Lúc Thịnh Viễn Thời trở lại phòng bệnh, Nam Đình đang cầm túi thuốc của anh lên nhìn, “Bôi thuốc cho anh nhé? Trên cổ đỏ ghê quá.”
Thịnh Viễn Thời cầu còn không được, nhưng lại lo vì cô đang truyền nước, “Tay còn đang gắn kim mà.”
“Không sao.”, Nam Đình lấy tuýp thuốc bôi ngoài da đưa cho anh, “Mở nắp hộ em.”
Thịnh Viễn Thời làm theo.
Nam Đình để anh bóp kem ra ngón tay mình, rồi xoa lên chỗ đỏ ửng trên cổ anh, lại chỉ huy anh một cách tự nhiên, “Cúi thấp đầu xuống, em không nhìn thấy đằng sau.”
Thịnh Viễn Thời phối hợp cúi thấp đầu xuống, “Thế này được chưa?”
Nam Đình hơi nghiêng người về phía anh, “Được rồi.”
Họ cùng ngồi ở mép giường, khoảng cách giữa cả hai khiến họ chỉ cần cúi đầu thêm chút nữa là có thể hôn lên má đối phương. Trên người cô có hương thơm rất đặc biệt, át đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh, mà cảm giác hơi thở ấm áp của cô phả lên cổ, giống hệt như trong quá khứ.
Trong lúc con tim chộn rộn, Thịnh Viễn Thời ý thức được rằng, dù cô có thay đổi thế nào đi nữa thì cô vẫn là Tư Đồ Nam, không phải là người thứ hai, vì dù thời gian có cách trở, người con gái trước mặt vẫn có thể dễ dàng khiến cảm xúc trong anh dao động, thậm chí còn làm tim anh đập nhanh hơn. Về phần những nét tính cách đã bị thời gian mài nhẵn nhụi, có lẽ còn có thể nuôi dưỡng trở lại. Con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ, những cá tính từng bị coi là khuyết điểm và tật xấu, vậy mà có một ngày lại cảm thấy nhớ nhung. Nghĩ như vậy, trái tim đang bị treo lơ lửng của Thịnh Viễn Thời rốt cuộc cũng có thể đặt xuống được.
Nam Đình hoàn toàn không biết anh đang nghĩ ngợi nhiều như vậy, cho tới giờ, so với một Thịnh Viễn Thời luôn suy nghĩ quá xa xôi, thì Nam Đình có vẻ đơn giản hơn. Giống như hiện tại, cô chỉ tập trung vào vết dị ứng của anh mà thôi. Đầu ngón tay cô lành lạnh, nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh, lại hỏi anh: “Chỗ này có ngứa không?”
Đâu chỉ có chỗ đó, trong lòng đâu đâu cũng ngứa ngáy. Thịnh Viễn Thời nhọc nhằn kiềm chế nỗi kích động mới không đưa tay đặt lên hông cô, thật ra là để mượn cơ hội nhớ lại xúc cảm của đêm hôm trước, ngoài miệng lại nói: “Chỗ nào đỏ đều ngứa cả.”
“Chịu khó một chút, đừng gãi.”, Nam Đình làm như đang đối đãi với trẻ con, khẽ khàng thổi vào chỗ vừa mới bôi thuốc, “Lần sau đừng uống nhiều rượu như thế nữa.”, nói xong lại như ý thức được điều gì đó, bèn thấp giọng nói, “Hình như em quản hơi nhiều rồi.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt, nhìn cô chăm chú, “Quản được.”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại như chọc đúng điểm lệ của Nam Đình.
Cô không thích mình hơi động một chút là khóc như vậy, thế nên cô khẽ mỉm cười.
Thịnh Viễn Thời cũng cười, sau đó hỏi cô: “Tại tối qua bị lạnh à, hay là có nguyên nhân khác?”
Nói cho cùng, cũng đã năm năm không ở bên nhau, anh lo còn có nguyên nhân khác mà mình không biết, dù sao thì không phải ai cũng mang thể chất cứ nhiễm lạnh là sốt, hơn nữa trước kia sức khỏe cô vô cùng tốt. Theo như Thịnh Viễn Thời nhớ, trong khoảng thời gian một năm qua lại với nhau, Tư Đồ Nam từng bị cảm một lần. Anh còn nhớ rõ ràng, lúc đó, cô gọi video call cho anh rồi oán giận, “Hình như bị cảm rồi, em không uống thuốc, mong cho nặng thêm một chút để anh đau lòng, kết quả là ngủ một giấc, đổ đầy mồ hôi xong khỏi luôn, ghét thật đấy.”, sau đó còn làm nũng với anh, “Anh Bảy, làm thế nào cho ốm đây?”
Ốm mà không uống thuốc, chỉ vì để anh đau lòng.
Thịnh Viễn Thời hồi đó thật sự không biết làm thế nào với Tư Đồ Nam, anh nói: “Ngoan, đừng để anh lo lắng.”
Khoảng cách cả nghìn dặm, không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, không thể nói về là về được.
Sau đó, cô thật sự ngoan ngoãn, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, không để cho anh phải lo lắng một chút nào, đến tận ngày chia lìa.
