“Làm càn?”, Lâm Như Ngọc tuyệt đối không thể ngờ được, Thịnh Viễn Thời và Tư Đồ Nam vẫn còn bên nhau, theo như cô ta thấy, cứ cho là Tư Đồ Nam mặt dày theo đuổi Thịnh Viễn Thời, thì cũng đã bị đá từ lâu rồi. Một nàng tiểu thư chỉ biết ăn chơi, dựa vào đâu mà có thể ở bên một người đàn ông ưu tú như thế? Vậy nên, Lâm Như Ngọc cố tình nhắc đến Thịnh Viễn Thời, chính là để đả kích Tư Đồ Nam. Kết quả là Thịnh Viễn Thời lại xuất hiện, thậm chí còn trong tư thế ra mặt thay Tư Đồ Nam. Cô ta cười, cười một cách đầy châm chọc, “Không ngờ, cơ trưởng Thịnh lại là người chung tình đến thế.”
“Thịnh Viễn Thời tôi là người thế nào, từ bao giờ lại cần cô đến đánh giá?”, ánh mắt Thịnh Viễn Thời sắc nhọn, cảm thấy Nam Đình dùng sức đè tay anh lại, anh dùng sự độ lượng hiếm hoi mà nói: “Lâm Như Ngọc, cô xin lỗi cô ấy, tôi có thể xem xét không truy cứu, nếu không, chuyến bay ngày hôm nay, e là cô không lên được đâu.”
“Không lên được máy bay?”, Lâm Như Ngọc như nghe phải một chuyện khôi hài, “Thịnh Viễn Thời, anh tự coi mình là nhân vật tầm cỡ thật ư? Bắt tôi xin lỗi cô ta? Cô ta dựa vào đâu chứ? Anh dựa vào đâu chứ?”, cô ta đưa tay chỉ ra nhà ga sân bay, “Tưởng chỗ này họ Thịnh à?”
Đúng lúc này, cô nhân viên trực quầy gọi: “Thịnh tổng!”, cố ý nhắc nhở Lâm Như Ngọc, đừng có làm loạn, thấy tình thế tốt thì nên biết điều.
Lâm Như Ngọc lại chẳng quan tâm, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Thời buổi bây giờ, đụng bừa mười người, thì chín người là tổng giám đốc.”
Thịnh Viễn Thời không để bụng, chỉ cười cười rồi khẽ hất cằm với một vị giám đốc của Nam Trình, “Mở một quầy nữa.”
Vị giám đốc kia lập tức hiểu ý của sếp, cung kính nhận lệnh: “Được ạ, Thịnh tổng.”, sau đó quay sang khe khẽ nói với những vị khách đang xếp sau Lâm Như Ngọc: “Mời quý khách hàng theo tôi sang quầy bên cạnh làm thủ tục, tránh làm chậm trễ hành trình của quý khách.”
Bị các hành khách khác chỉ trỏ, Lâm Như Ngọc càng tức hơn, đúng ra mà nói, là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng bảo cô ta cúi đầu cũng không dễ dàng như vậy, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ kiêu căng ngạo mạn, “Xem ra cơ trưởng Thịnh hơn xưa nhiều, nhưng mà, có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một tài xế mà thôi.”
Không khó để nghe ra cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “tài xế”, Nam Đình không nhịn được phải quát: “Lâm Như Ngọc!”. Cô không cao giọng, nhưng ngữ điệu khiến ba chữ Lâm Như Ngọc nhuộm đẫm vẻ cảnh cáo.
Nụ cười vẫn ở lại trên gương mặt Thịnh Viễn Thời, anh ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Nam Đình, như đang muốn nói: Tức giận làm gì? Để anh.
Anh nhìn về phía quầy, “Vị khách này có yêu cầu gì?”
Nữ nhân viên quầy đứng thẳng lưng, “Vị này muốn bay đến New York, nhưng cô ấy không chấp nhận bất cứ ghế nào trừ hàng đầu, nhưng ghế đầu vẫn đang khóa, tôi không có quyền mở, Thịnh tổng…”
“Cái quyền này…”, Thịnh Viễn Thời nhíu mày, ra vẻ như đúng là khó xử thật.
Lâm Như Ngọc hừ lạnh đầy vẻ khinh thường, “Thịnh tổng giải quyết đi.”
Thịnh Viễn Thời nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh lùng, “Cô là ai, mà tùy tiện sai bảo tôi như thế?”
Lâm Như Ngọc khiêu khích: “Chỉ sợ anh chẳng có khả năng đó thôi.”, nói rồi liền lấy di động ra, vừa tìm số điện thoại vừa nói: “Không có khoan kim cương thì cũng đừng ham hố làm gốm[1], đỡ bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ.”, đang nói thì đầu dây bên kia bắt máy, cô ta liền lập tức đổi giọng, ỏn ẻn nói: “Cháu là Như Ngọc đây, chú Lý, cháu phải đi New York làm việc, đang ở sân bay rồi ạ… Vâng… Chú sắp xếp cho cháu một chỗ ngồi với, vị trí cũ là được ạ… Quầy số 15 ạ.”, từ vẻ mặt tươi cười cúp điện thoại của cô ta thì thấy, hẳn là đối phương đã thoải mái nhận lời.
Vị trí cũ? Chỉ e là “chú Lý” kia sắp gặp xui xẻo rồi. Nam Đình day ấn đường.
Thịnh Viễn Thời vẫn giữ dáng vẻ chờ xem trò vui.
Một lát sau, điện thoại ở quầy đổ chuông, nữ nhân viên nhìn về phía Thịnh Viễn Thời.
Thịnh Viễn Thời gật đầu, ý bảo cô ấy bắt máy.
