Phiền Toái

Chương 34 - Được Lý Không Buông Tha Người

/113


San Nương tiến lên quỳ gối thi lễ với tiên sinh, lại ngẩng đầu nói: “Tiên sinh xử phạt rất công bằng, chẳng qua còn hai chuyện hi vọng tiên sinh chủ trì công đạo lần nữa. Đầu tiên, cái gọi là ‘Quân tử tuân thủ đạo nghĩa, thực hiện trung tín’, tuy nói đại ca ta làm việc hơi kích động, không nên động thủ đánh người trong thư viện, nhưng rốt cuộc nhằm bảo vệ đạo nghĩa trung tín, không để cha mẹ ta mất mặt. Vừa nãy ta tới, lại nghe mấy vị trưởng bối ở đây không phân biệt thị phi đen trắng, luôn miệng chỉ trích cha mẹ ta không đúng, còn nói ‘nuôi mà không dạy’. Luật pháp của Đại Chu chúng ta quy định rất rõ ràng, kẻ vô cớ nhục mạ cha mẹ người khác, cho dù con cái đối phương động thủ giết người, cũng có thể được giảm hình phạt. Hôm nay ta và đại ca ở chỗ này chính tai nghe người khác làm nhục cha mẹ mình, nếu không thể thay cha mẹ đòi lại công đạo thì khó lòng làm người! Mong tiên sinh thay huynh muội ta chủ trì công đạo!”

Tiên sinh nhịn không được nhức đầu một trận. Thập tam cô nương này rốt cuộc vẫn không buông tha cho người ta!

Ai ngờ ngón tay ông còn chưa kịp ấn cái trán đau đớn, San Nương đã đứng thẳng nói tiếp: “Tính chất chuyện thứ hai càng ác liệt hơn. Tiên sinh cũng biết rồi, phía sau câu nói lúc nãy còn có câu khác: quân tử trọng danh tiết. Hôm nay huynh trưởng ta liên tục bị người ta miệt thị không nói nên lời! Mà toàn bộ sự việc tiên sinh đều tận mắt chứng kiến, trong đó thị phi đúng sai cho dù huynh muội ta không nói ra, lòng tiên sinh cũng sáng tỏ. Học trò không cầu gì khác, chỉ mong tiên sinh thay huynh trưởng ta chủ trì công đạo, trả lại sự trong sạch cho huynh trưởng! Cũng tránh tương lai có người cố ý lợi dụng chuyện này, truyền ra cái gì đó làm bẩn danh tiết của huynh trưởng ta. Huynh trưởng ta lại có bản tính ‘Quân tử không nói người ta ác’ —— bằng không cũng sẽ không bị đổ oan như hôm nay —— Về sau nếu lại bị người ta hắt nước bẩn nữa, thì tiên sinh bảo huynh trưởng ta nên giải thế nào? Do đó khẩn cầu tiên sinh làm chủ cho huynh trưởng ta, lấy lại thanh danh cho huynh trưởng ta!”

San Nương vừa nói vừa yêu kiềukhụy gối.

—— Đúng vậy, Hầu Thập tam nương không hổ danh là nữ thủ khoa nhiều năm qua, nói có sách, mách có chứng không nói, còn mạnh mẽ ‘phát dương quang đại’ Hầu Thụy đang phản nghịch tuổi dậy thì thành ‘bản tính quân tử’…

Tiên sinh không còn gì để nói. Khoan nói tới Thập tam nương này đổi trắng thay đen, chỉ nói ‘danh tiết’ thôi… cho dù thực sự truyền ra lời không tốt gì, nhìn sao cũng thấy người chịu thiệt sẽ là phụ nhân béo kia.

Được rồi, đây mới đúng là được lý không buông tha người!

Thấy San Nương khụy gối ở đó không chịu đứng dậy, tiên Sinh day trán vô cùng khó xử. Ông có thể quản học trò mình, nhưng không thể quản phụ huynh của học trò…

Tiên sinh đang khó xử, bỗng nhiên lại nghe một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi cả giận: “Cô nương nhà ta nói đúng. Đại gia nhà ta tuy là nam tử, nhưng cũng không thể tùy tiện phá hỏng danh tiết. Khoan nói những thứ này, nếu để người ta nói đại gia nhà ta không có mắt nhìn trúng… À, tóm lại, vẫn nên mời tiên sinh thay đại gia nhà ta lấy lại thanh danh.”

