Vẻ khẳng định trong ánh mắt và lời nói của Tề Tử Kiều khiến Nam Đình tin tưởng hơn rất nhiều, cũng khiến cô cảm thấy tự ti.
Thấy cô vẫn cụp mắt không nói gì, Tề Tử Kiều tiếp tục: “Con bé này, chắc chắn là sợ nó khó xử nên có muốn nó không bay thì cũng chỉ giấu trong lòng.”
Bị nói đúng tim đen, Nam Đình ngước mắt lên nhìn bà, mím môi không nói gì, hệt như một đứa trẻ đang chịu ấm ức.
Tề Tử Kiều lại nói: “Thỉnh thoảng phải cho bọn họ khó xử một chút, không là bọn họ lại nghĩ không có gì là mình không làm được.”, trước ánh mắt khó hiểu của Nam Đình, bà mỉm cười và nói: “Hồi còn trẻ, chú Thịnh cũng từng mấy lần nhận nhiệm vụ nguy hiểm. Có một lần cũng là chú ấy bắt buộc phải bay, mà chú ấy tự biết kỹ thuật bay của mình tốt, chỉ có chú ấy mới có thể thực hiện được những thao tác yêu cầu độ khó cao, nên mới càng muốn bay. Lúc đấy cô còn đang mang thai nó.”, Tề Tử Kiều chỉ vào Thịnh Viễn Thời, “Thấy chú ấy vội vàng định đi nhận nhiệm vụ, cô liền giả vờ đau bụng, chú ấy tưởng là cô có dấu hiệu sinh non nên cuống cuồng đưa cô vào bệnh viện, nháo nhào lên một trận, bỏ lỡ cơ hội luôn. Sau này chiến hữu của chú ấy hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn, chú ấy mới thừa nhận, kỹ thuật bay của người ta chẳng thua kém gì chú ấy cả.”, nói xong bà bật cười, “Hai người đàn ông thích phân cao thấp hồi đấy, giờ đã thành thủ trưởng cả rồi, chú cháu vẫn còn nói mãi: Là anh nhường nên mới thành toàn cho người ta đấy.”
Tưởng tượng dáng vẻ không chịu thua của Thịnh Tự Lương hồi trẻ, Nam Đình cũng bật cười theo.
Đã mấy ngày rồi không thấy cô nở lấy một nụ cười, nhìn thấy vậy, Thịnh Viễn Thời lẳng lặng giơ ngón cái ra với Tề Tử Kiều.
Tề Tử Kiều trừng mắt lườm anh một cái rồi mới tiếp tục, “Chú cháu vẫn nghĩ là, biến phế thải thành thứ quý giá như nhiên liệu phản lực là ý tưởng do cô nghĩ ra đầu tiên, nhưng thật ra không phải vậy. Bố chồng cô, ông nội Viễn Thời là giáo sư của viện hóa học, là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của cô. Lúc cô chính thức làm về sản xuất hóa chất, ông cụ đã thành viện trưởng viện nghiên cứu hóa học rồi. Cô với chú ấy quen nhau là thông qua mối quan hệ này đấy.”
Về chuyện này, Thịnh Viễn Thời là một trong những người biết rõ, nghe thấy mẹ nhắc lại, anh không mấy hứng thú, nhưng anh hiểu là Tề Tử Kiều đang tạo sự tin tưởng cho Nam Đình, nên chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe.
“Chú cháu chọn không quân, không thể kế nghiệp bố mà làm nghiên cứu hóa học được, làm ông cụ tiếc lắm, gặp được cô, xem như là bù lại.”, giọng nói của Tề Tử Kiều ẩn chứa ý cười, “Từ ngày thành giáo sư hướng dẫn của cô, ông cụ đã coi cô như con dâu mà bồi dưỡng rồi.”
Nam Đình nghe thấy thế liền bảo: “Nếu chú là con gái, chắc chắn ông nội sẽ nhận cô làm con gái nuôi.”
Tề Tử Kiều và Thịnh Viễn Thời liếc nhau một cái, sau đó nét cười trong mắt bà đậm thêm mấy phần, “Ngày xưa ông cụ cũng nói thế đấy.”. Bà nhớ lại câu chuyện xưa cũ, “Lúc đấy, trong lòng trong mắt chú cháu chỉ có mỗi máy bay với trực thăng thôi, ông nội tạo rất nhiều cơ hội để cô với chú ấy quen nhau một cách tự nhiên, chứ không phải là được ông cụ giới thiệu, kết quả là chú cháu đều bỏ lỡ.”
Về quãng thời gian này, Thịnh Tự Lương từng than thở không ít lần, vì thế Thịnh Viễn Thời nói chen vào: “Hồi đó ông nội tức điên lên, còn gọi điện cho bố anh bảo là, tôi đi nhận con gái nuôi đây, không cần thằng con trai vô lương tâm như anh nữa, sau đấy còn giận lây sang bà nội anh, bảo là, nuôi con trai thì được tích sự gì!”
Tưởng tượng ra dáng vẻ nổi giận của ông cụ, Nam Đình cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng cô vẫn tò mò một chuyện, “Cháu tưởng ông cũng là bộ đội.”, vì sáu năm trước cô từng hỏi thăm được rằng, Thịnh Viễn Thời xuất thân từ gia đình quân nhân.
“Ông nội là giáo sư.”, Tề Tử Kiều giải thích: “Bà nội mới là bộ đội.”
Nam Đình kinh ngạc.
