Người to lớn lắc đầu cười:
- Lão phu đã nói là giữ lời, nhà ngươi không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi.
Y đưa tay vào mình lấy ra một chiếc lọ con bằng ngọc trắng, nghiêng miệng lọ cho ra ba hoàn thuốc cũng màu trắng, nắm trong tay.
Y đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Giải trừ chất độc cho ba người, dĩ nhiên là việc không còn phải nói đến nữa, nhưng lão phu xin nêu ra một điều kiện.
Trầm Miên Tích hỏi nhanh:
- Điều kiện gì?
- Trao đổi.
- Trao đổi vật gì?
- Không phải trao đổi vật gì, mà chỉ là ý muốn.
- Xin giải thích rõ ràng hơn.
- Ý muốn của ngươi là giải cứu ba người, ta sẽ thực hiện ý muốn đó. Còn ý muốn của ta ...
- Ngươi cứ nói, ta liệu xem sao.
- Sau khi giải độc xong, ba người này phải rời đi ngay, không được cùng ngươi chung một con đường như trước nữa.
Trầm Miên Tích cười lớn:
- Ý muốn đó có gì mà không thực hành được?
Y liền trao ba hoàn thuốc màu trắng cho Trầm Miên Tích.
Chàng vội tiến đến ba người, nhét nhanh thuốc vào miệng mỗi người.
Trong khoảnh khắc, ba người dứt tiếng rên, sắc mặt từ trắng bệch đã đỏ dần lên.
Trầm Miên Tích cả mừng cúi xuống hỏi nhẹ Trâm Hoa Mai:
- Hà muội, Hà muội! Trong mình đã đỡ hơn nhiều rồi chứ?
Trâm Hoa Mai gật đầu, từ từ chống tay đứng dậy.
Tuyết Sơn Chân Quân và U Linh Huyết Kiếm Khách cũng từ từ đứng dậy.
Thấy ba người ngồi dậy, rồi đứng lên được như thường, người to lớn cười nhẹ:
- Ba ngươi yên tâm, kể như tai nạn qua rồi vậy, chất độc đã được giải trừ tuyệt diệt, hãy chuẩn bị rời khỏi nơi này ngay đi.
Trâm Hoa Mai thoáng liếc mắt qua Trầm Miên Tích, toan nói gì lại thôi.
Trầm Miên Tích thốt:
- Ngu huynh cùng vị tiền bối này đã giao ước với nhau, theo đó Hà muội hãy cùng thúc thúc và Hà huynh đi trước đến Tuyền Mộ Sơn, ngu huynh sẽ đến sau.
Trâm Hoa Mai tỏ vẻ lưu luyến ra mặt, nàng hỏi:
- Trầm huynh chưa định đến Tuyền Mộ Sơn ngay à?
Trầm Miên Tích gật đầu:
- Khi nào công việc tại đây hoàn tất, ngu huynh mới có thể đến Tuyền Mộ Sơn được.
Người to lớn thấy ba người trù trừ chưa chịu dời chân ngay, có ý không vui thốt:
- Lời giao ước giữa nhau qua chưa đầy nửa khắc, thế mà các ngươi không giữ trọn được sao?
Trầm Miên Tích không còn biết làm sao hơn, đành bảo với ba người:
- Thúc thúc, Hà huynh cùng Hà muội nên đi ngay đi, đừng lo việc gì cho tại hạ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
Tuyết Sơn Chân Quân và U Linh Huyết Kiếm Khách quay người đi trước, Trâm Hoa Mai thở dài, cúi đầu chào Trầm Miên Tích rồi quay mình nhanh chóng bước đi, sợ một chút chần chừ sẽ bị lưu luyến mà không thể rời chân được.
Song, nàng không đủ can đảm giữ vẻ cương quyết như khách anh hùng, nên cứ năm ba bước lại quay đầu nhìn chốn cũ, như thể đã rơi rớt đâu đấy một mảnh tim rướm máu ...
Trầm Miên Tích nhìn theo bóng người mờ dần, mờ dần, chàng quay trở lại người to lớn hỏi:
- Ngươi muốn một mình ta lưu lại nơi đây có ý gì chăng?
Người cao lớn đáp:
- Ngươi hãy cho ta biết một việc, trước khi ta đáp lời ngươi.
Trầm Miên Tích vội hỏi:
- Việc gì?
- Ngươi thuộc môn phái nào, sư phụ ngươi là ai?
Thái độ của Trầm Miên Tích không còn lạnh nhạt với người cao lớn nữa, chàng thấy y không có ác ý với bọn mình, nên không còn lý do gì phải phải xử sự kém nhã nữa. Hơn nữa, dù sao đối phương cũng là người cao niên vọng trọng.
Chàng đáp ngay không còn giấu giếm:
- Tại hạ là đồ đệ của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt.
Người cao lớn khẽ buông tiếng thở dài:
- Lão phu nghe đồn người đã chết!
Trầm Miên Tích xúc động tâm tư, chàng buông tiếng thở dài cùng người cao lớn.
Cuốn phim dĩ vãng theo tiếng than, trải rộng trong tâm tư chàng, phô rõ thảm trạng tử vong của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt, như diễn tiến chỉ xảy ra ngày hôm qua, ngày kia chứ không phải cách những ba năm dài. Chàng thấy rõ màu hồng của máu, chàng thấy như cả đoạn dĩ vãng đau lòng nhuộm đỏ ánh lửa căm thù.
Bất giác đôi giòng lệ trào mi, cuộn dài theo má Trầm Miên Tích. Chàng cất giọng trầm buồn:
- Sư phụ tại hạ tuy đã chết, song thanh danh người vẫn lưu lại trên thế gian.
- Thủ pháp của thiếu hiệp vừa thi triển, chắc chắn không phải do lệnh sư truyền thụ?