—— Được rồi, lời này đủ độc.

San Nương xoay đầu nhìn người mới mở miệng, nhịn không được chớp mắt một hồi. Người mới nói chuyện chính là Quế Thúc bo bo giữ mình đấy.

Quế Thúc thấy nàng nhìn qua, lặng lẽ hạ mi mắt.

Động tác nhỏ này nhất thời làm San Nương nhíu mày. Hai kiếp làm người, nàng chợt phát hiện ra mình không hiểu rốt cuộc Quế Thúc này là hạng người gì.

Mà hiện tại Quế Thúc bo bo giữ mình đó lại hóa thân thành một nô bộc trung thành, nghiêm mặt đứng chỗ kia, lòng đầy căm phẫn nói: “Còn nữa, đúng như cô nương nhà ta nói, các vị cũng thiếu lão gia và phu nhân nhà ta một lời xin lỗi. Mặc dù Hầu gia gia nghiệp lớn, không muốn ỷ thế hiếp người, song cũng không phải ai đều có thể chỉ trích nhục mạ.”

Vì thế mới nói, người trưởng thành chính là người trưởng thành, dù chỉ là một hạ nhân. Lúc San Nương nói năng sắc bén, phụ huynh ba nhà nhìn thấy sự xem thường cỡ nào trong mắt nàng, cộng thêm lời giải thích của Quế Thúc, vẻ mặt từng gia chủ nhất thời ngưng trọng, lại nhìn San Nương lặng lẽ nôn ra máu.

Cũng may hai nhà cũng là người hiểu chuyện, sau khi nghe ý của đám người San Nương liền biết, bọn họ chủ yếu không nhắm vào mình, cộng thêm tiên sinh ở một bên vừa gõ vừa cổ vũ, nên gia trưởng hai nhà chỉ do dự trong chốc lát, cũng dẫn con tới xin lỗi huynh muội San Nương và phu phụ Ngũ lão gia ‘vì công việc bề bộn mà chưa thể tới được’. Phụ nhân béo nhà thứ ba kia còn muốn gây chuyện, hán tử nhà bà ta lại không áp chế nổi, tốt xấu gì đứa con trai ấy vẫn là học sinh của học lý, bị tiên sinh gây áp lực vậy, không thể không ngừng tranh chấp, miễn cưỡng đến nói xin lỗi. Sau đó cả nhà lấy ống tay áo che mặt, xám xịt rời khỏi.

Cuối cùng, thế giới đã khôi phục sự trong sáng. Tiên sinh ngồi sau thư án thở dài một hơi, ông giương mắt nhìn quản gia Quế Thúc và Hầu Thụy, lại nhìn San Nương đang rũ mắt giả vờ ngoan ngoãn, nhịn không được lắc đầu, cười khổ: “Ta không ngờ Thập tam cô nương ăn nói sắc bén thế.”

San Nương lại quỳ gối, ‘xấu hổ’ nói: “Tiên sinh thứ lỗi, nếu không phải cha mẹ và huynh trưởng ta bị người ta vô cớ nhục mạ, San Nương cũng sẽ không tức giận đến thế. Ngược lại làm trái sự dạy bảo của thư viện, thiếu tu dưỡng nhẫn nhịn mà nữ tử nên có.”

Lão tiên sinh bị giày vò một trận kia nghe ra được sự sắc bén trong lời Thập tam cô nương vừa nói, lúc này tâm lực đã sớm tiều tụy, chỉ vô lực phất phất tay: “Xem ra ngươi gần khỏi bệnh rồi, có lẽ không lâu sau có thể trở về học.”

San Nương chớp mắt, lắc đầu ‘cười khổ’: “Đâu có ạ, chỉ sợ ta càng bệnh nặng hơn thôi, nếu không thì đã dằn nổi cơn giận của mình. Có lẽ vẫn chưa được điều dưỡng tốt, không chừng còn phải xin nghỉ thêm.”

—— Được rồi, ai cũng biết Thập tam cô nương hiền lương thục đức, trở nên… nóng nảy vậy cũng vì nàng đang bị bệnh ấy mà.

Phải trị!

*·*·*

Đoàn người rời khỏi chỗ tiên sinh, Hầu Thụy đi đầu, tiếp theo là San Nương và Ngũ Phúc, hai gã sai vặt Nam Sơn và Bắc Hải theo sau Hầu Thụy, Quế Thúc thì thả hai tay áo, thản nhiên đi sau cùng.