Lâm Như Ngọc cũng nhìn Thịnh Viễn Thời, hai tay khoanh trước ngực, nhìn dáng vẻ như đang muốn nói: Chờ xem tôi cho anh bẽ mặt như thế nào, Thịnh tổng ạ!
“Xin chào, quầy 15 của hàng không Nam Trình đây ạ, tôi là nhân viên số 1106…”, đầu bên kia đúng là đang gọi đến vì chuyện mở khóa chỗ ngồi, ra chỉ thị cho nhân viên quầy mở khóa ghế hàng đầu, xếp cho Lâm Như Ngọc chỗ ngồi bên trái gần cửa sổ. Đương nhiên cô nhân viên không dám nhận lời, đưa ánh mắt khó xử về phía Thịnh Viễn Thời, “Thịnh tổng?”
Thịnh Viễn Thời cũng không làm khó cấp dưới, tay trái anh nắm tay Nam Đình, tay phải nhận lấy điện thoại, “Thịnh Viễn Thời đây.”
Bên kia vừa nghe thấy thế liền ngây người, sau đó vội cung kính chào một tiếng, “Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời vào thẳng chủ đề: “Chuyện mở khóa chỗ ngồi ư?”, sau khi nhận được câu trả lời thừa nhận của đối phương, anh cười khẽ một tiếng, “Là quan hệ gì, mà giám đốc Lý phải đích thân gọi điện đến quầy vé thế?”
Bên kia dè dặt nói: “Con gái của một người bạn thân, tại sức khỏe con bé không tốt, bị say máy bay, nên nó nhờ tôi chuyện đó, anh xem…”
“Say máy bay à.”, Thịnh Viễn Thời chợt nhớ đến thái độ của Lâm Như Ngọc hồi Tư Đồ Nam bị say máy bay, trong lòng càng khó chịu hơn, anh lạnh giọng, “Có lý do nào liên quan đến mạng người mạnh hơn cái này không?”
“Cái này…”, bên kia lập tức bị nghẹn họng không biết trả lời thế nào.
Thịnh Viễn Thời vẫn chưa nói xong, anh hờ hững bảo: “Vừa nãy là tôi từ chối yêu cầu chỗ ngồi của cô Lâm Như Ngọc đấy, bây giờ, có cần tôi bảo nhân viên quầy mở chỗ ngồi theo lời ông không? Lý Chính Viễn!”. Ý ở đây là: Tôi không cho nhân viên quầy làm, ông lại gọi điện đến yêu cầu nhân viên quầy làm, là sao, khiêu khích tôi à?
Lý Chính Viễn vừa nghe Thịnh Viễn Thời gọi cả họ cả tên mình thì túa mồ hôi lạnh, liên tục nói: “Không cần, không cần, gây phiền toái cho anh rồi, Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời lại hỏi ông ta: “Giám đốc Lý còn chỉ thị nào nữa không?”
Chỉ thị? Cho ông ta mượn thêm một lá gan, Lý Chính Viễn cũng không dám. Ông ta run rẩy đáp: “Không có, không có, Thịnh tổng, anh làm việc tiếp đi, làm việc tiếp đi.”
Thịnh Viễn Thời cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Như Ngọc: “Còn mối quan hệ nào nữa không?”, anh nói, rồi khẽ nâng tay phải lên: “Vận dụng đi!”
Lâm Như Ngọc không ngờ vị quản lý cấp cao được điều từ tập đoàn Trung Nam sang Nam Trình lại yếu thế trước mặt Thịnh Viễn Thời! Lồng ngực phập phồng, cô ta cắn răng nói: “Cứ cho là hàng không Nam Trình thuộc về anh, cũng có gì ghê gớm đâu, nói cho cùng, công ty hàng không các anh cũng kiếm cơm từ hành khách chúng tôi mà thôi.”
Thịnh Viễn Thời vốn đang vui vẻ vì được gặp Nam Đình, nhưng sự xuất hiện của Lâm Như Ngọc đã phá tan tâm trạng tốt của anh, “Vốn dĩ nể mặt cô năm đó đã cho tôi một số tin tức có ích, tôi có thể giải quyết vấn đề chỗ ngồi chỉ trong một giây, dù sao thì cho ai mà chả giống nhau, nhất là chuyện cỏn con như thế, tôi cũng lười quản đến. Nhưng cái thái độ của cô với cô ấy ban nãy, xin lỗi, tôi không chỉ không giúp chuyện này…”, anh gõ lên mặt quầy, dặn cô nhân viên: “Từ giờ trở đi, xếp cô Lâm đây vào sổ đen của Trung Nam và Nam Trình vĩnh viễn! Cô biết nên làm gì mà!”
Sổ đen vĩnh viễn? Chuyện này hơi lớn rồi đây. Cô nhân viên quầy gật đầu, “Đã rõ, Thịnh tổng.”, sau đó đẩy trả hộ chiếu cho Lâm Như Ngọc, “Thưa cô, mời cô đi sang bên phải.”, ý là đừng đứng đây cho chướng mắt nữa.
Lâm Như Ngọc bị chọc cho tức điên, cô ta cao giọng quát: “Thịnh Viễn Thời!”
Thịnh Viễn Thời nhìn cô ta, “Không cam lòng đúng không? Vậy thì mời luật sư đến kiện tôi đi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
Lâm Như Ngọc tức muốn hộc máu, “Công ty hàng không có thực lực hơn Nam Trình các anh đầy ra, không phải là không bay hãng các anh thì tôi không đi đâu được nữa nhé.”
