Về chuyện “đụng tên”, lúc mới đến trung tâm kiểm soát không lưu, Nam Đình đã biết rồi. Nói cho cùng, Cố Nam Đình là người đứng đầu tập đoàn hàng không Trung Nam, người trong ngành ai mà không biết? Mà cô là một nhân viên kiến tập nhỏ bé, có thể đụng tên với BOSS lớn, cũng coi như được nở mày nở mặt. Còn vợ chưa cưới của Cố tổng – Trình Tiêu, lại là cơ trưởng độc lập dẫn tổ bay thuộc hàng hiếm hoi, Nam Đình rất khâm phục cô ấy, đặc biệt trước đây từng gặp nhau trên sóng vô tuyến, giọng nói điềm tĩnh của cô ấy dường như đã truyền cảm hứng cho cô, khiến một tay mơ còn non nớt là cô có lòng tin để chỉ huy những “tài xế già” trên đường bay.
Còn về việc tại sao lại lắm chuyện mà đánh giá lời thông báo của cơ trưởng “thần tượng”, là vì Nam Đình nhớ đến một người ngày xưa, những lời thông báo của anh so với Trình Tiêu, chỉ hơn chứ không kém. Nhiều năm trôi qua, Nam Đình vẫn nhớ như in tất cả những phiên bản thông báo của anh.
Cô cứ thất thần như vậy, không để ý hai đứa trẻ từ đâu chạy đến, đuổi nhau vòng quanh cô. Nam Đình sợ bọn chúng vấp ngã bèn cúi người nói: “Cậu nhóc, dừng lại đi, không là ngã đấy.”, vừa nói cô vừa duỗi tay, định tách hai đứa một trước một sau ra.
Trong tiếng đe dọa “Còn chạy lung tung là bắt em đi cho người ta đấy.”, hai đứa nhóc lập tức vùng vẫy thật mạnh rồi chạy thoát khỏi cô.
Một giây trước còn bị bọn chúng coi như tấm ván mà xoay vòng quanh, một giây sau đã bị đẩy ra, Nam Đình loạng choạng, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước theo quán tính, một chút nữa thôi là sẽ đập phải tay vịn thang cuốn.
Lực tay trẻ con đâu có mạnh, dù có đập trúng cũng chẳng đau là mấy. Vấn đề là, nếu Nam Đình vô tình giẫm phải bậc thang đang đi lên, một trước một sau cùng tác động, cô sẽ bị ngã. Mất mặt trước mọi người là chuyện nhỏ, gặp nguy hiểm mới là chuyện nghiêm trọng.
Bên hông đột nhiên được một bàn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đưa cô tránh khỏi khu vực nguy hiểm.
Vì trên người cô mặc áo dáng rộng, chỉ một động tác đơn giản, nhưng ngón tay của đối phương lại vô tình chạm vào làn da bên hông cô. Biết rõ chỉ là vô ý, nhưng chỗ mẫn cảm như vậy bị một người xa lạ chạm phải, lại còn là đàn ông… Phản ứng đầu tiên của Nam Đình là: Lần sau không bao giờ mặc loại áo này nữa.
Đối phương thu tay lại ngay lúc cô đã đứng vững, cũng dõng dạc nói một câu: “Xin lỗi.”, hiển nhiên là cũng ý thức được chuyện tiếp xúc da thịt ngoài ý muốn.
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, thoáng chút dịu dàng, người đàn ông không dừng bước, cũng chẳng nhìn cô.
Ánh mắt Nam Đình chỉ kịp liếc nhìn cánh tay đưa qua đỉnh đầu mình, trong tầm mắt cũng chỉ còn lại một bóng dáng thẳng tắp.
Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cùng chiếc huy hiệu bốn vạch càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ, quần âu đen được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người cao lớn.
Người đó đang gọi điện thoại, Nam Đình nghe thấy anh nói với giọng vui vẻ: “Vừa hạ cánh. Họp báo ư? Tới kịp, nhưng có phải là em nên nghỉ ngơi cho quen lại múi giờ không nhỉ?… Đảm nhận vai trò nhan sắc? Từ lúc nào em cần kiếm cơm nhờ cái mặt thế?”
Bóng dáng kia được ánh nắng xuyên qua cửa kính kéo dài, Nam Đình nhìn anh, từng bước đi xa, không hề quay đầu lại.
Chỉ có hơn mười người trong tổ bay đi theo sau anh là quay đầu lại nhìn cô, như đang cười nhạo cô có bao nhiêu nhếch nhác.
Nam Đình duỗi tay xoa eo, cảm thấy chỗ vừa rồi bị anh chạm vào hơi nóng.
Nhiệt độ từ bàn tay thấm vào trong lòng. Lời cảm ơn lại chẳng thể nói ra khỏi miệng.
***
Trên đường cao tốc ở sân bay, một chiếc Range Rover Sport trắng vượt qua, nhanh chóng bỏ xa xe phía sau. Ngồi ở ghế sau, ánh mắt Nam Đình dừng lại trên biển số xe chẳng mấy xa lạ của chiếc Range Rover đó, cho đến khi nó hóa thành một chấm nhỏ trong tầm nhìn, cuối cùng biến mất hẳn, rồi cô mới tiếp tục trò chuyện với Tang Chất, “Em còn nghĩ là anh sẽ hỏi em có được như ý nguyện không cơ.”
Tang Chất đánh tay lái một cách vững vàng, thoáng ngẩng đầu liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu.
Tầm mắt chạm nhau, anh nói: “Anh tự có phán đoán của mình, xác suất đúng còn cao hơn.”