Quế Thúc ngước mắt nhìn hai tiểu chủ nhân đằng trước, cũng không biết đang nghĩ gì bỗng bị người phía sau đụng một cái.

Ông còn không kịp phản ứng, người nọ cũng đẩy mấy nha hoàn và gã sai vặt ra, tiến tới trước mặt cô nương nhà ông cười nói: “Ta nói này, còn chưa cảm ơn bọn ta đã đi rồi, ngươi chả biết ơn gì cả.”

Chu Sùng bước ngang chắn đường đi của San Nương.

San Nương ngẩn ra, nhìn Chu Sùng không khỏi chớp mắt một trận.

Hầu Thụy đi đằng trước nghe được âm thanh, vội vàng xoay người lại, một tay kéo San Nương che chở sau lưng mình. Dù sao vẫn còn nhớ Chu Sùng giúp hắn giải vây, nên hắn không thể buông lời ác độc, chỉ trợn mắt cảnh giác nhìn Chu Sùng.

San Nương lại chớp mắt một cái, lúc này kéo Hầu Thụy ra, bên cạnh đó thi lễ với Chu Sùng và Lâm Như Hiên mới chạy tới, nàng ngẩng đầu cười nói: “May nhờ có hai vị trượng nghĩa nói thẳng, mới giúp ca ca ta không bị oan uổng. Đa tạ.”

Chu Sùng phất tay: “Khách sáo khách sáo rồi, thật ra vốn không phải do chúng ta…”

Hắn dừng một chút, bắt gặp ánh mắt không to lại đặc biệt sáng ngời, mang theo sự tò mò nghiên cứu nhìn hắn của San Nương, chợt chuyển đề tài, nghiêng đầu cười nói: “Dáng dấp huynh muội các ngươi rất giống nhau.” Rồi nói: “Thật ra hôm nay ta giúp ca ca ngươi là vì có chuyện tìm ngươi…”

Hắn còn chưa nói hết, Hầu Thụy lập tức cảnh giác lại nhét San Nương ra sau lưng, cuối cùng bày dáng vẻ đề phòng Chu Sùng như kẻ xấu.

Chu Sùng không khỏi ngẩn ra —— Phải biết rằng, lúc ở kinh thành, không biết có bao nhiêu tiểu thư thế gia ước gì hắn đến gần nói cười đùa giỡn với bọn họ đấy! Huống chi, hắn ở nơi này ít nhiều gì cũng coi như có ơn với Hầu Thất này mà, đúng không?

Hắn ngầm bất mãn nhìn Hầu Thụy, sau đó ngẩng đầu nhìn San Nương được Hầu Thụy che sau lưng.

Chỉ thấy tiểu nha đầu kia mặc dù bị ca ca nàng ngăn trở, nhưng vẫn ló đầu nhìn hắn, híp mắt giống như đang ngủ, môi khẽ vểnh cười như không cười, chợt khiến lòng hắn nóng lên, suýt không nhịn được bước qua trêu chọc vài câu…

Vì Hầu Thụy đang nhìn hắn chòng chọc, khiến Chu Sùng dù có tà tâm cũng không tiện lỗ mãng, chỉ đành xoa xoa mũi, nghiêm túc nói với San Nương đứng sau lưng Hầu Thụy: “Thật ra ta chỉ muốn hỏi thăm cô nương về bức tranh thêu kia. Vật đó dù không phải ‘Ngọc Tú’ nhưng cũng trông rất bất phàm, vì vậy ta muốn mua một bức về để làm quà mừng thọ cho bề trên trong nhà. Nhưng ta hỏi thăm mấy ngày nay cũng chẳng ai biết vật này cả. Nếu cô nương biết thì hãy nói cho ta hay, ta vô cùng cảm kích.” Hắn nói xong cúi rạp người với San Nương.

San Nương còn chưa trả lời, ca ca Hầu Thụy của nàng đã dùng ánh mắt khiển trách ‘Ngươi không tuân thủ nữ tắc’ nhìn nàng.

San Nương yên lặng liếc mắt, giãy khỏi cánh tay ca ca, sau đó giới thiệu Chu Sùng với Hầu Thụy: “Đây là sư huynh của Lâm cô nương thường tới nhà chúng ta đó.”