Năm năm sau, đối mặt với sự quan tâm của Thịnh Viễn Thời, Nam Đình không nói rằng không sao cho có lệ, mà bảo với anh, “Hơn một tháng trước đã khám tổng quát rồi, sức khỏe rất tốt, chỉ tại từ lúc đi làm ít vận động, khả năng miễn dịch hơi thấp một chút, nhưng giờ có Mất Ngủ rồi, sáng nào cũng đưa nó đi chạy bộ, rèn được thói quen tập luyện sáng sớm.”
Khiến một người thích ngủ nướng dậy tập thể dục vào mỗi sáng sớm, không phải chuyện dễ dàng. Thịnh Viễn Thời hơi hiểu ra vì sao lúc mình tỉnh ngủ thì cô đã đi mất rồi, một mặt có thể là cảm thấy xấu hổ khi phải đối mặt với anh, một mặt khác, là cô đã tập được thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, tự điều chỉnh được đồng hồ sinh học.
Đổi lại là trước kia, nhất định Thịnh Viễn Thời sẽ có cảm giác vui mừng như thể nhà có con gái lớn đã trưởng thành, cũng sẽ cổ vũ rằng cô dậy sớm tập thể dục tốt cho sức khỏe, nhưng lúc này, anh lại chẳng cảm thấy thật sự thoải mái. Đúng vào lúc Thịnh Viễn Thời không kiềm chế được mà kéo Nam Đình vào lòng, thì điện thoại lại đổ chuông.
Trung tâm chỉ huy có việc, Thịnh Viễn Thời phải đến sân bay một chuyến, nhưng Nam Đình còn đang truyền nước, anh không yên lòng, định gọi Tề Diệu đến nhưng rồi lại lo bà chị họ chỉ giỏi tò mò chứ không giỏi gánh vác trách nhiệm. Cùng là phụ nữ, lại có thể nói chuyện được với Nam Đình… hình như chỉ có Trình Tiêu. Thịnh Viễn Thời đang định gọi điện thoại, Nam Đình liền nói luôn: “Đừng làm phiền Trình Tiêu, em ở đây một mình được.”
Cô có thể, nhưng anh không cho phép, “Không phải đến ở đây cùng em, là để phòng người khác.”
Người khác? Tang Chất ư? Nếu cần dùng đến sự đề phòng của anh, thì đã có chuyện từ lâu rồi.
Nam Đình nhìn anh, “Đợi anh có thời gian, em sẽ kể cho anh nghe, đương nhiên, nếu anh cảm thấy hứng thú.”
Đương nhiên Thịnh Viễn Thời hứng thú rồi, tại sao cô lại quen vị bác sĩ Tang này, tại sao lại duy trì quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết với anh ta, Thịnh Viễn Thời muốn biết tất cả, “Vậy thì tranh thủ thời gian nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu đi.”
Bắt đầu từ đâu, cũng đều trước anh. Nam Đình ngẫm nghĩ, rồi nhoẻn miệng cười.
Vẫn là cái dáng vẻ chỉ số thông minh không quá cao đó. Thịnh Viễn Thời xác nhận lại lần nữa với cô, “Ở một mình được thật không?”
Nam Đình gật đầu, “Thật, vừa hay em đang muốn ngủ một lát.”
Nếu đã vậy, Thịnh Viễn Thời không kiên quyết nữa, trước khi đi anh nói: “Đợi em khỏe lại, anh có lời muốn nói với em.”
Nói gì cơ? Là lời cô muốn nghe, hay là… Nam Đình không đáp lời ngay.
Thịnh Viễn Thời lại muốn cô phải trả lời, “Nghe thấy chưa?”
Anh nói to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy nữa là. Nam Đình không biết nên nói gì, đành nhẹ giọng hỏi lại anh: “Anh nói xem?”
Thịnh Viễn Thời không nói lại nổi, đành phải dặn: “Anh đi trước đây, có việc thì gọi điện cho anh, số của anh không đổi, chắc em vẫn nhớ.”
Cô biết, lúc Trình Tiêu cho cô số điện thoại của anh, cô phát hiện ra anh vẫn dùng số điện thoại nội địa từ năm năm trước.
Vì thế, lúc này, Nam Đình đáp: “Em nhớ.”
Mười một con số đó, cô thuộc làu làu. Trong quá khứ, hơn một nghìn tám trăm ngày, cô không nhớ rõ mình từng kích động muốn gọi đến số đó bao nhiêu lần. Rốt cuộc, cũng không cần phải đè nén nữa.
Tang Chất đứng trước cửa sổ trong văn phòng, nhìn Thịnh Viễn Thời rời khỏi bệnh viện, nhưng anh không đến phòng bệnh ngay lập tức, mà tới gần xế chiều mới mang cơm đến, vừa ăn vừa nói với Nam Đình: “Thật ra không cần phải nằm viện, là anh muốn giữ em lại.”
Nam Đình cũng không lấy làm bất ngờ, “Có chuyện muốn nói với em à?”
Tang Chất nói thẳng: “Không, chỉ là muốn tận mắt chứng kiến, em mất ngủ đến mức độ nào.”
Nam Đình hỏi: “Nếu chuyện mất ngủ không ảnh hưởng đến sức khỏe của em, anh cần gì phải lo lắng?”
Tang Chất lại nghĩ khác, “Kết quả kiểm tra sức khỏe chỉ thể hiện cho tình trạng trước kia thôi, ai mà biết được về sau này có gây ảnh hưởng gì hay không.”