Sở dĩ chắc chắn như vậy là bởi ngay lúc vừa đón cô, anh đã cảm giác cô không giống lúc trước, đặc biệt là vẻ vui sướng trong đáy mắt không sao che giấu được, kết quả là lại nghe thấy Nam Đình nói: “Lần này anh đọc cảm xúc không chuẩn rồi.”
Tang Chất ít nhiều có phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn an ủi cô: “Nếu vẫn như dự đoán thì cũng không cần phải buồn. Cách sống của mỗi người một khác, thay vì cưỡng cầu, không bằng “hòa nhi bất đồng, cầu đồng tồn dị”[1].”
“Lời này của anh chẳng khác sư thầy ở Linh Tuyền Tự là mấy, nếu không phải đã biết là anh vẫn đang đi trên con đường xem mặt làm quen, thì em còn tưởng là anh cũng có lòng quy y cửa Phật đấy.”, Nam Đình nhìn anh chăm chú qua gương, “Có điều, anh thật sự không cần đi một chuyến thế này đâu, sân bay với em mà nói, quen thuộc như ở nhà ấy, huống hồ tuyến xe đưa đón của hàng không Trung Nam có một trạm ở ngay gần khu nhà em, tiện mà.”. Đây cũng là một trong những lý do cô chọn hàng không Trung Nam.
Tang Chất lại nói, “Từ góc độ tâm lý mà nói, có người đón vẫn làm cho người ta vui vẻ hơn là phải về nhà một mình.”
Nam Đình cũng có sự kiên trì của mình, “Từ góc độ kinh tế mà nói, anh lái xe đi đi lại lại một vòng sân bay là lãng phí tài nguyên. Với lại, anh cứ chăm sóc em như thế, sẽ làm cho em có ảo giác như mình là bệnh nhân, loại cảm giác này không có ích cho thể chất và tinh thần của em.”
Trước sự nhanh nhảu của cô, Tang Chất bĩu môi, “Tình hình sức khỏe của em cực kỳ tốt, không phải suy nghĩ nhiều.”. Nói xong, anh duỗi tay lấy tập tài liệu trên ghế phó lái, “Kết quả kiểm tra sức khỏe có rồi, mọi chỉ số đều trong ngưỡng tiêu chuẩn.”
Với Nam Đình, không thể nghi ngờ, đây là một tin tức cực tốt.
Cô nhận lấy và cười, “Thế này là có thể thoải mái làm việc rồi.”
Tang Chất bật cười, “Công việc của em chắc chắn làm em già hơn đám bạn cùng tuổi, vẫn còn muốn thoải mái?”
Nam Đình không để bụng, “Thức đêm quả thật là thiên địch của phụ nữ, nhưng anh biết mà, em bị mất ngủ, trực đêm vừa hay có thể làm tiêu hao tinh lực quá dư thừa của em.”. Vừa nói, cô vừa thân thiết vuốt ve một đống lông lá nằm bên cạnh, “Mày thấy đúng không hả Mất Ngủ?”
“Mất Ngủ” là con chó Shiba một tuổi rưỡi, lông trắng vàng, cái tai dựng đứng hình tam giác, đôi mắt hình bầu dục, đuôi mắt hơi hếch lên trên, trông vô cùng thông minh lanh lợi.
Nhắc đến Mất Ngủ, Tang Chất không gặng hỏi chuyện mất ngủ của cô nữa, “Anh thấy nó được em huấn luyện khá ra phết đấy, kĩ năng sinh hoạt hầu như được điểm mười, cứ tưởng dễ nuôi, kết quả là mấy hôm nay anh lĩnh hội được độ phá phách kinh khủng của nó rồi.”
Nam Đình chẳng bất ngờ, “Anh lại không đưa nó ra ngoài chơi đúng giờ chứ gì?”
Tang Chất kinh ngạc, “Nhà anh rộng như thế, còn chưa đủ cho nó chơi à?”
“Nhà anh có to hơn nữa cũng không bằng được cái công viên.”, Nam Đình vuốt ve lông trên lưng Mất Ngủ, “Nó thuộc giống chó săn, cần thời gian vận động với không gian nhất định, ngày nào anh cũng nhốt nó ở trong nhà, nó sẽ buồn chán, đương nhiên phải cắn phá linh tinh rồi.”. Nói xong, cô lại không nhịn được mà phì cười, “Nói xem nó nhai nát mấy quyển sách của anh rồi?”
Đối diện với anh mắt giảo hoạt của cô, Tang Chất hết nói nổi, “Sao em không nhắc anh?”
Nam Đình trả lời một cách đúng lý hợp tình, “Ai bảo anh cứ ghét nó, trước giờ không chịu bồi dưỡng cảm tình với nó.”
Tang Chất cười khổ, “Anh không ghét nó, anh chỉ nghĩ là một cô gái như em mà nuôi một con chó săn sẽ dễ bị thương, hơn nữa nó ra ngoài lại thích đánh nhau với những con chó khác, em không thể phủ nhận, rất nhiều bác sĩ thú y với nhân viên spa thú cưng đều sợ chó Shiba.”
“Dữ một tí thì sao?”, Nam Đình đưa một bàn tay ra, Mất Ngủ lập tức giơ một chân trước ra rồi đặt lên, lè lưỡi, nghiêng đầu nhìn cô.