Thịnh Viễn Thời gật đầu phụ họa: “Cô nói vô cùng có lý, đúng là tôi không lợi hại đến mức lũng đoạn toàn bộ ngành hàng không dân dụng, nhưng mà tôi phải nhắc cô một câu, trong vòng bảy mươi hai tiếng, chuyến bay thẳng đến New York, chỉ mỗi Nam Trình chúng tôi có thôi. Nếu cô không vội, có thể chờ.”, nói xong anh chẳng để ý đến cô ta nữa, nắm tay Nam Đình bỏ đi.
“Tư Đồ Nam!”, Lâm Như Ngọc ý thức được mình không phải là đối thủ của Thịnh Viễn Thời, nên đành phải nhằm vào Nam Đình. Cô ta nhìn về phía Nam Đình, nói một tràng không suy nghĩ: “Đừng tưởng bám được vào một tên nhà giàu là ghê gớm! Chỉ bằng cô, nhà phá sản đến mức nghèo không đi học nổi, thì đời này cũng chỉ có thể ra sân bay xách hành lý cho người ta thôi!”
Bước chân Nam Đình thoáng khựng lại.
Thịnh Viễn Thời buông tay cô ra, lạnh lùng quay ngược trở về.
Nếu để anh quay về đó, Lâm Như Ngọc sẽ không xong chuyện.
Đột nhiên Nam Đình ôm chặt lấy anh, “Anh Bảy!”, rồi lắc đầu.
Giọng Thịnh Viễn Thời có chút lạnh lùng: “Chút chuyện này, anh Bảy của em làm được.”
“Năng lực của anh, em chưa bao giờ nghi ngờ cả.”, Nam Đình không buông tay, lý trí nhắc nhở anh: “Nhưng đây là ga sân bay, anh đứng ở đây, không chỉ đại diện cho bản thân anh, mà còn cả Nam Trình nữa, vì một người như thế, không đáng.”
Thịnh Viễn Thời nhìn cô chăm chú: “Anh vì cô ta sao?”
Nam Đình ngửa đầu đón ánh mắt anh, “Vì em nói, nên đừng giận nữa.”
Đừng giận! Sao Thịnh Viễn Thời có thể không giận chứ? Nhưng người con gái trong lòng lại không muốn gây phiền toái cho anh, kể cả khi anh chẳng cho rằng đây là phiền toái. Anh liên tục hít sâu, miễn cưỡng đè nén cơn giận lại, sau đó giang tay ôm cô, rồi nhìn về phía Lâm Như Ngọc, lạnh lùng nói: “Chuyến đi New York này, chắc chắn là cô không đi được rồi. Lâm Như Ngọc, nếu còn có lần sau, nhớ cho kỹ, cả đời này đừng hòng lên máy bay! Nếu không tin, cứ thử xem.”
Lâm Như Ngọc chửi bới ầm ĩ một lát, sau đó giữa nhà ga đông đúc người đến người đi, tức giận đến mức bật khóc nức nở. Nhân viên sân bay và nhân viên của các hãng hàng không bàn tán sôi nổi, nhưng chẳng ai đến xử lý chuyện này. Đến mức trong số các hành khách đi ngang qua, có người nghĩ rằng cô ta thất tình, lại có người cho rằng thần kinh cô ta có vấn đề.
Vào tới phòng nghỉ của Nam Trình, Nam Đình mới nói: “Thật ra không cần làm đến mức đó.”
Lúc Thịnh Viễn Thời nhắc đến sổ đen, cô đã định ngăn cản rồi, ở một phương diện nào đó, cô cũng không hận Lâm Như Ngọc là bao, mặt khác lại lo tạo thành ảnh hưởng trái chiều cho hình tượng và danh dự của Nam Trình, nhưng cô không thể ngăn Thịnh Viễn Thời ở ngay đó, như vậy quá không xem trọng quyền lực và thể diện của anh.
Thịnh Viễn Thời nghe thấy thế thì quả nhiên không vui, “Sao lại không cần?”, trong mắt anh, Lâm Như Ngọc bắt nạt cô, vậy nên cần.
Nam Đình nhẹ giọng giải thích với anh: “Ngoài khả năng khua môi múa mép ra, cô ta chẳng làm được gì cả, cũng không dám làm, vì sợ không giải quyết được hậu quả. Nhưng cô ta lại hâm mộ người khác thích làm gì thì làm, đối với cô ta, sở dĩ có thể muốn làm gì thì làm, là nhờ có tiền chống đỡ, thế nên trước kia cô ta mới làm bạn với một đứa dễ bị ghét như em.”
Thịnh Viễn Thời nghe cô tự hạ thấp mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc nhọn.
Nam Đình lại cười một cách thản nhiên, “Hồi đấy, em cũng nghĩ là có tiền thì không thiếu bạn, đối xử với cô ta toàn là kiểu gọi thì đến, đuổi thì đi, sai bảo cô ta như người hầu, không hề chân thành chút nào. Thật ra cô ta vẫn luôn giận em nhưng không dám nói gì, bây giờ có cơ hội chửi em đôi ba câu, để cho cô ta giải tỏa một chút cũng không sao, dù gì em cũng chẳng rơi mất lạng thịt nào, mà kể cả có rơi thật, thì coi như là giảm béo thôi.”
Tư Đồ Nam ngày xưa có thù tất báo, Nam Đình bây giờ lại chẳng thích tranh với đời, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra, ở mặt nào đi nữa, cô cũng đều cho rằng là có lý, thậm chí còn vô cùng tốt đẹp. Bỗng nhiên cảm thấy trí tuệ mình còn chẳng bằng một cô gái nhỏ, nhưng anh thật sự không chịu được, khi cô bị người ta bắt nạt sỉ nhục ngay trước mặt mình.
Thịnh Viễn Thời đặt hai tay lên vai cô, “Em tha thứ, là do sự lương thiện của em, còn anh truy cứu, là do thái độ của anh. Cứ cho là anh chẳng có gì, chỉ dùng nắm đấm, cũng không thể để người khác tùy ý bắt nạt em trước mặt anh.”