Nam Đình cười, “Không cần ngủ cũng được mà, có nguyên thời gian một ngày, làm được thêm bao nhiêu việc.”
Tang Chất hỏi lại gần như ngay lập tức, “Thế nên bây giờ em cả đêm không ngủ được hả?”
Anh thông minh như vậy, có thể đoán ngay ra chỉ qua một câu nói.
Nam Đình trầm mặc, phòng bệnh lặng ngắt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh có sợ không?”
Tang Chất không trả lời ngay, mà gặng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Đã bao lâu rồi? Nam Đình nhíu mày, như đang tự hỏi: “Hình như là…”
Từ lúc giấc mơ kia bắt đầu… Năm năm trước, sau khi biến cố đó qua đi, chất lượng giấc ngủ của Nam Đình giảm đi nghiêm trọng. Trước kia chỉ cần ngả đầu xuống gối là đã ngủ, sau lại cần thời gian rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ, một đêm tỉnh lại vài lần, rồi cũng phải một lúc mới ngủ lại được, tới sáng thì không tỉnh hẳn, cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, khi hoàn toàn tỉnh táo lại cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Chi bằng không ngủ.
Cảnh tượng trong mơ dường như chẳng mấy liên quan, nhưng lại mơ hồ có một mối liên kết, Nam Đình nhắm mắt hồi tưởng lại, “Nhưng hình như trong rất nhiều giấc mơ đều có tàu bay, ý em nói là máy bay, có cả tháp chỉ huy, có phi công, có… kiểm soát viên không lưu nữa.”
Tang Chất sực hiểu ra, “Em vì giấc mơ này nên mới chọn nghề kiểm soát viên không lưu?”
“Chắc thế.”, thật ra Nam Đình vẫn không rõ, là giấc mơ đã chỉ dẫn, hay vì quan hệ với Thịnh Viễn Thời, nên trong trạng thái chênh vênh không lối đi mới chọn học viện Hàng không. Thế nên, khi Thịnh Viễn Thời hỏi cô vì sao lại chọn nghề kiểm soát không lưu, cô biết, anh muốn cô đưa ra một câu trả lời thuyết phục, nhưng cô lại không dám thừa nhận. Giờ phút này, Tang Chất hỏi cô câu hỏi tương tự, câu trả lời của cô vẫn là không xác định được.
Tang Chất hỏi: “Còn nhớ rõ giấc mơ đó không?”
Nam Đình khó hiểu: “Có liên quan đến chứng mất ngủ của em không?”
Tang Chất nói: “Không chắc.”
Nam Đình đè huyệt thái dương, “Không nhớ được, nó lộn xộn lắm.”, nói xong lại nhìn về phía anh, “Thôi miên có tác dụng không?”
Ánh mắt Tang Chất thẫm lại, “Tình trạng bệnh của em, với anh mà nói, là trường hợp đầu tiên.”, ý anh là cũng không chắc thôi miên có tác dụng hay không.
Vài giây sau, Nam Đình bất ngờ nói: “Vậy thử xem.”
Tang Chất dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô chăm chú, “Không sợ anh xem trộm tâm sự của em nữa à?”
Nam Đình nhìn thẳng vào anh, “Tâm sự của em, anh cũng gặp rồi, còn gì mà phải sợ nữa.”
Tâm sự của cô, là Thịnh Viễn Thời? Tang Chất im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Là cậu ta?”
Nam Đình kiên định trả lời: “Phải.”
“Người đàn ông mà chú Tư Đồ nói em không quản ngàn dặm để đi theo ư?”
“Phải, nhưng bố em không nói với anh, anh ấy là phi công hàng không dân dụng đúng không?”
Tập bệnh án trên tay Tang Chất rơi xuống đất, “Cậu ta là…”, anh khó mà tin được, “Em chọn nghề kiểm soát không lưu, là vì cậu ta?”
“Cũng có thể là vì giấc mơ kia.”, Nam Đình trả lời thật lòng, “Em cũng không rõ nữa.”
Tang Chất quay lưng lại, nhìn bầu trời dần thẫm đi, tiêu hóa thông tin mà có lẽ anh nên biết sớm hơn.
Nam Đình nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh, “Còn chịu giúp em nữa không?”
Tang Chất hơi ngửa đầu, “Trước thì giấu anh chuyện mất ngủ, sao giờ lại đột nhiên chủ động yêu cầu trị liệu?”
“Trước đây muốn tận dụng thời gian ban đêm, theo đuổi lại những thứ đã bỏ lỡ, bây giờ…”
Đối mặt với sự ngập ngừng của cô, Tang Chất hỏi: “Bây giờ bắt đầu lo cậu ta sẽ sợ phải không?”
“Đúng là có nỗi lo đấy thật.”. Trước kia chỉ có một mình, từ cảm giác phiền muộn, sợ hãi, đến dần chấp nhận thực tại, tận dụng thời gian ban đêm để học, thật ra Nam Đình vẫn hưởng thụ cái hay của việc mất ngủ. Nhưng đêm hôm trước, Thịnh Viễn Thời ngủ ở nơi gần cô trong gang tấc, cô bỗng ý thức được rằng, ngộ nhỡ sau này hai người ở bên nhau, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra cô không cần ngủ, thì sẽ thế nào.
Không cần ngủ! Nghe thì cảm thấy thật tốt, nhưng tự mình trải nghiệm, thật ra Nam Đình vẫn rất sợ.