Nam Đình bắt tay với nó, “Em là đứa yếu ớt trói gà không chặt, đương nhiên phải nuôi một con chó dữ một chút mới có cảm giác an toàn.”, nói rồi cô nhướng mày ý nói với Mất Ngủ, “Dữ một cái cho Lão Tang xem nào.”
Mất Ngủ một giây trước còn ngoan ngoãn đáng yêu, vừa nghe thấy thế thì lập tức rút chân về, bổ nhào đến thành ghế lái, “Gâu!” một tiếng với Tang Chất.
Tang Chất lập tức xin tha: “Dừng lại, tao biết rồi.”
Nam Đình vuốt ve Mất Ngủ tỏ vẻ trấn an, “Mày phải nhớ kĩ, Lão Tang chỉ là ngoài mặt ghét mày thôi, chứ trong lòng thì giống chị, là không thể bỏ mày được.”
Tang Chất thề thốt phủ nhận, “Anh thề không phải như em nói.”
Nam Đình cũng không ngại hạ bệ anh, cô thầm thì với Mất Ngủ, “Bọn mình chẳng nghe thấy gì cả.”
Tang Chất bật cười. Anh còn có việc, đưa Nam Đình về đến nhà, nói mai ngày kia sẽ giúp cô chuyển nhà rồi đi luôn.
Vừa về đến nhà, Nam Đình gọi điện xác nhận với chủ nhà mới hẹn thời gian đến lấy chìa khóa, sau đó gọi điện cho chủ nhà hiện giờ, báo với họ rằng ngày mai mình sẽ chuyển nhà, chìa khóa nhà sẽ gửi lại phòng bảo vệ.
Chủ nhà hứa hẹn ngày mai sẽ gửi lại tiền nhà còn thừa và tiền đặt cọc vào tài khoản của cô, lại xin lỗi mấy lượt về chuyện đòi nhà trước thời hạn, rồi mới cúp máy.
Nam Đình ngồi trên sô pha, cúi người nói với Mất Ngủ vẫn lẽo đẽo theo chân mình từ lúc vào nhà đến giờ, “Chỉ gửi mày bên nhà Lão Tang mấy hôm thôi, chứ có phải đem mày cho anh ấy hẳn đâu, cứ đi theo chị làm gì, tự đi chơi đi, đi ngủ cũng được.”
Mất Ngủ lại chỉ ngồi ra chỗ đối diện sô pha, lè lưỡi lẳng lặng nhìn cô.
Nam Đình nhìn đồng hồ, “Có phải đói rồi không? Tối nay ăn cơm gà được chứ?”
Mất Ngủ lăng xăng chạy ra cạnh máy pha trà, cắp một túi thức ăn ra, vẻ mặt ngoan ngoãn như chờ chủ nhân cho ăn.
“Cái này có gì ngon? Ở với chị, không thể tạm bợ thế này được!”, Nam Đình giật túi đồ ăn cho chó xuống, bỏ lại vào chỗ cũ, rồi lấy đống nguyên liệu vừa mua ở siêu thị dưới lầu mang vào bếp.
Từ lúc ướp đùi gà, rửa sạch bông cải, đến khi hai bát cơm gà ngào ngạt hương ra lò, chỉ mất đúng nửa tiếng, một phần cho Mất Ngủ, một phần cho mình, một người một chó thong thả dùng bữa tối dưới ánh ráng chiều lúc trời ngả về Tây!
Mất Ngủ ăn uống no nê liền chạy đến cắn ống quần Nam Đình. Đúng lúc Nam Đình dọn dẹp phòng bếp xong, nên bèn đưa nó ra ngoài đi dạo.
Trong vườn hoa của khu nhà, có người đang khiêu vũ, có người đang tập Thái cực quyền, cảm giác không ăn nhập của hai thứ giai điệu khác nhau thỉnh thoảng bị tiếng hò hét của lũ trẻ phá vỡ. Nam Đình ngồi trên băng ghế dài, mắt nhìn Mất Ngủ nô đùa với một con Labrador đến điên cuồng, đầu lại nhớ về cảnh tượng ở cạnh thang cuốn của sân bay, khóe miệng mỉm cười từ lúc nào cũng chẳng biết.
Một dì hàng xóm chào hỏi cô từ phía xa, “Tiểu Nam, mấy ngày không gặp cháu, lại tăng ca à?”
Nam Đình trả lời đúng sự thật, “Không ạ, đi ra ngoài một chuyến thôi ạ.”
Bà dì đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô, hỏi han như chỉ đang nói chuyện phiếm, “Nghe nói cháu làm ở công ty hàng không, làm việc gì thế? Tiếp viên hàng không à?”
“Cháu không phải là tiếp viên hàng không ạ.”, Nam Đình không giải thích nhiều về công việc của mình ở công ty hàng không, chỉ đùa vui mà nói: “Cháu phụ trách giải tỏa áp lực cho phi công, nói chuyện phiếm với họ thôi ạ.”
“Nói… nói chuyện phiếm?”, bà dì nghe thế thì sửng sốt, lại không biết hỏi từ đâu, chỉ đành đổi đề tài, “Người đưa cháu về chiều nay là bạn trai cháu à?”
Nam Đình hiểu ra là bà dì đang định làm mối, vì thế cô cắn răng “dạ” một tiếng.
Ánh sáng trong mắt bà dì lập tức tắt ngúm, bà nhỏ giọng nói thầm: “Cậu chàng trông sáng sủa ghê.”, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chia tay thì bảo dì nhé, chỗ dì có hàng dự phòng.”
“Không thể mong cháu hạnh phúc được ạ?”, Nam Đình thở dài khẽ một tiếng khó mà phát hiện được, “Đúng là một sự tồn tại khiến người ta đau đầu.”
