- Thật à?
Tuyết Trần Phong nghe Mộng Hàm Yên nói, tiểu nha đầu này đúng là chúa thay đổi.
Nàng lập tức gật đầu, khẳng định:
- Thật hơn cả vàng!
- Vậy bái đường thành thân trước rồi đi bắt yêu quái sau.
Lúc Tuyết Trần Phong đưa Mộng Hàm Yên đến cửa cung, bạch mã của hắn đã đợi ở đó rồi.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, nàng cũng rơi xuống trước người hắn.
Mộng Hàm Yên ngây ngốc, mãi đến khi bị hắn mang về phủ Quỷ vương, nàng mới nghĩ xem phải trốn thế nào.
Tuyết Trần Phong hiển nhiên biết rõ suy nghĩ của nàng, trực tiếp đút cho nàng một viên thuốc.
- Đây là thuốc độc, chỉ bổn vương mới có thuốc giải, nàng muốn trốn thì cứ tự nhiên! Nếu nàng bị độc phát mà chết, bổn vương sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Tuyết Trần Phong đưa nàng về phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trợn mắt há mồm của nàng, tâm trạng hắn vô cùng tốt.
Nếu dám đào hôn của hắn thì ngoan ngoãn tiếp chiêu!
Lần này, hắn sẽ không để nàng chạy nữa.
Mộng Hàm Yên tức giận giậm chân, trừng hắn, mắng:
- Tuyết Trần Phong, huynh quá đáng!
- Còn có thứ càng quá đáng hơn đấy, nàng muốn thử không?
Nụ cười nguy hiểm của Tuyết Trần Phong khiến Mộng Hàm Yên khóc không ra nước mắt.
Nàng không nên xem hắn là người tốt, càng không nên xem Quỷ vương hắn là nhánh cỏ cứu mạng, đầu nàng bị úng nước rồi.
- Dao, mau tới cứu ta! Ta bị bắt cóc!
Hiện tại người mà nàng có thể nghĩ đến chỉ có Thanh Ý Dao, trừ hắn ra, thế giới này tràn đầy ác ý.
- Đợi sau khi nàng và bổn vương bái đường thành thân, bổn vương sẽ đưa thuốc giải cho nàng. Hiện tại, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi! Thanh Ý Dao bây giờ còn ở trong hoàng cung, nàng đừng mong cậu ấy tới cứu nàng.
Tuyết Trần Phong nghe nàng lầm bầm làu bàu, tức thì một ngọn lửa không tên điên cuồng thiêu đốt.
- Người đâu!
Lão quản gia lập tức chạy như bay tới, cảm giác được Quỷ vương điện hạ vô cùng giận dữ, bèn thận trọng hỏi:
- Điện hạ có gì căn dặn ạ?
- Trong vòng một canh giờ, chuẩn bị xong trang phục hôn lễ cho bổn vương và vương phi, đồng thời bố trí vương phủ từ trên xuống dưới.
Tuyết Trần Phong mở miệng nói khiến lão quản gia trợn mắt há mồm.
Trước đây Quỷ vương tuy nói là từng cưới rất nhiều tân nương nhưng ông biết đó chẳng qua là diễn kịch cho người ngoài xem, chưa từng có trận chiến như vậy.
- Còn ngây ra đó làm gì? Cảm thấy một canh giờ nhiều lắm hả?
Giọng nói lạnh lùng của Tuyết Trần Phong khiến lão quản gia vội vàng lui xuống, nếu làm trễ nải hỉ sự của vương gia, ông không gánh nổi hậu quả.
- Cho dù muốn thành thân, không phải cũng nên tam môi lục sính (1), chọn ngày tốt sao? Như huynh vậy có phải quá qua loa rồi không?
(1) Tam môi lục sính: nghi thức truyền thống của TQ khi kết hôn.
Mộng Hàm Yên nghĩ làm thế nào để kéo dài ngày thành thân, nhìn điệu bộ này của hắn, nàng cảm giác mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng tướng mạo hắn vô cùng anh tuấn nhưng tính cách thật quá xấu xa, nàng có thể phun ra cả trăm khuyết điểm.
Nàng không muốn gả cho tên khốn bá đạo này đâu!
- Tiểu tân nương của bổn vương đúng là quý nhân hay quên nhỉ! Những thứ tam môi lục sính này, bổn vương đã làm đủ từ lâu. Nếu không phải đêm đó nàng không từ mà biệt, phu thê chúng ta sớm đã động phòng hoa chúc rồi.
Tuyết Trần Phong nói một cách xấu xa, Mộng Hàm Yên bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
- Được rồi, lát nữa sẽ có người tới đo giá y cho nàng, lần này nếu nàng dám trốn, có tin bổn vương đánh gãy chân nàng không?
- Ha ha ha, sao ta dám trốn chứ?
Mộng Hàm Yên nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Nhìn Tuyết Trần Phong rời khỏi phòng, nàng nghĩ mình nên leo cửa sổ trốn hay trốn từ chỗ nào đây.
Có điều bây giờ hình như mình trúng độc rồi, trốn bậy, thực sự có nên không?
Không chạy, cứ thế ngoan ngoãn gả cho huynh ấy?
Mộng Hàm Yên nhất thời xoắn xuýt.