“Ta họ Chu.” Chu Sùng vội vàng tự giới thiệu.

Thật ra Hầu Thụy muốn hỏi một chút, muội muội hắn chỉ qua lại thân thiết với Lâm cô nương kia, sao có thể quen biết vị ‘sư huynh’ chẳng biết đâu ra này, nhưng muội muội hắn không cho hắn cơ hội làm một huynh trưởng tiêu chuẩn, rốt cuộc bước ra khỏi sau lưng hắn, cười đáp lễ với tên họ Chu:

“Chuyện này ta nhất thời không có cách nào trả lời công tử, chờ ta về hỏi lại sau đó sẽ phái người đi thông báo công tử, được không?” —— Suy cho cùng người thêu bức tranh kia là Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân chưa chắc hy vọng có người biết bà thêu giỏi.

Được được được,” Chu Sùng liên tục gật đầu, lại nói: “Trước mùng năm tháng ba ta đều ở trong chỗ Lâm sơn trưởng, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới đó báo tin cho ta. Chẳng qua sau ngày mùng năm, ta sợ phải theo lão sư hồi kinh.”

Chu Sùng thấy San Nương khẽ vểnh môi, trong lòng ngáy ngứa một trận, không kiềm được tìm thêm đề tài nói chuyện với huynh muội Hầu thị, sau đó mọi người cùng tới cổng thư viện.

Tuy Chu Sùng thay mình giải vây, nhưng ánh mắt hắn nhìn San Nương khiến Hầu Thụy khó chịu, bèn cố tình ngăn hắn và Lâm Như Hiên ở sau lưng, để chủ tớ San Nương đi đằng trước.

Lúc này, đối diện có một gã sai vặt mặc xiêm y màu xanh vội vã bước qua. Bởi vì hôm nay có một trận mưa nhỏ nên đường hơi trơn trượt, gã sai vặt chủ động lui tới chỗ đất bùn ven đường, nhường lại đường mòn lát gạch xanh.

Lúc Chu Sùng bị Hầu Thụy cố ý ngăn trở ngẩng đầu nhìn San Nương, vừa hay nhìn thấy gã sai vặt đó, vội vàng gọi: “Viêm Phong, tại sao ngươi ở đây?”

Mà cùng lúc đó, San Nương lướt qua bên người gã sai vặt, ai ngờ trượt chân suýt ngã sấp xuống, dọa gã sai vặt vốn buông thõng hai tay theo bản năng đưa tay ra với nàng.

May mà Ngũ Phúc phản ứng mau kịp thời đỡ San Nương, “Cô nương cẩn thận.” Lại quay đầu trừng gã sai vặt lỗ mãng kia.

Gã sai vặt bị nàng trừng ngượng ngùng một lúc, hắn đưa tay sờ sờ cổ, chỉ xem như bản thân căn bản không đưa tay ra, rồi xoay người thi lễ với Chu Sùng mới hỏi, miệng gọi: “Ngũ gia, Tam gia.”

Cho đến lúc này, San Nương mới giống như phục hồi tinh thần từ trong kinh hách, nàng bỗng nhìn gã sai vặt ấy, lại quay đầu nhìn xung quanh.

“Cô nương?” Ngũ Phúc khó hiểu gọi.

San Nương nhìn xung quanh một lượt, sau đó đột nhiên xoay đầu nhìn Chu Sùng.

Ánh mắt lộ vẻ kỳ quái làm Chu Sùng không hiểu ra sao cả. Hắn ngẫm nghĩ, tưởng nàng vì suýt trượt chân mà cảm thấy lúng túng, bèn cười định tiến lên an ủi nàng đôi câu. Không ngờ San Nương chợt xoay người kéo nha hoàn của nàng bước nhanh như chạy trốn.

Mặc kệ tại sao San Nương hốt hoảng chạy trốn, Hầu Thụy cảm thấy rất hài lòng, hắn xoay người ôm quyền với hai người Chu Lâm, nói từ biệt rồi mới đuổi theo.

Quế Thúc đứng sau lưng bọn họ nhìn hai vị công tử đang mơ hồ kia, ông ngẩng đầu nhìn hai vị chủ tử đã đi xa, không hiểu sao lại nghiêng đầu, kế đó cũng bước nhanh đi theo.

/113

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status