Kết quả là bà dì lại nghe nhầm, còn đáp lời cô, “Đúng là dì bị cái bệnh đau nửa đầu thật.”
Kiểu nói chuyện không cùng tần sóng này thật là… Không thể tiếp tục được nữa.
Vừa hay Mất Ngủ chạy đến, Nam Đình vội đứng lên: “Chơi đủ rồi, mình về nhà thôi.”
Ban đêm yên tĩnh, Mất Ngủ đã ngủ rồi, Nam Đình mở laptop ra, tìm được trang web chính thức của tập đoàn Trung Nam trên thanh bookmark.
Không có gì bất ngờ, mục tin tức chính đã đổi nội dung đầu tiên, là về cuộc họp báo ra mắt công ty con của tập đoàn Trung Nam có tên Hàng không Nam Trình. Tin tức có nói, cuộc họp báo được tổ chức ở phòng hội nghị của khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố G, thành phần tham dự ngoài cánh truyền thông ra còn có mười đại lý du lịch hàng đầu thành phố, các đơn vị cung ứng cho Trung Nam, và những hội viên VIP, mà một bức ảnh chụp không gian sang trọng của hội trường càng chứng minh đây là một cuộc họp báo vô cùng quy mô.
Tuy nhiên, những đoạn giới thiệu và phỏng vấn về BOSS Cố Nam Đình, hay tổng giám đốc của hàng không Nam Trình – Kiều Kỳ Nặc, đều không thể hấp dẫn ánh mắt Nam Đình. Tầm mắt cô dừng trên bức ảnh chụp một phi công, mãi vẫn chưa rời đi. Cuối cùng, cô lưu bức ảnh lại, sau đó mới click mở video có tiêu đề “Sự trở lại của Đức Vua”.
Đó là một clip phỏng vấn Đội trưởng đội bay của Trung Nam, Trưởng đào tạo phi công của Nam Trình, Thịnh Viễn Thời.
Trên màn hình, người đàn ông mặc đồng phục phi công, đôi mắt đầu mày hiện lên vẻ khôn khéo và cơ trí. Khi phóng viên đề cập đến giai đoạn khởi đầu của hàng không Nam Trình, tổng giám đốc của tập đoàn đến Mỹ ba lần mời anh về nước, anh vừa khiêm tốn vừa hài hước mà nói: “Trung Nam thu mua hàng không YG, vị hôn thê Trình Tiêu lúc ấy lại là cơ trưởng của YG, nên Cố tổng mới đến Mỹ ba lần, số lần đúng là hơi ít thật.”
Nhắc đến nữ cơ trưởng nổi tiếng toàn giới hàng không dân dụng – Trình Tiêu, phóng viên liền hỏi thêm, “Vừa rồi trong cuộc họp báo, chúng tôi đều biết, chuyến bay đầu tiên sẽ do anh tiếp nhận, vừa làm cơ trưởng vừa sắp xếp đội hình bay, vậy xin hỏi, anh và Trình Tiêu sẽ hợp tác chứ?”
Thịnh Viễn Thời hơi nhếch đầu mày bên phải, khóe miệng cong lên, “Vì mời cơ trưởng Trình rời núi, tôi không chỉ xin với Cố tổng ba lần. Đáng tiếc, Cố tổng không nỡ để vị hôn thê xuất đầu lộ diện, nên tôi đành phải một lần nữa phải chỉ định.”, khéo léo phủ nhận tin đồn.
Phóng viên cười, sau đó lại hỏi: “Có thể xin Thịnh tổng giới thiệu cho chúng tôi biết lực lượng đội bay của Nam Trình được không?”
Thịnh Viễn Thời điều chỉnh dáng ngồi, từ kiểu ngồi nửa ghế lúc đầu đổi thành kiểu ngồi tựa hẳn vào thành ghế một cách thoải mái, mang phong thái đĩnh đạc, “Trải qua một năm chuẩn bị khẩn trương, từ việc giới thiệu máy bay, đến việc thông báo tuyển kĩ thuật viên, rồi đến khâu huấn luyện, Nam Trình đã hoàn thành mọi công tác chuẩn bị từ tháng trước, chính thức đi vào hoạt động. Đường bay từ thành phố G đến thành phố A sẽ chính thức được mở vào thứ Hai tuần sau, tổng đội bay của chúng tôi…”
Đội bay của họ chia thành Đại đội một và Đại đội hai, anh làm tổng đội trưởng, phụ trách toàn bộ sự vụ của tổ bay trong toàn bộ tập đoàn. Thế nên, cùng với chức vụ Trưởng đào tạo kiêm nhiệm thêm ở Nam Trình, thật ra anh còn có quyền quản lý cao hơn cả Tổng giám đốc Kiều Kỳ Nặc. Mà hôm nay, anh mới dẫn tốp học viên cuối cùng của Nam Trình từ New York về thành phố G…
Về mọi tư liệu cá nhân và tình hình sau một năm về nước của anh, Nam Đình đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhìn đôi mắt sáng ngời đầy vẻ kiên định đó, cô nhẹ giọng thầm thì: “Đã lâu không gặp, anh Bảy.”
***
[1] “Hòa nhi bất đồng” lấy ý từ câu “Quân tử hòa nhi bất đồng”, nghĩa là kẻ quân tử hài hòa với mọi người mà vẫn có kiến giải riêng. “Cầu đồng tồn dị” nghĩa là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng (muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất quyền lợi giữa họ mà gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ).
