Nếu thật lòng yêu một người, ta phải làm thế nào đây? Lục Lan Xuyên nằm trên giường tự hỏi, tối nay anh uống nhiều rượu nhưng đầu óc tỉnh táo hơn cả bình thường.
Năm Tô Tú đến nhà dạy kèm cho Tử Tây là nghỉ hè năm nhất đại học, hình như khi ấy cô mới có mười chín tuổi? Thật ra chỉ lớn hơn Tử Tây hai tuổi mà thôi.
Nhưng tính cách của cô và Tử Tây lại hoàn toàn khác biệt. Tử Tây được anh nuông chiều từ nhỏ, hoặc bởi vì không có cha mẹ nên trong tiềm thức, anh muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô. May mà Tử Tây không có thói hư tật xấu gì, chỉ nhát gan hơi tí là khóc thôi. Đúng, lúc nào cũng quấn lấy anh.
Còn Tô Tú thì sao?
Anh thích tính biết điều và không ầm ĩ của cô ấy, hơn nữa Tô Tú và Tử Tây rất hợp nhau. Ví dụ như ba người đi ăn cơm, Tô Tú luôn giao thực đơn cho Tử Tây trước, Tử Tây chọn gì, Tô Tú đều không phản đối.
Anh đi công tác mua quà về, Tô Tú cũng cho Tử Tây chọn trước. Có khi anh nhận ra có lẽ Tô Tú không thích món còn lại, bèn lén hỏi cô. Tô Tú cười nói: “Quà tặng quan trọng ở… tấm lòng. Là đồ anh mua thì thứ gì cũng như nhau. Huống chi em là chị, nhường một chút có sao đâu”.
Cô biết điều và nghe lời như vậy, đúng là giảm bớt rất nhiều phiền toái và áp lực cho anh.
Khi ấy sự nghiệp của Lục Lan Xuyên đang vào thời kỳ thăng hoa, ngày nào cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề và áp lực. Một khi con người đạt tới độ cao không ai có thể sánh bằng, càng nhận ra rằng mình không thể đánh mất điều đó. Vì vậy, mỗi một quyết sách đều phải chịu áp lực lớn hơn người khác nhiều lần.
Nhưng mỗi khi đối mặt với Tô Tú, tâm lý căng thẳng cao độ này luôn giảm bớt một cách thần kỳ.
Tô Tú không tăng thêm cho anh bất kỳ gánh nặng gì, thậm chí chia sẻ với anh rất nhiều. Cô thầm chăm sóc Tử Tây, ngoài bài vở còn có vấn đề sinh hoạt, hiện giờ anh không cần hỏi han đến những vấn đề mà trước kia anh phải quan tâm nhất mực nữa.
Làm bạn gái, yêu cầu của cô cũng ít đến đáng thương, gần như không bao giờ chủ động đề cập gì với anh. Những khi anh không rảnh, lần dài nhất phải một tháng không gặp mặt, đôi khi cô lấy dũng khí gọi điện cho anh, anh bận đến bể đầu sứt trán, chỉ đáp ậm ừ qua loa, nhưng cô không hề ca thán oán trách lấy một lời.
Có lẽ cô thật sự quá bình thản, quá biết điều nên anh luôn xem nhẹ, thậm chí không màng đến cảm thụ của cô, mà chưa từng cảm thấy có điều gì không ổn.
Nhớ lại lần quá đáng nhất. Khi ấy Tô Tú và Tử Tây đi leo núi gặp đoạn núi lở, cả hai đều bị thương. Lúc đến bệnh viện, anh lại vội vàng chạy tới trước giường Tử Tây. Cô ấy là người thân duy nhất còn sống trên đời, đó gần như là phản ứng theo bản năng.
Anh hỏi han Tử Tây ân cần, Tử Tây ôm anh khóc một chập, anh vỗ nhẹ lên sống lưng cô, hơi ghé mắt nhìn Tô Tú lẳng lặng nằm ở giường bệnh bên cạnh.
Trán Tô Tú dán băng, hai má cũng có vết trầy nhỏ, sắc mặt trắng bệch. Chắc hẳn khi ấy cô sợ lắm phải không? Bởi vì ánh mắt cô nhìn anh như thể chất chứa khát vọng, cứ mở to đôi mắt nhìn anh như vậy.