Tuyết Trần Phong nghe Mộng Hàm Yên nói, tiểu nha đầu này đúng là chúa thay đổi.
Nàng lập tức gật đầu, khẳng định:
- Thật hơn cả vàng!
- Vậy bái đường thành thân trước rồi đi bắt yêu quái sau.
Lúc Tuyết Trần Phong đưa Mộng Hàm Yên đến cửa cung, bạch mã của hắn đã đợi ở đó rồi.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, nàng cũng rơi xuống trước người hắn.
Mộng Hàm Yên ngây ngốc, mãi đến khi bị hắn mang về phủ Quỷ vương, nàng mới nghĩ xem phải trốn thế nào.
Tuyết Trần Phong hiển nhiên biết rõ suy nghĩ của nàng, trực tiếp đút cho nàng một viên thuốc.
- Đây là thuốc độc, chỉ bổn vương mới có thuốc giải, nàng muốn trốn thì cứ tự nhiên! Nếu nàng bị độc phát mà chết, bổn vương sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Tuyết Trần Phong đưa nàng về phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trợn mắt há mồm của nàng, tâm trạng hắn vô cùng tốt.
Nếu dám đào hôn của hắn thì ngoan ngoãn tiếp chiêu!
Lần này, hắn sẽ không để nàng chạy nữa.
Mộng Hàm Yên tức giận giậm chân, trừng hắn, mắng:
- Tuyết Trần Phong, huynh quá đáng!
- Còn có thứ càng quá đáng hơn đấy, nàng muốn thử không?
Nụ cười nguy hiểm của Tuyết Trần Phong khiến Mộng Hàm Yên khóc không ra nước mắt.
Nàng không nên xem hắn là người tốt, càng không nên xem Quỷ vương hắn là nhánh cỏ cứu mạng, đầu nàng bị úng nước rồi.
- Dao, mau tới cứu ta! Ta bị bắt cóc!
Hiện tại người mà nàng có thể nghĩ đến chỉ có Thanh Ý Dao, trừ hắn ra, thế giới này tràn đầy ác ý.
- Đợi sau khi nàng và bổn vương bái đường thành thân, bổn vương sẽ đưa thuốc giải cho nàng. Hiện tại, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi! Thanh Ý Dao bây giờ còn ở trong hoàng cung, nàng đừng mong cậu ấy tới cứu nàng.
Tuyết Trần Phong nghe nàng lầm bầm làu bàu, tức thì một ngọn lửa không tên điên cuồng thiêu đốt.
- Người đâu!
Lão quản gia lập tức chạy như bay tới, cảm giác được Quỷ vương điện hạ vô cùng giận dữ, bèn thận trọng hỏi:
- Điện hạ có gì căn dặn ạ?
- Trong vòng một canh giờ, chuẩn bị xong trang phục hôn lễ cho bổn vương và vương phi, đồng thời bố trí vương phủ từ trên xuống dưới.
Tuyết Trần Phong mở miệng nói khiến lão quản gia trợn mắt há mồm.
Trước đây Quỷ vương tuy nói là từng cưới rất nhiều tân nương nhưng ông biết đó chẳng qua là diễn kịch cho người ngoài xem, chưa từng có trận chiến như vậy.
- Còn ngây ra đó làm gì? Cảm thấy một canh giờ nhiều lắm hả?
Giọng nói lạnh lùng của Tuyết Trần Phong khiến lão quản gia vội vàng lui xuống, nếu làm trễ nải hỉ sự của vương gia, ông không gánh nổi hậu quả.
- Cho dù muốn thành thân, không phải cũng nên tam môi lục sính (1), chọn ngày tốt sao? Như huynh vậy có phải quá qua loa rồi không?
(1) Tam môi lục sính: nghi thức truyền thống của TQ khi kết hôn.
Mộng Hàm Yên nghĩ làm thế nào để kéo dài ngày thành thân, nhìn điệu bộ này của hắn, nàng cảm giác mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng tướng mạo hắn vô cùng anh tuấn nhưng tính cách thật quá xấu xa, nàng có thể phun ra cả trăm khuyết điểm.
Nàng không muốn gả cho tên khốn bá đạo này đâu!
- Tiểu tân nương của bổn vương đúng là quý nhân hay quên nhỉ! Những thứ tam môi lục sính này, bổn vương đã làm đủ từ lâu. Nếu không phải đêm đó nàng không từ mà biệt, phu thê chúng ta sớm đã động phòng hoa chúc rồi.
Tuyết Trần Phong nói một cách xấu xa, Mộng Hàm Yên bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
- Được rồi, lát nữa sẽ có người tới đo giá y cho nàng, lần này nếu nàng dám trốn, có tin bổn vương đánh gãy chân nàng không?
- Ha ha ha, sao ta dám trốn chứ?
Mộng Hàm Yên nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Nhìn Tuyết Trần Phong rời khỏi phòng, nàng nghĩ mình nên leo cửa sổ trốn hay trốn từ chỗ nào đây.
Có điều bây giờ hình như mình trúng độc rồi, trốn bậy, thực sự có nên không?
Không chạy, cứ thế ngoan ngoãn gả cho huynh ấy?
Mộng Hàm Yên nhất thời xoắn xuýt.
/97
|