Nam Đình hiểu: Thái độ của anh là bảo vệ cô.
Trong lòng đầy ấm áp, cô nhẹ giọng nói: “Với lại bây giờ anh là Thịnh tổng rồi, ai dám chọc đến chứ.”
Thịnh Viễn Thời cười vẻ dè dặt, “Thịnh tổng hay không, còn không phải vẫn là anh Bảy của em?”
Không mong anh nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt vì cảm động của mình, Nam Đình hơi quay đầu đi, “Tùy anh nói thế nào cũng được.”
“Đều tùy anh?”, Thịnh Viễn Thời lặp lại một lần, như để nhấm nháp hàm nghĩa trong đó, rồi anh cười hỏi: “Kiểm soát viên Nam Đình nhà mình, dễ nói chuyện thế ư?”
Nam Đình không nhìn anh, chỉ khẽ ngửa mặt lên nói: “Tùy người!”
Thịnh Viễn Thời cười càng kiêu hãnh hơn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sắp cưỡi lên đầu em rồi mà cũng không phản bác, nhường nhịn thế này, không xong rồi.”
Nam Đình hơi cúi thấp đầu: “Cô ta nói không sai, em ngày xưa đúng là… không coi ai ra gì.”
Thịnh Viễn Thời bật thốt lên: “Bất kể ngày trước em như thế nào, cũng không đến lượt cô ta giáo huấn.”
Bênh vực như thế, gần như là bản năng. Nam Đình nhìn anh chăm chú, không hề chớp mắt.
Nhận ra mình để lộ cảm xúc, Thịnh Viễn Thời vội xoay người.
Nam Đình trầm mặc vài giây, mới kéo tay anh, nhẹ nhàng xoay anh lại.
Thịnh Viễn Thời vừa xoay lại, không nói lời nào, cứ như vậy kéo cô ôm ghì vào lòng.
Nam Đình không biết cái ôm này thể hiện điều gì, nhưng trong nháy mắt, hai hàng lệ rơi như mưa.
Giống như bôn ba năm năm, rốt cuộc cũng đuổi kịp bước anh, nỗi nhớ nhung và chờ mong trong lòng, cuối cùng cũng có nơi nương tựa.
Ga sân bay, phòng nghỉ của hàng không Nam Trình, cũng không phải nơi thích hợp để thổ lộ, nhưng duyên phận giữa họ, vẫn luôn liên quan đến cảng hàng không. Thế nên, thật ra đây là nơi thích hợp nhất. Thịnh Viễn Thời kéo khoảnh cách ra một chút, nhìn cô khóc, anh nói: “Năm năm trôi qua, chúng mình đều thay đổi ít nhiều, không thể nói được sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu, bởi vì nếu có cơ hội chọn lại một lần nữa, anh vẫn hy vọng chúng mình có thể chứng kiến từng bước thay đổi của nhau. Cũng may, chúng mình từng bỏ lỡ, nhưng không lạc mất nhau.”
Anh tạm dừng, như là không tiếp tục được nữa, sau đó cầm tay Nam Đình: “Bất kể em chọn nghề kiểm soát không lưu vì điều gì, cũng đều cảm ơn em, cảm ơn em đã trở lại bên cạnh anh. Nếu em không trở lại, anh thật sự, không biết nên đi đâu để tìm em nữa.”
Nước mắt Nam Đình rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay anh, nóng hổi, bỏng rát.
Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, “Nam Đình, nếu em đồng ý, chúng mình sẽ dùng con người hoàn toàn mới, bắt đầu lại một lần nữa.”
Bắt đầu lại một lần nữa? Bắt đầu lại như thế nào?
“Nhưng anh nói, sẽ không chờ em…”, Nam Đình gần như khóc không thành tiếng, “Anh đi nhanh như thế, em phải đuổi theo thế nào được?”
Đúng là anh từng giận dỗi mà nói như vậy. Thậm chí là hiện tại, anh cũng kiên định, hai người không quay trở lại được, thì cũng chẳng cần phải về đúng điểm ban đầu. Mặc kệ là cô đã từng theo đuổi anh, hay là sau này anh đã tìm kiếm cô, Thịnh Viễn Thời đều cho rằng, họ vẫn luôn vì nhau, mà tiến về phía trước. Vậy thì cần gì phải dừng lại? Tiếp tục đi về phía trước là được.
Đáp án chắc chắn như vậy. Lúc này đây, họ phải cùng nhau đi về phía trước, tương lai còn rất dài, họ còn rất nhiều thời gian, mà thời gian đó, có thể dùng để hoài niệm quá khứ, chứ không cần phải trở lại quá khứ.
“Nếu là một khởi đầu mới, thì không cần em phải vất vả như thế nữa.”, đáy mắt Thịnh Viễn Thời hơi ướt, vì cô gái trước mặt đây, chỉ cần chạm đến tình cảm với anh là lại trở nên hơi ngốc nghếch, “Chúng mình đổi vai, lần này, anh theo đuổi em.”
Nam Đình có chút nghi ngờ, “Anh theo đuổi em?”
Thịnh Viễn Thời kiên định gật đầu, “Vừa nãy hẹn em trên sóng, là bước đầu tiên anh theo đuổi em.”, nói xong, anh dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, “Lần đầu tiên theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm, em thông cảm.”
Nam Đình nhìn anh bằng cặp mắt đẫm lệ, “Không cần theo đuổi mà, có phải là anh không hiểu em đâu.”
Không cần theo đuổi! Phong cách như vậy, rất Tư Đồ Nam.
