“Mạc Nhan điện? Chính là cấm địa kia sao?”
“Đúng. Đêm nay, ta chính là tới nơi đó.” Diễm Liệt lẳng lặng nói.
“Ngươi là Vương, muốn đi đâu ở trong hoàng cung này mà chẳng được, tại sao lại phải lén lút đi vào như vậy?” Tư Tư kì quái hỏi.
“Bởi vì, nơi đó là cấm địa, cho dù là Vương cũng không thể đi vào. Phụ vương từng hạ lệnh, bất cứ kẻ nào tiến vào, đều chém.”
“Nơi đó đến tột cùng là có bí mật gì?” Tư Tư tò mò hỏi.
“Nơi đó, từng có một nữ tử xinh đẹp vô song ở lại… Mà nàng, chính là mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân của ngươi? Nếu như vậy, tại sao cung điện kia lại trở thành cấm địa?”
“Đây là điều ta đã cố công tìm hiểu. Trước lúc năm tuổi, ta vẫn sống ở ngoài hoàng cung, chưa từng gặp qua phụ thân thân sinh. Vào lúc ta tròn năm tuổi, ta bị phụ vương đưa vào cung, mà lúc đó mẫu thân đã biến mất không rõ tin tức. Mỗi khi ta hỏi phụ vương, hắn đều nói mẫu thân ta đã chết… Rồi đến một ngày, ta phát hiện ra nàng đang ở Mạc Nhan điện.”
“Phát hiện ai? Mẫu thân của ngươi sao?”
“Đúng, khi đó ta đã mười tuổi. Tuy rằng năm năm không nhìn thấy mẫu thân, nhưng ta lập tức liền nhận ra người. Ta nhào vào trong lồng ngực người, chất vấn người vì sao lại bỏ mặc ta không quan tâm. Nhưng người chỉ im lặng rơi lệ, nói một từ “Nguyệt Ảnh”, sau đó người liền một mình hồi cung, không bước ra ngoài nửa bước.”
“Nguyệt Ảnh? Lại là Nguyệt Ảnh?”
“Phải, ngày hôm sau, nàng liền đi về cõi tiên.”
“Tại sao lại chết?” Tư Tư cả kinh.
Diễm Liệt ngữ khí nồng đậm đau thương:
“Người là tự sát. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn không hiểu được tại sao người lại tự sát. Sau khi người mất, Mạc Nhan điện đã bị phụ vương biến thành cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận. Ta nhiều lần muốn lẻn vào trong đó, nhưng đều bị người âm thầm giám thị, đến bây giờ vẫn không tiến vào được một bước. Ta nghĩ, chỉ cần tìm được Nguyệt Ảnh, nhất định có thể tìm được nguyên nhân cái chết của người.”
“Nguyên lai ngươi tìm Nguyệt Ảnh là vì lý do này. Nhưng Nguyệt Ảnh là cái gì? Nó ở nơi nào?”
“Chưa từng có ai gặp qua Nguyệt Ảnh.” Diễm Liệt lắc đầu “Nhưng sách cổ có ghi lại, nó có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì. Công chúa Tinh Nguyệt quốc, cũng chính là ngươi, là tế ti(1) bảo hộ Nguyệt Ảnh qua nhiều thế hệ. Mà thời điểm ta diệt Tinh Nguyệt quốc cũng không có phát hiện ra tung tích của Nguyệt Ảnh.”
“Thế giới này thật sự có loại thần khí này? Ta không tin.” Tư Tư lắc đầu: “Nếu thực sự hữu hiệu như vậy, Tinh Nguyệt quốc trực tiếp cầu nguyện không bị mấy nước là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy.”
“Ngươi nói có lý.” Diễm Liệt nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nở nụ cười “Nếu không phải đã gặp qua ngươi, ta thật không dám tin tưởng ngươi chính là Nguyệt Lạc. Xem ra, ngươi thực sự bị mất trí nhớ.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Tư Tư cả kinh.
“Cho dù ngươi tạm thời ngụy trang bản thân, thì cũng không thể dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy để nói đến quốc gia bị diệt vong của mình, thậm chí lại còn quan tâm Nguyệt Ảnh ở nơi nào. Nguyệt Lạc, ta thực sự là càng ngày càng không hiểu ngươi. Lần này ngươi cứu ta một lần, ta có thể cùng ngươi hợp tác, trong vòng một năm, giúp ta tìm được Nguyệt Ảnh, ta sẽ để ngươi tự do.”
“Thật sự? Ngươi tại sao tự dưng lại tốt như vậy?” Tư Tư trong lòng vui sướng nhưng cũng không dám tin tưởng, chính là đầy một bụng hồ nghi nhìn hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“Không không, đương nhiên nguyện ý! Chính là, tại sao kỳ hạn lại là một năm?”
“Ta không có nghĩa vụ cùng nguơi giải thích. Thế nào, thành giao không?” Diễm Liệt nhớ tới việc sinh mệnh Tư Tư chỉ còn một năm, tầm tình không hiểu sao lại trở nên khó chịu.
“Thành giao! Nhưng… Nếu ta vượt quá kỳ hạn thời gian vẫn không tìm được Nguyệt Ảnh thì sao?”