Lục Lan Xuyên và cô nhìn nhau hồi lâu, thời khắc ấy bản thân anh cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, thế rồi… anh có phần không dám nhìn vào mắt Tô Tú.
Đến khi có cơ hội nói chuyện, cô đã nghiêng đầu thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn mỉm cười ấy đong đầy bao vết thương và nỗi mỏi mệt.
***
Về sau có lẽ Tô Tú hơi thất vọng nhỉ? Anh nhớ sau vụ ấy, cô kiệm lời hẳn, dù anh nói gì hình như cô chỉ nhếch môi cười, nhưng nụ cười kia lại khiến anh khó chịu cùng cực.
Anh chưa từng yêu ai, bên người toàn đám đàn ông thô kệch, nên anh không biết phải dỗ dành Tô Tú thế nào. Đây là lần đầu tiên anh buồn phiền vì một ai đó ngoài Tử Tây.
Cuối cùng len lén tra baidu cách dỗ dành con gái, dẫn cô đi chùa, nghe đâu ở đó có cây cầu nguyện rất thiêng. Anh bắt chước trên mạng, viết một đoạn thoại mấy lời buồn nôn, đại ý là hi vọng suốt đời có thể mãi mãi bên nhau gì đấy. Khi đó Tô Tú đứng cạnh anh, lá cây vỗ rào rạc, những sợi dây đỏ nguyện ước bay phấp phới sau lưng.
Lục Lan Xuyên nhớ rất rõ, Tô Tú đã khóc.
Ôm cô như vậy, ngoài vui vẻ ra, trong lòng Lục Lan Xuyên phần nhiều là cảm xúc khó nói. Anh cảm thấy người trong lòng thật khờ, nhưng dù vậy anh vẫn cảm thấy thật đáng yêu…
Về sau anh cảm thấy mấy cách dỗ dành con gái này đúng là thần kỳ, tại sao mấy đứa con gái lại bằng lòng tin vào mấy thứ giả dối đó chứ? Hơn nữa, những lời ngọt ngào và hứa hẹn lần này cũng phát huy tác dụng. Nhưng hôm nay anh loáng thoáng hiểu ra, có lẽ con gái không tin tưởng những chiêu trò ấy, mà tin tưởng người làm những điều đó.
Cũng như Tô Tú tin tưởng anh, không vì điều gì khác, mà chỉ vì yêu anh.
Cô gái chưa đến hai mươi tuổi, lần đầu yêu một người, cô chỉ có thể yêu anh bằng cách mà mình cho là tốt nhất. Cùng sẻ chia với anh tất cả cực khổ, dốc sức để anh không phải cáng đáng thêm phiền toái, toàn tâm toàn ý trao đi tất cả, thật ra cũng chỉ hy vọng người kia có thể đáp trả tấm chân tình chứ không mong anh hồi báo bằng cách thức tương tự phải không?
Cũng như sự ẩn nhẫn và nhân nhượng của cô, có lẽ chỉ vì không muốn trành giành cùng Tử Tây, không muốn anh phải thêm mệt mỏi…
Nhưng khi ấy anh không hiểu.
Lục Lan Xuyên nhắm mắt lại, lòng bàn tay ôm lấy lồng ngực, lần này anh đã biết rõ rồi, trái tim mình thật sự rất đau.
Không biết là đau lòng cho Tô Tú của ngày ấy, hay đau lòng bởi bây giờ Tô Tú không quan tâm đến mình nữa nên mới không muốn nhân nhượng, không muốn ẩn nhẫn, bóc trần tất cả, chứng kiến anh thảm hại.
Anh không biết, chỉ biết giờ khắc này anh rất khó chịu.
Lục Lan Xuyên không dám hồi tưởng tiếp nữa, giờ mới nhớ lại một chút đã cảm thấy chịu không nổi, còn bao chuyện đốn mạt về sau, anh thật sự không muốn nghĩ thêm… Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh nghĩ về hết thảy những gì có liên quan đến Tô Tú, song cũng rõ ràng thêm mình đã bỏ qua những gì.