Vì đêm tối còn dài hơn cả trong tưởng tượng.
Đương nhiên, còn có một khả năng là, Thịnh Viễn Thời sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra. Điều đó đồng nghĩa với việc, cả đời này họ sẽ bỏ lỡ nhau. Đó hiển nhiên không phải là hy vọng của Nam Đình, hơn nữa cô đã hạ quyết tâm theo đuổi lại Thịnh Viễn Thời, chắc chắn không thể từ bỏ trị liệu. Huống hồ, cô vẫn luôn có cảm giác, vì giấc mơ trực thăng rơi nên mới liên tưởng đến Thịnh Viễn Thời, cũng vì sợ cảnh tượng tai nạn trên không ấy, nên mới bài xích những giấc mơ tương tự, dẫn đến việc không thể ngủ được. Nếu đã vậy, có lẽ chẳng phải là căn bệnh không thể chữa được, mà chỉ là vấn đề của tâm lý mà thôi.
Tang Chất xoay người lại, ánh đèn hắt bóng anh lên tấm kính thủy tinh, “Anh có thể nhận ca bệnh này của em.”
Nam Đình nhẹ nhàng thở phào, “Nguyên tắc cũ, em trả phí như bình thường.”
Tang Chất cười, “Anh cũng không muốn làm từ thiện.”
Thật ra là, họ cần phải xác minh mối quan hệ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều trị. Đây coi như là nguyên tắc.
Nam Đình có vẻ nôn nóng, “Bắt đầu từ đêm nay à?”
“Chờ vết thương của em khỏi hẳn đã.”, Tang Chất xin ý kiến của cô, “Để em mau chóng hồi phục, đêm nay thôi miên cho em ngủ nhé?”
“Có nằm mơ không?”
“Thử xem?”, thấy cô gật đầu, Tang Chất lại như nghĩ ra chuyện gì đó, “Tối cậu ta lại đến à?”
Thịnh Viễn Thời không nói, cô cũng không hỏi, “Không biết.”
Tang Chất không nói gì nữa, chờ chủ nhiệm khoa nội kiểm tra cho Nam Đình xong, xác nhận cô đã hạ sốt, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, anh mới bấm giờ, làm thôi miên cho Nam Đình. Tang Chất là cao thủ thôi miên, chẳng mấy chốc đã đưa Nam Đình vào giấc ngủ. Sau đó, anh không vội đi ngay, mà tắt đèn, lẳng lặng ngồi trong phòng bệnh, chẳng biết là đang quan sát Nam Đình, hay đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc Thịnh Viễn Thời tới, anh phát hiện phòng bệnh tối om, có một bóng người đứng trước cửa sổ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh. Tang Chất liền xoay người lại, mượn ánh đèn hành lang mà nhận ra anh, rồi khẽ khàng bước ra ngoài.
Thịnh Viễn Thời liếc qua giường bệnh, thấy Nam Đình đã ngủ say nên đi theo Tang Chất ra ngoài, lại hỏi: “Cô ấy hạ sốt chưa?”
“Cậu không phải người nhà của cô ấy.”, Tang Chất nhìn anh chằm chằm, “Tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, không có nghĩa vụ phải báo cáo tình trạng của cô ấy với cậu.”
Thịnh Viễn Thời à một tiếng, “Từ khi nào, khoa nội lại do… khoa thần kinh quản lý vậy?”
Tang Chút nhìn xoáy vào anh, “Không muốn biết tại sao cô ấy lại thành bệnh nhân khoa thần kinh à?”
“Muốn.”, Thịnh Viễn Thời nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng sẽ không hỏi anh.”
Lời nói của Tang Chất sau đó, đâm thấu ngực anh, “Chắc là cô ấy sẽ không nói với cậu, cô ấy từng bị trầm cảm đâu.”
Ban ngày, khi biết Tang Chất là chủ nhiệm khoa thần kinh, điều đầu tiên Thịnh Viễn Thời nghĩ đến là bệnh trầm cảm, nhưng anh không muốn tin một cô gái lạc quan như Tư Đồ Nam lại mắc phải căn bệnh như vậy, giờ nghe Tang Chất nói ra, lồng ngực anh như bị thít lại.
Đương nhiên là Tang Chất cố ý nói ra điều này, anh đoán, Nam Đình nhất định không kể rành mạch toàn bộ những gì đã xảy ra trong năm năm qua cho người đàn ông trước mặt anh đây; anh cũng tin chắc, người đàn ông này sẽ không hỏi Nam Đình. Thế nên, anh chẳng hề lo lắng, rằng Nam Đình sẽ biết chuyện mình tiết lộ sự thật với Thịnh Viễn Thời.
“Khỏi rồi, tuy không hay cười đùa như trước, nhưng tâm lý khỏe mạnh như người bình thường.”, Tang Chất chăm chú nhìn anh, “Nếu cậu đủ hiểu cô ấy, hẳn là có thể phát hiện ra, nội tâm cô ấy mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.”
Đúng vậy, Thịnh Viễn Thời cảm nhận được, thế nên anh mới không dám chắc, mình đối với cô, có còn quan trọng như trước kia nữa hay không.
Trong lòng càng khó chịu hơn, anh nghẹn giọng hỏi: “Năm năm qua, là anh chăm sóc cô ấy ư?”
