Chẳng lẽ làm nữ nhân của hắn, cũng cần nghĩ lâu như vậy, cũng cần khó xử như vậy sao? Nữ nhân nào vì lấy được sủng hạnh của hắn, không tranh được bể đầu chảy máu, hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn? Mà nàng, cố tình bất đồng, nàng chính là như vậy bất đồng, tính tình lười biếng, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng đề không nổi hăng hái. Nàng là bí mật, để cho hắn vẫn muốn tìm hiểu.
Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, trong cung đã đốt lên hương nhang, mà các cung nữ cũng lùi được thất thất bát bát. Hai người còn ngồi ở chủ vị, không biết ở tại đây nghĩ cái gì.
"Hoàng thượng, tiểu thư, đêm đã khuya, xin hoàng thượng tiểu thư đi ngủ thôi." Hỉ nhi đứng ở một bên, thận trọng nhìn sắc mặt của hai người sắc, rốt cuộc đè nén không được mở miệng nói.
Tiêu Tương Uyển cũng liền vội nói: "Đúng vậy a, hoàng thượng, long thể quan trọng, hoàng thượng nên sớm nghỉ ngơi một chút." Nàng rất là mong đợi nhìn bọn họ.
Tiêu Tương Phi tức giận nhìn các nàng một cái, hai người này thật là nhiều chuyện, nhất định đưa nàng vào miệng cọp? Nhất định muốn nàng phục vụ người đàn ông này?
Hiên Viên Vũ nhìn thần sắc của nàng âm tình bất định, tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng, "Thời gian không sớm rồi, trẫm muốn cùng tiểu thư nghỉ ngơi, không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài trước đi." Hắn nhìn nàng nói.
Đám người Hỉ nhi đám liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền vội vàng hành lễ nói: "Dạ, hoàng thượng, nô tỳ cáo lui." Nói xong, vội vàng lui ra ngoài, trong điện to như vậy chỉ còn sót hai người bọn họ.
"Phi nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hắn đứng lên, đi tới trước mặt nàng, duỗi tay về phía nàng .
Tiêu Tương Phi đứng lên, chăm chú nhìn hắn: "Ngươi biết, ta không phải nữ nhân của ngươi, cũng không phải là nữ nhân trong cung, ta không có khả năng cùng người ở đây chung sống, ngươi cũng đừng suy nghĩ."
"Nơi này là lãnh thổ quốc gia của trẫm, trẫm là chủ nhân cái vương triều này, không có gì là trẫm không có được, không có gì là trẫm không thể nhận ." Hắn nhìn nàng, cũng nói thật.
"Vậy ngươi thử một chút." Vừa nói như thế, nàng cả giận, hắn lại muốn cươngf đạo, Bá Vương ngạnh thượng cung, như vậy nhìn hắn có bản lãnh này hay không, thử xem đi.
Hiên Viên Vũ biết nàng tới thật, nhưng hắn cũng không phải là dễ dàng bị đẩy đi chỗ khác như vậy, không chiếm được nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chỉ thấy Hiên Viên Vũ ngoài ý muốn bắt được tay của nàng, lại lấy động tác sét đánh không kịp bưng tai ôm ngang nàng, thật nhanh chạy tới nội thất.
Tiêu Tương Phi khi thời điểm hắn ra tay, cũng đã có điều phát hiện, mặc dù hắn nhanh nhẹn, nhưng võ công vẫn so ra kém hơn hắn, cho nên nhất thời lần này liền bị hắn đắc thủ.
"Buông ta xuống." Nàng tỉnh táo nói, mặc cho hắn ôm mình đi về phía giường lớn.
Hiên Viên Vũ cho là nàng sẽ quyền đấm cước đá, sẽ phản kháng, lại vạn vạn không ngờ được nàng cư nhiên tỉnh táo như thế, chỉ nói một câu như vậy.
"Không thả." Hắn là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau khi được đặt nằm ở trên giường, nàng xoay mặt lại quay lưng lại phía hắn, không kịp nhìn hắn trừng mắt.