Vậy có lẽ suốt cuộc đời mỗi người chỉ có duy nhất một tình yêu không mong cầu đáp trả, đã mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
***
Cả đêm không ngon giấc, sáng hôm sau Lục Lan Xuyên vào bếp pha cà phê cho tỉnh ngủ, trông thấy Tô Tú chầm chậm bước xuống tầng. Anh khựng lại, Tô Tú cũng dừng chân ở đầu cầu thang.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí phảng chút lạ kỳ.
Lục Lan Xuyên chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng”.
Tô Tú không lên tiếng, trực tiếp vòng qua đầu bên kia rót cốc nước cho mình.
Lục Lan Xuyên không cảm thấy lúng túng khi bị gạt sang một bên, nói tiếp: “Hôm nay em định làm gì?”.
Tô Tú ngẫm một hồi mới trả lời: “Chúng ta đã nói là không can thiệp vào cuộc sống của nhau mà”.
“Anh nhớ”. Lục Lan Xuyên gật đầu, “Anh chỉ nghĩ, nếu thuận đường có thể chở em qua đó”.
Quả nhiên Tô Tú từ chối như dự định, “Không cần, tôi không đi sớm đâu”. Nói rồi quay lưng lên tầng.
Tô Tú thay quần áo trên tầng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, cô nhoài mình trên lan can sân thượng hồi lâu, nghĩ một lát rồi đem chăn ra phơi. Loay hoay cả buổi, xem chừng người kia đi rồi mới xuống nhà nấu cơm.
Kết quả, Lục Lan Xuyên vẫn ở trong bếp.
Hình như anh đang làm gì đó, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, dáng hình rắn rỏi đứng trước bồn rửa, hơi cúi đầu nhìn nồi, thi thoảng cái muôi đảo qua đảo lạo, mùi hương thức ăn phảng phất đâu đây.
Hôm qua Tô Tú ăn qua loa, thật ra bây giờ đói lắm rồi. Ngửi thấy mùi thơm phưng phức, cái bụng ngu ngốc của cô kêu òng ọc, may mà Lục Lan Xuyên không nghe thấy. Cô xoay người định trở lên tầng, Lục Lan Xuyên nghiêng người thấy cô thì nói, “Anh làm phần cho hai người rồi”.
Nghe vậy, Tô Tú dừng bước, khó hiểu quay lại. Hôm nay tên này còn bất thường hơn hôm qua.
Người đó bày bữa sáng lên đĩa, rồi rót cốc sữa tươi đặt lên bàn, ngồi xuống đầu kia bắt đầu ăn.
Tô Tú còn đang đấu tranh tâm lý, Lục Lan Xuyên đã giở tờ báo, nói như vô tình: “Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, em sợ anh đến vậy à?”.
Biết anh đang cố ý kích mình, nhưng Tô Tú nghĩ cũng đúng, cưới thì cũng đã cưới rồi, một bữa ăn thôi việc gì phải làm kiêu chứ? Không ăn bỏ đi cũng phí. Đối với người gia cảnh bình thường như cô mà nói, lãng phí thức ăn là việc đáng xấu hổ.
Bàn ăn rất lớn, hai người ngồi hai đầu thật ra không cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Tô Tú rất hài lòng với khoảng cách này, cô cảm thấy mình và Lục Lan Xuyên hẳn nên luôn luôn giữ phạm vi an toàn thế này mới phải.
Lục Lan Xuyên ăn rất ít, hình như không muốn ăn, chỉ ngồi thẳng lưng vừa uống cà phê vừa đọc báo như vậy hồi lâu. Chờ Tô Tú ăn xong, anh cũng gập tờ báo lại.
Tô Tú nhìn anh, tiếp tục lẳng lặng lên tầng, nhưng Lục Lan Xuyên gọi cô lại.
Thấy anh đi tới, Tô Tú lùi ra sau theo bản năng. Có lẽ Lục Lan Xuyên nhận ra, chậm rãi dừng ở nơi cách cô vài bước.
Sau đó Tô Tú nhìn thấy tấm thẻ anh đặt trên bàn cơm, anh nói: “Mật mã là ngày sinh của em”.