Tang Chất không đáp mà hỏi ngược lại: “Năm năm qua, cậu ở đâu?”, giọng điệu đầy đanh thép.
Thịnh Viễn Thời cầu còn không được, nhưng lại lo vì cô đang truyền nước, “Tay còn đang gắn kim mà.”
“Không sao.”, Nam Đình lấy tuýp thuốc bôi ngoài da đưa cho anh, “Mở nắp hộ em.”
Thịnh Viễn Thời làm theo.
Nam Đình để anh bóp kem ra ngón tay mình, rồi xoa lên chỗ đỏ ửng trên cổ anh, lại chỉ huy anh một cách tự nhiên, “Cúi thấp đầu xuống, em không nhìn thấy đằng sau.”
Thịnh Viễn Thời phối hợp cúi thấp đầu xuống, “Thế này được chưa?”
Nam Đình hơi nghiêng người về phía anh, “Được rồi.”
Họ cùng ngồi ở mép giường, khoảng cách giữa cả hai khiến họ chỉ cần cúi đầu thêm chút nữa là có thể hôn lên má đối phương. Trên người cô có hương thơm rất đặc biệt, át đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh, mà cảm giác hơi thở ấm áp của cô phả lên cổ, giống hệt như trong quá khứ.
Trong lúc con tim chộn rộn, Thịnh Viễn Thời ý thức được rằng, dù cô có thay đổi thế nào đi nữa thì cô vẫn là Tư Đồ Nam, không phải là người thứ hai, vì dù thời gian có cách trở, người con gái trước mặt vẫn có thể dễ dàng khiến cảm xúc trong anh dao động, thậm chí còn làm tim anh đập nhanh hơn. Về phần những nét tính cách đã bị thời gian mài nhẵn nhụi, có lẽ còn có thể nuôi dưỡng trở lại. Con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ, những cá tính từng bị coi là khuyết điểm và tật xấu, vậy mà có một ngày lại cảm thấy nhớ nhung. Nghĩ như vậy, trái tim đang bị treo lơ lửng của Thịnh Viễn Thời rốt cuộc cũng có thể đặt xuống được.
Nam Đình hoàn toàn không biết anh đang nghĩ ngợi nhiều như vậy, cho tới giờ, so với một Thịnh Viễn Thời luôn suy nghĩ quá xa xôi, thì Nam Đình có vẻ đơn giản hơn. Giống như hiện tại, cô chỉ tập trung vào vết dị ứng của anh mà thôi. Đầu ngón tay cô lành lạnh, nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh, lại hỏi anh: “Chỗ này có ngứa không?”
Đâu chỉ có chỗ đó, trong lòng đâu đâu cũng ngứa ngáy. Thịnh Viễn Thời nhọc nhằn kiềm chế nỗi kích động mới không đưa tay đặt lên hông cô, thật ra là để mượn cơ hội nhớ lại xúc cảm của đêm hôm trước, ngoài miệng lại nói: “Chỗ nào đỏ đều ngứa cả.”
“Chịu khó một chút, đừng gãi.”, Nam Đình làm như đang đối đãi với trẻ con, khẽ khàng thổi vào chỗ vừa mới bôi thuốc, “Lần sau đừng uống nhiều rượu như thế nữa.”, nói xong lại như ý thức được điều gì đó, bèn thấp giọng nói, “Hình như em quản hơi nhiều rồi.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt, nhìn cô chăm chú, “Quản được.”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại như chọc đúng điểm lệ của Nam Đình.
Cô không thích mình hơi động một chút là khóc như vậy, thế nên cô khẽ mỉm cười.
Thịnh Viễn Thời cũng cười, sau đó hỏi cô: “Tại tối qua bị lạnh à, hay là có nguyên nhân khác?”
Nói cho cùng, cũng đã năm năm không ở bên nhau, anh lo còn có nguyên nhân khác mà mình không biết, dù sao thì không phải ai cũng mang thể chất cứ nhiễm lạnh là sốt, hơn nữa trước kia sức khỏe cô vô cùng tốt. Theo như Thịnh Viễn Thời nhớ, trong khoảng thời gian một năm qua lại với nhau, Tư Đồ Nam từng bị cảm một lần. Anh còn nhớ rõ ràng, lúc đó, cô gọi video call cho anh rồi oán giận, “Hình như bị cảm rồi, em không uống thuốc, mong cho nặng thêm một chút để anh đau lòng, kết quả là ngủ một giấc, đổ đầy mồ hôi xong khỏi luôn, ghét thật đấy.”, sau đó còn làm nũng với anh, “Anh Bảy, làm thế nào cho ốm đây?”
Ốm mà không uống thuốc, chỉ vì để anh đau lòng.
Thịnh Viễn Thời hồi đó thật sự không biết làm thế nào với Tư Đồ Nam, anh nói: “Ngoan, đừng để anh lo lắng.”
Khoảng cách cả nghìn dặm, không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, không thể nói về là về được.
Sau đó, cô thật sự ngoan ngoãn, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, không để cho anh phải lo lắng một chút nào, đến tận ngày chia lìa.
Năm năm sau, đối mặt với sự quan tâm của Thịnh Viễn Thời, Nam Đình không nói rằng không sao cho có lệ, mà bảo với anh, “Hơn một tháng trước đã khám tổng quát rồi, sức khỏe rất tốt, chỉ tại từ lúc đi làm ít vận động, khả năng miễn dịch hơi thấp một chút, nhưng giờ có Mất Ngủ rồi, sáng nào cũng đưa nó đi chạy bộ, rèn được thói quen tập luyện sáng sớm.”
