ÚY Lam nhìn vào bóng đêm, bóng dáng Chu Tây Trạch rời đi vội vàng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ về anh ta.
Trong ấn tượng đầu tiên của cô, anh ta là một người ôn tồn, lễ độ, nhưng giờ thật không còn nhìn ra được nữa.
Thật là không biết làm sao.
Trần Cẩm Lộ cười đến nghiêng ngã, cô chỉ vào Chu Tây Trạch, lớn tiếng cười nhạo nới: Ngoạ tào, tôi còn tưởng anh ta tính làm gì chị, giơ một cái đấm, chỉ bằng một nắm tay liền doạ anh ta thành cái dạng này.
( Ngoạ tào: một câu chửi phổ biến bên TQ, Ngọa tào~ ĐM của chúng ta)
Nói xong, cô chớp chớp mắt nhìn Tần Lục Trác, phá lệ nghiêm túc nói: Đại ca, anh giúp dẹp loạn lưu manh trên đường, nếu không anh lưu lại số điện thoại đi, lần sau chúng ta cùng nhau uống rượu.
Tần Lục Trác không có hứng thú với những người trẻ kiêu ngạo như vậy, nghe những lời này, đuôi lông mày hơi động.
Không cần.
Đối với sự cự tuyệt của anh, thật ra cũng không ngoài dự đoán của Trần Cẩm Lộ, cô còn nghĩ lúc này cùng anh dây dưa thêm một chút, nhưng khi cô thấy anh trai cô thế mà lại đi đến đây. Sắc mặt liền biến đổi, nhìn về phía Uý Lam.
Ngoạ toà, không phải chứ, chị thế mà lại báo với anh tôi?
Anh trai của Trần Cẩm Lộ - Trần Vũ nhìn cô, nói xin lỗi: Xin lỗi Uý tiểu thư, vì chuyện của Trần Cẩm Lộ phải phiền cô chạy đến đây.
Uý Lam hơi lắc đầu, nói: Không sao, anh đưa cô ấy về là được rồi.
Anh em Trần gia còn ở lại chỗ này một lát, biết Tần Lục Trác sẽ đưa Uý Lam về nhà, Trần Vũ cũng không khách khí mà nhiều lời, xách lỗ tai em gái nhà mình rời đi.
Trước khi đi, Khương Thần lưu luyến không rời nhìn Tần Lục Trác nói: Trác lão đại, thật không dễ gì mới gặp được anh, khi nào chúng ta tụ tập lại đi.
Tần Lục Trác vốn đã xoay người định rời khỏi đây, lại quay đầu nhìn anh ta một cái.
Khương Thần đứng ở cửa cục cảnh sát, phía sau là đèn đuốc sáng trưng, muộn như vậy, những cảnh sát trực ban cũng không hề ngơi nghỉ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
Những tiếng la hét ầm ĩ này, Tần Lục Trác đã lâu không nghe thấy.
Anh quay đầu lại, nâng tay chào hẹn gặp lại, Hôm nào rảnh thì tụ họp lại đi.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, tuy ban ngày xe cộ tấp nập, nhưng giờ này đường lớn trống vắng, đêm khuya phá lệ vắng vẻ. Gió lạnh thổi tới, đập vào mặt giống như một con dao nhỏ.
Lúc nãy Uý Lam ngồi xe cảnh sát đến đây, xe của cô còn ở quán bar bên kia.
Trễ thế này cô cũng lười đi qua đó lấy xe về, vì thế cô liền đi theo người đàn ông này một đường về phía trước.
Thẳng đến khi hai người dừng trước một chiếc container chở thùng đựng thức ăn.
Uý Lam khép áo khoác, cúi đầu đi sau người đàn ông, vì không chú ý bước chân dừng lại của anh, cô xém va vào người anh, nhưng chóp mũi của cô vẫn chạm vào áo khoác, lành lạnh.
Lên xe đi. Tần Lục Trác mở cửa bên ghế lái.
Uý Lam đứng ven đường sững sờ nhìn anh.
Tần Lục Trác hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay gác lên cửa xe, từ trên cao nhìn xuống Uý Lam, nhàn nhạt hỏi: Xe của tôi ngày mai mới dùng được, nên không thể lái đến đón cô.
Tuy ngữ điệu là đang giải thích, nhưng lời nói dường như lại không kiên nhẫn lắm.