Trầm Miên Tích giật mình thầm nghĩ:
"Lão ta nghi ngờ điều gì chứ? Làm sao lão ta lại biết rõ thế? Hay là lão đã nhận ra ...".
Song vốn tánh thuần hậu, thành thực, Trầm Miên Tích kể rõ những chuyện đã xảy ra tại Các Mộng Sơn.
Nghe xong, người cao lớn nói như tâm sự với chính mình:
- Lão phu đây chính là sư đệ của Các Mộng Sơn chủ. Chúng ta là sư huynh đệ nhưng xem nhau như anh em ruột thịt, chính mụ già hồi nãy đã phân chia tình huynh đệ của bọn ta.
Nguyên còn một ngày nữa là đám cưới giữa mụ và sư huynh ta, mụ đã dùng Kích dâm pháp ...
và ta đã ngủ với mụ một đêm trước ngày đám cưới của sư huynh. Sư phụ ta bắt gặp được và đuổi ta ra khỏi sư môn, dù cho sư huynh ta đã nhiều lần xin sư phụ tha tội. Thế là ta phải ly khai sư môn, bôn ba trên chốn giang hồ. Nhưng một năm sau, trong một lần tình cờ gặp lại mụ, ta bất phòng đã bị mụ điểm huyệt và cho uống Diệp Kinh Kỳ Tán Dược. Thế là suốt đời ta bị mụ sai khiến làm những chuyện động trời, giết người không gớm tay, gây bao chuyện đau thương mà có ai hiểu được lòng ta. Khi thiếu hiệp sử dụng Trung Ly Hỏa của Phi Ưng Chưởng, ta biết ngay thiếu hiệp là truyền nhân của sư huynh ta, bỗng nhiên con người của ta như tỉnh mộng, thế là ta thoát ra được. Dường như mụ đã phát hiện được giữa ta và thiếu hiệp có một mối dây liên hệ nào đó, nên mụ đã bỏ đi ngay, có lẽ mụ đoán rằng:
ta và thiếu hiệp sẽ liên công chống lại mụ.
Trầm Miên Tích vội vòng tay quỳ xuống kính cẩn thưa:
- Tiểu điệt đắc tội, không biết sư thúc trước mặt mình.
Người cao lớn liền cúi xuống nâng Trầm Miên Tích dậy, giọng hòa dịu:
- Không biết là không có tội. Ta biết hiền điệt nôn nóng muốn đến Tuyền Mộ Sơn để trả mối huyết cừu cho phụ thân.
Người cao lớn đưa tay lên mặt, quào quào. Từng mảnh da giả rơi rụng theo tay.
Trong phút chốc, trước mặt Trầm Miên Tích, người cao lớn biến thành một cụ già mi dài râu rậm, mắt sáng, mũi to, miệng rộng.
Lão lại đưa tay lên đầu, chiếc mũ cao theo tay rơi xuống, để lộ mái tóc bạc trắng. Lão thốt:
- Ngày tháng trôi qua, sao dời vật đổi, người thì cũ mà cảnh đã thay khung, một nắm đất vàng che giấu đống xương khô, thành danh rồi cũng lụi tàn trong quên lãng. Còn lão phu lìa đất nước, lạc lõng ngoài biên cương, thân như phế, kiếp như vùi ... Giờ đây ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, và không muốn mang một tuyệt kỹ về trong lòng đất lạnh sau này ...
Như hiểu ý của lão, Trầm Miên Tích ngắt lời:
- Tiểu điệt sẽ đi tìm mụ để lấy cho bằng được thuốc giải về đây cứu sư thúc.
- Trầm Miên Tích! Đã muộn rồi cháu ạ! Chỉ vài giờ nữa thôi, ta sẽ thành người thiên cổ.
Thế rồi lão truyền thụ cho Trầm Miên Tích một tuyệt học mà lão tự luyện trong hai mươi năm trời nay.
Khi chàng đã luyện được tám chín thành hỏa hầu, lão ấn người chàng xuống bãi cỏ, lão ngồi phía sau, hai tay ấn mạnh vào huyệt Linh Đài của chàng ...
oo Trầm Miên Tích đắp xong ngôi mộ, chàng quỳ xuống khấn vái:
- Phùng sư thúc linh thiêng chứng giám cho, tiểu điệt sẽ rửa mối thù trong nay mai.
Chàng đứng dậy nhìn lên nền trời, sương đã tan, bầu không khí quang đãng, một vầng nguyệt sáng lồ lộ giữa vạn tinh tú lấp lánh chiếu ngời.
Chàng hướng về phía tây, thi triển cước trình, thoáng sau đã cách xa ngôi mộ của Phùng Chí Bảo mấy trăm trượng ...
Đi chưa được một tiếng đồng hồ, Trầm Miên Tích bị sáu người chẹn lối. Chàng dừng chân, định thần nhìn kỹ, hóa ra người đứng đầu là mụ Sát Ma Nữ Vương.
Chàng quát lên một tiếng căm hờn:
- Mụ già kia, hôm nay mụ sẽ đền tội tại đây.
Sát Ma Nữ Vương cũng thét lên lanh lảnh:
- Ranh con, chớ ngông cuồng. Hãy xem Ngũ Hành Đại Pháp của ta.
Dứt lời, mụ đưa tay phát một cử chỉ như ra lệnh.
Năm bóng người đứng sau lưng mụ tiến lên phía trước.
Dương Hán Tử nhanh hơn đồng bọn, tay phải thò ra chụp thẳng vào người của Trầm Miên Tích. Năm ngón tay gã từ sắc tái tái, bỗng trở thành đen thẫm, cánh tay đồng thời nở lớn gấp hai lần.
