so với minh tinh điện ảnh còn hơn mấy phần. Vóc dáng ước chừng 1m8, thân thể cường tráng, có bối cảnh giáo dục tốt, xem hắn căn bản không giống như người buôn bán vũ khí mà như một văn nhân.
Tiêu Tương Phi biết, nhìn người không thể nhìn bên ngoài, biển không thể lấy đấu mà đong. Đây là kinh nghiệm sâu sắt được cô rút ra được trong những lần thực hành nhiệm vụ. Xem thường một người, đủ để làm cho mình mất mạng. Họ vĩnh viễn là sát thủ giấu ở nơi bóng tối, tùy thời có thể giết chết con mồi cũng đồng thời có thể bị con mồi giết chết.
Bất kì một cơ hội nào, cho dù là một giây đồng hồ, một cm, thậm chí một cái nháy mắt, ngay cả khi mình thất thủ như thế nào, chết như thế nào cũng không thể nào biết được. Cho nên mình không dám kinh thường, khinh thường chính là muốn lấy mạng mình ra bồi làm như vậy thật không đáng giá.
Cô, Tiêu Tương Phi, đội 9 Bộ Quân Cơ là nơi ưu tú nhất, nữ đặc công lợi hại nhất đã không còn là cô gái nhỏ suy sụp khi mới gia nhập ngưỡng cửa đặc công, trong mấy năm nay cô thi hành nhiệm vụ, đã trải qua vô số trận chiến nguy hiểm, luyện thành một thân tuyệt kĩ, tung người đã trở thành một ngôi sao mới, một đặc công chói mắt nhất.
“Lam Linh, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô.” Cô lầm bầm tự nói, một hạt nước trong suốt lóng lánh trơi xuống từ khóe mắt. Vĩnh viễn cô cũng không quên được thảm trạng lúc Lam Linh chết, cặp mắt kia chết mà không thể nhắm lại, không một tiếng động lên án tội ngập trời của những người đó.
Chính bởi vì Lam Linh chết rất thảm mới làm cho cô như biến thành một người khác, lúc đang thi hành nhiệm vụ lòng dạ trở nên độc ác, lạnh lẽo băng sương, thậm chí có thể nói không có nửa điểm nhân tính. Đây chính là đánh giá của các công sự đặc công trong Quân Cơ dành cho cô.
Cô chờ cơ hội báo thù cho Lam Linh quá lâu, lâu đến mức thù hận đã ăn nhập vào trong máu đến tận xương tủy, giống như một cái bóng, luôn cùng với cô như hình với bóng.
Lam Linh là bằng hữu tốt nhất của cô ở trường quân đội, họ giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, xem đối phương như bằng hữu tốt nhất cũng đối đãi như người thân. Mà nay, cô ấy lại rời đi.
Tiêu Tương Phi mở ra laptop, sau khi nhập một chuỗi mật mã cuối cùng kết nối vào Bộ Quân Cơ, lợi dụng hệ thống tối cao của quốc gia xâm nhập chổ ngủ của Kiều Mộc trong khách sạn Long Tường.
Long Tường, là khách sạn năm sao lớn nhất, sang trọng, đắt tiền nhất của thành phố XX, là nơi đón tiếp đặc biệt cho các nhân vật tỉnh trưởng hoặc cấp lãnh đạo trung ương tối cao. Lại không cần nói đến sự tráng lệ, trình độ xa hoa, chỉ cần nói đến khách sạn này có nhiều biện pháp bảo vệ kinh khủng cũng đủ dọa người.
Tất cả các cửa sổ của khách sạn Long Tường đều là chống đạn, dĩ nhiên là áp dụng kĩ thuật tân tiến nhất trên thế giới, đạn cũng không thể xuyên thủng được. Còn có các hệ thống phòng ngự trên lối vào, các góc của đại sảnh đếu có con mắt điện tử(chẳng biết là cái gì…ta mù công nghệ), tia hồng ngoại chứ đừng nói gì đến các lực lượng bảo vệ an ninh, tất cả đều là quân nhân về hưu ưu tú nhất trong nước, hơn nữa tất cả đều là lính đặc biệt, đều là các phần tử tinh anh.
Không ít các danh nhân, minh tinh, chính khách cũng thích ở nơi này, các biện pháp giữ bí mật cũng rất tốt, các biện pháp an toàn cũng là hạng nhất, cũng vì vậy mà Kiều Mộc chọn khách sạn này ngủ lại.
“Tao mặc kệ mày đang ở đâu? Cho dù là tường đồng vách sắt, cho dù dưới đất sâu 3000 thước, tao cũng nhất định sẽ đưa mày ra công lý, tao nhất định sẽ tự thân kết thúc tánh mạng của mày.” Cô âm thầm thề nói, bộ dáng cắn răng nghiến lợi làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Vô số lần lật xem tư liệu về Kiều Mộc, sau khi nắm giữ nhất cử nhất động của hắn, cô bắt đầu đưa ra bước hành động kế tiếp.
Cô nhất định phải bảo đảm nhiệm vụ này trăm ngàn lần không được phép thất bại, hơn nữa phải giết chết người đàn ông độc ác thành tính đó.