Khiến một người thích ngủ nướng dậy tập thể dục vào mỗi sáng sớm, không phải chuyện dễ dàng. Thịnh Viễn Thời hơi hiểu ra vì sao lúc mình tỉnh ngủ thì cô đã đi mất rồi, một mặt có thể là cảm thấy xấu hổ khi phải đối mặt với anh, một mặt khác, là cô đã tập được thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, tự điều chỉnh được đồng hồ sinh học.
Đổi lại là trước kia, nhất định Thịnh Viễn Thời sẽ có cảm giác vui mừng như thể nhà có con gái lớn đã trưởng thành, cũng sẽ cổ vũ rằng cô dậy sớm tập thể dục tốt cho sức khỏe, nhưng lúc này, anh lại chẳng cảm thấy thật sự thoải mái. Đúng vào lúc Thịnh Viễn Thời không kiềm chế được mà kéo Nam Đình vào lòng, thì điện thoại lại đổ chuông.
Trung tâm chỉ huy có việc, Thịnh Viễn Thời phải đến sân bay một chuyến, nhưng Nam Đình còn đang truyền nước, anh không yên lòng, định gọi Tề Diệu đến nhưng rồi lại lo bà chị họ chỉ giỏi tò mò chứ không giỏi gánh vác trách nhiệm. Cùng là phụ nữ, lại có thể nói chuyện được với Nam Đình… hình như chỉ có Trình Tiêu. Thịnh Viễn Thời đang định gọi điện thoại, Nam Đình liền nói luôn: “Đừng làm phiền Trình Tiêu, em ở đây một mình được.”
Cô có thể, nhưng anh không cho phép, “Không phải đến ở đây cùng em, là để phòng người khác.”
Người khác? Tang Chất ư? Nếu cần dùng đến sự đề phòng của anh, thì đã có chuyện từ lâu rồi.
Nam Đình nhìn anh, “Đợi anh có thời gian, em sẽ kể cho anh nghe, đương nhiên, nếu anh cảm thấy hứng thú.”
Đương nhiên Thịnh Viễn Thời hứng thú rồi, tại sao cô lại quen vị bác sĩ Tang này, tại sao lại duy trì quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết với anh ta, Thịnh Viễn Thời muốn biết tất cả, “Vậy thì tranh thủ thời gian nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu đi.”
Bắt đầu từ đâu, cũng đều trước anh. Nam Đình ngẫm nghĩ, rồi nhoẻn miệng cười.
Vẫn là cái dáng vẻ chỉ số thông minh không quá cao đó. Thịnh Viễn Thời xác nhận lại lần nữa với cô, “Ở một mình được thật không?”
Nam Đình gật đầu, “Thật, vừa hay em đang muốn ngủ một lát.”
Nếu đã vậy, Thịnh Viễn Thời không kiên quyết nữa, trước khi đi anh nói: “Đợi em khỏe lại, anh có lời muốn nói với em.”
Nói gì cơ? Là lời cô muốn nghe, hay là… Nam Đình không đáp lời ngay.
Thịnh Viễn Thời lại muốn cô phải trả lời, “Nghe thấy chưa?”
Anh nói to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy nữa là. Nam Đình không biết nên nói gì, đành nhẹ giọng hỏi lại anh: “Anh nói xem?”
Thịnh Viễn Thời không nói lại nổi, đành phải dặn: “Anh đi trước đây, có việc thì gọi điện cho anh, số của anh không đổi, chắc em vẫn nhớ.”
Cô biết, lúc Trình Tiêu cho cô số điện thoại của anh, cô phát hiện ra anh vẫn dùng số điện thoại nội địa từ năm năm trước.
Vì thế, lúc này, Nam Đình đáp: “Em nhớ.”
Mười một con số đó, cô thuộc làu làu. Trong quá khứ, hơn một nghìn tám trăm ngày, cô không nhớ rõ mình từng kích động muốn gọi đến số đó bao nhiêu lần. Rốt cuộc, cũng không cần phải đè nén nữa.
Tang Chất đứng trước cửa sổ trong văn phòng, nhìn Thịnh Viễn Thời rời khỏi bệnh viện, nhưng anh không đến phòng bệnh ngay lập tức, mà tới gần xế chiều mới mang cơm đến, vừa ăn vừa nói với Nam Đình: “Thật ra không cần phải nằm viện, là anh muốn giữ em lại.”
Nam Đình cũng không lấy làm bất ngờ, “Có chuyện muốn nói với em à?”
Tang Chất nói thẳng: “Không, chỉ là muốn tận mắt chứng kiến, em mất ngủ đến mức độ nào.”
Nam Đình hỏi: “Nếu chuyện mất ngủ không ảnh hưởng đến sức khỏe của em, anh cần gì phải lo lắng?”
Tang Chất lại nghĩ khác, “Kết quả kiểm tra sức khỏe chỉ thể hiện cho tình trạng trước kia thôi, ai mà biết được về sau này có gây ảnh hưởng gì hay không.”
Nam Đình cười, “Không cần ngủ cũng được mà, có nguyên thời gian một ngày, làm được thêm bao nhiêu việc.”