Thịnh Viễn Thời bổ sung đúng lúc, “Nếu bà nội không thấy ông tức giận như thế thì đã chẳng duyệt lịch nghỉ cho bố anh, còn ra lệnh cho ông ấy là, nếu không dỗ ông cụ cho hẳn hoi thì không cần quay về đơn vị nữa.”, thấy tâm trạng Nam Đình tốt lên nhiều, anh không quên trêu cô trước mặt mẹ, “Ngày xưa làm bài tập tốt đấy.”
Nam Đình hiểu ngay ra là anh đang ám chỉ chuyện cô theo đuổi anh sáu năm trước, không nhịn được liền đấm anh một cái.
Thịnh Viễn Thời chỉ cười chứ không nói gì.
Tề Tử Kiều thu hết hành động của hai người vào đáy mắt, bà vui mừng gật đầu rồi mới chuyển về chuyện chính, “Hồi còn sống, ông nội từng đưa ra ý tưởng dùng dầu ăn thải làm thành nhiên liệu phản lực, đáng tiếc, tổ nghiên cứu còn chưa được thành lập thì ông cụ đã đi rồi. Cô lo là một khi để chú cháu biết đây là nguyện vọng của bố, chú ấy sẽ sốt ruột. Quy trình sản xuất một loại nhiên liệu mới cực kỳ khó khăn, cô cũng không xác định được là phải mất bao lâu, còn có khả năng là không thể thực hiện được, cô không muốn để chú ấy đợi cả một thời gian dài mà lại phải đón một kết quả thất vọng. Thế nên cô quyết định, sau khi bay thử thành công thì mới nói cho chú ấy biết, sản phẩm này, là ý tưởng của bố chú ấy.”
Ý tưởng của bố, được hiện thực hóa bởi vợ, con trai lại là phi công bay thử, mối liên hệ ấy, vừa kỳ diệu lại vừa hạnh phúc, một gia đình như thế, yêu thương, hỗ trợ nhau như vậy, khiến Nam Đình cực kỳ hâm mộ và sùng bái, cô hổ thẹn nói: “Cô ơi, cháu hẹp hòi quá.”
“Với người bình thường mà nói, tình yêu cao cả có khi là thứ gì đó mờ ảo, xa xôi, không thực tế, tình yêu đơn giản mới là thứ ấm áp thật sự, là dũng khí để mình đối mặt với cuộc đời, giống như ý nghĩa của chú và Viễn Thời đối với cô và cháu vậy.”, nói đến đây, Tề Tử Kiều thoáng trầm mặc, lúc mở miệng nói tiếp thì giọng điệu không còn thoải mái như trước nữa, “Sáu năm nay, ngày nào cô cũng mong chờ đến ngày bay thử, mà khi ngày này đến thật, cô lại nghĩ, nếu không sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học, thì cần gì phải để con trai mình đi mạo hiểm.”
Nam Đình nhìn chăm chú vào đôi mắt ngân ngấn lệ của Tề Tử Kiều, không nhịn được phải gọi một câu: “Cô ơi.”
Thịnh Viễn Thời cầm tay mẹ, “Mẹ.”
“Kiểu gì cũng phải có người gánh vác trách nhiệm thay cho mọi người.”, Tề Tử Kiều không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng lại không thể khống chế được nỗi nghẹn ngào trong giọng nói, bà bảo với Thịnh Viễn Thời: “Tề Tích hy sinh rồi, cũng chỉ có thể là con thôi.”
Nếu Tề Tích còn sống, việc chọn người bay thử còn có thể cân nhắc hoặc thương lượng. Nhưng kỳ tích đến cùng vẫn không xảy ra, Tề Tích, rốt cuộc cũng không về được nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Thịnh Viễn Thời biết mình bắt buộc phải bay, thế nên anh mới có thể đối mặt với nước mắt của Nam Đình, một lần nữa nuốt lời nói “không bay nữa” trở vào trong.
Về phần Nam Đình, khi cô nghe thấy hai chữ “hy sinh”, trong lòng thoáng run lên, nhưng còn chưa kịp hỏi là ai hy sinh thì dạ dày lại cuộn trào cảm giác khó chịu như hai ngày trước. Nam Đình cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn phải đi vội vào nhà vệ sinh. Đến khi Thịnh Viễn Thời phát hiện ra sự khác thường mà đuổi theo, thì Nam Đình đã nôn hết những gì ăn được từ trước đó ra rồi.
Thịnh Viễn Thời vỗ lưng cô, “Làm sao thế này?”
Tề Tử Kiều là người từng trải, thấy Nam Đình có hiện tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của bà là… Có thai! Nhưng để tránh cho Nam Đình thấy ngại, bà không hỏi gì, chỉ rót cho Nam Đình một cốc nước, sau đó lẳng lặng đá vào chân Thịnh Viễn Thời.
Lúc hiểu ra ý của mẹ, Thịnh Viễn Thời cũng ngẩn người.
Sau khi ổn định lại, Nam Đình mới nhẹ nhàng giải thích, “Dạ dày cháu hơi khó chịu ạ.”
Tề Tử Kiều soát lại một lượt đồ ăn trong bữa tối, cho rằng không có lý nào Nam Đình ăn phải thứ gì hỏng, bà lo lắng nói với Thịnh Viễn Thời: “Con đưa Nam Đình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, hay là mẹ gọi chú Lý đến đây nhé?”