Hiển nhiên, lúc này nếu Uý Lam không lên xe, trong mắt anh, cô liền biến thành loại đại tiểu thư yểu điệu.
Đối với Tần Lục Trác, người kiểu này đều thống nhất dùng một từ.
Ép buộc.
Cũng may Uý Lam không do dự, đi đến ghế phụ bên kia, sau đó duỗi tay mở cửa xe, cô còn chưa lên xe đã ngửi thấy mùi thuốc lá. Ở trong xe mở đèn hơi tối, nhưng vẫn thấy được những vết dầu mỡ đen như mực rõ ràng trên ghế.
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn ghế phụ bị bẩn, đáy lòng thầm mắng một câu.
Ngay sau đó, anh cởi áo khoác trên người xuống, trực tiếp đắp lên ghế phụ, cong khoé miệng châm biếm: Xin lỗi, tôi nên rửa xe trước khi đến đón cô.
Uý Lam nghe thấy lời nói mang theo hương vị châm biếm của anh, cô không để ý, ngược lại, khoé miệng còn cong lên, dẫm bàn đạp, ngồi lên xe.
Ban đêm thật yên tĩnh.
Xe tải lớn chạy trên đường phố, bởi vì cửa sổ bên ghế lái bên kia không quá kín, gió liền lùa vào.
Uý Lam ngồi trên áo khoác của anh, dư ra cái cổ áo.
Kỳ thật dựa theo tính cách của cô, trước khi theo anh rời đi, cô nên gọi điện xác nhận với Lâm Kỷ Minh, nhưng lại không biết vì sao, cô thậm chí còn chưa biết tên người này, đã mặc cho anh ta đưa mình rời đi.
Trước khi đến nhà Uý Lam, xe dừng lại trước một quán ăn vặt trên đường.
Tần Lục Trác quay đầu, vừa lúc cô cũng đang nhìn anh.
Anh nói: Cơm chiều tôi còn chưa ăn, tôi ăn chút đồ vặt, cô chờ tôi mười phút.
Suy nghĩ xong, anh lại hỏi: Cô có đói không?
Những lời này thật ra đều là câu hỏi khách khí, vì vừa rồi hình ảnh một thân trang điểm của Uý Lam đã làm anh ấn tượng, anh nghĩ cô gái thoạt nhìn vô dục vô cầu này sẽ không cùng mình đi ăn mấy quán nhỏ trên đường.
Quả nhiên, Uý Lam lắc đầu.
Thật ra không phải cô không thích mấy quán ăn nhỏ này, mà là do cô có thói quen không ăn gì vào buổi tối.
Tần Lục Trác không rối rắm, câu trả lời nằm trong dự kiến, anh gật đầu, âm thanh đơn giản mà nói: Cô ở trên xe chờ tôi, tôi lập tức quay lại .
Uý Lam thật sự ngoan ngoãn ngồi trên xe nhìn anh xuống xe, vòng qua đầu xe, vào một cửa hàng Trùng Khánh nhỏ cách đó không xa.
Đêm khuya, ngẫu nhiên có người đi ngang qua.
Một lúc sau, trước cửa hàng lại xuất hiện bóng dáng của người đàn ông đó.
Anh đứng bên lề đướng, nhìn về phía bên này.
Nhưng, Uý Lam biết, anh khẳng định không yên tâm về cô.
Uý Lam duỗi tay hạ cửa sổ xe xuống, cách cửa sổ nhìn về phía anh, lúc này, anh duỗi tay móc từ trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu từ gói thuốc, ngay sau đó, anh sờ sờ túi, tìm nửa ngày vẫn chưa thấy bật lửa.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người chậm rãi đi đến, đi từng bước một, đi vài vài bước lại dừng lại. Một bà lão có mái tóc hoa râm, trên người còn mang theo một túi tiền bằng da rắn, bởi vì còng lưng, cả người bà thoạt nhìn trông thấp bé, tưởng chừng chỉ cần gió trên đường thổi tới, là có thể thổi ngã.
Bên đường có vài cái thùng rác, bởi vì chưa thu rác, sớm đã tràn ra ngoài.
Bà lão xách túi tiền da rắn, trong tay cầm gậy sắt, phân các loại rác.