Một lúc tung ra hai đòn tuyệt kỹ độc đáo, Dương Hán Tử đinh ninh với thế tấn công ồ ạt ấy, đối phương dù có tài giỏi cỡ nào cũng chỉ đỡ được một trong hai chiêu là cùng.
Nhưng sự thật luôn vượt ngoài ý tưởng.
Trầm Miên Tích chẳng những không tỏ vẻ rối rắm, nhếch môi cười khinh miệt, nghiêng sang một phía, tránh khỏi thế trảo của đối phương, chân vội xoay nửa vòng nhanh hơn cả làn chớp xẹt, lòn tuốt ra sau lưng Dương Hán Tử.
Bỗng dưng trước mắt mất đi hình ảnh của đối phương, đồng thời cảm thấy sau lưng một luồng kình lực ập tới, Dương Hán Tử vội chuyển người đổi chiêu phản kích, nhưng thế chiêu chưa tung ra, y đã sụm người ngồi trên đất.
Như một bóng quế hồn ma, thân hình Trầm Miên Tích vừa thấy đó đã thoáng nhanh xê đến cạnh Hồ Thiên Tử.
Gã khiếp hãi đến toát mồ hôi hột, vội quát to lên một tiếng trợ uy, vận tụ đúng mười thành công lực, với môn khí giới chín mũi diệp kiếm trên tay, liên tục như chuỗi hào quang bắn vào người đối phương.
Trầm Miên Tích chẳng buồn tránh né, thân hình trụ vững như cột cổ liễu nghìn thu, tay phải nhè nhẹ đẩy tới, một luồng chưởng phong như sóng triều bể cả, xô cuộn vào chuỗi khí giới đang vù vù bắn tới.
Hồ Thiên Tử chợt nghe hổ khẩu tay mình tê buốt, tiếp theo đấy một loạt thanh âm quái dị vang lên, chín mũi diệp kiếm kia rơi lả tả xuống đất.
Đã thế, lồng ngực Hồ Thiên Tử bị dư kình của ngọn chưởng chấn động, khiến gã không dằn được thét to một tiếng đau đớn té ngửa xuống đất.
Ba tên còn lại vung chưởng liên công về phía chàng trai họ Trầm, bóng chưởng trùng trùng như sơn nhạc, kèm theo tốc độ như chớp giăng sao xẹt.
Trong cơn bất phòng, Trầm Miên Tích đành thất thủ thối lui luôn ba bước ...
Liền theo đó, từ tay ba gã vụt phát động từng vầng, từng vầng bóng chưởng như bão tố cuồng phong, nhắm vào các đại huyệt châu thân của Trầm Miên Tích công tới.
Trong phút chốc, thân hình của Trầm Miên Tích ngập mất trong bóng chưởng mịt mù.
Bất thần ...
Giữa bóng chưởng trùng trùng kín bưng như tường đồng vách sắt đã sụp xuống ấy, bỗng vút nhanh lên một bóng trắng, lao bắn tận không trung, đoạn như một tia sét nhoáng, phóng vèo trở xuống ...
Chân vừa chấm đất, Trầm Miên Tích lập tức huy động độc kiếm ào ào như thác xô sóng vỗ, từng chiêu nối tiếp khít khao, ngọn sau lùa ngọn trước như xỉa bắn vào lồng ngực ba đối thủ.
Trước thân pháp siêu phàm cùng võ công tuyệt đỉnh của Trầm Miên Tích, ba gã nọ chỉ còn cách hồi bộ tháo lui.
Nhưng Trầm Miên Tích chừng như đã liệu trước được hành động của kẻ thù, chân của ba gã nọ vừa nhích động, chàng đã lập tức tống nhanh ba chưởng bồi công.
Ba gã nọ chỉ định tháo lui ba bước, nhưng ngọn chưởng vừa rồi đã đẩy bọn chúng ngã lộn nhào luôn sáu bước.
Ba gã nghiến răng đè nén huyết khí, sáu tay chưởng vung lia lịa với lòng căm phẫn.
Trầm Miên Tích chẳng mảy may nao núng, thân ảnh chàng như ma vờn quỷ lướt tránh đi dễ dàng.
Lồng theo tiếng quát, tay phải chàng vèo ra một kiếm, tay trái đồng thời quật nhanh ra hai chưởng bồi công.
Bằng! Bằng! Bằng!
Sau ba tiếng nổ chát chúa như đạn pháo, ba gã nọ hự lên một tiếng nặng nề, loạng choạng té xuống đất, miệng hộc ra mấy búng máu tươi.
Rống lên một tiếng như quỷ gào, Sát Ma Nữ Vương tay đã quấu ra như vuốt quỷ, chờn vờn nhắm ngay Trầm Miên Tích chụp thẳng vào khoảng không.
Tuy cách xa Trầm Miên Tích hơn hai mươi trượng, nhưng trảo kình tủa đến như sóng dậy biển to, từng đợt, từng đợt lượn sau đùa nhanh lượn trước ...
Trầm Miên Tích mặt thoáng biến sắc, quát to một tiếng tựa rồng gầm, một tay kiếm cùng một tay chưởng đồng lượt tung ra hai đòn tuyệt kỹ ...
Bằng! ...
Sau tiếng nổ xé toang không khí, Trầm Miên Tích lắc động châu thân, chàng mím môi trầm khí, đôi chân lún sâu xuống đất đến ba tấc, giữ vững thân hình khỏi bật lui.
Sát Ma Nữ Vương thân hình cũng nghiêng ngả ra sau, gượng lắm mới kềm vững lại tư thế cũ.
Sắc mặt mụ phủ lên một sắc thái kinh mang, buột miệng ồ lên một tiếng:
- Ranh con quả tuyệt kỹ đầy mình, xem ra mi có thể chịu nổi ít nhất năm hiệp với ta.
