- Nguyệt tỷ tỷ, trên người tỷ có bật lửa hay không?
Mộng Hàm Yên hỏi, tòa miếu cổ này đen như mực khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.
- Có. Nhưng không có đuốc!
Nguyệt Thiển Mi lấy bật lửa ra, nơi này không có gì có thể nhóm lửa.
- Trong miếu không chừng có nến, chúng ta vào tìm xem.
Mộng Hàm Yên nghĩ bình thường trong miếu sẽ có người thờ cúng, đương nhiên cũng sẽ có nến.
- Ừ.
Nguyệt Thiển Mi và nàng cùng vào ngôi miếu cổ tối đen, bầu không khí cổ xưa phả vào mặt, không rõ đã bao lâu không có ai vào rồi.
Sau khi bật lửa lên, các nàng thấy trên bàn thờ có một cây nến màu tím.
Tuy thấy lạ sao nến lại có màu tím nhưng các nàng cũng không nghĩ nhiều mà đốt nó lên.
“Xì xì__”
Cây nến được đốt lên, ánh nến màu tím âm u nhảy nhót, chiếu ra một mảng sáng tím trong ngôi miếu cổ anh đào này.
“Két!”
Tiếng cửa mở trong trẻo vang lên, dọa Mộng Hàm Yên giật mình.
Nguyệt Thiển Mi cũng theo bản năng túm lấy tay Mộng Hàm Yên, bất an nhìn vào chỗ sâu tăm tối trong ngôi miếu cổ.
“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài vang rền tiếng sấm, mưa tuyết nổi lên khiến đêm tối càng thêm mờ mịt.
- Ai? Giả thần giả quỷ! Ra đây cho ta! Bà đây không sợ ngươi đâu!
Giọng nói trong trẻo của Mộng Hàm Yên vang lên vô cùng rõ ràng trong ngôi miếu cổ.
- Hình như không có ai cả.
Nguyệt Thiển Mi nói, họ chỉ nghe được tiếng vang chứ không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Không có ai cả, vậy tiếng mở cửa đó cũng quá kỳ lạ rồi.
- Đi qua xem xem.
Mộng Hàm Yên được Nguyệt Thiển Mi dìu đỡ đi về phía âm thanh kia.
Âm thanh kia phát ra từ trên tường của ngôi miếu cổ, vách tường ban đầu đã di chuyển, lộ ra một khe cửa đen ngòm.
- Yên nhi, trong đây có lẽ có gì đó nguy hiểm, hay là chúng ta đừng mạo hiểm?
Nguyệt Thiển Mi nhìn bóng tối âm u, trong lòng không khỏi lo lắng, vô cùng sợ hãi.
Mộng Hàm Yên vỗ vỗ ngực, lên tiếng tiếp sức cho nàng ấy:
- Nguyệt tỷ tỷ đừng sợ! Có muội ở đây!
- Bây giờ tỷ là yêu quái, tỷ có gì phải sợ? Người khác sợ tỷ còn không kịp đấy chứ!
Nguyệt Thiển Mi nói, tâm trạng ngược lại bình ổn hơn không ít.
- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ biến trở về hình dáng trước đây thôi, tin muội đi.
Mộng Hàm Yên nghiêm túc nói, nàng sẽ mang Nguyệt Thiển Mi đi tìm Thanh Ý Dao, hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp tỷ ấy.
- Yên nhi, đa tạ muội ở bên tỷ! Trước giờ đều là muội chăm sóc tỷ, tỷ làm tỷ tỷ nhưng không giúp gì được cho muội.
Nguyệt Thiển Mi nắm tay Mộng Hàm Yên, dù hiện tại nàng đã biến thành yêu quái, Yên nhi vẫn không ghét bỏ nàng.
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta vào thôi.
Mộng Hàm Yên đẩy mảnh vách tường đó ra, hai người đi vào phía sau.
Ánh nến màu tím soi rọi gian phòng này, trong phòng là một pho tượng nữ tử bằng bạch ngọc, nữ tử kia trông hệt như thần tiên, cực kỳ mỹ lệ.
Nguyệt Thiển Mi nhìn pho tượng vô cùng tinh xảo ấy, không nhịn được cảm khái:
- So với nữ tử này thì dung nhan của tỷ thực chưa được tính là khuynh thành.
Pho tượng nữ tử ấy đúng là khuynh thành tuyệt thế, đẹp như thiên tiên.
- Bức tượng nhìn quen quá, muội đoán ngôi miếu cổ này có lẽ chính là thờ nàng ấy. Không biết nàng ấy là ai nhỉ, còn bị giấu ở mặt sau vách tường.
Mộng Hàm Yên tò mò đánh giá pho tượng bạch ngọc, nàng luôn cảm thấy nó rất quen thuộc.
Nhưng nàng không nhớ được mình từng thấy nó ở đâu!
- Yên nhi, sao tỷ càng nhìn càng thấy muội có chút giống với pho tượng này nhỉ, bà ấy có phải là mẹ muội không?
Nguyệt Thiển Mi chợt phát hiện ra điều này, kinh ngạc nói.