Hai người đứng giữa căn phòng ngập ánh dương, ngoài sân chim hót ríu rít. Thật ra bầu không khí đã khá hơn trước kia rất nhiều rồi, ít ra họ không cãi vã phải không? Lục Lan Xuyên muốn nói gì đó nhưng anh không muốn khiến Tô Tú cảm thấy mình lại đang dùng tiền đền bù cho cô. Song khi anh chưa kịp nói gì, Tô Tú đã hờ hững cầm lấy tấm thẻ.
Lục Lan Xuyên nhất thời không biết nói sao, chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
“Anh cho tôi rồi, tôi dùng thế nào cũng được phải không?”. Tô Tú nhìn anh hỏi.
Lục Lan Xuyên gật nhẹ đầu, nhưng lòng dạ lại không dễ chịu gì cho cam. Trước kia anh đã quen dùng tiền giải quyết hết thảy, cảm thấy không có vấn đề nào tiền không giải quyết được. Một giây còn cảm thấy Tô Tú có lẽ sẽ tức giận với cách thức “bồi thường” nhất quán của anh, song lần này cô không hề. Cô bình tĩnh đón nhận, đón nhận thứ anh cho là “bồi thường”…
Nhìn cô cúi đầu, cái gáy trắng ngần phủ một lớp lông tơ mỏng. Cô rất gầy, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương bả vai nhô ra. Lục Lan Xuyên siết chặt nắm tay, bước nhanh tới nghiêng người hôn lên má cô, rồi xoay người rời đi nhân lúc cô chưa kịp phản ứng.
Từng có một khoảng thời gian rất dài, anh muốn đuổi Tô Tú ra khỏi thế giới của mình, nhưng anh phát hiện mình không làm được. Về sau anh đền bù cho cô bằng cách của mình, nhưng hôm nay, anh vẫn cảm thấy đau lòng khó có thể bình an. Lục Lan Xuyên không biết mình phải làm thế nào để đối mặt với Tô Tú nữa, có lẽ năm năm nay, cô đã lặng lẽ trở thành cái gai nơi đáy lòng anh, dù thế nào cũng đâm anh chảy máu đầm đìa.
Năm Tô Tú đến nhà dạy kèm cho Tử Tây là nghỉ hè năm nhất đại học, hình như khi ấy cô mới có mười chín tuổi? Thật ra chỉ lớn hơn Tử Tây hai tuổi mà thôi.
Nhưng tính cách của cô và Tử Tây lại hoàn toàn khác biệt. Tử Tây được anh nuông chiều từ nhỏ, hoặc bởi vì không có cha mẹ nên trong tiềm thức, anh muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô. May mà Tử Tây không có thói hư tật xấu gì, chỉ nhát gan hơi tí là khóc thôi. Đúng, lúc nào cũng quấn lấy anh.
Còn Tô Tú thì sao?
Anh thích tính biết điều và không ầm ĩ của cô ấy, hơn nữa Tô Tú và Tử Tây rất hợp nhau. Ví dụ như ba người đi ăn cơm, Tô Tú luôn giao thực đơn cho Tử Tây trước, Tử Tây chọn gì, Tô Tú đều không phản đối.
Anh đi công tác mua quà về, Tô Tú cũng cho Tử Tây chọn trước. Có khi anh nhận ra có lẽ Tô Tú không thích món còn lại, bèn lén hỏi cô. Tô Tú cười nói: “Quà tặng quan trọng ở… tấm lòng. Là đồ anh mua thì thứ gì cũng như nhau. Huống chi em là chị, nhường một chút có sao đâu”.
Cô biết điều và nghe lời như vậy, đúng là giảm bớt rất nhiều phiền toái và áp lực cho anh.
Khi ấy sự nghiệp của Lục Lan Xuyên đang vào thời kỳ thăng hoa, ngày nào cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề và áp lực. Một khi con người đạt tới độ cao không ai có thể sánh bằng, càng nhận ra rằng mình không thể đánh mất điều đó. Vì vậy, mỗi một quyết sách đều phải chịu áp lực lớn hơn người khác nhiều lần.