Thịnh Viễn Thời cười đến kiêu ngạo, nhưng cũng rất đau lòng, “Em phải nói là: Thịnh Viễn Thời, anh cũng có ngày hôm nay!”. Cuối cùng, anh dịu dàng véo lên đôi má ướt đẫm của cô, “Cơ hội danh chính ngôn thuận hành anh như thế, cả đời này, chỉ em có thôi.”
Nam Đình phản ứng chậm chạp, một lát sau mới nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Sao hôm nay Lâm Như Ngọc mới xuất hiện chứ.”
“Thịnh Viễn Thời tôi là người thế nào, từ bao giờ lại cần cô đến đánh giá?”, ánh mắt Thịnh Viễn Thời sắc nhọn, cảm thấy Nam Đình dùng sức đè tay anh lại, anh dùng sự độ lượng hiếm hoi mà nói: “Lâm Như Ngọc, cô xin lỗi cô ấy, tôi có thể xem xét không truy cứu, nếu không, chuyến bay ngày hôm nay, e là cô không lên được đâu.”
“Không lên được máy bay?”, Lâm Như Ngọc như nghe phải một chuyện khôi hài, “Thịnh Viễn Thời, anh tự coi mình là nhân vật tầm cỡ thật ư? Bắt tôi xin lỗi cô ta? Cô ta dựa vào đâu chứ? Anh dựa vào đâu chứ?”, cô ta đưa tay chỉ ra nhà ga sân bay, “Tưởng chỗ này họ Thịnh à?”
Đúng lúc này, cô nhân viên trực quầy gọi: “Thịnh tổng!”, cố ý nhắc nhở Lâm Như Ngọc, đừng có làm loạn, thấy tình thế tốt thì nên biết điều.
Lâm Như Ngọc lại chẳng quan tâm, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Thời buổi bây giờ, đụng bừa mười người, thì chín người là tổng giám đốc.”
Thịnh Viễn Thời không để bụng, chỉ cười cười rồi khẽ hất cằm với một vị giám đốc của Nam Trình, “Mở một quầy nữa.”
Vị giám đốc kia lập tức hiểu ý của sếp, cung kính nhận lệnh: “Được ạ, Thịnh tổng.”, sau đó quay sang khe khẽ nói với những vị khách đang xếp sau Lâm Như Ngọc: “Mời quý khách hàng theo tôi sang quầy bên cạnh làm thủ tục, tránh làm chậm trễ hành trình của quý khách.”
Bị các hành khách khác chỉ trỏ, Lâm Như Ngọc càng tức hơn, đúng ra mà nói, là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng bảo cô ta cúi đầu cũng không dễ dàng như vậy, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ kiêu căng ngạo mạn, “Xem ra cơ trưởng Thịnh hơn xưa nhiều, nhưng mà, có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một tài xế mà thôi.”
Không khó để nghe ra cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “tài xế”, Nam Đình không nhịn được phải quát: “Lâm Như Ngọc!”. Cô không cao giọng, nhưng ngữ điệu khiến ba chữ Lâm Như Ngọc nhuộm đẫm vẻ cảnh cáo.
Nụ cười vẫn ở lại trên gương mặt Thịnh Viễn Thời, anh ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Nam Đình, như đang muốn nói: Tức giận làm gì? Để anh.
Anh nhìn về phía quầy, “Vị khách này có yêu cầu gì?”
Nữ nhân viên quầy đứng thẳng lưng, “Vị này muốn bay đến New York, nhưng cô ấy không chấp nhận bất cứ ghế nào trừ hàng đầu, nhưng ghế đầu vẫn đang khóa, tôi không có quyền mở, Thịnh tổng…”
“Cái quyền này…”, Thịnh Viễn Thời nhíu mày, ra vẻ như đúng là khó xử thật.
Lâm Như Ngọc hừ lạnh đầy vẻ khinh thường, “Thịnh tổng giải quyết đi.”
Thịnh Viễn Thời nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh lùng, “Cô là ai, mà tùy tiện sai bảo tôi như thế?”
Lâm Như Ngọc khiêu khích: “Chỉ sợ anh chẳng có khả năng đó thôi.”, nói rồi liền lấy di động ra, vừa tìm số điện thoại vừa nói: “Không có khoan kim cương thì cũng đừng ham hố làm gốm[1], đỡ bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ.”, đang nói thì đầu dây bên kia bắt máy, cô ta liền lập tức đổi giọng, ỏn ẻn nói: “Cháu là Như Ngọc đây, chú Lý, cháu phải đi New York làm việc, đang ở sân bay rồi ạ… Vâng… Chú sắp xếp cho cháu một chỗ ngồi với, vị trí cũ là được ạ… Quầy số 15 ạ.”, từ vẻ mặt tươi cười cúp điện thoại của cô ta thì thấy, hẳn là đối phương đã thoải mái nhận lời.
Vị trí cũ? Chỉ e là “chú Lý” kia sắp gặp xui xẻo rồi. Nam Đình day ấn đường.
Thịnh Viễn Thời vẫn giữ dáng vẻ chờ xem trò vui.
Một lát sau, điện thoại ở quầy đổ chuông, nữ nhân viên nhìn về phía Thịnh Viễn Thời.
Thịnh Viễn Thời gật đầu, ý bảo cô ấy bắt máy.
Lâm Như Ngọc cũng nhìn Thịnh Viễn Thời, hai tay khoanh trước ngực, nhìn dáng vẻ như đang muốn nói: Chờ xem tôi cho anh bẽ mặt như thế nào, Thịnh tổng ạ!