“Như vậy… Ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…”
“Đúng. Đêm nay, ta chính là tới nơi đó.” Diễm Liệt lẳng lặng nói.
“Ngươi là Vương, muốn đi đâu ở trong hoàng cung này mà chẳng được, tại sao lại phải lén lút đi vào như vậy?” Tư Tư kì quái hỏi.
“Bởi vì, nơi đó là cấm địa, cho dù là Vương cũng không thể đi vào. Phụ vương từng hạ lệnh, bất cứ kẻ nào tiến vào, đều chém.”
“Nơi đó đến tột cùng là có bí mật gì?” Tư Tư tò mò hỏi.
“Nơi đó, từng có một nữ tử xinh đẹp vô song ở lại… Mà nàng, chính là mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân của ngươi? Nếu như vậy, tại sao cung điện kia lại trở thành cấm địa?”
“Đây là điều ta đã cố công tìm hiểu. Trước lúc năm tuổi, ta vẫn sống ở ngoài hoàng cung, chưa từng gặp qua phụ thân thân sinh. Vào lúc ta tròn năm tuổi, ta bị phụ vương đưa vào cung, mà lúc đó mẫu thân đã biến mất không rõ tin tức. Mỗi khi ta hỏi phụ vương, hắn đều nói mẫu thân ta đã chết… Rồi đến một ngày, ta phát hiện ra nàng đang ở Mạc Nhan điện.”
“Phát hiện ai? Mẫu thân của ngươi sao?”
“Đúng, khi đó ta đã mười tuổi. Tuy rằng năm năm không nhìn thấy mẫu thân, nhưng ta lập tức liền nhận ra người. Ta nhào vào trong lồng ngực người, chất vấn người vì sao lại bỏ mặc ta không quan tâm. Nhưng người chỉ im lặng rơi lệ, nói một từ “Nguyệt Ảnh”, sau đó người liền một mình hồi cung, không bước ra ngoài nửa bước.”
“Nguyệt Ảnh? Lại là Nguyệt Ảnh?”
“Phải, ngày hôm sau, nàng liền đi về cõi tiên.”
“Tại sao lại chết?” Tư Tư cả kinh.
Diễm Liệt ngữ khí nồng đậm đau thương:
“Người là tự sát. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn không hiểu được tại sao người lại tự sát. Sau khi người mất, Mạc Nhan điện đã bị phụ vương biến thành cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận. Ta nhiều lần muốn lẻn vào trong đó, nhưng đều bị người âm thầm giám thị, đến bây giờ vẫn không tiến vào được một bước. Ta nghĩ, chỉ cần tìm được Nguyệt Ảnh, nhất định có thể tìm được nguyên nhân cái chết của người.”
“Nguyên lai ngươi tìm Nguyệt Ảnh là vì lý do này. Nhưng Nguyệt Ảnh là cái gì? Nó ở nơi nào?”
“Chưa từng có ai gặp qua Nguyệt Ảnh.” Diễm Liệt lắc đầu “Nhưng sách cổ có ghi lại, nó có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì. Công chúa Tinh Nguyệt quốc, cũng chính là ngươi, là tế ti(1) bảo hộ Nguyệt Ảnh qua nhiều thế hệ. Mà thời điểm ta diệt Tinh Nguyệt quốc cũng không có phát hiện ra tung tích của Nguyệt Ảnh.”
“Thế giới này thật sự có loại thần khí này? Ta không tin.” Tư Tư lắc đầu: “Nếu thực sự hữu hiệu như vậy, Tinh Nguyệt quốc trực tiếp cầu nguyện không bị mấy nước là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy.”
“Ngươi nói có lý.” Diễm Liệt nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nở nụ cười “Nếu không phải đã gặp qua ngươi, ta thật không dám tin tưởng ngươi chính là Nguyệt Lạc. Xem ra, ngươi thực sự bị mất trí nhớ.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Tư Tư cả kinh.
“Cho dù ngươi tạm thời ngụy trang bản thân, thì cũng không thể dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy để nói đến quốc gia bị diệt vong của mình, thậm chí lại còn quan tâm Nguyệt Ảnh ở nơi nào. Nguyệt Lạc, ta thực sự là càng ngày càng không hiểu ngươi. Lần này ngươi cứu ta một lần, ta có thể cùng ngươi hợp tác, trong vòng một năm, giúp ta tìm được Nguyệt Ảnh, ta sẽ để ngươi tự do.”
“Thật sự? Ngươi tại sao tự dưng lại tốt như vậy?” Tư Tư trong lòng vui sướng nhưng cũng không dám tin tưởng, chính là đầy một bụng hồ nghi nhìn hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“Không không, đương nhiên nguyện ý! Chính là, tại sao kỳ hạn lại là một năm?”
“Ta không có nghĩa vụ cùng nguơi giải thích. Thế nào, thành giao không?” Diễm Liệt nhớ tới việc sinh mệnh Tư Tư chỉ còn một năm, tầm tình không hiểu sao lại trở nên khó chịu.
“Thành giao! Nhưng… Nếu ta vượt quá kỳ hạn thời gian vẫn không tìm được Nguyệt Ảnh thì sao?”
“Như vậy… Ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…”
/47
|