Nhưng mỗi khi đối mặt với Tô Tú, tâm lý căng thẳng cao độ này luôn giảm bớt một cách thần kỳ.
Tô Tú không tăng thêm cho anh bất kỳ gánh nặng gì, thậm chí chia sẻ với anh rất nhiều. Cô thầm chăm sóc Tử Tây, ngoài bài vở còn có vấn đề sinh hoạt, hiện giờ anh không cần hỏi han đến những vấn đề mà trước kia anh phải quan tâm nhất mực nữa.
Làm bạn gái, yêu cầu của cô cũng ít đến đáng thương, gần như không bao giờ chủ động đề cập gì với anh. Những khi anh không rảnh, lần dài nhất phải một tháng không gặp mặt, đôi khi cô lấy dũng khí gọi điện cho anh, anh bận đến bể đầu sứt trán, chỉ đáp ậm ừ qua loa, nhưng cô không hề ca thán oán trách lấy một lời.
Có lẽ cô thật sự quá bình thản, quá biết điều nên anh luôn xem nhẹ, thậm chí không màng đến cảm thụ của cô, mà chưa từng cảm thấy có điều gì không ổn.
Nhớ lại lần quá đáng nhất. Khi ấy Tô Tú và Tử Tây đi leo núi gặp đoạn núi lở, cả hai đều bị thương. Lúc đến bệnh viện, anh lại vội vàng chạy tới trước giường Tử Tây. Cô ấy là người thân duy nhất còn sống trên đời, đó gần như là phản ứng theo bản năng.
Anh hỏi han Tử Tây ân cần, Tử Tây ôm anh khóc một chập, anh vỗ nhẹ lên sống lưng cô, hơi ghé mắt nhìn Tô Tú lẳng lặng nằm ở giường bệnh bên cạnh.
Trán Tô Tú dán băng, hai má cũng có vết trầy nhỏ, sắc mặt trắng bệch. Chắc hẳn khi ấy cô sợ lắm phải không? Bởi vì ánh mắt cô nhìn anh như thể chất chứa khát vọng, cứ mở to đôi mắt nhìn anh như vậy.
Lục Lan Xuyên và cô nhìn nhau hồi lâu, thời khắc ấy bản thân anh cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, thế rồi… anh có phần không dám nhìn vào mắt Tô Tú.
Đến khi có cơ hội nói chuyện, cô đã nghiêng đầu thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn mỉm cười ấy đong đầy bao vết thương và nỗi mỏi mệt.
***
Về sau có lẽ Tô Tú hơi thất vọng nhỉ? Anh nhớ sau vụ ấy, cô kiệm lời hẳn, dù anh nói gì hình như cô chỉ nhếch môi cười, nhưng nụ cười kia lại khiến anh khó chịu cùng cực.
Anh chưa từng yêu ai, bên người toàn đám đàn ông thô kệch, nên anh không biết phải dỗ dành Tô Tú thế nào. Đây là lần đầu tiên anh buồn phiền vì một ai đó ngoài Tử Tây.
Cuối cùng len lén tra baidu cách dỗ dành con gái, dẫn cô đi chùa, nghe đâu ở đó có cây cầu nguyện rất thiêng. Anh bắt chước trên mạng, viết một đoạn thoại mấy lời buồn nôn, đại ý là hi vọng suốt đời có thể mãi mãi bên nhau gì đấy. Khi đó Tô Tú đứng cạnh anh, lá cây vỗ rào rạc, những sợi dây đỏ nguyện ước bay phấp phới sau lưng.
Lục Lan Xuyên nhớ rất rõ, Tô Tú đã khóc.
Ôm cô như vậy, ngoài vui vẻ ra, trong lòng Lục Lan Xuyên phần nhiều là cảm xúc khó nói. Anh cảm thấy người trong lòng thật khờ, nhưng dù vậy anh vẫn cảm thấy thật đáng yêu…
Về sau anh cảm thấy mấy cách dỗ dành con gái này đúng là thần kỳ, tại sao mấy đứa con gái lại bằng lòng tin vào mấy thứ giả dối đó chứ? Hơn nữa, những lời ngọt ngào và hứa hẹn lần này cũng phát huy tác dụng. Nhưng hôm nay anh loáng thoáng hiểu ra, có lẽ con gái không tin tưởng những chiêu trò ấy, mà tin tưởng người làm những điều đó.