“Xin chào, quầy 15 của hàng không Nam Trình đây ạ, tôi là nhân viên số 1106…”, đầu bên kia đúng là đang gọi đến vì chuyện mở khóa chỗ ngồi, ra chỉ thị cho nhân viên quầy mở khóa ghế hàng đầu, xếp cho Lâm Như Ngọc chỗ ngồi bên trái gần cửa sổ. Đương nhiên cô nhân viên không dám nhận lời, đưa ánh mắt khó xử về phía Thịnh Viễn Thời, “Thịnh tổng?”
Thịnh Viễn Thời cũng không làm khó cấp dưới, tay trái anh nắm tay Nam Đình, tay phải nhận lấy điện thoại, “Thịnh Viễn Thời đây.”
Bên kia vừa nghe thấy thế liền ngây người, sau đó vội cung kính chào một tiếng, “Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời vào thẳng chủ đề: “Chuyện mở khóa chỗ ngồi ư?”, sau khi nhận được câu trả lời thừa nhận của đối phương, anh cười khẽ một tiếng, “Là quan hệ gì, mà giám đốc Lý phải đích thân gọi điện đến quầy vé thế?”
Bên kia dè dặt nói: “Con gái của một người bạn thân, tại sức khỏe con bé không tốt, bị say máy bay, nên nó nhờ tôi chuyện đó, anh xem…”
“Say máy bay à.”, Thịnh Viễn Thời chợt nhớ đến thái độ của Lâm Như Ngọc hồi Tư Đồ Nam bị say máy bay, trong lòng càng khó chịu hơn, anh lạnh giọng, “Có lý do nào liên quan đến mạng người mạnh hơn cái này không?”
“Cái này…”, bên kia lập tức bị nghẹn họng không biết trả lời thế nào.
Thịnh Viễn Thời vẫn chưa nói xong, anh hờ hững bảo: “Vừa nãy là tôi từ chối yêu cầu chỗ ngồi của cô Lâm Như Ngọc đấy, bây giờ, có cần tôi bảo nhân viên quầy mở chỗ ngồi theo lời ông không? Lý Chính Viễn!”. Ý ở đây là: Tôi không cho nhân viên quầy làm, ông lại gọi điện đến yêu cầu nhân viên quầy làm, là sao, khiêu khích tôi à?
Lý Chính Viễn vừa nghe Thịnh Viễn Thời gọi cả họ cả tên mình thì túa mồ hôi lạnh, liên tục nói: “Không cần, không cần, gây phiền toái cho anh rồi, Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời lại hỏi ông ta: “Giám đốc Lý còn chỉ thị nào nữa không?”
Chỉ thị? Cho ông ta mượn thêm một lá gan, Lý Chính Viễn cũng không dám. Ông ta run rẩy đáp: “Không có, không có, Thịnh tổng, anh làm việc tiếp đi, làm việc tiếp đi.”
Thịnh Viễn Thời cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Như Ngọc: “Còn mối quan hệ nào nữa không?”, anh nói, rồi khẽ nâng tay phải lên: “Vận dụng đi!”
Lâm Như Ngọc không ngờ vị quản lý cấp cao được điều từ tập đoàn Trung Nam sang Nam Trình lại yếu thế trước mặt Thịnh Viễn Thời! Lồng ngực phập phồng, cô ta cắn răng nói: “Cứ cho là hàng không Nam Trình thuộc về anh, cũng có gì ghê gớm đâu, nói cho cùng, công ty hàng không các anh cũng kiếm cơm từ hành khách chúng tôi mà thôi.”
Thịnh Viễn Thời vốn đang vui vẻ vì được gặp Nam Đình, nhưng sự xuất hiện của Lâm Như Ngọc đã phá tan tâm trạng tốt của anh, “Vốn dĩ nể mặt cô năm đó đã cho tôi một số tin tức có ích, tôi có thể giải quyết vấn đề chỗ ngồi chỉ trong một giây, dù sao thì cho ai mà chả giống nhau, nhất là chuyện cỏn con như thế, tôi cũng lười quản đến. Nhưng cái thái độ của cô với cô ấy ban nãy, xin lỗi, tôi không chỉ không giúp chuyện này…”, anh gõ lên mặt quầy, dặn cô nhân viên: “Từ giờ trở đi, xếp cô Lâm đây vào sổ đen của Trung Nam và Nam Trình vĩnh viễn! Cô biết nên làm gì mà!”
Sổ đen vĩnh viễn? Chuyện này hơi lớn rồi đây. Cô nhân viên quầy gật đầu, “Đã rõ, Thịnh tổng.”, sau đó đẩy trả hộ chiếu cho Lâm Như Ngọc, “Thưa cô, mời cô đi sang bên phải.”, ý là đừng đứng đây cho chướng mắt nữa.
Lâm Như Ngọc bị chọc cho tức điên, cô ta cao giọng quát: “Thịnh Viễn Thời!”
Thịnh Viễn Thời nhìn cô ta, “Không cam lòng đúng không? Vậy thì mời luật sư đến kiện tôi đi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
Lâm Như Ngọc tức muốn hộc máu, “Công ty hàng không có thực lực hơn Nam Trình các anh đầy ra, không phải là không bay hãng các anh thì tôi không đi đâu được nữa nhé.”
Thịnh Viễn Thời gật đầu phụ họa: “Cô nói vô cùng có lý, đúng là tôi không lợi hại đến mức lũng đoạn toàn bộ ngành hàng không dân dụng, nhưng mà tôi phải nhắc cô một câu, trong vòng bảy mươi hai tiếng, chuyến bay thẳng đến New York, chỉ mỗi Nam Trình chúng tôi có thôi. Nếu cô không vội, có thể chờ.”, nói xong anh chẳng để ý đến cô ta nữa, nắm tay Nam Đình bỏ đi.