***
Truyện có những cái tên rất dễ gây lú, mọi người đừng nhầm nhé. Hàng không Trung Nam, Boss là Cố Nam Đình, vợ là Trình TiêuHàng không Nam Trình, là công ty con mới lập của Trung Nam, sau này mọi người sẽ hiểu ý nghĩa cái tên. Nữ chính tên Nam Đình, nam chính tên Thịnh Viễn Thời
Còn về việc tại sao lại lắm chuyện mà đánh giá lời thông báo của cơ trưởng “thần tượng”, là vì Nam Đình nhớ đến một người ngày xưa, những lời thông báo của anh so với Trình Tiêu, chỉ hơn chứ không kém. Nhiều năm trôi qua, Nam Đình vẫn nhớ như in tất cả những phiên bản thông báo của anh.
Cô cứ thất thần như vậy, không để ý hai đứa trẻ từ đâu chạy đến, đuổi nhau vòng quanh cô. Nam Đình sợ bọn chúng vấp ngã bèn cúi người nói: “Cậu nhóc, dừng lại đi, không là ngã đấy.”, vừa nói cô vừa duỗi tay, định tách hai đứa một trước một sau ra.
Trong tiếng đe dọa “Còn chạy lung tung là bắt em đi cho người ta đấy.”, hai đứa nhóc lập tức vùng vẫy thật mạnh rồi chạy thoát khỏi cô.
Một giây trước còn bị bọn chúng coi như tấm ván mà xoay vòng quanh, một giây sau đã bị đẩy ra, Nam Đình loạng choạng, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước theo quán tính, một chút nữa thôi là sẽ đập phải tay vịn thang cuốn.
Lực tay trẻ con đâu có mạnh, dù có đập trúng cũng chẳng đau là mấy. Vấn đề là, nếu Nam Đình vô tình giẫm phải bậc thang đang đi lên, một trước một sau cùng tác động, cô sẽ bị ngã. Mất mặt trước mọi người là chuyện nhỏ, gặp nguy hiểm mới là chuyện nghiêm trọng.
Bên hông đột nhiên được một bàn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đưa cô tránh khỏi khu vực nguy hiểm.
Vì trên người cô mặc áo dáng rộng, chỉ một động tác đơn giản, nhưng ngón tay của đối phương lại vô tình chạm vào làn da bên hông cô. Biết rõ chỉ là vô ý, nhưng chỗ mẫn cảm như vậy bị một người xa lạ chạm phải, lại còn là đàn ông… Phản ứng đầu tiên của Nam Đình là: Lần sau không bao giờ mặc loại áo này nữa.
Đối phương thu tay lại ngay lúc cô đã đứng vững, cũng dõng dạc nói một câu: “Xin lỗi.”, hiển nhiên là cũng ý thức được chuyện tiếp xúc da thịt ngoài ý muốn.
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, thoáng chút dịu dàng, người đàn ông không dừng bước, cũng chẳng nhìn cô.
Ánh mắt Nam Đình chỉ kịp liếc nhìn cánh tay đưa qua đỉnh đầu mình, trong tầm mắt cũng chỉ còn lại một bóng dáng thẳng tắp.
Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cùng chiếc huy hiệu bốn vạch càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ, quần âu đen được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người cao lớn.
Người đó đang gọi điện thoại, Nam Đình nghe thấy anh nói với giọng vui vẻ: “Vừa hạ cánh. Họp báo ư? Tới kịp, nhưng có phải là em nên nghỉ ngơi cho quen lại múi giờ không nhỉ?… Đảm nhận vai trò nhan sắc? Từ lúc nào em cần kiếm cơm nhờ cái mặt thế?”
Bóng dáng kia được ánh nắng xuyên qua cửa kính kéo dài, Nam Đình nhìn anh, từng bước đi xa, không hề quay đầu lại.
Chỉ có hơn mười người trong tổ bay đi theo sau anh là quay đầu lại nhìn cô, như đang cười nhạo cô có bao nhiêu nhếch nhác.
Nam Đình duỗi tay xoa eo, cảm thấy chỗ vừa rồi bị anh chạm vào hơi nóng.
Nhiệt độ từ bàn tay thấm vào trong lòng. Lời cảm ơn lại chẳng thể nói ra khỏi miệng.
***
Trên đường cao tốc ở sân bay, một chiếc Range Rover Sport trắng vượt qua, nhanh chóng bỏ xa xe phía sau. Ngồi ở ghế sau, ánh mắt Nam Đình dừng lại trên biển số xe chẳng mấy xa lạ của chiếc Range Rover đó, cho đến khi nó hóa thành một chấm nhỏ trong tầm nhìn, cuối cùng biến mất hẳn, rồi cô mới tiếp tục trò chuyện với Tang Chất, “Em còn nghĩ là anh sẽ hỏi em có được như ý nguyện không cơ.”
Tang Chất đánh tay lái một cách vững vàng, thoáng ngẩng đầu liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu.
Tầm mắt chạm nhau, anh nói: “Anh tự có phán đoán của mình, xác suất đúng còn cao hơn.”
Sở dĩ chắc chắn như vậy là bởi ngay lúc vừa đón cô, anh đã cảm giác cô không giống lúc trước, đặc biệt là vẻ vui sướng trong đáy mắt không sao che giấu được, kết quả là lại nghe thấy Nam Đình nói: “Lần này anh đọc cảm xúc không chuẩn rồi.”