Tần Lục Trác đứng bên cạnh nhìn một lần, sờ soạng trên người nửa ngày, nhưng trừ bỏ thuốc lá, một xu tiền anh cũng không tìm ra. Anh nhớ lại, lúc nãy trên người có nhiều đồ đạc linh tinh vụn vặt, anh đều đã ném ở trạm xăng dầu.
Vừa rồi mua thức ăn là dùng điện thoại để trả.
Cuối cùng anh đi về phía chiếc xe, mở cửa xe, nghĩ tìm trong xe xem thử có tiền lẻ gì đó hay không, đột nhiên một xấp tiền màu đỏ xuất hiện trước mặt anh.
Anh không ngẩng đầu, đã nghe được thanh âm mềm mại của người bên cạnh hỏi: Có phải anh tìm cái này?
Cuối cùng lần này Tần Lục Trác cũng ngẩn đầu nhìn Uý Lam, đèn trong xe không mở, ánh đèn màu vàng bên đường chiếu lên mặt cô, tóc dài đen nhánh dịu dàng xoã trên vai, gương mặt trắng nõn bị đèn đường chiếu lên, giống như tráng lên một lớp men sứ, tinh tế mà trắng nõn.
Vừa rồi trong điện thoại, Lâm Kỷ Minh vài lần cường điệu nói rằng Uý Lam rất đẹp.
Chớp mắt một cái, Tần Lục Trác như vậy có thể nhận ra cô.
Anh không khách khí, duỗi tay nhận lấy, lúc nhận tiền đụng tới mu bàn tay của cô.
Da thịt mềm mại tinh tế, có chút ấm áp.
Anh ngẩng ra, phản ứng đầu tiên lại là, tại sao lại có thể lại mềm như thế.
Cũng may Tần Lục Trác nhanh chóng nhận tiền, nâng tay: Mượn môt chút.
Anh không phải là người chiếm tiện nghi từ người khác, đã nói là mượn, khẳng định sẽ trả lại.
Uý Lam nhìn anh đi đễn chỗ bà lão bên đường, không biết hai người nói gì, bà lão liền liều mạng xua tay.
Sau đó, anh hơi cong eo, cúi người, đem lỗ tai lại gần bà lão.
Ban đêm mùa đông lạnh kẽo, một cơn gió Bắc thổi tới, đập vào những nhánh cây xung quanh làm chúng xôn xao. Trong thời tiết rét lạnh như vậy, Uý Lam nhìn hai thân ảnh cách đó không xa.
Một người cao lớn thẳng tắp, một người già nua thấp bé.
Nhưng hính bóng chiếu ngược trên mặt đất lại hài hoà như vậy.
Sau đó, Tần Lục Trác đỡ bà lão đến trước cửa hàng nhỏ Trùng Khách.
Không lâu sau, Uý Lam thấy Tần Lục Trác bưng một cái chén đi ra.
Anh đứng hướng về phía xe tải, tất nhiên hơn nửa đêm anh cũng không yên tâm để Uý Lam ngồi một mình ở trên xe.
Uý Lam ghé mặt lên cửa sổ, lúc này cô không hề chê mặt trên cửa sổ có bao nhiêu bụi bẩn.
Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông ngồi bên đường bưng chén ăn cơm, một chút đều không chật vật, ngược lại còn có một hương vị nói không nên lời.
Đáng tiếc người đàn ông có hương vị này chỉ lo cắm đầu ăn cơm, vài phút sau liền ăn xong rồi.
Chờ lúc anh trở lại, trên tay đã cầm thêm một cái bậc lửa.
Anh đứng trên lề đường, một đôi chân dài hơi mở ra, xa xa nhìn thân hình anh thẳng tắp, cũng không bị bệnh còng lưng chung của những người cao, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, hút một ngụm, chậm rãi nhã ra một làn khói màu trắng.
Uý Lam yên tĩnh nhìn anh hút xong một điếu thuốc.
Sau khi hút thuốc xong, anh đi về phía xe tải bên này, nhưng không trực tiếp đến ghế lái, ngược lại lại đi đến ghế phụ.
Tần Lục Trác từ trong túi móc ra một xấp tiền, là tiền Uý Lam vừa rồi đưa anh.
Uý Lam có chút kinh ngạc hỏi: Không cần?
Tần Lục Trác nâng mi, lần này không nói cô mà như nói với chính minh, anh nói: Bà ấy nói bà ấy không phải là ăn xin nên không cần tiền.
Lần này là anh đã mạo phạm bà ấy.
.......