Trầm Miên Tích sầm mặt cười khẩy:
- Mụ chớ sớm lớn lối, ngày này đúng sang năm, chính là ngày giỗ của mụ.
Sát Ma Nữ Vương vụt buông tiếng cười lanh lảnh:
- Không ngờ thái độ ngông nghênh của Các Mộng Sơn chủ năm xưa cũng truyền thụ hết lại cho ngươi.
Trầm Miên Tích thốt lên:
- Mối thù của Phùng sư thúc sẽ được trả hôm nay ...
Sát Ma Nữ Vương cao giọng quát to:
- Nhóc con hãy nằm xuống nghe!
Tay phải liền theo đó nhấc lên trước ngực, tay trái cung chặt thàn quỳên đưa ra trước, tư thế như người đang chạy.
Từ hai cánh tay khẳng khiu như que củi của mụ, bỗng nhè nhẹ bốc lên một luồng hơi trắng như sương mỏng.
Mụ lập tức quát lên một tiếng to, song chưởng nhất tề đẩy mạnh về phía chàng trai.
Nhìn thấy thế chưởng của Sát Ma Nữ Vương vỗ đến như biển tràn núi lở, so với lần trước còn dữ dội hơn bội phần.
Trước thế công kình mãnh dị thường của Sát Ma Nữ Vương, Trầm Miên Tích dùng ngay khinh công Phù Quang Lạng Ảnh Thân Pháp của Ngân Hà Tiên Tử lắc mình tránh đi như biến.
Luồng kình phong của Sát Ma Nữ Vương ập tới ngay vị trí của chàng, bắn thẳng xuống mặt đất, vang ầm một tiếng khủng khiếp.
Cát đá bị phải luồng chưởng lực đào xới tung bay mù mịt, hàng cây to nơi phía sau lưng Trầm Miên Tích khi nãy, không chịu nổi luồng bạo phong quét qua, ầm ầm bật gốc ngã đổ ngổn ngang ...
Giữa lúc Sát Ma Nữ Vương còn ngơ ngẩn tìm quanh, từ không trung bỗng lao xuống một bóng người áo trắng, nhìn kỹ đúng là Trầm Miên Tích.
Trước khí thế hung mãnh như giao long ngốn sông nuốt núi ấy, Sát Ma Nữ Vương khiếp hãi tháo lui ba bước dài.
Trầm Miên Tích thừa oai thế, lại quát lên một tiếng tựa sét vang, tay trái hỏa tốc tung ra một ngọn Thiên Long Chỉ.
Sát Ma Nữ Vương không sao ước lượng được đối phương có thể xuất thủ nhanh nhẹn như thế, tay trái vội đưa lên gạt ra một chưởng.
Trầm Miên Tích dùng phương pháp đánh mạnh đánh mau để đối phó cùng mụ nên khi chưởng phong của kẻ địch vừa phóng tới, chàng vội trổ ngay thuật khinh công, xông ra khỏi vòng chưởng lực.
Vừa cảm thấy thế chưởng của mình rơi vào khoảng trống, qua kinh nghiệm lần trước, không đợi cho đối phương đáp xuống, Sát Ma Nữ Vương lập tức tung mình bám sát theo chàng với ý định không cho chàng kịp xoay tay phản kích.
Nhưng ...
Trầm Miên Tích ứng biến cực kỳ nhanh chóng, mụ vừa tung mình lên, chàng lập tức xỉa nhanh ra ba kiếm Ngọa Thi Lâm Phong, Bối Diệp Kỳ Kinh và Nghịch Thiên Kỳ Công.
Ba kiếm tung ra, trước sau tiếp nối trong một thời gian chớp nhoáng, loang loáng như một vòng hào quang xanh biếc bọc lấy thân hình mụ ma đầu vào giữa.
Sát Ma Nữ Vương đang từ thế chủ động bỗng dưng rơi vào vòng uy lực quật công của chàng, nhưng nhờ vào nội lực thâm hậu, qua giây phút kinh hãi, mụ đã lấy lại tinh thần.
Sau một tiếng quát to, giữa không trung mụ vội đảo người, song chưởng phóng ra đôi phía, cùng lúc tung ra hai chiêu.
Ào ... Ào ...
Trong luồng chưởng kình tủa bắn ra như hai cơn gió lốc từ trung tâm dạt thẳng ra ngoài, luồng hào quang đang ngấp ngời tỏa phủ chung quanh liền lặn mất.
Trầm Miên Tích trước đôi chiêu tuyệt ảo cùng công lực phi thường của Sát Ma Nữ Vương, biết khó có thể đối kháng, vội thu ngay kiếm kình bảo vệ lấy châu thân, người chàng như một luồng móng trắng bay lộn ra xa bảy tám trượng.
Thét lên một tiếng rùng rợn, Sát Ma Nữ Vương nhảy xổ tới tung một chưởng như trời giáng.
Trầm Miên Tích dồn tất cả công lực trên thanh độc kiếm, thân hình bất thần lao tới như làn tên được bật nỏ.
Thân hình chàng vừa né tránh khỏi luồng chưởng phong hung mãnh của đối phương, đồng thời vút tới bên cạnh mụ. Thanh độc kiếm trên tay chàng réo lên một tiếng xé gió ập đến ngực đối phương.
Rú lên một tiếng hãi hùng, Sát Ma Nữ Vương ngã vật xuống đất.
Ngọn độc kiếmcủa chàng ghim đúng ngay chỗ trái tim của mụ Sát Ma Nữ Vương.
Trầm Miên Tích rút nhẹ thanh độc kiếm ra, cắt lấy thủ cấp của Sát Ma Nữ Vương cột trên lưng và phóng nhanh về hướng đỉnh Tuyền Mộ Sơn.