“Tư Đồ Nam!”, Lâm Như Ngọc ý thức được mình không phải là đối thủ của Thịnh Viễn Thời, nên đành phải nhằm vào Nam Đình. Cô ta nhìn về phía Nam Đình, nói một tràng không suy nghĩ: “Đừng tưởng bám được vào một tên nhà giàu là ghê gớm! Chỉ bằng cô, nhà phá sản đến mức nghèo không đi học nổi, thì đời này cũng chỉ có thể ra sân bay xách hành lý cho người ta thôi!”
Bước chân Nam Đình thoáng khựng lại.
Thịnh Viễn Thời buông tay cô ra, lạnh lùng quay ngược trở về.
Nếu để anh quay về đó, Lâm Như Ngọc sẽ không xong chuyện.
Đột nhiên Nam Đình ôm chặt lấy anh, “Anh Bảy!”, rồi lắc đầu.
Giọng Thịnh Viễn Thời có chút lạnh lùng: “Chút chuyện này, anh Bảy của em làm được.”
“Năng lực của anh, em chưa bao giờ nghi ngờ cả.”, Nam Đình không buông tay, lý trí nhắc nhở anh: “Nhưng đây là ga sân bay, anh đứng ở đây, không chỉ đại diện cho bản thân anh, mà còn cả Nam Trình nữa, vì một người như thế, không đáng.”
Thịnh Viễn Thời nhìn cô chăm chú: “Anh vì cô ta sao?”
Nam Đình ngửa đầu đón ánh mắt anh, “Vì em nói, nên đừng giận nữa.”
Đừng giận! Sao Thịnh Viễn Thời có thể không giận chứ? Nhưng người con gái trong lòng lại không muốn gây phiền toái cho anh, kể cả khi anh chẳng cho rằng đây là phiền toái. Anh liên tục hít sâu, miễn cưỡng đè nén cơn giận lại, sau đó giang tay ôm cô, rồi nhìn về phía Lâm Như Ngọc, lạnh lùng nói: “Chuyến đi New York này, chắc chắn là cô không đi được rồi. Lâm Như Ngọc, nếu còn có lần sau, nhớ cho kỹ, cả đời này đừng hòng lên máy bay! Nếu không tin, cứ thử xem.”
Lâm Như Ngọc chửi bới ầm ĩ một lát, sau đó giữa nhà ga đông đúc người đến người đi, tức giận đến mức bật khóc nức nở. Nhân viên sân bay và nhân viên của các hãng hàng không bàn tán sôi nổi, nhưng chẳng ai đến xử lý chuyện này. Đến mức trong số các hành khách đi ngang qua, có người nghĩ rằng cô ta thất tình, lại có người cho rằng thần kinh cô ta có vấn đề.
Vào tới phòng nghỉ của Nam Trình, Nam Đình mới nói: “Thật ra không cần làm đến mức đó.”
Lúc Thịnh Viễn Thời nhắc đến sổ đen, cô đã định ngăn cản rồi, ở một phương diện nào đó, cô cũng không hận Lâm Như Ngọc là bao, mặt khác lại lo tạo thành ảnh hưởng trái chiều cho hình tượng và danh dự của Nam Trình, nhưng cô không thể ngăn Thịnh Viễn Thời ở ngay đó, như vậy quá không xem trọng quyền lực và thể diện của anh.
Thịnh Viễn Thời nghe thấy thế thì quả nhiên không vui, “Sao lại không cần?”, trong mắt anh, Lâm Như Ngọc bắt nạt cô, vậy nên cần.
Nam Đình nhẹ giọng giải thích với anh: “Ngoài khả năng khua môi múa mép ra, cô ta chẳng làm được gì cả, cũng không dám làm, vì sợ không giải quyết được hậu quả. Nhưng cô ta lại hâm mộ người khác thích làm gì thì làm, đối với cô ta, sở dĩ có thể muốn làm gì thì làm, là nhờ có tiền chống đỡ, thế nên trước kia cô ta mới làm bạn với một đứa dễ bị ghét như em.”
Thịnh Viễn Thời nghe cô tự hạ thấp mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc nhọn.
Nam Đình lại cười một cách thản nhiên, “Hồi đấy, em cũng nghĩ là có tiền thì không thiếu bạn, đối xử với cô ta toàn là kiểu gọi thì đến, đuổi thì đi, sai bảo cô ta như người hầu, không hề chân thành chút nào. Thật ra cô ta vẫn luôn giận em nhưng không dám nói gì, bây giờ có cơ hội chửi em đôi ba câu, để cho cô ta giải tỏa một chút cũng không sao, dù gì em cũng chẳng rơi mất lạng thịt nào, mà kể cả có rơi thật, thì coi như là giảm béo thôi.”
Tư Đồ Nam ngày xưa có thù tất báo, Nam Đình bây giờ lại chẳng thích tranh với đời, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra, ở mặt nào đi nữa, cô cũng đều cho rằng là có lý, thậm chí còn vô cùng tốt đẹp. Bỗng nhiên cảm thấy trí tuệ mình còn chẳng bằng một cô gái nhỏ, nhưng anh thật sự không chịu được, khi cô bị người ta bắt nạt sỉ nhục ngay trước mặt mình.
Thịnh Viễn Thời đặt hai tay lên vai cô, “Em tha thứ, là do sự lương thiện của em, còn anh truy cứu, là do thái độ của anh. Cứ cho là anh chẳng có gì, chỉ dùng nắm đấm, cũng không thể để người khác tùy ý bắt nạt em trước mặt anh.”
Nam Đình hiểu: Thái độ của anh là bảo vệ cô.
Trong lòng đầy ấm áp, cô nhẹ giọng nói: “Với lại bây giờ anh là Thịnh tổng rồi, ai dám chọc đến chứ.”
Thịnh Viễn Thời cười vẻ dè dặt, “Thịnh tổng hay không, còn không phải vẫn là anh Bảy của em?”