Uý Lam hơi ngừng lại, không nói gì.Bởi vì cô ngồi trên xe nên lần này ngược lại cô có thể ngồi trên cao nhìn xuống anh.
Tần Lục Trác chỉ mặt một cái áo lông dài rủ xuống, không có cổ áo, khi nói chuyện hầu kết của anh di chuyển lên xuống, hơi lộ ra xương quay xanh ở phía dưới, gợi lên sự quyến rũ của đàn ông.
Giọng nói của anh trong đêm tuy trầm thấp lại phá lệ dễ nghe.
Bất quá tôi dùng tiền của cô mua cho bà ấy một chén nhỏ, mười bảy tệ, còn lại tôi trả lại cô.
Khi nói chuyện, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn mặt Uý Lam, cô không cẩn thận không nghe thấy lời nói của anh, ngược lại đôi mắt lại nhìn anh đến xuất thần.
Lúc Tần Lục Trác chuẩn bị đưa tiền cho cô, Uý Lam rốt cuộc cũng mở miệng.
Cô hỏi: Anh tên gì?
Ánh nhìn của anh tinh vi, có chút buồn cười nhìn cô, một lát sau anh nói: Bây giờ mới hỏi tên của tôi, hình như hơi muộn?
Uý Lam nhìn anh, không nói gì, trong mắt hiện lên hai chữ không muộn .
Có vẻ là do xấp tiền trên tay, tâm tình Tần Lục Trác rất tốt, tự nhiên khai ra tên họ của mình: Tần Lục Trác.
Uý Lam lấy điện thoại ra đưa cho anh, thấy anh không duỗi tay ra nhận, cô nói: Thêm Wechat của anh đi.
Ý cười châm biếm trên mặt Tần Lục Trác lại xuất hiện, khoé miệng anh cong lên.
Lại nghe Uý Lam nói: Có thể chuyển khoản qua điện thoại.
Như là nhắc nhở anh, cô nhìn thoáng qua cửa hàng, thấp giọng nói: Mười bảy tệ lúc nãy.
Tần Lục Trác liếm khoé miệng, rốt cuộc nhịn không được cười.
Bị khinh thường rồi.
Mẹ nó chẳng lẽ anh lại vì mười bảy tệ đó mà chạy trốn sao?????
Trong ấn tượng đầu tiên của cô, anh ta là một người ôn tồn, lễ độ, nhưng giờ thật không còn nhìn ra được nữa.
Thật là không biết làm sao.
Trần Cẩm Lộ cười đến nghiêng ngã, cô chỉ vào Chu Tây Trạch, lớn tiếng cười nhạo nới: Ngoạ tào, tôi còn tưởng anh ta tính làm gì chị, giơ một cái đấm, chỉ bằng một nắm tay liền doạ anh ta thành cái dạng này.
( Ngoạ tào: một câu chửi phổ biến bên TQ, Ngọa tào~ ĐM của chúng ta)
Nói xong, cô chớp chớp mắt nhìn Tần Lục Trác, phá lệ nghiêm túc nói: Đại ca, anh giúp dẹp loạn lưu manh trên đường, nếu không anh lưu lại số điện thoại đi, lần sau chúng ta cùng nhau uống rượu.
Tần Lục Trác không có hứng thú với những người trẻ kiêu ngạo như vậy, nghe những lời này, đuôi lông mày hơi động.
Không cần.
Đối với sự cự tuyệt của anh, thật ra cũng không ngoài dự đoán của Trần Cẩm Lộ, cô còn nghĩ lúc này cùng anh dây dưa thêm một chút, nhưng khi cô thấy anh trai cô thế mà lại đi đến đây. Sắc mặt liền biến đổi, nhìn về phía Uý Lam.
Ngoạ toà, không phải chứ, chị thế mà lại báo với anh tôi?
Anh trai của Trần Cẩm Lộ - Trần Vũ nhìn cô, nói xin lỗi: Xin lỗi Uý tiểu thư, vì chuyện của Trần Cẩm Lộ phải phiền cô chạy đến đây.
Uý Lam hơi lắc đầu, nói: Không sao, anh đưa cô ấy về là được rồi.
Anh em Trần gia còn ở lại chỗ này một lát, biết Tần Lục Trác sẽ đưa Uý Lam về nhà, Trần Vũ cũng không khách khí mà nhiều lời, xách lỗ tai em gái nhà mình rời đi.