Tang Chất hỏi lại gần như ngay lập tức, “Thế nên bây giờ em cả đêm không ngủ được hả?”
Anh thông minh như vậy, có thể đoán ngay ra chỉ qua một câu nói.
Nam Đình trầm mặc, phòng bệnh lặng ngắt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh có sợ không?”
Tang Chất không trả lời ngay, mà gặng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Đã bao lâu rồi? Nam Đình nhíu mày, như đang tự hỏi: “Hình như là…”
Từ lúc giấc mơ kia bắt đầu… Năm năm trước, sau khi biến cố đó qua đi, chất lượng giấc ngủ của Nam Đình giảm đi nghiêm trọng. Trước kia chỉ cần ngả đầu xuống gối là đã ngủ, sau lại cần thời gian rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ, một đêm tỉnh lại vài lần, rồi cũng phải một lúc mới ngủ lại được, tới sáng thì không tỉnh hẳn, cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, khi hoàn toàn tỉnh táo lại cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Chi bằng không ngủ.
Cảnh tượng trong mơ dường như chẳng mấy liên quan, nhưng lại mơ hồ có một mối liên kết, Nam Đình nhắm mắt hồi tưởng lại, “Nhưng hình như trong rất nhiều giấc mơ đều có tàu bay, ý em nói là máy bay, có cả tháp chỉ huy, có phi công, có… kiểm soát viên không lưu nữa.”
Tang Chất sực hiểu ra, “Em vì giấc mơ này nên mới chọn nghề kiểm soát viên không lưu?”
“Chắc thế.”, thật ra Nam Đình vẫn không rõ, là giấc mơ đã chỉ dẫn, hay vì quan hệ với Thịnh Viễn Thời, nên trong trạng thái chênh vênh không lối đi mới chọn học viện Hàng không. Thế nên, khi Thịnh Viễn Thời hỏi cô vì sao lại chọn nghề kiểm soát không lưu, cô biết, anh muốn cô đưa ra một câu trả lời thuyết phục, nhưng cô lại không dám thừa nhận. Giờ phút này, Tang Chất hỏi cô câu hỏi tương tự, câu trả lời của cô vẫn là không xác định được.
Tang Chất hỏi: “Còn nhớ rõ giấc mơ đó không?”
Nam Đình khó hiểu: “Có liên quan đến chứng mất ngủ của em không?”
Tang Chất nói: “Không chắc.”
Nam Đình đè huyệt thái dương, “Không nhớ được, nó lộn xộn lắm.”, nói xong lại nhìn về phía anh, “Thôi miên có tác dụng không?”
Ánh mắt Tang Chất thẫm lại, “Tình trạng bệnh của em, với anh mà nói, là trường hợp đầu tiên.”, ý anh là cũng không chắc thôi miên có tác dụng hay không.
Vài giây sau, Nam Đình bất ngờ nói: “Vậy thử xem.”
Tang Chất dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô chăm chú, “Không sợ anh xem trộm tâm sự của em nữa à?”
Nam Đình nhìn thẳng vào anh, “Tâm sự của em, anh cũng gặp rồi, còn gì mà phải sợ nữa.”
Tâm sự của cô, là Thịnh Viễn Thời? Tang Chất im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Là cậu ta?”
Nam Đình kiên định trả lời: “Phải.”
“Người đàn ông mà chú Tư Đồ nói em không quản ngàn dặm để đi theo ư?”
“Phải, nhưng bố em không nói với anh, anh ấy là phi công hàng không dân dụng đúng không?”
Tập bệnh án trên tay Tang Chất rơi xuống đất, “Cậu ta là…”, anh khó mà tin được, “Em chọn nghề kiểm soát không lưu, là vì cậu ta?”
“Cũng có thể là vì giấc mơ kia.”, Nam Đình trả lời thật lòng, “Em cũng không rõ nữa.”
Tang Chất quay lưng lại, nhìn bầu trời dần thẫm đi, tiêu hóa thông tin mà có lẽ anh nên biết sớm hơn.
Nam Đình nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh, “Còn chịu giúp em nữa không?”
Tang Chất hơi ngửa đầu, “Trước thì giấu anh chuyện mất ngủ, sao giờ lại đột nhiên chủ động yêu cầu trị liệu?”
“Trước đây muốn tận dụng thời gian ban đêm, theo đuổi lại những thứ đã bỏ lỡ, bây giờ…”
Đối mặt với sự ngập ngừng của cô, Tang Chất hỏi: “Bây giờ bắt đầu lo cậu ta sẽ sợ phải không?”
“Đúng là có nỗi lo đấy thật.”. Trước kia chỉ có một mình, từ cảm giác phiền muộn, sợ hãi, đến dần chấp nhận thực tại, tận dụng thời gian ban đêm để học, thật ra Nam Đình vẫn hưởng thụ cái hay của việc mất ngủ. Nhưng đêm hôm trước, Thịnh Viễn Thời ngủ ở nơi gần cô trong gang tấc, cô bỗng ý thức được rằng, ngộ nhỡ sau này hai người ở bên nhau, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra cô không cần ngủ, thì sẽ thế nào.
Không cần ngủ! Nghe thì cảm thấy thật tốt, nhưng tự mình trải nghiệm, thật ra Nam Đình vẫn rất sợ.
Vì đêm tối còn dài hơn cả trong tưởng tượng.