- Lão phu đã nói là giữ lời, nhà ngươi không cần phải nhắc đi nhắc lại mãi.
Y đưa tay vào mình lấy ra một chiếc lọ con bằng ngọc trắng, nghiêng miệng lọ cho ra ba hoàn thuốc cũng màu trắng, nắm trong tay.
Y đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Giải trừ chất độc cho ba người, dĩ nhiên là việc không còn phải nói đến nữa, nhưng lão phu xin nêu ra một điều kiện.
Trầm Miên Tích hỏi nhanh:
- Điều kiện gì?
- Trao đổi.
- Trao đổi vật gì?
- Không phải trao đổi vật gì, mà chỉ là ý muốn.
- Xin giải thích rõ ràng hơn.
- Ý muốn của ngươi là giải cứu ba người, ta sẽ thực hiện ý muốn đó. Còn ý muốn của ta ...
- Ngươi cứ nói, ta liệu xem sao.
- Sau khi giải độc xong, ba người này phải rời đi ngay, không được cùng ngươi chung một con đường như trước nữa.
Trầm Miên Tích cười lớn:
- Ý muốn đó có gì mà không thực hành được?
Y liền trao ba hoàn thuốc màu trắng cho Trầm Miên Tích.
Chàng vội tiến đến ba người, nhét nhanh thuốc vào miệng mỗi người.
Trong khoảnh khắc, ba người dứt tiếng rên, sắc mặt từ trắng bệch đã đỏ dần lên.
Trầm Miên Tích cả mừng cúi xuống hỏi nhẹ Trâm Hoa Mai:
- Hà muội, Hà muội! Trong mình đã đỡ hơn nhiều rồi chứ?
Trâm Hoa Mai gật đầu, từ từ chống tay đứng dậy.
Tuyết Sơn Chân Quân và U Linh Huyết Kiếm Khách cũng từ từ đứng dậy.
Thấy ba người ngồi dậy, rồi đứng lên được như thường, người to lớn cười nhẹ:
- Ba ngươi yên tâm, kể như tai nạn qua rồi vậy, chất độc đã được giải trừ tuyệt diệt, hãy chuẩn bị rời khỏi nơi này ngay đi.
Trâm Hoa Mai thoáng liếc mắt qua Trầm Miên Tích, toan nói gì lại thôi.
Trầm Miên Tích thốt:
- Ngu huynh cùng vị tiền bối này đã giao ước với nhau, theo đó Hà muội hãy cùng thúc thúc và Hà huynh đi trước đến Tuyền Mộ Sơn, ngu huynh sẽ đến sau.
Trâm Hoa Mai tỏ vẻ lưu luyến ra mặt, nàng hỏi:
- Trầm huynh chưa định đến Tuyền Mộ Sơn ngay à?
Trầm Miên Tích gật đầu:
- Khi nào công việc tại đây hoàn tất, ngu huynh mới có thể đến Tuyền Mộ Sơn được.
Người to lớn thấy ba người trù trừ chưa chịu dời chân ngay, có ý không vui thốt:
- Lời giao ước giữa nhau qua chưa đầy nửa khắc, thế mà các ngươi không giữ trọn được sao?
Trầm Miên Tích không còn biết làm sao hơn, đành bảo với ba người:
- Thúc thúc, Hà huynh cùng Hà muội nên đi ngay đi, đừng lo việc gì cho tại hạ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
Tuyết Sơn Chân Quân và U Linh Huyết Kiếm Khách quay người đi trước, Trâm Hoa Mai thở dài, cúi đầu chào Trầm Miên Tích rồi quay mình nhanh chóng bước đi, sợ một chút chần chừ sẽ bị lưu luyến mà không thể rời chân được.
Song, nàng không đủ can đảm giữ vẻ cương quyết như khách anh hùng, nên cứ năm ba bước lại quay đầu nhìn chốn cũ, như thể đã rơi rớt đâu đấy một mảnh tim rướm máu ...
Trầm Miên Tích nhìn theo bóng người mờ dần, mờ dần, chàng quay trở lại người to lớn hỏi:
- Ngươi muốn một mình ta lưu lại nơi đây có ý gì chăng?
Người cao lớn đáp:
- Ngươi hãy cho ta biết một việc, trước khi ta đáp lời ngươi.
Trầm Miên Tích vội hỏi:
- Việc gì?
- Ngươi thuộc môn phái nào, sư phụ ngươi là ai?
Thái độ của Trầm Miên Tích không còn lạnh nhạt với người cao lớn nữa, chàng thấy y không có ác ý với bọn mình, nên không còn lý do gì phải phải xử sự kém nhã nữa. Hơn nữa, dù sao đối phương cũng là người cao niên vọng trọng.
Chàng đáp ngay không còn giấu giếm:
- Tại hạ là đồ đệ của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt.
Người cao lớn khẽ buông tiếng thở dài:
- Lão phu nghe đồn người đã chết!
Trầm Miên Tích xúc động tâm tư, chàng buông tiếng thở dài cùng người cao lớn.
Cuốn phim dĩ vãng theo tiếng than, trải rộng trong tâm tư chàng, phô rõ thảm trạng tử vong của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt, như diễn tiến chỉ xảy ra ngày hôm qua, ngày kia chứ không phải cách những ba năm dài. Chàng thấy rõ màu hồng của máu, chàng thấy như cả đoạn dĩ vãng đau lòng nhuộm đỏ ánh lửa căm thù.
Bất giác đôi giòng lệ trào mi, cuộn dài theo má Trầm Miên Tích. Chàng cất giọng trầm buồn:
- Sư phụ tại hạ tuy đã chết, song thanh danh người vẫn lưu lại trên thế gian.
- Thủ pháp của thiếu hiệp vừa thi triển, chắc chắn không phải do lệnh sư truyền thụ?