Trước khi đi, Khương Thần lưu luyến không rời nhìn Tần Lục Trác nói: Trác lão đại, thật không dễ gì mới gặp được anh, khi nào chúng ta tụ tập lại đi.
Tần Lục Trác vốn đã xoay người định rời khỏi đây, lại quay đầu nhìn anh ta một cái.
Khương Thần đứng ở cửa cục cảnh sát, phía sau là đèn đuốc sáng trưng, muộn như vậy, những cảnh sát trực ban cũng không hề ngơi nghỉ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
Những tiếng la hét ầm ĩ này, Tần Lục Trác đã lâu không nghe thấy.
Anh quay đầu lại, nâng tay chào hẹn gặp lại, Hôm nào rảnh thì tụ họp lại đi.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, tuy ban ngày xe cộ tấp nập, nhưng giờ này đường lớn trống vắng, đêm khuya phá lệ vắng vẻ. Gió lạnh thổi tới, đập vào mặt giống như một con dao nhỏ.
Lúc nãy Uý Lam ngồi xe cảnh sát đến đây, xe của cô còn ở quán bar bên kia.
Trễ thế này cô cũng lười đi qua đó lấy xe về, vì thế cô liền đi theo người đàn ông này một đường về phía trước.
Thẳng đến khi hai người dừng trước một chiếc container chở thùng đựng thức ăn.
Uý Lam khép áo khoác, cúi đầu đi sau người đàn ông, vì không chú ý bước chân dừng lại của anh, cô xém va vào người anh, nhưng chóp mũi của cô vẫn chạm vào áo khoác, lành lạnh.
Lên xe đi. Tần Lục Trác mở cửa bên ghế lái.
Uý Lam đứng ven đường sững sờ nhìn anh.
Tần Lục Trác hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay gác lên cửa xe, từ trên cao nhìn xuống Uý Lam, nhàn nhạt hỏi: Xe của tôi ngày mai mới dùng được, nên không thể lái đến đón cô.
Tuy ngữ điệu là đang giải thích, nhưng lời nói dường như lại không kiên nhẫn lắm.
Hiển nhiên, lúc này nếu Uý Lam không lên xe, trong mắt anh, cô liền biến thành loại đại tiểu thư yểu điệu.
Đối với Tần Lục Trác, người kiểu này đều thống nhất dùng một từ.
Ép buộc.
Cũng may Uý Lam không do dự, đi đến ghế phụ bên kia, sau đó duỗi tay mở cửa xe, cô còn chưa lên xe đã ngửi thấy mùi thuốc lá. Ở trong xe mở đèn hơi tối, nhưng vẫn thấy được những vết dầu mỡ đen như mực rõ ràng trên ghế.
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn ghế phụ bị bẩn, đáy lòng thầm mắng một câu.
Ngay sau đó, anh cởi áo khoác trên người xuống, trực tiếp đắp lên ghế phụ, cong khoé miệng châm biếm: Xin lỗi, tôi nên rửa xe trước khi đến đón cô.
Uý Lam nghe thấy lời nói mang theo hương vị châm biếm của anh, cô không để ý, ngược lại, khoé miệng còn cong lên, dẫm bàn đạp, ngồi lên xe.
Ban đêm thật yên tĩnh.
Xe tải lớn chạy trên đường phố, bởi vì cửa sổ bên ghế lái bên kia không quá kín, gió liền lùa vào.
Uý Lam ngồi trên áo khoác của anh, dư ra cái cổ áo.
Kỳ thật dựa theo tính cách của cô, trước khi theo anh rời đi, cô nên gọi điện xác nhận với Lâm Kỷ Minh, nhưng lại không biết vì sao, cô thậm chí còn chưa biết tên người này, đã mặc cho anh ta đưa mình rời đi.
Trước khi đến nhà Uý Lam, xe dừng lại trước một quán ăn vặt trên đường.
Tần Lục Trác quay đầu, vừa lúc cô cũng đang nhìn anh.
Anh nói: Cơm chiều tôi còn chưa ăn, tôi ăn chút đồ vặt, cô chờ tôi mười phút.
Suy nghĩ xong, anh lại hỏi: Cô có đói không?
Những lời này thật ra đều là câu hỏi khách khí, vì vừa rồi hình ảnh một thân trang điểm của Uý Lam đã làm anh ấn tượng, anh nghĩ cô gái thoạt nhìn vô dục vô cầu này sẽ không cùng mình đi ăn mấy quán nhỏ trên đường.