Kiều Mộc, bọn tao đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Tiêu Tương Phi biết, nhìn người không thể nhìn bên ngoài, biển không thể lấy đấu mà đong. Đây là kinh nghiệm sâu sắt được cô rút ra được trong những lần thực hành nhiệm vụ. Xem thường một người, đủ để làm cho mình mất mạng. Họ vĩnh viễn là sát thủ giấu ở nơi bóng tối, tùy thời có thể giết chết con mồi cũng đồng thời có thể bị con mồi giết chết.
Bất kì một cơ hội nào, cho dù là một giây đồng hồ, một cm, thậm chí một cái nháy mắt, ngay cả khi mình thất thủ như thế nào, chết như thế nào cũng không thể nào biết được. Cho nên mình không dám kinh thường, khinh thường chính là muốn lấy mạng mình ra bồi làm như vậy thật không đáng giá.
Cô, Tiêu Tương Phi, đội 9 Bộ Quân Cơ là nơi ưu tú nhất, nữ đặc công lợi hại nhất đã không còn là cô gái nhỏ suy sụp khi mới gia nhập ngưỡng cửa đặc công, trong mấy năm nay cô thi hành nhiệm vụ, đã trải qua vô số trận chiến nguy hiểm, luyện thành một thân tuyệt kĩ, tung người đã trở thành một ngôi sao mới, một đặc công chói mắt nhất.
“Lam Linh, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô.” Cô lầm bầm tự nói, một hạt nước trong suốt lóng lánh trơi xuống từ khóe mắt. Vĩnh viễn cô cũng không quên được thảm trạng lúc Lam Linh chết, cặp mắt kia chết mà không thể nhắm lại, không một tiếng động lên án tội ngập trời của những người đó.
Chính bởi vì Lam Linh chết rất thảm mới làm cho cô như biến thành một người khác, lúc đang thi hành nhiệm vụ lòng dạ trở nên độc ác, lạnh lẽo băng sương, thậm chí có thể nói không có nửa điểm nhân tính. Đây chính là đánh giá của các công sự đặc công trong Quân Cơ dành cho cô.
Cô chờ cơ hội báo thù cho Lam Linh quá lâu, lâu đến mức thù hận đã ăn nhập vào trong máu đến tận xương tủy, giống như một cái bóng, luôn cùng với cô như hình với bóng.
Lam Linh là bằng hữu tốt nhất của cô ở trường quân đội, họ giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, xem đối phương như bằng hữu tốt nhất cũng đối đãi như người thân. Mà nay, cô ấy lại rời đi.
Tiêu Tương Phi mở ra laptop, sau khi nhập một chuỗi mật mã cuối cùng kết nối vào Bộ Quân Cơ, lợi dụng hệ thống tối cao của quốc gia xâm nhập chổ ngủ của Kiều Mộc trong khách sạn Long Tường.
Long Tường, là khách sạn năm sao lớn nhất, sang trọng, đắt tiền nhất của thành phố XX, là nơi đón tiếp đặc biệt cho các nhân vật tỉnh trưởng hoặc cấp lãnh đạo trung ương tối cao. Lại không cần nói đến sự tráng lệ, trình độ xa hoa, chỉ cần nói đến khách sạn này có nhiều biện pháp bảo vệ kinh khủng cũng đủ dọa người.
Tất cả các cửa sổ của khách sạn Long Tường đều là chống đạn, dĩ nhiên là áp dụng kĩ thuật tân tiến nhất trên thế giới, đạn cũng không thể xuyên thủng được. Còn có các hệ thống phòng ngự trên lối vào, các góc của đại sảnh đếu có con mắt điện tử(chẳng biết là cái gì…ta mù công nghệ), tia hồng ngoại chứ đừng nói gì đến các lực lượng bảo vệ an ninh, tất cả đều là quân nhân về hưu ưu tú nhất trong nước, hơn nữa tất cả đều là lính đặc biệt, đều là các phần tử tinh anh.
Không ít các danh nhân, minh tinh, chính khách cũng thích ở nơi này, các biện pháp giữ bí mật cũng rất tốt, các biện pháp an toàn cũng là hạng nhất, cũng vì vậy mà Kiều Mộc chọn khách sạn này ngủ lại.
“Tao mặc kệ mày đang ở đâu? Cho dù là tường đồng vách sắt, cho dù dưới đất sâu 3000 thước, tao cũng nhất định sẽ đưa mày ra công lý, tao nhất định sẽ tự thân kết thúc tánh mạng của mày.” Cô âm thầm thề nói, bộ dáng cắn răng nghiến lợi làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Vô số lần lật xem tư liệu về Kiều Mộc, sau khi nắm giữ nhất cử nhất động của hắn, cô bắt đầu đưa ra bước hành động kế tiếp.
Cô nhất định phải bảo đảm nhiệm vụ này trăm ngàn lần không được phép thất bại, hơn nữa phải giết chết người đàn ông độc ác thành tính đó.
Kiều Mộc, bọn tao đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
/162
|