Nam Đình vội vàng bảo: “Không cần đâu cô, cháu chỉ thấy dạ dày hơi khó chịu một chút thôi ạ, về nhà uống thuốc là được.”
Tề Tử Kiều không muốn gượng ép, lời cần nói thì cũng đã nói rồi, bà ân cần bảo họ về sớm một chút, nhân lúc Nam Đình đi lấy túi xách, bà dặn Thịnh Viễn Thời, “Thể chất Nam Đình đặc biệt, con không được qua loa đâu đấy.”
Nam Đình nôn xong trông thoải mái hơn hẳn, để Thịnh Viễn Thời khỏi nghĩ nhiều, trên đường về nhà, cô chủ động nói: “Hôm đầu tiên nôn em đã… kiểm tra rồi, không phải có thai.”
Cô nói như vậy, trong lòng Thịnh Viễn Thời lại càng không thoải mái, “Sao không nói cho anh biết sớm?”
Nam Đình chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, “Không muốn anh phân tâm.”
Rõ ràng là không muốn anh bay thử, vậy mà vẫn… Thịnh Viễn Thời không nói gì, chỉ dùng sức nắm chặt tay lái.
Về đến nhà, Nam Đình đi tìm thuốc, cứ cho là Thịnh Viễn Thời tin cô không có thai thì anh cũng không để cô uống thuốc lung tung, anh đè tay cô lại, nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng một: “Đừng vì để anh yên tâm mà lừa anh.”
“Thật ra em cũng định lấy lý do có thai để lừa cho anh khỏi bay thử đấy.”, Nam Đình rút tay ra, lấy hai viên thuốc, uống xong rồi mới nói: “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nên lấy chuyện này ra để nói đùa.”
Thịnh Viễn Thời bỗng có chút thất vọng, chờ Nam Đình đi tắm, anh cầm lọ thuốc dạ dày kia lên xem. Lúc sau, anh lại xuống lầu một chuyến, mua về hai lọ thuốc chữa tiêu sưng, giảm đau, lưu thông máu. Chờ Nam Đình tắm xong, anh thoa thuốc lên chỗ bầm tím trên tay trái cô trước, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho cô một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm, “Mai đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Nam Đình lại nói: “Không cần, nếu mà gãy xương thì đã không cử động được rồi.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt loáng thoáng vẻ trách móc.
“Về sau em cũng không dám nữa đâu.”, Nam Đình phụng phịu nói: “Để cô không phát hiện ra, lúc ăn cơm em phải cẩn thận lắm đấy, kể cả lúc ngồi ngoài sô pha em cũng phải tìm chỗ để tay, chỉ sợ cô cầm cái tay này lên.”
Thịnh Viễn Thời lẳng lặng xoa má cô, “Ý anh là đi khám xem dạ dày ra làm sao, nếu không phải có thai thì không tự dưng lại nôn ọe như thế.”
“Không phải tự dưng.”, Nam Đình nói thật: “Tình trạng của em mấy hôm nay giống hệt năm năm trước, giống lúc em biết nhà em bị phá sản, chắc là bị ảnh hưởng tâm lý.”, cô càng nói càng thấp giọng, “Với lại, không ăn được gì nên dạ dày mới tạo phản đấy.”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy thì bàn tay thoáng khựng lại, sau đó anh áy náy nói: “Anh hứa với em, sau khi bay thử, anh sẽ bay ít đi, cũng sẽ cố tránh những chuyến phải đi qua đêm.”, chỉ có như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô, không phải trơ mắt nhìn sức khỏe cô đi xuống thế này.
“Sau khi bay thử, lời hứa anh phải thực hiện không chỉ có một thôi đâu.”, Nam Đình nhìn vào mắt anh, “Cô bảo, lần bay thử này, để đảm bảo an toàn cho phi công nên trên máy bay có trang bị dù lượn, anh Bảy, anh phải hứa với em, ngộ nhỡ nếu… Anh nhất định phải suy nghĩ cho mạng sống trước, đương nhiên bay thử quan trọng, nhưng nếu thất bại thì còn có cơ hội khác, còn nếu anh có chuyện gì, em với cô không tìm lại được một anh thứ hai đâu.”
Trên các chuyến bay dân dụng, do sức nặng tự thân và tính kỹ thuật cao của việc nhảy dù, nên không được trang bị dù lượn, đó là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng do yêu cầu quyết liệt của Tề Tử Kiều, chuyến bay thử lần này được trang bị dù. Tuy nhiên, thật ra Thịnh Viễn Thời không nghĩ đến việc nếu gặp nguy hiểm thì sẽ nhảy dù bỏ máy bay. Lúc này, rõ ràng là anh nên đồng ý để Nam Đình yên tâm, nhưng anh vẫn nói: “Nếu nhiên liệu phản lực kiểu mới có vấn đề thật, thì chỉ khi máy bay chạm đất mới nhanh chóng tìm ra được vấn đề nằm ở đâu. Thế nên, Man Man này, anh sẽ không nhảy dù, anh nhất định sẽ điều khiển cho máy bay hạ cánh bình an, em phải tin anh Bảy.”
Nước mắt ứa ra trong tích tắc, Nam Đình dùng sức đấm anh, một cái rồi lại thêm cái nữa, cuối cùng cô nghẹn ngào nói: “Thịnh Viễn Thời, nếu anh nuốt lời, em sẽ lấy Tang Chất.”
Hốc mắt Thịnh Viễn Thời nóng lên, anh kéo Nam Đình vào lòng, kề môi bên tai cô gằn giọng nói: “Em dám!”