Đương nhiên, còn có một khả năng là, Thịnh Viễn Thời sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra. Điều đó đồng nghĩa với việc, cả đời này họ sẽ bỏ lỡ nhau. Đó hiển nhiên không phải là hy vọng của Nam Đình, hơn nữa cô đã hạ quyết tâm theo đuổi lại Thịnh Viễn Thời, chắc chắn không thể từ bỏ trị liệu. Huống hồ, cô vẫn luôn có cảm giác, vì giấc mơ trực thăng rơi nên mới liên tưởng đến Thịnh Viễn Thời, cũng vì sợ cảnh tượng tai nạn trên không ấy, nên mới bài xích những giấc mơ tương tự, dẫn đến việc không thể ngủ được. Nếu đã vậy, có lẽ chẳng phải là căn bệnh không thể chữa được, mà chỉ là vấn đề của tâm lý mà thôi.
Tang Chất xoay người lại, ánh đèn hắt bóng anh lên tấm kính thủy tinh, “Anh có thể nhận ca bệnh này của em.”
Nam Đình nhẹ nhàng thở phào, “Nguyên tắc cũ, em trả phí như bình thường.”
Tang Chất cười, “Anh cũng không muốn làm từ thiện.”
Thật ra là, họ cần phải xác minh mối quan hệ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều trị. Đây coi như là nguyên tắc.
Nam Đình có vẻ nôn nóng, “Bắt đầu từ đêm nay à?”
“Chờ vết thương của em khỏi hẳn đã.”, Tang Chất xin ý kiến của cô, “Để em mau chóng hồi phục, đêm nay thôi miên cho em ngủ nhé?”
“Có nằm mơ không?”
“Thử xem?”, thấy cô gật đầu, Tang Chất lại như nghĩ ra chuyện gì đó, “Tối cậu ta lại đến à?”
Thịnh Viễn Thời không nói, cô cũng không hỏi, “Không biết.”
Tang Chất không nói gì nữa, chờ chủ nhiệm khoa nội kiểm tra cho Nam Đình xong, xác nhận cô đã hạ sốt, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, anh mới bấm giờ, làm thôi miên cho Nam Đình. Tang Chất là cao thủ thôi miên, chẳng mấy chốc đã đưa Nam Đình vào giấc ngủ. Sau đó, anh không vội đi ngay, mà tắt đèn, lẳng lặng ngồi trong phòng bệnh, chẳng biết là đang quan sát Nam Đình, hay đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc Thịnh Viễn Thời tới, anh phát hiện phòng bệnh tối om, có một bóng người đứng trước cửa sổ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh. Tang Chất liền xoay người lại, mượn ánh đèn hành lang mà nhận ra anh, rồi khẽ khàng bước ra ngoài.
Thịnh Viễn Thời liếc qua giường bệnh, thấy Nam Đình đã ngủ say nên đi theo Tang Chất ra ngoài, lại hỏi: “Cô ấy hạ sốt chưa?”
“Cậu không phải người nhà của cô ấy.”, Tang Chất nhìn anh chằm chằm, “Tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, không có nghĩa vụ phải báo cáo tình trạng của cô ấy với cậu.”
Thịnh Viễn Thời à một tiếng, “Từ khi nào, khoa nội lại do… khoa thần kinh quản lý vậy?”
Tang Chút nhìn xoáy vào anh, “Không muốn biết tại sao cô ấy lại thành bệnh nhân khoa thần kinh à?”
“Muốn.”, Thịnh Viễn Thời nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng sẽ không hỏi anh.”
Lời nói của Tang Chất sau đó, đâm thấu ngực anh, “Chắc là cô ấy sẽ không nói với cậu, cô ấy từng bị trầm cảm đâu.”
Ban ngày, khi biết Tang Chất là chủ nhiệm khoa thần kinh, điều đầu tiên Thịnh Viễn Thời nghĩ đến là bệnh trầm cảm, nhưng anh không muốn tin một cô gái lạc quan như Tư Đồ Nam lại mắc phải căn bệnh như vậy, giờ nghe Tang Chất nói ra, lồng ngực anh như bị thít lại.
Đương nhiên là Tang Chất cố ý nói ra điều này, anh đoán, Nam Đình nhất định không kể rành mạch toàn bộ những gì đã xảy ra trong năm năm qua cho người đàn ông trước mặt anh đây; anh cũng tin chắc, người đàn ông này sẽ không hỏi Nam Đình. Thế nên, anh chẳng hề lo lắng, rằng Nam Đình sẽ biết chuyện mình tiết lộ sự thật với Thịnh Viễn Thời.
“Khỏi rồi, tuy không hay cười đùa như trước, nhưng tâm lý khỏe mạnh như người bình thường.”, Tang Chất chăm chú nhìn anh, “Nếu cậu đủ hiểu cô ấy, hẳn là có thể phát hiện ra, nội tâm cô ấy mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.”
Đúng vậy, Thịnh Viễn Thời cảm nhận được, thế nên anh mới không dám chắc, mình đối với cô, có còn quan trọng như trước kia nữa hay không.
Trong lòng càng khó chịu hơn, anh nghẹn giọng hỏi: “Năm năm qua, là anh chăm sóc cô ấy ư?”
Tang Chất không đáp mà hỏi ngược lại: “Năm năm qua, cậu ở đâu?”, giọng điệu đầy đanh thép.
/80
|