Hắn đứng ở bên giường cởi từng cái từng cái y phục trên người mình, tựa như một cô nàng thoát y, bày ra trước người khách vóc người của mình.
Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, trong cung đã đốt lên hương nhang, mà các cung nữ cũng lùi được thất thất bát bát. Hai người còn ngồi ở chủ vị, không biết ở tại đây nghĩ cái gì.
"Hoàng thượng, tiểu thư, đêm đã khuya, xin hoàng thượng tiểu thư đi ngủ thôi." Hỉ nhi đứng ở một bên, thận trọng nhìn sắc mặt của hai người sắc, rốt cuộc đè nén không được mở miệng nói.
Tiêu Tương Uyển cũng liền vội nói: "Đúng vậy a, hoàng thượng, long thể quan trọng, hoàng thượng nên sớm nghỉ ngơi một chút." Nàng rất là mong đợi nhìn bọn họ.
Tiêu Tương Phi tức giận nhìn các nàng một cái, hai người này thật là nhiều chuyện, nhất định đưa nàng vào miệng cọp? Nhất định muốn nàng phục vụ người đàn ông này?
Hiên Viên Vũ nhìn thần sắc của nàng âm tình bất định, tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng, "Thời gian không sớm rồi, trẫm muốn cùng tiểu thư nghỉ ngơi, không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài trước đi." Hắn nhìn nàng nói.
Đám người Hỉ nhi đám liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền vội vàng hành lễ nói: "Dạ, hoàng thượng, nô tỳ cáo lui." Nói xong, vội vàng lui ra ngoài, trong điện to như vậy chỉ còn sót hai người bọn họ.
"Phi nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hắn đứng lên, đi tới trước mặt nàng, duỗi tay về phía nàng .
Tiêu Tương Phi đứng lên, chăm chú nhìn hắn: "Ngươi biết, ta không phải nữ nhân của ngươi, cũng không phải là nữ nhân trong cung, ta không có khả năng cùng người ở đây chung sống, ngươi cũng đừng suy nghĩ."
"Nơi này là lãnh thổ quốc gia của trẫm, trẫm là chủ nhân cái vương triều này, không có gì là trẫm không có được, không có gì là trẫm không thể nhận ." Hắn nhìn nàng, cũng nói thật.
"Vậy ngươi thử một chút." Vừa nói như thế, nàng cả giận, hắn lại muốn cươngf đạo, Bá Vương ngạnh thượng cung, như vậy nhìn hắn có bản lãnh này hay không, thử xem đi.
Hiên Viên Vũ biết nàng tới thật, nhưng hắn cũng không phải là dễ dàng bị đẩy đi chỗ khác như vậy, không chiếm được nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chỉ thấy Hiên Viên Vũ ngoài ý muốn bắt được tay của nàng, lại lấy động tác sét đánh không kịp bưng tai ôm ngang nàng, thật nhanh chạy tới nội thất.
Tiêu Tương Phi khi thời điểm hắn ra tay, cũng đã có điều phát hiện, mặc dù hắn nhanh nhẹn, nhưng võ công vẫn so ra kém hơn hắn, cho nên nhất thời lần này liền bị hắn đắc thủ.
"Buông ta xuống." Nàng tỉnh táo nói, mặc cho hắn ôm mình đi về phía giường lớn.
Hiên Viên Vũ cho là nàng sẽ quyền đấm cước đá, sẽ phản kháng, lại vạn vạn không ngờ được nàng cư nhiên tỉnh táo như thế, chỉ nói một câu như vậy.
"Không thả." Hắn là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau khi được đặt nằm ở trên giường, nàng xoay mặt lại quay lưng lại phía hắn, không kịp nhìn hắn trừng mắt.
Hắn đứng ở bên giường cởi từng cái từng cái y phục trên người mình, tựa như một cô nàng thoát y, bày ra trước người khách vóc người của mình.
/162
|