Tang Chất ít nhiều có phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn an ủi cô: “Nếu vẫn như dự đoán thì cũng không cần phải buồn. Cách sống của mỗi người một khác, thay vì cưỡng cầu, không bằng “hòa nhi bất đồng, cầu đồng tồn dị”[1].”
“Lời này của anh chẳng khác sư thầy ở Linh Tuyền Tự là mấy, nếu không phải đã biết là anh vẫn đang đi trên con đường xem mặt làm quen, thì em còn tưởng là anh cũng có lòng quy y cửa Phật đấy.”, Nam Đình nhìn anh chăm chú qua gương, “Có điều, anh thật sự không cần đi một chuyến thế này đâu, sân bay với em mà nói, quen thuộc như ở nhà ấy, huống hồ tuyến xe đưa đón của hàng không Trung Nam có một trạm ở ngay gần khu nhà em, tiện mà.”. Đây cũng là một trong những lý do cô chọn hàng không Trung Nam.
Tang Chất lại nói, “Từ góc độ tâm lý mà nói, có người đón vẫn làm cho người ta vui vẻ hơn là phải về nhà một mình.”
Nam Đình cũng có sự kiên trì của mình, “Từ góc độ kinh tế mà nói, anh lái xe đi đi lại lại một vòng sân bay là lãng phí tài nguyên. Với lại, anh cứ chăm sóc em như thế, sẽ làm cho em có ảo giác như mình là bệnh nhân, loại cảm giác này không có ích cho thể chất và tinh thần của em.”
Trước sự nhanh nhảu của cô, Tang Chất bĩu môi, “Tình hình sức khỏe của em cực kỳ tốt, không phải suy nghĩ nhiều.”. Nói xong, anh duỗi tay lấy tập tài liệu trên ghế phó lái, “Kết quả kiểm tra sức khỏe có rồi, mọi chỉ số đều trong ngưỡng tiêu chuẩn.”
Với Nam Đình, không thể nghi ngờ, đây là một tin tức cực tốt.
Cô nhận lấy và cười, “Thế này là có thể thoải mái làm việc rồi.”
Tang Chất bật cười, “Công việc của em chắc chắn làm em già hơn đám bạn cùng tuổi, vẫn còn muốn thoải mái?”
Nam Đình không để bụng, “Thức đêm quả thật là thiên địch của phụ nữ, nhưng anh biết mà, em bị mất ngủ, trực đêm vừa hay có thể làm tiêu hao tinh lực quá dư thừa của em.”. Vừa nói, cô vừa thân thiết vuốt ve một đống lông lá nằm bên cạnh, “Mày thấy đúng không hả Mất Ngủ?”
“Mất Ngủ” là con chó Shiba một tuổi rưỡi, lông trắng vàng, cái tai dựng đứng hình tam giác, đôi mắt hình bầu dục, đuôi mắt hơi hếch lên trên, trông vô cùng thông minh lanh lợi.
Nhắc đến Mất Ngủ, Tang Chất không gặng hỏi chuyện mất ngủ của cô nữa, “Anh thấy nó được em huấn luyện khá ra phết đấy, kĩ năng sinh hoạt hầu như được điểm mười, cứ tưởng dễ nuôi, kết quả là mấy hôm nay anh lĩnh hội được độ phá phách kinh khủng của nó rồi.”
Nam Đình chẳng bất ngờ, “Anh lại không đưa nó ra ngoài chơi đúng giờ chứ gì?”
Tang Chất kinh ngạc, “Nhà anh rộng như thế, còn chưa đủ cho nó chơi à?”
“Nhà anh có to hơn nữa cũng không bằng được cái công viên.”, Nam Đình vuốt ve lông trên lưng Mất Ngủ, “Nó thuộc giống chó săn, cần thời gian vận động với không gian nhất định, ngày nào anh cũng nhốt nó ở trong nhà, nó sẽ buồn chán, đương nhiên phải cắn phá linh tinh rồi.”. Nói xong, cô lại không nhịn được mà phì cười, “Nói xem nó nhai nát mấy quyển sách của anh rồi?”
Đối diện với anh mắt giảo hoạt của cô, Tang Chất hết nói nổi, “Sao em không nhắc anh?”
Nam Đình trả lời một cách đúng lý hợp tình, “Ai bảo anh cứ ghét nó, trước giờ không chịu bồi dưỡng cảm tình với nó.”
Tang Chất cười khổ, “Anh không ghét nó, anh chỉ nghĩ là một cô gái như em mà nuôi một con chó săn sẽ dễ bị thương, hơn nữa nó ra ngoài lại thích đánh nhau với những con chó khác, em không thể phủ nhận, rất nhiều bác sĩ thú y với nhân viên spa thú cưng đều sợ chó Shiba.”
“Dữ một tí thì sao?”, Nam Đình đưa một bàn tay ra, Mất Ngủ lập tức giơ một chân trước ra rồi đặt lên, lè lưỡi, nghiêng đầu nhìn cô.
Nam Đình bắt tay với nó, “Em là đứa yếu ớt trói gà không chặt, đương nhiên phải nuôi một con chó dữ một chút mới có cảm giác an toàn.”, nói rồi cô nhướng mày ý nói với Mất Ngủ, “Dữ một cái cho Lão Tang xem nào.”
Mất Ngủ một giây trước còn ngoan ngoãn đáng yêu, vừa nghe thấy thế thì lập tức rút chân về, bổ nhào đến thành ghế lái, “Gâu!” một tiếng với Tang Chất.
Tang Chất lập tức xin tha: “Dừng lại, tao biết rồi.”