Trầm Miên Tích giật mình thầm nghĩ:
"Lão ta nghi ngờ điều gì chứ? Làm sao lão ta lại biết rõ thế? Hay là lão đã nhận ra ...".
Song vốn tánh thuần hậu, thành thực, Trầm Miên Tích kể rõ những chuyện đã xảy ra tại Các Mộng Sơn.
Nghe xong, người cao lớn nói như tâm sự với chính mình:
- Lão phu đây chính là sư đệ của Các Mộng Sơn chủ. Chúng ta là sư huynh đệ nhưng xem nhau như anh em ruột thịt, chính mụ già hồi nãy đã phân chia tình huynh đệ của bọn ta.
Nguyên còn một ngày nữa là đám cưới giữa mụ và sư huynh ta, mụ đã dùng Kích dâm pháp ...
và ta đã ngủ với mụ một đêm trước ngày đám cưới của sư huynh. Sư phụ ta bắt gặp được và đuổi ta ra khỏi sư môn, dù cho sư huynh ta đã nhiều lần xin sư phụ tha tội. Thế là ta phải ly khai sư môn, bôn ba trên chốn giang hồ. Nhưng một năm sau, trong một lần tình cờ gặp lại mụ, ta bất phòng đã bị mụ điểm huyệt và cho uống Diệp Kinh Kỳ Tán Dược. Thế là suốt đời ta bị mụ sai khiến làm những chuyện động trời, giết người không gớm tay, gây bao chuyện đau thương mà có ai hiểu được lòng ta. Khi thiếu hiệp sử dụng Trung Ly Hỏa của Phi Ưng Chưởng, ta biết ngay thiếu hiệp là truyền nhân của sư huynh ta, bỗng nhiên con người của ta như tỉnh mộng, thế là ta thoát ra được. Dường như mụ đã phát hiện được giữa ta và thiếu hiệp có một mối dây liên hệ nào đó, nên mụ đã bỏ đi ngay, có lẽ mụ đoán rằng:
ta và thiếu hiệp sẽ liên công chống lại mụ.
Trầm Miên Tích vội vòng tay quỳ xuống kính cẩn thưa:
- Tiểu điệt đắc tội, không biết sư thúc trước mặt mình.
Người cao lớn liền cúi xuống nâng Trầm Miên Tích dậy, giọng hòa dịu:
- Không biết là không có tội. Ta biết hiền điệt nôn nóng muốn đến Tuyền Mộ Sơn để trả mối huyết cừu cho phụ thân.
Người cao lớn đưa tay lên mặt, quào quào. Từng mảnh da giả rơi rụng theo tay.
Trong phút chốc, trước mặt Trầm Miên Tích, người cao lớn biến thành một cụ già mi dài râu rậm, mắt sáng, mũi to, miệng rộng.
Lão lại đưa tay lên đầu, chiếc mũ cao theo tay rơi xuống, để lộ mái tóc bạc trắng. Lão thốt:
- Ngày tháng trôi qua, sao dời vật đổi, người thì cũ mà cảnh đã thay khung, một nắm đất vàng che giấu đống xương khô, thành danh rồi cũng lụi tàn trong quên lãng. Còn lão phu lìa đất nước, lạc lõng ngoài biên cương, thân như phế, kiếp như vùi ... Giờ đây ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, và không muốn mang một tuyệt kỹ về trong lòng đất lạnh sau này ...
Như hiểu ý của lão, Trầm Miên Tích ngắt lời:
- Tiểu điệt sẽ đi tìm mụ để lấy cho bằng được thuốc giải về đây cứu sư thúc.
- Trầm Miên Tích! Đã muộn rồi cháu ạ! Chỉ vài giờ nữa thôi, ta sẽ thành người thiên cổ.
Thế rồi lão truyền thụ cho Trầm Miên Tích một tuyệt học mà lão tự luyện trong hai mươi năm trời nay.
Khi chàng đã luyện được tám chín thành hỏa hầu, lão ấn người chàng xuống bãi cỏ, lão ngồi phía sau, hai tay ấn mạnh vào huyệt Linh Đài của chàng ...
oo Trầm Miên Tích đắp xong ngôi mộ, chàng quỳ xuống khấn vái:
- Phùng sư thúc linh thiêng chứng giám cho, tiểu điệt sẽ rửa mối thù trong nay mai.
Chàng đứng dậy nhìn lên nền trời, sương đã tan, bầu không khí quang đãng, một vầng nguyệt sáng lồ lộ giữa vạn tinh tú lấp lánh chiếu ngời.
Chàng hướng về phía tây, thi triển cước trình, thoáng sau đã cách xa ngôi mộ của Phùng Chí Bảo mấy trăm trượng ...
Đi chưa được một tiếng đồng hồ, Trầm Miên Tích bị sáu người chẹn lối. Chàng dừng chân, định thần nhìn kỹ, hóa ra người đứng đầu là mụ Sát Ma Nữ Vương.
Chàng quát lên một tiếng căm hờn:
- Mụ già kia, hôm nay mụ sẽ đền tội tại đây.
Sát Ma Nữ Vương cũng thét lên lanh lảnh:
- Ranh con, chớ ngông cuồng. Hãy xem Ngũ Hành Đại Pháp của ta.
Dứt lời, mụ đưa tay phát một cử chỉ như ra lệnh.
Năm bóng người đứng sau lưng mụ tiến lên phía trước.
Dương Hán Tử nhanh hơn đồng bọn, tay phải thò ra chụp thẳng vào người của Trầm Miên Tích. Năm ngón tay gã từ sắc tái tái, bỗng trở thành đen thẫm, cánh tay đồng thời nở lớn gấp hai lần.