Cũng như Tô Tú tin tưởng anh, không vì điều gì khác, mà chỉ vì yêu anh.
Cô gái chưa đến hai mươi tuổi, lần đầu yêu một người, cô chỉ có thể yêu anh bằng cách mà mình cho là tốt nhất. Cùng sẻ chia với anh tất cả cực khổ, dốc sức để anh không phải cáng đáng thêm phiền toái, toàn tâm toàn ý trao đi tất cả, thật ra cũng chỉ hy vọng người kia có thể đáp trả tấm chân tình chứ không mong anh hồi báo bằng cách thức tương tự phải không?
Cũng như sự ẩn nhẫn và nhân nhượng của cô, có lẽ chỉ vì không muốn trành giành cùng Tử Tây, không muốn anh phải thêm mệt mỏi…
Nhưng khi ấy anh không hiểu.
Lục Lan Xuyên nhắm mắt lại, lòng bàn tay ôm lấy lồng ngực, lần này anh đã biết rõ rồi, trái tim mình thật sự rất đau.
Không biết là đau lòng cho Tô Tú của ngày ấy, hay đau lòng bởi bây giờ Tô Tú không quan tâm đến mình nữa nên mới không muốn nhân nhượng, không muốn ẩn nhẫn, bóc trần tất cả, chứng kiến anh thảm hại.
Anh không biết, chỉ biết giờ khắc này anh rất khó chịu.
Lục Lan Xuyên không dám hồi tưởng tiếp nữa, giờ mới nhớ lại một chút đã cảm thấy chịu không nổi, còn bao chuyện đốn mạt về sau, anh thật sự không muốn nghĩ thêm… Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh nghĩ về hết thảy những gì có liên quan đến Tô Tú, song cũng rõ ràng thêm mình đã bỏ qua những gì.
Vậy có lẽ suốt cuộc đời mỗi người chỉ có duy nhất một tình yêu không mong cầu đáp trả, đã mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
***
Cả đêm không ngon giấc, sáng hôm sau Lục Lan Xuyên vào bếp pha cà phê cho tỉnh ngủ, trông thấy Tô Tú chầm chậm bước xuống tầng. Anh khựng lại, Tô Tú cũng dừng chân ở đầu cầu thang.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí phảng chút lạ kỳ.
Lục Lan Xuyên chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng”.
Tô Tú không lên tiếng, trực tiếp vòng qua đầu bên kia rót cốc nước cho mình.
Lục Lan Xuyên không cảm thấy lúng túng khi bị gạt sang một bên, nói tiếp: “Hôm nay em định làm gì?”.
Tô Tú ngẫm một hồi mới trả lời: “Chúng ta đã nói là không can thiệp vào cuộc sống của nhau mà”.
“Anh nhớ”. Lục Lan Xuyên gật đầu, “Anh chỉ nghĩ, nếu thuận đường có thể chở em qua đó”.
Quả nhiên Tô Tú từ chối như dự định, “Không cần, tôi không đi sớm đâu”. Nói rồi quay lưng lên tầng.
Tô Tú thay quần áo trên tầng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, cô nhoài mình trên lan can sân thượng hồi lâu, nghĩ một lát rồi đem chăn ra phơi. Loay hoay cả buổi, xem chừng người kia đi rồi mới xuống nhà nấu cơm.
Kết quả, Lục Lan Xuyên vẫn ở trong bếp.
Hình như anh đang làm gì đó, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, dáng hình rắn rỏi đứng trước bồn rửa, hơi cúi đầu nhìn nồi, thi thoảng cái muôi đảo qua đảo lạo, mùi hương thức ăn phảng phất đâu đây.
Hôm qua Tô Tú ăn qua loa, thật ra bây giờ đói lắm rồi. Ngửi thấy mùi thơm phưng phức, cái bụng ngu ngốc của cô kêu òng ọc, may mà Lục Lan Xuyên không nghe thấy. Cô xoay người định trở lên tầng, Lục Lan Xuyên nghiêng người thấy cô thì nói, “Anh làm phần cho hai người rồi”.