Nam Đình vuốt ve Mất Ngủ tỏ vẻ trấn an, “Mày phải nhớ kĩ, Lão Tang chỉ là ngoài mặt ghét mày thôi, chứ trong lòng thì giống chị, là không thể bỏ mày được.”
Tang Chất thề thốt phủ nhận, “Anh thề không phải như em nói.”
Nam Đình cũng không ngại hạ bệ anh, cô thầm thì với Mất Ngủ, “Bọn mình chẳng nghe thấy gì cả.”
Tang Chất bật cười. Anh còn có việc, đưa Nam Đình về đến nhà, nói mai ngày kia sẽ giúp cô chuyển nhà rồi đi luôn.
Vừa về đến nhà, Nam Đình gọi điện xác nhận với chủ nhà mới hẹn thời gian đến lấy chìa khóa, sau đó gọi điện cho chủ nhà hiện giờ, báo với họ rằng ngày mai mình sẽ chuyển nhà, chìa khóa nhà sẽ gửi lại phòng bảo vệ.
Chủ nhà hứa hẹn ngày mai sẽ gửi lại tiền nhà còn thừa và tiền đặt cọc vào tài khoản của cô, lại xin lỗi mấy lượt về chuyện đòi nhà trước thời hạn, rồi mới cúp máy.
Nam Đình ngồi trên sô pha, cúi người nói với Mất Ngủ vẫn lẽo đẽo theo chân mình từ lúc vào nhà đến giờ, “Chỉ gửi mày bên nhà Lão Tang mấy hôm thôi, chứ có phải đem mày cho anh ấy hẳn đâu, cứ đi theo chị làm gì, tự đi chơi đi, đi ngủ cũng được.”
Mất Ngủ lại chỉ ngồi ra chỗ đối diện sô pha, lè lưỡi lẳng lặng nhìn cô.
Nam Đình nhìn đồng hồ, “Có phải đói rồi không? Tối nay ăn cơm gà được chứ?”
Mất Ngủ lăng xăng chạy ra cạnh máy pha trà, cắp một túi thức ăn ra, vẻ mặt ngoan ngoãn như chờ chủ nhân cho ăn.
“Cái này có gì ngon? Ở với chị, không thể tạm bợ thế này được!”, Nam Đình giật túi đồ ăn cho chó xuống, bỏ lại vào chỗ cũ, rồi lấy đống nguyên liệu vừa mua ở siêu thị dưới lầu mang vào bếp.
Từ lúc ướp đùi gà, rửa sạch bông cải, đến khi hai bát cơm gà ngào ngạt hương ra lò, chỉ mất đúng nửa tiếng, một phần cho Mất Ngủ, một phần cho mình, một người một chó thong thả dùng bữa tối dưới ánh ráng chiều lúc trời ngả về Tây!
Mất Ngủ ăn uống no nê liền chạy đến cắn ống quần Nam Đình. Đúng lúc Nam Đình dọn dẹp phòng bếp xong, nên bèn đưa nó ra ngoài đi dạo.
Trong vườn hoa của khu nhà, có người đang khiêu vũ, có người đang tập Thái cực quyền, cảm giác không ăn nhập của hai thứ giai điệu khác nhau thỉnh thoảng bị tiếng hò hét của lũ trẻ phá vỡ. Nam Đình ngồi trên băng ghế dài, mắt nhìn Mất Ngủ nô đùa với một con Labrador đến điên cuồng, đầu lại nhớ về cảnh tượng ở cạnh thang cuốn của sân bay, khóe miệng mỉm cười từ lúc nào cũng chẳng biết.
Một dì hàng xóm chào hỏi cô từ phía xa, “Tiểu Nam, mấy ngày không gặp cháu, lại tăng ca à?”
Nam Đình trả lời đúng sự thật, “Không ạ, đi ra ngoài một chuyến thôi ạ.”
Bà dì đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô, hỏi han như chỉ đang nói chuyện phiếm, “Nghe nói cháu làm ở công ty hàng không, làm việc gì thế? Tiếp viên hàng không à?”
“Cháu không phải là tiếp viên hàng không ạ.”, Nam Đình không giải thích nhiều về công việc của mình ở công ty hàng không, chỉ đùa vui mà nói: “Cháu phụ trách giải tỏa áp lực cho phi công, nói chuyện phiếm với họ thôi ạ.”
“Nói… nói chuyện phiếm?”, bà dì nghe thế thì sửng sốt, lại không biết hỏi từ đâu, chỉ đành đổi đề tài, “Người đưa cháu về chiều nay là bạn trai cháu à?”
Nam Đình hiểu ra là bà dì đang định làm mối, vì thế cô cắn răng “dạ” một tiếng.
Ánh sáng trong mắt bà dì lập tức tắt ngúm, bà nhỏ giọng nói thầm: “Cậu chàng trông sáng sủa ghê.”, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chia tay thì bảo dì nhé, chỗ dì có hàng dự phòng.”
“Không thể mong cháu hạnh phúc được ạ?”, Nam Đình thở dài khẽ một tiếng khó mà phát hiện được, “Đúng là một sự tồn tại khiến người ta đau đầu.”
Kết quả là bà dì lại nghe nhầm, còn đáp lời cô, “Đúng là dì bị cái bệnh đau nửa đầu thật.”
Kiểu nói chuyện không cùng tần sóng này thật là… Không thể tiếp tục được nữa.
Vừa hay Mất Ngủ chạy đến, Nam Đình vội đứng lên: “Chơi đủ rồi, mình về nhà thôi.”