Nam Đình hét lên như đang tức giận: “Kèo này, em với anh đánh cược.”
Thịnh Viễn Thời bật cười, “Nếu anh thắng, em lấy anh nhé?”
Nam Đình đẩy anh ra, “Thế này mà là cầu hôn à, anh có thành ý một chút đi được không hả?”
“Anh quên mình phục vụ để cầu xin rồi mà còn chưa đủ thành ý à? Đồng chí nhỏ này.”, Thịnh Viễn Thời đưa tay chọc vào trán cô, giả vờ nói bằng vẻ bực tức: “Em hơi khó chiều đấy.”
Nam Đình nhào vào lòng anh, “Em muốn được anh chiều cả đời, anh dám không cho em cơ hội, em sẽ lấy tình địch của anh.”
Thịnh Viễn Thời ôm lấy cô, “Xem ra, để không thành toàn cho tình địch của anh, anh phải dốc hết sức rồi.”
Đêm nay Nam Đình vẫn không hề buồn ngủ. Tắm xong, Thịnh Viễn Thời nằm xuống, ôm chầm lấy cô, “Mai đến lịch trị liệu rồi, nhưng mà anh thật sự không có thời gian, bảo Tề Diệu đi cùng em được không?”
Nam Đình lại nghĩ đến chuyện khác, cô không đáp mà hỏi ngược lại, “Tề Tích là ai? Là…”
Thịnh Viễn Thời đoán cô sẽ hỏi chuyện này, anh đáp: “Là bố của Tề Chính Dương, là anh cả của anh.”
Thế hệ của Tề Tử Kiều có ba anh em, Tề Tử Phàm là anh cả nhà họ Tề, Tề Tử Hiền là anh hai, Tề Tử Kiều là cô em gái duy nhất, con của họ lần lượt là: Tề Tích, Tề Diệu, và Thịnh Viễn Thời. Tề Tử Phàm hơn em trai Tề Tử Hiền và em gái Tề Tử Kiều chừng mười tuổi, thế nên Tề Tích cũng hơn Tề Diệu và Thịnh Viễn Thời khoảng mười tuổi.
Nam Đình hồi tưởng lại lời nói của Tề Tử Kiều, vẫn không muốn tin là Tề Tích đã hy sinh, có điều, cô vẫn hỏi: “Anh cả… hy sinh thế nào?”
Thịnh Viễn Thời trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Nam Đình còn tưởng anh sẽ không trả lời, rồi anh chợt nói: “Anh ấy là lính phòng không hải quân, năm năm trước, trong một lần nhận nhiệm vụ trinh sát, phát sinh va chạm với máy bay M, máy bay chiến đấu của anh ấy rơi nổ tan tành.”
“Năm năm trước…”, Nam Đình thì thầm lẩm bẩm, “Máy bay chiến đấu rơi ư?”
“Theo miêu tả của máy bay yểm trợ, anh cả biết máy bay chiến đấu không khống chế được ngay lúc đó, để máy bay rơi theo trạng thái xoắn ốc.”. Trạng thái xoắn ốc xảy ra do lực nâng giữa các cánh bên không cân bằng, khiến cho máy bay quay cuồng dữ dội, rồi lao xuống với tốc độ cực nhanh, “Nhưng căn cứ vào xác máy bay được trục vớt, thì sau khi xảy ra va chạm, hẳn là anh cả đã lái máy bay đi một đoạn, chỉ có điều, va chạm quá nghiêm trọng, mà từ khu vực va chạm đến sân bay gần nhất cũng phải mấy trăm km, cuối cùng… anh ấy không về được nữa.”
Thì ra Tề Chính Dương mất bố như vậy. Nam Đình hoàn toàn không dám nghĩ, lúc Tề Chính Dương và mẹ cậu ấy nhận được tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào. Cô khiếp sợ và khó chịu đến mức khó thở. Gạt tay Thịnh Viễn Thời ra, Nam Đình đứng dậy, đi đến trước ô cửa sổ rồi mở ra.
Đêm tháng Mười hai, gió lùa lạnh buốt, nhưng cô chỉ mặc độc bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng trước cửa sổ đón gió.
Thịnh Viễn Thời không cản, anh chỉ lấy áo khoác choàng lên người Nam Đình, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, “Thật ra anh ấy có cơ hội nhảy dù, nhưng phía tây nam của khu vực va chạm có một thành phố biển, một khi anh ấy nhảy dù, chiếc máy bay chiến đấu sẽ rơi ngay vị trí trung tâm thành phố.”
Nói vậy, hậu quả chắc chắn là rất kinh khủng. Thế nên Tề Tích không nhảy dù, mà lợi dụng chút thời gian cuối cùng để lái chiếc máy bay ra khỏi thành phố nhỏ kia.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió lùa rét lạnh, Nam Đình nhắm mắt lại, hồi tưởng mỗi một chi tiết trong giấc mơ máy bay rơi, sau đó xoay người lại, nói với Thịnh Viễn Thời: “Có thể em đã mơ thấy cảnh máy bay của anh cả rơi.”
Thịnh Viễn Thời đột nhiên biến sắc, “Em nói gì cơ?”
“Tôi không thể quay về điểm xuất phát, xin các anh đi tiếp. Lặp lại, xin các anh đi tiếp!”, Nam Đình thuật lại câu nói trong mơ, cô nhìn chăm chú vào mắt Thịnh Viễn Thời, “Số hiệu máy bay chiến đấu của anh cả, có phải là… 91255 không?”