Một lúc tung ra hai đòn tuyệt kỹ độc đáo, Dương Hán Tử đinh ninh với thế tấn công ồ ạt ấy, đối phương dù có tài giỏi cỡ nào cũng chỉ đỡ được một trong hai chiêu là cùng.
Nhưng sự thật luôn vượt ngoài ý tưởng.
Trầm Miên Tích chẳng những không tỏ vẻ rối rắm, nhếch môi cười khinh miệt, nghiêng sang một phía, tránh khỏi thế trảo của đối phương, chân vội xoay nửa vòng nhanh hơn cả làn chớp xẹt, lòn tuốt ra sau lưng Dương Hán Tử.
Bỗng dưng trước mắt mất đi hình ảnh của đối phương, đồng thời cảm thấy sau lưng một luồng kình lực ập tới, Dương Hán Tử vội chuyển người đổi chiêu phản kích, nhưng thế chiêu chưa tung ra, y đã sụm người ngồi trên đất.
Như một bóng quế hồn ma, thân hình Trầm Miên Tích vừa thấy đó đã thoáng nhanh xê đến cạnh Hồ Thiên Tử.
Gã khiếp hãi đến toát mồ hôi hột, vội quát to lên một tiếng trợ uy, vận tụ đúng mười thành công lực, với môn khí giới chín mũi diệp kiếm trên tay, liên tục như chuỗi hào quang bắn vào người đối phương.
Trầm Miên Tích chẳng buồn tránh né, thân hình trụ vững như cột cổ liễu nghìn thu, tay phải nhè nhẹ đẩy tới, một luồng chưởng phong như sóng triều bể cả, xô cuộn vào chuỗi khí giới đang vù vù bắn tới.
Hồ Thiên Tử chợt nghe hổ khẩu tay mình tê buốt, tiếp theo đấy một loạt thanh âm quái dị vang lên, chín mũi diệp kiếm kia rơi lả tả xuống đất.
Đã thế, lồng ngực Hồ Thiên Tử bị dư kình của ngọn chưởng chấn động, khiến gã không dằn được thét to một tiếng đau đớn té ngửa xuống đất.
Ba tên còn lại vung chưởng liên công về phía chàng trai họ Trầm, bóng chưởng trùng trùng như sơn nhạc, kèm theo tốc độ như chớp giăng sao xẹt.
Trong cơn bất phòng, Trầm Miên Tích đành thất thủ thối lui luôn ba bước ...
Liền theo đó, từ tay ba gã vụt phát động từng vầng, từng vầng bóng chưởng như bão tố cuồng phong, nhắm vào các đại huyệt châu thân của Trầm Miên Tích công tới.
Trong phút chốc, thân hình của Trầm Miên Tích ngập mất trong bóng chưởng mịt mù.
Bất thần ...
Giữa bóng chưởng trùng trùng kín bưng như tường đồng vách sắt đã sụp xuống ấy, bỗng vút nhanh lên một bóng trắng, lao bắn tận không trung, đoạn như một tia sét nhoáng, phóng vèo trở xuống ...
Chân vừa chấm đất, Trầm Miên Tích lập tức huy động độc kiếm ào ào như thác xô sóng vỗ, từng chiêu nối tiếp khít khao, ngọn sau lùa ngọn trước như xỉa bắn vào lồng ngực ba đối thủ.
Trước thân pháp siêu phàm cùng võ công tuyệt đỉnh của Trầm Miên Tích, ba gã nọ chỉ còn cách hồi bộ tháo lui.
Nhưng Trầm Miên Tích chừng như đã liệu trước được hành động của kẻ thù, chân của ba gã nọ vừa nhích động, chàng đã lập tức tống nhanh ba chưởng bồi công.
Ba gã nọ chỉ định tháo lui ba bước, nhưng ngọn chưởng vừa rồi đã đẩy bọn chúng ngã lộn nhào luôn sáu bước.
Ba gã nghiến răng đè nén huyết khí, sáu tay chưởng vung lia lịa với lòng căm phẫn.
Trầm Miên Tích chẳng mảy may nao núng, thân ảnh chàng như ma vờn quỷ lướt tránh đi dễ dàng.
Lồng theo tiếng quát, tay phải chàng vèo ra một kiếm, tay trái đồng thời quật nhanh ra hai chưởng bồi công.
Bằng! Bằng! Bằng!
Sau ba tiếng nổ chát chúa như đạn pháo, ba gã nọ hự lên một tiếng nặng nề, loạng choạng té xuống đất, miệng hộc ra mấy búng máu tươi.
Rống lên một tiếng như quỷ gào, Sát Ma Nữ Vương tay đã quấu ra như vuốt quỷ, chờn vờn nhắm ngay Trầm Miên Tích chụp thẳng vào khoảng không.
Tuy cách xa Trầm Miên Tích hơn hai mươi trượng, nhưng trảo kình tủa đến như sóng dậy biển to, từng đợt, từng đợt lượn sau đùa nhanh lượn trước ...
Trầm Miên Tích mặt thoáng biến sắc, quát to một tiếng tựa rồng gầm, một tay kiếm cùng một tay chưởng đồng lượt tung ra hai đòn tuyệt kỹ ...
Bằng! ...
Sau tiếng nổ xé toang không khí, Trầm Miên Tích lắc động châu thân, chàng mím môi trầm khí, đôi chân lún sâu xuống đất đến ba tấc, giữ vững thân hình khỏi bật lui.
Sát Ma Nữ Vương thân hình cũng nghiêng ngả ra sau, gượng lắm mới kềm vững lại tư thế cũ.
Sắc mặt mụ phủ lên một sắc thái kinh mang, buột miệng ồ lên một tiếng:
- Ranh con quả tuyệt kỹ đầy mình, xem ra mi có thể chịu nổi ít nhất năm hiệp với ta.