Ban đêm yên tĩnh, Mất Ngủ đã ngủ rồi, Nam Đình mở laptop ra, tìm được trang web chính thức của tập đoàn Trung Nam trên thanh bookmark.
Không có gì bất ngờ, mục tin tức chính đã đổi nội dung đầu tiên, là về cuộc họp báo ra mắt công ty con của tập đoàn Trung Nam có tên Hàng không Nam Trình. Tin tức có nói, cuộc họp báo được tổ chức ở phòng hội nghị của khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố G, thành phần tham dự ngoài cánh truyền thông ra còn có mười đại lý du lịch hàng đầu thành phố, các đơn vị cung ứng cho Trung Nam, và những hội viên VIP, mà một bức ảnh chụp không gian sang trọng của hội trường càng chứng minh đây là một cuộc họp báo vô cùng quy mô.
Tuy nhiên, những đoạn giới thiệu và phỏng vấn về BOSS Cố Nam Đình, hay tổng giám đốc của hàng không Nam Trình – Kiều Kỳ Nặc, đều không thể hấp dẫn ánh mắt Nam Đình. Tầm mắt cô dừng trên bức ảnh chụp một phi công, mãi vẫn chưa rời đi. Cuối cùng, cô lưu bức ảnh lại, sau đó mới click mở video có tiêu đề “Sự trở lại của Đức Vua”.
Đó là một clip phỏng vấn Đội trưởng đội bay của Trung Nam, Trưởng đào tạo phi công của Nam Trình, Thịnh Viễn Thời.
Trên màn hình, người đàn ông mặc đồng phục phi công, đôi mắt đầu mày hiện lên vẻ khôn khéo và cơ trí. Khi phóng viên đề cập đến giai đoạn khởi đầu của hàng không Nam Trình, tổng giám đốc của tập đoàn đến Mỹ ba lần mời anh về nước, anh vừa khiêm tốn vừa hài hước mà nói: “Trung Nam thu mua hàng không YG, vị hôn thê Trình Tiêu lúc ấy lại là cơ trưởng của YG, nên Cố tổng mới đến Mỹ ba lần, số lần đúng là hơi ít thật.”
Nhắc đến nữ cơ trưởng nổi tiếng toàn giới hàng không dân dụng – Trình Tiêu, phóng viên liền hỏi thêm, “Vừa rồi trong cuộc họp báo, chúng tôi đều biết, chuyến bay đầu tiên sẽ do anh tiếp nhận, vừa làm cơ trưởng vừa sắp xếp đội hình bay, vậy xin hỏi, anh và Trình Tiêu sẽ hợp tác chứ?”
Thịnh Viễn Thời hơi nhếch đầu mày bên phải, khóe miệng cong lên, “Vì mời cơ trưởng Trình rời núi, tôi không chỉ xin với Cố tổng ba lần. Đáng tiếc, Cố tổng không nỡ để vị hôn thê xuất đầu lộ diện, nên tôi đành phải một lần nữa phải chỉ định.”, khéo léo phủ nhận tin đồn.
Phóng viên cười, sau đó lại hỏi: “Có thể xin Thịnh tổng giới thiệu cho chúng tôi biết lực lượng đội bay của Nam Trình được không?”
Thịnh Viễn Thời điều chỉnh dáng ngồi, từ kiểu ngồi nửa ghế lúc đầu đổi thành kiểu ngồi tựa hẳn vào thành ghế một cách thoải mái, mang phong thái đĩnh đạc, “Trải qua một năm chuẩn bị khẩn trương, từ việc giới thiệu máy bay, đến việc thông báo tuyển kĩ thuật viên, rồi đến khâu huấn luyện, Nam Trình đã hoàn thành mọi công tác chuẩn bị từ tháng trước, chính thức đi vào hoạt động. Đường bay từ thành phố G đến thành phố A sẽ chính thức được mở vào thứ Hai tuần sau, tổng đội bay của chúng tôi…”
Đội bay của họ chia thành Đại đội một và Đại đội hai, anh làm tổng đội trưởng, phụ trách toàn bộ sự vụ của tổ bay trong toàn bộ tập đoàn. Thế nên, cùng với chức vụ Trưởng đào tạo kiêm nhiệm thêm ở Nam Trình, thật ra anh còn có quyền quản lý cao hơn cả Tổng giám đốc Kiều Kỳ Nặc. Mà hôm nay, anh mới dẫn tốp học viên cuối cùng của Nam Trình từ New York về thành phố G…
Về mọi tư liệu cá nhân và tình hình sau một năm về nước của anh, Nam Đình đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhìn đôi mắt sáng ngời đầy vẻ kiên định đó, cô nhẹ giọng thầm thì: “Đã lâu không gặp, anh Bảy.”
***
[1] “Hòa nhi bất đồng” lấy ý từ câu “Quân tử hòa nhi bất đồng”, nghĩa là kẻ quân tử hài hòa với mọi người mà vẫn có kiến giải riêng. “Cầu đồng tồn dị” nghĩa là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng (muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất quyền lợi giữa họ mà gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ).
***
Truyện có những cái tên rất dễ gây lú, mọi người đừng nhầm nhé. Hàng không Trung Nam, Boss là Cố Nam Đình, vợ là Trình TiêuHàng không Nam Trình, là công ty con mới lập của Trung Nam, sau này mọi người sẽ hiểu ý nghĩa cái tên. Nữ chính tên Nam Đình, nam chính tên Thịnh Viễn Thời
/80
|