Thấy cô vẫn cụp mắt không nói gì, Tề Tử Kiều tiếp tục: “Con bé này, chắc chắn là sợ nó khó xử nên có muốn nó không bay thì cũng chỉ giấu trong lòng.”
Bị nói đúng tim đen, Nam Đình ngước mắt lên nhìn bà, mím môi không nói gì, hệt như một đứa trẻ đang chịu ấm ức.
Tề Tử Kiều lại nói: “Thỉnh thoảng phải cho bọn họ khó xử một chút, không là bọn họ lại nghĩ không có gì là mình không làm được.”, trước ánh mắt khó hiểu của Nam Đình, bà mỉm cười và nói: “Hồi còn trẻ, chú Thịnh cũng từng mấy lần nhận nhiệm vụ nguy hiểm. Có một lần cũng là chú ấy bắt buộc phải bay, mà chú ấy tự biết kỹ thuật bay của mình tốt, chỉ có chú ấy mới có thể thực hiện được những thao tác yêu cầu độ khó cao, nên mới càng muốn bay. Lúc đấy cô còn đang mang thai nó.”, Tề Tử Kiều chỉ vào Thịnh Viễn Thời, “Thấy chú ấy vội vàng định đi nhận nhiệm vụ, cô liền giả vờ đau bụng, chú ấy tưởng là cô có dấu hiệu sinh non nên cuống cuồng đưa cô vào bệnh viện, nháo nhào lên một trận, bỏ lỡ cơ hội luôn. Sau này chiến hữu của chú ấy hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn, chú ấy mới thừa nhận, kỹ thuật bay của người ta chẳng thua kém gì chú ấy cả.”, nói xong bà bật cười, “Hai người đàn ông thích phân cao thấp hồi đấy, giờ đã thành thủ trưởng cả rồi, chú cháu vẫn còn nói mãi: Là anh nhường nên mới thành toàn cho người ta đấy.”
Tưởng tượng dáng vẻ không chịu thua của Thịnh Tự Lương hồi trẻ, Nam Đình cũng bật cười theo.
Đã mấy ngày rồi không thấy cô nở lấy một nụ cười, nhìn thấy vậy, Thịnh Viễn Thời lẳng lặng giơ ngón cái ra với Tề Tử Kiều.
Tề Tử Kiều trừng mắt lườm anh một cái rồi mới tiếp tục, “Chú cháu vẫn nghĩ là, biến phế thải thành thứ quý giá như nhiên liệu phản lực là ý tưởng do cô nghĩ ra đầu tiên, nhưng thật ra không phải vậy. Bố chồng cô, ông nội Viễn Thời là giáo sư của viện hóa học, là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của cô. Lúc cô chính thức làm về sản xuất hóa chất, ông cụ đã thành viện trưởng viện nghiên cứu hóa học rồi. Cô với chú ấy quen nhau là thông qua mối quan hệ này đấy.”
Về chuyện này, Thịnh Viễn Thời là một trong những người biết rõ, nghe thấy mẹ nhắc lại, anh không mấy hứng thú, nhưng anh hiểu là Tề Tử Kiều đang tạo sự tin tưởng cho Nam Đình, nên chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe.
“Chú cháu chọn không quân, không thể kế nghiệp bố mà làm nghiên cứu hóa học được, làm ông cụ tiếc lắm, gặp được cô, xem như là bù lại.”, giọng nói của Tề Tử Kiều ẩn chứa ý cười, “Từ ngày thành giáo sư hướng dẫn của cô, ông cụ đã coi cô như con dâu mà bồi dưỡng rồi.”
Nam Đình nghe thấy thế liền bảo: “Nếu chú là con gái, chắc chắn ông nội sẽ nhận cô làm con gái nuôi.”
Tề Tử Kiều và Thịnh Viễn Thời liếc nhau một cái, sau đó nét cười trong mắt bà đậm thêm mấy phần, “Ngày xưa ông cụ cũng nói thế đấy.”. Bà nhớ lại câu chuyện xưa cũ, “Lúc đấy, trong lòng trong mắt chú cháu chỉ có mỗi máy bay với trực thăng thôi, ông nội tạo rất nhiều cơ hội để cô với chú ấy quen nhau một cách tự nhiên, chứ không phải là được ông cụ giới thiệu, kết quả là chú cháu đều bỏ lỡ.”
Về quãng thời gian này, Thịnh Tự Lương từng than thở không ít lần, vì thế Thịnh Viễn Thời nói chen vào: “Hồi đó ông nội tức điên lên, còn gọi điện cho bố anh bảo là, tôi đi nhận con gái nuôi đây, không cần thằng con trai vô lương tâm như anh nữa, sau đấy còn giận lây sang bà nội anh, bảo là, nuôi con trai thì được tích sự gì!”
Tưởng tượng ra dáng vẻ nổi giận của ông cụ, Nam Đình cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng cô vẫn tò mò một chuyện, “Cháu tưởng ông cũng là bộ đội.”, vì sáu năm trước cô từng hỏi thăm được rằng, Thịnh Viễn Thời xuất thân từ gia đình quân nhân.
“Ông nội là giáo sư.”, Tề Tử Kiều giải thích: “Bà nội mới là bộ đội.”
Nam Đình kinh ngạc.