Nghe vậy, Tô Tú dừng bước, khó hiểu quay lại. Hôm nay tên này còn bất thường hơn hôm qua.
Người đó bày bữa sáng lên đĩa, rồi rót cốc sữa tươi đặt lên bàn, ngồi xuống đầu kia bắt đầu ăn.
Tô Tú còn đang đấu tranh tâm lý, Lục Lan Xuyên đã giở tờ báo, nói như vô tình: “Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, em sợ anh đến vậy à?”.
Biết anh đang cố ý kích mình, nhưng Tô Tú nghĩ cũng đúng, cưới thì cũng đã cưới rồi, một bữa ăn thôi việc gì phải làm kiêu chứ? Không ăn bỏ đi cũng phí. Đối với người gia cảnh bình thường như cô mà nói, lãng phí thức ăn là việc đáng xấu hổ.
Bàn ăn rất lớn, hai người ngồi hai đầu thật ra không cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Tô Tú rất hài lòng với khoảng cách này, cô cảm thấy mình và Lục Lan Xuyên hẳn nên luôn luôn giữ phạm vi an toàn thế này mới phải.
Lục Lan Xuyên ăn rất ít, hình như không muốn ăn, chỉ ngồi thẳng lưng vừa uống cà phê vừa đọc báo như vậy hồi lâu. Chờ Tô Tú ăn xong, anh cũng gập tờ báo lại.
Tô Tú nhìn anh, tiếp tục lẳng lặng lên tầng, nhưng Lục Lan Xuyên gọi cô lại.
Thấy anh đi tới, Tô Tú lùi ra sau theo bản năng. Có lẽ Lục Lan Xuyên nhận ra, chậm rãi dừng ở nơi cách cô vài bước.
Sau đó Tô Tú nhìn thấy tấm thẻ anh đặt trên bàn cơm, anh nói: “Mật mã là ngày sinh của em”.
Hai người đứng giữa căn phòng ngập ánh dương, ngoài sân chim hót ríu rít. Thật ra bầu không khí đã khá hơn trước kia rất nhiều rồi, ít ra họ không cãi vã phải không? Lục Lan Xuyên muốn nói gì đó nhưng anh không muốn khiến Tô Tú cảm thấy mình lại đang dùng tiền đền bù cho cô. Song khi anh chưa kịp nói gì, Tô Tú đã hờ hững cầm lấy tấm thẻ.
Lục Lan Xuyên nhất thời không biết nói sao, chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
“Anh cho tôi rồi, tôi dùng thế nào cũng được phải không?”. Tô Tú nhìn anh hỏi.
Lục Lan Xuyên gật nhẹ đầu, nhưng lòng dạ lại không dễ chịu gì cho cam. Trước kia anh đã quen dùng tiền giải quyết hết thảy, cảm thấy không có vấn đề nào tiền không giải quyết được. Một giây còn cảm thấy Tô Tú có lẽ sẽ tức giận với cách thức “bồi thường” nhất quán của anh, song lần này cô không hề. Cô bình tĩnh đón nhận, đón nhận thứ anh cho là “bồi thường”…
Nhìn cô cúi đầu, cái gáy trắng ngần phủ một lớp lông tơ mỏng. Cô rất gầy, gầy đến mức có thể nhìn thấy xương bả vai nhô ra. Lục Lan Xuyên siết chặt nắm tay, bước nhanh tới nghiêng người hôn lên má cô, rồi xoay người rời đi nhân lúc cô chưa kịp phản ứng.
Từng có một khoảng thời gian rất dài, anh muốn đuổi Tô Tú ra khỏi thế giới của mình, nhưng anh phát hiện mình không làm được. Về sau anh đền bù cho cô bằng cách của mình, nhưng hôm nay, anh vẫn cảm thấy đau lòng khó có thể bình an. Lục Lan Xuyên không biết mình phải làm thế nào để đối mặt với Tô Tú nữa, có lẽ năm năm nay, cô đã lặng lẽ trở thành cái gai nơi đáy lòng anh, dù thế nào cũng đâm anh chảy máu đầm đìa.
/22
|