Quả nhiên, Uý Lam lắc đầu.
Thật ra không phải cô không thích mấy quán ăn nhỏ này, mà là do cô có thói quen không ăn gì vào buổi tối.
Tần Lục Trác không rối rắm, câu trả lời nằm trong dự kiến, anh gật đầu, âm thanh đơn giản mà nói: Cô ở trên xe chờ tôi, tôi lập tức quay lại .
Uý Lam thật sự ngoan ngoãn ngồi trên xe nhìn anh xuống xe, vòng qua đầu xe, vào một cửa hàng Trùng Khánh nhỏ cách đó không xa.
Đêm khuya, ngẫu nhiên có người đi ngang qua.
Một lúc sau, trước cửa hàng lại xuất hiện bóng dáng của người đàn ông đó.
Anh đứng bên lề đướng, nhìn về phía bên này.
Nhưng, Uý Lam biết, anh khẳng định không yên tâm về cô.
Uý Lam duỗi tay hạ cửa sổ xe xuống, cách cửa sổ nhìn về phía anh, lúc này, anh duỗi tay móc từ trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu từ gói thuốc, ngay sau đó, anh sờ sờ túi, tìm nửa ngày vẫn chưa thấy bật lửa.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người chậm rãi đi đến, đi từng bước một, đi vài vài bước lại dừng lại. Một bà lão có mái tóc hoa râm, trên người còn mang theo một túi tiền bằng da rắn, bởi vì còng lưng, cả người bà thoạt nhìn trông thấp bé, tưởng chừng chỉ cần gió trên đường thổi tới, là có thể thổi ngã.
Bên đường có vài cái thùng rác, bởi vì chưa thu rác, sớm đã tràn ra ngoài.
Bà lão xách túi tiền da rắn, trong tay cầm gậy sắt, phân các loại rác.
Tần Lục Trác đứng bên cạnh nhìn một lần, sờ soạng trên người nửa ngày, nhưng trừ bỏ thuốc lá, một xu tiền anh cũng không tìm ra. Anh nhớ lại, lúc nãy trên người có nhiều đồ đạc linh tinh vụn vặt, anh đều đã ném ở trạm xăng dầu.
Vừa rồi mua thức ăn là dùng điện thoại để trả.
Cuối cùng anh đi về phía chiếc xe, mở cửa xe, nghĩ tìm trong xe xem thử có tiền lẻ gì đó hay không, đột nhiên một xấp tiền màu đỏ xuất hiện trước mặt anh.
Anh không ngẩng đầu, đã nghe được thanh âm mềm mại của người bên cạnh hỏi: Có phải anh tìm cái này?
Cuối cùng lần này Tần Lục Trác cũng ngẩn đầu nhìn Uý Lam, đèn trong xe không mở, ánh đèn màu vàng bên đường chiếu lên mặt cô, tóc dài đen nhánh dịu dàng xoã trên vai, gương mặt trắng nõn bị đèn đường chiếu lên, giống như tráng lên một lớp men sứ, tinh tế mà trắng nõn.
Vừa rồi trong điện thoại, Lâm Kỷ Minh vài lần cường điệu nói rằng Uý Lam rất đẹp.
Chớp mắt một cái, Tần Lục Trác như vậy có thể nhận ra cô.
Anh không khách khí, duỗi tay nhận lấy, lúc nhận tiền đụng tới mu bàn tay của cô.
Da thịt mềm mại tinh tế, có chút ấm áp.
Anh ngẩng ra, phản ứng đầu tiên lại là, tại sao lại có thể lại mềm như thế.
Cũng may Tần Lục Trác nhanh chóng nhận tiền, nâng tay: Mượn môt chút.
Anh không phải là người chiếm tiện nghi từ người khác, đã nói là mượn, khẳng định sẽ trả lại.
Uý Lam nhìn anh đi đễn chỗ bà lão bên đường, không biết hai người nói gì, bà lão liền liều mạng xua tay.
Sau đó, anh hơi cong eo, cúi người, đem lỗ tai lại gần bà lão.
Ban đêm mùa đông lạnh kẽo, một cơn gió Bắc thổi tới, đập vào những nhánh cây xung quanh làm chúng xôn xao. Trong thời tiết rét lạnh như vậy, Uý Lam nhìn hai thân ảnh cách đó không xa.