Thịnh Viễn Thời bổ sung đúng lúc, “Nếu bà nội không thấy ông tức giận như thế thì đã chẳng duyệt lịch nghỉ cho bố anh, còn ra lệnh cho ông ấy là, nếu không dỗ ông cụ cho hẳn hoi thì không cần quay về đơn vị nữa.”, thấy tâm trạng Nam Đình tốt lên nhiều, anh không quên trêu cô trước mặt mẹ, “Ngày xưa làm bài tập tốt đấy.”
Nam Đình hiểu ngay ra là anh đang ám chỉ chuyện cô theo đuổi anh sáu năm trước, không nhịn được liền đấm anh một cái.
Thịnh Viễn Thời chỉ cười chứ không nói gì.
Tề Tử Kiều thu hết hành động của hai người vào đáy mắt, bà vui mừng gật đầu rồi mới chuyển về chuyện chính, “Hồi còn sống, ông nội từng đưa ra ý tưởng dùng dầu ăn thải làm thành nhiên liệu phản lực, đáng tiếc, tổ nghiên cứu còn chưa được thành lập thì ông cụ đã đi rồi. Cô lo là một khi để chú cháu biết đây là nguyện vọng của bố, chú ấy sẽ sốt ruột. Quy trình sản xuất một loại nhiên liệu mới cực kỳ khó khăn, cô cũng không xác định được là phải mất bao lâu, còn có khả năng là không thể thực hiện được, cô không muốn để chú ấy đợi cả một thời gian dài mà lại phải đón một kết quả thất vọng. Thế nên cô quyết định, sau khi bay thử thành công thì mới nói cho chú ấy biết, sản phẩm này, là ý tưởng của bố chú ấy.”
Ý tưởng của bố, được hiện thực hóa bởi vợ, con trai lại là phi công bay thử, mối liên hệ ấy, vừa kỳ diệu lại vừa hạnh phúc, một gia đình như thế, yêu thương, hỗ trợ nhau như vậy, khiến Nam Đình cực kỳ hâm mộ và sùng bái, cô hổ thẹn nói: “Cô ơi, cháu hẹp hòi quá.”
“Với người bình thường mà nói, tình yêu cao cả có khi là thứ gì đó mờ ảo, xa xôi, không thực tế, tình yêu đơn giản mới là thứ ấm áp thật sự, là dũng khí để mình đối mặt với cuộc đời, giống như ý nghĩa của chú và Viễn Thời đối với cô và cháu vậy.”, nói đến đây, Tề Tử Kiều thoáng trầm mặc, lúc mở miệng nói tiếp thì giọng điệu không còn thoải mái như trước nữa, “Sáu năm nay, ngày nào cô cũng mong chờ đến ngày bay thử, mà khi ngày này đến thật, cô lại nghĩ, nếu không sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học, thì cần gì phải để con trai mình đi mạo hiểm.”
Nam Đình nhìn chăm chú vào đôi mắt ngân ngấn lệ của Tề Tử Kiều, không nhịn được phải gọi một câu: “Cô ơi.”
Thịnh Viễn Thời cầm tay mẹ, “Mẹ.”
“Kiểu gì cũng phải có người gánh vác trách nhiệm thay cho mọi người.”, Tề Tử Kiều không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng lại không thể khống chế được nỗi nghẹn ngào trong giọng nói, bà bảo với Thịnh Viễn Thời: “Tề Tích hy sinh rồi, cũng chỉ có thể là con thôi.”
Nếu Tề Tích còn sống, việc chọn người bay thử còn có thể cân nhắc hoặc thương lượng. Nhưng kỳ tích đến cùng vẫn không xảy ra, Tề Tích, rốt cuộc cũng không về được nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Thịnh Viễn Thời biết mình bắt buộc phải bay, thế nên anh mới có thể đối mặt với nước mắt của Nam Đình, một lần nữa nuốt lời nói “không bay nữa” trở vào trong.
Về phần Nam Đình, khi cô nghe thấy hai chữ “hy sinh”, trong lòng thoáng run lên, nhưng còn chưa kịp hỏi là ai hy sinh thì dạ dày lại cuộn trào cảm giác khó chịu như hai ngày trước. Nam Đình cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn phải đi vội vào nhà vệ sinh. Đến khi Thịnh Viễn Thời phát hiện ra sự khác thường mà đuổi theo, thì Nam Đình đã nôn hết những gì ăn được từ trước đó ra rồi.
Thịnh Viễn Thời vỗ lưng cô, “Làm sao thế này?”
Tề Tử Kiều là người từng trải, thấy Nam Đình có hiện tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của bà là… Có thai! Nhưng để tránh cho Nam Đình thấy ngại, bà không hỏi gì, chỉ rót cho Nam Đình một cốc nước, sau đó lẳng lặng đá vào chân Thịnh Viễn Thời.
Lúc hiểu ra ý của mẹ, Thịnh Viễn Thời cũng ngẩn người.
Sau khi ổn định lại, Nam Đình mới nhẹ nhàng giải thích, “Dạ dày cháu hơi khó chịu ạ.”
Tề Tử Kiều soát lại một lượt đồ ăn trong bữa tối, cho rằng không có lý nào Nam Đình ăn phải thứ gì hỏng, bà lo lắng nói với Thịnh Viễn Thời: “Con đưa Nam Đình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, hay là mẹ gọi chú Lý đến đây nhé?”
Nam Đình vội vàng bảo: “Không cần đâu cô, cháu chỉ thấy dạ dày hơi khó chịu một chút thôi ạ, về nhà uống thuốc là được.”