Mộng Hàm Yên hỏi, tòa miếu cổ này đen như mực khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.
- Có. Nhưng không có đuốc!
Nguyệt Thiển Mi lấy bật lửa ra, nơi này không có gì có thể nhóm lửa.
- Trong miếu không chừng có nến, chúng ta vào tìm xem.
Mộng Hàm Yên nghĩ bình thường trong miếu sẽ có người thờ cúng, đương nhiên cũng sẽ có nến.
- Ừ.
Nguyệt Thiển Mi và nàng cùng vào ngôi miếu cổ tối đen, bầu không khí cổ xưa phả vào mặt, không rõ đã bao lâu không có ai vào rồi.
Sau khi bật lửa lên, các nàng thấy trên bàn thờ có một cây nến màu tím.
Tuy thấy lạ sao nến lại có màu tím nhưng các nàng cũng không nghĩ nhiều mà đốt nó lên.
“Xì xì__”
Cây nến được đốt lên, ánh nến màu tím âm u nhảy nhót, chiếu ra một mảng sáng tím trong ngôi miếu cổ anh đào này.
“Két!”
Tiếng cửa mở trong trẻo vang lên, dọa Mộng Hàm Yên giật mình.
Nguyệt Thiển Mi cũng theo bản năng túm lấy tay Mộng Hàm Yên, bất an nhìn vào chỗ sâu tăm tối trong ngôi miếu cổ.
“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài vang rền tiếng sấm, mưa tuyết nổi lên khiến đêm tối càng thêm mờ mịt.
- Ai? Giả thần giả quỷ! Ra đây cho ta! Bà đây không sợ ngươi đâu!
Giọng nói trong trẻo của Mộng Hàm Yên vang lên vô cùng rõ ràng trong ngôi miếu cổ.
- Hình như không có ai cả.
Nguyệt Thiển Mi nói, họ chỉ nghe được tiếng vang chứ không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Không có ai cả, vậy tiếng mở cửa đó cũng quá kỳ lạ rồi.
- Đi qua xem xem.
Mộng Hàm Yên được Nguyệt Thiển Mi dìu đỡ đi về phía âm thanh kia.
Âm thanh kia phát ra từ trên tường của ngôi miếu cổ, vách tường ban đầu đã di chuyển, lộ ra một khe cửa đen ngòm.
- Yên nhi, trong đây có lẽ có gì đó nguy hiểm, hay là chúng ta đừng mạo hiểm?
Nguyệt Thiển Mi nhìn bóng tối âm u, trong lòng không khỏi lo lắng, vô cùng sợ hãi.
Mộng Hàm Yên vỗ vỗ ngực, lên tiếng tiếp sức cho nàng ấy:
- Nguyệt tỷ tỷ đừng sợ! Có muội ở đây!
- Bây giờ tỷ là yêu quái, tỷ có gì phải sợ? Người khác sợ tỷ còn không kịp đấy chứ!
Nguyệt Thiển Mi nói, tâm trạng ngược lại bình ổn hơn không ít.
- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ biến trở về hình dáng trước đây thôi, tin muội đi.
Mộng Hàm Yên nghiêm túc nói, nàng sẽ mang Nguyệt Thiển Mi đi tìm Thanh Ý Dao, hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp tỷ ấy.
- Yên nhi, đa tạ muội ở bên tỷ! Trước giờ đều là muội chăm sóc tỷ, tỷ làm tỷ tỷ nhưng không giúp gì được cho muội.
Nguyệt Thiển Mi nắm tay Mộng Hàm Yên, dù hiện tại nàng đã biến thành yêu quái, Yên nhi vẫn không ghét bỏ nàng.
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta vào thôi.
Mộng Hàm Yên đẩy mảnh vách tường đó ra, hai người đi vào phía sau.
Ánh nến màu tím soi rọi gian phòng này, trong phòng là một pho tượng nữ tử bằng bạch ngọc, nữ tử kia trông hệt như thần tiên, cực kỳ mỹ lệ.
Nguyệt Thiển Mi nhìn pho tượng vô cùng tinh xảo ấy, không nhịn được cảm khái:
- So với nữ tử này thì dung nhan của tỷ thực chưa được tính là khuynh thành.
Pho tượng nữ tử ấy đúng là khuynh thành tuyệt thế, đẹp như thiên tiên.
- Bức tượng nhìn quen quá, muội đoán ngôi miếu cổ này có lẽ chính là thờ nàng ấy. Không biết nàng ấy là ai nhỉ, còn bị giấu ở mặt sau vách tường.
Mộng Hàm Yên tò mò đánh giá pho tượng bạch ngọc, nàng luôn cảm thấy nó rất quen thuộc.
Nhưng nàng không nhớ được mình từng thấy nó ở đâu!
- Yên nhi, sao tỷ càng nhìn càng thấy muội có chút giống với pho tượng này nhỉ, bà ấy có phải là mẹ muội không?
Nguyệt Thiển Mi chợt phát hiện ra điều này, kinh ngạc nói.
/97
|