Một người cao lớn thẳng tắp, một người già nua thấp bé.
Nhưng hính bóng chiếu ngược trên mặt đất lại hài hoà như vậy.
Sau đó, Tần Lục Trác đỡ bà lão đến trước cửa hàng nhỏ Trùng Khách.
Không lâu sau, Uý Lam thấy Tần Lục Trác bưng một cái chén đi ra.
Anh đứng hướng về phía xe tải, tất nhiên hơn nửa đêm anh cũng không yên tâm để Uý Lam ngồi một mình ở trên xe.
Uý Lam ghé mặt lên cửa sổ, lúc này cô không hề chê mặt trên cửa sổ có bao nhiêu bụi bẩn.
Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông ngồi bên đường bưng chén ăn cơm, một chút đều không chật vật, ngược lại còn có một hương vị nói không nên lời.
Đáng tiếc người đàn ông có hương vị này chỉ lo cắm đầu ăn cơm, vài phút sau liền ăn xong rồi.
Chờ lúc anh trở lại, trên tay đã cầm thêm một cái bậc lửa.
Anh đứng trên lề đường, một đôi chân dài hơi mở ra, xa xa nhìn thân hình anh thẳng tắp, cũng không bị bệnh còng lưng chung của những người cao, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, hút một ngụm, chậm rãi nhã ra một làn khói màu trắng.
Uý Lam yên tĩnh nhìn anh hút xong một điếu thuốc.
Sau khi hút thuốc xong, anh đi về phía xe tải bên này, nhưng không trực tiếp đến ghế lái, ngược lại lại đi đến ghế phụ.
Tần Lục Trác từ trong túi móc ra một xấp tiền, là tiền Uý Lam vừa rồi đưa anh.
Uý Lam có chút kinh ngạc hỏi: Không cần?
Tần Lục Trác nâng mi, lần này không nói cô mà như nói với chính minh, anh nói: Bà ấy nói bà ấy không phải là ăn xin nên không cần tiền.
Lần này là anh đã mạo phạm bà ấy.
.......
Uý Lam hơi ngừng lại, không nói gì.Bởi vì cô ngồi trên xe nên lần này ngược lại cô có thể ngồi trên cao nhìn xuống anh.
Tần Lục Trác chỉ mặt một cái áo lông dài rủ xuống, không có cổ áo, khi nói chuyện hầu kết của anh di chuyển lên xuống, hơi lộ ra xương quay xanh ở phía dưới, gợi lên sự quyến rũ của đàn ông.
Giọng nói của anh trong đêm tuy trầm thấp lại phá lệ dễ nghe.
Bất quá tôi dùng tiền của cô mua cho bà ấy một chén nhỏ, mười bảy tệ, còn lại tôi trả lại cô.
Khi nói chuyện, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn mặt Uý Lam, cô không cẩn thận không nghe thấy lời nói của anh, ngược lại đôi mắt lại nhìn anh đến xuất thần.
Lúc Tần Lục Trác chuẩn bị đưa tiền cho cô, Uý Lam rốt cuộc cũng mở miệng.
Cô hỏi: Anh tên gì?
Ánh nhìn của anh tinh vi, có chút buồn cười nhìn cô, một lát sau anh nói: Bây giờ mới hỏi tên của tôi, hình như hơi muộn?
Uý Lam nhìn anh, không nói gì, trong mắt hiện lên hai chữ không muộn .
Có vẻ là do xấp tiền trên tay, tâm tình Tần Lục Trác rất tốt, tự nhiên khai ra tên họ của mình: Tần Lục Trác.
Uý Lam lấy điện thoại ra đưa cho anh, thấy anh không duỗi tay ra nhận, cô nói: Thêm Wechat của anh đi.
Ý cười châm biếm trên mặt Tần Lục Trác lại xuất hiện, khoé miệng anh cong lên.
Lại nghe Uý Lam nói: Có thể chuyển khoản qua điện thoại.
Như là nhắc nhở anh, cô nhìn thoáng qua cửa hàng, thấp giọng nói: Mười bảy tệ lúc nãy.
Tần Lục Trác liếm khoé miệng, rốt cuộc nhịn không được cười.
Bị khinh thường rồi.
Mẹ nó chẳng lẽ anh lại vì mười bảy tệ đó mà chạy trốn sao?????
/27
|