Tề Tử Kiều không muốn gượng ép, lời cần nói thì cũng đã nói rồi, bà ân cần bảo họ về sớm một chút, nhân lúc Nam Đình đi lấy túi xách, bà dặn Thịnh Viễn Thời, “Thể chất Nam Đình đặc biệt, con không được qua loa đâu đấy.”
Nam Đình nôn xong trông thoải mái hơn hẳn, để Thịnh Viễn Thời khỏi nghĩ nhiều, trên đường về nhà, cô chủ động nói: “Hôm đầu tiên nôn em đã… kiểm tra rồi, không phải có thai.”
Cô nói như vậy, trong lòng Thịnh Viễn Thời lại càng không thoải mái, “Sao không nói cho anh biết sớm?”
Nam Đình chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, “Không muốn anh phân tâm.”
Rõ ràng là không muốn anh bay thử, vậy mà vẫn… Thịnh Viễn Thời không nói gì, chỉ dùng sức nắm chặt tay lái.
Về đến nhà, Nam Đình đi tìm thuốc, cứ cho là Thịnh Viễn Thời tin cô không có thai thì anh cũng không để cô uống thuốc lung tung, anh đè tay cô lại, nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng một: “Đừng vì để anh yên tâm mà lừa anh.”
“Thật ra em cũng định lấy lý do có thai để lừa cho anh khỏi bay thử đấy.”, Nam Đình rút tay ra, lấy hai viên thuốc, uống xong rồi mới nói: “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nên lấy chuyện này ra để nói đùa.”
Thịnh Viễn Thời bỗng có chút thất vọng, chờ Nam Đình đi tắm, anh cầm lọ thuốc dạ dày kia lên xem. Lúc sau, anh lại xuống lầu một chuyến, mua về hai lọ thuốc chữa tiêu sưng, giảm đau, lưu thông máu. Chờ Nam Đình tắm xong, anh thoa thuốc lên chỗ bầm tím trên tay trái cô trước, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho cô một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm, “Mai đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Nam Đình lại nói: “Không cần, nếu mà gãy xương thì đã không cử động được rồi.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt loáng thoáng vẻ trách móc.
“Về sau em cũng không dám nữa đâu.”, Nam Đình phụng phịu nói: “Để cô không phát hiện ra, lúc ăn cơm em phải cẩn thận lắm đấy, kể cả lúc ngồi ngoài sô pha em cũng phải tìm chỗ để tay, chỉ sợ cô cầm cái tay này lên.”
Thịnh Viễn Thời lẳng lặng xoa má cô, “Ý anh là đi khám xem dạ dày ra làm sao, nếu không phải có thai thì không tự dưng lại nôn ọe như thế.”
“Không phải tự dưng.”, Nam Đình nói thật: “Tình trạng của em mấy hôm nay giống hệt năm năm trước, giống lúc em biết nhà em bị phá sản, chắc là bị ảnh hưởng tâm lý.”, cô càng nói càng thấp giọng, “Với lại, không ăn được gì nên dạ dày mới tạo phản đấy.”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy thì bàn tay thoáng khựng lại, sau đó anh áy náy nói: “Anh hứa với em, sau khi bay thử, anh sẽ bay ít đi, cũng sẽ cố tránh những chuyến phải đi qua đêm.”, chỉ có như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô, không phải trơ mắt nhìn sức khỏe cô đi xuống thế này.
“Sau khi bay thử, lời hứa anh phải thực hiện không chỉ có một thôi đâu.”, Nam Đình nhìn vào mắt anh, “Cô bảo, lần bay thử này, để đảm bảo an toàn cho phi công nên trên máy bay có trang bị dù lượn, anh Bảy, anh phải hứa với em, ngộ nhỡ nếu… Anh nhất định phải suy nghĩ cho mạng sống trước, đương nhiên bay thử quan trọng, nhưng nếu thất bại thì còn có cơ hội khác, còn nếu anh có chuyện gì, em với cô không tìm lại được một anh thứ hai đâu.”
Trên các chuyến bay dân dụng, do sức nặng tự thân và tính kỹ thuật cao của việc nhảy dù, nên không được trang bị dù lượn, đó là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng do yêu cầu quyết liệt của Tề Tử Kiều, chuyến bay thử lần này được trang bị dù. Tuy nhiên, thật ra Thịnh Viễn Thời không nghĩ đến việc nếu gặp nguy hiểm thì sẽ nhảy dù bỏ máy bay. Lúc này, rõ ràng là anh nên đồng ý để Nam Đình yên tâm, nhưng anh vẫn nói: “Nếu nhiên liệu phản lực kiểu mới có vấn đề thật, thì chỉ khi máy bay chạm đất mới nhanh chóng tìm ra được vấn đề nằm ở đâu. Thế nên, Man Man này, anh sẽ không nhảy dù, anh nhất định sẽ điều khiển cho máy bay hạ cánh bình an, em phải tin anh Bảy.”
Nước mắt ứa ra trong tích tắc, Nam Đình dùng sức đấm anh, một cái rồi lại thêm cái nữa, cuối cùng cô nghẹn ngào nói: “Thịnh Viễn Thời, nếu anh nuốt lời, em sẽ lấy Tang Chất.”
Hốc mắt Thịnh Viễn Thời nóng lên, anh kéo Nam Đình vào lòng, kề môi bên tai cô gằn giọng nói: “Em dám!”
Nam Đình hét lên như đang tức giận: “Kèo này, em với anh đánh cược.”