Không mong anh nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt vì cảm động của mình, Nam Đình hơi quay đầu đi, “Tùy anh nói thế nào cũng được.”
“Đều tùy anh?”, Thịnh Viễn Thời lặp lại một lần, như để nhấm nháp hàm nghĩa trong đó, rồi anh cười hỏi: “Kiểm soát viên Nam Đình nhà mình, dễ nói chuyện thế ư?”
Nam Đình không nhìn anh, chỉ khẽ ngửa mặt lên nói: “Tùy người!”
Thịnh Viễn Thời cười càng kiêu hãnh hơn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sắp cưỡi lên đầu em rồi mà cũng không phản bác, nhường nhịn thế này, không xong rồi.”
Nam Đình hơi cúi thấp đầu: “Cô ta nói không sai, em ngày xưa đúng là… không coi ai ra gì.”
Thịnh Viễn Thời bật thốt lên: “Bất kể ngày trước em như thế nào, cũng không đến lượt cô ta giáo huấn.”
Bênh vực như thế, gần như là bản năng. Nam Đình nhìn anh chăm chú, không hề chớp mắt.
Nhận ra mình để lộ cảm xúc, Thịnh Viễn Thời vội xoay người.
Nam Đình trầm mặc vài giây, mới kéo tay anh, nhẹ nhàng xoay anh lại.
Thịnh Viễn Thời vừa xoay lại, không nói lời nào, cứ như vậy kéo cô ôm ghì vào lòng.
Nam Đình không biết cái ôm này thể hiện điều gì, nhưng trong nháy mắt, hai hàng lệ rơi như mưa.
Giống như bôn ba năm năm, rốt cuộc cũng đuổi kịp bước anh, nỗi nhớ nhung và chờ mong trong lòng, cuối cùng cũng có nơi nương tựa.
Ga sân bay, phòng nghỉ của hàng không Nam Trình, cũng không phải nơi thích hợp để thổ lộ, nhưng duyên phận giữa họ, vẫn luôn liên quan đến cảng hàng không. Thế nên, thật ra đây là nơi thích hợp nhất. Thịnh Viễn Thời kéo khoảnh cách ra một chút, nhìn cô khóc, anh nói: “Năm năm trôi qua, chúng mình đều thay đổi ít nhiều, không thể nói được sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu, bởi vì nếu có cơ hội chọn lại một lần nữa, anh vẫn hy vọng chúng mình có thể chứng kiến từng bước thay đổi của nhau. Cũng may, chúng mình từng bỏ lỡ, nhưng không lạc mất nhau.”
Anh tạm dừng, như là không tiếp tục được nữa, sau đó cầm tay Nam Đình: “Bất kể em chọn nghề kiểm soát không lưu vì điều gì, cũng đều cảm ơn em, cảm ơn em đã trở lại bên cạnh anh. Nếu em không trở lại, anh thật sự, không biết nên đi đâu để tìm em nữa.”
Nước mắt Nam Đình rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay anh, nóng hổi, bỏng rát.
Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, “Nam Đình, nếu em đồng ý, chúng mình sẽ dùng con người hoàn toàn mới, bắt đầu lại một lần nữa.”
Bắt đầu lại một lần nữa? Bắt đầu lại như thế nào?
“Nhưng anh nói, sẽ không chờ em…”, Nam Đình gần như khóc không thành tiếng, “Anh đi nhanh như thế, em phải đuổi theo thế nào được?”
Đúng là anh từng giận dỗi mà nói như vậy. Thậm chí là hiện tại, anh cũng kiên định, hai người không quay trở lại được, thì cũng chẳng cần phải về đúng điểm ban đầu. Mặc kệ là cô đã từng theo đuổi anh, hay là sau này anh đã tìm kiếm cô, Thịnh Viễn Thời đều cho rằng, họ vẫn luôn vì nhau, mà tiến về phía trước. Vậy thì cần gì phải dừng lại? Tiếp tục đi về phía trước là được.
Đáp án chắc chắn như vậy. Lúc này đây, họ phải cùng nhau đi về phía trước, tương lai còn rất dài, họ còn rất nhiều thời gian, mà thời gian đó, có thể dùng để hoài niệm quá khứ, chứ không cần phải trở lại quá khứ.
“Nếu là một khởi đầu mới, thì không cần em phải vất vả như thế nữa.”, đáy mắt Thịnh Viễn Thời hơi ướt, vì cô gái trước mặt đây, chỉ cần chạm đến tình cảm với anh là lại trở nên hơi ngốc nghếch, “Chúng mình đổi vai, lần này, anh theo đuổi em.”
Nam Đình có chút nghi ngờ, “Anh theo đuổi em?”
Thịnh Viễn Thời kiên định gật đầu, “Vừa nãy hẹn em trên sóng, là bước đầu tiên anh theo đuổi em.”, nói xong, anh dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, “Lần đầu tiên theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm, em thông cảm.”
Nam Đình nhìn anh bằng cặp mắt đẫm lệ, “Không cần theo đuổi mà, có phải là anh không hiểu em đâu.”
Không cần theo đuổi! Phong cách như vậy, rất Tư Đồ Nam.
Thịnh Viễn Thời cười đến kiêu ngạo, nhưng cũng rất đau lòng, “Em phải nói là: Thịnh Viễn Thời, anh cũng có ngày hôm nay!”. Cuối cùng, anh dịu dàng véo lên đôi má ướt đẫm của cô, “Cơ hội danh chính ngôn thuận hành anh như thế, cả đời này, chỉ em có thôi.”
Nam Đình phản ứng chậm chạp, một lát sau mới nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Sao hôm nay Lâm Như Ngọc mới xuất hiện chứ.”
/80
|