Trầm Miên Tích sầm mặt cười khẩy:
- Mụ chớ sớm lớn lối, ngày này đúng sang năm, chính là ngày giỗ của mụ.
Sát Ma Nữ Vương vụt buông tiếng cười lanh lảnh:
- Không ngờ thái độ ngông nghênh của Các Mộng Sơn chủ năm xưa cũng truyền thụ hết lại cho ngươi.
Trầm Miên Tích thốt lên:
- Mối thù của Phùng sư thúc sẽ được trả hôm nay ...
Sát Ma Nữ Vương cao giọng quát to:
- Nhóc con hãy nằm xuống nghe!
Tay phải liền theo đó nhấc lên trước ngực, tay trái cung chặt thàn quỳên đưa ra trước, tư thế như người đang chạy.
Từ hai cánh tay khẳng khiu như que củi của mụ, bỗng nhè nhẹ bốc lên một luồng hơi trắng như sương mỏng.
Mụ lập tức quát lên một tiếng to, song chưởng nhất tề đẩy mạnh về phía chàng trai.
Nhìn thấy thế chưởng của Sát Ma Nữ Vương vỗ đến như biển tràn núi lở, so với lần trước còn dữ dội hơn bội phần.
Trước thế công kình mãnh dị thường của Sát Ma Nữ Vương, Trầm Miên Tích dùng ngay khinh công Phù Quang Lạng Ảnh Thân Pháp của Ngân Hà Tiên Tử lắc mình tránh đi như biến.
Luồng kình phong của Sát Ma Nữ Vương ập tới ngay vị trí của chàng, bắn thẳng xuống mặt đất, vang ầm một tiếng khủng khiếp.
Cát đá bị phải luồng chưởng lực đào xới tung bay mù mịt, hàng cây to nơi phía sau lưng Trầm Miên Tích khi nãy, không chịu nổi luồng bạo phong quét qua, ầm ầm bật gốc ngã đổ ngổn ngang ...
Giữa lúc Sát Ma Nữ Vương còn ngơ ngẩn tìm quanh, từ không trung bỗng lao xuống một bóng người áo trắng, nhìn kỹ đúng là Trầm Miên Tích.
Trước khí thế hung mãnh như giao long ngốn sông nuốt núi ấy, Sát Ma Nữ Vương khiếp hãi tháo lui ba bước dài.
Trầm Miên Tích thừa oai thế, lại quát lên một tiếng tựa sét vang, tay trái hỏa tốc tung ra một ngọn Thiên Long Chỉ.
Sát Ma Nữ Vương không sao ước lượng được đối phương có thể xuất thủ nhanh nhẹn như thế, tay trái vội đưa lên gạt ra một chưởng.
Trầm Miên Tích dùng phương pháp đánh mạnh đánh mau để đối phó cùng mụ nên khi chưởng phong của kẻ địch vừa phóng tới, chàng vội trổ ngay thuật khinh công, xông ra khỏi vòng chưởng lực.
Vừa cảm thấy thế chưởng của mình rơi vào khoảng trống, qua kinh nghiệm lần trước, không đợi cho đối phương đáp xuống, Sát Ma Nữ Vương lập tức tung mình bám sát theo chàng với ý định không cho chàng kịp xoay tay phản kích.
Nhưng ...
Trầm Miên Tích ứng biến cực kỳ nhanh chóng, mụ vừa tung mình lên, chàng lập tức xỉa nhanh ra ba kiếm Ngọa Thi Lâm Phong, Bối Diệp Kỳ Kinh và Nghịch Thiên Kỳ Công.
Ba kiếm tung ra, trước sau tiếp nối trong một thời gian chớp nhoáng, loang loáng như một vòng hào quang xanh biếc bọc lấy thân hình mụ ma đầu vào giữa.
Sát Ma Nữ Vương đang từ thế chủ động bỗng dưng rơi vào vòng uy lực quật công của chàng, nhưng nhờ vào nội lực thâm hậu, qua giây phút kinh hãi, mụ đã lấy lại tinh thần.
Sau một tiếng quát to, giữa không trung mụ vội đảo người, song chưởng phóng ra đôi phía, cùng lúc tung ra hai chiêu.
Ào ... Ào ...
Trong luồng chưởng kình tủa bắn ra như hai cơn gió lốc từ trung tâm dạt thẳng ra ngoài, luồng hào quang đang ngấp ngời tỏa phủ chung quanh liền lặn mất.
Trầm Miên Tích trước đôi chiêu tuyệt ảo cùng công lực phi thường của Sát Ma Nữ Vương, biết khó có thể đối kháng, vội thu ngay kiếm kình bảo vệ lấy châu thân, người chàng như một luồng móng trắng bay lộn ra xa bảy tám trượng.
Thét lên một tiếng rùng rợn, Sát Ma Nữ Vương nhảy xổ tới tung một chưởng như trời giáng.
Trầm Miên Tích dồn tất cả công lực trên thanh độc kiếm, thân hình bất thần lao tới như làn tên được bật nỏ.
Thân hình chàng vừa né tránh khỏi luồng chưởng phong hung mãnh của đối phương, đồng thời vút tới bên cạnh mụ. Thanh độc kiếm trên tay chàng réo lên một tiếng xé gió ập đến ngực đối phương.
Rú lên một tiếng hãi hùng, Sát Ma Nữ Vương ngã vật xuống đất.
Ngọn độc kiếmcủa chàng ghim đúng ngay chỗ trái tim của mụ Sát Ma Nữ Vương.
Trầm Miên Tích rút nhẹ thanh độc kiếm ra, cắt lấy thủ cấp của Sát Ma Nữ Vương cột trên lưng và phóng nhanh về hướng đỉnh Tuyền Mộ Sơn.
/20
|