Thịnh Viễn Thời bật cười, “Nếu anh thắng, em lấy anh nhé?”
Nam Đình đẩy anh ra, “Thế này mà là cầu hôn à, anh có thành ý một chút đi được không hả?”
“Anh quên mình phục vụ để cầu xin rồi mà còn chưa đủ thành ý à? Đồng chí nhỏ này.”, Thịnh Viễn Thời đưa tay chọc vào trán cô, giả vờ nói bằng vẻ bực tức: “Em hơi khó chiều đấy.”
Nam Đình nhào vào lòng anh, “Em muốn được anh chiều cả đời, anh dám không cho em cơ hội, em sẽ lấy tình địch của anh.”
Thịnh Viễn Thời ôm lấy cô, “Xem ra, để không thành toàn cho tình địch của anh, anh phải dốc hết sức rồi.”
Đêm nay Nam Đình vẫn không hề buồn ngủ. Tắm xong, Thịnh Viễn Thời nằm xuống, ôm chầm lấy cô, “Mai đến lịch trị liệu rồi, nhưng mà anh thật sự không có thời gian, bảo Tề Diệu đi cùng em được không?”
Nam Đình lại nghĩ đến chuyện khác, cô không đáp mà hỏi ngược lại, “Tề Tích là ai? Là…”
Thịnh Viễn Thời đoán cô sẽ hỏi chuyện này, anh đáp: “Là bố của Tề Chính Dương, là anh cả của anh.”
Thế hệ của Tề Tử Kiều có ba anh em, Tề Tử Phàm là anh cả nhà họ Tề, Tề Tử Hiền là anh hai, Tề Tử Kiều là cô em gái duy nhất, con của họ lần lượt là: Tề Tích, Tề Diệu, và Thịnh Viễn Thời. Tề Tử Phàm hơn em trai Tề Tử Hiền và em gái Tề Tử Kiều chừng mười tuổi, thế nên Tề Tích cũng hơn Tề Diệu và Thịnh Viễn Thời khoảng mười tuổi.
Nam Đình hồi tưởng lại lời nói của Tề Tử Kiều, vẫn không muốn tin là Tề Tích đã hy sinh, có điều, cô vẫn hỏi: “Anh cả… hy sinh thế nào?”
Thịnh Viễn Thời trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Nam Đình còn tưởng anh sẽ không trả lời, rồi anh chợt nói: “Anh ấy là lính phòng không hải quân, năm năm trước, trong một lần nhận nhiệm vụ trinh sát, phát sinh va chạm với máy bay M, máy bay chiến đấu của anh ấy rơi nổ tan tành.”
“Năm năm trước…”, Nam Đình thì thầm lẩm bẩm, “Máy bay chiến đấu rơi ư?”
“Theo miêu tả của máy bay yểm trợ, anh cả biết máy bay chiến đấu không khống chế được ngay lúc đó, để máy bay rơi theo trạng thái xoắn ốc.”. Trạng thái xoắn ốc xảy ra do lực nâng giữa các cánh bên không cân bằng, khiến cho máy bay quay cuồng dữ dội, rồi lao xuống với tốc độ cực nhanh, “Nhưng căn cứ vào xác máy bay được trục vớt, thì sau khi xảy ra va chạm, hẳn là anh cả đã lái máy bay đi một đoạn, chỉ có điều, va chạm quá nghiêm trọng, mà từ khu vực va chạm đến sân bay gần nhất cũng phải mấy trăm km, cuối cùng… anh ấy không về được nữa.”
Thì ra Tề Chính Dương mất bố như vậy. Nam Đình hoàn toàn không dám nghĩ, lúc Tề Chính Dương và mẹ cậu ấy nhận được tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào. Cô khiếp sợ và khó chịu đến mức khó thở. Gạt tay Thịnh Viễn Thời ra, Nam Đình đứng dậy, đi đến trước ô cửa sổ rồi mở ra.
Đêm tháng Mười hai, gió lùa lạnh buốt, nhưng cô chỉ mặc độc bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng trước cửa sổ đón gió.
Thịnh Viễn Thời không cản, anh chỉ lấy áo khoác choàng lên người Nam Đình, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, “Thật ra anh ấy có cơ hội nhảy dù, nhưng phía tây nam của khu vực va chạm có một thành phố biển, một khi anh ấy nhảy dù, chiếc máy bay chiến đấu sẽ rơi ngay vị trí trung tâm thành phố.”
Nói vậy, hậu quả chắc chắn là rất kinh khủng. Thế nên Tề Tích không nhảy dù, mà lợi dụng chút thời gian cuối cùng để lái chiếc máy bay ra khỏi thành phố nhỏ kia.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió lùa rét lạnh, Nam Đình nhắm mắt lại, hồi tưởng mỗi một chi tiết trong giấc mơ máy bay rơi, sau đó xoay người lại, nói với Thịnh Viễn Thời: “Có thể em đã mơ thấy cảnh máy bay của anh cả rơi.”
Thịnh Viễn Thời đột nhiên biến sắc, “Em nói gì cơ?”
“Tôi không thể quay về điểm xuất phát, xin các anh đi tiếp. Lặp lại, xin các anh đi tiếp!”, Nam Đình thuật lại câu nói trong mơ, cô nhìn chăm chú vào mắt Thịnh Viễn Thời, “Số hiệu máy bay chiến đấu của anh cả, có phải là… 91255 không?”
/80
|